Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 13 - 14
CHƯƠNG 13:
CHIÊU N+1:
TẠO RA SỰ GẶP GỠ TÌNH CỜ Ở QUÁN CÀ PHÊ
Quân sư Trương Tịnh Mỹ tiết lộ với tôi tin tình báo đáng tin cậy là: buổi chiều cuối tuần nào Kim Thuần Hy cũng đến quán cà phê Mỹ Tây một mình để giải trí. Còn về thời gian cụ thể thì chẳng ai dám chắc chắn, ngoài chính Kim Thuần Hy.
Thôi mặc kệ đi, dù sao tôi cũng đã đợi ở đó từ lúc chưa tối rồi mà, không đợi được thì Quách Tiễn Ni tôi quyết không đi! p(>o<)q Vừa tan học, chưa kịp ăn cơm, tôi đã nhấc túi xách hí hửng chạy đến quán cà phê Mỹ Tây, tìm một vị trí cực kỳ đẹp cho việc quan sát mọi nơi nhưng không bị phát hiện. Như thế có thể vờ ra vẻ tình cờ gặp Kim Thuần Hy trong quán rồi.
Đó là lần đầu tiên tôi vào một quán cà phê xa xỉ mà lại hữu tình như vậy, cái tên Kim Thuần Hy đáng chết kia, vì theo đuổi anh ta mà tôi thật sự đã nếm trải không biết bao nhiêu cái “lần đầu tiên” rồi.
“Xin hỏi, cô muốn dùng gì ạ? ^‑^” Ngồi chưa nóng mông, một chị phục vụ xinh đẹp đã nở nụ cười đặc trưng đến trước mặt tôi.
“A? Ồ, ơ… hừm… có thể… cho em một ly cà phê bình thường?” Thực ra tôi muốn nói, có thể chỉ cho em mượn chỗ ngồi một tí không, tôi không muốn chọn món gì hết. Nhưng mà, sao nói ra được… “Xin hỏi cà phê loại nào?” Hả? Cà phê có nhiều loại lắm ư?
“Vậy lấy loại rẻ nhất ấy!” Tôi đỏ mặt nói với chị phục vụ, tôi không muốn tiền tiêu vặt của mình phí vào những chỗ không đáng thế này.
“Vâng, xin đợi một chút.” Ly cà phê bốc khói đã được mang lên, tôi bắt đầu nhấp nhổm không yên, vì tôi vừa nhìn thấy bảng giá trên bàn. Cho dù là rẻ nhất thì… Trời ơi! Cà phê ở quán này được làm từ hạt cà phê vàng ròng hay sao thế? Đắt quá! Giá rẻ nhất cũng đủ để tôi ăn một ngày rồi! Cái tên chết tiệt kia bình thường toàn đến những nơi đắt đỏ thế này sao? Bồ Tát phù hộ con, hy vọng đừng để con đợi quá lâu.
Uống ực hết ly cà phê chỉ với một hơi, woa~ woa woa~, sao khó uống thế. >_< Cái thể loại đồ uống đen đặc dính dính, không biết tại sao lại đắt như thế? Đúng là không hiểu nổi. So sánh ra thì tôi vẫn thích uống nước lọc hơn.
“Thưa cô, có cần ly nữa không? ^‑^” Lại là chị phục vụ ban nãy, người này đúng là đáng ghét, hình như cứ nhìn chằm chằm ly cà phê của tôi không bỏ mất một giây hay sao ấy, thấy nó trôi tuột xuống bụng tôi rồi bèn vội chạy đến tiếp thêm ly nữa. Bán được một ly cà phê thì kiếm được bao tiền nhỉ? Thật là...
“Không cần, cám ơn.” Thứ này tôi không cần uống nữa đâu. Vừa đắt vừa dở. “Ở đây ly tiếp theo chúng tôi không tính tiền.” Á? Nhìn tôi có vẻ không có tiền à? Tuy trong túi tôi quả thực không đủ tiền để chọn món ăn tối rẻ nhất, nhưng như vậy là quá khinh thường người khác rồi! Được thôi! Tuy rất khó uống nhưng tôi cũng sẽ cố gắng uống nữa, cho chị mệt chết đi! O_O^ Trời ạ, đã gần 7 giờ tối rồi, sao Kim Thuần Hy chưa chịu xuất hiện?
