Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 33 - 34 - 35

CHƯƠNG 33

CÔ RẤT KHÓ ỨNG PHÓ

“^O^ Thì ra là công viên Giấc Mơ, lúc nhỏ tôi thích nhất được đến đây, có điều lớn rồi không còn đến nữa, không biết có thay đổi gì không nhỉ! Đúng là vui quá! Cám ơn anh, Thuần Hy! He he! Ha ha!” Tôi thích chí hoa tay múa chân như trẻ con, nói liến thoắng không ngừng với Thuần Hy.

“Vậy vào trong đi.” Lúc nãy tôi có nhìn nhầm không, Thuần Hy tuy vẫn nói bằng cái giọng lạnh băng ngàn năm không đổi, song vẻ mặt hình như không còn cứng đơ nữa. Hình như, hình như còn có chút chút hiện tượng gọi là “dịu dàng” nữa ~ ~ Thuần Hy và tôi vừa định vào trong, một bà cô quản lý công viên không biết từ đâu xuất hiện, “Xin lỗi, công viên sắp đóng cửa rồi, hai vị ngày mai đến sớm một chút vậy.” Bà cô lắm điều, đóng cửa muộn một tí có chết ai đâu! Khó khăn lắm Thuần Hy mới đưa tôi tới một lần, cơ hội siêu tốt sắp bị cô phá hoại rồi.:‑( “Cô ơi, vẫn còn cách giờ đóng cửa một lúc, chúng cháu vào một chút rồi ra ngay.” Thuần Hy vừa nói vừa mỉm cười với bà cô đó.

O_O Á! Thuần Hy lại mỉm cười với một bà cô chẳng chút quan trọng này? Hình như anh ta chưa bao giờ mỉm cười với tôi? Vả lại còn nói một câu dài như thế, không giống anh ta chút nào! Ừ, không giống, hoàn toàn không giống! Có một chuyện mà tôi có thể chắc chắn – anh ta, nhất định là uống nhầm thuốc, chắc chắn thế! “Được, được rồi, hai đứa phải ra nhanh đấy.” Quả nhiên, dù là bà cô thì vẫn không có sức miễn nhiễm với nụ cười của trai đẹp mà.

“Cám ơn cô.” Vẫn chưa đợi tôi kịp hoàn hồn, Thuần Hy đã kéo tôi vào trong.

Tuy đã nhiều năm không quay lại, song công viên Giấc Mơ hình như không thay đổi bao nhiêu, chỉ ở hồ nhân tạo mà tôi thích có thêm một bậc đá ở chính giữa, xung quanh hình như còn có những vòi nước để phun nước nữa.

“Chúng ta đi tới đó đi.” Tôi nôn nóng muốn đến bậc đá giữa hồ ấy, từ khi còn rất nhỏ, tôi đã không chỉ một lần mơ ước đến cảm giác kỳ diệu khi mình đứng giữa lòng hồ và xung quanh là những làn đèn chớp nháy mờ ảo.

“Ừ.” Thế là, chúng tôi đã đứng trên bậc đá tròn ngay giữa lòng hồ, chỉ có hai chúng tôi. Thuần Hy lặng lẽ nhìn mặt hồ, ánh sáng hắt lên của từng đợt sóng nhấp nhô bao quanh từng đường nét rõ ràng của gương mặt anh, cảm giác thật không chân thực… Tôi chưa hề nghĩ rằng, mình sẽ nhìn thấy một Thuần Hy như vậy, yên tĩnh, dịu dàng, thậm chí… “Cô có biết truyền thuyết về suối phun ở lòng hồ này không?”

“Truyền thuyết?” Quả nhiên là người học rộng, đến điển cố của một nơi nhỏ bé trong công viên này cũng biết rõ mồn một.

“Nói rằng nữ sinh nào đến hồ phun nước này, sẽ không thể có được tình yêu mà cô ấy mong ước.” ⊙_⊙^ … “Hả~? Cái gì? Tại sao là ‘nữ sinh’?”

