Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Jack London - 15 - Part 1
Tình Yêu Cuộc Sống
Nguyên tác: Love of Life
Dịch giả: Dương Tường
Họ
hì hụi tập tễnh xuống bờ suối, và có lần gã đi đầu trong số hai người loạng
choạng giữa lớp đá lởm chởm. Họ mệt, yếu lử lả và mặt họ thuỗn ra cái vẻ nhẫn
nại do chịu đựng gian khổ đã lâu. Họ đeo những bó nặng bọc mềm có quai đeo vào
vai. Những bọc này còn có những đai đầu quàng qua trán cho đỡ nặng. Mỗi người
mang một cây súng trường. Họ bước đi trong tư thế lom khom, vai chúi hẳn về
đằng trước, đầu còn nhô xa hơn, mắt cúi gằm xuống đất.
- Giá như chúng mình có hai viên đạn ở chỗ giấu của chúng mình - người thứ hai
nói.
Giọng gã hoàn toàn vô cảm một cách buồn tẻ. Gã nói không một chút hào hứng; và
người đi đầu trật trà trật trưỡng trong dòng suối trắng như sữa sủi bọt trên
những mô đá, không buồn trả lời.
Gã kia theo sát gót hắn ta. Họ không cởi giày, tất gì hết, mặc dầu nước giá
lạnh, lạnh đến nỗi đau cả mắt cá và bàn chân tê cóng. Có những chỗ, nước xô vào
đầu gối họ, và cả hai chệnh choạng quờ tìm chỗ đặt chân.
Gã đi sau trượt chân trên một phiến đá nhẵn lì, suýt ngã, nhưng hết sức cố gắng
gượng dậy, đồng thời ré lên một tiếng kêu đau. Gã có vẻ lả đi, chóng mặt và
trong khi lảo đảo, giơ bàn tay rảnh ra như muốn níu vào không khí. Khi đứng
vững rồi, gã bước tiếp nhưng lại lảo đảo và suýt ngã lần nữa. Rồi gã đứng im và
nhìn người kia, tay này không ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Gã đứng im cả một phút như bàn luận với chính mình, rồi lên tiếng gọi:
- Này Bil, mình bị trẹo mắt cá rồi.
Bil vẫn ngật ngưỡng đi qua dòng nước trắng sữa. Hắn không quay lại nhìn. Gã kia
ngó theo hắn đi và tuy mặt gã vẫn đờ đẫn như trước, nhưng cặp mắt thì lại như
mắt một con nai bị thương.
Người nọ tập tễnh lên bờ bên kia và tiếp tục đi thẳng không nhìn lại. Gã ở giữa
dòng ngó theo. Môi gã run rẩy khiến lớp lông nâu phủ bên trên động đậy rõ rệt.
Cả lưỡi gã cũng thè ra liếm môi.
- Bil ! - gã gọi to
Đó là tiếng kêu khẩn cầu của một người khoẻ mạnh trong cơn quẫn bách, nhưng Bil
không ngoái đầu lại. Gã kia nhìn theo hắn đi, tập tễnh đến tức cười và loạng
quạng tiến dần từng bước theo bờ dốc thoải hướng tới nét lượn mềm in lên nền
trời của trái đồi thấp. Gã nhìn theo cho đến khi Bil đi qua đỉnh đồi và biến
mất. Rồi gã xoay hướng nhìn và từ từ đảo mắt vòng quanh thế giới còn lại với gã
giờ đây khi Bil đã đi khỏi.
