Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc - Chương 31
Chương 31: Thành thực nhất chính là thân thể
Lấy thân chuộc tội?!
Bối Bối trợn tròn mắt, nắm chặt áo của yêu nghiệt đại nhân, há to miệng dồn sức trả lời:
“A a….. A a .…hắt xì…….. Khụ khụ……”
Vi – rút cũng không để ý đến đây đang là tình trạng như thế nào, nó muốn tàn sát bừa bãi liền tàn sát bừa bãi, muốn cho nước miếng phun, nước mũi phun ra lúc nào liền phun ra.
Cô hắt xì cũng bị sặc, toàn thân run rẩy, không thể ngăn chặn chất lỏng được phun ra……
>_<
Tỉ Hà Di khẽ nhíu mày, đáy mắt lại hiện lên ý cười, đưa đầu Bối Bối tựa trên vai hắn, kéo vào trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve ở sau lưng cô, làm giảm bớt triệu chứng nghiêm trọng của bệnh cảm.
Mùi xạ hương êm dịu và hơi thở nam giới bao quanh người cô, massage sau lưng cũng thực thoải mái, một chút lại một chút xoa dịu thân thể đang run rẩy của cô, cả người dựa vào cơ thể thực vững chắc, ôm ấp cũng thực ấm áp.
Cơn hắt xì khó chịu khác thường được dừng lại, Bối Bối vẫn nắm chặt áo, ở trong ngực Tỉ Hà Di khụt khịt, cả người thoải mái như một con vật nhỏ được chủ nhân yêu thương, cưng chiều, chỉ kém chưa rên rỉ hai tiếng “Meo meo ô……”.
Ấm áp quá, thật thoải mái, từ sau khi mẹ cô qua đời, cô chưa có một cái ôm ấp áp như thế này!
Ngước mắt lên xem xét, là áo sơ mi đàn ông, lại còn dính một ít chất lỏng, còn có cái cổ trắng mịn của yêu nghiệt đại nhân , nhìn qua thực muốn cắn một ngụm.
Ách…… Yêu nghiệt đại nhân?!
Thần chí hơi chút khôi phục, Bối Bối đột nhiên tỉnh ngộ, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, khăn ăn bao trùm ở trên mặt cô, lau đi nước mắt, nước mũi, đôi môi thường thường lãnh đạm mấp máy: “Thời tiết lạnh không được ăn kem, thói quen này tại sao vẫn chưa sửa được?!”
>_<
“Cái kia…… Tôi……”
Bối Bối không nói được câu nào, nhìn đôi mắt đen như ngọc của Tỉ Hà Di mà cảm thấy rối loạn, trong đầu chỉ còn hai chữ : Bị hôn!
Lại có thể bị yêu nghiệt đại nhân hôn?!
Cô phải nói gì?
Cô nên nói gì?
Nghẹn đến mức nước mắt lưng tròng, rốt cục cô hạ quyết định quyết tâm kêu: “Vincent!”
Tỉ Hà Di chăm chú nhìn cô.
“Bệnh cảm quá nặng rồi, vừa rồi chắc chắn đã xuất hiện ảo giác!” Bối Bối âm thầm di chuyển thân thể, cười ha ha.
“Ảo giác?!” Giọng nói lạnh như băng làm cô sợ đến nỗi muốn chạy thật nhanh ra khỏi phòng nghỉ.
Bối Bối cứng ngắc quay đầu, không dám nhìn vào mắt của hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh nên uống thuốc sủi đi!”
Nhìn cô gái nhỏ đang chạy trốn khỏi phòng nghỉ, ngón tay thon dài của Tỉ Hà Di nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, lau đi son môi bị dính ở đó, khóe môi giơ lên.
Bảo hắn uống thuốc sủi là sợ hắn bị lây bệnh sao?! Xem ra cô biết rất rõ vừa rồi không phải ảo giác……
***
Thất bại!
Hoàn toàn thất bại!
Cùng yêu nghiệt đại nhân PK lại một lần nữa thảm bại!
Bối Bối gần như là khóc hết nước mắt cấp tốc chạy khỏi tầng 38, không hề thấy được ánh mắt xem xét của mọi người, còn có Linda ở sau lưng hỏi : “Lynn, ngày mai cô muốn uống canh gì?”
