Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Chương 180

Chương 180
Lại trở về rồi, là số trời đã định?
Má u đã nhuôṃ   khắ p trên măṭ  đấ t, tựa như nhữ ng đó a hoa tuyế t bay mú a cuồ ng loaṇ   ở không trung.
Môṭ  ngườ i đứ ng ở  phı́a trên tườ ng thà nh cao cao, đứ ng thâṭ  lâu, quầ n á o ở  giữ a kı̀nh phong á c liêṭ  mà  rung đôṇ g, môṭ  đôi phượng mâu sâu thẳ m đá ng sợ, thổ i ra môṭ mả ng lớ n tử khı́ mà u đen dà y đăc̣ .
“Gia!” Ngườ i tớ i môṭ  thân y phục màuđen, con ngươi mà u lam âm u trong trờ i chiề u sá ng rực hơn giữ a hà o quang laṇ h giá :“Gia, khá nh công yế n(*) đã bắ t đầ u.”
(*) Khá nh công yế n: Tiêc̣  rượu chú c mừ ng môṭ sự kiêṇ  lớ n, công lao lớ n.
“Khá nh  công  yế n?”  Đông  Phương  Cử u buông mắ t, nhı̀n măṭ trờ i chiề u ngã về tây, môṭ vù ng đồ ng trố ng không biên giớ i, loṭ  và o mắ t đề u là hoang vắ ng.
Khôi phuc̣  năm tò a thà nh trı̀, đá nh chiế m tá m tò a thà nh Kim quố c, mười lăm huyện trấn. Trâṇ chiế n lầ n nà y, Đông Phương Cử u hoà n toà n xứ ng đá ng là ngườ i chiế n thắ ng.
Chı́nh là ...
Trong lò ng trố ng rỗng, cho  dù  đạt  được những thứ này thì như thế nào?
“Gia...” Bac̣ h  U đè  thấ p  thanh âm, cuñ g không chú t vui sướ ng vı̀ thắ ng lợi.
“Được  rồi!”  Đông  Phương Cử u  nheo  laị phượng mâu, tay nắ m laị , trong mắ t nhı̀n không ra môṭ  tia độ ấ m:“Moị ngườ i chắ c là  đợi số t ruôṭ rồ i, đi thôi.”
“Dạ, gia.” Bac̣ h U bỗng nhiên ngẩ ng đầ u, trong mắ t hı̀nh như có và i phầ n bi thương.
Khá nh công yế n vố n là môṭ mả nh tiế ng hoan hô, nó i cườ i, chú ng tướ ng sı ̃                                                                                  ăn uố ng tiêc̣  tù ng rấ t vui vẻ , nhưng mà sứ  giả Kim quố c đã đế n là m cho không khí biṭ kı́n môṭ tầ ng sương laṇ h. Kỳ thâṭ , sứ giả Kim quố c đế n chı̉ là vı̀ mang hạ lê cua Hiên Viên đê cho Lương vương Đông
 
Phương Cử u, cò n có môṭ câu.
Đông Phương Cử u cú i đầ u buông mắ t, nhı̀n chằ m chằ m và o thư chú c mừ ng, lá t sau, hắ n ngẩ ng đầ u nhı̀n về  hướ ng Kim quố c sứ  giả đang đứ ng ở  giữ a trướ ng, măṭ  không đổ i sắ c mở miêṇ g: “Ý củ a Hiên Viên bệ hạ là thế nào?” Tăṇ g hắn tò a thà nh trı̀? Đầu óc của Hiên Viên Tiêu không lẽ bị trúng tên rồi?
Sứ giả hơi hơi cú i hạ thân mı̀nh, thanh thanh cổ hoṇ g, cấ t cao gioṇ g nó i: “Ngô hoà ng bệ hạ đăc̣  biêṭ  lêṇ h thầ n thay truyề n lờ i – có  được môṭ ngườ i, mấ t mườ i tá m tò a thà nh thì như thế nà o?”