Gần chân trời , vầng dương thoi thóp mờ mờ, gần như bị những đám sương mù và
hơi không ra hình thù gì che khuất, gây một cảm giác về tảng khối và đậm đặc
không đường nét hoặc không cụ thể. gã rút đồng hồ ra xem, dồn trọng lượng toàn
thân trên một chân. Đã bốn giờ và vì đận này đã gần cuối tháng bảy hay đầu tháng
tám - trong vòng một, hai tuần nay, gã không còn nhớ đích xác ngày tháng - gã
biết là mặt trời lúc này ang áng chỉ hướng tây bắc. Gã nhìn về phía nam và biết
răng đâu đó bên kia những trái đồi heo hút này, là Hồ Gấu Lớn; gã cũng biết
rằng ở phía ấy vòng tròn bắc cực cắt ngang vùng hoang địa Canada. Con suối mà
gã đang đứng giữa dòng là một nguồn tiếp nước ra sông Mỏ Đồng, sông này lại
chảy theo hướng bắc đổ vào Vịnh Đăng Quang và Bắc Băng Dương. Gã chưa bao giờ
tới đó, nhưng gã đã thấy nơi ấy một lần trên một tấm bản đồ của công ty Vịnh
Haxđơn.
Một lần nữa, mắt gã lại đảo khắp một vong cái thế giới quanh gã. Một quang cảnh
không lấy gì làm phấn khởi. Đâu đâu cũng là đường chân trời mềm mại. Các trái
đồi đều thấp. Chẳng có cây to, cây nhỏ cũng chẳng có cỏ, chẳng có gì ngoài một
sự tiêu điều mênh mông và ghê gớm, khiến cái sợ mau chóng nhóm lên trong mắt
gã.
- Bil ! - gã thì thào, một lần rồi hai lần : - Bil !
Gã co ro giữa dòng nước trắng sữa, như thể khoảng không rộng lớn đang ép lên gã
với một sức mạnh áp đảo, đè dí gã một cách thô bạo với sự uy nghi đầy tự mãn
của nó. Gã bắt đầu run lên như cơn sốt, cho đến khi cây súng rơi đánh tõm khỏi
tay gã . Điều đó có tác dụng khuấy động gã. Gã đấu tranh với nỗi sợ và trấn
tĩnh lại, mò xuống nước nhặt cây súng lên. Gã nhích cái bọc qua về phía vai
trái, để chuyển bớt một phần trọng lượng khỏi đè lên phía mắt cá bị thương. Rồi
gã từ từ và thận trọng tiến vào bờ, mặt nhăn nhó vì đau.
Gã không dừng lại. Với một sự tuyệt vọng như điên, bất kể đau, gã hối hả lên
dốc tới tận đỉnh đồi, nơi ban gã đã đi khuất, dáng vẻ còn tức cười hơn nhiều so
với tay bạn tập tễnh, ngật ngưỡng nọ. Nhưng tới đỉnh, gã trông thấy một thung
lũng nông, trống vắng sự sống. Gã lại đấu tranh với cái sợ, vựot lên được ,
nhích thêm cái bọc qua nửa vòng phía vai trái và tiếp tục lảo đảo xuống
dốc.
Đáy thung lũng sũng nước được lớp rêu dày, tựa bọt biển, hút xâm xấp trên mặt.
Nước ấy, cứ mỗi bước, lại bắn vọt từ dưới chân gã và mỗi lần gã nhấc chân lên,
lại nghe kêu đánh oạp khi lớp rêu ướt miễn cưỡng nhả ra. Gã lách đường từ đám
lầy này sang đám lầy khác và dò theo dấu chân của người kia, dọc, ngang những
gờ đá lô nhô như những hòn đảo nhỏ giữa biển rêu.
Tuy có một mình, nhưng gã không lạc. Gã biết đi quá nữa, gã sẽ đến chỗ có những
cây vân sam và linh sam chết nhỏ xíu và quắt queo bên bờ một con hồ nhỏ,
Titsinisili, tiếng địa phương có nghĩa là " Vùng đất của những chiếc que
nhỏ ". Và chảy vào hồ ấy, là một con suối nhỏ, nước không lờ lờ màu trắng
sữa. Trên bờ dòng suối này có cỏ bấc, điều này gã nhớ rất rõ, nhưng không có
cây to, và gã sẽ ngược theo nó đến đầu nguồn của một đường phân thuỷ. Gã sẽ qua
đường phân thuỷ đó, tới đầu nguồn một con suối khác chảy vào sông, ở đấy gã sẽ
tìm thấy một chỗ cất giấu dưới một cái xuồng lật xấp, với nhiều phiến đá xếp
chồng lên trên. Và trong chỗ cất giấu ấy, sẽ có đạn cho cây súng rỗng không của
gã, lưỡi câu và dây câu, một cái lưỡi nhỏ , tất cả những thứ đó dùng cho việc
giết và bẫy mồi làm thức ăn. Gã cũng sẽ tìm thấy bột mì, không nhiều, một miếng
thịt lợn và chút ít đậu.
