Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 01 - 02 - 03 - 04 - 05

LỜI NÓI ĐẦU:

“Đường tiệm cận giấc mơ”

Các bạn thân mến, các bạn đã từng nghe nói đến “đường tiệm cận giấc mơ” chưa?

Chị biên tập xinh đẹp nói với tôi: “Tiểu Ni Tử à, em phải viết lời nói đầu cho tác phẩm của mình chứ. ”Tôi mở một trang word mới và ngồi đờ đẫn mất mười phút, đầu óc như một lon coca vừa được mở, bọt coca màu nâu quyến rũ dâng trào, trong mỗi bọt đều viết từ này – “đường tiệm cận giấc mơ”.

Tiết Số học làm tôi đau đầu nhất. Cô giáo thường nói, nếu một điểm trên đường cong men theo đó đến vô cùng, khoảng cách giữa nó và đường thẳng nào đó sẽ gần bằng không, vì thế gọi đó là đường tiệm cận.

Đường tiệm cận chính là một sự tồn tại ấm áp. Tiếp xúc rất gần, cho dù những vở kịch tình cảm lãng mạn của toàn vũ trụ cuối cùng cũng hạ màn, cho dù thời gian tiến đến ngày tận cùng của thế giới, cũng mãi mãi sẽ không có giao điểm, chỉ ở bên cạnh và dựa vào một cách thân cận nhất.

Năm 2005 là năm tôi cảm thấy may mắn nhất nhất trong đời, tiểu thuyết đầu tay “Nụ hôn của quỷ” của tôi cuối cùng đã xuất bản thành công, mà vô cùng may mắn là được mọi người yêu thích. Để không phụ lòng mong đợi của mọi người, những tiểu thuyết tiếp theo “Long Nhật Nhất, cậu chết chắc rồi”, “Bản romance của Petofi”, “Điệu hành khúc của G”, tôi đều cố gắng hai trăm phần trăm, chỉ để đổi lấy nụ cười hài lòng khi xem xong của mọi người.

Thế là tôi cảm thấy một cách vô cùng cảm khái rằng, đoạn đường vừa qua ấy, những tiểu thuyết màu hồng tôi viết, chính là đường tiệm cận với một giấc mơ nho nhỏ.

“Nụ hôn của quỷ” là điểm khởi đầu của giấc mơ.

“Long Nhật Nhất, cậu chết chắc rồi” là đường nối tiếp của giấc mơ.

“Bản romance của Petofi” là đường cong ngọt ngào giấc mơ gặp được trong quá trình nối dài.

“Điệu hành khúc của G” là niềm hạnh phúc nhất mà giấc mơ muốn giữ trong lòng bàn tay.

Hiện giờ, từ năm 2005 đến 2007, những câu chuyện viết trong ba năm nay cuối cùng đã có cơ hội tập trung lại thành một tuyển tập rồi, hi hi, “Tiểu Ni Tử toàn tập”, mỗi lần nghe thấy cái tên này, tôi đều trộm cười trong lòng, và chỉ muốn phá lên cười sung sướng.

Everyone has his own dream. Những mục tiêu rõ nhất đối với tôi đều được sưu tập, cất giấu trong đó một cách yên tĩnh và tuyệt diệu, dựa gần vào nhau vô hạn, vô hạn, vô hạn, nhưng luôn giữ một khoảng cách rất đẹp.

Cho dù chỉ cách nhau 0,000001 xăngtimét, thà chọn đứng gần nhau vô hạn, cũng không muốn chọn chia xa và mơ hồ mãi mãi sau khi đã giao nhau; thà chọn mãi mãi không hái xuống được quả táo ngọt ngào trong lòng, chứ không muốn về sau vỡ mộng.

Họ nói sau huy hoàng sẽ có khắc một đường cô độc. Muốn hưởng thụ quả ngọt của thành công, nhất định phải học cách nếm trải mùi vị của cô đơn. Nhưng tôi như chưa bao giờ cảm thấy cô độc và đơn lẻ, vì tôi đã có các bạn ^_^. Cám ơn các bạn, cám ơn vì đã luôn cổ vũ và giúp đỡ tôi!:‑) Cho dù bây giờ trong tay các bạn đang có quyển nào trong tuyển tập này, hay là cả một bộ, tôi đều vô cùng cảm kích. Cám ơn các bạn đã luôn cổ vũ tôi để tôi được may mắn như hôm nay. Khi bạn xem xong bộ tuyển tập này, tất cả những truyện nhẹ nhàng, buồn cười, lãng mạn, tuyệt đẹp, thương cảm, hụt hẫng… cuối cùng sẽ được cô đọng thành hai từ đơn tiếng Anh đơn giản nhất…

***

Love & Dream

“Tiểu Ni Tử toàn tập” chứa đựng tình yêu và giấc mơ của bạn và tôi.

