Lạc Nhi lưu lạc giang hồ ký- chương 04.1

Lạc Nhi ngó xuống sàn nhà tìm giày. Đôi giày cũ biến mất, thay vào đó là đôi giày mới tinh đặt ngay ngắn ở một góc. Lại phát hiện vết thương ở chân đã được băng bó cẩn thận. “Chả có lẽ tên ác bá kia lại tốt bụng thế? Mà mặc kệ, miễn có giày lành lặn đi là được rồi” Lạc Nhi vui vẻ xỏ giày mới rồi khập khiễng bước ra ngoài. Hoàng hôn, ánh nắng mặt trời tạo thành những dải màu rực rỡ bao quanh các đám mây phia trời tây, cảnh sắc yên bình khiến Lạc Nhi cảm thấy vô cùng phấn chấn.

“Vết thương của muội sao rồi?” “Không có gì đáng ngại, chỉ sứt tí da thôi ý mà” Lạc Nhi làm bộ anh hùng rơm trả lời Giang Ngạn (kì thực trong bụng phấp phỏng lo sợ bị nhiễm trùng như Lục thiếu gia) ^^ “Đôi giày mới này có vừa chân muội không?” “Vừa khít, là huynh mua cho muội có phải không ạ?” Lăng Bối lắc đầu “thiếu gia mua đấy, chứ huynh đâu biết muội đi giày cỡ nào” “Thiếu gia đột nhiên đối tốt với muội là tại sao? Có khi nào là vì uống nhầm thuốc nên tẩu hỏa nhập ma?”

“Tẩu hỏa nhập ma cái đầu gỗ của ngươi ấy. Đúng là làm ơn mắc oán mà” Lục thiếu gia luôn có mặt lúc Lạc Nhi tỏ thái độ “bất kính” như muốn thử độ bình tĩnh của a hoàn. “Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay được, người hay là ma thế không biết” Lạc Nhi vừa thấy Lục thiếu gia liền không chút do dự núp sau lưng Giang Ngạn, nhìn chủ nhân thăm dò, sau đó cung kính chắp tay hành lễ “Thiếu gia, đa tạ thiếu gia giúp nô tì rút mảnh gỗ, cả chuyện đôi giày mới nữa. Giờ không có việc gì, nô tì xin cáo lui”

“Ai nói không có việc gì? Bổn thiếu gia muốn đi dạo ngay bây giờ, ngươi cũng cùng đi” Chứng kiến bộ dạng không tuân phục của Lạc Nhi, Lục thiếu gia lạnh lùng hạ lệnh “Thiếu gia, cô ấy đang bị thương ...” “Ngươi đang lo lắng cho cô ta à?” Thấy Lăng Bối ngập ngừng, Giang Ngạn bèn đỡ lời “Thiếu gia, Lạc cô nương bị thương ở chân, e rằng đi lại không tiện, chi bằng để chúng thuộc hạ hộ tống thiếu gia” Lục thiếu gia cười nhạt “Ngươi cũng thương xót cô ta sao?” Lạc Nhi cảm thấy bất mãn với cảnh tượng trước mắt nên đứng chắn trước mặt Lục thiếu gia khảng khái trả lời: “Nô tì đi là được chứ gì, thiếu gia không phải làm khó hai huynh ấy”

Được lệnh hộ tống chủ nhân bát phố, các thuộc hạ của Lục thiếu gia không tránh khỏi ngạc nhiên. "Sau khi đi dạo về sẽ ăn khỏe hơn, như thế rất tốt mà" Lạc Nhi cố ý nói to để Lục thiếu gia nghe rõ ^^ Đoàn người chưa ra khỏi cổng thì gặp Phương Ngọc Liên. "Chi bằng công tử đợi đến tối hãy đi. Hội hoa đăng tối nay mới bắt đầu cơ" Phương Ngọc Liên nhỏ nhẹ nói "Được rồi, ta sẽ nghe theo lời khuyên của cô nương" "A ha, đi về mệt thì sẽ ngủ ngon lắm đấy thiếu gia ạ" Lạc Nhi tinh nghịch nói với Lục thiếu gia, đáp lại là cái trừng mắt đe dọa.

Chương 4: Kế hoạch đào tẩu

Trong bữa tối, Lạc Nhi tỏ ra vô cùng phấn chấn, ăn liền ba bát cơm. Hôm đó có lễ hội nên đèn lồng đủ kiểu chăng dọc các con phố, khắp nơi tràn ngập ánh sáng, người đến xem hội rất đông. Đi cùng Lục thiếu gia có thêm Phương Ngọc Liên xiêm áo lộng lẫy, hai người vừa đi vừa nói chuyện xem chừng rất tâm đầu ý hợp, quên cả sự hiện diện của những người xung quanh. Về phần mình, bởi là lần đầu tiên được đi mở- rộng- tầm- mắt, Lạc Nhi háo hức chạm cái này, đẩy cái kia, có lúc lại ngẩn người nhìn những món đồ chơi lạ mắt ven đường, quên cả cái chân đau, thậm chí quên luôn kế hoạch đào thoát. (Trước khi đi xem hội, Lạc Nhi đã đem mấy món "bảo bối" giấu trong người, mặc liền ba bộ quần áo, sẵn sàng cho một chuyến đi xa)

"Hài tử này, còn mè nheo nữa là ta cho đến ở cùng cái bang hội bây giờ" "Không đâu, con không chịu đâu" Cậu bé có khuôn mặt khôi ngô lắc đầu nguầy nguậy. "Thế thì không được đòi ăn kẹo hồ lô nữa. Thứ đồ ăn đó chỉ dành cho con nhà thường dân thôi" "Con không đòi ăn kẹo hồ lô nữa, xin mẫu thân đừng bắt con đến chỗ mấy tên ăn xin" "Hài tử ngoan, mẫu thân đời nào để mấy tên khố rách áo ôm đó lại gần con chứ" Thiếu phụ trẻ tuổi bế con lên, khẽ hôn vào bên má phúng phính đáng yêu của cậu bé. "Mẹ con ta cùng đi xem thả đèn hoa đăng nào"

