Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Chương 001 - 002

Quyển 1♦Sơ lai sạ đóa ♦
Chương 1
Tác giả vô lương, xuyên không trong mộng
(*) Sơ lai sạ đóa: Mới đến.
“Aha ha ha ha......” Tôi ngửa mặt lên trời cười dài, tuy rằng ngước mắt đối mặt chỉ là trần nhà......
“Đại biến thái, có gì mà vui vậy?! Có phải lại nghĩ ra ‘khổ hình’ gì ngược đãi nữ chính rồi đúng không?!” Cô bạn tốt Lâm Nhược Mai quát kẻ ‘biến thái’ đang bắt đầu tỏa khói đen khủng bố là tôi.
Tôi xoay ghế sang Lâm Nhược Mai vẻ mặt nghiêm trang nói: “Mai, cũng chỉ có mày là hiểu tao  nhất!  Mày  biết  không,  tao  chuẩn  bị
#$@&...!#$%$ đối với nữ chính, mày thấy thế nào?...... Aha ha ha ha......”
“Dẹp đi!”Lâm Nhược Mai thật sự hết chịu nổi sự đồi bại của cô bạn cùng trường lại thân thiết như chị em bao nhiêu năm nay của mình.“Lam Nhan Lăng, mày thử nói xem có phải mày biến thái hay không?! Từng thấy người ác, cũng thấy cả nữ chính ác, nhưng mà tao chưa từng thấy đứa con gái nào tàn nhẫn như vậy, lại đi tự ngược đãi nhân vật nữ dưới ngòi bút của mình!! Sao mày không đến bảo tàng Bạch Cung, đến Tra Chỉ Động mà làm việc? Tao thật sự nghi ngờ tại sao mày không bị xuyên không, Mãn Thanh có thập đại khổ hình, mày đi mà nghiên cứu?! Không đúng, không đúng, vậy cũng chưa đủ đô...Nói xem sao một nữ sinh như mày sao lại độc ác như vậy?!...” Lâm Nhược Mai nói liền một hơi mới chịu dừng lại, hơi có chút kích động.
“Mai, mày nghiêm túc như vậy làm gì! Tiểu thuyết thôi mà, chỉ là hư cấu, nếu có giống thật, thì chỉ là trùng hợp! Tao đâu có ngược đãi người thật, không giết người cướp của, không phóng hỏa đốt nhà, mày xem mấy thứ thuốc phiện, vũ khí đạn dược linh tinh tao đâu có rớ vô, tao là một công dân hiền lành lương thiện đó nha!...... Tao chỉ là thỉnh thoảng ngược đãi mấy nhân vật trai xinh gái đẹp của mình chút thôi, ai bảo bọn họ là vai chính chứ! Ha ha, vai chính của tao vĩnh viễn chịu thê thảm, yêu đến chết đi sống lại, trời long đất lở, tiếc là không thể ở bên nhau, chịu một chút khổ sở thì đáng gì, bọn họ cũng đã quen rồi, mày lo cái gì?!”
Hắc hắc, thầm nghĩ lại có bao nhiêu thiếu nữ trong trắng, thiếu niên nho nhã vì thế mà buồn bã bi thương, tôi liền...... Aha ha ha ha ha.
“Biến thái, dẹp cái giọng cười như lão yêu quái kia đi! Lam Nhan Lăng, mày chính là đồ biến thái, không có bạn trai nên không được bình thường à?! Cẩn thận coi chừng mày lại xuyên qua thành nhân vật trong tiểu thuyết của mình, đến lúc đó xem mày còn có thể cười được không?!” Lâm Nhược Mai hết sức hối hận, sao mình có thể làm chị em tốt với một người bề ngoài thoạt nhìn hiền lành dễ gần, bên trong lại như nữ ma đầu tà ác cơ chứ.
Cô tin chắc tâm lý của Lam Nhan Lăng đúng là có vấn đề rồi, hơn nữa còn méo mó tới mức độ không thể khuyên can được, có vẻ như loại bệnh này, chỉ có đi gặp bác sĩ tâm thần may ra mới chữa khỏi, nên cô quyết định thực hiện kế sách dụ dỗ: “Lăng à, hay là mày đi gặp bác sĩ đi, cũng đâu có gì ghê gớm, rất nhiều nhà văn đều đã đi gặp bác sĩ tâm lí, chủ yếu là do mọi người đều quá nhập tâm vào tiểu thuyết của mình, do đó không thể tự thoát ra được, chỉ cần đi gặp bác sĩ là được, thật đấy.”