>_<
Lật bàn……
Uống TM ma quỷ canh?!
Vốn định tìm Tỉ yêu nghiệt kiến nghị, muốn thoát ly nước sôi lửa bỏng, lại trực tiếp đem dê vào miệng cọp, lần này không chỉ là đùa giỡn bình thường, mà là đùa giỡn tiếp xúc thân thể!!
Bị hôn, là đầu lưỡi cuốn lại lẫn nhau, chính là hôn kiểu Pháp……
Quấy rối tình dục, tuyệt đối là quấy rối tình dục!!
┬_┬
Bối Bối ở trong thang máy run run, cảm xúc hỗn loạn.
“Lynn, em làm sao vậy?” Thang máy dừng lại ở tầng 37, Hầu Ngôn Thanh cầm văn kiện tiến vào.
Bối Bối ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Ngôn Thanh, hắn cũng là mặc áo sơmi, dáng người cao gầy, nhẹ nhàng khoan khoái thanh cao, trên mặt chợt hiện vẻ quan tâm, đôi môi phúng phính hơi hơi mở ra.
Cô nhớ tới lần trước ở quán bar uống say, hôn qua người đàn ông này……
Ma xui quỷ khiến, Bối Bối đứng thẳng dậy thế nào mà lại nhào vào trong lòng hắn.
Hầu Ngôn Thanh thật không ngờ ở thang máy lại được ôm người đẹp, hắn có chút thụ sủng nhược kinh, không để ý đến văn kiện đang ở trên tay, vươn tay ôm lấy Bối Bối, chịu đựng lực đạo do cô mang đến.
Chỉ là hắn còn chưa có thời gian để thích ứng, Bối Bối đã thoát ly khỏi vòng tay của hắn, trong lòng âm thầm mắng chính mình: Biện Bối Bối ngươi thật đần độn?! Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau?! Như thế nào có thể so sánh?! May mà trong thang máy chỉ có hai người, nếu không thật SB! (SB: điên khùng)
Cô xấu hổ cười cười với Hầu Ngôn Thanh cười: “Steven, thực xin lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái, không biết chính mình đang làm cái gì!”
“Không quan hệ, tôi không ngại.” Hầu Ngôn Thanh tao nhã nhìn cô.
Bối Bối đỏ mặt: “……”
“Vừa rồi em đi đây vậy?” Hầu Ngôn Thanh thấy bộ dạng của cô, độ ngột hỏi.
“Tầng 38, có chút việc tìm Vincent.” Cô trả lời thành thật, kỳ quái, trong nháy mắt biểu tình trên khuôn mặt hắn thay đổi, lông mày nhíu lại.
“Kỳ thật, lời nói thật từ đáy lòng, tôi thật hy vọng em có thể thường xuyên không thoải mái.” Hắn mỉm cười ấn nút kế tiếp, thang máy đột nhiên ngừng lại.
( ̄口 ̄)!
Đây là tình huống gì vậy?!
Bối Bối dựng tóc gáy, lặng lẽ xê dịch vào một góc sáng sủa.
Hầu Ngôn Thanh cũng đi theo hướng cô xê dịch, một tay lấy văn kiện, một tay chống trên mặt tường kính của thang máy, gương chiếu rọi khuôn mặt tươi cười ôn hòa của hắn: “Lynn, em có nhớ lời ước hẹn của chúng ta không?”
Bối Bối囧, hứa hẹn cái gì?
Hầu Ngôn Thanh nhìn vẻ mặt không nhận ra của cô, nhíu mày nói tiếp: “Không nhớ rõ sao? Em đáp ứng mời tôi một bữa cơm, nhưng là đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được!”
A…… Đúng vậy!
Khi đó ở quán cà phê của Kì Kì, cô đã đồng ý mời Hầu Ngôn Thanh một bữa cơm để nhận lỗi, bởi vì cô nghĩ có lẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, cho nên mới thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới lại có chuyện trùng hợp như vậy!
“Đúng, Steven, cám ơn anh đã nhắc nhở. Nếu không bận, tối thứ Sáu này có được không, anh xem thế nào?” Bối Bối suy nghĩ một lát, cảm thấy làm người nói lời phải biết giữ chữ tín.