Bil sẽ đợi gã ở đó và họ sẽ chèo xuồng xuôi về nam trên sông Đijơ đến Hồ Gấu
Lớn. Và họ sẽ xuyên qua hồ về phía nam, cứ phía nam đi miết cho đến khi tới
sông Meckenji. và lại hướng nam, vẫn hướng nam, họ sẽ tiếp tục đi, trong khi
mùa đông hoài công đuổi theo họ, băng đóng trong những xoáy nước, và ngày trở
nên lạnh giá và hanh, cứ hướng nam mà tiến, đến một trạm ấm áp nào đó của công
ty Vịnh Haxđơn, ở đó có cây mọc cao và thoáng, ở đó có ê hề đồ ăn, thức
uống.
Đó là những ý nghĩ của người đàn ông này, khi gã gắng sức dấn bước. Nhưng dầu
nỗ lực mấy về thể xác, gã cũng nỗ lực không kém về tinh thần, cố nghĩ rằng Bil
không bỏ gã, rằng Bil chắc chắn sẽ chờ gã ở chỗ cất giấu. Gã buộc phải nghĩ
vậy, nếu không thì việc gì phải ráng sức, cứ nằm xuống và chết cho rồi. Và
trong khi mặt trời như quả cầu mờ từ từ lặn xuống mé tây bắc, gã điểm qua suốt
lượt, nhiều lần, từng phần một chặng đương trốn chạy xuống phía nam của gã và
Bil trước khi mùa đông tới. Và gã xem đi xét lại những đồ ăn ở nơi cất giấu và
ở trạm của mọc ở đầm lầy, bỏ vào miệng, nhai và nuôtcông ty Vịnh Haxđơn. Đã hai
ngày, gã không ăn gì cả, trong một thời gian dài hơn thế nhiều, gã phải bóp
miệng, không có đủ những gì gã muốn ăn. Nhiều lúc, gã cúi xuống nhặt những quả
tai tái mọc ở đầm lầy, bỏ vào miệng, nhai và nuốt. Đó là một tí hạt bọc trong
một tí cùi nước. Bỏ vào mồm, cùi nước tan ra và hạt nhai găn gắt, đắng nghét.
Gã biết quả ấy chẳng bổ béo gì, song cứ kiên nhẫn nhai, với một hi vọng lớn hơn
kiến thức và bất chấp kinh nghiệm.
Đến chín giờ, gã vấp ngón chân vào một mô đá và chỉ vì mệt và yếu, gã lảo đảo,
quỵ ngã. Gã nằm nghiêng một lúc, không động cựa. Rồi gã rút tay ra khỏi quai
đeo bọc và lóng ngóng gượng ngồi dậy. Trời chưa tối hẳn và trong ánh hoàng hôn
còn vương lại, gã rờ rẫm quanh, tìm những mảng rêu khô giữa những phiến đá. Khi
đã vun lại được một đống, gã đốt lên một ngọn lửa, một ngọn lửa lom rom, lem
nhem, và đặt lên một bình thiếc đựng nướcđể đun sôi.