Hừ, ta còn không hiểu chút tâm địa gian xảo này của mi sao, cạnh khóe mắng ta là bệnh thần kinh đây mà. Tôi liền vui vẻ, cười nói: “Mai, mày cũng biết mấy ông bác sĩ chỉ biết kê mấy thứ thuốc ức chế thần kinh, thứ này đối với tao không có lợi, hơn nữa lần sau phát bệnh lại càng nghiêm trọng hơn, mày nói có phải không?” Tôi nhếch nhếch khóe miệng khiêu khích nói.
“Mày, mày...... từng gặp...... bác sĩ......” Lâm Nhược Mai có chút sợ hãi, nghe Lam Nhan Lăng nói hình như là cô ấy đã đi gặp bác sĩ rồi, hơn nữa xem ra thật đúng là tinh thần......
“Ha ha ha......” Tức cười chết đi được, con nhỏ này sao lại dễ bị lừa đến vậy! “Mai, không phải mày nghĩ tao bị bệnh tâm thần, hay là rối loạn thần kinh đó chứ? Tao chỉ thuận miệng bịa ra mấy câu, vậy mà mày cũng tin! Aissh... đồ ngốc.”
Lâm Nhược Mai vừa nghe Lam Nhan Lăng đùa giỡn mình, căm phẫn đứng phắt dậy rờikhỏi ghế sô-pha, đạp cửa bỏ đi, phút chót còn buông lại một câu ‘lời hay ý đẹp’: “Lam Nhan Lăng, tao cầu cho mày xuyên qua vào chính tiểu thuyết của mình, cầu cho mày đích thân hứng chịu mọi cơn ác mộng mà mày tạo ra, tao nguyền – rủa
– mày!”
“Rầm...” Cửa phòng đóng sập lại.
Xí, thôi, mặc kệ nó, Lâm Nhược Mai nhỏ mọn! Trước tiên tôi phải nghiên cứu xem phải viết phần giới thiệu sơ lược về tác giả thế nào đã, đã khất hẹn với bên nhà xuất bản cả tuần rồi, nói thế nào cũng là do người quen giới thiệu, tôi phải khẩn trương lên mới được.
Suy nghĩ đôi chút, tôi liền viết như sau: Sơ lược về tác giả:
Họ tên: Lam Nhan Lăng Bút danh: Lăng Nhan Lam Giới tính: Nữ
Tuổi: 22, chưa kết hôn [Có cơ hội mong câu được ‘kim quy’, ha ha ha, tôi cười trộm....]
Nghề nghiệp: Tác gia [Cứ xem là vậy đi, ai bảo tôi hiện tại đang ngồi trong nhà, nhưng không phải là ‘tọa gia’ đâu nha!] (tác gia và tọa gia phát âm giống nhau)
Sở thích: Thích viết ngược văn, thích sưu tầm trang sức hình đầu lâu, thích đóng cửa tắt đèn một mình xem phim kinh dị, thích pháp y [Pháp y dùng dao mổ rất chuẩn, giải phẫu phân tích đều thực đúng chỗ, hơn nữa thi thể cũng thật tuyệt vời...... chảy nước miếng~ ing...], thích bác sĩ tâm lý [Ừm, có thể nghe được nhiều bí mật nhưng lại không thể nói với ai, bạn thấy người như thế có thể không bị bệnh sao?! Có thời gian tôi muốn nghiên cứu, xem bọn họ đều biến thái như thế nào nha!]
À, quên mất điều quan trọng nhất!
 
Tôi yêu nhất là tiền, nhất là bảng Anh, ai bảo nó hiện tại rất có giá trị!
Ha ha, phương châm sống của tôi: Chỉ cần có tiền, ta đều yêu, bất kể biến thái hay ếch nhái!
Lập tức bổ sung vào.
Oh yeah, hoàn thành rồi. Tắt máy, đi ngủ. Đêm, thực yên tĩnh.
Mộng, thực đẹp. Chỉ có điều......
Có lẽ do hiện tại quá mức thịnh hành, cũng có lẽ oán niệm của Lâm Nhược Mai quá mạnh, bạn Lam Nhan Lăng cứ thế ngủ ngon lành rồi rời bỏ chúng ta......
Oa kaka, đẹp trai ghê...... Trai đẹp thời cổ đại kìa! Mộng đẹp đừng tỉnh nha!
