Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc - Chương 42

Chương 42. Đầu bếp quái dị

Trên giường lớn, chăn cùng ga nhăn nhúm thành một đống, Tỉ Hà Di cầm mắt cá chân mảnh khánh của Bối Bối, một tay nâng eo nhỏ của cô lên, mãnh lực thẳng tiến giữa hai chân….. 

Âm thanh của tiểu nữ nhân trầm thấp, quanh quẩn ở bên tai, càng thúc giục kích tình, anh không ngừng ma sát cơ thể cô, không ngừng biến đổi biện pháp ra vào cơ thể cô, hận không thể dung nhập người mình yêu vào tận trong xương tủy.

Cảm giác run rẩy ập đến, Tỉ Hà Di kêu rên một tiếng, cuối cùng dùng sức đâm thẳng vào bên trong, nháy mắt mọi động tác của anh đình chỉ lại, toàn thân mồ hơi ướt đẫm đè lên trên người Bối Bối, thở dốc ở bên tai cô thổi nhiệt.

@__@

Này rốt cuộc là ai ngủ với ai a a a a…..

Kịch liệt vận động xong, cơ thể Bối Bối cũng ướt đẫm mồ hôi, sức nặng trên người Tỉ Hà Di ép xuống khiến cho cô hít thở không thông, đưa tay đập mạnh vào lồng ngực ẩm ướt của anh.

“Nặng…. Thở không nổi…….”

Hai tay anh chống xuống, khởi động nửa thân trên, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu, mồ hôi theo đó rơi xuống trên má Bối Bối.

Ánh đèn yếu ớt ở phòng ngủ càng tô đậm vẻ mặt mông lung thư sướng của Tỉ Hà Di, đầy mê hoặc mà quyến rũ, khiến cho Bối Bối nghĩ đến muốn chảy máu mũi.

Anh xoay người nằm xuống bên giường, thuận tay đem cô kéo vào trong lòng.

Đối mặt với bộ ngực vạm vỡ tích đầy mồ hôi của anh, Bối Bối kéo kéo chăn, thật cẩn thận di chuyển trong lòng anh.

“Bảo bối, vừa làm xong không cần khiêu khích anh lần nữa, nghỉ ngơi một lát rồi làm lại!” Tỉ Hà Di ôm càng chặt, ngăn cản Bối Bối đang ở trong lòng anh loạn động như con thú nhỏ.

>_<

Bối Bối hỗn độn, rốt cục ngượng ngùng ngẩng đầu, liền rơi vào trong đôi mắt đen như ngọc, đáy mắt kia ở nơi sâu kín như lóe ra quang mang giống như đang kể cho cô điều gì, chợt lóe lại chợt lóe.

Trong nháy mắt khiến cho cô có chút hoảng hốt…….

Góc độ nhìn lên như vậy, còn có vòng tay ấm áp, ánh mắt mang theo sủng ái cùng cưng chiều, tựa hồ rất quen thuộc.

Ngây ngốc nửa ngày, Bối Bối có cảm giác khó hiểu, cố lấy dũng khí mở miệng hỏi: “Cái kia, [Ta là Giroro] có phải là anh hay không?”

Tỉ Hà Di nhìn thấy cô khẩn trương tới mức dùng ngón tay ở trên ngực anh loạn vẽ vòng vòng, thân thể lại rung động, trầm thấp trả lời: “Đúng vậy.”

( ̄ c ̄)

Bối Bối càng khẩn trương, động tác trên ngón tay càng nhanh hơn, vì sắp tìm được đáp án khiến cô kích động không thôi: “Vậy, [Ta là Keroro] là ai?”

Tỉ Hà Di cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, ôm cô xuống giường: “Em đoán xem!”

┬_┬

Không có người nào trêu đùa người khác như vậy nha!…..

Bối Bối bị ôm vào phòng tắm, đưa tay đập đập vào bờ vai của anh: “Người nào, nhất định là một người, mau nói cho tôi biết!”

Tỉ Hà Di xả nước nóng vào bồn tắm lớn, tay túm chặt hai chân dài đang loạn đá, hành động dứt khoát, liền mạch, xoay người đem cả hai ngồi vào trong bồn tắm.

Anh chậm rãi cầm xà phòng chà xát thân thể của cô, lại thổi khí bên tai nói: “Xà phòng hương hoa phong, em vẫn luôn dùng sao?”

Bối Bối = =, xà phòng có quan hệ gì tới anh, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Trước đây mẹ tôi vẫn dùng loại này cho nên đã trở thành thói quen của tôi, hơn nữa đây là mùi hương tôi thích nhất. [Ta là Keroro] là ai? Nói mau a!”

Tỉ Hà Di trầm thấp cười, đem cơ thể cô nhấc lên ngồi trên đùi anh, môi lướt qua giữ chặt cánh môi đỏ mọng.

Ngấu nghiến vòng vo hồi lâu mới buông Bối Bối đã thở không nổi ra, chậm rãi xoa nắn bọt xà phòng trên da thịt trơn mềm nhẵn nhụi.

Vừa xoa nắn thân thể cô, vừa dùng giọng điệu làm cho toàn thân người ta muốn nhuyễn ra, chậm rãi nói: “Giống như có nhiều chuyện sẽ không vì thời gian mà thay đổi, có rất nhiều bí mật chỉ khi chính mình phát hiện mới cảm thấy vui mừng!”

