Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Chương 03 phần 2
…….
Buổi trưa ngày hôm sau, không thấy Thẩm Tấn đến, một mình Tần
Ương ngồi làm hết bài tập này đến bài tập khác, đến khi cả bài tập cũng
chẳng có để làm nữa thì chuyển sang dùng bút tô đi tô lại những đường
thẳng ngang dọc kẻ sẵn trên giấy tập.
“Vở bài tập của cậu sắp biến
thành một bức tranh trừu tượng siêu ngầu rồi ~” Đường Đường ngồi bên
cạnh, mồm ngậm kẹo que, chốc chốc lại ghé đầu nhìn qua bên Tần Ương, vừa
nói vừa lắc lắc đầu tỏ vẻ đầy thương cảm.
Giờ tan học, Tần Ương dẫn xe lững thững đi ra, chưa được bao xa đã bị một ai đó tóm lấy kéo sang một bên.
“Cầm
lấy!” Nhiều chỗ trên gương mặt sưng lên to tướng, dưới cằm cũng là một
mảng xanh xanh tím tím. Sự thực đã rành rành ngay trước mặt, mặc cho nhà
ngươi lúc thường ngày bộ dạng điển trai anh tuấn mỹ miều cao ngạo ra
sao, lúc đã lâm trận tay đấm chân đá thì đầu người biến thành đầu heo
chỉ trong tích tắc. Sức mạnh của bạo lực đúng là kinh thiên động địa,
huỷ diệt cái đẹp một cách vô cùng nhanh, gọn, lẹ~
Tần Ương nhìn nhìn
‘nhan sắc’ hiện giờ của Thẩm Tấn một lúc thì nghĩ, khó trách cậu ta cả
buổi học đều ngoan ngoãn an phận nằm úp mặt trên bàn, không dám nhìn đến
bất cứ ai.
“Gì đây?”
“Vở bài học!”
Quyển tập ngày hôm qua ném cho Thẩm Tấn chẳng mấy chốc đã quay về trong tay Tần Ương.
“Tần lớp phó của chúng ta phải dựa vào cái này để tự sướng bản thân sao?”
Tần
Ương nghe Thẩm Tấn nói đã chẳng hiểu gì, nhìn thấy trong nét cười của
cậu ta còn ẩn vẻ châm chọc khoái trá, bèn mở quyển vở cầm trên tay ra
xem thử, câu đầu tiên đập ngay vào mắt chính là.
“A…Ưm… Thật lớn…A… Chậm một chút… Ưm…Hảo bổng hảo bổng…” *nghĩa đen là “gậy tốt”, nghĩa bóng thì à, ừ, khục khục…*
Gương mặt cậu con trai mới hôm qua đây còn ngạo nghễ không ai bì kịp giờ đây thoáng chốc đã đỏ tận mang tai.
Nghĩ
lại thì mới nhớ, vở bài học tiếng Anh của Đường Đường và cậu giống nhau
như đúc. Cô bạn ấy ngày thường vẫn hay chúi đầu vào đấy sao sao chép
chép gì đấy rất nhiều. Lại có một tật xấu không sao bỏ được là thường sơ
ý quăng mất đồ đạc của mình rồi lại quay sang nhận nhầm đồ của Tần
Ương, có thể ngày hôm qua lúc tan học vội quá nên chân tay luống cuống,
cho nên đã…
Tần Ương bắt đầu cảm thấy hối hận, như thế nào mà bản
thân nhất thời nhẹ dạ, nghĩ sao lại cho rằng cái kẻ có gương mặt trời
sinh gian xảo hiểm trá ngay trước mắt kia thật ra cũng có lúc rất ngốc
nghếch đáng yêu?