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 2
Không làm mẹ kế, hối hận đã muộn
Một giấc ngủ ngon nhất là thế nào? Một đêm không mộng mị sáng dậy thấy bình minh chăng? Đáng tiếc, Lam mỗ tôi lại là người thích nằm mơ, bởi vì nằm mơ đối với tôi mà nói giống như là đang xem TV vậy. Bạn nghĩ thử xem, ngay cả thời gian ngủ cũng không bỏ phí, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều tận dụng triệt để, thử hỏi có lợi hay không?!
Cảnh trong mơ của tôi bình thường đều rất chân thực, nhưng tôi hoàn toàn biết rõ mình đang nằm mơ. Tuy rằng nói như vậy có chút gượng ép, nhưng sự thật thì quả là thế. Ví như nếu tôi mơ thấy ác mộng, tôi sẽ ở trong mộng nói với chính mình – đó chỉ là mộng, là mộng thôi, mau tỉnh lại. Sau đó cố gắng mở mắt ra nhất định có thể tỉnh lại, mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo với cái ‘khả năng đặc biệt’ này của mình.
Bạn còn nhớ  bộ  phim ‘Gi a có  ti ê n thê’ không? Khi đó tôi mê nó như điếu đổ, toàn canh đúng giờ chiếu mà ngồi chồm hổm trước TV xem ếch đại ca Trần Thiên Quý theo đuổi vợ tiên như thế nào. Cho nên, có một đêm tôi nằm mơ, mơ thấy mình cũng có chiếc vòng có thể biến ra đồ vật, sau đó lại bị em trai yêu quý nhốt vào trong một căn phòng lớn tối đen như mực, tôi từ từ nhắm mắt, lơ lửng ngồi thiền giữa không trung, sau đó lặng lẽ dùng sức, chú ý không phải là niệm thần chú gì đâu nha, chỉ dùng sức thôi, rồi không biết bằng cách nào biến ra một vật gì đó, nhưng mà có thể biến ra cái gì thì tôi cũng không thể kiểm soát được......
Ví dụ khác, tôi bình thường có thể mơ thấy tập tiếp theo của bộ phim truyền hình nhiều tập mà tôi yêu thích, ha ha, như vậy trên TV chiếu một tập, thì tôi có thể xem hai tập, ô hô kì diệu a!
Sau khi lên đại học, tôi bắt đầu kiếp sống sáng tác, đôi khi một chút ý tưởng khổ hình được dẫn dắt từ những cảnh tôi nằm mơ. Có một lần tôi sợ lúc tỉnh lại sẽ quên mất, còn sử dụng ‘khả năng đặc biệt’ gọi mình dậy, tìm giấy bút ghi chép lại!
Mà không, tôi lần này lại mơ thấy mình viết gì đó, là một tác phẩm dốc hết tâm huyết của tôi sắp tới – ‘Tứ phân thiên hạ’.
Trong đó kể về một nữ sinh dung mạo như hoa, xuyên thời không đến một nơi không có trong lịch sử trở thành người đẹp vạn người mê
– Sở Sở. Có điều thân thế hơi thê thảm một chút, tuy ở hoàng cung Ngọc quốc nhưng không phải là con ruột của lão hoàng đế, mà là con riêng của một phi tử mà lão dùng quyền lực cướp về với người chồng trước sinh ra, mà lão trùng hợp lại có một nữ nhi được yêu chiều hết cỡ — Thượng Quan Lăng. Phải rồi, Thượng Quan là họ của hoàng tộc. Thượng Quan Lăng đố kỵ sự lương thiện và vẻ đẹp củaThượng Quan Sở Sở, tóm lại Thượng Quan Lăng chính là nhân vật phản diện số một. Nàng ta hành hạ Thượng Quan Sở Sở cả thể xác lẫn tâm hồn. Đương nhiên, nữ chính xuyên không thường có một đám người bảo vệ vô cùng ‘hùng mạnh’, đó chính là hoàng đế hoặc hoàng tử của ba quốc gia kia.
Ờ, để giới thiệu dàn ý chính của bộ truyện
‘Tứ phân thiên hạ’ này chút, vừa lúc tôi cũng đã ở trong mộng thuận tiện biết những tình tiết sau đó. Tứ phân thiên hạ, dĩ nhiên có bốn siêu cường quốc, gồm: Kim quốc, Ngọc quốc, Lương quốc, và Ngôn quốc. Đúng, không sai, tôi đã lấy bốn chữ ‘Kim ngọc lương ngôn’ (*), ai bảo lúc đang bắt đầu nghiên cứu tư liệu để viết là lúc sắp bước sang năm mới, cho nên toàn nghĩ ra những câu may mắn, hắc hắc, cũng không tồi, rất có sáng kiến!
(*) Kim ngọc lương ngôn: Lời vàng ý ngọc.
