Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Chương 11 - Phần 4

Một tháng trời lười biếng, nói là sống cùng lại càng giống hai người cùng thuê một căn phòng, lúc mới bắt đầu cả hai đều không ai làm phiền ai, sống cuộc sống riêng, sau đó không biết ai dần dần bước vào cuộc sống của ai nữa, tìm không thấy cốc ở đâu thì phát hiện nó ở trong phòng của Cố Tông Kỳ, đại từ điển các thuốc tiếng Anh của anh ấy thì bị tôi chiếm dụng làm gối trên giường.

Cách tương tác nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa đều thỏa mãn niềm vui của cả hai như thế, rồi từ từ bắt đầu xuất hiện kiểu cuộc sống của cặp tình nhân. Nhưng đến buổi đêm khi đóng cửa chúc ngủ ngon thì lại biến thành hai không gian khác biệt.

Chỉ là mấy ngày nay, Cố Tông Kỳ trở nên rất kỳ lạ, cảm giác của con gái mặc dù là không có logic nhất trên đời, nhưng lại vô cùng nhạy cảm, anh ấy thường xuyên nhìn tôi mỉm cười, nhưng những lúc không để ý thì ánh mắt anh ấy biểu lộ một sự hoang mang, lo sợ, tất cả tôi đều nhìn thấu.

Ăn tối xong, tôi cũng không dán mắt vào máy vi tính, chỉ ngồi trên ghế sofa xem ti vi mà chẳng có chút nào nhập tâm. Anh ấy dọn dẹp bát đĩa xong nhìn thấy tôi có vài hành động kỳ lạ bèn hỏi: “Tịch Tịch, sao bỗng nhiên lại xem ti vi thế?”.

Tôi cho ti vi nhỏ tiếng xuống, nghiêm túc nhìn anh ấy: “Cố Tông Kỳ, có phải gần đây anh gặp chuyện gì phiền não phải không?”.

Đây là lần đầu tiên tôi nói ra được câu hỏi này, một câu hỏi quan tâm mà chính mình cũng cảm thấy kỳ kỳ, sau đó tôi thấy thật là chẳng tự nhiên chút nào cả, bèn nói thêm một câu: “Em chỉ hỏi thế thôi, anh không sao là tốt rồi”.

Tay anh ấy đặt trên mặt bàn, một lúc sau, lại nhìn tôi với vẻ hoang mang: “Hình như trời nóng đến mức khiến anh cũng không bình thường rồi”. Anh ấy mỉm cười, ánh mắt kéo lại gần, chú tâm nhìn tôi: “Em đang quan tâm đến anh phải không?”.

Hóa ra trời nóng khiến cho suy nghĩ cũng trở nên nhanh và mẫn cảm hơn, tôi muốn cố tình phủ nhận sự quan tâm của mình dành cho Cố Tông Kỳ nhưng miệng nói ra sự thừa nhận: “Ừ, đúng, em quan tâm đến anh đấy”.

Có lẽ anh ấy không ngờ là tôi lại thẳng thắn như thế, miệng anh ấy nở nụ cười, rồi đáp: “Anh không sao đâu, có thể là do công việc quá bận thôi, qua một thời gian sẽ tốt thôi”.

Bỗng nhiên, anh ấy bỏ bát đũa đang cầm trên tay xuống, chạy nhanh về phía tôi, khiến tôi chẳng kịp phản ứng, thì đã thấy mái tóc đen mượt của anh ngay gần, bàn tay Cố Tông Kỳ đặt lên đùi tôi, lông mày nheo lại: “Chuyện gì thế này?”.

Ngón tay của anh ấy chạm vào một mảng bầm tím lớn, nhưng tôi lại chẳng có một tẹo cảm giác nào về nó cả: “Ủa, sao lại biến thành thế này nhỉ? Chắc em không cẩn thận va vào cái gì rồi, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi”.

Con người tôi vô tâm, đến đi đứng bản thân cũng để mình tự ngã, vết thương nhỏ này cơ bản là không có gì đáng kể cả.

Nhưng anh ấy lại cứ kiên quyết: “Em đừng cử động, để anh đi lấy thuốc thoa cho em”.