Trong trướ ng thoá ng chố c yên tıñ h không tiế ng đôṇ g.
Sı̉ nhuc̣ , tuyêṭ  đố i là  sı̉ nhuc̣ ! Đây rõ rà ng chı́nh là khiêu khı́ch!
Bac̣ h U nhı́u mà y, á nh mắ t nhẹ nhà ng nhı̀n về hướ ng chủ tử củ a mı̀nh, Đông Phương Cử u chı̉ hơi hơi đôṇ g đuôi lông mà y, chı̉ dựa và o kinh ngiêṃ  hắ n nhiề u năm đi theo Đông Phương Cử u, hắ n thâṭ  sâu cả m thấ y rằ ng sứ  giả Kim quố c  vẫn cò n đứ ng thẳ ng được lúc nà y  sẽ không cò n nhı̀n thấ y được á nh măṭ  trờ i ngà y mai.
Mắt phượng đen thẳm khẽ cong, môṭ  nụ cườ i quỷ di ̣                                                                                                    khả m ở  khó e môi Đông Phương Cử u, thanh âm laṇ h như băng từ  trong lồ ng ngực truyề n ra, không có  nử a phầ n độ ấ m, “Vậy, trẫm cuñ g muố n tăṇ g Hiên Viên đế môṭ phầ n lễ moṇ .”
Phượng mâu hep̣   dà i chuyể n hướ ng sang Bac̣ h U biể u hiêṇ  ra á nh sá ng nguy hiể m:“Bac̣ h U,  thay sứ  giả  đaị  nhân chuẩ n bi ̣                                                                                                                                       quan tà i thượng haṇ g.”
“Dạ...” Bạch u khom người ôm quyền. “Ngươi...ngươi...hai nước đá nh nhau không
ché m sứ giả ! Đông Phương Cửu! Ngươi....” Sứ
giả đang đứ ng lú c nà y run rẩ y hai tay, á nh mắ t hoả ng sợ mà trừ ng lớ n.
“To gan! Tuc̣  danh củ a bệ hạ ngươi có thể goị  sao!” Môṭ  vi ̣                                                                                           Lương quố c phó tướ ng ngồ i dướ i sớ m đã bấ t mãn vớ i Kim quố c sứ giả kiêu ngaọ , đâp̣  bà n đứ ng lên, đố i sứ  giả đang thấ p thỏ m lo âu rố ng to.
Đông Phương Cử u cườ i ha  hả, đôi  mắt phượng mị hoặc mở ra, dườ ng như đầm nướ c củ a mấ y ngà n, mấ y vaṇ  năm đề u ngưng tụ ở bên trong đôi mắt ấy, sau đó một chút biến đổi,
vỡ ra thành ngọc lưu ly.
“Kỳ thật trẫm nghı ̃                                                                         muố n ché m không phả i là ngươi a, không phả i ngươi!” Đông Phương Cử u cườ i lớ n đứ ng dâỵ , tay á o dà i vung lên:“Tiễn sứ giả lên đường”
......
Mêṭ mỏ i cù ng bi thương, côṇ g thêm cổ đôc̣ mơ hồ phá t tá c là m cho thể lực củ a tôi tiêu hao hầ u như không cò n, tưở ng rằ ng phả i ở trong xe chở tù binh cao cấ p thế nhưng do môṭ lầ n bất ngờ bị ngấ t ở trên đườ ng nên giờ được ở trong xe ngựa thoả i má i, dườ ng như hà nh trı̀nh cuñ g bi ̣tôi lôi ké o mà châṃ   laị .
Cứ như thế , gầ n môṭ thá ng, cuố i cù ng cuñ g đế n hoà ng thà nhKim quố c Cẩm Hâm.
Hoàng cung Kim quốc, ngự thư phò ng.
“Chủ tử , Lăng...” Thâp̣  Tứ do dự nên như thế nà o xưng hô vớ i Thượng Quan Lăng, kêu Lăng chủ tử thìsợ Hiên Viên Tiêu nghe không xuôi tai, goị  thẳ ng kỳ  danh laị  biế t ngườ i nọ là  ngườ i Hiên Viên Tiêu đăṭ ở trong lò ng, cho dù laị bực bội nàng cuñ g sẽ qua đi.