Gã mở cái bọc và việc đầu tiên là đếm các que diêm. Có sáu mươi bảy que. Gã đếm
tới ba lần cho chắc. Gã chia làm nhiều phần, gói bằng giấy dầu, cất một bó vào
cái túi đựng thuốc lá đã rỗng không , một bó khác vào đai trong của chiếc mũ
nhàu nát, bó thứ ba vào dưới ngực áo sơ mi. Làm xong việc đó, gã chợt hoảng và
giở tất cả ra đếm lại. Vẫn còn nguyên sáu mươi bảy que.
Gã hong giầy tất bên bếp lửa cho khô. Đôi giày da đanh rách bươm, ướt sũng. Bít
tất nhiều nhỗ thủng, chân gã trầy da cà rướm máu. Mắt cá giần giật và gã xem
xét kỹ chỗ đau. Nó đã sưng lên to bằng đầu gối. Gã xé ở một trong hai tấm mền
ra một miếng dài và buộc chặt lấy mắt cá. Gã xé thêm nhiều dải khác buộc quanh
hai chân thay cả giầy lẫn tất. Rồi gã uống bình nước nóng bốc hơi, lên giây
đồng hồ và mò vào giữa hai lớp mền chăn.
Gã ngủ như chết. Bóng tối ngắn ngủi vào khoảng nửa đêm, đến rồi đi. Măth trời
lên ở mạn đông bắc, chí ít là ngày đã rạng ở khu vực ấy, vì mặt trời bị những
đám mây xám che khuất.
Sáu giờ, gã thức giấc, nằm ngủ bình thản. Gã nhìn thẳng lên bầu trời xám và
biết rằng mình đói. Khi chống khuỷu tay xoay người đi, gã giật mình vì một
tiếng khịt to và trông thấy một con tuần lộc caribu đực đang nhìn gã với vẻ tò
mò cảnh giác. Con vật cách gã không quá mười lăm mét và lập tức trong óc gã bật
lên hình ảnh và vị thơm ngon của một miếng bit-tết caribu rán xèo trên bếp lửa.
Như cái máy, gã với tay ra lấy cây súng rỗng không nhằm và bóp cò. Con tuần lộc
khịt khịt và nhảy đi, móng nện lóc cóc khi chạy qua những mô đá.
Gã rủa một tiếng rồi quẳng cây súng rỗng không khỏi mình. Gã rên to khi bắt đầu
nhổm người đứng dậy. Đó là một công việc chậm chạp và gay go. Các khớp xương
của gã như những bản lề gỉ. Chúng ngúc ngắc khó khăn trong hốc xương vì cọ sát
nhiều, và mỗi động tác gập vào hay duỗi ra đều chỉ thực hiện được với sự cố
gắng ghê gớm. Cuối cùng khi gã điều khiển được đôi chân, lại mất độ một phút
nữa để đứng thẳng lên được, đứng như tư thế của một con người.
Gã bò lên một cái gò nhỏ và nhìn khắp xung quanh. Không có cây to, cũng chẳng
có cây bụi, chẳng có gì ngoài một biển rêu xám, lác đác điểm xuyết bằng những
tảng đá xám, những hồ nhỏ màu xám, những suối nhỏ màu xám. Bầu trời cũng xám.
Không có nắng, cũng chẳng thấy dấu hiệu gì của mặt trời ; gã không còn biết đâu
là phương bắc và gã đã quên đêm qua gã đã đến chỗ này bằng cách nào. Nhưng gã
không lạc. Điều đó thì gã biết. Chẳng bao lâu gã sẽ đến Vùng đất của những
chiếc que nhỏ . Gã cảm thấy nó nằm bên trái đâu đấy không xa, có thể nagy sau
trái đồi thấp sắp tới.
