Quân sinh ta đã lão- Chương 17+ 18+ 19

Quân Sinh Ta Đã Lão [Chương 17]

Chương 17.

Dường như không ngờ đến trễ như vậy tôi còn chưa ngủ, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, khóe miệng bị rách da, khuỷu tay bị trầy, vạt áo đồng phục mơ hồ có vài vết bùn đất…

“Nhâm Tây Cố, em đi đánh nhau?”

Cậu không trả lời, cúi đầu lấy ra chìa khóa mở cửa.

Tôi nhìn bộ dạng này của cậu hận không thể cho vài cái nồi vô đầu cho cậu tỉnh não ra, giờ đã là học kỳ cuối cùng của sơ trung, nếu cứ giở trò trong kỳ thi như vậy thì sau này sẽ lưu lạc đến nơi nào ?

Cậu mở cửa trực tiếp đi vào, nhưng cửa sắt bên ngoài chỉ là khép hờ, không có làm trò đóng cửa trước mặt tôi.

Phảng phất như là cánh cửa tâm hồn cậu cũng đang dè dặt chờ tôi mở ra, mong mỏi tôi có thể đi vào, không hề cự tuyệt.

Tôi phân vân, vừa cảm khái bản thân đã phi thăng đến cảnh giới thánh mẫu, vừa rất nhanh từ phòng bếp lấy ra con dao phay cẩn thận đề phòng đi vào nhà.

Phòng khách tối hù hù, chỉ có phòng tắm cùng phòng ngủ sáng đèn.

Kết cấu căn nhà này không khác với nhà tôi, tôi ở trong bóng tối nghiên tay trái ấn công tắc điện ——

OH MY GOD!!!

Tôi nhìn chung quanh phòng khách sạch sẽ vô cùng, cả căn nhà ngoại trừ giường lớn cùng tủ quần áo của Nhâm Tây Cố ra, cái gì cũng không có.

Tây Cố xối nước xong lê dép lạch cạch lạch cạch từ phòng tắm đi ra, trên trán cùng vạt áo đồng phục trước ngực ẩm ướt còn đọng nước nhỏ giọt lách tách, tinh thần so với nhìn thấy cậu khi nãy minh mẫn hơn.

Tầm nhìn dừng ở dao phay trên tay tôi, “Chị mang theo nó để làm gì?”

Tôi đem dao giấu phía sau lưng, ư ư a a nói: “Không có gì…”

Cậu không có nhìn tôi nữa, mà là tự mình quay về trong phòng đổi áo ngủ, cậu không đóng lại cửa, đồng phục rơi xuống đất, thân thể tuy rằng do đang thời kỳ thiếu niên nên thon gầy nhưng cơ bắp rõ ràng, bụng không giống như những người đàn ông mình trần hay thấy ở tiểu khu, cơ thể cân xứng rắn chắc, bờ vai mở rộng eo thon, thân tuyến rất là đẹp…

Đến khi phát giác cậu đã cởi xong quần áo trên người, hai tay bắt đầu dừng ở lưng quần thì tôi xấu hổ dời mắt, nội tâm bắt đầu nguyền rủa tôi cuối cùng là đến đây để làm gì?

Cậu rốt cục còn ý thức được tôi là con gái, ngừng động tác lại, mặc lại áo choàng tắm quay lưng về phía tôi đổi lai quần, đây không phải là xấu hổ… Là sợ tôi xấu hổ =.=!

Tôi nhìn cậu đổi xong quần áo rồi ngã vào trên giường, cả người không giấu được vẻ mệt mỏi. Vốn là tôi muốn bảo cậu đi tắm rửa cho hết mùi rượu nồng nặc, nhưng nhìn cậu mệt mỏi như thế tôi chỉ có thể nuốt lời định nói xuống, suy xét nên làm thế nào để mở đề tài.

“Tây Cố…” Tôi đứng ở cửa lên tiếng.

Cậu đưa lưng về phía tôi, chăn lung tung đắp trên vai, mớ tóc đen tản ra lộn xộn trên gối.

Tôi đột nhiên nghĩ bản thân mình có hơi bi thảm, vì sao tôi bị nhóc con này đoạt mất nụ hôn đầu còn phải vì cậu bận tâm lo nghĩ? Lẽ nào trong tiềm thức tôi có khuynh hướng M?

