Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 42 - 43 - 44
CHƯƠNG 42
HA HA! TÔI ĐỨNG THỨ 89 TRONG TOÀN CẤP!
Tháng này, có những ngày mà tôi – thợ săn ác quỷ ai thấy cũng yêu – Quách Tiễn Ni này cảm thấy đau khổ nhất trong suốt mười sáu năm, còn đau khổ hơn cả cái năm bị Trương Tịnh Mỹ bắt học năm trăm bài thơ nữa.
Bởi vì – Kim Thuần Hy vốn là một tên ác quỷ, còn hơn cả Trương Tịnh Mỹ! Mỗi lần tôi len lén chuồn ra ngoài đi chơi, hoặc gọi điện cho Tịnh Mỹ để kể khổ, Kim Thuần Hy lại xuất hiện sau lưng tôi đột ngột như oan hồn, mặt đanh lại và khe khẽ thốt ra hai chữ lạnh lùng: “100 hạng đầu”, có hứng chí đến đâu cũng sẽ bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, đành phải ngoan ngoãn quay về phòng gặm sách.
Song những tháng ngày địa ngục cuối cùng cũng qua, thành tích thi thử giữa kỳ sẽ được công bố vào trưa nay.
Bắt đầu từ sáng, trên ghế như có mọc kim vậy, rất khó chịu, tim đập thùm thụp còn ghê hơn lúc Thuần Hiến húp canh xì xụp nữa, đến giọng gầm rú như sư tử của bà giáo mặt bánh bao cũng không đánh thức nổi tâm trạng ủ rũ của tôi.
“‑O‑ Quách ‑O‑ Tiễn ‑O‑ Ni!” Khi gương mặt đầy nếp nhăn của Mặt bánh bao phóng to ra gấp một trăm lần, cuối cùng tôi cũng nhận ra sự tồn tại của bà.
Giai Liên ngồi cùng bàn thì thầm bảo, Mặt bánh bao đã gọi tôi 38 lần rồi.
“Em ra góc tường trồng cây chuối đến hết giờ cho tôi!” Biết ngay sẽ nói câu này mà.
Lần đầu tiên nhận ra sự thấu hiểu lòng người của Mặt bánh bao, tôi vô cùng cảm kích mà đi đến góc phòng trồng cây chuối, ít ra cũng có chuyện khiến tôi làm cho qua thời gian chờ đợi. He he! Vẫn là tàn khốc, vẫn là đã đến thời gian công bố rồi. T_T Tôi theo thói quen nhìn từ cuối bảng lên, tên của từng đứa bạn học lần lượt xuất hiện, song không hề có tên tôi.
Tóm lại tôi xếp ở đâu?
Bồ Tát ơi, xin hãy phù hộ cho con, tuy Quách Tiễn Ni con có nhiều lần tỏ ra mất tin tưởng Người, xin Người đại nhân đại lượng, chỉ cần con vào được 100 hạng đầu, con sẽ ngày ngày cầu khấn cho Người! “Tiễn Ni, cậu làm tớ mát mặt ghê đó!” Tịnh Mỹ đã lâu không gặp, nay xuất hiện đột ngột bên cạnh, “Cậu khiến bọn mọt sách lớp A ngạc nhiên vỡ cả mắt kính, trở thành học sinh đầu tiên của lớp E lọt vào 200 hạng đầu toàn trường.” O_O^ … 200 hạng đầu? Tôi nhào đến trước bảng thông báo, nhìn thấy trên đó chễm chệ viết “Quách Tiễn Ni lớp E033: hạng 189.”
“Ôi trời ơi Bồ Tát kiểu gì thế!” Tôi nhìn thấy kết quả mà đờ đẫn, sau đó chỉ vào bảng thông báo mắng, “Tớ phải xé nát nó!” Mất công tôi cầu khấn van xin nãy giờ, lại còn không chịu giúp tôi, tôi phải đốt sạch cái chùa Phật Quốc mới được (chú thích: Một ngôi chùa rất nổi tiếng ở Hàn quốc).
Thật là… tức chết đi mất! “Quách Tiễn Ni, em đúng là niềm tự hào của lớp E033 chúng ta!” Thầy chủ nhiệm hói đầu lớp tôi nước mắt nước mũi đầm đìa chạy đến, chặn bàn chân tôi đang giơ lên chuẩn bị đạp bảng thông báo.