Từng câu từng chữ, tạo thành một đường tiệm cận giấc mơ tỏa ra hương vị ngọt ngào của kẹo mật ong.

CHƯƠNG 1

VỤ BẮT CÓC THẦN BÍ

“Ding ling ling… ding ling ling…” Tiếng chuông tan học đang reo vui tai là một sự giải thoát đối với Quách Tiễn Ni tôi, vừa mới tải được phần mềm game di động mới nhất, cuối cùng có thể chơi thoải mái rồi.

Làm ra vẻ ngoan ngoãn với bà cô mặt tròn như cái bánh bao suốt năm mươi phút, mặt của tôi cũng muốn tê cứng luôn rồi. ‑,.‑^ Đành chịu thôi, ai bảo tôi quyết định làm một nữ sinh lặng lẽ bình thường trong cuộc sống học sinh cấp ba mới bắt đầu này làm chi? Ôi thật là nhớ nhung những cảnh tượng hoành tráng thời cấp hai quá ‑ lúc học ở Trung học Đông Nguyên tôi, à, và cả Tịnh Mỹ, là thần tượng của biết bao nữ sinh đấy… “‑_‑ Cô là Quách Tiễn Ni?” Bỗng dưng trong huyên náo vang lên một giọng nói lạnh băng tựa hồ phát ra từ tủ lạnh, mà hình như giọng nói này đang chĩa vào tôi, khiến tôi bất giác hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Khi cằm của tôi nghếch lên vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của người cất lên giọng nói đó, đột ngột tôi cảm thấy giống như có thứ gì đó chèn cứng lại, không thể nhúc nhích.

O_O^ Đầu óc tôi bắt đầu quay vòng vòng, quay vòng vòng… Phải dùng từ gì để hình dung gương mặt này nhỉ? “Đẹp kinh hoàng”? Chính xác, là đẹp kinh hoàng! ⊙_⊙⊙_ ⊙⊙_⊙ Gương mặt trắng trẻo, toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo góc cạnh; đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, mà mỗi cái chớp mắt như có làn sóng nhấn chìm người đối diện; hàng lông mày rậm, sống mũi thẳng, nét môi hoàn mỹ, toát lên vẻ cao quý và tao nhã. Đây… đây đâu có giống người, mà là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích mới phải! *O_O* *O_O* *O_O* *O_O* “⊙_⊙^ Woa! Anh ấy đẹp trai quá!”

“⊙_⊙^ Đúng là đẹp chết người, lạnh kinh người!”

“⊙_⊙^ Giống Nguyên Bân!”

“⊙_⊙^ Sai bét, đẹp trai hơn Nguyên Bân nhiều!” Đám mê trai trong lớp đã bắt đầu xầm xì bàn tán về cậu ta, còn có rất nhiều người bắt đầu cầm di động và lên bắt đầu chụp ảnh cậu ta điên cuồng, vừa chụp vừa la hét, đầu óc tôi vẫn choáng váng, chưa thể tỉnh táo lại.

“‑_‑ Cô là Quách Tiễn Ni?” Bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích lặp lại câu hỏi lần thứ hai với vẻ mặt không chút biểu cảm, có vẻ trình độ quốc văn cũng không hơn tôi là bao.

“Bạn ấy chính là Quách Tiễn Ni! (*>o<*) (*>o<*) (*>o<*) Chính bạn ấy!” Không ngờ cái đám mê trai trong lớp ngoài lúc giành giật thức ăn ở căng‑tin ra thì còn có thể phát ra tiếng thét chói tai như vậy.

Theo tiếng kêu gào của đám mê trai đó, tôi phát hiện ra mình đã rời khỏi mặt đất, cái tên mà ban nãy vẫn được tôi xưng tụng là bạch mã hoàng tử trong cổ tích ấy, lúc này đang hung hăng kéo một cánh tay tôi, lôi tôi ra khỏi chỗ ngồi.