Tôi bất đắc dĩ đưa đưa mắt, nhìn anh ấy đứng dậy, quay lưng đi thì tôi nhảy từ ghế sofa xuống: “Em về phòng đây, nếu anh tìm thấy thuốc thì giữ lại tự bôi đi”.

Ngày đó không biết tại sao mà trong lòng cả hai chúng tôi đều muốn gây gổ, tôi đẩy anh ấy rồi làm mặt quỷ, anh đột nhiên mỉm cười. Bên ngoài phòng, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt anh ấy, tinh nghịch đến mức ngọt như mật ong, tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì anh ấy đã đưa tay giữ lấy tôi, tôi theo bản năng cười ha ha lớn tiếng, đến dép cũng còn chưa đeo, chạy thẳng lên tầng.

Phía sau lưng là tiếng bước chân của anh ấy, trốn không kịp tôi bèn chạy vào phòng đầu tiên bên cạnh cầu thang, vừa định khóa cửa thì cánh tay của tôi đã bị tóm lấy, rồi đối diện tôi là đôi mắt tràn đầy niềm vui: “Á, không đùa nữa, anh sai rồi, anh sai rồi”.

Đầu của anh ấy cúi thấp xuống bên tai tôi, cái nóng của hơi thở truyền đến, tôi cố gắng choãi đầu ra: “Em sai rồi, Cố Tông Kỳ, quyển tuyển tập tác phẩm Mary norton(*) Vở kịch ireland hiện đại của em có phải ở phòng anh không?”.

(*) Samuel Barclay Becket (13/4/1906-22/12/1989) - bậc thầy về kịch “phi lý”, người Ireland, đoạt giải Nobel văn học 1969.

Anh ấy nới rộng khoảng cách ra, rồi cười đáp: “Em cả ngày vứt đồ đạc lung tung, hình như trên bàn của anh đấy, em tìm thử xem”.

Trên bàn của Cố Tông Kỳ để linh tinh các thể loại sách, hơn nữa nhiều nhất là sách tiếng Anh, trong những cuốn sách dày bịch lộ ra một cuốn dày bịch giống hệt nhau. Tôi thấy trên quyển sổ của anh ấy có viết một chuỗi dài các trích dẫn về bệnh ung thư gan và viêm gan, tôi thấy kỳ lạ liền hỏi: “Cố Tông Kỳ, anh muốn chuyển khoa à?”.

“Không có gì”. Trong tay của anh ấy không biết xuất hiện từ lúc nào một lọ dầu hoa hồng và mấy cái tăm bông.

“Vậy làm sao anh lại quan tâm đến tài liệu về ung thư gan chứ, đó chẳng phải là vấn đề bố nuôi em làm đang làm sao?”.

Không có gì đâu, chỉ là hứng thú thì lấy về xem thử thôi, có lúc phải làm phẫu thuật cùng khoa gan mật, nên anh muốn tìm hiểu một chút”.

Tôi bỗng nhiên có hứng thú: “Cố Tông Kỳ anh nói xem, thế nào là ung thư, khối u là cái gì? Tại sao cái bệnh này lại không thể chữa khỏi được, bị ung thư có phải đều sẽ chết không?”.

Anh ấy nghe xong rồi lông mày động động: “Dựa theo cách người ta thường nói thì ung thư chính là khối u ác tính, còn khối u thường gọi là khối u lành tính. Khối u ác tính sẽ hủy hoại kết cấu và khả năng của khí quản, bộ máy, dẫn đến hoại tử và nhiễm trùng, cuối cùng sẽ di căn phá hoại làm tổn thương toàn bộ khí quản rồi gây tử vong. Triệu chứng của ung thư là một quá trình phức tạp, rất khó có thể giải thích rõ ràng. Đương nhiên không phải là ai bị ung thư cũng sẽ chết, ví dụ như ung thư vú, hay như ung thư dạ dày giai đoạn đầu”.

“Di căn rồi thì có phải là sẽ không cứu được nữa không? Chỉ đợi đến ngày chết, có phải là giống như bà ngoại của em không?”.