Gió đêm thổi vào cửa sổ đem rèm cửa bay bay lên cao, tim tôi cũng bay cao như tấm vải mành này, thân trọng bắt đầu đề tài chính : “Việc hôm đó… Chị có thể xem như chưa từng phát sinh.”

Ngón tay  cậu lộ ra ngoài chăn nhúc nhích, tôi tiếp tục nói: “Nhưng chỉ một lần, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”

Cậu ôm chăn, xoay người, lẳng lặng nhìn tôi.

Cậu so với bạn cùng tuổi trưởng thành sớm hơn rất nhiều cũng hung ác hơn rất nhiều, mặt mày hiện tại làm cho tôi có chút khẩn trương, tôi phải nói rõ không phải tôi không có tiền đồ, mặc dù mấy người trưởng thành trong tiểu khu thấy cậu dáng dấp dễ nổi nóng đều có hơi kiêng kỵ, đặc biệt là trải qua chuỗi sự việc hỏng bét kia, tôi đối với cậu càng thêm cố kỵ.

“…Tôi nghĩ chị chán ghét tôi.” Cậu yên lăng nhìn tôi một lát, mãi đến khi lông tơ của tôi dựng thẳng đứng chuẩn bị rút lui có trật tự thì mới chậm rãi nói.

Tôi thả lỏng một hơi, lắc đầu: “Nếu chán ghét em chị cũng chẳng muốn quản em làm chi.”

Thanh âm  cậu mang theo vẻ mệt mỏi không thuộc về tuổi tác: “Chị có thể giống như mẹ tôi vậy, nhắm mắt làm ngơ.”

Tôi còn có việc nói sẽ không đứng ở đó mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cậu ấy như vậy làm cho lòng tôi mềm mại đi. Tôi đi tới bên giường cậu, cách xa cậu nhất hơi nghiêng ngồi xuống, “Nghe chị, Nhâm Tây Cố, chị biết em hiện tại là thời kỳ trưởng thành… Cái kia, hormone có hơi dư thừa. Cái thời kỳ này thanh niên bắt đầu quan tâm đến người khác phái bên  cạnh, bên cạnh em chỉ có một người là chị, cho nên mới đem sự chú ý tới người khác phái trút lên người chị, việc này chỉ là mê muội nhất thời, qua hai năm nữa, chờ thơi gian dậy thì qua đi, kỳ thực em sẽ phát hiện chị trong mắt em là mỹ hóa quá mức, dùng ánh mắt chân thật nhìn lại, em sẽ phát hiện…” Tôi nghiến răng, tư tưởng hung hăng “ Thật ra chị chỉ là một người vừa già lại bình thường, thân thể không quyến rũ, phụ nữ thô tục.”

… Lệ rơi đầy mặt, vì sao tôi lại bi thảm như thế liều mạng chửi bới chính mình.

“… Tôi không có mỹ hóa chị.” Thanh âm cậu rầu rĩ chuyển đến.

“A?”

“Tôi không có mỹ hóa chị.” Cậu xốc chăn lên nói rõ ràng: “Trong mắt tôi chị vẫn chỉ là một người vừa già lại bình thường, thân thể không quyến rũ, phụ nữ thô tục.”

Trên trán tôi tuôn ra hắc tuyến, sau khi tiếp nhận, hay thật ra là yêu vẻ đẹp tâm hồn của tôi? Tôi có một tâm hồn mỹ lệ độc nhất vô nhị có thể so với kim cương sao?

Tây Cố không nhanh không chậm nói: “Kỳ thực tôi nên xin lỗi, hôm đó là tôi uống say, phân không ra người trước mắt là đẹp hay là xấu là già hay là trẻ, chị không cần lo lắng, bà thím không phải là loại hình tôi ưa thích.”

Tôi X, nếu như vậy cậu không nên ra tay với một bà thím a!

 

Trên sàn gạch men, chi chit dấu chân bùn đất. Tôi thấy Tây Cố trống rỗng, ngay cả trong nhà cũng không có cái bản nào: “Vậy sau      này em… Về sau dự định làm sao bây giờ?”