“>o< Ê, anh làm gì thế? Bỏ tôi ra! Cái tên chết tiệt này!” Tôi liều mạng chống cự, nhưng hắn chẳng mảy may phản ứng, giống như đang kéo lê cây chổi quét nhà vậy.

Hả? “Chổi quét nhà”? “Chổi quét nhà”? Tôi bị làm sao thế này, lại còn so sánh mình với cây chổi quét nhà. Chết tiệt, sức mạnh của hắn sao mà lớn thế, sự chống cự của tôi chỉ đổi lại bằng việc hắn nắm lấy cánh tay tôi càng chặt hơn, càng chặt hơn… “>o< Cứu tôi với! Người đâu! Có kẻ bắt cóc tôi!” Trời ơi, tiếng kêu thét thảm thiết của tôi dường như chẳng chút hiệu quả, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn theo, trong ánh mắt ấy hình như còn thoáng qua nét “ngưỡng mộ”, “ghen ghét”, “đố kỵ” nữa! T^T Choáng… Giờ đây tôi mới biết thế nào là bi ai, cho đến khi đầu của tôi bị nhét vào một chiếc xe đua hào nhoáng đến độ tôi không thể biết nổi tên của nó… Tôi, Quách Tiễn Ni, đã bị một tên đẹp trai như thể không phải là người bắt cóc đi một cách kỳ lạ như vậy, muốn lôi tôi đi đâu đây? T_T

CHƯƠNG 2

BẠN TRAI THỨ 99 CỦA TÔI

Chiếc xe chạy như bay trên đường, gió tạt ngang tai tôi vù vù, cái tên chết tiệt kia lái xe nhanh như muốn tự sát ấy.

“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Nhà tôi không có tiền đâu!” ~~:‑(Khi thở đều đặn rồi, tôi bắt đầu hỏi thẳng hắn ta‑‑) Không có phản ứng. ‑_‑ “Anh bị câm hả? Nói đi chứ!” (xem ra khí thế vẫn chưa đủ) “Anh có biết tôi là ai không hả? Tôi là Quách Tiễn Ni đấy!” ~~>o< (chắc có chút tác dụng) “Hừ~” Lại còn cười lạnh?! Gì thế này! “~~p(>o<)q Anh là đồ khốn chết tiệt! Anh bỏ tôi xuống!” Lửa giận của tôi đã bốc tận đỉnh đầu, đến nỗi tôi nhảy chồm lên khỏi chỗ ngồi, tóm lấy vô‑lăng ra sức vặn lấy vặn để, chiếc xe như một tên uống rượu say khướt, nghiêng trái nghiêng phải như điên.

“>o< Cô muốn chết hả?” Cuối cùng hắn đã có phản ứng. Hắn tóm lấy tôi ném về chỗ ngồi, cố gắng quay vôlăng, vật lộn mãi một lúc sau, tạ trời tạ đất, chiếc xe cuối cùng đã ổn định, nhưng cũng đã ngừng lại.

“Bệnh viện Ái Nhân? Anh đưa tôi đến bệnh viện làm quái gì thế? Anh…” Tôi vẫn chưa nói hết, lại bị biến thành cây chổi quét nhà… Tôi thề: Cả đời tôi không bao giờ đụng đến cây chổi nữa! p(>o<)q Bước chân hắn cuối cùng dừng lại trước một phòng bệnh. Cửa phòng mở ra, tôi bị hắn ta lôi vào trong.

“Cái đồ chết tiệt này! Tự tôi biết đi!” Tôi vừa hét lên với hắn, vừa cật lực gạt cái “gọng kềm” đang khóa chặt cổ tay tôi, thật là, đau chết đi mất. Tay tôi sắp bị hắn làm gãy rồi đây này! Cái tên khốn kiếp, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. ~~>_<~~ “Đây chính là cô gái mà cậu thích?” ‑_‑ Là giọng của cái tên chết tiệt ấy, tràn ngập sự chế giễu và bất mãn, hình như đang nói với người nằm trên giường.

“Cái gì? Cái gì mà cô gái cậu thích?” Tôi rời ánh mắt mình ra khỏi cổ tay đỏ ửng, nhìn về phía chiếc giường.

O_O “Lý… Lý Tú Triết?” Nhìn thấy cái người đầu quấn băng đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, suýt nữa tôi không dám tin vào mắt của mình.

“Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?” Tôi tiến lại gần giường cậu ta, nhìn gương mặt cách đây không lâu còn tươi cười hớn hở với tôi, cảm thấy giọng nói của mình đang run lên. Dù gì, dù gì cậu ấy cũng là bạn trai cũ của tôi! “‑_‑ Sao cậu ta lại ra nông nỗi này à? Phải hỏi cô đấy!” Cái tên chết tiệt này, giọng nói có thể ấm áp chút được không, tôi thấy sau lưng tôi cũng lạnh run cả lên.

?_? “Hỏi tôi? Tại sao lại hỏi tôi? Bọn tôi chia tay rồi đâu có gặp lại nhau nữa!” Tôi đứng lên, trả lời với vẻ bất hạnh, hồi ức lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu… Nhắc đến Lý Tú Triết, cậu ấy là bạn trai thứ 99 của tôi, cũng chính là người cuối cùng đến lúc này. Ngoài ra, đó cũng chính là người có thời gian tôi quen ngắn nhất.

Thân là “thợ săn ác quỷ” của Trung học Đông Nguyên, trách nhiệm của tôi là chuyên đối phó với những tên con trai hư hỏng dám xem thường nữ sinh, vũ khí tuyệt diệu để đối phó với bọn hắn chính là ‑ cưa đổ bọn hắn, cuối cùng một tuần sau đá đít bọn hắn đi.

Còn cái tên ngố này, chưa đến một tuần mà dám đòi tôi sinh con cho hắn! Hơn nữa còn tỏ tình trên kênh phát thanh toàn trường hàng tuần nữa chứ… Trời ơi! Chẳng lẽ trong đầu hắn toàn đậu phụ ư? T^T “Cái tên ngốc này suốt ngày trốn học đi uống rượu, uống xong còn kiếm người đánh lộn, đánh đến nỗi tự đưa mình vào bệnh viện.” ‑_‑ “O_O Woa! Thì ra anh cũng biết nói một câu dài như vậy!” Sự kinh ngạc của tôi đổi lại bằng một cái lườm đầy tròng trắng.

“Tiễn Ni… >_< Tiễn Ni…” Là giọng của Tú Triết, cái tên này ngủ cũng không yên giấc, cái đầu quấn đầy băng trắng của hắn không ngừng lắc trái lắc phải trên gối, mồ hôi từng giọt chầm chậm lăn ra khỏi dải băng…

CHƯƠNG 3

SÓNG GIÓ BỆNH VIỆN

Không hiểu vì sao, tôi lại chạy đến bên giường nắm lấy tay hắn ta.

“‑_‑ Cậu ta suốt ngày gọi tên cô, dù là lúc đang uống rượu, đánh nhau, hay là khi hôn mê trên giường như bây giờ!” Thật khâm phục cái tên lạnh lùng vẫn có thể mặt không cảm xúc, thản nhiên điềm tĩnh đứng bên cạnh giải thích như thế.

“Cậu ấy bị thương không nặng lắm chứ?” Tôi hỏi.

“Lần này còn tạm, chỉ bị toác đầu.”

“Cái gì mà ‘lần này còn tạm’? Anh còn mong có lần sau à?” ~~:‑( Tôi lườm hắn một cái.) “Do cô tạo ra đấy!” Tên này, hắn tưởng hắn là ai? Dám “định tội” tôi thế à:“Nên cô phải chịu trách nhiệm, tiếp tục chăm sóc cậu ta!”

“Cái… cái gì? Anh nói gì vậy? Có nhầm không thế? Có phải tôi nghe lộn không?”

“Cô, phải, chịu, trách, nhiệm! ‑_‑“ Hắn ta nói với vẻ rất trịnh trọng, như thể đây là trách nhiệm mà tôi không thể rũ bỏ được vậy.

“>_< Gì… gì chứ? Não của anh có phải bị úng thủy rồi phải không? Anh là ai hả? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi chịu trách nhiệm?” Tôi thật sự nổi giận, xưa nay chưa hề có ai dám nói vậy với tôi. ~~:‑( “Cô không có lựa chọn!” Tôi có thể nhìn ra ham muốn nhào tới bóp cổ tôi mà tên này đang cố kiềm chế.