Bỗng nhiên tiếng của tôi biến thành câm, thực tế là cũng không thấy có nhiều đau đớn, chỉ là nhìn thấy vật còn người thì mất, nước mắt không kìm chế lại được, cứ chảy ra không ngừng. Khuôn mặt anh ấy hình như cũng biến sắc, định thần lại, tôi chớp chớp mắt, nước mắt chảy ra từng giọt nhỏ: “Đã qua lâu rồi mà em vẫn còn nhắc đến, em như cái thím Tường Lâm(*), em ra đây, anh nghỉ ngơi đi nhé”.

(*) Nhân vật nữ chính có số phận bi thảm dưới sự hủy hoại và tàn phá của chế độ lễ giáo phong kiến Trung Quốc trong tác phẩm Chúc phúc của Lỗ Tấn.

“Tịch Tịch”, Cố Tông Kỳ đột nhiên gọi tôi lại, rồi bờ vai có gì đó nặng nặng đè lên, là anh.

“Thế giới này tất yếu phải có sinh lão bệnh tử nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng sống tốt đúng không? Anh hiểu nỗi lòng của em, chỉ là anh hy vọng em nhớ và đừng có buồn là, tương lai có một ngày, anh cũng sẽ đi xa...”.

“Im ngay”.

“Tịch Tịch”.

“Câm mồm, Cố Tông Kỳ, em muốn anh im ngay, không cho phép anh nói cái gì chết với không chết, nếu chết, em sẽ chết trước anh, anh đừng hy vọng có thể làm em buồn”.

Không biết thế nào, mà nước mắt tôi cứ không ngừng chảy ra, lúc trước khi đau đớn nhất, mệt mỏi nhất cũng không làm kích động được cái tinh thần tê dại của tôi, vậy mà chỉ nghe Cố Tông Kỳ nói cái câu “Tương lai có một ngày, anh sẽ rời xa” tôi lại không thể kiềm chế được sự sợ hãi.

Không biết từ bao giờ anh ấy đã trở thành hơi ấm duy nhất bên cạnh tôi, khiến tôi sợ nhất là mất đi nó.

Không biết là đã bao lâu rồi tôi không rơi một giọt nước mắt nào cho bản thân, trước mắt tôi, những đau khổ dằn vặt, đều dần dần được anh ấy xoa dịu, Cố Tông Kỳ an ủi tôi: “Được rồi, được rồi, anh không nói thế nữa...”.

Ngày đó nhất định có gì không bình thường, có lẽ trong lòng tôi đã có dự cảm về một chuyện gì đó, cho nên những cái ôm mới vội vã như thế, trong trí nhớ đã mơ hồ những tình tiết đều hỗn loạn.

Chỉ có bầu trời lúc ấy, ánh nắng chói chang bỗng nhiên biến mất, không gian sáng trắng bị thay thế bởi mây đen, sau đó mưa tí tách rơi xuống, trong phòng giống như một góc yên lặng của thành phố ồn ào, trong phòng và bên ngoài như hai thế giới cách biệt.

Một bên gió thổi bão bùng, một bên là lần đầu tiên gấp gáp lẫn si mê.

Cảm giác đau đớn là cái giá không thể tránh khỏi của sự trưởng thành, những hành động thô bạo, hơi thở rối loạn, gió từ điều hòa thổi tóc tôi bay bay, rồi lại rơi xuống, tôi quay mặt ra nhìn mưa, không cẩn thận nước mắt lại khẽ rơi xuống chiếc ga mềm mại.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ, rốt cuộc tôi có yêu Cố Tông Kỳ không?

Hay là chỉ xem anh ấy là một cái phao gỗ trên cuộc đời mờ mịt vô phương hướng, bởi vì xuất hiện tình cờ đúng lúc, nên mới không giữ được mình ra sức bám lấy, dựa dẫm.

Nhưng tôi không có một chút hối hận nào, lúc ấy tình cảm rất phức tạp, sau đó thì biến thành một khoảng trống rỗng, đôi mắt của anh ấy tràn đầy yêu thương, cánh tay ôm chặt lấy tôi, tôi đột nhiên thấy đau đớn, nội tâm u ám thế này của tôi làm sao xứng đáng với ánh mặt trời ấm áp kia.