“Nghe nói đó là lời nguyền của một nữ sinh thất tình nhảy xuống đây tự tử.” Không thể nào? Tôi cảm thấy lông măng trên người mình dựng đứng, như thể phía sau lưng thật sự có một oan hồn.

“He he, vậy, he he, chúng ta về đi! ~^O^~ He he! Công viên sắp đóng cửa rồi! Hì hì!” Đúng, phải mau rời khỏi nơi này, chúng tôi mới đến đây một chút, chắc lời nguyền chưa kịp chụp lên người tôi nhanh thế đâu, chắc vẫn còn kịp, tuyệt đối vẫn kịp… “Cô căng thẳng gì chứ? Cho dù không đến đây, e rằng cô cũng chả gả cho ai được!” Anh ta đang nói gì thế? Tôi không gả cho ai được? Sao lại không ai cưới tôi chứ? Hứ, không thèm lý luận với anh ta, mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này đã rồi hãy tính! “Ai… ai nói tôi căng thẳng? Tôi chỉ thấy đã muộn rồi, nên về nhà sớm, nếu không bác gái sẽ lo lắm! He he.”

“Nhưng tôi không muốn về.” Anh ta như nửa cười nửa không.

“Anh! Anh cố ý! Anh không về thì một mình tôi về đây!” ~~p(>o<)q Tôi mất bình tĩnh gào lên rồi chạy biến.

Đúng vào lúc này, các vòi nước xung quanh đột ngột khởi động, những luồng nước cực lớn bắn vào không trung, mang theo cả ánh đèn năm màu sáu sắc. Tôi giật bắn mình bởi cảnh tượng đột ngột đó, chân phải vấp vào chân trái, cả thân người nhào xuống hồ. Cái người thiết kế chết tiệt, tại sao không làm lan can quanh đây, chả trách có người nhảy hồ tự tử! “Ùm!” Cùng lúc với bọt nước văng tung tóe, tôi thấy toàn thân mình đã ngập trong nước. Nước hồ lạnh quá ~ ~ “(>o<) Cứu tôi với… cứu với…” Trời ơi, tôi cũng biết bơi kia mà? Gì thế này? Tại sao không nhúc nhích gì được! Chẳng lẽ tôi bị oan hồn níu kéo thật sao? Đừng mà! ~~>_<~~ Trời ơi, tôi sắp chết đuối mất thôi, có nhầm không, quán quân bơi lội lại bị chết đuối… chả ra sao cả… hu hu hu… Oan hồn ơi đừng có bám theo tôi, tôi cũng đáng thương như cô mà… hành động săn ác quỷ của tôi vẫn chưa thành công… Tôi vẫn chưa cưa đổ Kim Thuần Hy mà… Đúng rồi, Kim Thuần Hy đâu, cái tên đó ở đâu rồi… hu hu hu hu … ~~>_<~~ Hu hu hu… tiêu rồi, tôi chết chắc rồi… hu hu hu hu hu … Cứu tôi với, cứu với… ~~~>_<~~~ O_O Ủa~? Tôi lên thiên đường rồi sao? Có thảm cỏ? Có cây? Còn có trai đẹp? He he, thiên đường cũng đẹp lắm, he he.

“Ngốc, chẳng phải cô biết bơi? Thế mà lại suýt chết đuối!” Hừm~, ai đang nói vậy? Giọng nói này sao mà quen tai thế?

“Kim… Kim Thuần Hy?” Khi ý thức tôi hoàn toàn tỉnh táo, cuối cùng đã nhìn rõ trai đẹp trên thiên đường là ai.

Quả nhiên là Kim Thuần Hy! Quần áo của anh ta đã ướt sũng, nên anh ta cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ để lộ bờ vai, dính chặt vào cơ thể, lượn theo từng đường nét hoàn mỹ khỏe mạnh, mái tóc vốn bay bay lãng tử cũng ướt sũng, dán sát vào gò má trơn nhẵn sạch sẽ, nhưng dáng vẻ này lại càng đẹp trai hơn, không đúng, không phải đẹp trai, phải là kiêu ngạo hơn đẹp trai hơn nhiều, là gì nhỉ?