7:10, Kim Thuần Hy chưa đến.
7:30, Kim Thuần Hy chưa đến.
8:00, Kim Thuần Hy chưa đến.
8:40, Kim Thuần Hy chưa đến.
… Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi đờ đẫn ngồi đợi, đến mức sắp điên lên.
Cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt! >>‑( Đáng chết! “(>o<) Chị phục vụ ơi, em muốn thêm ly nữa! Cà phê vị đắng nhất nhé!” Tôi hét lên với quầy phục vụ. Tôi muốn – xả stress! Ly cà phê thứ 14, thứ 15, 16… 10 phút, 20 phút, 30 phút… Trịnh Mỹ chắc không chơi tôi đấy chứ? Tôi muốn chết thật rồi đây… 10:30, khi tôi nuốt ực thành công 22 ly cà phê, đi vệ sinh hết 8 lần, người tôi muốn đợi – Kim Thuần Hy, cuối cùng cũng xuất hiện! Tuyệt lắm! Giỏi lắm! Quách Tiễn Ni! Cuối cùng ngươi đã đợi được! \(^o^)/ Yeah~, tuyệt quá! Tôi cảm thấy bắt đầu sùng bái chính mình rồi. Ha ha! Một mình anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trước. Cũng thật là có nhã hứng, cái thời điểm gần nửa đêm này mà còn có thể đến cái nơi này vừa uống cà phê vừa đọc sách một mình? Thật chả hiểu cái đầu quả dưa kia nhét đầy những thứ tạp nham nào nữa.
Tôi vội vàng uống hết ly cà phê cuối cùng – ly thứ 23, rồi trấn tĩnh tinh thần, bắt đầu đi đến chỗ anh ta… Cuộc gặp gỡ ở quán cà phê lúc gần 11:00 giờ, chắc là vô cùng lãng mạn nhỉ, he he… “Tiễn Ni!” Bỗng nhiên, phía trước xông đến một gương mặt với nụ cười thuần khiết rạng rỡ, khiến tôi giật mình một phen.
“O_O Tú… Tú Triết?” Trời ơi, rốt cuộc cậu ta chui ra từ cái nơi quỷ quái nào thế, sao không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn, mà nhè lúc này xông đến? “Cậu đoán xem lúc nãy tớ ngồi đâu? ~^.^~” Trời ơi, tôi muốn chết quá, cái tên này lại hỏi một câu ngốc nghếch đúng lúc quan trọng nhất. Tôi làm gì có thời gian trả lời, mắt chỉ nhìn về phía Kim Thuần Hy.
“Cậu nhìn gì thế? Không được nhìn! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ!” Cậu ta dùng thân hình cao như cây cột nhà nhảy ra án ngữ trước mặt tôi, dang đôi tay rỗng ra, khiến tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài cậu ta ra.
“Cậu tránh ra!” Tôi thử luồn sang hướng khác để đến chỗ Kim Thuần Hy, không ngờ cậu ta lại nhanh nhẹn nhảy phắt sang chỗ đó, tôi luồn sang nơi khác, cậu ta lại chặn… cứ thế… Nhân viên phục vụ và khách khứa đều bắt đầu đưa ánh mắt thú vị nhìn chúng tôi chơi trò đại bàng bắt gà con, cho dù tôi không muốn thừa nhận đó là đại bàng bắt gà con tí nào.
Không biết Kim Thuần Hy có để ý không, đừng nhé, đừng để ý! “Tú Triết, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? ~~:‑(“ Cuối cùng tôi đã dừng trò chơi vận động không thể thành công này lại, bực bội nhìn cậu ta. Bây giờ thấy cậu ta chẳng chút đáng yêu.
“Chỉ muốn cậu đoán xem ban nãy tớ ngồi đâu mà?”
“Tớ có phải thần tiên đâu mà biết?”
