Chí Tôn Đào Phi - Quyển 2 - Chương 07.2

Chương 7.2

Edit: Hà Đoàn

 Trong phòng, Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nằm ở trên giường, đã qua ba ngày rồi, nàng vẫn không có tỉnh lại. Ba ngày qua, Thương Diễm Túc không ăn không uống ngồi bên cạnh thân thể nàng, không có rời đi nửa bước, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn nhẹ, nhìn đôi mắt nhắm chặt lại trong hôn mê của nàng, trong mắt hắn tràn ngập tự trách cùng thương tiếc.

 

          Cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, chiếc đầu nhỏ của tiểu tử kia từ bên ngoài dò xét tiến vào, lẳng lặng nhìn phụ thân vẫn luôn ngồi bên giường trong phòng, còn có mẹ đã ngủ đến ba ngày.

 

          Khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhó lại,vì sao nó chỉ ngủ trưa trong chốc lát thôi,sau khi tỉnh lại thì hình như đã xảy ra chuyện tình rất lớn vậy?

 

          Một bàn tay to xuất hiện trên đỉnh đầu của tiểu tử kia , nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó vài cái,tiểu tử kia xoay đầu lại nhìn người phía sau, khó hiểu hỏi: “Trần Nhiên thúc thúc, mẹ cháu làm sao vậy? Vì sao mẹ ngủ lâu như vậy mà còn chưa có tỉnh a?”

 

          Diệp Trần Nhiên liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, sau đó cúi đầu nhìn tiểu tử kia, nói: “Không có việc gì, nàng chỉ là mệt mỏi quá thôi, cho nên cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút”.

 

          “Ah? Quá mệt mỏi?Có phải là do cục cưng không nghe lời , rất nghịch ngợm, làm cho mẹ mệt mỏi muốn chết rồi?

 

          “Làm sao có thể đâu? Cục cưng từ trước tới nay rất là nghe lời nha”.

 

          Tiểu tử kia cũng không có nghe, vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói: “Khẳng định là do cục cưng rất bướng bỉnh, vừa rồi cục cưng không nên để cho mẹ ôm về, cục cưng nặng như vậy, mẹ ôm  nhất định là mệt chết đi “.

 

          Diệp Trần Nhiên một trận ngạc nhiên,bất đắc dĩ nở nụ cười vài cái, đem tiểu tử kia ôm lên, nhìn nó nói: “Vậy về sau, cục cưng đừng để cho mẹ mệt nhọc, không phải là tốt rồi sao? Hiện tại , chờ mẹ ngủ đủ, nàng sẽ tỉnh lại, cục cưng không muốn quấy rầy mẹ , phải  không?”

 

          “Ah, được!”Quay đầu lại theo khe cửa nhìn vào trong phòng, còn nói thêm, “Phụ thân thì sao?Hình như phụ thân đã rất lâu rồi không có ăn cái gì, có thể rất đói bụng hay không a?”

 

          “Không có việc gì, phụ thân muốn ở cùng mẹ, chờ mẹ tỉnh, bọn họ sẽ cùng nhau ăn cái gì đó”.

 

          Tên kia, thân thể thực là lợi hại,đói vài ngày khẳng định cũng không có chết được.Có điều, hắn xuống tay cũng thật độc  a, một đao kia đâm xuống, xương cốt cũng đều lộ ra, còn có một chưởng kia,  nếu đánh vào trên người bình thường, khẳng định sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

 

          Sau đó, Diệp Trần Nhiên cũng liền ôm tiểu tử kia rời khỏi cửa phòng, tiểu tử kia ghé mặt trên bờ vai của hắn, trông mong nhìn về phía trong phòng, ô ô, mấy ngày nay mẹ cùng phụ thân không thể chơi đùa cùng cục cưng, cục cưng thật là cô đơn a!

 

          Trong phòng vẫn yên tĩnh một mảnh như cũ, Thương Diễm Túc si ngốc nhìn Lãnh Thanh Nghiên,tất cả mọi việc bên ngoài hắn đều không quan tâm, thậm chí cũng không để mọi việc trong tai , trong mắt.

 

          Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên mặt khẽ xoa, thấp giọng nói : “Nghiên nhi, thực xin lỗi, đều là do ta không tốt, thế nhưng lại không phát hiện bên trong trà có vấn đề, thế nhưng lại để cho Sử Vân Kiều suýt chút nữa thì thực hiện được ý đồ, còn thương tổn Nghiên nhi. Thực xin lỗi, Nghiên nhi. . .”