Đúng rồi, “gợi cảm”? Chính xác, đúng là “gợi cảm”… *⊙_⊙* Tôi nghĩ mặt mình đang có lửa cháy, bây giờ mà tôi vẫn cảm thấy nó đang nổ lách tách và cháy rừng rực trên mặt… “Tôi vẫn chưa chết hả?”

“Đồ ngốc!” Cái tên đáng ghét, lại nói tôi là ngốc nữa rồi, có điều, như vậy chắc chắn là tôi vẫn chưa chết, ha ha! He he! “Anh cứu tôi phải không? Cám ơn!”

“Nếu không phải là sợ về nhà chẳng biết ăn nói thế nào với mọi người thì tôi đã bỏ mặc cô rồi!”

“Dù sao đi nữa cũng cám ơn anh, cám ơn anh lắm lắm!”

“Lắm lời!” O_O^ Gì chứ? Tên chết tiệt, tôi có lòng thành ý tốt cám ơn anh, anh lại bảo tôi lắm lời? Thật là… “Mặc vào đi!” Thuần Hy ném cho tôi một chiếc túi.

“Woa a~, quần áo anh lấy từ đâu ra thế?”

“Tất nhiên là mua rồi. Đừng phí lời, mặc nhanh đi rồi về!” Hung dữ cái gì, anh rất lạnh đúng không?

Đúng rồi, chắc chắn là lạnh lắm, áo khoác ngoài cũng ướt kia kìa, có điều nếu anh không nói những lời ấy thì hai chúng ta đâu có thê thảm như vậy! Thế nên, đáng đời anh! Tôi cứ thích hành hạ anh đấy! “Lúc nãy bơi mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc!” Tôi ngồi im không động đậy, thảm cỏ mềm mượt, ngồi lên cảm thấy rất dễ chịu.

“Bơi á? Cô mà bơi à?” Anh ta trừng trừng nhìn tôi nhưng cũng không bỏ đi, ngược lại ngồi dựa vào một gốc cây gần đó.

“Chẳng lẽ, có một số thứ đã được số phận định sẵn, không thể nào rũ bỏ được!” Thuần Hy lẩm bẩm rồi bỗng cười, cười rất sâu xa.

O_O “Hử ~? …” Thứ gì chứ? Rồi gì mà số phận định sẵn? Cái gì mà không thể rũ bỏ? Anh ta điên ư? Tự nhiên lại nói những câu kỳ lạ quá.

Khoan đã, những lời anh ta nói, hình như có liên quan đến tôi, chẳng lẽ… “Giống dạng phiền phức như cô ấy, nếu muốn rũ bỏ cô thì còn khó hơn là đón nhận cô, thế chẳng thà tiết kiệm chút sức lực…”

“Ý của anh là, về sau không phớt lờ tôi nữa, đúng không? ~^O^~” Tôi nghiêng đầu nhìn Thuần Hy vẻ mặt nặng nề. Chắc là ý này rồi, he he.

“Phải…”

“Hả? Thật… thật không?”

“Cô rất khó ứng phó!” Cái gì? Tôi rất khó ứng phó? Câu này là ý gì? Tức là đáng ghét hở? Nhưng nếu ghét tôi thì tại sao không phớt lờ tôi được? Phức tạp quá! “Đợi cô nghĩ ra thì trời sáng rồi kìa!”

“Ồ. A~? Gì thế?” Kim Thuần Hy đáng chết, tự nhiên lại chuyển sang bảo tôi ngốc nữa? ~~:‑( “Đi thôi! Khuya quá rồi!” Thuần Hy đột ngột phá vỡ không khí ngượng ngập.

“Ừ.” Một đêm như thế, những người đi sánh vai bên nhau, cảnh đêm trầm lắng, ánh trăng dịu dàng, bỗng cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.