Bốn đoạn sau cùng của “Cố Hương”[1], trưa mỗi ngày
Thẩm Tấn lại đem ra ngồi học, ngâm tới ngâm lui, một đoạn lặp đi lặp lại
nhiều lần, dần dần cũng có chút thành quả, từ ngắc nga ngắc ngứ nhớ đâu
đọc đó dần dần cũng trở nên lưu loát trôi chảy. Chỉ tội cho quyển sách
văn bị cậu ta lật qua lật lại đến mức nhàu nhĩ, may mà gáy sách đóng
chắc đến giờ vẫn còn chưa bung ra. Bộ dạng thường thấy nhất trong những
ngày gần đây của Thẩm Tấn chính là cuộn tròn quyển sách trong tay, vừa
khe khẽ gõ vào đầu vừa đọc theo nhịp gõ ấy: “…Trên đời này vốn làm gì có
đường, người ta đi mãi mà thành đường đó thôi…”
Ngồi cũng chẳng chịu
ngồi yên, cả người ngã ngửa ra sau, hai chân gác lên bàn phía trước làm
điểm tựa, cả người duỗi thẳng, trông đến là an nhàn sung sướng. Tần
Ương trông cảnh ấy thì có chút khó chịu, ngừng bút vừa cười vừa nói với
cậu ta: “Thẩm Tấn, ăn coi nồi, ngồi coi cách, cứ nhìn kiểu cách ngả ngớn
bây giờ của cậu, tương lai sau này không thành công cũng thành nhân.”
Thẩm
Tấn nghe hiểu ngay ý tứ trong câu nói của Tần Ương, liền thẳng người
ngồi dậy, hai chân đường hoàng đặt xuống đất, gương mặt bày ra dáng vẻ
tươi tắn rạng ngời hệt như một kẻ tu đạo vừa được tiên nhân vẩy cho chút
nước màu mưa xuân, cười cười đầy vẻ tinh quái: “Nếu như đằng này chẳng
may hoá thành một đứa ngốc, đằng ấy có nuôi tớ không?”
“Tôi nuôi đằng
ấy?” Tần Ương nhướng mày nhìn lên, cây bút lông đen quay nhè nhẹ trong
tay. “Được thôi. Nhưng trước hết tôi phải đi thảm khảo giá cả thị trường
cái đã. Hiện nay, một cặp mắt người đáng giá bao nhiêu nhỉ? Thận nữa,
nếu như có thể giữ được cho tươi thì giá chắc cũng không tồi? Còn cả
thân hình thịt nhiều mỡ ít, xương sụn đầy đủ khối người mơ ước này nữa,
hiện nay giá thịt heo bét nhất cũng đã là năm đồng một cân, mình chịu
lời ít mà giảm giá xuống một chút vậy, ba đồng một cân, thấy thế nào?
Dịch vụ đặc biệt, nếu như khách đặt hàng trước thì còn có thể miễn phí
khâu sơ chế băm nhuyễn hay sấy khô tuỳ theo nhu cầu!”
Thẩm Tấn càng
nghe đầu càng bốc khói, không nói không rằng quăng ngay sách xuống bàn,
lao lại gần tóm lấy Tần Ương: “Thằng nhóc này thật chẳng có nghĩa khí gì
cả! Đối xử với anh em của mình như thế sao?!!”
Tần Ương lui ngay về
sau, cười cười nhìn gương mặt đang dần đỏ bừng lên vì tức giận của cậu
ta: “Nói tới nói lui lại quên mất gương mặt của đằng ấy, không giữ lại
được, thật là không thể giữ lại được ah. Phải lấy dao khắc tranh lên đó
mới xem như là diệt hoạ tận gốc, bằng không kiếp sau đầu thai làm người
khéo lại đi gieo tai hoạ cho con gái nhà người ta.”
Nói thì nói thế
nhưng trong tay từ lúc nào đã cầm một đống băng dán cá nhân, trêu chọc
xong lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Tấn đến gần.
Lại nói chuyện
buổi tối ngày hôm đó, đứa con trai ngày thường luôn luôn ngoan ngoãn
nghe lời, hiền lành ít nói của nhà họ Tần quả thật khi xuất đầu lộ diện
đã gây ra một sự kinh ngạc lớn. Mặt mày chỗ xanh chỗ tím, đầu tóc bù xù
rối tung, khoé miệng sưng to rướm máu, áo sơ mi trước ngực nút mất nút
còn. Mẹ Tần Ương đang ngồi mát-xa chân bằng máy thấy thế thì thất kinh,
vứt máy chạy ngay ra cửa, việc đầu tiên làm chính là tóm lấy thằng nhóc
trước mặt, giở áo kiểm tra cái bớt sau lưng, xem xem có đúng thật là con
trai nhà mình hay không. Sau đó thì luýnh quýnh tay chân, phần tìm rượu
thuốc, phần vắt khăn nóng, một bên ôm cứng đứa con mới lớn lên được tí
tuổi đầu một bên hối hả sai biểu ba Tần Ương đủ chuyện này chuyện nọ.
