Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Chương 190 - 191
Chương 190
Có cố nhân đến, không xa không rời
Từ quý phi nhẹ nhàng mà hít một tiếng: “Coi như là ta đã hiểu được, cũng là vô
dụng... Không thểkể cùng với bất luận kẻ nào, lại càng không dám nói với ai,
liền ngay cả vì cô mà nói nửa câu, một câu cũng không được... Ta liền như vậy
bị kìm nén...” Trầm mặc một lát, thanh âm đau thương lại vang lên:“Ta nghĩ nếu
ta không tìm người nào đó để nói chắc sẽ nghẹn chết ở trong cung...”
Tôi nở nụ cười, không tiếng động mà nở nụ cười.
“Hiện tại sẽ không nghẹn mà chết?” Tôi hờ hững hỏi.
Từ quý phi ánh mắt đột nhiên trợn tròn, trong mắt mang theo vài phần kinh hãi
nhìn tôi.
“Ta chỉ có thể nói, lần này cô có thể giữ toàn mạng hẳn là nên đi vào miếu mà
dâng lễ cảm tạ ông trời đi, còn chuyện khác, không nên nghĩ cũng không nên cân
nhắc nữa. Việc đấu đá nhau trong cung này không hợp với người như cô, vừa học
vừa dùng cũng không phải cách tốt.”Nở nụ cườiảmđạm với cô ta, tôi đứng dậy hướng cửa đi đến, rõ ràng có ý
tiễn khách.
Có đôi khi, người ta thật sự biết thỏa mãn, đại nạn không chết không cần thiết
phải có hạnh phúc đến cuối đời, nhưng có thể tích được phúc.
Nhìn Từ quý phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế, tôi ởtrong lòng cười lạnh một tiếng.
Hậu cung, là chiến trường không có khói thuốc súng, giết người không thấy máu,
nguy cơ tiếp nối, mỗi bước đều là vì sinh tồn. Tranh đấu, tính kế, âm mưu hỗn
loạn, máu chảy cứ bày ra trước mắt. Một khắc trước nhìn con của mình giãy dụa
giữa sinh tử, giây tiếp theo sẽ bày kế mà đưa người khác vào chỗ chết.
Đây là một tòa thành đỏ rực, rất nhiều người muốn tiến vào, tưởng rằng ở đây
chính là thiên đường, nhưng lại không biết trong lòng những người không có cách
nào rời đi thì đây chính là a tỳ địa ngục.
Từ quý phi rốt cuộc đứng lên, có chút lay động hướng tôi đi tới, môi hơi mấp
máy, mày liễu đã chau lại thành một đoàn:“Ta.... Ta...”
Tôi cười cười:“Không cần giải thích với ta cái gì. Nếu ta đoán đúng, như vậy
mời cô nghe theo lời ta khuyên bảo, nếu ta đoán sai, như vậy hãy nhận lời xin
lỗi của ta.” Cấp cho cô ta mộ t nụ cười thư thái, nhẹ giọng phun ra ba
chữ:“Thật xin lỗi.”
Lúc này, Tiểu Tuyết bưng mâm xa xa đi tới, phát hiện hai người chúng tôi đứng ở
trước cửa, cước bộ khựng lại, rồi lại chậm rãi tiếng đến.
Tôi nhìn vào mắt Tiểu Tuyết, phân phó nói:“Tiểu Tuyết, em tiễn Từ
quý phi!” Xoay người vào phòng. Cứ đứng mãi ở cửa có gió lùa,
tôi chịu không nổi.
......
Đêm khuya nơi lãnh cung, không có ai, không có âm thanh nào, một mảnh tĩnh
mịch, trống trải, tịch liêu.
Tôi nằm ở trên giường càng không ngừng trở người, nửa tỉnh nửa mê trong lúc đó,
liền ngay c ả trong mộng cũng đều hốt hoảng, thật không rõ ràng, giống như bị
cách một tầng sa mỏng.