Gã quay lại xếp cái bọc cho vuông vức để lên đường. Gã kiểm tra cho chắc chắn
là vẫn còn ba gói diêm riêng rẽ, tuy nhiên gã không mất thì giờ đếm lại. Nhưng
gã có lần chần, cân nhắc về một cái túi da nai bè bè. Nó không to. Gã có thể
che dấu nó dưới hai bàn tay mình. Gã biết nó nặng mười lăm "pao" -
bằng phần còn lại của cái bọc- và nó làm gã băn khoăn. Cuối cùng, gã để nó sang
một bên và cuộn cái bọc lại. Gã ngừng lạ, đăm đăm nhìn cái túi da nai bè bè. Gã
nhặt vội nó lên, đưa mắt nhìn quanh ra chiều thách thức, tựa hồ sự hoang sơ
đang chực cướp nó đi vậy, và khi gã đứng dậy để loạng choạng đi vào ngày mới,
thì nó đã được gói gọn trong cái bọc trên lưng.
Gã rẽ sang bên trái, thỉnh thoảng dừng lại để ăn những trái cây đầm lầy. Mắt cá
gã đã cứng ngắc, bước đi cà nhắc hơn, nhưng cái đau ấy hồ như chẳng thấm gì so
với cái đau hành hạ dạ dày. Những cơn đói quặn thắt ruột thắt gan cứ nhay huỷ
cho đến khi gã không thể giữ cho đầu óc tập trung vào lộ trình gã phải theo để
tới Vùng đất của những chiếc que nhỏ. Những trái cây đầm lầy không làm sao giảm
nhẹ được sự nhay nghiến đấy, mà chỉ làm cho lưỡi và vòm miệng gã đau rộp
lên.
Gã tới một thung lũng, tại đó gà gô núi đá vỗ cánh rào rào bay lên từ những gờ
đá và bãi lầy. "Kéc ... kéc ... kéc ", chúng kêu như vậy. Gã lấy đá
ném nhưng không trúng con nào. Gã đặt cái bọc xuống đất và rón rén đến gần
chúng như mèo định lén bắt chim sẻ. Đá nhọn cứa qua ống quần đến độ đầu gối gã
để lại một vết máu. Nhưng cái đau ấy chìm trong cái đau đói bụng. Gã bò ngoằn
ngoèo trên lớp rêu ướt, quần áo ướt đẫm, người rét run ; những cơn sốt cuồng
đòi ăn quá lớn, khiến gã không còn biết tới cảm giác đó. Và lũ gà gô vẫn bay
lên rào rào trước mặt gã, đến khi tiếng "kéc ... kéc" của chúng trở
thành một sự trêu chọc đối với gã, và gã rủa chúng, quát ngậu lên với
chúng.
Một lần, gã bò tới một con, chắc đang ngủ. Mãi đến lúc nó vụt lên từ hốc đá
ngay trước mặt gã, gã mới trông tháy nó. Gã chộp một cái, cũng bất thần như con
gà gô bay lên, và trong tay gã còn lại ba cái lông đuôi. Nhìn theo nó bay, gã
thấy căm thù nó như thể nó đã hại gã một điều gì ghê gớm lắm. Rồi gã quay lại
và khoác cái bọc lên vai.
Giờ này qua giờ khác gã đi vào những thung lũng hoặc những chỗ đất thấp lầy còn
nhiều thú săn hơn nữa. Một đàn tuần lộc caribu đi qua, có toíư hơn hai chục
con, ở trong tầm súng như trêu ngươi. Gã cảm thấy một khao khát cuồng dại muốn
đuổi theo chúng, tin chắc mình có thể bắt được chúng. Một con cáo đen tiến về
phía gã, mồm ngậm một chú gà gô. Gã la lên. Đó là một tiếng kêu ghê sợ, nhưng
con cáo hốt hoảng nhảy đi, không buông rơi con gà gô.
Xế chiều, gã lần theo một con suối, nước lờ lờ chất vôi, chảy qua những vạt cỏ
bấc rải rác. Nắm chặt những bụi cỏ bấc ấy ở quãng gần rễ, gã nhổ lên một cái gì
từa tựa một đọt hành non, không lớn hơn chiếc đinh ván. Nó mơn mởn và răng gã
cắm ngập vào đó, gặm rau ráu tưởng chừng sẽ là món ăn tuyệt diệu. Nhưng thớ nó
rắn cấc. Nó gồm những sợi đẫm nước, như những trái cây bãi lầy nọ, và chẳng có
chất dinh dưỡng gì. Gã quẳng cái bọc xuống và quỳ gối bò vào đám cỏ bấc, gặm và
nhai trệu trạo như trâu bò.