“Không đồng ý! Không đồng ý! Tôi không chịu đâu!” Tôi vừa gào lên với hắn, vừa cuống cuồng lao ra mở cửa chạy ra ngoài… Trời ơi, cái tên đáng sợ này vẫn đuổi kịp, tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Nhìn thấy phía trước có hai cô y tá mang những dụng cụ thuốc men đến, tôi túm lấy họ đẩy mạnh về phía tên khốn kia, ngay sau đó là tiếng người và tiếng vật đổ vỡ loảng xoảng rất kinh hãi. ~^O^~ Ha ha! Trông như chiến trường rồi… “Cái tên chết tiệt, đi chết đi!” Tôi đứng ở phía xa xa nhảy nhót làm mặt hề với cái tên đang bị cô y tá đè đến mức không bò dậy nổi, phẫn nộ giơ nắm đấm và làm động tác đạp mấy cái về phía hắn, sau đó cười ha ha chạy ra khỏi bệnh viện… Dám không biết trời cao đất dày đấu với “thợ săn ác quỷ” ta đây hả? Hừ~~~! Muốn chết à?

Cảm giác thắng lợi thật sảng khoái, thật sự rất sảng khoái! …~^.^… “Đến đây, đến đây, có bản lĩnh thì đuổi theo tôi đi…” Đến buổi tối ngủ nằm mơ, tôi vẫn còn dương dương đắc ý làm mặt hề với tên ấy.

CHƯƠNG 4

TÔI RÚT TRÚNG ĐƯỢC KIM THUẦN HY

Sáng hôm sau, tôi giương đôi mắt gấu trúc trèo lên xe buýt, suốt đoạn đường ngáp dài ngáp ngắn, ôm lấy cây cột trên xe buýt làm gối, đầu mơ màng ngủ thiếp đi, chắc chú tài xế không đến nỗi đưa thẳng tôi đến sở thú chứ? … “⊙_⊙⊙_⊙⊙_⊙ Ôi chao~” Sau lưng bỗng thò ra một bàn tay vỗ lên vai tôi, làm tôi giật mình kêu lên một tiếng, khiến người trên xe đều trợn mắt nhìn, tôi hoàn toàn tỉnh hẳn, thấy cái người gây họa ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt thú vị ‑ Trương Tịnh Mỹ.

“Sao cậu lại đứng sau lưng tớ thế hả? Định dọa tớ à?” ~~:‑( Lửa giận của tôi bốc lên bừng bừng.) “Kim Thuần Hy!”

“Hả~ Cái gì? Cậu nói gì thế?” Tịnh Mỹ nói chuyện luôn khiến tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

“Cái tên bắt cóc cậu hôm qua tên là Kim Thuần Hy!”

“Kim Thuần Hy…” Nữ sinh trên xe hình như đều nhạy cảm quá mức với cái tên này, ánh mắt dồn hết lên người tôi và Tịnh Mỹ.

“Gì… gì thế? Sao cậu lại biết được?” ⊙_⊙⊙ _⊙⊙_⊙ “Hoàng tử vàng của trường cấp ba Sâm Vĩnh, có chỉ số IQ siêu cao, vẻ ngoài siêu đẹp trai, lạnh lùng với mọi người, làm việc quả đoán, có một gia thế cực kỳ hùng hậu, thành tích luôn đứng đầu bảng, đến nay chưa có bạn gái, người bạn duy nhất là tên Lý Tú Triết bị cậu làm tổn thương ấy!”

“Thì ra là thế, có điều làm gì khoa trương như cậu nói?” ︶0︺ Tôi phản bác lại Tịnh Mỹ. Dù sao tôi cũng chẳng có chút ấn tượng tốt nào với cậu ta, cho dù ừ thì cậu ta cũng đẹp trai quá mức, cho dù cậu ta ừ thì cực kỳ lạnh lùng đến nỗi hơi biến thái, IQ cao thì tôi không nhìn ra, ngoài việc lườm nguýt và nói những câu không cần dấu chấm câu… “Con nhỏ kia, mày nói gì thế? Dám xem thường Thuần Hy của bọn này à?” ~~:‑( Thảm rồi, một câu của tôi đã dẫn đến sự công phẫn của bao kẻ mê trai, tôi túm ngay lấy Tịnh Mỹ chạy như bay đến cửa xe.