“Nói cho cậu biết, ngồi ngay phía sau của phía sau của phía sau của phía sau cậu, ngay vị trí sau đó nữa. Từ đầu đến cuối lâu thế mà cậu không phát hiện ra tớ!”
“Từ đầu đến cuối? Cậu theo dõi tớ?”
“Đừng nói khó nghe thế, phải là đi theo mới đúng!”
“Vậy tại sao tới giờ này cậu mới xuất hiện?”
“~^.^~ Tớ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ đúng lúc mà!” Niềm vui cái khỉ ấy, bực bội thì có! Cái tên này, đúng là không hiểu nổi.
“…”
“Cậu có biết tớ uống bao nhiêu ly cà phê rồi không? ~^O^~” Trời ạ, T_T sớm muộn gì tôi cũng bị tên này làm phiền đến chết mất.
“Không biết.”
“Tớ thì biết cậu uống bao nhiêu ly đấy, cậu có muốn biết tớ đếm sai hay không không?”
“Không muốn.”
“23 ly! 23 ly đúng không?” Cái tên này, hình như chẳng thèm để ý đến câu trả lời của tôi, cứ một mình nói với vẻ thích thú.
Trời ơi, thảm rồi, khi tôi ngước lên nhìn xuyên qua cái tên Tú Triết lải nhải không dứt này, mới phát hiện vị trí mà Kim Thuần Hy ngồi đã trống không! Trời ơi, tôi muốn chết quá đi, tất cả đều do cái tên Lý Tú Triết đáng chết này, có phải kiếp trước tôi nợ cậu ta nhiều tiền quá hay không…
CHƯƠNG 14
ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
Còn rất nhiều, rất nhiều chiêu, tất cả đều mở màn với sự tự tin tràn trề của tôi và kết thúc với sự thảm bại đau buồn, ảm đạm đến mức tôi không muốn nhắc đến nữa. Thật là một chuyện đau khổ… T^T Một ngày nữa lại trôi qua, rốt cuộc cái tên ấy làm bằng gì mà khiến tất cả tuyệt chiêu của tôi đều thất bại, thợ săn ác quỷ tôi đây đúng là chẳng còn mặt mũi nào! Lục bục… Quả nhiên khi tâm trạng không tốt thì cảm giác đói khát càng dữ dội hơn, thôi mặc kệ cái tên ác quỷ Kim Thuần Hy đó đi, nghĩ cách nạp năng lượng cái đã! Tôi bực bội mở cửa tủ lạnh. O_O Không thể nào! Tủ lạnh đã trống toác đến thế ư? Từ lúc nào vậy nhỉ? Tại sao tôi không biết gì hết thế? Thôi xong, cứ đến siêu thị ở khu đối diện mua chút lương thực cứu đói vậy. Cái khu nhà gì mà chả có cái siêu thị nào hết, hại tôi muộn thế này phải chạy một quãng đường xa đến thế, trời tối rồi kia kìa! ︶︹︺.
Hay là đi đường tắt nhỉ ‑ ra khỏi cửa rẽ trái vào một con đường nhỏ, chí ít có thể rút ngắn được nửa đường, tuy lúc này hơi tối một chút, vắng một chút, người đi đường ít hơn một chút, nhưng tôi tuyệt đối không sợ. Quách Tiễn Ni tôi không phải là cô nữ sinh bình thường đâu, tôi là cô gái kiệt xuất thời đại mới mà! Sợ gì chứ? Có gì phải sợ đâu! Huống hồ tôi cũng biết chút chút Teakwondo mà! Ha ha! (^@^) “Bé ơi, xinh quá nhỉ!” Đúng lúc tôi đang vừa sải từng bước đi thật nhanh, vừa cảm thấy đắc ý trong lòng, thì bỗng bên tai vang lên giọng nói âm u quái dị.
Ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là một tên con trai quái gở đang đứng sừng sững. Một cái đầu năm màu sáu sắc, vành tai còn đục mấy chục cái lỗ, trên cánh mũi cũng đeo thêm một cái khuyên nữa.
Tiêu rồi! Quách Tiễn Ni, đứng thẳng, quay người, chuẩn bị triển khai tuyệt chiêu “bay như chim” để trốn đi.