Ngoại trừ bốn siêu cường quốc nói trên, cũng còn có một vài quốc gia siêu nhỏ bị phụ thuộc khác, nhưng bởi quá hỗn độn nên dù có vô mộng lần nữa tôi cũng không thèm để ý. Kim quốc, như tên gọi, thứ nhiều nhất chính là tiền bạc, trị quốc bằng võ lực, vì cho rằng ‘bên dưới giáo mác sinh ra chính quyền’. Quốc họ là Hiên Viên, tôi sắp xếp cho tứ hoàng tử Hiên Viên Tiêu đăng cơ làm hoàng đế; Ngọc quốc, chính là nơi ở hiện tại của nữ chính xinh đẹp như hoa, kế thừa ngôi vị sau khi lão nhân kia chết là đứa con trai độc nhất Thượng Quan Thiên, cũng là em trai ruột của Thượng Quan Lăng, trong bốn nước thì quốc gia này là yếu nhất. Không yếu ai thèm đi bảo vệ nữ chính chứ, đúng không? Lại nói đến Lương quốc, vốn đất đai phì nhiêu cho nên đặt tên là ‘Lương’, quốc họ Đông Phương, tôi sẽ an bài cửu hoàng tử Đông Phương Cửu trở thành ‘tổng thống’ kế nhiệm; và cuối cùng là Ngôn quốc, coi trọng việc lấy văn trị quốc bình thiên hạ, đâu đâu cũng đều là văn nhân thi sĩ, quốc họ Âu Dương, hoàng đế Âu Dương Vân. Thoạt nhìn Ngôn quốc ‘văn nhược thư sinh’ này hẳn là yếu nhất, đáng tiếc người ta có bốn biển bao quanh. Tại nơi không có quyền lực này, tại nơi ngụy Hán triều không tưởng đó nghĩ ra được cách dùng biển bảo vệ đất nước thì thật là đáng khâm phục.
Tổng kết ngắn gọn, nam chính gồm Hiên Viên Tiêu, Đông Phương Cửu, Âu Dương Vân, à, coi như tính thêm Thượng Quan Thiên đi. Nữ chính chỉ có một người là Thượng Quan Sở Sở, nữ phụ là Thượng Quan Lăng. Ấy chết, tôi lại phát hiện thêm một điểm đáng giá, tên của ba nam chính cùng Thượng Quan Lăng kết hợp lại là – Lăng – Vân – Cửu – Tiêu! Oa kaka, lúc này
 
lại sáng tác được, nằm mơ thật đúng là ‘đồ đẹp
giá hời’ nha!
Người nữ chính yêu là Hiên Viên Tiêu, Hiên Viên Tiêu cũng chỉ yêu nàng, hai tên đẹp trai còn lại kia còn mắc bận trăm công nghìn việc. Có điều hai anh cứ yên tâm, Hiên Viên Tiêu cùng Sở Sở kia cũng không thể ở bên nhau, hắc hắc, đừng quên tôi chính là tuyệt đại mẹ kế nha! ‘Tình yêu thắm thiết’ của hai người bọn họ là cửu tử vô sinh, ha ha ha ha...... Chính là cho mấy người yêu mà yêu không xong, cũng không thể ở bên nhau, ai bảo người đẹp hư cấu như cô lại có thể câu được chồng ‘kim quy’ chứ. Bốn cái xã hội mới của tôi có con người của thế hệ mới hay là lưu manh đây! Aizz, sẽ không đúng như Lâm Nhược Mai nói chứ, tôi thật sự là vì ‘không có tình yêu làm dịu’ mà bị ‘biến dị’ chăng?!
Hắt xì...... Hắt xì...... Tên khốn nào đang rủa bà?! Dám chắc lại là Lâm Nhược Mai nhà mi, tao muốn tuyệt giao với mày, ở trong mộng mà còn khiến tao hắt xì!
Ui da, hắt xì trong mộng đây là lần đầu tiên, một lát tỉnh dậy tôi phải lấy bút ghi lại mới được, ha ha đến khi tôi già đi, nổi danh rồi, tôi sẽ lại viết cuốn ‘Mỗ Lam hồi ký’... Những thứ này đều có thể là ‘điểm chào bán’ (*), ‘điểm chào bán’ là cái gì?! Là tiền đó hiểu chưa?!
(*) Selling point: Thuật ngữ kinh tế.