Hầu Ngôn Thanh hơi hơi cười, ấn nút thang máy: “Em muốn ăn gì?”
Hô…… Thở ra một hơi, Bối Bối nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một nhà hàng không phải nhà hàng nổi tiếng nhưng thức ăn rất ngon:” Nhà hàng Taiji đi, đồ ăn Thái Lan, anh đã nếm qua chưa?”
“Tốt! Một lời đã định!”
thân thể (2)
Mặt đen như than bước ra khỏi thang máy, Bối Bối lại lần nữa tự cổ vũ tinh thần của chính mình, dù sao hiện tại cô đã là người bị công chúng quan tâm, dù nói như thế nào cũng là một người quản lý, không thể mất dáng vẻ!
13:30, thời gian đi làm, cô nhìn thẳng, hướng văn phòng đi đến.
Vẻ mặt của Tiểu Tôn rất hoảng sợ chạy đến gần cô, đến gần trước mặt Bối Bối lặng lẽ nói: “Sếp Bối……”
“Sếp Bối cái gì? Làm việc đi……” Tâm tình của cô hiện tại thật khủng khiếp, bỏ qua Tiểu Tôn, tiếp tục đi qua khu văn phòng chung.
Vẻ mặt của Tiền Trinh cũng rất hoảng sợ, giống như một đứa nhỏ chạy gần lại đây: “Sếp Bối……”
Các cô gái này làm sao vậy?!
Bối Bối ngắt lời Tiền Trinh:” Chờ quay về phòng làm việc nói sau!” Nói xong lại bước đi về phía trước, nhẹ nhàng bước đi, không nhìn đống hỗn độn ở phía trước.
Bộ dáng như đi bộ của cô, làm cho Tiểu Đại cũng có vẻ mặt hoảng sợ muốn nói lại thôi.
Ba người vẻ mặt đau khổ đuổi theo cô đi vào văn phòng, Bối Bối lấy thuốc sủi từ ngăn kéo ném cho Tiểu Đại: “Mardi, không có việc gì để làm, đem cái này đưa đến tầng 38 đi!”
Tiền Trinh & Tiểu Tôn: >_<
Tiểu Đại ( ̄口 ̄)! Cầm thuốc sủi, bi phẫn chỉ vào Bối Bối, rốt cục cũng nhả ra những ý nghĩ mới nãy cô định nói: “Sếp Bối, khoan nói đến viên sủi, cô xem miệng của cô…… Giống như lạp xườn……”
Lạp xườn?!
Bối Bối lấy gương soi, son môi bị Tỉ yêu nghiệt hôn đến phai mờ, môi xưng lên thành một vòng tròn, thật sự rất giống lạp xườn.
Đó cũng có nghĩa là, lúc trước ở thang máy cùng Hầu Ngôn Thanh, vừa rồi đi qua khu văn phòng, tất cả các đồng nghiệp đều nhìn rõ đôi môi bị chà đạp đến mức giống lạp sườn của cô?!
Bối Bối囧tl
***
Đi qua M-Box, Bối Bối tới quầy bar, đặt mông ngồi trên ghế, nói với bartender – lão A: “Black Russian”
Sau đó cả người cúi gập ở quầy bar, tóc dài đen nhánh che kín toàn bộ khuôn mặt.
Lão A bỏ lại chiếc cốc đang lau dở, lấy một lọ Vodka bắt đầu điều chế Black Russian, động tác thuần thục, miệng cũng cũng không có nhàn rỗi: “A Biến, hôm nay tâm tình lại không tốt?!”
“Tôi không muốn sống nữa!” Bối Bối cùng Sắc Nha trăm miệng một lời, nói.
Long Điện ở bên cạnh nâng ly BloodyMary lên uống, một tay cầm zippo châm một điếu thuốc, nhìn Bối Bối đang ủ rũ, lại nhìn Sắc Nha cũng đang buồn thối ruột, lắc lắc đầu phun ra mấy vòng: “Sắc Nha vì bị anh trai tiêu hủy hết GV, này tớ có thể hiểu được. Nhưng A Biến, không phải dạo này cậu rất đào hoa hay sao, như thế nào cũng lại không muốn sống?”
“Cái rắm……” Bối Bối khởi động thân thể, đưa tay nhận ly Black Russian uống một ngụm, chút đắng của cà phê và chút cay của rượu Vodka trộn lẫn, tuy rằng kích thích vị giác nhưng cũng rất dễ uống.