Rất sợ, ánh nắng ấy sẽ dần dần khô cằn trong khoảng âm u của tôi, giống như hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời, không có được sự yêu thương của mặt trời, thì cuối cùng sẽ thối rữa trong bóng đêm.

Lần đầu tiên, tôi không sợ có lỗi với bản thân mà sợ xấu hổ với một người khác.

Tôi tỉnh dậy lúc đêm tối, ánh đèn bên đường bị những giọt nước trên bầu trời làm mờ ảo.

Tôi cử động một cái, hình như đã làm giật mình người nằm bên cạnh, tiếng nói lí nhí, trầm trầm vọng lại: “Tịch Tịch, sao thế?”.

“Mấy giờ rồi?”.

Điện thoại của tôi yên vị nằm ở đầu giường, tín hiệu đèn nhấp nháy, trong khoảnh khắc màn hình sáng lên, tôi vô tình nheo mắt lại, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Cố Tông Kỳ, thật gần gũi, thật ấm tình.

Là tin nhắn của người đã mất tích một thời gian rất lâu - Tần Chi Văn, nói rằng muốn đi cùng tôi về nhà của ông, bởi vì ông đã qua đời, gia đình đã chuyển đi nơi khác sống, chỉ còn lại những đồ vật của hai đứa chúng tôi thời thơ ấu, phải về sắp xếp, thu dọn.

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ đêm, gập điện thoại vào, nhìn khuôn mặt của Cố Tông Kỳ trong đêm tối, không biết phải nói gì.

Có vài thứ, trong khoảnh khắc trời như sắp đổ xuống, có vài quan hệ phải dùng cả cơ thể để gắn bó mãi.

“Tịch Tịch, em nghĩ gì đấy”.

Tôi vẫn chăm chú nhìn anh ấy, miệng cứ ngậm vào không biết nói gì, không khí lạnh lẽo thổi vào bờ vai để hở của tôi, những cảm giác đau đớn thấm vào gân cốt, anh ấy duỗi tay ra ôm tôi vào lòng: “Đừng nghĩ nhiều em nhé”.

Nghĩ nhiều ư? Tôi nghe không hiểu lời Cố Tông Kỳ nói, tôi lắc lắc đầu: “Em không nghĩ gì cả, chỉ là...”.

“Có những lúc sẽ nghĩ, cuộc đời con người phải vui vẻ đúng lúc, có những khi sẽ cảm thấy cuộc đời chẳng có chút thú vị nào, em không biết, Cố Tông Kỳ, em thực sự không biết, em nên nghĩ cái gì chứ? Hay là cái gì cũng không cần nghĩ”.

Anh ấy nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc tôi: “Anh muốn cái gì cũng không cần nghĩ hết, cứ vô ưu vô tư mà sống”.

“Tại sao thế”.

“Như thế em sẽ thấy vui vẻ, vui vẻ thì không nhất định là hạnh phúc nhưng không vui vẻ thì chẳng bao giờ có hạnh phúc cả”.

Hôm sau tôi cùng Tần Chi Văn về quê, trời vẫn cứ mưa rất to.

Trong khu vườn nhỏ bức bách, có lẽ là không có ai dọn cỏ mọc tươi tốt, những giọt nước trong ao bị mưa làm tung lên, màu xanh của rong rêu, mùi ngai ngái của bùn đất tỏa ra khắp nơi bay lên mũi.

Cánh cửa của ngôi nhà cũ kêu kẽo kẹt, hơi ẩm lan tỏa ẩm ướt bao trùm khắp căn phòng, lúc ấy đồ đạc trong nhà đều đã được chuyển đi rồi, dường như không còn dấu tích nào của mọi người, ánh sáng mờ mịt xuyên qua ngôi nhà cũ kỹ.

Tần Chi Văn chỉ chỉ lên lầu: “Đồ đạc của chúng ta đều được để ở trong phòng của cậu ở tầng trên, cậu lên xem có thứ nào cần lấy không, tớ ngồi dưới đây một lúc, sau này có thể không có cơ hội trở về đây nữa”.