“Thầy, tránh ra cho em, em phải hủy cái bảng này.” Đùa à, để Kim Thuần Hy nhìn thấy thành tích này, tôi còn mặt mũi nào sống nữa.
“>_< Không được, đây là niềm tự hào của lớp E033 chúng ta, phải đi vào lịch sử nhà trường mãi mãi!” Thầy hói túm chặt tay tôi, “Đừng như thế mà, hạng 89 huy hoàng của lớp ta!”
“Hử~? Thầy lặp lại lần nữa…” Chân tôi như bị ếm bùa, đơ ra giữa không trung, rồi quay phắt lại thầy hói… “Thầy nói em hạng bao nhiêu?”
“89 mà, cuối cùng thầy có thể nở mày nở mặt với thầy cô lớp A rồi. Ha ha! Ha ha!” Thầy hói tiếp tục: “Cái bảng này do họ nhìn nhầm hạng của em đấy, thêm vào một số “1”.” Tôi vui quá, vui quá… huhuhu… Ồ, con xin lỗi, Bồ Tát, không ngờ Người thích đùa như vậy, cho con một niềm vui bất ngờ… Không đúng, niềm vui to lớn này do Thuần Hy cho tôi mới đúng. Phải, Thuần Hy cho tôi. Tôi, muốn ôm anh ta khóc một trận quá.
“Thuần Hy~, Thuần Hy~! ~^O^~” Nhìn thấy bóng dáng đẹp trai trong đám người lố nhố, tôi không kìm lòng được đuổi theo.
Sao? Anh ta cũng đang nhìn bảng thông báo?
Thành tích của năm thứ ba chẳng phải dán ở khu vực khác hay sao?
Thuần Hy nghe thấy tiếng tôi bèn từ từ quay lại, nói bằng giọng lạnh lẽo thường thấy… “‑_‑ Chuyện gì thế?”
“Tôi được xếp thứ 89, tôi cảm ơn anh nhiều lắm!” Tôi quên hết tất cả, nắm lấy tay anh ta.
Kim Thuần Hy như không nghe thấy, gương mặt lạnh lùng khẽ nhăn lại, tự nhiên nói một câu… “Hễ vui mừng là cô lại tùy tiện nắm tay người khác à?”
“Tôi có tùy tiện đâu? Này, tôi được xếp thứ 89 đấy!” Tôi buông ngay tay anh ta ra, tự tin tràn trề nhìn anh ta để đợi được khen ngợi.
“Ừ.” Kim Thuần Hy nhìn tay tôi, lơ đãng đáp lại một tiếng.
⊙_⊙^ Gì thế? Ừ? “Ừ” một tiếng là xong? Không thể chứ? Thành tích tôi vất vả đốt đèn học ngày học đêm thoát xác đổi xương thế này, người đầu tiên tôi báo là anh ta, thế mà “ừ” một tiếng là qua ư?
Kim Thuần Hy đáng chết, anh khen tôi vài câu thì lưỡi anh thoái hóa hay sao? Đúng là… tên đáng ghét, hình như tôi mãi mãi không bao giờ có được thứ mình muốn từ anh ta, nhưng, nhưng tại sao tôi lại quan tâm đến thái độ anh ta làm gì… “Anh thì sao? Thành tích của anh công bố chưa? Có phải vẫn đứng đầu toàn trường?”
“Ừ.” ‑_‑ “Sao lại là “ừ” nữa?”
“’Ừ’ tức là ‘đúng’! Đơn giản thế mà cũng không hiểu, đúng là đồ ngốc.”
“Tôi có nói tôi không hiểu đâu, ý tôi là sao hai câu trả lời của anh đều là ‘ừ’, có vẻ kỳ quặc quá!” Tôi nổi giận đùng đùng hét lên.
Tên này rốt cuộc bị sao vậy nhỉ? Sao mà mỗi lần tôi vừa định đối xử với anh ta tốt một chút, anh ta đã có cách chọc tôi điên lên.
“Tan học xong thì về nhà sớm, đừng có lạc đường.” Thuần Hy bỗng quẳng lại một câu rồi quay người đi mất.
“Hả~?” Khoan đã, anh ta vừa nói gì? *⊙_⊙* Anh ta nói “Tan học xong thì về nhà sớm, đừng có lạc đường”, có phải anh ta nói thật không? Đang quan tâm đến tôi ư?...