Gã rất mệt và nhiều lúc muốn nghỉ, nằm ềnh ra và ngủ ; nhưng gã vẫn bị thôi
thúc dấn bước liên tục bởi cái đói hơn là bởi nỗi mong muốn tới được Vùng đất
của những chiếc que nhỏ. Gã sục những vũng nước mò ếch nhái và lấy móng tay đào
đất tìm giun, mặc dầu gã biết ở mạn cực bắc này chẳng làm gì có ếch nhái cũng
như giun.
Gã hoài công soi mói từng vũng nước, cho đến khi hoàng hôn đến, gã mới phát
hiện ra một con cá lẻ loi, bằng cỡ một con cá tuê, trong một cái vũng như vậy.
Gã thọc tay xuống nước đến tận vai, nhưng con cá lẩn thoát. Gã với cả hai tay
ra chộp nó, khuấy tung lớp bùn đục lờ dưới đáy. Thế là nước đục ngầu lên khiến
gã không thấy nó đâu nữa và buộc phải đợi cho bùn lắng xuống.
Cuộc săn bắt tiếp tục, cho đến khi nước lại đục ngầu lên. Nhưng gã không thể
đợi được nữa. Gã tháo chiếc xô thiếc và bắt đầu tát nước. Thoạt đầu gã tát như
điên, bắn vung cả lên người, và hắt nước gần quá thành thử lại chảy về vũng.
Rồi gã làm thận trọng hơn, cố gắng bình tĩnh, mặc dầu tim đập vào thành ngực
thình thịch và hai tay run lên. Được nửa giờ, vũng nước gần cạn khô. Chỉ còn
không đầy một cốc nước. Mà chẳng thấy cá đâu. Gã tìm ra một khe nứt giữa lớp
đá, nó đã chui qua đó trốn sang cái vũng bên cạnh to hơn, một cái vũng mà có bỏ
cả một ngày, một đêm gã cũng chẳng thể tát cạn. Nếu có biết cái khe nứt ấy thì
gã ắt đã lấy một hòn đá bịt lại từ đầu và giờ đây con cá ắt đã là của gã.
Nghĩ thế, gã vật mình vật mẩy trên nền đất ướt. Mới đầu gã khoc khe khẽ một
mình, rồi khóc to tướng với cả cảnh hoang sơ vô tình bao quanh gã ; và hồi lâu
sau, người gã còn rung lên những tiếng nấc khan.
Gã đốt một đống lửa, uống hàng ca nước nóng cho ấm người ; và hạ trại trên một
gờ đá như đêm trước. Việc làm sau cùng của gã là lo cho số diêm thật khô ráo và
lên dây đồng hồ. Những tấm mền thì ướt và dính nháp. Mắt cá gã đau giần giật.
Nhưng gã chỉ biết rằng gã đói và, qua giấc ngủ náo động, gã mơ thấy tiệc lớn,
tiệc nhỏ và thức ăn bày la liệt theo đủ mọi cách có thể tưởng tượng được
.
Gã thức dậy, rét run và nôn nao. Không một chút nắng. Màu xám của đất và trời
đã trở nên đậm hơn, sâu hơn. Một ngọn gió rét căm căm thổi và những bông tuyết
đầu tiên làm trắng xoá những đỉnh đồi. Không khí quanh gã dày đặc thêm và quánh
dần trong khi gã đốt một đống lửa và đun thêm nước. Tuyết ướt, gàn như mưa, và
những bông tuyết vừa to vừa sũng nước. Thạot đầu, mới chạm đất, chúng đã chảy
liền, nhưng mỗi lúc một xuống nhiều, phủ kín mặt đất, dập tắt lửa làm hỏng cả
chỗ rêu dự trữ làm chất đốt của gã.