Tôi “Ờ” một tiếng rồi từ từ lên tầng trên, nền tường trước kia màu tuyết trắng giờ phủ đầy bụi xám, một góc tôi đã từng đùa nghịch ở đó, vết bút chì viết lên đã mờ nhạt, tôi nhìn lên tường rồi chợt cảm thấy một chút đau thương.

Đồ đạc hồi nhỏ của tôi và Tần Chi Văn được xếp vào một góc, thực tế là chẳng có đồ đạc gì quan trọng cả, tất cả đều là sách, vở bài tập, vài món đồ chơi. Nhìn hết rồi tôi đi xuống dưới tìm Tần Chi Văn, thì phát hiện ra cậu ấy đang đứng trước tường của giếng trời, nhắm mắt, giống như đang ngủ vậy.

Còn khuôn mặt xanh gầy, cái cằm nhọn nhọn, có một ít râu, từ khi tôi bắt đầu nhớ lại, cậu ấy lúc nào cũng có khí chất lạnh lùng, vài giọt nước mưa rơi tí tách từ trên mái xuống.

Dường như thời gian như ngừng lại.

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, một lúc lâu sau mới cảm thấy có gì không bình thường.

Không phải là mệt đến mức ngủ quên rồi, mà là thái độ tĩnh lặng không một chút màng gì đến đời người, trong căn nhà cũ kỹ, lặng lẽ đợi thời gian trôi qua, đợi đến lúc bản thân mình biến thành cát bụi, lại theo gió bay đi.

Dự cảm không hay dồn vào đầu tôi.

“Muỗi, muỗi ơi?”. Tôi thử gọi cậu ấy, cậu ấy vẫn cứ nhắm mắt, tôi đến kéo cậu ấy, toàn bộ cơ thể cậu ấy ngã xuống một bên, tôi đưa tay thử kiểm tra hơi thở ở mũi. Vẫn còn!

Cậu ấy không còn có bất cứ ý thức nào nữa.

Tôi cũng không nhớ bản thân làm cách nào gọi điện thoại cho xe cấp cứu, chỉ nhớ là lúc đợi tiếng còi của xe cấp cứu đến thì đầu óc tôi đã là một khoảng trống rỗng, giống như trạng thái lúc ân ái với Cố Tông Kỳ.

Chỉ có tiếng mưa rào rào, tôi và cậu ấy, tĩnh lặng tựa vào nhau, ánh sáng trong suốt, không còn nhìn thấy bóng của hai đứa chúng tôi trên mặt đất, dường như mang theo cả đau thương và nóng sốt.

Rất nhanh chóng, Tần Chi Văn được đưa vào phòng cấp cứu, sau đó chuyển sang ICU, tôi thấy bố nuôi đứng trước cửa thang máy, khuôn mặt trang nghiêm nhìn tôi, tôi lúc ấy đã chuẩn bị làm thật tốt một dự định xấu xa nhất.

Từ bao giờ, trong tiềm thức Tần Chi Văn đã biến thành một làn nước, nhanh chóng bốc hơi, lập tức biến mất.

Có lẽ tuyết tung bay trong đêm giáng sinh ấy, cơ thể của cậu ấy vùi trong tuyết, hoàn toàn biến mất, lúc đó cậu ấy nói với tôi: “Tịch Tịch, chúng ta không thể ở bên nhau suốt đời rồi”, dường như là một kết thúc tồi tệ như thế.

“Không được như nguyện vọng của con đâu, ung thư gan giai đoạn cuối, ảnh hưởng đến não, hệ thần kinh đã có đặc điểm bị mất điều khiển, rối loạn chuyển hóa, trí lực giảm dần, ý thức bị ngăn chặn, biểu hiện lâm sàng chủ yếu là hệ thống thần kinh và gan đều bị tổn thương... ”.

“Còn có thể sống được bao lâu nữa?”.

Bố nuôi tôi đờ người một lúc, rồi lắc lắc đầu: “Đã đến giai đoạn này rồi, thì cũng có thể chỉ là mấy ngày”.

“Con có thể đi thăm cậu ấy một chút không?”.

“Ngay lập tức sẽ không tỉnh lại đâu, con tới nhìn cậu ấy thì cũng được”.