“Kim Thuần Hy, tôi có phải đứa trẻ học mẫu giáo đâu, sao lạc đường được! p(>o<)q Anh đứng lại đó, tôi bảo anh biết, lần này tôi thi tốt như vậy không liên quan gì đến anh, là do tôi thông minh, chỉ là trước kia chưa chăm chỉ thôi! p(>o<)q Hứ~!” Tôi hét với theo sau bóng anh ta, Bồ Tát chứng giám, không phải tôi không muốn chung sống hòa bình, mà là do anh ta quá đáng mà! Có điều, chỉ cần anh ta quay lại xin lỗi, tôi cũng có thể tha thứ! Trời ơi, Bồ Tát linh thật đấy, anh ta quay lại thật, tôi hoan hỉ đợi anh ta lên tiếng xin lỗi.
“Còn việc gì sao?” Tôi mỉm cười, cố gắng tỏ ra vẻ ưu mỹ để biểu hiện sự độ lượng của mình.
Thuần Hy nhìn tôi, không nói gì, rồi vô cùng tao nhã đưa một cánh tay thon dài và trắng trẻo ra với tôi… Trời, anh ta làm gì thế?
Muốn tôi lên nắm lấy tay anh ta hay là mời tôi đi ăn trưa? Đây là lễ nghi độc đáo của quý tộc hay sao? Giống như tư thế của hoàng tử mời cô bé lọ lem khiêu vũ ấy, ôi mộng ảo của tôi~~~.
Tôi phải làm gì đây, tiến lên đưa tay cho anh ta ư? Hay là…*⊙_⊙* “Đồ ngốc, ngẩn ngơ cái gì? Trả ảnh cho tôi!” Thì ra là thế.
Hu hu hu … hiện thực tàn khốc quá, tại sao mơ và thực luôn cách nhau xa đến thế? Tại sao? >_< “Ảnh à, không mang theo.”
“Hôm nay tan học về trả lại cho tôi.”
“Ờ ~ ~”
“Lau nước bọt của cô đi.” Thuần Hy nói xong bèn quay người bỏ đi.
Hả? Gì chứ? Không thể nào! Chắc không đến nỗi mất mặt thế chứ? Tôi e dè đưa tay lên khóe môi mình thử xem sao… Kim Thuần Hy đáng chết, lừa tôi! Làm gì có nước bọt đâu? Tức chết đi mất! Tôi giống đám mê trai kia lắm à? Tên đáng ghét, đáng ghét! Buồn bực quá, nhìn thấy kỳ hạn kết thúc của hành động săn ác quỷ bản beta đang từng ngày một kết thúc, mà quan hệ giữa tôi và Thuần Hy hình như chẳng chút tiến triển, làm sao đây? Làm sao bây giờ? Phải làm sao mới tốt được? T_T Tôi cảm thấy mình như đã sức cùng lực kiệt rồi.
Cái tên chết tiệt, rốt cuộc anh ta thích dạng con gái nào chứ, tại sao tôi vắt kiệt tinh thần ra theo đuổi anh ta mà chẳng chút hiệu nghiệm? Chẳng lẽ tôi không có sức quyến rũ đến thế ư? Không thể nào, chẳng lẽ 99 mục tiêu săn ác quỷ đại thành công cáo rầm rộ trước kia chỉ là một giấc mộng đẹp?
Hay là… hay là anh ta không hề có chút hứng thú gì với con gái? Cái gì? Đồng tính? Tiễn Ni ơi, mi đang nghĩ cái quái gì vậy, nếu chàng trai vô cùng tuấn tú thông minh tuyệt đỉnh cử thế vô song kia là GAY thì chắc toàn bộ con gái trên thế giới sẽ nhảy lầu mất.
Quách Tiễn Ni, rốt cuộc đầu óc mi làm sao thế hả? Trước kia chẳng phải mi đối phó với đám nam sinh kia vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát như uống nước đó sao? =_= Tại sao, tại sao lại ra nông nỗi này? Phải rồi, tại sao lần này lại như vậy? Tôi cũng không biết, thật sự là không biết… T_T
CHƯƠNG 43
ĐẠI HỘI CHIẾN HỌC THÊM TOÀN LỚP
Khi tôi u sầu ủ rũ quay trở về lớp học, phát hiện lớp E033 của tôi tràn ngập bầu không khí u ám xám xịt, từng người từng người không nghịch ngợm đùa giỡn như bình thường, mà đều vùi đầu vào học rất khổ sở, xung quanh vang lên tiếng “haizzz” rất thảm não, thì ra lần thi này ngoài tôi ra, những đứa khác đều rất tệ hại.