 

          “Vậy chàng tính bồi thường cho ta thế nào đây?”

 

          Thanh âm của nàng đột nhiên vang lên khiến cho Thương Diễm Túc sợ sệt một hồi lâu cũng chưa có phản ứng lại, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên ,chỉ thấy nàng chính là đang cười nhẹ nhàng nhìn hắn.

 

          Đột nhiên có một loại cảm giác giống như mình đang ở trong mơ, Thương Diễm Túc đột nhiên đứng lên nhưng lại không cẩn thận mà ảnh hưởng đến vết thương trên đùi, không khỏi lại ngã xuống giường.

 

          Lãnh Thanh Nghiên đưa tay giúp đỡ hắn, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, khuôn mặt hình như tiều tụy đi rất nhiều, thậm chí trên cằm còn có chút râu dài ra, có chút đau lòng, nhưng trong mắt cũng nhịn không được mà tràn ra ý cười, nói: “Chàng cẩn thận một chút”.

 

          Nếu như đã ngã vào bên cạnh thân thể của nàng, Thương Diễm Túc đơn giản cũng không muốn đứng dậy, đưa tay dùng sức kéo nàng vào trong lòng ôm,như thế mới cảm nhận được độ ấm chân thật của nàng ,hô hấp của nàng, nỉ non nói: “Nghiên nhi, nàng lo lắng cho ta”.

 

          Nằm ở trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”

 

          “Ba ngày”.

 

          “Lâu như vậy?” Lãnh Thanh Nghiên trong lòng cả kinh, đưa tay ôm lấy mặt hắn, cảm nhận được cảm giác đau đớn rất nhỏ từ ngón tay truyền đến, cảm giác đau lòng tràn ngập trái tim, hỏi, “Chàng luôn luôn ở bên cạnh ta sao?”

 

          “Ừ!”

 

          Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ngồi dậy, ghé lên bờ vai của hắn liền hung hăng cắn một cái, nói: “Ai cho chàng làm như vậy?Chẳng lẽ chàng không biết mình đang bị thương trong người sao?”

 

          Thương Diễm Túc tùy ý để cho nàng cắn,  trên mặt vẫn mang theo ý cười nồng đậm như cũ, ôm chặt nàng, nói: “Ta lo lắng cho nàng, nên không thể nghỉ ngơi”.

 

          Hít hít cái mũi, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên nói: “Ta đói bụng”.

 

          “Ta cũng đói bụng”.

 

          “Không phải là đã ba ngày chàng không ăn cái gì chứ?”

 

          “Ừm? Hình như là vậy”. Mắt thấy Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, trong mắt lại tản mát ra hàn khí, Thương Diễm Túc vội vàng đem nàng ôm chặt, nói, “Nghiên nhi vẫn mê man bất tỉnh, ta làm sao có khẩu vị mà  ăn này nọ?”

 

          Tuy rằng nói là ngủ ba ngày, tinh thần trên cơ bản khôi phục, nhưng thương tổn cũng không có khôi phục được hết, xương sống cùng thắt lưng vẫn đau như cũ, cả người xương cốt như tan rã vậy, ngay cả đi đường cũng có chút không xong.

 

          Mà Thương Diễm Túc bởi vì bị thương trên đùi, tuy rằng hắn đã tận lực áp chế,  nhưng vẫn rất rõ ràng nhìn ra, đi đường có chút cà nhắc.

 

          Thời điểm hai người này xuất hiện trước mặt mọi người,mọi người đương nhiên tránh không được mà khuôn mặt có chút run rẩy, lập tức cười rộ lên,một chút cũng không có lo lắng về bộ dáng của bọn họ.

 

          Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt uy hiếp nhìn bọn họ, hỏi: “Cười vui lắm sao?”

 

          “Không phải cười vui lắm.” Tang Dĩnh lắc lắc đầu,sau đó nói , “Là  vô cùng buồn cười, ha ha!”

 

          Khóe miệng run rẩy, nhìn những kẻ một chút cũng không có đồng tình mà còn một kẻ so với một kẻ còn khoa trương hơn, Lãnh Thanh Nghiên sinh ra ý nghĩ mãnh liệt muốn giết người.

 

          Hai người ngồi xuống ghế, buồn bực chờ những người đó cười xong.