Hai em bé một trai một gái cùng nhìn theo mẹ con thiếu phụ nọ. Bé gái- dáng chừng rất tức giận- giật tay bé trai nói "Đại ca, mụ đàn bà thối đó dám bảo mình là khố rách áo ôm" "Tiểu Oa à, muội biết không, những người coi thường đồng loại như bà ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, cho nên chúng ta không cần bận tâm đến những lời nói đó" "Phụ thân bảo huynh như thế à?" Bé trai gật đầu. "A, có tiền rơi" Bé gái khe khẽ reo lên "Đại ca, chúng ta mau qua bên đó đi" Bé gái kéo tay anh trai băng qua đường, nhưng lại chậm mất một nhịp so với Lạc Nhi- người cũng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con nhà nọ.

"Cái gì đây ý nhỉ?" Lạc Nhi giơ vật tròn tròn vừa nhặt được lên ngắm. "Tỷ không biết cái này là tiền hả? Những một đồng đấy" Bé gái miệng nói nhưng mắt không rời đồng xu trên tay Lạc Nhi. Cái lắc đầu của Lạc Nhi khiến cả hai em bé cùng ngơ ngác. Đúng lúc ấy thì một giọng nữ the thé vang lên "Kẻ nào cướp mất một đồng của con trai ta?" Bé trai ngay lập tức kéo tay Lạc Nhi "Tỷ tỷ chạy mau"

Ba người chạy đến một con hẻm vắng, sau đó qua lời kể của bé trai Lạc Nhi biết được thiếu phụ nọ là huyên lệnh phu nhân- kẻ khét tiếng ham tiền và coi thường dân chúng. "Tỷ tỷ lớn thế này mà không biết tiền là cái gì, có phải tỷ bị ngốc không" Bé gái nhìn Lạc Nhi bằng ánh mắt hiếu kỳ hỏi "Tiểu Oa, nói người lớn ngốc là vô lễ đấy" Bé gái rụt đầu, điệu bộ rất đáng yêu. "Chỗ tỷ không dùng tiền" "Có phải tỷ là người dân tộc thiểu số từ trên núi xuống không?" "Bé con này nhìn thấy quá khứ hả? Đúng thế, ta từ trên núi xuống." Lạc Nhi gật đầu lia lịa nói. "Đệ chỉ suy đoán thôi, người trên núi cao ít đi lại trên giang hồ thì mới không dùng tiền" Cậu bé nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ đâu ra đấy thật khiến người ta thán phục. "Tiểu đệ, đệ thông minh như thế này, nếu theo học võ công mai mốt nhất định trở thành cao thủ võ lâm" Lạc Nhi buột miệng nói. "Đệ không thích học võ công, đệ muốn sau này trở thành văn quan giống phụ thân cơ" Bé trai khảng khái nói. "Hóa ra các người là quý tộc. Haizz, tại sao tôi cứ hay đụng đầu mấy tên quý tộc thế nhỉ?" Lạc Nhi ngao ngán vò đầu bứt tóc. "Trước đây bọn đệ đã từng là quý tộc, nhưng sau khi phụ mẫu đột ngột qua đời thì trở thành cái bang" Đúng lúc Lạc Nhi quay đầu định bỏ đi thì bé trai lên tiếng. Thì ra cha mẹ hai em đều đã qua đời trong một dịch bệnh, người nhà sợ bị lây bệnh nên nhẫn tâm đuổi cháu ra đường; từ cậu ấm cô chiêu hai em trở thành ăn xin rồi lưu lạc đến Cổ Liên trấn.

Người ta nói đồng bệnh tương liên, biết Lạc Nhi mất người thân, bị bắt nạt đến mức phải bỏ trốn, không chỗ trú chân, Tiểu Oa bèn rủ Lạc Nhi về sống cùng. "Tỷ tỷ yên tâm, người của cái bang hội rất tốt, nếu không có họ, hai bọn đệ sớm đã vong mạng rồi" Cậu bé Tiểu Bao cười nói. "Chỉ cần không sợ bẩn, không sợ khổ thì đều có thể gia nhập cái bang hội"

Hai anh em Tiểu Bao dẫn Lạc Nhi băng qua một con đường dài hun hút và tối om với tiếng côn trùng kêu rả rích. Trái với vẻ rón rén sợ sệt của Lạc Nhi, Tiểu Bao Tiểu Oa bước đi không chút e dè. (Trước đây khi còn ở Lão Nhân thôn, mỗi khi trời tối Lạc Nhi luôn cố thủ trong nhà vì sợ ma, và chỉ ra ngoài khi có ông ngoại đi cùng.)

"Đến nơi rồi, để đệ vào báo với Lục bà một tiếng" Tiểu Bao nói rồi thoăn thoắt chạy đi. Lạc Nhi nắm tay Tiểu Oa ngó vào trong chờ đợi.

"Ngươi là ai?" Một khuôn mặt đen nhẻm xuất hiện trước cửa khu nhà với ngọn đuốc trong tay. "Á a a! Ma!" Lạc Nhi toàn thân run lẩy bẩy, hai tay bưng mặt vì sợ hãi. "Ngươi là ma thì có" Người đàn bà nhỏ thó chống nạnh mắng Lạc Nhi "Nhóc con nhà ngươi không có mắt hả? Người sống sờ sờ ra đây lại bảo là ma." "Cháu... Cháu... xin lỗi"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3