Điều đó thành một tín hiệu cho gã khoác cái bọc lên vai và ngật ngưỡng bước
tiếp, không biết là đi đến đâu. Gã không bận tâm đến Vùng đất của những chiếc
que nhỏ, cũng như đến Bil và chỗ cất giấu dưới cái xuồng lật sấp bên dòng sông
Đir nữa. Thống ngự gã lúc này là động từ "ăn". Gã đang đói điên
người. Gã chẳng để ý gì đến hướng đường gã đang đi theo, chừng nào hướng ấy dẫn
gã qua những bãi thấp. Gã dò dẫm qua tuyết ướt lần tới những trái cây đầm lầy
mọng nước và đi bằng cảm giác trong khi gã nhổ những rễ cỏ bấc. Nhưng cái món
này thật vô vị không thoả mãn được gì cả. Gã tìm được một thứ cỏ có vị chua và
kiếm được bao nhiêu cỏ ấy, gã ăn tuốt, cũng chẳng nhiều nhặn gì, vì nó là loại
cây bò sát, dễ bị lấp dưới tuyết dày hàng mấy phân.
Đêm ấy, gã không có lửa, cũng không có nước nóng, gã chui vào chăn ngủ giấc ngủ
đứt quãng vì đói. Tuyết chuyển thành mưa lạnh. Gã tỉnh dậy nhiều lần để cảm
thấy nó rơi trên khuôn mặt úp sấp của mình. Ngày đến, một ngày đen xám và không
có mặt trời. Mưa đã tạnh. Cái nhói buốt của cơn đói đã biến đi. Về sự háo hức
muốn có cái ăn, mức nhạy cảm đã kiệt. Bụng gã âm ỉ một cái đau nặng trịch, song
nó không quấy rầy gã nhiều như trước. Gã trở nên duy lý hơn, và một lần nữa gã
lại quan tâm chủ yếu tới Vùng đất của những chiếc que nhỏ và chỗ cất giấu ở bờ
sông Đir.
Gã xé mảnh còn lại của một tấm mền thành từng dải để buộc đôi bàn chân tướp
máu. Gã cũng buộc chặt lại chỗ mắt cá bị thương và chuẩn bị cho một ngày đương.
Khi đụng đến cái bọc, gã ngừng lại hồi lâu suy tính về chiếc túi da nai bè bè,
nhưng rốt cuộc vẫn mang nó đi theo.
Dưới mưa, tuyết đã tan chảy và chỉ còn những đỉnh đồi là phô màu trắng. Mặt
trời ló ra và gã định vị được các hướng địa bàn, mặc dầu giờ đây gã biết là
mình đã lạc. Có lẽ, trong khi lang thang những hôm trước, gã đã quá lệch về bên
trái. Giờ đây gã ghé sang phải cho cân lại độ có thể sai lệch khỏi hướng chính
gã cần đi theo.
Mặc dầu cái đói không còn hành hạ dữ dội như trước nữa, nhưng gã nhận biết rằng
mình rất yếu, gã buộc phải dừng lại nghỉ luôn, để nhá những trái cây đầm lầy và
những vạt cỏ bấc. Gã cảm thấy lưỡi mình khô và to tướng như mọc đầy một lớp
bông nhỏ li ti, và có vị đắng ngắt trong mồm. Tim gã làm rầy gã ghê gớm. Đi
được ít phút, nó đã bắt đầu nện không thương xót thình thịch, thình thịch,
thình thịch, rồi nhảy loạn xạ trong một thôi đập xao xuyến, đau đớn, khiến gã
nghẹn thở , lử lả và chóng cả mặt. Đến giữa trưa, gã tìm được hai con cá tuê ở
một cái vũng to. Không thể tát cạn nó được, nhưng bây giừo gã bình tĩnh hơn và
xoay xở bắt được chúng vào trong cái xô thiếc. Chúng không dài hơn ngón tay út
của gã, nhưng gã không đói lắm. cái đau âm ỉ trong bụng gã đã lắng xuống và yếu
đi. Như thể dạ dày gã đang ngủ gà ngủ gật vậy. Gã ăn cá sống, thận trọng nhai
một cách vất vả,vì việc ăn là một hành động thuần tuý lý trí. Tuy gã chả muốn
ăn chút nào, nhưng gã biết mình phải ăn để mà sống.