O_O^ Nhưng vừa quay lưng lại tôi đã đờ người ra, không ngờ đằng sau còn có người, mà lại tới ba tên, đang nhất loạt cười gian xảo với tôi.
Trời ơi, đất ơi, Bồ Tát ơi! Sao hôm nay tôi xui xẻo thế kia chứ? Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi bây giờ là ước gì mình có thể thay đổi gương mặt, lập tức biến thành một bà già xấu xí mồm cá ngão, mũi cà chua, để bọn kia sợ chết khiếp không dám quay lại đây nữa rồi mới quay trở về hình dạng cũ.
Không được, đừng hoảng hốt, tôi không thể để mình luống cuống được, phải trấn tĩnh. Đúng! Trấn tĩnh! p(>_<)q “Các… các người muốn gì?” Tôi vừa lắp bắp hỏi vừa nhìn dáo dác tứ phía để tìm người cứu giúp song hoàn toàn thất vọng, đừng nói là người, đến một con mèo còn không có nữa là… T_T “;‑) Đi chơi với bọn anh được không?” Cái tên xỏ khuyên mũi trước mặt tôi đặt một bàn tay hư hỏng của hắn lên vai tôi, khiến toàn thân tôi sởn da gà.
“Không!”
“Con nhỏ chết tiệt, nếu muốn bình an vô sự thì ngoan ngoãn nghe lời anh đây đi!” Tên đó bắt đầu lộ vẻ hung ác.
“Anh dám động vào tôi thử xem!” Tôi trợn mắt, khí thế bừng bừng bày ra tư thế Teakwondo. Hừ~, không để bọn chúng thấy bản lĩnh của tôi thì chắc chúng nghĩ tiểu thư đây dễ bị bắt nạt lắm chắc! “Ôi~, tư thế POSE gì thế, nhưng như vậy càng quyến rũ hơn!” Cái tên đeo khuyên mũi chết tiệt dám đưa tay ra định sờ vào mặt tôi, tôi nhắm thẳng vào mũi hắn, đấm mạnh một cú.
Hừ!︶︹︺ Định đánh Quách Tiễn Ni ta ư? Muốn chết hả?
“Cái con nhỏ chết tiệt! Dám đánh tao à? Các anh em, lên cho tao! ~~>O<” Cái tên đeo khuyên mũi ôm lấy mũi gào to.
⊙_⊙^ …… “Trời đất, ba đánh một? Có nhầm không vậy? Bất công quá, quá bất công!” Nhưng tôi có hét thế nào cũng vô dụng, chẳng bao lâu sau tôi đã bị mấy tên khốn kia giữ chặt.
>_< Tôi liều mạng chống cự, trong lòng mơ hồ hiểu ra, nếu bây giờ tôi không thoát nổi, e rằng một lúc sau… sẽ bị… trời ơi, tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
“Cứu tôi với~! Cứu tôi~!” Tôi bắt đầu gào hét ầm ĩ.
Cái tên đeo khuyên mũi vội vã bịt miệng tôi lại, cái tay hắn sờ phải thứ gì mà thối thế, thối quá, hắn muốn tôi bị ngạt thở chết hay là vì thối quá nên chết đây.
Hu hu hu… Mẹ ơi là mẹ ơi, bà mẹ ở trên thiên đường của tôi ơi, mau gọi thần tiên đến cứu con với, nhất định mẹ không muốn con gái yêu quý nhất của mình còn thanh xuân mơn mởn thế này mà đã đến chỗ mẹ chứ… hu hu hu… ~~~>_<~~~ Tôi như một con cừu non chờ chết, run lên cầm cập… ⊙_⊙^ Í, chuyện gì thế? Bàn tay thối hoắc bịt miệng tôi bỗng lỏng ra, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên, dường như còn nhìn thấy một bóng dáng bay tít ra thật xa đầy thảm hại, rơi thịch xuống đất, không nhúc nhích gì được, xem ra hắn ta không động đậy được một lúc lâu đây. Mấy tên khác sợ hãi nhìn cảnh đó, vô thức buông tôi ra, lùi lại mấy bước.