Đường đi đến phòng bệnh hình như rất dài, một dải ánh sáng, cửa sổ hành lang hình như cũng đã biến mất một nửa, tôi không ngừng hỏi bản thân, đây có phải đường thông giữa nhân gian với thiên đường. Phòng bệnh yên ắng, chỉ có ánh sáng yếu ớt của các loại máy móc, Tần Chi Văn nằm yên lặng trên giường bệnh, tôi bỗng nhiên hy vọng rằng cậu ấy cứ mãi mãi nhắm mắt thế này, không cần sống mà cũng không phải đi đâu hết.

Cậu ấy mãi không tỉnh lại, tôi không biết là tôi đã ngồi bao lâu nữa, thời gian bố nuôi tôi đến và cả Cố Tông Kỳ nữa, dường như tất cả mọi người đều khuyên tôi, bên tai văng vẳng những tạp âm, bọn họ đến rồi lại đi, chỉ có tôi như người máy ngồi nói đi nói lại một câu: “Để em đợi cậu ấy tỉnh lại”.

Không biết là đợi bao lâu, Cố Tông Kỳ đến khuyên nhủ tôi, bảo tôi đi ăn cơm, nhưng tôi ăn cái gì nôn cái đấy, đến cơm cũng không thể nhìn, hễ nhìn thấy là nôn mửa, tất cả mọi cách và những lời khuyên đều vô tác dụng.

Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to, trên cửa sổ một lớp khí trắng, những giọt mưa bị gió thổi biến dạng, rơi xuống đất vỡ tan, không biết là qua bao lâu, tôi nhìn thấy đôi mắt của Tần Chi Văn động nhè nhẹ, lông mi ở khóe mắt hơi rung rung, tôi ngay lập tức đứng dậy.

Tôi không biết làm sao có thể miễn cưỡng cười như thế, chằm chằm nhìn cậu ấy, không nói gì cả.

Khoảnh khắc ấy, chính là sự trống rỗng, mùa thu rốt cuộc đến thật nhanh như thế, đến cả mùa hè cũng mục rữa.

Cậu ấy nhìn thấy sự khác lạ của tôi lúc ấy, lại còn cả trạng thái phức tạp nữa, tôi không biết biểu cảm của cậu ấy là cười hay là gì nữa, một cử chỉ nhấc môi rất đơn giản, lại thể hiện vô cùng khó khăn như thế, biểu lộ ra không phải là sự thoải mái mà là sự tự ti.

Bao nhiêu ngày, từ lúc bà ngoại qua đời, đến lúc cậu ấy bị bệnh, những đau đớn to lớn, cơn sóng cứ cuồn cuộn trong lòng tôi, bi thương là giọt nước mềm mại tàn nhẫn, tôi ho liên tục, tê liệt hết cả trái tim tôi, toàn thân dường như bị nhấn chìm trong sự yếu đuối.

Tôi cũng không biết trong lúc khóc mình đã nói những gì, dường như chỉ là gọi tên của Tần Chi Văn. Tôi chỉ cảm thấy từ lòng bàn tay đến não đều tê liệt, mạch máu hạ thấp xuống, ngộp thở.

Sự tê liệt ngày một nặng hơn, giống như là ngạt thở, trước mắt tôi là một màu đen, rồi tôi không biết cái gì nữa.

Đợi lúc tôi tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ nữa, mở mắt ra thì nhìn thấy bình truyền nước bên người tôi, cái chất lỏng trong suốt nhỏ từng giọt từng giọt xuống, một cái bóng màu trắng lúc ẩn lúc hiện.

“Cậu ấy đâu, Muỗi ý”, tôi nhẹ nhàng hỏi, ngoan cố nhìn Cố Tông Kỳ.

Tôi không biết đó là cái ôm như thế nào. Mùi nước khử trùng trên người anh ấy giống như mùi nước mưa đêm hôm ấy, dường như mãi mãi ở một thế giới khác.

Tôi không nhìn thấy nét biểu cảm của anh ấy, nhưng tôi cảm thấy tôi sắp rời xa rồi, cho nên anh ấy mới ôm tôi đau đớn như thế này.