Chiều đến, gã bắt được thêm ba con cá tuê, ăn hai con và để dành một con cho
bữa điểm tâm sáng hôm sau. Mặt trời đã sấy khô những mảng rêu rải rác và gã có
thể sưởi ấm bằng nước nóng. Hôm ấy gã không đi được quá mười dặm ; và hôm sau,
cất bước khi nào tim gã cho phép, gã đi được không quá năm dặm. Nhưng dạ dày gã
lại không hề làm gã khó chịu tí nào. Nó đã ngủ. Một điều nữa : gã đang ở một
vùng đất lạ và tuần lộc caribu tại đây tăng nhiều hơn, cả sói nữa. Lắm lúc
tiếng hú của chúng vang qua cảnh tiêu điều, và một lần gã trông thấy ba con lẩn
tránh trước mặt gã, trên đương đi.
Lại một đêm nữa ; và sáng hôm sau, duy lý hơn, gã cởi dây da buộc cái túi da
nai bè bè. Từ mệng túi đã mở, chảy tuôn một dòng bụi vàng thô và quặng vàng. Gã
chia đại khái số vàng ra làm hai phần, giấu một nửa vào một gờ đá nhô ra, gói
nửa kia vào một mảnh chăn và bỏ trở vào túi. Gã cũng bắt đầu dùng những giải
của cái chăn còn lại để buộc chân. Gã vẫn níu giữ cây súng vì ở chỗ cất giấu
bên sông Đir có đạn.
Đó là một ngày đầy sương mù, và ngày hôm ấy cái đói lại thức dậy trong gã. Gã
rất yếu và bị chóng mặt đến nỗi đôi lúc hoa mắt không thấy gì. Bây giờ, đối với
gã, vấp ngã không phải là chuyện không bình thường, và một lần bị vấp ngã, gã
ngã trúng giữa một tổ gà gô núi. Có bốn chú gà con mới nở được một ngày, những
đốm sống phập phồng, vừa một miếng, không hơn, và gã ăn chúng ngấu nghiến, nhét
chúng vào mồm nhai sống nuốt tươi ràu rạu giữa hai hàm răng như nhai vỏ trứng.
Gà gô mẹ lồng lộn quanh gã, kêu rầm rĩ. Gã dùng cây súng như một chiếc chuỳ để
đánh nó, nhưng nó tránh xa khỏi tầm với. Gã ném ba hòn đá về phía nó và một hòn
ngẫu nhiên trúng, làm gãy một bên cánh. Rồi nó chao chao chạy đi, kéo lê chiếc
cánh gẫy, gã đuổi theo sau.
Mấy chú gà con chỉ làm cho gã thêm háu đói. Gã nhảy loi choi một cách vụng về
với vết thương mắt cá chân, chốc chốc lại ném đá và kêu la khàn giọng, lắm lúc
lại lặng lữ chạy lật đà lật đật, mỗi lần ngã lại hằm hằm bò dậy một cách kiên
nhẫn, hoặc đưa tay lên dụi mắt khi cơn chóng mặt đe doạ quật ngã gã.
Cuộc săn đuổi đưa gã qua bãi đất lầy xuống đáy thung lũng và gã bắt gặp những
vết chân trên lớp rêu sũng nước. Không phải vêt chân gã, gã có thể thấy rõ là
thế. Chắc là vết chân Bil. Song gã không thể dừng lại, vì con gà gô mẹ vẫn chạy
tiếp. Gã sẽ bắt nó trước, rồi quay lại dò tìm điều tra sau.
G