Hiên Viên Tiêu buông xuố ng con ngươi, thấ y không rõ thầ n sắ c trong mắ t, chı̉ nghe được giọng nói băng hà n: “Thượng Quan Lăng laị là m sao vâỵ ?” Không phả i laị bấ t tın̉ h chứ ? Nàng ta như thế nà o laị yế u như vâỵ , không phả i chỉ là trú ng tên, chı̉ là  bi thương ngoà i da, thâṭ  là không khiến người khác bớt lo!
“Chủ  tử ,  Lăng...công chú a ho rất dữ dội.” Thâp̣  Tứ cả m thấ y vẫn là xưng hô như thế vớ i Thượng Quan Lăng là thỏ a đá ng, đợi tâm tı̀nh chủ tử nhà mı̀nh chuyể n biế n tố t đep̣ , hắ n laị đổ i xưng hô cuñ g không ngaị a!
“Hử?!” Môṭ tia lo lắ ng không hề ngăn cả n mà theo miêṇ g Hiên Viên Tiêu trà n ra, nhưng giây tiế p theo hắ n laị sa sầ m măṭ nghiêm nghi,̣ laṇ h gioṇ g hỏ i:“Cò n chưa có chế t đi?”
Thâp̣  Tứ sử ng số t, cú i đầ u, khó e miêṇ g run rẩ y, trả lờ i: “Bẩ m chủ tử , cò n chưa.” Hắ n cuñ g không dá m nó i chữ ‘chết’.
“Hừ ! Vâỵ  không phả i là được rồ i sao.” Á nh nhı̀n củ a Hiên Viên Tiêu trở laị trên tấu chương trong tay, Thâp̣  Tứ vừ a điṇ h xoay ngườ i rờ i đi laị nghe được lờ i nó i tâṇ  lực á p chế của Hiên Viên Tiêu: “Tı̀m hai ngự y xem nà ng môṭ  cá i, ngự y viện nà y không thể dù ng thı̀ cho boṇ  họ về nhà đi!”
Thập Tứ cố gắng kìm lại ý cười, khom lưng cung kinh nói: “Dạ, chủ tử, Thập Tứ hiểu rồi.”
Nử a ngà y sau, Hiên Viên Tiêu ngẩ ng đầ u nhı̀n về hướ ng Thâp̣  Tứ , khêu mi hỏ i: “Cò n có chuyêṇ  gı̀?”
Thâp̣  Tứ  khom ngườ i nó i: “Thuôc̣  hạ phỏ ng đoá n rằ ng Lăng công chú a là sợ laṇ h, chỗ nà ng ở  hiêṇ  giờ  cũng giống như lãnh cung vậy, cho dù có Tiể u Tuyế t hế t lò ng hầ u hạ đố i vớ i cơ thể công chú a cũng không tố t.”
Kim mâu hạ xuố ng trong nhá y mắ t sá ng lên, buông tấu chương trong tay, Hiên Viên Tiêu ho khan hai tiế ng, nhı̀n về phı́a Thâp̣  Tứ , á nh mắ t ôn hò a rấ t nhiề u, hắ n thờ ơ hỏ i: “Chı̉ có Trườ ng Lac̣  cung có bı́ch lô (*) sao?”
(*): Lò sưở i trong tườ ng.
Thâp̣  Tứ đá p: “Bẩ m chủ tử , quả thâṭ chı̉ có Đông Noãn các củ a  Trườ ng Lac̣  cung là  có bı́ch lô.” Còn không phải sao, đó là mấ y thá ng trướ c bệ hạ ngà i tự mı̀nh sai ngườ i an bà i à nha. Thâp̣  Tứ nó i thầ m trong lò ng, trên măṭ cuñ g không dá m có nử a phầ n biể u cả m dư thừ a.