CHƯƠNG 34

NHẬT KÝ QUAN SÁT CỦA THUẦN HIẾN

Tan học rồi, một tuần đã trải qua trong mơ hồ. Hôm nay bà cô mặt bánh bao bị ốm nên không lên lớp được, hại công phu trồng cây chuối tôi luyện đã bao năm nay không có đất dụng võ. T_T Haizzz~! Cuộc sống có lúc thật là vô vị làm sao ~ ~ ~! Kim Thuần Hy! Cuối tuần này, tôi nhất định phải sử dụng tuyệt chiêu khiến anh bại dưới quần jeans của tôi. Để mụ phù thủy Thôi Anh Ái không thể ra tay! Hei hei hei hei! Ha ha ha ha! …~^O^~… Cuối tuần, Kim gia.

Sau khi mơ một giấc mơ tuyệt vời rồi, tôi mới lưu luyến không đành mà tỉnh dậy.

O_O^ Ôi chao ơi ~! Đã mười giờ rồi sao! Chẳng lẽ đồng hồ không báo thức? Tiêu rồi, hôm nay tôi vốn định dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà, để biểu hiện sự dịu dàng và ân cần của mình một chút. Haizzz ~ ~ ~ ~, vậy mà không dậy nổi! Buồn quá! Thất bại quá! Được thôi, vậy đổi thành một bữa trưa tuyệt hảo đi! Dùng đôi tay linh hoạt của tôi bồi dưỡng dạ dày của Kim Thuần Hy vậy! Một nhà triết học nổi tiếng đã nói: “Trái tim người yêu chính là dạ dày!” (Nhà triết học vĩ đại đó đương nhiên là mỹ nữ Quách Tiễn Ni thông minh tuyệt đỉnh rồi! Ha ha! ~^O^~) Nói làm là làm, tôi lật người nhảy xuống giường, định bụng tắm rửa xong sẽ xuống ngay nhà bếp để thực hành.

Í? Sao lại yên tĩnh thế này? Trên lầu không có ai, dưới lầu thì sao? Hình như cũng không. Trên bàn có một tờ giấy đè dưới lọ hoa, bên trên là dòng chữ thanh tú thẳng hàng, mới nhìn là biết tin nhắn của bác gái:

“Tiễn Ni, bác và bác trai đưa Thuần Hiến đến nhà họ hàng để chơi cuối tuần. Con và Thuần Hy ở nhà một mình hưởng thụ thế giới của hai đứa đi nhé!” Yeah~, tuyệt quá! \(^o^)/ Bác gái đúng là vừa đáng yêu vừa hiểu lòng người, con sẽ không phụ lòng bác đâu. Ha ha ha! Càng tuyệt hơn là, cái tên quỷ nhỏ Thuần Hiến ưa phá bĩnh cũng không có ở nhà. Hei hei! Xem ra đây là cơ hội quá tốt mà Thượng đế ném cho tôi rồi! ~^O^~ Nói ra thì, thời gian này tên quỷ nhỏ Thuần Hiến cứ lén lút rình rập bên cạnh tôi, chắc chắn là có âm mưu gì đó! Tại sao tôi không nhân cơ hội này để điều tra cơ chứ? Dù gì bây giờ vẫn còn sớm mà! Nhẹ nhàng rón rén đến phòng Thuần Hiến, tôi không muốn Thuần Hy biết, nếu bị anh phát hiện thì tiêu đời.

O_O^ Gì thế này? Máy quay phim loại nhỏ? Đúng là trẻ con nhà giàu có khác, còn bé tí mà đã có những thứ xa xỉ này rồi. Ở đây còn có một số băng video, để tôi xem xem bên trên viết gì nào… “Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái.” Cái tên Thuần Hiến này lười biếng ghê, viết nhật ký mà không cầm bút mà viết, lại còn ghi lại vào băng video, còn nghiên cứu tự do… Khoan đã, Quách Cái là ai? Sao có cảm giác không lành thế này… Mau mau xem xem nó đang làm cái quái quỷ gì! Tôi đặt cuộn băng vào đầu máy, sau khi nhấn nút Play, gương mặt tự sướng của Thuần Hiến bỗng tràn ngập khuôn hình, khiến tôi giật nảy mình.

>_<^ Thật là, cho dù đã thân quen, nhưng gương mặt nó xuất hiện đột ngột thế này cũng dọa chết khiếp người khác mà.