Không phải ác mộng gì, cảnh tượng rất đơn giản, bốn phía đều là màu trắng, màu
trắng của tường, màu trắng của đất, lụa trắng chấm đất, theo gió phất phơ, làm
cho người ta cảm thấy lười biếng. Tôi không thể khống chế mà chậm rãi tiến về
phía trước, đi thật lâu thật lâu, lâu đến tưởng như dài đằng đẵng, không hiểu
sao cảm giác khủng hoảng trong lòng lại bắt đầu lan tràn...
Rốt cuộc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lụa trắng, thấy một thân quần áo trắng xa
xa đứng ở nơi đó, áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Có thể nhìn thấy
một người, tại nơi trống vắng này coi như một loại an ủi, vì thế tôi dùng sức
mà chạy tới, tới rồi, trước mặt lại giống như bị một tấm thủy tinh trong suốt
ngăn cách, vô luận dùng sức thế nào, cũng khó có thể tiến về phía trước, hơn
nữa, tôi càng dùng sức, khoảng cách so với lúc nãy lại càng xa.
Người nọ đứng ở nơiđó không nhúc nhích, giống như một pho tượng tuyết được điêu
khắc thành hình người, quần áo màu trắng ngà kéo dài thật dài trên mặt đất,
giống như bị tuyết phủ kín, gió thổi qua, nhè nhẹ xoa mặt, nâng tay bắt lấy, là
sợi tóc, màu trắng như tuyết....
Bỗng nhiên, người nọ vừa ngẩng đầu lên, tôi liền bắt gặp một đôi con ngươi, màu
bạc thuần túy, nhưng không hề có sức sống, cứ trống rỗng như vậy nhìn tôi...
Tôi không hiểu sao cảm thấy thực sự khó thở, một loại bi thương khó diễn tả
bỗng chậm rãi tản ra khắp cơ thể, tràn qua ngực tôi, giống như bị một khối đá
lớn đè xuống.
Đột nhiên, máu, nháy mắt máu đỏ sẫm nhiễm hồng bạch y của hắn, nước mắt theo
cặp con ngươi màu bạc kia uốn lượn xuống, nhưng lại cũng là màu hồng.
Tôi liều mạng che mũi, nhưng loại mùi vị khiến người ta buồn nôn này như cũ vẫn
quấn quanh tôi.
Người nọ là ai? Tiếng rên rỉ mà tôi nghe thấy là gì? Hắn đang khóc? Vì sao tôi
lại cảm thấy đau? Hoảng hốt? Rốt cuộc là.....
Chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, càng ngày càng nặng, nặng nề giống như bị rơi
xuống luyện ngục không đáy, dùng sức mà giãy dụa, giãy dụa, nhưng cũng là vô
tận tối tăm.
Rốt cuộc, mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh đều bị màn đêm bao phủ, nhưng tôi có
thể mạnh mẽ hô hấp, trong không khí không có mùi máu tươi, lành lạnh như vậy
làm cho tôi cảm thấy thích thú.
Bỗng dưng, tôi ngửi được hơi thở quen thuộc làm người khác an tâm, nghiêng đầu
nhìn qua, phát hiện một bóng đen đứng ở đầu giường, đôi mắt ôn nhu mà có chút
khẩn trương nhìn tôi.
Tôi không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, người nọ như trước đứng lặng ở trước
mắt, không hề di động dù chỉ một chút.
Tôi hé miệng, khí nóng từ trong miệng tản ra, chậm rãi phun ra hai chữ:“Mạc
Ly.” Nhẹ nhàng chậm chạp sợ rằng kinh hãi người trước mắt sẽ chạy mất.
Bóng đen hơi hơi cúi thắt lưng, cặp mắt sáng ngời trong đêm tối mang theo con
ngươi ấm áp hơi giương lên.
Hắn nói:“Phải.”
Hắn lại nói:“Mạc Ly đến đây.”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy được hai tròng mắt ẩm ướt, lấy tay sờ sờ, đầu ngón
tay, lòng bàn tay đều có chút nước, mặn mặn, vừa đắng, vừa chát.