Trời ơi, tuyệt quá! Tôi như đang mục kích một cảnh phim vô cùng hoành tráng, tuy hình như chẳng nhìn rõ được gì.
Mẹ ơi, đây chính là sứ giả chính nghĩa mẹ phái xuống giúp con ư? Tôi cố gắng hít thở không khí trong lành, lần đầu tiên tôi cảm nhận được hít thở không khí lại hạnh phúc đến nhường này! “Các người… cũng muốn thử hả? ‑_‑“ Giọng nói của sứ giả chính nghĩa này tuy rất trầm, nhưng sức uy hiếp vạn phần. Mấy tên kia run lẩy bẩy thấy không ổn nên vội vã khiêng tên đồng bọn bị đánh chỉ còn lại nửa phần hồn đang nằm dưới đất lên, sau đó bỏ chạy thục mạng.
Cứu tinh mẹ phái đến quả nhiên lợi hại nhất! Có điều, giọng nói anh ta khi nãy sao tôi nghe quen quen nhỉ? Nhờ vào ánh đèn đường tù mù, qua đôi mắt đang mờ nhòa vì nước mắt, tôi cố gắng nhìn xem vị sứ giả chính nghĩa trước mặt rốt cuộc là thần thánh phương nào.
~~~⊙_⊙~~~ … “Hả? Kim… Kim Thuần Hy?” Là Kim Thuần Hy, sao lại là Kim Thuần Hy?
Hu hu hu… bộ dạng thảm hại như thế của tôi lại bị anh ta nhìn thấy? Đúng là không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa! T_T “Muốn chết hả!” Kim Thuần Hy sau khi tổng kết gọn gàng bằng mấy chữ đó, cơ hồ chẳng chút quan tâm đến người mình vừa cứu, nhấc chân lên chuẩn bị bỏ đi.
Lúc nãy anh ta nói gì thế? “Muốn chết hả”?! Đó là từ ngữ nhảy ra khỏi miệng một học sinh xuất sắc đó ư? Rõ ràng là giọng lưỡi của tên ác quỷ mà! Không, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó, tôi phải nắm bắt cơ hội đại tốt này mới được! “~^O^~ Cám ơn, cám ơn, cám ơn anh nhiều!” Tôi chồm đến, tay túm chặt lấy tay anh ta.
Í, tại sao, tay anh ta lại lạnh như vậy?
“Làm gì thế?” Anh ta rút tay ra như thể bị điện giật, vẻ mặt đó làm như tôi lợi dụng gì anh ta không bằng. Thế nhưng anh ta cuối cùng như đã hiểu ra sự tình, nói thêm một câu, “Sao lại là cô?” Thật là, sao anh ta lại nói câu như vậy chứ, bình thường phải là “không cần cám ơn” mới đúng mà! Cho dù là anh cứu tôi cũng đâu cần chảnh như vậy! Thật là! ︶︹︺ Thế mà lại nói “Sao lại là cô?”! Chẳng lẽ anh ta chẳng thèm để ý người mình giúp là ai mà ra tay luôn ư?
Còn nữa, vẻ mặt quái gì thế này? Chẳng lẽ cứu tôi là chuyện rất thất vọng rất đáng tiếc hay sao?
“Không làm gì hết! Tôi chỉ muốn biểu lộ sự cảm kích với anh thôi! ^‑^” Tôi lên tiếng vẻ uất ức, hy vọng vẻ đáng thương của mình sẽ khiến anh ta động lòng.
“Không cần, xem như tôi giúp Tú Triết là được, cô đi cám ơn Tú Triết đi!” Cái tên này! Miệng lưỡi gì mà độc địa thế! T_T Tôi cúi đầu ủ rũ theo anh ta ra khỏi nơi đó, chiếc xe đua màu trắng của anh ta dừng ngay đầu đường.
“Này, đợi chút đã!” Trước khi anh ta bước lên xe, tôi đã mở miệng gọi giật lại.