“A~? Không thể nào? Vậy chẳng phải cả lớp chúng ta đều phải lưu ban? Vậy chả phải chỉ có mình tớ tiếp tục học lên ư?” Tôi kêu lên thảm thiết.
“Gì? Cái gì mà lưu ban? Cậu nghe ai nói vậy? Cái quy định kia vốn không nhằm vào lớp rác rưởi chúng ta đâu.” Một bạn nhìn tôi đang sầu khổ với vẻ lạ lùng.
“A~? Thế à?” Biết sớm là thế thì hà tất tôi phải liều mình học bài! Ôi trời ơi~, giai đoạn ôn tập đau khổ của tôi ơi… Nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa đến tâm trạng của tôi, trong lớp im phăng phắc, chỉ có tiếng bút đè lên trang giấy “rẹt rẹt”, hiệu trưởng mà nhìn thấy cảnh tượng một lớp mà trước nay không sợ trời không sợ đất như lớp tôi chăm chỉ như thế, chắc chắn sẽ cảm động đến mức phát bệnh tim mất.
Cuối cùng, cô bạn cùng bàn với tôi, Giai Liên ném sách sang một bên, gào lên vẻ mất bình tĩnh: “Chịu không nổi nữa, không hiểu gì hết!”
“Làm sao đây? Tớ chưa bao giờ nghiêm túc chăm chỉ như vậy, nhưng vô hiệu!” Bạn A than vãn.
“Muốn thông qua kỳ thi giữa kỳ sau đó chắc chắn là không thể rồi!” Bạn B ôm lấy đầu ủ rũ.
…… Tiếng nói của toàn lớp đều lộ ra bốn chữ: cúi ‑ đầu ‑ ủ ‑ rũ.
“Hừm~, mọi người đừng buồn bực quá, chúng ta chỉ cần cố gắng thì sẽ có hy vọng mà!” Nhìn thấy mọi người thất vọng, ít ra tôi cũng phải cổ vũ tinh thần cho họ chứ! “Quách – Tiễn – Ni!” Đôi mắt Giai Liên vụt sáng như nhìn thấy vị cứu tinh, “Lần này cậu thi giỏi quá, nghe nói Kim Thuần Hy giúp cậu học à?”
“He he, cũng chả có gì, ít nhiều gì thì anh ta cũng giúp tớ được chút chút!” Tôi sờ sờ gáy mình với vẻ ngượng ngùng.
“Tiễn Ni, người chính nghĩa như cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ!”
“Đương nhiên, ai chả biết Quách Tiễn Ni này là người chính nghĩa nhất toàn trường Sâm Vĩnh!” Tôi tự tin vỗ vỗ ngực mình.
“Thế thì, xin cậu nhờ Kim Thuần Hy dạy chúng tớ học đi! ^O^” ⊙_⊙^ WHAT? Đang kể truyện cười thế giới à… “Chuyện này…”
“Toàn trường Sâm Vĩnh chỉ có Quách Tiễn Ni cậu là lợi hại nhất, ngoài cậu ra thì chẳng ai làm nổi.”
“︶0︺ Đương nhiên, nếu không làm được thì tên Quách Tiễn Ni sẽ bị viết ngược…” Khi tôi nói đến đây, nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ nhiệt tình của đám bạn trong lớp, tôi biết là… Quách Tiễn Ni, mi tiêu rồi! Trương Tịnh Mỹ kia còn thấy chết không cứu, đúng lúc tôi gọi điện than vãn với nó, lại còn lạnh lùng quẳng cho tôi hai chữ: “Đáng đời!” Woa a~, Quách Tiễn Ni mi không biết chọn bạn mà chơi! T_T Bó tay rồi, vì thanh danh của tôi, vì đồng bào của tôi, vì lời hứa danh dự của tôi, làm tới thôi! Thế là, tan học xong, tôi lấy hết can đảm dẫn cả lớp đến nhà Thuần Hy. Còn tôi thì nấp trong phòng để nhìn trộm.