Tôi thế nhưng lại khóc, khóc trong vô thanh vô thức, im lặng ngay cả chính mình
cũng không biết.
Ất trong bóng đêm nhìn tôi, chỉ là nhìn tôi, không có động tác gì khác, không
có thay tôi lau đi nước mắt, cũng không có một lời nói an ủi nào cả. Kỳ thật,
ánh mắt hắn chính là một loại trấn an.
Loại ánh mắt trước giờ đều ở đây, loại ánh mắt mà mặc kệ như thế nào tôi đều có
thể tìm được, loại ánh mắt không có thương tổn mà đầy ấm áp.
Đã từng, hắn là Ất, thuộc hạ của tôi, tôi là công chúa, còn hắn là hộ vệ.
Đã từng, hắn là Thượng Quan Mạc Ly, là vương huynh của tôi, tôi là Bá Nhạc của
hắn, hắn là thiên lý mã của tôi.
Hiện tại, tôi là cái gì của hắn?
Vương huynh của tôi? Tôi không phải công chúa thì làm sao hắn có thể là vương
huynh của tôi cơ chứ?
“ S ao huynh lại tới đây?” Thật lâu sau, tôi hỏi.
Ất mỉm cười, thanh âm như cũ mang theo sự cô đọng, nói: “Ngọc quốc có bệ hạ, có
Tô đại nhân, có Tô gia, có Lăng Vô Ưu, Lăng Mạc Thất, trên có đủ loại quan lại,
dưới có vạn dân, vì thế, ta tới đây.”
Tôi không tự ý thức được mà nở nụ cười, lập tức lại nhẹ lắc đầu, giả giận
nói:“Nói cách khác, Ngọc quốc có thể không có Vĩnh An vương?”
Tôi cùng lắm chỉ là đùa một chút, trong lòng đầy cảm kích, tôi có thể hiểu được
ý tứ của Ất, hiểu được hắn là... chân thành. Chính là, tôi không nghĩ tới hắn
có thể trả lời thành thật như vậy.
“Phải, Vĩnh An vương đốivới đất nước, bé nhỏ không đáng kể.” Đầy bình tĩnh, âm
thanh trong trẻo chậm rãi phát ra.
Lòng tôi lộp bộp một chút, rời giường đứng dậy, lúc này trong lòng tôi thật sự
có một tia tức giận:“Bé nhỏ không đáng kể?” Vĩnh An vương vì Ngọc quốc tận tâm
hết sức, vậy mà lại bé nhỏ không đáng kể? Hắn sao có thể xem thường chính mình?
“Mạc Ly, huynh...”
Tôi vừa mới mở miệng đã bị hắn cắt ngang. “Ta nói sai lầm rồi, là Mạc Ly của
Ngọc quốc, bé nhỏ không đáng kể.”
Bỗng nhiên, tôi giơ lên tay phải, hướng tới mặt trái của Ất.....
“Đối với một ‘quan lại’,chữ ‘quốc’ này rất lớn, nhưng đối với một ‘hạt bụi’, có
thể làm cho hắn vài phần kính trọng chính là người không có đem hắn hất ra
ngoài mà thôi.”
Tay của tôi rơi xuống, chính là không có dừng lại trên mặt hắn, trống trơn, chỉ
có gió theo khe hở luồn qua.
Hắn quỳ xuống.
“Người là công chúa, ta đây chính là Thượng Quan Mạc Ly, là
Vĩnh An vương, trung với người, trung với Ngọc quốc, người không phải
công chúa, ta đây chính là Mạc Ly, trung với người, vĩnh viễn không chia cắt.”
Con người này, Ất trước đây chưa từng nói nhiều như vậy, hắn luôn luôn nghe
theo, không có yêu cầu, ít lời ít tiếng, một câu mấy chữ là nói xong, mà hôm
nay, hắn lại nói nhiều như vậy, mỗi một câu đều dài như vậy, mỗi một chữ đều
làm cho tâm người ta xoắn lại.