Hu ra, cuối cùng đã cách xa không khí nặng mùi trong xe rồi, sảng khoái quá! Hít thở không khí tươi mới, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Có muốn tạo nên kỷ lục huy hoàng 100 không?” Tịnh Mỹ đột ngột dừng bước, mỉm cười nhìn tôi. ^‑^ Nếu không phải từ nhỏ đến lớn đã lĩnh giáo được nụ cười “đáng yêu” của bạn mình, e rằng tôi còn ngỡ nó sắp phát kẹo cho tôi nữa kìa.

“Cậu muốn làm gì?” Tôi dè dặt hỏi.

“Kim, Thuần, Hy!” ^o^ O_O^ Khi từ miệng nó nhảy ra từng chữ từng chữ một, tôi phát hiện ra đại não của mình không theo kịp bước chân rồi.

“Cậu… cậu có nhầm không đó? Cái loại đó… không thể! Cái loại kinh dị ấy…” Lời tôi nói rất yếu ớt.

“Chúng ta có phải là ‘thợ săn ác quỷ’ không?”

“Đúng!”

“’Thợ săn ác quỷ’ có phải chuyên đối phó với những tên xem thường nữ sinh chúng ta không?”

“Đúng!”

“Kim Thuần Hy có phải thuộc dạng xem thường nữ sinh không?”

“Đúng! Mà không phải là xem thường không thôi!” Nhớ đến những gì kinh khủng hắn đã làm với tôi hôm qua, và cả vẻ lạnh băng cao ngạo từ đầu đến cuối của hắn, đã khiến tôi hận đến mức muốn đánh một trận. >>‑( “Vậy chúng ta có nên đối phó với hắn?”

“Đúng!” >_< “Vậy là được rồi!” ~^.^~ “O_O^ Hả~? —︵—^ Ồ…” Tại sao Tịnh Mỹ lúc nào cũng có lý thế nhỉ? Tôi thực không nghĩ ra chỗ nào sai cả, nhưng cứ cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy… “Chắc tớ vẫn còn chọn lựa khác chứ?” Tôi e dè nhìn Tịnh Mỹ.

Đó là lời hẹn giữa chúng tôi: “thợ săn ác quỷ” thực ra luôn là hai người, tôi là người thực hành, và Tịnh Mỹ là quân sư. Tôi luôn làm theo kế hoạch đã được vạch sẵn, đó cũng là bí quyết thành công 99 lần trước của tôi, và người lên kế hoạch chẳng ai khác, chính là cô bạn Trương Tịnh Mỹ yếu ớt không chống nổi gió, ai nhìn thấy cũng thương này.

“Tất nhiên, như trước đây thôi, rút thăm đi. ^‑^” Tịnh Mỹ lại còn chuẩn bị xong xuôi vương bài ác quỷ nữa chứ, tôi có cảm giác mình bị lừa gạt.

Thôi mặc kệ, rút thôi.

Bồ Tát ơi! Thượng đế ơi! Chủ nhân của tôi ơi! Cứu cứu chúng con, giúp con đừng để con rút trúng cái tên kinh khủng kia.

Tôi nhắm chặt mắt rút ra một vương bài rồi trả cho Tịnh Mỹ, đợi tuyên án của nó.

“‑O‑ Kim ‑O‑ Thuần ‑O‑ Hy!” Tịnh Mỹ rút quân bài ra dựng ngay trước mặt tôi, ba chữ KIM THUẦN HY trên đó gian tà như một cây cột “xử bắn”.

“⊙_⊙^⊙_⊙⊙_⊙ Hả…?!” Tôi không nén được hét lên một tiếng kinh hoàng.

“Thế nào~? Không dám hả~?”︶0︺ “Làm… làm gì có? Tớ có gì mà không dám chứ? Tại tớ không thích thôi!” Thật là, dám nói tôi không dám à? Tôi là Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni có kinh nghiệm yêu đương 99 lần thành công! Thợ săn Quách Tiễn Ni chuyên giúp người yếu chống kẻ mạnh! Hừ! “Vậy chắc chắn là thế đi nhé! Một tuần thế nào? Một tuần làm được không?”

“Một tuần? Có nhầm không vậy? Cậu nghĩ tớ là ai hả?

Marilyn Monroe hay là siêu sao Hollywood? Cái loại ấy á? Sao thế được?” >_< “Đừng làm vẻ mặt như sắp chết đến nơi có được không? Được thôi, hai tuần, hai tuần thấy thế nào?” Cái tên Tịnh Mỹ này, đúng là không làm thì không biết khổ mà.