Mọi việc cứ thế bị Tần gia phu nhân làm ầm lên đến hơn một buổi trời mới
lắng dịu đi đôi chút.
Song, Tần lão gia quả không hổ danh là một
người đàn ông tốt bắt kịp tư tưởng tân tiến của thời đại, trước sự quýnh
quáng ầm ĩ của bà nhà, chỉ dõng dạc phán một câu: “Thời buổi hiện nay,
tụi con trai đánh nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Thái
hậu đại nhân ở bên kia nghe thấy vậy, đá mắt nhìn sang một cái, lập
trường ủng hộ hay phản đối còn chưa rõ đã vội mang trọng trách người
đứng đầu một gia đình ra làm cái cớ lui quân cho mình, vừa cười ha hả
vừa bước vội xuống nhà bếp: “Má đi xem trong bếp có còn nước nóng hay
không? Ha ha…”
Đến trường, cô chủ nhiệm lớp vừa trông thấy Tần Ương,
tim trong ngực đã đánh thót lên một cái, giờ lên lớp không tiện chuyện
tư xen chuyện công nên im lặng chẳng nói, hết giờ ngay lập tức cố ý ghé
lại quan tâm thăm hỏi: “Làm sao lại ra nông nỗi này? Có nặng lắm không?
Còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
Cảnh ấy để cho Thẩm Tấn trông
thấy, ánh mắt lập tức ánh lên một tia tinh quái, giả thành một giọng eo
éo không giống ai ngân nga hô hào: “Chao ôi, thái tử gia, mau mau đến
thái y viện điều trị dăm ba năm rồi hãy trở lại a~”
Tần Ương ngó lại
thì thấy thương tích trên mặt Thẩm Tấn vẫn còn nguyên như cũ, những vết
bầm và trầy xước rướm máu đều chưa từng được chăm sóc qua. Nghĩ nghĩ một
hồi bèn nảy ra ý tốt. Thế nên mới có chuyện đôi bên đấu khẩu nhau đã
đời rồi lại quay sang ôn nhu dịu dàng chăm sóc thương tích cho nhau như
ngay lúc này đây.
Chỉ tội cho Thẩm Tấn, nào hay biết mình đã đắc tội
‘thái tử gia’ lúc nào, mỗi lúc đau quá lại chỉ luôn mồm kêu lên oai oái:
“Nè nè, nhẹ tay một chút đi!” mà không hay không biết ‘thái tử gia’
đang lợi dụng chuyện tư để trả thù chuyện còn tư hơn.
Đáp lại, Tần Ương chỉ nhấn mạnh tay một cái: “Đáng đời!”
Thẩm Tấn bĩu môi lẩm bẩm: “Còn không phải do cậu gây nên? Bây giờ nghĩ lại mà lương tâm vẫn chưa cảm thấy cắn rứt nữa à…”
Hai
mặt phòng học đều trổ những ô cửa lớn thông ra bên ngoài, bốn bề sáng
sủa sạch sẽ, gió mát phất phơ thổi vào. Vườn hoa nhỏ bên dưới lầu, cây
thuỷ sam mới trồng năm nào giờ đây giờ đã cao lớn vươn thẳng đến tận lầu
ba. Kỳ kiểm tra này đề ra không quá khó, nhóm người Đường Đường Xuyến
Xuyến làm xong bài tập từ sớm, hiện giờ đang chụm đầu ở góc bên kia mà
chuyện phiếm nói cười vui vẻ với nhau.
Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: “Gia sư ba cậu mời cho cậu là ở đâu thế?”
“À, trường J ấy.” Ấy chính là ngôi trường trọng điểm tốt nhất của khối cao trung trong thành phố.
“Học kỳ này đi học mấy lần rồi?”
“Ừm, ờ…tám lần thì phải?”
“Trốn học mấy lần?”