“Còn muốn gì nữa? ‑_‑“ Anh ta lạnh nhạt quay đầu lại. Ghét quá, sao anh ta cứ làm cái vẻ mặt âm u không chút biểu cảm thế nhỉ?
“Tôi… tôi muốn cảm ơn anh, nên muốn mời anh ăn cơm.” Lần này nhất định nhất định phải nắm bắt cơ hội, không thể để anh ta biến mất khỏi tầm mắt mình.
“Cô mời nổi không?” Cái tên chết tiệt, dám nói những lời vô duyên thế, sự cảm kích của tôi với việc anh ra tay cứu giúp lúc nãy bỗng tuột xuống thê thảm.
“Tôi… tôi… tôi tôi tôi tất nhiên là mời được rồi, chắc anh không chọn món đắt đâu nhỉ?” Tôi thật sự không chắc chắn lắm, chắc anh ta không đến nỗi ăn hết số tiền tôi mang đi mua lương thực cứu đói đó chứ.
“Cô định mời tôi đi ăn ở quán hàng bên đường à?” “Vâng! Vâng! Vâng!: Tôi gật đầu lia lịa, xem ra, IQ của anh ta đúng là không thấp.
Nghĩ đến cảnh mỗi người nâng một bát cơm canh cà rốt cay sực nóng hổi trong phong cảnh tuyệt đẹp ven đường, hai người vừa thưởng nguyệt vừa ăn, cảm giác chắc chắn rất tuyệt! Xem ra, sự nguy hiểm hôm nay tôi gặp phải cũng chẳng là chuyện gì tồi tệ lắm! Tôi lại bắt đầu thấy tương lai mình xán lạn rồi, he he...
“Đúng rồi đúng rồi, chúng ta đi thôi!” …~^O^~… “Tôi không đi! ‑_‑“ “Hả? Cái gì? Không đi? Tại sao?”
“Tôi đã ăn cơm rồi.”
“Đi đi đi đi! Ăn thêm bữa nữa cũng đâu chết ai.” Tôi không chịu buông tay, bắt đầu công phu đeo bám dai dẳng của mình.
“Không đi!” Anh ta như một tảng đá kiên cố không lay chuyển được.
“Đi mà~! Nể mặt tôi đi!” ^O^ “…” ‑_‑ “Đi mà~! Đi mà~! Đi mà~! Tôi nợ người ta mà chưa trả được thì tối ngủ không ngon.” Tôi ra sức tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, sử dụng giọng nói dịu dàng khác thường, trong đôi mắt còn lấp lánh ánh sao, chớp chớp mắt nhìn anh ta, tay khẽ khoác lên cánh tay anh ta, mong rằng anh ta sẽ động lòng.
“‑O‑ Buông tay!” Chẳng những không động lòng mà anh ta còn hất mạnh tay tôi ra, hét vào tai tôi một câu như vậy. Sau đó anh ta trèo tuốt vào xe, bắt đầu khởi động máy.
“… Bye bye!” Người gì vậy chứ! Quyết không nhượng bộ à! Thật là… Thôi bó tay rồi, tôi đành ủ rũ vẫy vẫy tay với anh ta rồi quay người đi về nhà mình.
“Khoan đã!” Sau lưng lại vang lên giọng nói.
Anh ta đang gọi tôi à? Tôi hoài nghi mình đang gặp ảo giác.
“Hí~, có phải anh đã thay đổi suy nghĩ?” Tôi lại bắt đầu nhen nhóm hy vọng.
“‑_‑ Không phải, tôi chỉ muốn bảo cho cô biết, một đứa con gái phải biết giữ mình, đừng có chủ động kéo tay con trai…” Chiếc xe đua trắng lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, chỉ còn lại ánh đèn đường lập lòe và tôi đang đứng ngẩn ngơ.
~~:‑( Thật là, đến lượt anh ta dạy dỗ tôi từ khi nào vậy? Chẳng qua đẹp trai một tí, IQ cao một tí, đánh nhau giỏi một tí thôi mà? Có gì hay ho đâu! Một khi “thợ săn ác quỷ” tôi đây xuất tuyệt chiêu, Kim Thuần Hy anh chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi! Hứ~!︶︹︺