Chương 17.
Dường như không ngờ đến trễ như vậy tôi còn chưa ngủ, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, khóe miệng bị rách da, khuỷu tay bị trầy, vạt áo đồng phục mơ hồ có vài vết bùn đất…
“Nhâm Tây Cố, em đi đánh nhau?”
Cậu không trả lời, cúi đầu lấy ra chìa khóa mở cửa.
Tôi nhìn bộ dạng này của cậu hận không thể cho vài cái nồi vô đầu cho cậu tỉnh não ra, giờ đã là học kỳ cuối cùng của sơ trung, nếu cứ giở trò trong kỳ thi như vậy thì sau này sẽ lưu lạc đến nơi nào ?
Cậu mở cửa trực tiếp đi vào, nhưng cửa sắt bên ngoài chỉ là khép hờ, không có làm trò đóng cửa trước mặt tôi.
Phảng phất như là cánh cửa tâm hồn cậu cũng đang dè dặt chờ tôi mở ra, mong mỏi tôi có thể đi vào, không hề cự tuyệt.
Tôi phân vân, vừa cảm khái bản thân đã phi thăng đến cảnh giới thánh mẫu, vừa rất nhanh từ phòng bếp lấy ra con dao phay cẩn thận đề phòng đi vào nhà.
Phòng khách tối hù hù, chỉ có phòng tắm cùng phòng ngủ sáng đèn.
Kết cấu căn nhà này không khác với nhà tôi, tôi ở trong bóng tối nghiên tay trái ấn công tắc điện ——
OH MY GOD!!!
Tôi nhìn chung quanh phòng khách sạch sẽ vô cùng, cả căn nhà ngoại trừ giường lớn cùng tủ quần áo của Nhâm Tây Cố ra, cái gì cũng không có.
Tây Cố xối nước xong lê dép lạch cạch lạch cạch từ phòng tắm đi ra, trên trán cùng vạt áo đồng phục trước ngực ẩm ướt còn đọng nước nhỏ giọt lách tách, tinh thần so với nhìn thấy cậu khi nãy minh mẫn hơn.
Tầm nhìn dừng ở dao phay trên tay tôi, “Chị mang theo nó để làm gì?”
Tôi đem dao giấu phía sau lưng, ư ư a a nói: “Không có gì…”
Cậu không có nhìn tôi nữa, mà là tự mình quay về trong phòng đổi áo ngủ, cậu không đóng lại cửa, đồng phục rơi xuống đất, thân thể tuy rằng do đang thời kỳ thiếu niên nên thon gầy nhưng cơ bắp rõ ràng, bụng không giống như những người đàn ông mình trần hay thấy ở tiểu khu, cơ thể cân xứng rắn chắc, bờ vai mở rộng eo thon, thân tuyến rất là đẹp…
Đến khi phát giác cậu đã cởi xong quần áo trên người, hai tay bắt đầu dừng ở lưng quần thì tôi xấu hổ dời mắt, nội tâm bắt đầu nguyền rủa tôi cuối cùng là đến đây để làm gì?
Cậu rốt cục còn ý thức được tôi là con gái, ngừng động tác lại, mặc lại áo choàng tắm quay lưng về phía tôi đổi lai quần, đây không phải là xấu hổ… Là sợ tôi xấu hổ =.=!
Tôi nhìn cậu đổi xong quần áo rồi ngã vào trên giường, cả người không giấu được vẻ mệt mỏi. Vốn là tôi muốn bảo cậu đi tắm rửa cho hết mùi rượu nồng nặc, nhưng nhìn cậu mệt mỏi như thế tôi chỉ có thể nuốt lời định nói xuống, suy xét nên làm thế nào để mở đề tài.
“Tây Cố…” Tôi đứng ở cửa lên tiếng.
Cậu đưa lưng về phía tôi, chăn lung tung đắp trên vai, mớ tóc đen tản ra lộn xộn trên gối.