Thuần Hiến điều chỉnh lại vị trí, rồi bắt đầu nói: “Chào mọi người, hoan nghênh đến tiết mục nghiên cứu tự do của Thuần Hiến, thời gian này, tôi sẽ mang đến một tiết mục cho mọi người, mang tên “Nhật ký quan sát Quách Cái”…” Xí, làm ra vẻ nghiêm túc nữa chứ! “Quách Cái tên thật là Quách Tiễn Ni, xùy xùy, cái tên dở tệ! Nên tôi sẽ đổi tên cho chị ta thành Quách Cái. Sao, Quách Cái nghe độc đáo biết mấy, lại dễ đọc, tôi thông minh thật ấy nhỉ!” (Tên tiểu quỷ thối hoắc! Đừng có tùy tiện sửa tên người ta, nếu đổi thì đổi sao cho hay hơn ấy! =:‑( Lại còn kêu gì mà “Quách Cái”? Tôi có điểm nào giống nắp nồi đâu? Tức chết mất thôi! Tên quỷ nhỏ đáng ghét! Đáng ghét!) “Tại sao phải quay tiết mục này? Mọi người đừng bao giờ nghĩ rằng tôi có ý gì với Quách Cái kia nhé, tôi đâu có mù đâu! Nhưng mẹ tôi lại ngược lại, bà đặc biệt yêu thích Quách Cái! Nói gì mà không sinh ra được một đứa con gái như vậy đúng là đáng tiếc, thôi nhận làm con dâu là hay nhất ~! Tôi cảm thấy mẹ ngốc quá, già như vậy rồi mà suy nghĩ trẻ con kinh khủng! Nghe nói khi Quách Cái còn là một con nhóc thì đã được người lớn sắp đặt gả cho anh trai, hạnh phúc của anh đã tiêu tùng rồi ~! Quách Cái đúng là Quách Cái, sao lại gả cho anh được? Tôi tuyệt đối không xem chị ta là chị dâu đâu!”

“Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi, trong nhà bạn bè thân thích con gái lớn nhỏ nhiều như vậy, người đẹp hơn thông minh hơn cao quý hơn chị ta nhiều lắm lắm, tại sao mẹ cứ thích cái chị ngốc Quách Cái nhỉ? Lại còn xếp cho chị ta ở ngay phòng kế bên anh trai nữa, làm như sợ họ không thích nhau được ấy! Tôi nghi ngờ rằng mẹ đã bị chị ta mê hoặc đến mức tinh thần bấn loạn rồi…”

“Thế nên, tôi quyết định tiến hành quan sát bí mật chị ta một khoảng thời gian, phơi bày toàn bộ khuyết điểm của chị ta ra hết! Mẹ ơi, anh ơi, con sẽ cứu vớt mọi người ~!”

“Kỳ đầu tiên của tiết mục “Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến” đã kết thúc, cám ơn mọi người đã theo dõi, hẹn gặp lại kỳ sau.” …… “Chào mừng trở lại, đây là kỳ thứ hai của tiết mục “Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái”. Để chứng minh sự thực Quách Cái rất ngốc nghếch, hôm nay tôi cố ý chọn ra một đề bài số học rất khó để “thỉnh giáo” chị ta. Ha ha, kết quả là chị ta nhìn cả ngày trời cũng không giải nổi, có thể thấy chị ta không phải ngốc bình thường! Chả trách phải học phụ đạo ở trường!”

“Nếu không phải anh trai cướp mất bài tập của tôi, chủ động dạy tôi thì Quách Cái kia nhất định khó xử chết được! Ông anh lần này cũng làm tôi cụt hứng quá, biết rõ tôi đang “chỉnh” chị ta mà còn cố ý giải vây…”

“Đúng là ngốc quá, mà lại có rất nhiều khuyết điểm, tôi chưa hề nhìn thấy một cô gái nào ngốc như vậy…” …… “Chào mọi người, đây là kỳ thứ ba của tiết mục “Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái”. Hôm nay mẹ tôi mua rất nhiều quần áo mới cho Quách Cái, đúng là… cô gái xấu xí như vậy có mặc gì cũng không đẹp được! Ông anh tôi nói anh ghét nhất là loại bình hoa chỉ biết trang điểm làm đẹp, tôi vô cùng đồng ý ~!”