Nhưng mà, rõ ràng người phải rời xa không phải là Tần Chi Văn mà. Không phải, nhất định là tôi đang mơ, tất cả những điều này đều là mơ, Tần Chi Văn là một tên xấu xa, hồi nhỏ cậu ấy luôn lấp vào trong cái giương, đợi tôi không tìm ra được cậu ấy, hoảng sợ đến khóc ầm ĩ lên thì cậu ấy mới mở cửa nhè nhẹ chui từ trong giương ra, thò đầu ra rồi cười đáp: “Tịch Tịch, cậu thật là đồ ngốc”.

Lúc ấy tôi vốn chẳng hiểu oán hận cái trò đùa ác của cậu ấy, chỉ cảm thấy nước mắt của bản thân nhất định sẽ đổi lấy lại được khuôn mặt của Tần Chi Văn.

Vậy, tất cả những điều này đều là mơ, Tần Chi Văn vẫn đang nấp trong thùng quần áo, chỉ là tôi không có nhiều nước mắt, có thể khiến cậu ấy mềm lòng mà chạy ra, nghĩ một lúc, tôi liền mỉm cười.

“Cố Tông Kỳ, có phải là em lúc nào cũng buồn nên thượng đế mới trừng phạt, muốn nước mắt của cả cuộc đời em chảy hết không?”.

Anh ấy ôm tôi không nói gì cả, nước mắt tôi lại rơi tí tách lên áo blouse trắng của anh ấy, nước mắt chảy vào, mềm mại.

Bắt đầu trông và nói chuyện với Tần Chi Văn, mỗi phút mỗi giây đều không muốn dừng lại, tôi kể cho cậu ấy, tôi đã đọc một quyển sách rất điên khùng, quyển sách ấy đã làm tôi khóc rất nhiều, vậy thì những người trẻ, làm sao bị bệnh nặng rồi ra đi, họ rõ ràng vẫn chưa kịp yêu nhau thì đã phải phân cách.

Cậu ấy cố gắng nhìn tôi cười: “Bởi vì chúng ta đều có thế giới riêng, tớ cũng có thế giới riêng của tớ, cho nên tớ phải trở về đấy”.

“Muỗi, cậu muốn trở về đâu chứ?”.

“Tịch Tịch, tiểu thuyết có rất nhiều thủ thuật lừa người, có rất nhiều người yêu nhau, đều kết hôn rồi sinh con, sống hạnh phúc cả đời bên nhau”.

“Muỗi, cậu muốn trở về đâu?”.

“Tịch Tịch, nếu tớ đi rồi, cậu hãy rắc tro cốt của tớ xuống biển, đừng giữ lại gì hết”.

Lúc đó tôi không thể thở vài phút, trong lòng đau đến mức chẳng còn tâm trí nào nhớ, tôi nhẹ nhàng hỏi cậu ấy: “Tại sao phải như thế, lẽ nào một chút nhớ mong cậu cũng không để cho tớ giữ ư, tro cốt cũng rắc hết, thế bên cạnh tớ còn có thể có cái gì chứ, cậu đi rồi, tớ chỉ có một mình, bây giờ ngay cả đến tro cốt phải rắc hết, lẽ nào sau này cậu không cần tớ nữa, Muỗi ơi, cậu dẫn tớ đi theo đi, nếu cậu bỏ tớ ở lại, cậu nghĩ tớ phải làm sao?.

“Tớ muốn cậu hạnh phúc, cho nên cậu phải sống cho thật tốt đấy”.

“Muỗi, cậu có thể dẫn tớ theo không, cậu bỏ lại tớ một mình có nghĩa gì chứ, cậu muốn tớ phải thế nào, những ngày tháng sau này, cậu muốn tớ thế nào đây, lẽ nào cậu muốn nói với tớ, cậu yêu tớ, hy vọng tớ hạnh phúc, cho nên cậu muốn tớ phải sống, cố gắng sống tiếp, nói như thế là thế nào? Người cũng không còn nữa, làm sao có thể coi như không có chuyện gì mà sống tiếp được chứ, cậu dạy tớ đi, dạy tớ làm thế nào để sống tiếp đi, cậu có thể đưa cho tớ một lý do để tớ tin tưởng không?”.