Tôi đột nhiên nghĩ bản thân mình có hơi bi thảm, vì sao tôi bị nhóc con này đoạt mất nụ hôn đầu còn phải vì cậu bận tâm lo nghĩ? Lẽ nào trong tiềm thức tôi có khuynh hướng M?
Gió đêm thổi vào cửa sổ đem rèm cửa bay bay lên cao, tim tôi cũng bay cao như tấm vải mành này, thân trọng bắt đầu đề tài chính : “Việc hôm đó… Chị có thể xem như chưa từng phát sinh.”
Ngón tay cậu lộ ra ngoài chăn nhúc nhích, tôi tiếp tục nói: “Nhưng chỉ một lần, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Cậu ôm chăn, xoay người, lẳng lặng nhìn tôi.
Cậu so với bạn cùng tuổi trưởng thành sớm hơn rất nhiều cũng hung ác hơn rất nhiều, mặt mày hiện tại làm cho tôi có chút khẩn trương, tôi phải nói rõ không phải tôi không có tiền đồ, mặc dù mấy người trưởng thành trong tiểu khu thấy cậu dáng dấp dễ nổi nóng đều có hơi kiêng kỵ, đặc biệt là trải qua chuỗi sự việc hỏng bét kia, tôi đối với cậu càng thêm cố kỵ.
“…Tôi nghĩ chị chán ghét tôi.” Cậu yên lăng nhìn tôi một lát, mãi đến khi lông tơ của tôi dựng thẳng đứng chuẩn bị rút lui có trật tự thì mới chậm rãi nói.
Tôi thả lỏng một hơi, lắc đầu: “Nếu chán ghét em chị cũng chẳng muốn quản em làm chi.”
Thanh âm cậu mang theo vẻ mệt mỏi không thuộc về tuổi tác: “Chị có thể giống như mẹ tôi vậy, nhắm mắt làm ngơ.”
Tôi còn có việc nói sẽ không đứng ở đó mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cậu ấy như vậy làm cho lòng tôi mềm mại đi. Tôi đi tới bên giường cậu, cách xa cậu nhất hơi nghiêng ngồi xuống, “Nghe chị, Nhâm Tây Cố, chị biết em hiện tại là thời kỳ trưởng thành… Cái kia, hormone có hơi dư thừa. Cái thời kỳ này thanh niên bắt đầu quan tâm đến người khác phái bên cạnh, bên cạnh em chỉ có một người là chị, cho nên mới đem sự chú ý tới người khác phái trút lên người chị, việc này chỉ là mê muội nhất thời, qua hai năm nữa, chờ thơi gian dậy thì qua đi, kỳ thực em sẽ phát hiện chị trong mắt em là mỹ hóa quá mức, dùng ánh mắt chân thật nhìn lại, em sẽ phát hiện…” Tôi nghiến răng, tư tưởng hung hăng “ Thật ra chị chỉ là một người vừa già lại bình thường, thân thể không quyến rũ, phụ nữ thô tục.”
… Lệ rơi đầy mặt, vì sao tôi lại bi thảm như thế liều mạng chửi bới chính mình.
“… Tôi không có mỹ hóa chị.” Thanh âm cậu rầu rĩ chuyển đến.
“A?”
“Tôi không có mỹ hóa chị.” Cậu xốc chăn lên nói rõ ràng: “Trong mắt tôi chị vẫn chỉ là một người vừa già lại bình thường, thân thể không quyến rũ, phụ nữ thô tục.”
Trên trán tôi tuôn ra hắc tuyến, sau khi tiếp nhận, hay thật ra là yêu vẻ đẹp tâm hồn của tôi? Tôi có một tâm hồn mỹ lệ độc nhất vô nhị có thể so với kim cương sao?
Tây Cố không nhanh không chậm nói: “Kỳ thực tôi nên xin lỗi, hôm đó là tôi uống say, phân không ra người trước mắt là đẹp hay là xấu là già hay là trẻ, chị không cần lo lắng, bà thím không phải là loại hình tôi ưa thích.”