“Tôi sẽ không dọn đi,” cậu quét mắt qua tôi, “Tôi không đi Thượng Hải, cao trung vẫn thi vào F Trung.”

“Em cho là F Trung dễ thi vào?” Tôi gõ cái bốp vô đầu cậu, “Em mỗi ngày đi đâu uống rượu, qua mấy tháng nữa thi, em còn mỗi nửa đêm rượu nồng nặc mới trở về, đến lúc đó đừng nói F Trung, ngay cả một trường phổ thông cũng không vào được.”

“Tôi tự có chừng mực.” Cậu mơ hồ nói, cũng không đề rượu là uống ở nơi nào.

Tôi đành phải đè xuống lòng hiếu kỳ, nói. “Vậy mẹ em, hiện tại dì ấy có cho em tiền sinh hoạt phí không?”

Cậu lắc đầu, “Mẹ tôi muốn tôi cùng bà đi Thượng Hải, nếu tôi không đi, bà cắt tiền sinh hoạt phí của tôi.”

Tôi biến sắc: “Mấy ngày nay em ăn cái gì.”

Nhâm Tây Cố nói, “Chỉ uống, còn có mỳ gói, sổ tiết kiệm của tôi còn một chút tiền.”

Tôi không dám lại mở lời hỏi tiếp, chỉ yên lặng nói: “Vậy đêm nay thì sao?”

Cậu cũng không chớp mắt “Tôi ăn rồi.”

“Nói dối!”

Cậu trở mình, không để ý tới tôi.

“Đợi một chút nữa hay ngủ, chị đi làm thức ăn khuya cho em.” Tôi xỏ dép lật đật quay về nhà mình.

“Manh Manh,” còn chưa ra khỏi cửa, giọng nói cậu trầm thấp truyền đến, “…Chị xác định là không chán ghét tôi.”

Tôi quay đầu, cậu vẫn như cũ duy trì tư thế đưa lưng về phía tôi, nhưng láng máng có thể tưởng tượng được         biểu tình hiện tại của cậu. Tôi bĩu môi, “Đừng làm nũng nữa, trong lòng em không phải đều biết sao.”

Chậc, còn giả vờ muốn nghe tôi nói lại lần nữa sao.

Cậu ôm lấy chăn, cười nhẹ một tiếng, an tâm chờ tôi nấu đồ ăn khuya.

Tôi thấy hình như tôi có thêm đứa con.

…Sau khi kết thúc thi giữa kỳ, tôi giúp cậu đánh giá thành tích, nghỉ hè thì tiện thể báo danh cho cậu một lớp dạy thêm tiếng Anh.

Dì Nhâm cầm cự hai tháng, trong khoảng thời gian này Tây Cố đều dựa vào sự giúp đỡ của tôi, chống đỡ qua thời kỳ phong tỏa kinh tế của dì Nhâm.

Sau cùng dì cũng không quên Tây Cố là con trai mình, cuối cùng dưới sự khuyên bảo tam phương của tôi và mẹ tôi, mỗi tháng đưa cho Tây Cố chi phiếu chuyển tiền, coi như là cho Tây Cố sớm thể nghiệm cuộc sống học sinh nội trú đi.

Tất cả dừng tại đây, một mùa hè coi như viên mãn kết thúc.

“Hác Manh! Chỉ tiêu tháng này của cô còn không có đạt tiêu chuẩn?” Quản lý âm trắc nâng cao vang lên.

Da đầu tôi tê rần…

Được rồi, cũng không có viên mãn như vậy.

Quân Sinh Ta Đã Lão [Chương 18]

Chương 18.

Một năm sau.

“Leng keng! Leng keng leng keng leng keng —— “

Có thể làm cho tiếng chuông cửa nguyên bản thanh thúy dễ nghe kêu lên tê tâm liệt phế như thế, tôi biết nhất định chỉ là tên nhóc con quấy rối kia.

Đỡ trán lắc lư lảo đảo từ trên giường ngồi dậy đứng lên mở cửa, “Tới tới rồi, đừng giục.”

Hiếm khi có ngày tôi được nghỉ luân phiên, tối hôm qua do Chung Ý cùng Ngô Việt lái xe, phòng kỹ thuật của bọn họ cùng phòng hỗ trợ khách hàng của bọn tôi đến một ngọn núi gần đây nói văn vẻ là cắm trại dã ngoại, trên thực tế là đi quan hệ hữu nghị.