“Ông anh còn nói, nửa đêm có nghe thấy Quách Cái ngủ nói mơ ~, kinh hoàng! Thật không rõ đầu óc chị ta kiểu gì, lúc ngủ mà còn mê trai nữa! Tối nay tôi phải quan sát kỹ mới được…” …… “Chào buổi tối, đây là kỳ thứ n của tiết mục “Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái”. Hôm nay đúng là mệt quá, Quách Cái tham gia hội thao, mẹ cứ lôi cả nhà đi cổ vũ! Có điều cũng khó ngờ, Quách Cái đúng là không phải cái nắp – đẩy tạ được những 11m46! Nếu sau này chị ta cãi nhau với ông anh mình, không biết ông anh đáng thương có đánh nổi chị ta không? Phù phù, tôi tuyệt đối không để họ kết hôn đâu!”

“Những người đến cổ vũ cho Quách Cái đúng là rất nhiều, tôi nghi ngờ chị ta bỏ tiền ra mời đến! Đúng đúng, chắc là thế rồi! Cái tên đáng ghét tên Tú Triết kia cũng có ở đó, cứ đứng bên cạnh kêu gào Tiễn Ni Tiễn Ni không ngớt, thật không hiểu nổi Quách Cái có gì mà thu hút anh ta đến thế?”

“Lúc chị ta và ông anh mình chạy cặp với nhau, chậm như ốc sên bò ấy, hại anh mình lần đầu tiên trong lịch sử: không đoạt được giải quán quân! Còn nữa, chị ta còn hại anh mình lần đầu trong lịch sử phải ôm con gái, mà người anh mình ôm lại là tên ngốc Quách Cái kia! “Mẹ ơi, mẹ làm ơn tỉnh lại cho con nhờ ~! Nếu chị ta là con dâu của nhà họ Kim thật, chẳng những anh con sẽ tự sát, mà con cũng sẽ tự sát luôn! ‑_‑^ …” … ~~:‑( Không xem nổi nữa! Tức chết tôi mất thôi, cái gì mà nghiên cứu tự do, tôi có phải loại dây leo ăn bám, cũng có phải sâu đục cây đâu, mắc gì nghiên cứu tôi? Đáng ghét nhất là, còn chuyên nói xấu tôi, mà lại là những chuyện rất mất mặt rất xấu xí nữa… ~~:‑( Hu hu hu hu… ~~>_<~~~ Đúng là không cam tâm, không cam tâm chút nào. Cái tên tiểu quỷ chết tiệt, tôi đắc tội nó hồi nào?

Không thể tha thứ, nhất quyết không tha thứ, làm gì có chuyện dễ thế! p(>o<)q Tôi nhấc máy quay lên, ghi hình vào phần còn trống trong băng một cách hậm hực… “Hi~, chào mọi người! Tôi chính là Quách Tiễn Ni, khách mời của tiết mục “Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái” đây, người thật nhìn có vẻ rất đáng yêu đúng không? Cám ơn đã quá khen~! Thuần Hiến đã nói những lời không tốt lắm về tôi trong những tiết mục kỳ trước, thực ra tôi không hề lưu tâm (tôi để lộ ra một nụ cười có phần gian xảo). Bây giờ, Thuần Hiến nhờ tôi đến để nói với mọi người một vài suy nghĩ thật của cậu bé, đây mới là những lời nói thật đó (tôi bắt chước giọng nói của nó): Thực ra, chị Quách Tiễn Ni vừa dịu dàng lại đáng yêu, vừa hiền thục lại độ lượng! q(^_^)p Cả nhà chúng tôi đều thích chị ấy! Rất thích rất thích! Ông anh tôi đã thề ngoài chị ấy ra thì không cưới ai cả! Là thật đó! (Mong là cái tên máu lạnh kia nhìn thấy xong sẽ không bị tức chết ~.)” Sau cùng, tôi làm động tác POSE mê hoặc nhất, nói với ống kính: “Đây mới là Quách Tiễn Ni thật sự, bye bye.” Làm xong, tôi cẩn thận đặt máy quay và băng vào chỗ cũ, rồi len lén chuồn ra khỏi phòng Thuần Hiến.