Trên đời sao lại có thể có một người thuần túy như vậy, thuần túy đến nỗi làm
cho người ta không còn mặt mũi sánh vai cùng hắn.
‘Hạt bụi’?
Hắn không phải như vậy.
Hồi lâu sau, tôi nhìn hắn vẫn quỳ trên đất, nói:“Đứng lên đi. Đất lãnh cungrất
lạnh.”
Hắn giương mắt nhìn tôi, ánh mắt nghi hoặc, tôi hiểu được hắn không hiểu ánh
mắt của tôi. Kỳ thật, ngay cả chính tôi cũng không hiểu được bản thân mình, bị
người ta giam lỏng, vô lực phản kích, rất nhanh có thểphải chết, mặc kệ là bệnh
mà chết cũng tốt, bị đưa đi hành hình cũng tốt, tóm lại là một kẻ vô dụng sắp
chết, cho dù là tính toán như vậy, nhưng tôi vẫn lựa chọn nắm chặt lấy một cọng
rơm chủ động đến cứu mạng tôi, biết rõ vô dụng, biết rõ sẽ liên lụy, nhưng tôi
vẫn vươn tay ra...
“Mạc Ly, huynh đối với ta là có ân, đại ân, chỉ sợ ta báo không được, huynh
không ngại thì tốt rồi.” Tôi nói như thế.
Ất nở nụ cười, tươi cười ngưng lại nơi khóe mắt, ánh mắt càng thêm sáng ngời.
Hắn đứng lên, vạt áo màu lục khẽ lay động, đó là thuộc về Vĩnh An vương, mà hắn
lựa chọn rời đi, vậy nên ngay cả quần áo này cũng không còn thuộc về hắn.
“Mạc Ly, quần áo này thực sự thích hợp với huynh.” Tôi không thể kìm được mà
nói như vậy.
“Chủ nhân thích, về sau ta sẽ mặc nó.”Ý cười trên môibị thu lại, thế nhưng khóe
mắt vẫn cóý cườinhè nhẹ, nhợt nhạt mà ngưng tại nơi đó, không hề biến mất.
Tôi sửng sốt, chậm rãi gật đầu.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 191
Tim có vướng bận, không thể buông tay
Mấy ngày trước.
Ngọc quốc, hoàng cung, Ngự thư phòng. “Vẫn chưa tìm được?!”
Đinh đứng khom người, nghe Thượng Quan Thiên hỏi, liền ngẩng đầu đáp: “Dạ phải,
thần đã lục soát khắp cả Lăng quốc cũng không tìm thấy Vĩnh An vương, tin là
Vĩnh An vương đã rời khỏi Lăng đô rồi.”
Đinh trời sinh lớn giọng, khi trả lời thì từng chữ âm vang, làm lỗ tai Thượng
Quan Thiên run lên, lửa giận đốt càng lớn.
“Vĩnh An vương?! Ha ha...Loại người vứt bỏ trẫm vứt bỏ Ngọc quốc không đếm xỉa
đến cũng xứng xưng là Vĩnh An Vương? Trẫm muốn...”
“Hoàng thượng không cần gấp, thần biết hắn đi đâu mà.” Tô Tử Chiêm nhàn nhã từ
chiếc ghế mềm đứng lên,mỉm cười nhìn Thượng Quan Thiên đang nổi giận ngất trời,
lại nhìn Đinh đang mặt mày nhăn nhó, nói: “Mạc Thất, ngươi gọi người đi chuẩn
bị, ba ngày sau ta muốn đích thân khởi hành mừng thọ mẫu thân của Hiên Viên
Tiêu.”
“Dạ — Tô đại nhân.” Đinh lớn tiếng đáp. “Khanh?” Thượng Quan Thiên nhíu mày
nhìn Tô Tử Chiêm.
Tô Tử Chiêm cong môi cười cười, nói: “Cũng giống như Mạc Ly, Tử Chiêm cũng vì
bệ hạ đi làm công chuyện.”
.....
Lương quốc, Phượng Dương.