“…” Tôi không nói nổi lời nào, vì đã tức đến nỗi mất cả sức lực rồi.

“Vậy thì hai tuần, tớ phải sắp xếp cái đã…” Tịnh Mỹ phớt lờ, căn bản không để ý đến sắc mặt tái xanh của tôi đang nhăn nhó thảm hại.

“Một tháng!” Tôi cắt ngang lời lẩm bẩm của nó, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn, ngữ khí cũng chưa bao giờ dứt khoát hơn.

“O_O Một tháng?” Cô nàng trợn mắt.

“Một tháng! Không mặc cả! Quyết không mặc cả!” Lần này tôi vô cùng cứng rắn.

“Được! Chúng ta đến hạ chiến thư!” Tịnh Mỹ không hổ danh là Tịnh Mỹ, quả đoán đến mức khiến tôi vô cùng khâm phục.

CHƯƠNG 5

ĐẠI CHIẾN THƯ HOÀNG KIM HÀNH ĐỘNG THỨ 100 CỦA THỢ SĂN ÁC QUỶ

p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q

Đại chiến thư hoàng kim hành động săn ác quỷ thứ 100 của thợ săn ác quỷ.

Ác quỷ mục tiêu nhắm đến: Kim Thuần Hy Số hiệu ác quỷ: 100 Nguyên nhân hành động: Kim Thuần Hy quá tự cao tự đại, khinh thường nữ sinh.

Kế hoạch hành động: Khi đã cưa đổ được, hẹn hò một tuần rồi đá ngay không thương tiếc.

Mục tiêu hành động: Khiến ác quỷ phải đau lòng khổ sở, tốt nhất là đau nát ruột gan, lĩnh ngộ sâu sắc nội hàm trong đau thương, rút dây thần kinh “khinh thường nữ sinh” ra khỏi ác quỷ, khiến hắn tỉnh ngộ, bắt đầu nhận thức về nữ sinh, bắt đầu chấn chỉnh lại bản thân; dốc toàn bộ sức lực để tranh đấu cho nữ sinh, bảo vệ và duy trì địa vị của nữ sinh, giữ gìn sự tôn nghiêm và thiết lập uy quyền của nữ sinh.

Thời hạn theo đuổi: 1 tháng.

Tuyên ngôn hành động: Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại! Cố lên, Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni, cố lên! Luật cấm của hành động: Nghiêm cấm “thợ săn ác quỷ” nảy sinh tình cảm thật sự với “ác quỷ mục tiêu”; nghiêm cấm đôi bên tiếp xúc quá thân mật trong quá trình quen nhau, ví dụ hôn nhau v.v… (trường hợp bất khả kháng thì không tính), nhiều nhất là nắm tay và ôm nhau.

Hậu quả khi thất bại: Danh hiệu “Thợ săn ác quỷ” của Quách Tiễn Ni sẽ bị hủy bỏ, lần hành động chinh phục ác quỷ thứ 100 sẽ trở thành hành động săn ác quỷ cuối cùng, chẳng những thành tích vất vả lắm mới có được bị hủy hoại, mất mặt hoàn toàn, mà nếu ý chí không đủ kiên cường, còn có thể mắc bệnh “suy sụp tinh thần vì thất tình” và “bệnh sợ yêu” nghiêm trọng, để lại vết thương tâm hồn vĩnh viễn suốt đời.

Người giám sát hành động: Trương Tịnh Mỹ.

Người công chứng: Tất cả những người biết chuyện này.

p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q Chiến thư vừa ra, hành động cũng bắt buộc được triển khai, không thể trì hoãn.

“Ding ling ling…” Là tiếng chuông vào học, ⊙_⊙ Ôi mẹ ơi, lúc này tôi mới nhớ ra chuyện đi học hôm nay, chỉ còn nước kéo Tịnh Mỹ bắt đầu chạy về phía cổng trường.

Chia tay Tịnh Mỹ ở đầu cầu thang (nó cùng trường nhưng không cùng lớp với tôi), tôi nhìn thấy đôi chân đứng ngay ở cửa lớp, đôi chân tròn vo mập ú khó khăn nhét vào đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày cao gót đau khổ đến mức như lúc nào cũng muốn bùng nổ để được giải thoát, trên giày còn vương chút bùn đất, chút bụi mờ, hai hạt cơm bẹp dí…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3