Nhẹ nhàng đến ~, rồi nhẹ nhàng đi ~, không mang theo chút bụi trần nào ~! He he! Ha ha! ~^

CHƯƠNG 35

SIÊU ĐẦU BẾP CỦA KHÁCH SẠN NĂM SAO

“Quách Tiễn Ni! Cô đang làm gì thế?” Đúng là xui xẻo, sao anh ta xuất hiện đúng vào lúc này mà không sớm hay muộn một chút.

“=^‑^= Không… không… không có gì.” Hoảng quá! Chắc anh ta chỉ thấy tôi đóng cửa nhỉ?

“Lén lút bí ẩn!”

“Đâu có! Tôi chỉ muốn đến nhà bếp.” Chết tiệt, làm sao đây? Nhịp tim lại vô duyên vô cớ đập mạnh… “Cô muốn nấu cơm?”

“Có gì không được nào? Có chuyện gì mà Quách Tiễn Ni tôi không làm được? Anh không được xem thường tôi nhé.︶O︺” Lườm anh ta một cái, tôi bèn vội vã rời khỏi hiện trường, chạy đến nhà bếp.

Quách Tiễn Ni, cố lên! Cố lên, Quách Tiễn Ni! Tuyệt đối không được để tên đó xem thường mi! Không thể! Hay là tôi làm lại món mì vị tỏi không thêm thịt đi, không đúng, phải gọi là “mì Ni Triết”, chỉ có món đó tôi mới đủ tự tin thôi. Phải biết là, món “mì Ni Triết” này đã được thông qua sự giám định của chuyên gia ẩm thực Lý Tú Triết một cách thành công rực rỡ, chắc làm cho Thuần Hy ăn cũng không vấn đề gì, tuyệt đối không sao cả. Ha ha! Ha ha! “Quách Tiễn Ni! ‑_‑“ Í ~? Tiếng Thuần Hy đang gọi tôi đây mà, sao anh ta cũng chạy đến nhà bếp rồi?

“Hừm ~, có chuyện gì không?” Tôi quay lại, nhìn thấy Thuần Hy “ngọc thụ lâm phong” đứng ở cửa nhà bếp.

“Quên nói cho cô biết, đừng làm mì cho tôi, buổi trưa tôi không ăn mì.”

“Hả ~?” O_O^ “Hả cái gì? Có vấn đề gì à?”

“Không… không có…” Làm sao đây? Không được làm mì. Tên này, có phải đang cố ý chỉnh tôi không, tại sao buổi trưa không thể ăn mì, buổi trưa ăn mì sẽ chết à?

Thật là, cái tật quỷ quái gì thế. Ôi cha, phiền quá, bực quá, muốn chết quá… p(>‑<)q Không ổn! Sao để anh ta xem thường được! Quách Tiễn Ni, rốt cuộc mi có muốn theo đuổi anh ta không hả? Cứ thái độ tiêu cực thế này thì sao được! Phấn chấn lên, nghe rõ chưa? Không làm mì thì không làm, có gì hay ho đâu. Hứ ~! “Thuần Hy.” Lúc anh ta chuẩn bị bỏ đi, tôi gọi giật lại.

“Gì?”

“Hay là… hay là chúng ta cùng nấu cơm đi, hai người làm thú vị hơn.” Cũng chỉ còn có cách này.

“Không!”

“Tại… tại sao chứ?” Tên chết tiệt, cố tình chọc tôi quê độ mà.

“Tôi không biết nấu cơm. ‑_‑“ Lại giở vẻ mặt lạnh tanh như cá ươn.

“Ồ, thì ra là vì nguyên nhân này, he he, nói sớm thì có phải tốt hơn không?” Tôi nói với vẻ như vỡ lẽ.

Bó tay, đành làm một mình vậy! Thế là, tôi bắt đầu lật sách dạy nấu ăn một cách điên cuồng.