Thẩm
Tấn bắt đầu xoè ngón tay ra đếm. “Một lần đi bar với tụi nó nè, một lần
đi chơi bowling rất vui nè, còn có một lần chở nhỏ kia…Cậu biết rồi đó,
hôm đó là sinh nhật của nhỏ.”
“Còn gì nữa?” Ngón tay ai đó không
nhịn được lại dùng sức ấn xuống mảnh băng dán phẳng phiu trên miệng vết
thương một cái thật mạnh.
Thẩm Tấn hé miệng rên lên một tiếng, oán giận nói: “Đau!”
Tần Ương bĩu môi không nói, lơ đãng nhắc lại: “Còn gì nữa hở?”
“Mấy lần ngủ quên mất tiêu.”
“Mấy lần?”
“Hai…hai lần, chắc vậy.”
“Còn lại ba buổi kia thì sao?”
“Có đi mà.”
Cây bút trong tay đảo qua đảo lại một chút, Tần Ương nheo mắt nhìn Thẩm Tấn, phỏng đoán: “Lúc học thêm vẫn tiếp tục ngủ chứ gì?”
“Bingo!”
Quyển sách văn bị Thẩm Tấn hết cuốn vào lại mở ra. Làm mãi thành nếp,
ngay cả lúc đã buông tay ra, quyển sách cũng tự động ngoan ngoãn chạy
cuốn vào, làm thành một ống tròn to to.
“Tối nay có học thêm hay không?”
“Có.”
“Tính thế nào?”
“Đằng ấy đi thì tôi đi ~”
Giành
lấy quyển sách bị hành hạ hết sức thảm thương trong tay Thẩm Tấn, giọng
Tần Ương bỗng nhiên vang cao. “Đây là sách của tôi ư?”
“Đúng vậy, cậu còn không biết sao?” Thẩm Tấn gật đầu tỉnh queo, thản nhiên bày ra trên mặt một nụ cười ngây thơ vô số tội.
Góc
bên kia, Đường Đường trong lúc vô tình nhìn về phía bên này, bắt gặp
một cảnh tượng không thể nào tin được, cậu bạn cùng bàn ngày thường vẫn
lành như cục đất giờ lại chẳng khác gì con nhím đang xù lông chuẩn bị
bắn tỉa thằng con trai trước mặt.
“Bổn cô nương thấy rồi nha, thật ra Tần Ương nhà chúng ta không có hiền lành gì cho cam đâu.”
Mấy đứa còn lại trong đám liếc nhìn nhau, chình ình vẻ mặt ‘tới giờ này cô nương mới biết hay sao?’
Đến
khi những vết thương trên mặt thiếu niên anh tuấn của chúng ta dần dần
khỏi hẳn, khôi phục lại dáng vẻ điển trai nam nhi khi xưa, gương mặt đầu
heo một chút vết tích cũng không còn, lại có thể đường hoàng đi đứng
làm dáng khoe mã trước mặt mấy em gái tiểu học mộng mơ ngây thơ như ngày
nào, khiến cho Đường Đường không nén được mà buông lời cảm thán: “Nhược
thuỷ tam thiên [2], làm sao mà thằng Thẩm Tấn đó lại như chuột sa hũ
nếp thế hở?”
Trùng hợp làm sao, “con chuột sa hũ nếp” ngay lúc đó đi
đến, kéo Tần Ương đang ngồi trong lớp đi đến bên cửa sổ: “Nè, thấy con
nhỏ ngoài ban công thế nào?”
“Ai đâu?” Tần Ương nhìn theo tay cậu ta
chỉ, thấy ngoài ban công có cả một hàng dài nữ sinh đang đứng hóng mát,
tốp ba tốp năm rúc rích chuyện trò với nhau.
“Con nhỏ đứng ngay cửa
sổ đó. Cũng đẹp ha?” Khoảng cách một cái cửa sổ không ngăn được hào hứng
trong lòng Thẩm Tấn. Tần Ương quay sang nhìn cậu ta, chỉ thấy mỗi hai
con mắt đang sáng trưng lên như đèn ô tô lúc qua ngã tư đang ra sức chớp
chớp xin đường.