Bộ phận kỹ thuật trạch nam đông đảo, đã sớm đối với các mỹ nữ ở phòng hỗ trợ khách hàng thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng đau khổ không có cơ hội. Vừa lúc tôi cùng với Chung Ý cùng Ngô Việt quen biết, nhóm người này thẳng thắng mượn cơ hội mở một bữa tiệc cắm trại lớn. Khi trở về trời đã gần sáng, vừa mới chợp mắt không bao lâu lại bị chuông cửa đánh thức.

“Làm sao lâu vậy mới ra mở cửa.” Nhâm Tây Cố nhăn mày đi vào.

Ăn chực còn bất mãn?

Tôi tức giận nói, “Chị còn có thể đứng dậy cũng đã cảm tạ trời đất rồi.” Tóc vì ngủ mà rối bời, đôi mắt sưng phù, áo ngủ so với dưa muối còn nhăn hơn, may là người này là Tây Cố, bằng không với bộ dạng này tôi tuyệt đối không dám đi ra ngoài gặp người.

Cậu quen thuộc mò đến nhà bếp, khó chịu la lên: “Tại sao là bánh mì, tôi hôm nay muốn ăn sandwich!”

Đệch, yêu cầu đừng nên cao như thế chứ.

Tôi ngáp một cái, bất đắc dĩ vào nhà tắm rửa mặt, khôi phục một chút tinh thần sau cam chịu vào nhà bếp làm cho cậu sandwich, cậu đi theo sau tôi loạn chuyển, nhà bếp cũng không lớn, bây cậu ấy đẵ sắp tới 1m8, thân hình này ở trong đây chật chội, tôi gần như không gian xoay người hoạt động cũng không có, “Đi đi đi, chờ chị hai phút, hai phút sau đưa ra cho em.”

Cậu lấy ra điện thoại di động : “Hai phút còn chưa làm xong, cơm chiều nay tôi muốn thêm món ăn, tôi muốn ăn tôm hùm.”

Tôi lé mắt trừng cậu: “Nhóc con, em còn có thể quá đáng hơn nữa không!”

Cậu cắm hai tay vào túi quần, huýt sáo ngồi trở lại bàn ăn, “Nhanh lên một chút, 20 phút sau tôi phải đi học.”

Con bà nó, trên trán tôi tuôn ra gân xanh, thiếu chút nữa trứng đang chiên bị khét, lấy ra hai miếng sandwich trên dưới kẹp vào rau xà lách, sau đó rất nhanh đem thịt xông khói cắt miếng, lót lên lá rau diếp rưới nước sốt, sau cùng cho trứng vào kẹp lại, sandwich nóng hổi mới ra lò đưa đến tay Tây Cố đại gia: “Ngài ăn thong thả a.”

Cậu cắn một miếng khó chịu nói: “Ngày hôm nay trứng chiên có hơi cháy.”

“Em không ăn thì trực tiếp đến trường.” Tôi bưng má nửa mê nửa tỉnh ngủ gà ngủ gật, chờ cậu ăn xong thu dọn rửa chén…

“Manh Manh.”

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi ôn tồn, chưa từng nghĩ tới cái tên này kêu ra có thể mềm mại lòng người đến vậy làm cho cả người nổi da gà, tôi bỗng dưng mở mắt “A,” hoảng sợ một tiếng lùi người lại, “Em tự nhiên lại gần như thế làm gì!” Vừa mới mở mắt thì thấy ngay khuôn mặt phóng đại của Nhâm Tây Cố, tôi lại càng hung hăng hoảng sợ.

Cậu đứng thẳng dậy, nhìn tôi từ trên cao xuống “Tôi phát hiện khóe mắt chị có một cục ghèn rất lớn…”

Tôi -_- ,làm sao có thể nói ra những lời vô lễ như thế đối với một thục nữ như tôi! Tôi hận không thể ngay lập tức nhét cậu vào bụng dì Nhâm chế tạo lại một lần nữa.

Vội vàng cầm khăn lau đi con mắt, nói bậy! Có gì đâu?