Tôi không dám tưởng tượng cảnh sau khi Thuần Hy trở về, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, bảo tồn lực lượng trung kiên nhất của lớp E033, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì lực lượng trung kiên nhất là tôi đây, sẽ không ra mặt.
Thuần Hy vừa vào đến nhà, một đám đang ngồi kia “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy cung kính… “Anh Thuần Hy, anh về rồi!” ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ ^O^… Từng nụ cười nở ra rạng rỡ như ánh mặt trời… “Thuần Hy, đây là các bạn của Tiễn Ni, đến để thăm con!” Giọng nói của bác gái hình như rất hào hứng.
“Anh Thuần Hy, xin anh giúp lớp chúng em học thêm với!” Toàn thể các bạn nhật bạt đồng thanh, uy chấn thiên hạ! “Thuần Hy, mẹ vui quá, đây là lần đầu có nhiều người thế này đến nhờ con giúp đó, Thuần Hy của chúng ta có duyên quá nhỉ!” Bác gái cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ.
“‑O‑ Quách ‑O‑ Tiễn ‑O‑ Ni! Cô cút ra đây ngay cho tôi!” Kim Thuần Hy gầm lên. Không thể nào? Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra tôi rồi? O_O^ Tôi đành phải ngoan ngoãn cút ra, không, đi ra chứ. Hừ~, làm phách cái gì, tôi không sợ anh! “Cô quá đáng thật!” Kim Thuần Hy bây giờ giống như một ác quỷ đang nổi giận.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Tôi đành rối rít xin lỗi.
“Tôi biết ngay mà, có cô là chẳng tốt đẹp gì cả!”
“Anh… anh là Chúa cứu thế của chúng tôi… Chỉ cần anh bỏ chút thời gian là có thể cứu vớt tương lai bao người rồi, mọi người sẽ biết ơn anh lắm…” Để giữ vững thanh danh không gì không làm được của tôi phải hy sinh bản thân, dỗ ngọt tên ác quỷ này giúp mọi người học mới được.
“Tôi phải ra ngoài!” Anh ta vừa nói vừa bỏ đi, Kim Thuần Hy đáng chết, đúng là máu lạnh, không hề có chút xúc động.
Sao tôi để anh ta đi được, tuyệt đối không! Tôi lao vọt ra như tên bắn, giữ lấy cánh tay anh ta… “Sao anh lại bỏ đi như thế được chứ? Sự sinh tồn diệt vong của bao nhiêu người đang nằm trong tay anh… Dù gì, nể tình chúng ta đã từng hôn nhau hai lần…”
“Quách Tiễn Ni, cô câm miệng…”
“O_O Woa~ woa~ woa…” Sự ngăn chặn của Thuần Hy mất tác dụng rồi, tiếng hét vui sướng của bác gái đã tràn ngập cả tòa nhà, vang vọng không ngớt, xua đuổi không đi… “Thật không? Thật thế à? Hai đứa đã hôn nhau hai lần hả, Thuần Hy con đúng là không phụ lòng mong mỏi của mẹ…”
“Thuần Hy à, con phải có trách nhiệm với Tiễn Ni, hôn nhau hai lần xem như là vợ một nửa rồi, làm gì có chuyện không giúp đỡ vợ mình, he he he…”
“Đủ rồi…” Nghe thấy Thuần Hy thốt ra hai chữ này, tôi biết là mình đã thắng, tôi nhìn thấy bác gái giơ hai ngón tay chữ V thắng lợi với tôi.