Đường Đường ngồi gần đó bỗng nhiên đứng dậy, lật đật
rút ra khăn tay đưa cho Thẩm Tấn, thái độ vô cùng khẩn trương: “Mau
mau, chùi lẹ lên, nước miếng sắp nhiễu xuống đất luôn rồi kìa!”
Thẩm
Tấn không để bụng sự châm chọc của cô nàng, cười phá lên nhận lấy khăn
tay, rồi bước lại gần ghé tai Tần Ương nói nhỏ: “Tôi nghe nói, một trong
tứ đại mỹ nhân của trường ta, nhỏ học ở lớp bên cạnh ấy, gửi thư tình
cho cậu? Trong đó viết cái gì vậy? Cho anh em xem qua một chút nào.”
“Nhìn
từ đằng sau thì không phải nhỏ nào cũng như nhỏ nấy sao?” Tần Ương
nghiêng người tránh xa khỏi Thẩm Tấn, khoé môi bỗng nhiên nhếch lên nụ
cười có chút ác ý. “Chẳng qua, Thẩm Tấn, nói cho cậu biết điều này vậy,
người mà hiện giờ cậu đang để ý đến chính là cô bạn đã gửi thư tình cho
tôi. Lá thư đó tôi vẫn còn giữ, trên đời này anh em là nhất, tôi có thể
đem thư đó tặng lại cho cậu, như thế cậu có thể xoá tên tôi đi, đổi
thành tên cậu, thế là xem như thư đó nhỏ đó gửi cho cậu, lòng ái mộ đó
cũng là dành cho cậu. Anh em với nhau cả, không cần phải khách sáo làm
gì…”
Thẩm Tấn tức tối gầm lên: “Tình cho không biếu không hả? Đây cóc thèm!”
…….
Mùa
đông năm đó, thành phố Thượng Hải vốn vẫn quen với khí hậu khô lạnh ẩm
ướt cuối cùng cũng đón được một trận tuyết rơi. Từ nhỏ đến lớn chưa từng
gặp qua cảnh tượng “hoa tuyết đầy trời”, bọn con nít giờ đây kinh ngạc
không để đâu cho hết, hò nhau la hét rân trời, đang giờ học vẫn cứ hè
nhau xúm lại chỗ cửa sổ, ịn mũi vào mặt kính mà say sưa ngó ra ngoài,
mặc cho giáo viên đứng lớp gọi thế nào cũng không chịu chuyên tâm vào
học. Là người từ phương Bắc đến, quá quen với cảnh tuyết rơi, cô giáo
cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Ngày cứ như vậy mà trôi qua, bình
lặng yên ổn, dù rằng thỉnh thoảng vẫn có chút trắc trở đau đầu. Hàng
hàng bất đẳng thức khó nhớ của môn số học, chuỗi chuỗi những phương
trình phản ứng hoá học chừng như bất tận, mớ công thức vật lý làm đi làm
lại vẫn có chỗ quên, và cả tỷ tỷ những cái ABCD khó ưa khác mà dù ghét
đến mấy vẫn cứ phải ủ trong lòng, ngày học đêm ôn. Thầy cô bộ môn cũng
tự nhiên trở nên nghiêm khắc bất thường, yêu cầu đưa ra cũng càng lúc
càng cao, bài tập cho về nhà cũng càng ngày càng nhiều. Không khí trong
lớp bất kể là giờ nào cũng nghiêm nghiêm túc túc, ai ai cũng khẩn trương
hối hả, gương mặt nào cũng nhăn nhó đầy vẻ tập trung. Chờ khi khối lớp
trên tháng ba này tốt nghiệp ra trường, đợt kế tiếp là đến lượt chúng ta
rồi.
Bọn học trò ngày thường chỉ biết ăn, ngủ, học hành, cuộc sống
vô tư lự biết là bao, lần đầu tiên phải tự giác hỏi bản thân mình: ‘Mục
tiêu của mình ở đâu? Mình muốn gì? Sau này lớn lên mình sẽ trở thành một
người như thế nào? Là vì ai mà sống?’