Cậu nhìn đồng hồ, nhấc cặp: “Tôi đi học.”

“Đợi chút,” tôi giữ lại, giơ tay sửa sang lại áo cậu: “Tốt xấu gì cũng lớn chừng này rồi, mặc quần áo làm sao mà không chỉnh tề thế.”

Cậu rủ mắt nhìn tôi, không có lên tiếng.

“Nhìn chị chằm chằm thế làm gì,” tôi ngửa đầu liếc cậu, đầu ngón chân gần tê cứng: “Cúi xuống chút, em cao quá rồi.”

Cậu phối hơp khom người, chờ tôi sửa sang bề ngoài cho cậu đẹp trai lên, vỗ vỗ vai, “Được rồi, tiểu mỹ nam, đi đến trường đi.”

Từ sau khi Nhâm Tây Cố thi vào vào cao trung F xong, quan hệ chăn nuôi của tôi và cậu chính thức thành lập.

Ngoại trừ cuối tuần, mỗi ngày sáng sớm tôi đều phải 6 giờ từ trong ổ chăn đứng lên làm bữa sáng cho cậu, sau khi tan tầm cũng tận lực về nhà sớm, cùng cậu đi siêu thị mua đồ về nấu cơm, e là tôi đúng là số mạng gian khổ, trải qua một thời gian lâu như vậy, có phần cảm thấy giống như nuôi dưỡng một mãnh thú khổng lồ…

Tuy nhiên tôi còn rất lạc quan an ủi bản thân, coi như là sớm thể nghiệm cuộc sống nuôi dưỡng trẻ em, sau này tôi có con cũng không luống cuống tay chân. Dù sao nói như thế nào, tôi có con cũng không có khả năng bị làm khó như sống với cậu… phải không?

Sau khi rửa chén, tôi quay về giường chuẩn bị ngủ, ngủ một giấc mãi đến 3 giờ chiều, quả nhiên là Chung Ý, điện thoại gọi đến muốn tôi cùng đi uống trà chiều, tôi tám phần mười là ngủ mơ màng, vô ý thức hỏi một câu, “Vậy Ngô Việt có đi không?”

Điện thoại kia bỗng chốc im lặng, Chung Ý ai oán nói: “Manh Manh, em quả nhiên hồng hạnh vượt tường.”

Mặt tôi đỏ lên, lạnh lùng mạt sát một câu: “Anh nhanh như vậy đã bị bệnh Parkinson? Sức tưởng tượng rất phong phú.”

Chung Ý hắc hắc hai tiếng, đột nhiên nói: “Manh Manh, em không cần lo lắng cho anh, em hiện tại cũng đừng kéo dài, cuối tuần có thời gian nên đi quan hệ hẹn hò, đừng chờ Ngô Việt nữa.”

Tôi ngón tay quấn dây điện thoại, ý tứ của anh tôi đương nhiên hiểu được, tôi đã đến độ tuổi kết hôn, bây giờ nên lấy việc kết hôn làm tiền đề gặp gỡ bạn trai, hơi rề rà nữa, sẽ bỏ lỡ thời kỳ.

“Em sẽ suy nghĩ, tuy nhiên anh vừa…” Anh ấy vừa nhắc tới Ngô Việt như vậy là có ý gì? Tôi rất muốn hỏi, nhưng lúc nãy vừa mới phản bác hiện tại lại muốn nhắc lại thật sự rất mất mặt… Được rồi, tôi thật sự rất là buồn bực rối loạn.

“Chờ đến cuối tuần, đến lúc đó em sẽ biết.”

Lòng tôi có chút luống cuống, một năm này cùng với Ngô Việt thật sự thân cận hơn xưa rất nhiều, nhưng không có gì hơn.

Trong công ty phụ nữ âm thầm mến mộ cậu ấy không ít, dù sao xã hội hiện tại, đàn ông tao nhã như vậy thật sự quá ít. Nhưng cậu ấy đối xử với mọi người đều bình đẳng, tôi thấy một đôi nam nữ thành niên ở chung một năm lâu như vậy còn chưa xẹt điện, sợ rằng sau này không có khả năng tiến thêm một bước nữa.