Rượu lạnh làm cho tâm tình của cô tỉnh táo một chút, cô đem tất cả những chuyện điên cuồng mấy ngày gần đây kể hết ra.
“Oa…… Thực phấn khích, Biến, bạn sắp quay một bộ phim truyền hình nhiều tập của đài TVB?” Sắc Nha hoàn hồn trở lại.
Bối Bối nhìn ly Whisky Float ở trước mặt Sắc Nha, trong mũi hừ nhẹ: “Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, cũng dám uống rượu?!” (Miệng chó không thể khạc ra ngà voi: Kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế )
“Tớ có thể không mượn rượu giải sầu sao?! DVD của tớ, toàn bộ video ở trong ổ cứng…… Nhớ ngày đó vì nguyên bộ Yukiya, tớ còn phải hy sinh ảnh chupcj của anh trai tớ đưa cho đồng đảng hủ nữ YY, tớ cũng đâu có dễ dàng đoạt được?!” Nghĩ đến chuyện thương tâm, Sắc Nha rơi lệ đầy mặt, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
>_<
Khó trách Chân đại ca lại truy tìm đống GV mãnh liệt như vậy, hóa ra anh ấy là nạn nhân trực tiếp bị hại, Bối Bối có chút chột dạ, tự an ủi mình.
Sắc Nha chưa hết giận, gương mặt đổ ửng nắm tay bạo rống: “Tớ mà tìm ra được đứa nào báo cáo với anh trai của tớ, tớ sẽ đem nó giết chết không tha!”
>_<
Khóe miệng của Bối Bối run run, nói sang chuyện khác: “419 tiên sinh mới tìm được, lại phát sinh chuyện như vậy, tớ gặp phải chuyện phiền phức rồi…… Các cậu nói rốt cuộc tớ nên làm cái gì bây giờ?!”
Lão A cười thờ ơ, tiếp tục lau chiếc cốc, Long Điện hút thuốc nói: “Biến, cậu có cảm giác với ai nhất?”
Bối Bối mê mang: “Cái gì có cảm giác nhất?”
“Chính là muốn cùng người nào ở trên giường!”
Phốc…… Bối Bối thực không tiền đồ phun rượu ra khỏi miệng, giơ tay lên gõ vào đầu Sắc Nha!
Long Điện cúi đầu cười thành tiếng, đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn mà lão A đưa cho, có hứng thú khuyên can: “Biến, kỳ thật ý tứ của Sắc Nha cũng gần đúng! Đôi khi khác phái cũng thu hút lẫn nhau bởi……”
“Hormone” Lão A xen mồm.
“Đúng! Hormone!” Long Điện hướng lão A gật gật đầu:” Kỳ thật giữa hai người khác giới cũng thu hút lẫn nhau bởi điểm ấy, cậu muốn biết ai có thể hấp dẫn được hắn, chỉ cần tới gần hắn là có cảm giác!”
“Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa?!” Sắc Nha bay nhanh ra, vừa cầm lấy tay của Bối Bối, vừa hét to: “Phương pháp nhanh nhất chính là cậu ở trên giường cùng với ba người đó, ai cho cậu cảm giác thích nhất, chính là người đó!”
” Dựa vào…… Cậu còn nói!” Bối Bối nổi giận, sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, một phen bóp cổ Sắc Nha, học tập Mã giáo chủ rít gào từ đầu đến cuối!
Một trận đùa giỡn qua đi, hai người ngồi vào chỗ của mình, tâm tình của Bối Bối tốt hơn một chút, thở phì phò nói: “Kỳ thật tớ cũng muốn thử, nhưng cậu bảo tớ phải lăn lộn ở trên giường với ba người, tớ không có khả năng để làm chuyện đó! Với lại, lần trước tớ không nhớ mình có cảm giác gì……”
“Thật sao? Xem ra chính cậu rất rõ ràng rồi……” Long Điện cúi đầu cười, đem tàn thuốc gạt vào gạt tàn, lại hút một ngụm, ánh lửa chập chờn trong bóng tối: “Biến, tớ và cậu đã từng nghe một câu chuyện xưa, bây giờ tớ kể lại cho cậu: Một vị đạo sư nghe nói ở Ngọc Thiền Tự có vị cao tăng đắc đạo, vì thế liền tới cửa cầu đạo. Đắc đạo cao tăng cái gì cũng không nói, đưa một cốc trà đến trước mặt hắn, cầm ấm trà thay hắn rót trà. Chén trà kia chỉ chốc lát liền đầy, mà đắc đạo cao tăng vẫn tiếp tục rót vào cốc, nước trà tràn ra khỏi cốc, đạo sư vội la lên:‘ Đầy, đầy!’, đắc đạo cao tăng liền ngừng việc rót trà, hai tay tạo thành chữ thập nói: ‘Thí chủ giống như chén trà này, sao có thể hướng lão nạp cầu đạo?’”