Cậu học sinh Thẩm Tấn xưa nay
vẫn nổi tiếng ngỗ nghịch hư hỏng ở kỳ thi sau đó tuy rằng thành tích
chẳng có gì nổi bật nhưng những dấu hiệu tiến bộ đã dần dần trông thấy,
không còn bỏ bê bài tập như trước, đi học cũng đã chăm chỉ chép bài hơn,
mỗi hôm tan học đều cùng Tần Ương đi học thêm. Nhớ từ trước mẹ Tần Ương
đã có lần nói qua, thằng bé Thẩm Tấn này thật ra là thông minh lanh lợi
lắm, nếu thật sự đã tỉnh ngộ muốn làm lại cuộc đời thì khả năng tăng
tốc so với Tần Ương còn hơn xa, trước giờ chẳng qua chỉ là ham chơi
không chuyên tâm học hành mà thôi. Hiện nay dần dần đã có tiến bộ rồi
đúng không, ít ra thì vở ghi bài cũng không còn trống trơn trống lốc như
trước nữa…
Tần Ương chỉ vào cặp kính cận trên mũi cậu ta, hỏi: “Sao mà cận thị vậy?”
Thẩm Tấn lơ đãng vuốt nhẹ mấy sợi tóc dài trước trán: “Từ trước đã bị rồi, tại không đeo kínhthôi.”
Tần Ương cười nhạt: “Vì chơi game chứ gì?”
Thẩm Tấn xua xua ngón tay, cười ra vẻ bí ẩn: “Sai rồi.”
Tần Ương vẫn cứ cười: “Gần đây nhìn cậu cười đặc biệt đểu giả đấy. Xem phim A [3] rồi?”
Nói
rồi chẳng thèm để ý đến vẻ mặt Thẩm Tấn cực lực kêu oan “nụ cười của
người ta không phải là sở khanh ah, đó là nụ cười rạng ngời mà không
chói loá ah~”, Tần Ương thản nhiên quay qua cầm cuốn sách bài tập ném
tới: “Bạn thân mến, bài toán này bạn đã tính sai kết quả mất rồi. Phiền
bạn hãy đưa tay ra đây nào!”
“Sao mà có chuyện đó được chớ???” Thẩm
Tấn không tin, hì hụi ngồi tính tính toán toán lại một hơi một hồi, cuối
cùng mặt mày đầy vẻ bất đắc dĩ mà đem tay đặt lên bàn.
Tần Ương lôi
viết ra, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn qua một lượt lòng bàn tay đang mở ra trước
mặt mình. “Nhỏ đứng bên cửa sổ lần trước ý tứ thế nào rồi?”
Thẩm Tấn nở nụ cười, có chút đắc ý và sung sướng: “Nhỏ đó kêu, dáng vẻ mới này rất hợp với tôi.”
Đúng
thật là, gương mặt hiện giờ đường nét đã rắn rỏi nhiều hơn xưa, mỗi khi
cười vẻ cao ngạo trong mắt cũng đã giảm đi vài phần lãnh đạm, thay vào
đó là sự đường hoàng đĩnh đạc của kẻ sĩ đang chuyên tâm dốc sức cho việc
học hành, thật sự khiến người ta có chút bối rối khi nhìn đến.
Tần Ương ngẩng đầu nhìn lướt qua cậu ta, ngòi viết bắt đầu vạch một đường dài lên tay Thẩm Tấn.
“Nè,
vẽ nhỏ một chút đi! Ui da, Tần Ương, Tần Ương, nhẹ tay một chút,…Được,
được, được rồi, to thì to, thích to thì cứ vẽ to vào…”
Đầu tiên là
một vòng tròn hiện ra, sau đó từ xung quanh mọc ra bốn cái chân nhỏ, một
cái đầu be bé thập thò chui vào chui ra, trên mặt thì chấm hai điểm
thành đôi mắt, thêm một đường mảnh ngoe nguẩy làm thành cái đuôi, thế là
xong một bức phác thảo chân dung rùa con. Dáng điệu vô cùng ngây thơ
khả ái nghiễm nhiên xem lòng bàn tay Thẩm Tấn như là nhà mình, còn quay
đầu mở hai con mắt bé tí hin cười duyên với khổ chủ.
“Cả ngày cũng không được xoá.” Tần Ương ra lệnh.