Phủ Cửu vương gia, rừng trúc sau hậu viện. Đông Phương Cửu lẳng lặng đứng một
mình
trong rừng trúc xanh biếc, ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua làm bay vạt áo hắn,
lay động vài sợi tóc trên trán, dường như ngoại trừ gió có động ra, còn lại đều
là tĩnh lặng.
Y Y chậm rãi bước đến, im lặng đứng sau Đông Phương Cửu, trầm mặc.
Hồi lâu sau, cuối cùng Y Y cũng mở miệng: “Gia, nên trở về cung rồi.”
Đông Phương Cửu mở miệng, khẽ nói vài từ: “Y Y, trong lòng gia thấy trống
rỗng...”
Nước mắt trong mắt Y Y khẽ chuyển, không biết mất bao nhiêu khí lực mới làm cho
chúng không chảy xuống.
“Gia luôn một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.”
Một đôi mắt phượng, kiên nghị lạnh lùng, hẹp dài sâu thẳm, đôi mắt ấy chẳng hề
chớp mắt ngóng nhìn chân trời, trông về phía một người.
“Nếu có thể, gia không hề nghĩ muốn yêu thương nàng ấy, gia nên tìm một người
con gái dịu dàng như nước không có chuyện xưa, được vạn dân tung hô lập làm
hậu, để người ấy và gia cùng nhau hưởng vạn dặm giang sơn. Nhưng mà, ông trời
chưa từng cho gia cơ hội, gia lần đầu tiên yêu mến một người, lại yêu thích
phải nàng ấy, cho dù khi gia đã quên sạch sẽ những chuyện về nàng nhưng gia vẫn
yêu nàng như trước.”
Đông Phương Cửu nhàn nhạt nói xong, giống như là không chứa cảm xúc gì, chỉ là
những tình cảm này đã bị hắn chôn thật sâu trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy
kia.
“Gia phát hiện thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ. Giống như người có
thói quen ăn chay sẽ không chạm đến thịt, ngươi thích núi rừng thì liền từ bỏ
phố xá sầm uất. Người quen chọn cách dùng cái mũi để ngửi sẽ lười mở mắt ra để
nhìn. Cho nên vấn đề thực sự chính là gia đã quen có nàng ấy, đã quen không bao
giờ tự hỏi mình vì sao lại thích nàng ấy, đã quen vụng trộm mà quan sát nàng,
đã quen ngắm nàng nheo nheo ánh mắt cười rộ lên, giờ đây lại có thói quen tưởng
nhớ nàng.”
Lúc nói xong điều này Đông Phương Cửu nhẹ cười, khóe môi hơi hơi giương lên,
chính sự tươi cười này làm cho Y Y nhìn thấy mà lòng chua xót.
“Gia...” Y Y nghẹn ngào lên tiếng gọi, lời định nói đã đến bờ môi nhưng lại nói
không nên lời.
“Gia không muốn mình một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.”Thở dài một hơi,
Đông Phương Cửu xoay người nhìn Y Y: “Gia muốn đi Kim quốc, ngươi giúp gia
chuẩn bịđi.”
......
Kim quốc, Cẩm Hâm. Hoàng cung, lãnh cung.
Điều duy nhất khiến cho tôi có thể nói lời cảm ơn đến Hiên Viên Tiêu là khi hắn
ngầm đồng ý để Ất ở cạnh tôi.
Vì thế, lãnh cung sạch sẽ nhưng vắng vẻ này đã có thêm một chút hơi người, ngay
cả bầu không khí cũng ấm áp hơn mấy độ.
Bởi vì giấc mộng kỳ quái của tôi ngày hôm ấy, cho nên tôi và Ất đã hỏi tình
hình gần đây của Vân tiên nhân, dù thế nào cũng không nghĩ đến Ngôn quốc lại
đổi chủ! Hơn nữa Ngôn vương đổi chủ từ lúc tôi còn ở Lương quốc!
Đông Phương Cửu giấu tôi, vì sao?