 

          Người đầu tiên ngừng cười chính là Vân Mộng Tuyết, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, hỏi: “Ta nói Vương gia, vì sao lúc ấy ngươi không trực tiếp giết Sử Vân Kiều kia đi, ngược lại lại muốn tự mình đả thương chính mình như vậy?”

 

          Thương Diễm Túc còn chưa có mở miệng, Diệp Trần Nhiên đột nhiên lắc đầu nói: “Không thể không thể, Mị Tâm Hồn chính là mị dược mạnh nhất thế gian,hơn nữa nữ nhân kia còn cho một phân lượng lớn như vậy, cho dù Lạc vương gia có thể giết chết nữ nhân kia,nhưng mị dược trong cơ thể phải làm sao bây giờ?Dưới tác dụng mãnh liệt của mị dược, cho dù đứng trước mặt hắn là một đầu heo mẹ, hắn cũng sẽ cảm thấy đó chính là tuyệt thế đại mĩ nhân,huống chi đó lại là một người chết xinh đẹp? Cho nên thay vì lãng phí khí lực đi giết người, không bằng tập trung tinh lực bảo trì lí trí của mình đi ,như vậy có lẽ còn có thể kiên trì lâu hơn một chút”.

 

          Lâm Duyệt Tâm khẽ nhíu mày, nói: “Người chết thì ít nhất cũng không có làm ra hành vi gì để dụ hoặc đi?”

 

          Diệp Trần Nhiên nhếch miệng nở nụ cười, tươi cười kia dĩ nhiên là có chút nói không nên lời là âm trầm, nói: “Đúng, người chết sẽ không thể chủ động đi dụ hoặc người khác, nhưng đối với Vương gia lúc đó cũng chỉ mới là bắt đầu, không bao lâu sau, thì thi thể mĩ nữ nằm trên mặt đất đối với hắn sẽ còn mê hoặc hơn, thậm chí là so với mĩ nhân yêu diễm cũng còn lớn hơn!”

 

          “Làm sao có thể?”

 

          “Vì sao lại không có khả năng? Mị Tâm Hồn,tên như ý nghĩa của nó có thể mị hoặc được tâm hồn của người khác, ta thề, lúc ấy Vương gia nhìn đến Sử Vân Kiều căn bản chính là bộ dáng của Thanh Nghiên  ,ngươi cảm thấy trần trụi nằm trên mặt đất , giống như một Thanh Nghiên tùy ý cho hắn chà đạp đối với hắn dụ hoặc lớn,hay là một Sử Vân Kiều còn sống đối với hắn có dụ hoặc lớn hơn?”

 

        Chúng nữ trong phòng đều đỏ mặt lên,thậm chí trong đó có vài vị nam tử đơn thuần cũng nhịn không được mà khuôn mặt nóng lên.

 

          Khẽ ho một tiếng, Tử Tiêm nhíu mày nói: “Nếu thấy đều là bộ dáng của Thanh Nghiên ,đương nhiên là khi còn sống sẽ có dụ hoặc lớn hơn, cho dù không có tư thái để cho người ta tùy ý chà đạp,nhưng nàng ta lại có thể chủ động di câu dẫn người khác!”

 

          “Không phải!” Thương Diễm Túc đột nhiên mở miệng nói, đem ánh mắt của toàn bộ mọi người hấp dẫn qua,ngoại trừ Diệp Trần Nhiên , tất cả mọi người đều là vẻ mặt khó hiểu.

 

          Bàn tay đang nắm tay Lãnh Thanh Nghiên khẽ buộc chặt một chút,Thương Diễm Túc nhẹ giọng nói: “Một ít ngôn hành cử chỉ của Sử Vân Kiều ,có thể khiến cho ta cảm giác được, nàng ta không phải Nghiên nhi”.

 

          Lãnh Thanh Nghiên trong mắt vừa động, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười ngọt ngào, những người khác hai mặt nhìn nhau,Tang Dĩnh lập tức nhíu mày nói: “U, cảm tình của Vương gia đối với Nghiên nhi nhà ta thật là tình thâm ý nặng a?”

 

          “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây là nam nhân của ai !” Lãnh Thanh Nghiên cười đến vẻ mặt ngọt ngào, chủ động lao vào trong lòng Thương Diễm Túc .

 

          Tang Dĩnh nhìn đến chói mắt, lấy tay che đi ánh sáng quang mang từ trên người Lãnh Thanh Nghiên bắn ra, bĩu môi khinh thường nói: “Nhìn ngươi như vậy, giống như trên đời cũng chỉ có mình nam nhân ngươi như vậy a”.