Thẩm
Tấn tức giận đáp lại: “Biết rồi.” Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay của mình,
hai hàng lông mày cũng tự động giận dỗi chạy xô vào nhau. Thằng nhóc Tần
Ương này đúng là nham hiểm nhất hạng mà, mỗi ngày cứ đều đều kiểm tra
bài tập của cậu, có cái gì thiếu sót hay sơ suất là lại lập tức lôi tay
cậu ra vẽ rùa, làm hại Thẩm Tấn mỗi lúc nắm tay các bạn gái lại thót tim
vì sợ bị nhìn ra.
“Dáng vẻ hiện tại của cậu làm tôi nghĩ đến một cụm từ.” Tần Ương nghiêng đầu ngắm nghía Thẩm Tấn, bỗng nói.
“Sao
nào? Có phải là ‘ngọc thụ lâm phong’ [4] không?” Thẩm Tấn đinh ninh
chắc cú trong ngực, mặt nghinh lên, môi cười mỉm, vờ vĩnh bày ra tư thế
tự tin là đầy sức quyến rũ nhất của mình.
“Tư, văn, bại, loại [5].” Tần Ương từng chữ từng chữ một nhẹ nhàng buông ra.
Thẩm Tấn ngẩn ra: “Đi chết đi!” Một cước nhắm ngay Tần Ương đá tới.
Có một hôm trong giờ văn, đề bài ra câu hỏi như sau “Điều đặc sắc nhất trong đời sống con người là gì?”
Thẩm
Tấn đọc xong, nghĩ ngợi một chút rồi trở tay phóng bút: “Gạt người, hút
thuốc, trên đường lớn hôn nhau, chơi chim cũng thú, tán con gái còn thú
hơn,…Thật ra, một thân một mình nhàn nhã ung dung, miễn sao ăn no mặc
ấm, không lâm vào cảnh bần hàn thiếu thốn đã là tốt lắm rồi.”
Còn Tần
Ương lại cảm thấy, như thế này cũng rất tốt. Lúc lên lớp thì chơi trò
giấy chuyền tay lén chuyện riêng trong giờ học, tan học rồi thì nói nói
cười cười với nhau, giờ giải lao ngồi lại lớp ngắm con gái đẹp đi qua
thầm xôn xao bàn tán. Lúc trống tiết lại chạy đi rủ thầy dạy toán vui
tính cùng chơi đá cầu, chơi cho đến khi cả người mệt nhoài, mồ hôi nhễ
nhại, sẽ ra ngồi ở bậc cầu thang đấu láo đủ mọi chuyện trên đời: nào là
học sinh lớp này lớp kia, nào là tin tức nóng hổi báo mới ra lò, nào là
tin vỉa hè Đường Đường độc quyền tung ra, thậm chí là cả chuyện đời tư
cá nhân của ngôi sao ca nhạc, gì mà thay người yêu như thay áo, thiên
tình sử dài đằng đẵng làm tốn bao giấy mực của người ta…
Trời trên
cao cứ xanh như vậy, mây trắng dềnh dàng trôi, tuổi niên thiếu tâm tình
bao la hào sảng, tiếng cười cưỡi gió vút tận mây cao.
———
-Chú thích-
[1] Cố Hương: là một trong số các truyện ngắn tiêu biểu nhất của nhà văn Lỗ Tấn, được in trong tập “Gào thét” (1923).
[2] Nhược thủy tam thiên.
_
[nhược thủy] Người Trung Hoa cổ quan niệm, những dòng nước xiết, hung
hiểm, tàu bè không đi lại được là những dòng nước có bệnh, bị yếu đi,
không thể chuyên chở tàu bè nữa, gọi là ‘nhược thủy’.
Về sau ‘nhược thủy tam thiên’ (ba nghìn dòng nước xiết) lại trở thành cụm từ ám chỉ bể tình mênh mông trùng điệp.
(Chú giải được tham khảo từ Phi Thiên)
[3] Phim A: ý chỉ phim AV – Adult Video đó.
[4] Ngọc thụ lâm phong: nghĩa đen là “cây ngọc trong gió”, nghĩa bóng là “vẻ đẹp ngời ngời”
[5] Tư văn bại loại: hạng văn nhân vô tư cách, hư hỏng, nhân cách kém,…