Đây là câu chuyện cô từng dùng để khai đạo Long Điện, khi đó cô tưởng nói cho cô ấy : Chỉ có đem tâm trống không, mới có thể dung nạp được những thứ khác.
Mà nay Long Điện lại đem chuyện xưa này kể lại cho cô, ý muốn nói với cô: Tâm đã muốn đầy, cho nên mới không có cảm giác đối với người khác!
Long Điện, cô gái này!
Tâm tình của Bối Bối hiện tại nhẹ như lông chim, hốc mắt có chút nóng, che dấu quay đầu nói với lão A : “Vẫn như cũ, cho tôi ba ly Three friend!”
Lão A sang sảng cười, đặt ba chiếc ly ở trước mặt ba người.
“Vì một tình bạn không ảnh hưởng bởi đàn ông! Cheers!”
“Oa…… Thật thích!” Sắc Nha ngày thường không uống được rượu, hôm nay có chút uống nhiều lắm.
Tâm trạng của Bối Bối vui vẻ hơn, đột nhiên cô lĩnh ngộ được điều gì đó, hạ quyết định nhìn Long Điện nói:” Long Điện, cho tớ mượn hai mươi vạn!”
Long Điện đang nghịch zippo, ngừng lại một chút, một tay cầm điếu thuốc, phun ra một vòng tròn: “Tốt, giữa trưa ngày mai tớ đem qua cho cậu!”
Hai người nhìn nhau, đều vì ánh mắt của đối phương mà hiểu rõ.
Có bạn bè, thật tốt a……
Giữa trưa hôm sau, một cô gái ăn mặc như con trai, cả một bộ đồ trắng, xuất hiện ở nhà ăn Thánh Thế.
Cô buộc gọn tóc ở sau lưng, có tư thế oai hùng hiên ngang, dáng người hơi gầy so với những cô gái khác, với chiếc áo vest, càng làm nổi bật tư thế oai hùng hiên ngang của cô, có khác một phen trung tính mỹ cảm.
Cô đứng ở cửa, liếc mắt nhìn toàn bộ nhà ăn, bước theo các dãy bàn ăn mà đi, dọc theo đường đi hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
“Long Điện!” Bối Bối hướng cô phất phất tay, ba người cấp dưới và Đoàn Huy ngồi cùng bàn đều đồng loạt quay đầu nhìn lại cô.
Long Lưu Ly đi đến bên người Bối Bối, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua, gặp gỡ vẻ mặt của Đoàn Huy hiện lên một tia hoảng hốt, cô cúi đầu tiến đến bên tai Bối Bối nhẹ nhàng hỏi: “Thằng nhóc ngồi cùng bàn với cậu và ba người kia là ai đấy?”
Bối Bối kiễng mũi chân, cũng tiến đến bên tai Long Điện nói nhỏ: “Chính là người kia “tiểu xanh miết”, 419 tiên sinh! Tớ hỏi vay tiền cậu vì muốn trả lại cho cậu ta!”
Hai người nói chuyện vô cùng thân thiết, không để ý đến ánh mắt của những người bên ngoài, vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, bộ dáng rất bắt mắt người khác……
Long Lưu Ly ôm lấy cổ Bối Bối, ở bên tai cô nghiến răng nghiến lợi:
” A Biến, cậu nhìn kỹ đi! Thằng nhóc kia là con trai của Đoạn Khải Hùng – chủ tịch tập đoàn Toàn Thịnh! Nếu cậu ta là 419 tiên sinh, tớ không thể không biết?!”