 

          Thương Diễm Túc nhẹ ôm người trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Tang Dĩnh đang khinh thường nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Mới vừa rồi thám tử hồi báo,có người của Ngọc Diễm Quốc bí mật lẻn vào Thương Lang quốc “.

 

          Tang Dĩnh thần sắc cứng đờ, con mắt chuyển động, sau đó nói: “Ai u, vậy cũng thật là, Vương gia ngươi cũng nên cẩn thận, hiện tại Thương Lang quốc cùng Ngọc Diễm quốc đang giao chiến, nói không chừng bọn họ là muốn tới Thương Lang quốc tìm  hiểu chuyện cơ mật đâu”.

 

          “Nhưng thật ra bổn vương không có lo lắng, chính là nghe nói, bọn họ dường như là đang tìm người nào đó, đang đi về phía kinh thành”.

 

          Tang Dĩnh khóe miệng run rẩy vài cái, đột nhiên nhẹ nhàng vung tay lên, nói: “Thiết, như vậy thì làm sao? Dù  sao cũng không liên quan gì tới ta”.

 

          Trong phòng vang lên những âm thanh khinh thường, Tang Dĩnh lại làm như không nghe thấy,đem mặt chuyển ra phía ngoài,hừ hừ vài tiếng không thèm để ý đến những người này.

 

          Ai nha, tình huống  như vậy thật không ổn nha,cái tên Ngọc Nhàn Dật kia đã phát hiện nàng ở trong này ,những người phái ra tìm nàng cũng đã sắp đến kinh thành Thương Lang quốc rồi , vậy phải làm sao bây giờ nha? Nếu như bị bắt trở về, khẳng định sẽ bị hắn hung hăng đánh!

 

          Nghĩ vậy, Tang Dĩnh đột nhiên cảm thấy mông ẩn ẩn bị đau.

 

          Không ai để ý tới Tang Dĩnh, bởi vì bọn họ biết, tuy rằng nàng nói giống như cùng nàng không có chút quan hệ nào,nhưng trong lòng khẳng định là đã bắt đầu hoảng loạn rồi.

 

          Lãnh Thanh Nghiên đem tầm mắt chuyển đến trên người Diệp Trần Nhiên , nói: “Nghe nói,hiện tại Sử Vân Kiều đang ở trong tay ngươi?”

 

          Nhún vai, nói: “Đúng vậy, hôm đó ta thấy nàng ta bị ngươi ném ra ngoài cửa, huyệt đạo bị điểm,trên người cũng không có mặc chút quần áo gì ,liền nằm ở bên ngoài để cho người ta thưởng thức, cũng không có ai dám đến giúp đỡ.Còn nha hoàn của nàng cũng liều mạng nâng nàng lên, kết quả còn tạo ra thật nhiều vết thương , bản thần y nhìn đau lòng a, một mỹ nhân yểu điệc như vậy, thế nhưng lại phải chịu khổ như vậy, bản thần y nhìn thật sự là không đành lòng, cho nên đã mang nàng đi theo”.

 

          Thương Diễm Túc  khẽ nhíu mày ,khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác, nói: “Nếu như Diệp thần y thích nàng ta như vậy, Vương gia ta có thể đối với những chuyện tình mà nàng ta đã gây ra có thể bỏ qua, về sau  để cho nàng ta đi theo ngươi đi “.

 

          Diệp Trần Nhiên lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, hung hăng rùng mình một cái, nói: “Đa tạ hảo ý của Vương gia ,tại hạ tâm lĩnh, nữ nhân kia ngài vẫn thu hồi lại đi, tại hạ  nhưng thật là không thể nhận rồi”.

 

          “Diệp thần y không cần khách khí”.

 

          “Không khách khí không khách khí,nhưng Vương gia ngài không cần quá khách khí! Đương nhiên, nếu Vương gia có thể đem Thanh Nghiên giao cho tại hạ như vậy, vậy thì tại hạ khẳng định sẽ vui lòng nhận lấy, còn về phần nữ nhân kia,coi như xong!”

 

          Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn Diệp Trần Nhiên, Diệp Trần Nhiên vẫn cứ vô tâm tươi cười như cũ, đôi diện với Thương Diễm Túc ,nhưng trong ánh mắt kia,hiếm khi lại thấy chân thật như vậy.