Được rồi, được rồi, phiền muốn chết, anh đẹp trai phiền phức này làm ơn đừng có nhìn chằm chằm tôi mãi thế! Tôi đang suy nghĩ chuyện trọng đại có biết không hả, tôi không có tiền nhuận bút thì liệu anh có chịu trách nhiệm không?! Soái ca trong mộng như anh thì đáng bao nhiêu tiền?! Huống hồ cũng không phải bổn cô nương tạo ra anh!
Ủa, cảnh tượng này hình như không phải chưa viết ra, rất giống một chương nào đó mà tôi đã viết! Thế thì là chương mấy cơ chứ?!......
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp à?! Còn nhìn nữa tôi ăn anh luôn bây giờ!” Ặc...... Không ngờ tôi lại nói ra suy nghĩ trong lòng, quên đi, dù sao cũng là trong mộng, tôi sợ anh chắc! Chỉ có điều tôi vừa cố hết sức mở mắt ra, tôi lại vẫn còn nằm trên chiếc giường êm ái.
***
Đại soái ca trong mộng này có mái tóc đen dài óng ả, có điều lại dùng kim quan bó lại, có một đôi mắt đen hút hồn, chỉ là ánh mắt hắn nhìn tôi có hơi hung ác, sống mũi cao anh tuấn, môi hơi mỏng......Ủa? Mà sao ở trong giường lại có giọt mưa nhỉ! Má ơi, là nước miếng của tôi! Mất mặt muốn chết, trai đẹp dưới ngòi bút của mình mà lại dễ dàng câu mất hồn phách mình, về sau bảo tôi làm sao gặp người khác đây! Hừ, tên nhóc khỉ mốc này dám câu dẫn tôi, chờ tôi tỉnh lại sẽ ngược chết anh!
Trước mắt tôi khuôn mặt của soái ca ngày một lớn dần, điều này... chứng minh hắn... hắn muốn áp sát tôi, chẳng lẽ muốn hôn tôi?!... Chột dạ a, đây có được xem là cướp vai của nữ chính không?!... Thế nhưng người đẹp đã ở trước mặt, còn muốn tôn trọng người khác sao! Oa kaka...
Soái ca cong môi cười, oa, mê chết người không thèm đền mạng! Người này là ai ta, tôi không nhớ rõ tôi tả dung mạo của ai như vậy, bà nó chứ!
“Thượng Quan Lăng, ngươi không nhận ra bổn vương sao?!” Con ngươi đen lộ ra một chút ác độc, một chút giảo hoạt.
Hả?! Thượng Quan Lăng? Đây là tình huống quái quỷ gì thế không biết?! Nữ phản diện sấm sét vô địch số một, Thượng Quan Lăng ư?!
Tôi ngơ ngác nhìn cái nhân vật hung hăng trước mắt......
Tóc đen, mắt đen, tự xưng bổn vương?! Chẳng lẽ là......
“Anh là.....Đông Phương Cửu?” Tôi dò hỏi. “Ha ha, Thượng Quan Lăng, may mà ngươi
vẫn còn chút thông minh, vẫn còn biết không
nên dùng thủ đoạn mà đùa giỡn bổn vương. Đùa giỡn thì —chỉ có ngươi phải gánh chịu xúi quẩy mà thôi.” Đông Phương Cửu đứng thẳng dậy, nhìn xuống người hắn cho là Thượng Quan Lăng, tiếp tục nói: “Bổn vương nếu so với Hiên Viên Tiêu thì còn ác hơn nhiều, hắn cùng lắm chỉ muốn lấy mạng ngươi, còn bổn vương sẽ không......”
Kỳ thật, giấc mộng lần này quá mức chân thật, tác động quá mạnh mẽ, tôi chịu không nổi, tôi muốn tỉnh dậy!
Tôi nhắm mắt – dùng chút sức – lại mở mắt!
......
Được, tôi lại nhắm mắt – cố dùng thêm sức
– lại trợn mắt!
......
Tôi...... lại nhắm......
“Thượng Quan Lăng! Sự kiên nhẫn của bổn vương là có hạn, nói mau ngươi đem giấu Sở Sở ở đâu?!” Đông Phương Cửu đưa tay túm lấy ‘Thượng Quan Lăng’ đang nằm trên giường, hung hăng kéo tới trước mắt, hỏi.
“Ui! A! Đau quá! Buông tay ra!......” Mẹ nó, cơn đau trong mộng này cũng quá chân thật đi!
Đau!?! Chân thật!?! Tôi......
Đây không phải sự thật...... Tôi không tin!!!......
“A a a a...... Mau cho tôi tỉnh lại!”
Tôi không bao giờ... muốn làm mẹ kế nữa......
Phật viết: Hối hận thì đã muộn.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