Phụ nữ tuổi xuân có hạn, tôi dựa vào cánh cửa, chúng ta sinh ra lớn lên luôn vội vã, vừa mới thoát ra sự che chở của ba mẹ ra ngoài xã hội, liền cấp bách hoang mang tìm kiếm nơi kế tiếp gửi gắm bản thân, người làm bạn đời trong cuộc sống sau này.

Rất gấp gáp, tôi gần như không có rỗi rãi đi cảm thụ cảm giác hưng phấn của cuộc sống tùy ý.

Tôi nhìn gương, khi người phụ nữ bước chân vào xã hội, tuổi tác liền bắt đầu điên cuồng chảy như đồng hồ cát, tăng tốc nhanh chóng.

Tôi còn có thể… Sẽ tiêu hao mấy năm nữa?

Quân Sinh Ta Đã Lão [Chương 19]

Chương 19.

Hôm nay cuối tuần, tôi từ sáng sớm đã làm xong bữa sáng và cơm trưa cho Nhâm Tây Cố, cất trong lò viba.

 

Viết lại tờ giấy dán ở cửa sổ đối diện lối đi vào, dặn cậu nếu đã đói bụng có thể lấy đồ ăn để trong lò viba hâm nóng lên ăn.

 

Sắp xếp xong cho cậu, tôi lăn lộn trước tủ  quần áo cả buổi, cả cái tủ quần áo hầu như toàn bộ đều là màu tối, tôi âm thầm chột dạ, không có cách nào khác, khi đi làm mới phát hiện trang phục màu tối có chỗ tốt, chịu bẩn chịu mài mòn lại dễ giặt tẩy, lại kinh điển dễ phối hợp…

 

Được rồi, khuyết điểm là buồn tẻ đơn điệu già trước tuổi, sớm  phi nước đại đến con đường làm bà thím.

 

Không được, tôi cau mày, gọi điện thoại cho Chung Ý: “Đem buổi tụ hội đổi thành buổi chiều, buổi chiều em qua.”

 

Anh rõ ràng được gãi đúng chỗ ngứa: “Thật khéo, anh vừa muốn gọi điện thoại cho em hẹn lại thời điểm đây…”

 

Kèm theo thanh âm của Chung Ý từ đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng phụ nữ, “Ai gọi điện thoại …”

 

Tôi hắc tuyến chảy xuống, “Tiết chế chút đi, coi chừng ‘mã thượng phong’!!” Dứt lời cúp điện thoại.

  • Mã thượng phong : là tên gọi của hội chứng khi nam nữ XXOO quá kịch liệt, người nam ngủm củ tỏi luôn. ^^!!

 

Tôi đứng trước gương châm dầu cổ động bản thân, “Chiều hôm nay mình phải xinh đẹp nổi bật dọa người, bây giờ đi mua một bộ quần áo tươi trẻ xinh xắn, đối với mình không thành vấn đề.”

 

Bóng dáng trong gương ý chí chiến đấu mười phần nhìn tôi, tốt. Xuất phát ——

 

“Ken két” một tiếng mở cửa.

 

Nhâm Tây Cố đứng ở ngoài cửa giơ tay định ấn chuông…

 

Tôi bàn tay che mặt, “Em mới sáng sớm chạy qua đây làm chi!” Quả thực âm hồn không tan.

 

Cậu nhìn thấy tôi một thân quần áo chuẩn bị ra ngoài, nhíu mày “Chị sớm như vậy muốn đi đâu?”

 

Tôi liếc mắt một cái, “Chị lớn đây cũng phải đi hẹn hò dạo phố chứ.” Vừa nói chuẩn bị vượt qua người cậu ra ngoài.

 

Tây Cố nghiên đầu quắp giữ tay tôi, “Tôi với chị cùng đi.”

 

“Em là trẻ song sinh dính liền sao.” Tôi đỡ trán nói: “Chị đi mua quần áo, em con trai đi theo làm gì.”

 

“Tôi cũng mua quần áo.” Cậu lẽ thẳng khí hùng kéo tôi quay về trong nhà, “Chờ tôi ăn cơm xong cùng đi.”

 

Tôi khí lực không lớn như cậu, bị cậu ác bá túm trở lại, thầm nghĩ thể diện đời này toàn bộ đều thất lạc trước mặt cậu ấy rồi, “Em ăn nhanh lên một chút, đang êm đẹp, tự nhiên đi mua quần áo làm gì.”