Tôi X, nếu như vậy cậu không nên ra tay với một bà thím a!
Trên sàn gạch men, chi chit dấu chân bùn đất. Tôi thấy Tây Cố trống rỗng, ngay cả trong nhà cũng không có cái bản nào: “Vậy sau này em… Về sau dự định làm sao bây giờ?”
“Tôi sẽ không dọn đi,” cậu quét mắt qua tôi, “Tôi không đi Thượng Hải, cao trung vẫn thi vào F Trung.”
“Em cho là F Trung dễ thi vào?” Tôi gõ cái bốp vô đầu cậu, “Em mỗi ngày đi đâu uống rượu, qua mấy tháng nữa thi, em còn mỗi nửa đêm rượu nồng nặc mới trở về, đến lúc đó đừng nói F Trung, ngay cả một trường phổ thông cũng không vào được.”
“Tôi tự có chừng mực.” Cậu mơ hồ nói, cũng không đề rượu là uống ở nơi nào.
Tôi đành phải đè xuống lòng hiếu kỳ, nói. “Vậy mẹ em, hiện tại dì ấy có cho em tiền sinh hoạt phí không?”
Cậu lắc đầu, “Mẹ tôi muốn tôi cùng bà đi Thượng Hải, nếu tôi không đi, bà cắt tiền sinh hoạt phí của tôi.”
Tôi biến sắc: “Mấy ngày nay em ăn cái gì.”
Nhâm Tây Cố nói, “Chỉ uống, còn có mỳ gói, sổ tiết kiệm của tôi còn một chút tiền.”
Tôi không dám lại mở lời hỏi tiếp, chỉ yên lặng nói: “Vậy đêm nay thì sao?”
Cậu cũng không chớp mắt “Tôi ăn rồi.”
“Nói dối!”
Cậu trở mình, không để ý tới tôi.
“Đợi một chút nữa hay ngủ, chị đi làm thức ăn khuya cho em.” Tôi xỏ dép lật đật quay về nhà mình.
“Manh Manh,” còn chưa ra khỏi cửa, giọng nói cậu trầm thấp truyền đến, “…Chị xác định là không chán ghét tôi.”
Tôi quay đầu, cậu vẫn như cũ duy trì tư thế đưa lưng về phía tôi, nhưng láng máng có thể tưởng tượng được biểu tình hiện tại của cậu. Tôi bĩu môi, “Đừng làm nũng nữa, trong lòng em không phải đều biết sao.”
Chậc, còn giả vờ muốn nghe tôi nói lại lần nữa sao.
Cậu ôm lấy chăn, cười nhẹ một tiếng, an tâm chờ tôi nấu đồ ăn khuya.
Tôi thấy hình như tôi có thêm đứa con.
…Sau khi kết thúc thi giữa kỳ, tôi giúp cậu đánh giá thành tích, nghỉ hè thì tiện thể báo danh cho cậu một lớp dạy thêm tiếng Anh.
Dì Nhâm cầm cự hai tháng, trong khoảng thời gian này Tây Cố đều dựa vào sự giúp đỡ của tôi, chống đỡ qua thời kỳ phong tỏa kinh tế của dì Nhâm.
Sau cùng dì cũng không quên Tây Cố là con trai mình, cuối cùng dưới sự khuyên bảo tam phương của tôi và mẹ tôi, mỗi tháng đưa cho Tây Cố chi phiếu chuyển tiền, coi như là cho Tây Cố sớm thể nghiệm cuộc sống học sinh nội trú đi.
Tất cả dừng tại đây, một mùa hè coi như viên mãn kết thúc.
“Hác Manh! Chỉ tiêu tháng này của cô còn không có đạt tiêu chuẩn?” Quản lý âm trắc nâng cao vang lên.
Da đầu tôi tê rần…
Được rồi, cũng không có viên mãn như vậy.