Nhớ lại một cảnh ở trong mộng, máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng như tuyết, làm
tôi kinh hãi mãi không thôi.
Hồi tưởng lại những lời Vân tiên nhân nói với tôi khi chia tay ở Lương quốc,
bất an quanh quẩn trong đầu tôi gạt ra không được.
Có điều gì đó nhất định phải thay đổi – tôi muốn sống sót, không thể chết ở Kim
quốc được, bất kể thế nào cũng không thể chết ở Kim quốc.
Tôi còn phải sống sót rời đi!
“Mạc Ly, huynh ở lại đây, Tiểu Tuyết, em đưa ta đến Dực Thần cung.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Ất và Tiểu Tuyết phân phó.
“Chủ tử, người... theo quy định người không thể ra khỏi lãnh cung này...” Tiểu
Tuyết ngập ngừng quay về phía tôi, cúi thấp đầu, nhưng tôi có thể thấy côấy
nhíu mày lại.
Tôi nở nụ cười nói: “Chúng ta đây sẽ không tuân theo quy định.” Nghiêng đầu
nhìn Ất, nháy mắt với hắn, “Mạc Ly, xem ra vẫn không thể đểhuynh ở nhà, huynh
phải mang theo ta ‘bay’ nha~~”
Ất khẽ nhếch khóe môi, gật gật đầu.
“Tiểu Tuyết,em cũng không thể đi tố cáo tội của ta đó nha!~~~”
Rồi quay qua nhìn Tiểu Tuyết nhe răng cười, Tiểu Tuyết vội vàng cúi đầu nói:
“Nô tỳ không dám!”
.......
Giờ Hợi hai khắc, Dực Thần cung.
Sở Sở khoác xong áo ngoài liền vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, bộ dạng gấp gáp
của cô lộ ra vài phần hoảng hốt, trong mắt vẫn còn mang theo vài tia bất an.
Tôi tùy tiện ngồi trên ghế chờcô ta, nghe được bước chân của cô, tôi ngẩng đầu
mỉm cười nhìn cô ta, nói: “Sở Sở, hiện tại tính mạng của ta đúng là đang nằm
trong tay muội rồi.”
Sở Sở đứng ngẩn người sau liền bước nhanh đi đến trước mặt tôi, đỉnh đầu thùy
mị của cô ta đặt ngay tại tầm mắt tôi.
“Lăng nhi nghĩ muội nên làm thế nào để giúp tỷ?”
Thanh âm của cô ta nhẹ nhàng mềm mại, vốn nên làm người ta nghe được tâm thần
thư thái, thoải mái, nhưng lúc này tôi lại không hề cảm thấy thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, nhìn sâu vào mắt cô ta, bấtthình lình tôi nở nụ cười:“Muội cảm thấy sao?”
Trầm mặc trong chốc lát, Sở Sở mở miệng: “Được, ngày mai muội liền nói với Tiêu
là do muội tự mình rơi xuống nước, không liên quan đến tỷ.”
Tôi đứng dậy, mặt đối mặt với cô ta, nhìn không chuyển mắt.
Sở Sở hơi hơi hạ mi xuống, tầm mắt từ mặt tôi chuyển đi chỗ khác, thoáng xấu hổ
hỏi tôi: “Như vậy cũng không được?”
Tôi vui vẻ kề sát cô ta, khẽ chạm tai cô, gần như dùng hơi thở để nói chuyện:
“Không được.” Cảm thấy cơ thểcô cứng đờ một cách rõ ràng, tôi nở nụ cười nhẹ
bên tai cô, lại nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, muội chỉ cần giúp ta
liên hệ với cung chủ đại nhân của Bỉ Ngạn cung là tốt rồi.” Tôi nở nụ cười khì
khì rút ra khỏi tai cô ta.
“Cái gì?!” Đột nhiên, Sở Sở trợn tròn đôi mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm
vào tôi.
Đưa ngón trỏ dán lên môi, “Suỵt —”Tôi cẩn thận chớp chớp mắt,”Đây chính là bí
mật nha, Sở Sở đừng kêu lớn tiếng như vậy.”