Hiên Viên Tiêu nghe vâỵ , giố ng như rấ t khổ sở mà nhı́u nhı́u mà y, tiế p theo laị thở dà i, giố ng như hế t cá ch mà mở  miêṇ g: “Vâỵ  cuñ g không cò n cá ch nà o. Để cho nà ng taṃ   ở  taị Trườ ng Lac̣  cung đi.”
Hiên Viên Tiêu gioṇ g nó i dườ ng như là bấ t đắ c dı,̃  nhưng người có tâm tư có  thể  đoá n được vaṇ  tuế gia củ a boṇ  họ chỉ chờ có người mở ra đầu đề này thôi, rố t cuôc̣  vẫn là Thâp̣  Tứ có ánh mắt nha.
“Vâng, thuôc ha liền đi lam.” Thâp Tư cung kı́nh vá i chà o, lui ra ngoà i, không nhı̀n thấ y được môṭ  tiaýcười trên khó e mắ t Hiên Viên Tiêu.
.........
Không phả i chứHiên Viên Tiêu cò n để tôi ở
taị  Trườ ng Lac̣  cung? Oh my god, có lầ m hay không đây, tôi cho rằ ng hắ n sẽ lấ y tôi tế cờ !
Tiể u Tuyế t nâng tôi sả i bướ c và o chı́nh điêṇ Trườ ng  Lac̣  cung to lớ n, rôṇ g rãi khi tôi còn đang suy nghĩ bực mình, mãi đế n khi hương lan nhà n nhaṭ đôṭ nhiên chui và o muĩ mớ i nhắ c nhở tôi, Tôi Hồ Hán Tam lại trở về rồi (*)! Măc̣  dù có phầ n bấ t đắ c dı ̃   đi...
(*) Hồ Hán Tam là một nhân vật trong phim cách mạng của TQ, câu nói này ý chỉ một người đã lâu không xuất hiện, nay trở lại thì sẽ có thảm cảnh ngoài dự liệu.
Đố i diêṇ  phiế n đá cẩ m thac̣ h ngũ sắ c được lau chùi trong suố t sá ng lên, cây côṭ hà nh lang, vá ch tườ ng vẫn như trướ c trắ ng tinh không tı̀ vế t, sạch sẽ trong suố t.
Cá c loaị hoa lan vẫn thanh nhã toạ   lac̣  tại cá c gó c củ a cung điêṇ .
Tiế n và o Đông Noãn các, tâm hình nhưcũng trở  nên ấ m á p. Sa maṇ  mà nh châu, thanh trà đaṃ   trà , bı́ch lô đang chá y rừ ng rực, noãn lô mà u và ng thổ i ra đà n hương khı́ nhà n nhaṭ .
Hế t thả y đề u khiế n ngườ i khá c cực kỳ thoả i má i.
“Chủ tử , người vừ a lò ng?” Tiể u Tuyế t cườ i khanh khá ch mà nhı̀n mắ t tôi, tı̀nh cả m vui vẻ bôc̣  lộ trong lờ i nó i củ a cô:“Vẫn giống lúc chủ tử rời đi đúng không?”
Tôi khẽ gâṭ  đầ u,  châṃ    rãi  đi  đế n trướ c nhuyễn điế m dà y củ a thá p quý phi, ngồ i xuố ng.
“Ngườ i xem vẫn là Trườ ng Lac̣  cung tố t, ấ m á p nhiề u nha! Nế u laị ở  taị Minh Du đó , đừ ng nó i chủ tử  ngườ i, liề n ngay cả  nô tỳ  cuñ g bi ̣ đó ng băng!” Tiểu Tuyết tuy là tự nói tự nghe nhưng lời cũng không có ngừng.
Đầ u tiên là nâng ấ m lô mà u và ng thả trên tay tôi, laị đem trà để trong tay tôi, vừ a đi phò ng bế p sai người chuẩ n bi chá o thanh. Sở thích của tôicôấy nử a điể m không quên, chı́nh là đây thủ y chung sẽ không phải là Trườ ng Lac̣  cung củ a tôi.