 

Cậu vừa giải quyết bữa sáng vừa bất mãn liếc tôi, “Cuối tháng này là sinh nhật 16 tuổi  của tôi, chị quên rồi?”

 

Tôi nghẹn lời,khụ… Thật đúng là quên rồi. Chỉ là năm rồi sinh nhật cũng là cậu chủ động nhắc tới, tôi cũng không phiền hà đi nhớ, ngày hôm nay cậu đột nhiên lạnh nhạt nhắc nhở, tôi nhất thời hoảng hốt.

 

Cậu lên án “Sinh nhật của chị tôi từ trước đến này chưa từng quên.”

 

Lòng tôi yếu ớt lẩm bẩm, “Cái đó…”

 

“Ăn khuya tối nay tôi muốn mousse.”

 

“Chỉ có con nít mới thích bánh gato với mấy thứ đồ ngọt này.” Tôi phát tiết, tương phản với bề ngoài hung ác của cậu, Nhâm Tây Cố rất thích ăn đồ ngọt.

 

Cậu lạnh buốt vứt qua ánh mắt như đao, trong miệng còn không quên lạnh như băng nói: “Tôi muốn vị dâu tây.”

 

“…”

 

Tây Cố đại gia, em có cảm thấy dùng vẻ mặt tàn khốc như thế, thanh âm tàn bạo như thế, ánh mắt tàn ác như thế nói muốn ăn mousse vị dâu tây rất… Rất có cảm giác chấn động thị giác sao.

 

Cậu bỏ mặc không để ý tôi, thẳng thắn lưu loát cắn ba bốn miếng hết bữa sáng, sau đó bước dài đến phòng tắm.

 

Tôi cũng nhắm mắt theo đuôi đến phòng tắm, vì vậy nhìn thấy tiểu Tây Cố của chúng ta từ trên bàn lấy ra một cái dao cạo râu… Chờ một chút, dao cạo râu?

 

“Em… Em có râu mép?”

 

Nhâm Tây Cố cúi đầu nhìn tôi, “Không nên đùa giỡn được không, thím hai tuổi tác của thím không thích hợp.”

 

Lời nói của con nít không nên để ý lời nói của con nít không nên để ý, tôi lòng dạ bao la quyết định tha thứ cho cậu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Tây Cố… Chị hiện tại tâm tình rất phức tạp.”

 

Cậu hiếm khi bố thí cho tôi một cái liếc mắt.

 

“Thì ra đây là tâm tình khi con gái nhà chúng ta trưởng thành… Tiểu Tây Cố em rốt cục trưởng thành, không có vấn đề gì, tuy rằng qua mấy năm nữa em sẽ điêu tàn, thế nhưng chị vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng thanh xuân động lòng người của em…”

 

Cậu trên trán tuôn ra gân xanh “Ê, chị còn không để yên.”

 

“Không nên xấu hổ, có râu mép có cảm giác gì nói cho chị đây nghe một chút ~”

 

“Chị, thần kinh cái gì vậy.”

 

Tốc độ cậu rất nhanh, chưa tới nửa giờ hai người lạch cạch ra cửa.

 

Mười sáu tuổi tại nhiều vùng ở phía Nam là một năm tuổi rất quan trọng.

 

Sinh nhật một năm này tương đương với lễ trưởng thành ở thời xưa, gia trưởng sẽ không e dè mở tiệc rượu mời khách, cha mẹ song phuong cùng các thân thích cũng phải chuẩn bị tiền lì xì làm đồ trang sức dây chuyền, sau đó còn mời pháp sư hay là bên trong gia tộc tự tổ chức nghi thức chúc phúc 16 tuổi cho ‘tiểu thọ tinh’  một đường thuận lợi. Mặc dù là gia đình cùng khổ, ở nhà có con 16 tuổi cho dù phải mượn tiền cũng không thể mất mặt quên không tổ chức.