Kết quả mười mấy người bao vây Thuần Hy trong phòng khách, chăm chú nghe như mấy đứa nhóc ở nhà trẻ nghe thầy giáo kể chuyện vậy. Nhìn kỹ Thuần Hy đang giảng bài thao thao bất tuyệt, tôi thấy anh ta cũng giống thầy giáo lắm, dáng vẻ anh ta giảng bài đúng là đẹp quá, quá phong độ, xem ra thầy cô trường chúng tôi sắp thất nghiệp rồi. He he. Tôi e rằng trước đến nay anh ta chưa bao giờ nói nhiều thế như lúc này. Ha ha! He he! Yeah~, tuyệt quá! Tôi thắng lợi rồi! Tôi thắng rồi! Quả nhiên, quả nhiên trong thiên hạ không chuyện gì mà Quách Tiễn Ni tôi đây không làm được! Ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha! …~^O^~…
CHƯƠNG 44
CUỘC TRÒ CHUYỆN KỲ QUẶC
Mấy tiếng sau, bạn học từng đứa từng đứa rời khỏi với vẻ hài lòng. Nhìn thấy ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ tôi lúc ra về, trong lòng đúng là sung sướng làm sao. Ha ha! Muộn rồi, tôi cũng phải đi ngủ thôi! Trước khi lên gác, tôi quay nhìn Thuần Hy ngồi trên salon, mệt rũ rượi, anh ta đang tức giận nhìn tôi: “Này này này, cô cứ thế mà đi à?” Giận cái gì chứ? Người tài là để phục vụ chúng sinh mà. Nhưng tôi vẫn phải làm ra vẻ vô cùng có lỗi: “^^|||Xin lỗi mà, hôm nay làm phiền anh quá!”
“Cô biết đã làm phiền tôi thì phải bồi thường chứ…”
“Hừm~? Bồi thường? Bồi… bồi thường thế nào?”
“Xoa bóp!”
“X….xoa bóp?_?” Tôi có nghe nhầm không?
“Thế nào? Không biết?”
“Còn lâu! Tôi có gì mà không biết? Chuyện nhỏ như con thỏ!” Xì~ thì bóp vài cái, xoa vài cái trên vai thôi mà?
Muỗi~~~! Tôi e dè đặt hai tay lên vai anh ta, cố gắng điều khiển cho hai tay mình nhẹ nhàng dịu dàng.
Lần đầu tiên chạm vào vai của con trai, quả nhiên khác xa con gái… *~~~* Thuần Hy mở một nút ở cổ áo, dựa người chếch vào ghế, nhắm mắt lại để tôi xoa bóp.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lười nhác này bao giờ, nó khiến tôi nhớ đến chú mèo con mà hồi nhỏ đã từng nhận nuôi, và cũng lần đầu tiên tôi dùng đến từ “rã rời” để chỉ anh ta.
“Tại sao phải giúp họ?” Anh ta không nhìn tôi mà đột ngột thốt ra một câu, khiến tôi giật nảy mình.
“Hử~? Tại… tại sao nhỉ? Đương nhiên vì họ đều là bạn tôi rồi! He he!” Sao lại hỏi câu gì kỳ quặc thế! “Nếu đã không thích học thì tại sao phải vất vả thế? Liều mạng để lên đại học? Tôi thật không hiểu?”
“Nói như vậy thì đại học chỉ tồn tại vì những người vừa thích học lại học rất dễ dàng như anh thôi à?” Đồ tự yêu bản thân quá đáng, tôi lườm! ︶︹︺ “Tôi? Thật ra tôi không hề muốn học đại học!” Gì chứ? Có nhầm không? Đây là lời thiên tài nói hay sao? Còn nói với vẻ thờ ơ và nặng nề nữa, như thể nhìn xuyên qua hồng trần vậy.
“Không muốn học đại học?”
“Tôi chán ghét cuộc sống của thiên tài!” Tuy câu này thật sự rất vô lý, nhưng trong giọng nói của anh quả thực có sự bất lực, không phải là giả vờ.
Thật không rõ tên này đang nghĩ gì, làm thiên tài phải rất hạnh phúc mới đúng chứ, bao nhiêu người mơ còn không được nữa! “Vậy còn Tiễn Ni? Tại sao lại muốn học đại học như vậy?” *⊙_⊙* Woa~, tôi có nghe nhầm không? Anh ta gọi tôi là “Tiễn Ni”, lại còn với vẻ rất tự nhiên thoải mái nữa.
“^o^ Để sau này muốn làm chuyện gì cũng có tư cách mà, he he, nói ra anh đừng cười tôi nhé. Sau này tôi muốn mở một nhà thu nhận mấy chú chó lang thang… rất nhiều lúc mình cũng nghĩ, chuyện khó như vậy thôi thì bỏ đi, nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau buồn bất lực của chúng là không muốn bỏ cuộc. Nên những người lợi hại như anh, đầu óc giỏi như vậy không nên chỉ để riêng cho mình, nên giúp những người cần sự giúp đỡ. Dù sao vì tương lai của mình, bỏ thời gian ra để cố gắng cũng nên lắm, he he”. (^@^)” He he, đúng là kỳ quặc, cái lý tưởng mất mặt này bình thường không muốn thổ lộ với ai, hôm nay lại chia sẻ với Thuần Hy rất vui vẻ.