Nước mắt của tôi đã chảy đầy mặt, nghẹn ngào tưởng như không nói được nữa, nhưng mà tôi vẫn không ngừng nói: “Tớ làm không được đâu, tớ làm sao có thể quên hết mọi thứ mà sống tốt được, Tần Chi Văn, nếu cậu nói Dụ Tịch cậu đi cùng tớ nhé, tớ nhất định không do dự gì đi theo cậu. Nhưng cậu lại bảo tớ phải sống tốt, cậu như thế thì gọi là cái gì chứ, cậu chết rồi thì chẳng còn biết gì hết, còn cậu bảo tớ làm sao có thể chấp nhận, làm sao có thể một mình chịu đựng chứ...”.

“Tịch Tịch, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, sao mà câu nói nghe quen thế!”.

Mưa vẫn cứ rào rào rơi, trong không khí bao trùm khí ẩm màu xanh khói.

“Thật là, Muỗi, tớ thất bại rồi, cả cuộc đời đều bị cậu nhìn thấu, giả vờ tình cảm sâu sắc quả đã thất bại rồi”.

Tôi đứng dậy, lau lau nước mắt, nhìn cậu ấy cười, sau đó đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng, chân tôi mềm nhũn ra, rồi ngất xuống.

Ngày Tần Chi Văn mất, là ngày mưa cuối cùng của tháng Tám.

Trên cánh cửa kính lớn đọng đầy những giọt nước, xếp theo hàng dọc, một khoảng mơ hồ, rồi bị gió thổi bay tung lên, căn bản không có điểm trọng tâm, cũng giống như nước mắt của tôi, không biết từ đâu đến và chảy đi đâu.

Rốt cuộc con người, một lần rồi lại một lần, chảy bao nhiêu nước mắt, khóc cạn rồi, hay sẽ còn ẩm ướt.

Tôi vẫn còn nhớ đã nói với Cố Tông Kỳ và tất cả mọi người rằng: “Cầu xin anh, hãy để em chết đi, Muỗi không còn nữa rồi, em sống làm gì chứ, cầu xin mọi người...”.

Tôi không biết đó là nước mắt của tôi hay là nước mưa nữa, hay là nước mắt của Cố Tông Kỳ, rơi trên cổ tôi, từng sợi trên thân thể trầm lặng xuống đến phát sốt.

Kể từ lúc đó, Cố Tông Kỳ ôm tôi suốt, đôi mắt tôi, một giây cũng không rời mắt khỏi Tần Chi Văn đang ở trong quan tài. Cậu ấy dường như đang ngủ, tôi cứ luôn quên nói với Tần Chi Văn rằng, nốt ruồi ở đuôi mắt cậu ấy gọi là nốt ruồi nước mắt.

Cho nên cậu ấy đã xin hết nước mắt của cả đời tôi.

Sau khi mưa xong, trời sáng bừng, mát mẻ, ngủ trưa dậy, mở toang cửa sổ ra có thể ngửi thấy mùi không khí thoáng mát, mặt trời chói chang ở trên cao nhưng không còn khô nóng nữa, nơi nơi đều khiến con người ta cảm thấy thoải mái.

Nếu như cuộc sống của tôi, là bãi cát được đắp bên bờ biển, tất cả những gì liên quan đến Tần Chi Văn chính là xương cốt trung tâm, khi hồi ức của cậu ấy dần dần theo sinh mạng biến mất, thì tất cả đều phân ly xa cách, cả bầu trời trước mặt tôi trở nên đen tối, bãi cát biến thành miếng đất bằng, chán nản tựa vào bờ biển.

Trì hoãn tim phản ứng PTSD(*), sau này mọi người nói với tôi như thế.

(*) PTSD - viết tắt của cụm từ Post Traumatic Stress Disorder - khủng hoảng tinh thần sau một biến cố.

Bởi vì đây là một bệnh thần kinh không thường gặp, không ai giải thích rõ ràng được nguyên do tại sao.

Mùa thu phức tạp và kéo dài này đã đến rồi.

Vì thế mà sự cô đơn của tôi theo năm tháng, cũng dần dần đến.