 

Bởi vậy cho dù bình thường chểnh mảng cậu, nhưng cuối tháng này ba mẹ Tây Cố đúng hẹn sẽ đến, tôi ven đường vừa đi vừa tỉ mỉ quan sát cằm cậu ấy, 11 tuổi khi cậu còn mang theo vẻ mặt ngây thơ thoáng như hôm qua, từ lúc nào không ngờ cậu bắt đầu lớn lên có râu mép rồi.

 

“Đi nhớ nhìn đường.” Cậu thình lình mở miệng, ước chừng nhẫn nhịn thật lâu, bàn tay to lớn một phen che mắt tôi, vỗ vào đầu tôi.

 

Tôi phủi tay cậu xuống, đột nhiên phát hiện gần tiểu khu có mấy nhóm học sinh cao trung tụ tập, đang khe khẽ nói nhỏ nhìn Nhâm Tây Cố.

 

“Tây Cố, em biết bọn họ sao?”

 

Cậu mắt cũng không nhìn “Không nhận ra.”

 

“Nhâm…Nhâm Tây Cố,” Giữa đám người có một nữ sinh đeo kính nơm nớp lo sợ gọi.

 

“Không đúng, bọn họ là bạn học của em.” Tôi lôi kéo tay Tây Cố.

 

“Tây Cố,” có một nam sinh kính đen đầu như quả dưa đi tới, tôi nheo mắt, cậu ấy có một kiểu tóc rất đặc sắc, tôi nhớ lần trước cùng Tây Cố đến đại hội thể dục thể thao có gặp qua cậu bé này. Tuy nhiên thoạt nhìn,quan hệ với bạn học Tây Cố vẫn như cũ rất đáng thương.

 

Đầu quả dưa nói: “Tây Cố, không phải hôm thứ 6 cậu bảo tụi mình đến nhà cậu làm đề thi số học, trao đổi bài thi sao.”

 

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn Tây Cố, “Chị sai rồi, thật ra Tây Cố em rất được bạn học yêu thích nha.”

 

Cậu xấu mặt: “ Trường học quá nhỏ mọn, cuối tuần không có mở cửa giảng đường, học kỳ này tôi  có tham gia một số ban thi đua, một người vùi đầu không có hiệu quả, trong nhà vừa vặn trống chỗ nên để cho bọn họ tới.”

 

“Khó trách hôm nay em lại đến sớm như vậy.” Lúc tôi vừa ra cửa thì va vào.

 

“Tây Cố… cậu phải ra ngoài sao?” bọn họ sợ hãi nói.

 

“Ừ, việc hôm nay hủy bỏ, tôi không rảnh.” Nhâm Tây Cố thẳng thắng lưu loát cự tuyệt.

 

“Như vậy… Không tốt lắm đâu.” Tôi do dự, “Nếu không hôm nào khác chị cùng em đi mua quần áo?”

 

Cậu chau mày, lạnh lùng quét mắt qua tôi.

 

“Vậy… Được rồi…” Bọn họ ủy ủy khuất khuất thở dài một hơi, chuẩn bị làm chim tước bay đi.

 

“Chờ một chút!” Tây Cố buông tay tôi ra, trực tiếp đi đến hướng đầu quả dưa.

 

“Có, có chuyện gì sao?” Đầu quả dưa kẹt trên xe đạp không dám bước xuống, những người khác sớm không có nghĩa khí bỏ trốn mất dạng. Kỳ thực nếu không phải là Tây Cố mở miệng trước, bọn họ cũng không muốn đi đến nhà cậu.

 

Nhâm Tây Cố một phen kéo cậu xuống xe, từ trong túi tiền móc ra một đồng xu kín đáo đưa cho cậu, “Xe đạp cho tôi mượn, cậu lát nữa đón xe buýt về nhà.”

 

“Thế nhưng…”

 

Tôi che mặt,xấu hổ không đành lòng nhìn nữa. Bên kia một trận lộp bộp xong, Nhâm Tây Cố đẩy một chiếc xe đạp trở về.

 

Đầu quả dưa khóc thút thít cầm đồng xu đi đón xe buýt.

 

“Em… Có thể đừng nên bạo lực như vậy không, phải yêu thương bạn học.”

 

Cậu nhún nhún vai, nhấc chân lên xe, “Đi thôi, tôi chở chị. Ở đây cách trung tâm rất gần.”

 

“Chị van em kín đáo một chút đi…”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3