“Tại sao phải cố gắng như vậy? Biết rõ có cố gắng đi nữa cũng không thu hoạch được gì, tôi thực sự rất ngưỡng mộ, cũng rất muốn trải nghiệm cảm giác đó!”
“Hử~?” Câu này có được xem là khen ngợi không? Hình như hơi không hiểu cho lắm… “Bỏ đi, dù sao với kẻ ngốc muốn thi đỗ phải cần người khác giúp đỡ như cô, không thể hiểu được tâm trạng của tôi đâu.” Thuần Hy bỗng như nghĩ ra điều gì đó, khẽ thở dài.
“Kim! Thuần! Hy! Cái đồ tự sướng, Quách Tiễn Ni tôi không thèm sự giúp đỡ của anh nhé! Tôi phải để anh thấy được thực lực của mình! ~~p(>o<)q Nếu làm không được, ba chữ Quách Tiễn Ni tên tôi sẽ bị viết ngược!” Vừa nãy tôi còn nảy sinh chút tình cảm với anh ta, giờ đây biến mất sạch sẽ.
Cái tên kiêu ngạo tự cao tự đại! Anh tưởng tôi phải dựa vào anh à? Tôi tức giận đùng đùng trở về phòng.
Hồi tưởng lại lời nói ban nãy, cảm thấy Thuần Hy tối nay thật lạ lùng. Nội tâm luôn được che giấu dưới lớp vỏ lạnh lùng của anh ta… rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì?_?
Kỳ thi giữa kỳ hung hăng đến rồi gào thét bỏ đi, xem như đã xong rồi, tôi nhẹ nhõm rời khỏi phòng thi.
“Quách Tiễn Ni, cám ơn cậu lắm lắm, đề thi lần này đều nằm ở trọng điểm những bài Kim Thuần Hy phụ đạo.”
“Phải, đúng là giỏi quá, đây là lần đầu tớ thi thoải mái như vậy!”
“Tiễn Ni, sao cậu có vẻ ngủ không ngon?” Trong tiếng xì xào bàn tán hồ hởi của đám bạn sau kỳ thi, tôi mang theo cặp mắt gấu trúc vì thức đêm học bài, lờ đờ “bay” qua. #‑) Hừ~, tôi không tin nếu mình không có sự phụ đạo của Thuần Hy thì Quách Tiễn Ni tôi với trí tuệ tuyệt đỉnh lại không qua nổi kỳ thi nhỏ này.
Rất nhanh, thời khắc vĩ đại công bố thành tích đã đến, thầy hói đứng trên bục giảng thần thánh, mang theo những giọt nước mắt cảm động không kiềm chế nổi.
“Kỳ thi này tốt vượt quá mức mong đợi, thầy chưa bao giờ nghĩ lớp chúng ta lại có một ngày huy hoàng đến thế ngoại trừ học sinh cá biệt ra, mọi người đều qua ải thuận lợi.” Nghe thầy đứng trên bục giảng nụ cười tươi rói công bố tin này, cả lớp nước mắt chan hòa vì sung sướng.
“Nhờ phúc của bạn Tiễn Ni! ^o^” Cả lớp đồng thanh, phóng những tia mắt cảm kích về phía tôi.
Woa~, đó là ánh mắt đủ khiến người ta bay lên tận cung trăng. ‑ Anh hùng, sự quan tâm và ái mộ dành cho anh hùng chắc cũng đến thế mà thôi. Ha ha ha ha! ~^O^~ Cũng không uổng công tôi thời gian này chết đi sống lại.
“Bạn Quách Tiễn Ni, tan học xong đến văn phòng một lát, thầy rất đau buồn là kỳ thi này em không qua được.” Không thể nào! ⊙_⊙^ Chỉ có mình tôi không qua được?
Chẳng lẽ tôi chính là danh từ thay thế “học sinh cá biệt”?
Chẳng lẽ rời xa Kim Thuần Hy, Quách Tiễn Ni tôi thật sự không ổn sao? Ông trời ơi, ông tàn nhẫn quá… hu hu hu… hu hu hu hu…