Tôi cứ  nằ m như vâỵ , như môṇ g như tın̉ h, bừ ng tın̉ h laị nhớ tớ i bứ c hoạ  trà n đầ y thú y trú c ở  hâụ  viêṇ , hương trú c nhà n nhaṭ ngay taị chó p muĩ củ a tôi, mà hắ n khẽ nhế ch môi phun ra hơi thở liề n rơi trên trá n củ a tôi...
Ngườ i nọ nó i: Yêu thı́ch mà u xanh biế c, yêu thı́ch trú c, yêu thı́ch trú c chung tı̀nh.
Ngườ i nọ nó i: Trú c sinh trăm năm, nhưng chı̉ nở hoa môṭ lầ n, hoa rơi trú c tử.
Giờ khắ c nà y, ở  trong môṇ g, tôi laị như đaị
haṇ  chờ mưa, tưở ng niêṃ   hắ n.
Hiên Viên Tiêu liề n như vâỵ   lẳ ng lăṇ g mà đứ ng, con ngươi màu vàng thủ y chung dừ ng ở trên ngườ i ngườ i đó , nhı̀n thấ y ngườ i đó nhı́u mi, tươi cườ i, cườ i yế u ớ t, thâṃ   chı́ khó e mắ t trà n ra môṭ gioṭ lệ trong suố t, căp̣  kim mâu kia chưa từ ng rờ i đi nử a phân. Tâm, theo môṭ cá i nhăn mà y  của  ngườiđó, môṭ  nụ cườ i  phâp̣ phồ ng, thoả i má i.
“Bệ ha!̣ ” Tiể u Tuyế t cung kı́nh đứ ng phı́a sau Hiên Viên Tiêu, sợ quấ y rầ y đế n gương mặt đang ngủ yên tĩnh kia, thanh âm nhẹ đế n mức không thể nghe thấ y.
“Thờ i tiế t vẫn laṇ h, đem á o lông cừ u mà u trắ ng kia cầ m đế n cho nà ng đi.” Hiên Viên Tiêu châṃ   rãi xoay ngườ i, dù ng dư quang lướ t qua Tiể u Tuyế t:“Đừ ng nó i cho nàng trẫm đã tớ i.”
“Vâng, nô tỳ hiể u.”
......
Ngôn quố c Vân kinh, hoà ng cung.
Ngườ i phı́a trên tòa cao khiêu mi cườ i, môṭ đôi tử  mâu vớ i vẻ ngaọ  nghễ, không cho phép phả n khá ng, trên gò má maṇ  châu sa hoa nộ thả ra, cực độ quyế t tuyêṭ , cuñ g cực độ hoa my.̃
Hắ n nó i: “À, Hiên Viên Tiêu đãquay về kinh rồi, rấ t tố t, rấ t tố t. Đồ nuôi dưỡng lâu rồi cuñ g nên thu hồ i rồi.”
Hắ n nó i: “Vương đệ đá ng thương củ a ta kia chı̉ sợ cuñ g nhớ nàng ta lắm rồi.”
Một cô gái thướ t tha hế t sứ c quyế n ru,̃ môṭ thanh niên áo trắng mặt không biểu tình, nhưng đề u cung kı́nh mà quỳ trên măṭ đấ t.
Cử a bi ̣ đẩ y ra, môṭ cá i đầu nhỏ lấp ló nhìn và o, dù ng mắ t to đen bó ng củ a  hắ n hướ ng trong điêṇ  quan sá t từ  trên xuố ng dướ i, nhı̀n đế n ngườ i ngồ i trên cao kia phú t chố c khuôn măṭ  nhỏ nhắ n nhấ t thờ i trà n ngâp̣  vui sướ ng, cao gioṇ g kêu;“Sư phu!̣ ~~~” Ngườ i cuñ g ngay lâp̣  tứ c hướ ng ngườ i nọ chồm tới.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