Sở Sở cau mày hỏi tôi: “Tỷ, làm sao tỷ lại biết?”
Tôi cười, cười đến thực thoải mái: “Trong tay ta cũng có người làm việc nha.”
Vỗ vỗ vai Sở Sở, thật thành khẩn nhờ vả:“Ta đây xin cám ơn trước, Sở Sở.” Sau
đó khách khí ômcô ta một cái, rồi quay người tiêu sái rời đi.
Hơn mấy tháng trước, mới từ Cửu Trọng sơn quay về Ngọc quốc, tôi liền nhận được
tin tức từ chỗ Bính, nói là mật thám trong cung tra được Sở Sở và Bỉ Ngạn cung
hình như có liên hệ, ngay lúc đó tôi cũng không nghi ngờ gì, chỉ biết được cung
chủ Bỉ Ngạn cung là một người thần bí, lại không ngờ đến đó chính là Ma Y. Bây
giờ từ chỗ Ất mới biết được toàn bộ, thì đã muộn rồi.
Ai có thể ngờ tới cung chủ Bỉ Ngạn cung lại là cháu đích tôn của lão Ngôn
vương. Che giấu tài năng, ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm chẳng qua là chỉ vì mục
đích cuối cùng là có một ngày có thể tàn sát đẫm máu hoàng thành, rửa nỗi nhục
giết cha, thật là rất tàn khốc!
Yến cung chủ! Yến Tứ Phương! Khá lắm cung chủ! Khá lắm Ma Y!
Sợ là ngay lúc Thượng Quan Lăng đang cùng hắn ‘Đồng quy’ thì mới là lúc biết
được thân phận của hắn, tiếc là tôi...
Ai....
Một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cặp lông mày đang cau lại của tôi, lành lạnh,
nghe được một tia sâu kín thổi qua: “Không cần lo lắng quá mức, ta cùng với Tô
Tử Chiêm liên thủ mới có thể đánh ngang tay với Âu Dương Vân. Hắn không dễ dàng
bị tấn công như vậy.”
Đờ đẫn trong nháy mắt, tôi lập tức hoàn hồn, nhìn người lúc nào cũng ôn nhu từ
tận đáy lòng đang nhìn tôi, chậm rãi gật đầu.
Trong lòng tôi thầm nói: Mạc Ly, có anh ở đây, thật tốt.
C ó anh ở đây, tôi không phải chỉ có một mình.
Cám ơn anh.
Dường như ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tôi, hắn cúi đầu
xuống nhìn tôi, nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt nhẹ như hương hoa vậy.
.......
Cơn giận của Hiên Viên Tiêu bệ hạ thật là lớn, chân trước của tôi mới bước vào
cửa chính của lãnh cung, một trận gió lạnh run táp vào mặt, giống như một cây
đao sắc bén xuyên mạnh qua thân thể tôi, thế này có thể thấy sự bất mãn của
Hiên Viên Tiêu bệ hạ đối với tôi lớn thế nào.
Quả nhiên, giương mắt nhìn lên, một thân thể to lớn đang đứng thẳng dưới ngọn
đèn mờ nhạt, thắt lưng thẳng tắp, như một pho tượng người lạnh lẽo, không phải
là Hiên Viên bệ hạ thì còn ai vào đây nữa?
Khoát tay để Ất trực tiếp lui xuống trước, tôi một mình rảo bước tiến vào trong
lãnh cung, bên trong ấm áp hơn bên ngoài được chút ít.
“Oán khí của bệ hạ thật là sâu, hại chỗ này của ta lại lạnh vài phần.” Tôi
không hề sợ hãi trêu đùa hắn, nhẹ bước qua hắn, đi sâu vào chỗ ấm áp trong
phòng mà ngồi xuống.
Hiên Viên Tiêu đột nhiên xoay người, đối mặt nhìn tôi, lạnh giọng trách cứ:
“Nàng có biết là kẻ đang mang tội thì không được ra khỏi lãnh cung hay không?”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