Làm một combo vậy, để anh ta im luôn, chí ít phải làm cà‑ri, ừ, mấy thứ hiện giờ có cũng có thể làm được… “Xoảng!” Một lọ tương rơi xuống đất.

“Tiếng gì thế?” Thuần Hy lớn tiếng hỏi từ phòng khách.

“Không… không có gì!” Tôi vừa hoảng hốt đáp lại, vừa lúng ta lúng túng lấy giẻ lau lau vết tương dây ra sàn nhà, không cẩn thận lại đụng phải giá đựng dao, chỉ nghe “loảng xoảng”, thế rồi các loại dao nĩa rơi vãi đầy đất, may mà không làm tôi bị thương.

“Quách Tiễn Ni, cô đang làm gì thế hả? Sắp hai tiếng đồng hồ rồi cô không biết à, nấu cơm xong chưa, tôi sắp đói chết đây này!” Tiếng càu nhàu của Thuần Hy tỏ rõ bực bội.

“Được rồi, biết rồi, kêu mãi!” Kêu cái gì, đúng là… không thấy tôi đang bận đây à? ‑,.‑^ Làm sao đây? Nấu mãi nãy giờ, không xong thì chớ, mà còn làm loạn cả nhà bếp… Cứ làm cái này xong là lại quên cái khác… T_T “Đợi cô nấu xong chắc tôi chết đói lâu rồi.” Tôi đang vò đầu bứt tai thì trên đầu bỗng dưng xuất hiện một cái đầu khác, sắp dán sát vào mặt tôi, ngoài tên quỷ đòi mạng Kim Thuần Hy chết tiệt kia ra thì còn ai nữa?

Ghét quá, tự nhiên kề sát mặt vào làm gì? Sao thế này, tim bỗng đập “thùm thụp thùm thụp” nhanh quá… “Cô muốn phá sập nhà bếp?” Thuần Hy nhìn thấy chai lọ, dao nĩa các loại trong nhà bếp vung vãi đầy sàn nhà, bắt đầu nổi điên.

“Sao… sao lại thế được? Tôi… tôi đang nấu cơm mà!”

“Đây mà là nấu cơm à?”

“Không là nấu thì là gì?” tên đáng ghét, chính anh ta cũng có biết nấu đâu mà còn dạy dỗ tôi? ︶︹︺Thật là… “Cô làm ơn mở to mắt ra mà nhìn này!” Lại làm cái vẻ mặt lạnh tanh rồi.

Anh ta bắt đầu động tay động chân một cách nhanh nhẹn, những vật liệu kia hình như vô cùng ngoan ngoãn trong tay anh ta, có phải chúng nó cũng thích trai đẹp không? Lợi hại quá, đúng là lợi hại, giống như siêu đầu bếp của khách sạn năm sao ấy! Cái tên chết tiệt này hình như không có gì là không thể, đúng là khiến người khác ghen tị! “Anh… anh… chẳng phải anh đã bảo không biết nấu cơm sao?”

“Đồ ngốc! Có chuyện gì mà Kim Thuần Hy tôi không làm được?” Tên này, dám nói những lời tự sướng nữa. Biết nấu cơm có gì hay ho đâu, kiêu cái gì mà kiêu! “Tỏi…”

“Đây.”

“Hành tây…”

“Đây…” …… Woa… ~*^O^*~, hình như tôi đã trở thành phụ bếp của Thuần Hy rồi, nhưng cũng rất vui, bận rộn là niềm vui mà, bỗng cảm thấy chúng tôi giống một đôi vợ chồng trẻ, chồng cầm thìa vợ xới cơm… he he he he! Có việc còn tuyệt hơn nữa là, tôi lại cùng Thuần Hy ăn cơm với nhau, chỉ hai đứa… giống… giống như tân hôn ấy! Không được, tôi đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì thế, sao tôi lại nghĩ ra những ý kỳ quặc như vậy được? Sao thế được! Những món ăn Thuần Hy nấu vừa ngon mắt vừa ngon miệng, cái tên thiên tài chết tiệt, sao lại lợi hại thế kia chứ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3