>_<

“Mau nói, mau nói a! Đều ngủ với người ta rồi, nói mau!” Bối Bối giận, móng tay như mèo cào loạn trước ngực anh, gấp đến độ nói không suy nghĩ, đè anh xuống nước, cũng không ý thức được toàn thân lõa thể của chính mình dính đầy bọt biển đang cưỡi trên người ta, tư thế khiêu khích vô cùng, mị hoặc mà đầy kích tình.

Ánh mắt của Tỉ Hà Di chợt lóe, môi mỏng khẽ nhếch lên, nâng vòng eo nhỏ đang đè trên người mình lên, cũng không thông báo một tiếng, trực tiếp đem vật thể đã nóng rực ngẩng đầu thâm nhập vào cơ thể của Bối Bối.

“Ngủ với anh cũng không nói cho em! Hơn nữa…..” Anh mỉm cười nhìn biểu tình khiếp sợ của cô, tà ác cực độ, bắt đầu luật động, một bên thở dốc thì thầm: “Hiện tại em ở trên anh ở dưới, không phải là anh đang bị em ép sao?!”

Vì sao cùng yêu nghiệt PK, cô luôn thất bại?!

Cả tối hy sinh lớn lao như vậy chỉ để thu thập một ít thông tin tình báo, nhưng kết quả vẫn là cả đêm đều rối rắm vấn đề ai ngủ với ai!

Cô vẫn như trước không biết [Ta là Keroro] là ai!

= =

Nguyên một buổi sáng, Bối Bối âm thầm ngồi cắn răng, đợi tới giữa trưa, mười một giờ bốn lăm phút hẹn gặp Sắc Nha, hai người một lời cùng không nói kéo nhau vào nhà ăn dành cho nhân viên Thánh Thế.

Chân Vị lấy cớ đi phỏng vấn, từ trong phòng làm việc chuồn ra ngoài, lúc này cô mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng nhạt ngồi cùng Bối Bối ở một góc khuất trong nhà ăn.

“Còn tưởng đầu óc cậu bị sét đánh hỏng, một mình mời tớ ăn đại tiệc, vòng vo nửa ngày hóa ra là mời cơm nhân viên sao? Hừ……” Sắc Nha đeo một vẻ mặt đầy khinh thường, mở miệng kêu ca.

“Bớt nói nhảm, ăn hay không ăn?!” Bối Bối trừng mắt nhìn thẳng, bẻ tay răng rắc làm bộ biến gương mặt ai đó thành bánh bao trắng mịn.

“Được rồi, rốt cuộc muốn tớ làm gì a?” Sắc Nha nịnh nọt đầu hàng.

Bối Bối đã sớm có chuẩn bị, từ trong túi lấy ra thẻ ăn của nhân viên nhét vào trong tay bạn: “Cậu nghe tớ nói, một lúc nữa cậu đi tới cửa bán đồ A, tìm một đầu bếp tóc nâu gọi một suất cơm, tớ sẽ đi đằng sau cậu gọi một phần y như vậy. Nhớ rõ phải làm như không quen biết đó!”

Chân vị 囧, ném thẻ ăn xuống: “Làm gì chứ?! Ăn một bữa cũng khó khăn như vậy!”

“Đầu bếp này rất đáng nghi, mỗi ngày hắn đều bảo cấp dưới lén mang bữa sáng cho tớ, hơn nữa tớ đang hoài nghi hắn chuẩn bị cơm trưa cho tớ khác với những nhân viên khác, cho nên tìm cậu đến thử xem!”

Ôi, đáng thương cho cô chỉ là một con chuột bạch thí nghiệm a!

Chân vị 囧 lần 2: “Tại sao không tìm đồng nghiệp của cậu?”

Bối Bối kéo tay áo Sắc Nha nói: “Hiện tại trong Thánh Thế tớ không còn ai có thể tin tưởng!”

Một phen lệ chua xót ập tới……

“Này, nhớ rõ là cửa bán đồ A!” Bối Bối kéo áo lông của Chân Vị.

“Đã biết, là người có mái tóc nâu đeo khẩu trang trắng phải không? Hắn cao như vậy, đúng là hạc trong bầy gà, làm sao nhận sai được chứ!”

Chân Vị nắm chặt thẻ ăn trong tay, xoay người nghiêm túc nói: “Kỳ thật, có một vị đầu bếp theo đuổi cũng không tệ, có thể há mồm nằm ăn ngon mỗi ngày!”

Sắc Nha này >_<

Gió sông Dịch hiu hiu thổi, tráng sĩ một đi không trở về!

Chân Vị đắm chìm trong tình tiết bi tráng tại câu thơ ám sát Tần Vương, sải bước tiến về phía trước, sau đó nhìn đến đồ ăn của nhân viên Thánh Thế — hỏng mất rồi!

“Đẹp trai, đẹp trai! Tôi muốn mực nướng tương, rau hẹ xào trứng chim, cơm rang Dương Châu, còn có canh đậu hủ thịt băm!” Cô bẹp miệng, ồn ào: “Tôi thích ăn đậu hũ nhất!”

(Pup: vâng ạ, những món Sắc Nha tiểu thư nhìn thấy đã gợi lên tâm hồn Sắc của tỷ ấy!)

= =

Bối Bối ở phía sau lùi về một bước nhỏ, ánh mắt xem thường……

Dường như tâm tình ngày hôm nay của vị đầu bếp kia không được tốt lắm, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang khẽ chớp chớp, không kiên nhẫn nói: “Còn thiếu món rau, không bằng liền chọn tỏi xào dưa chuột xắt đoạn đi!”

“Không được!!”

Một tiếng hét to rời khỏi miệng, làm rung động phạm vi 3 km xung quanh, đại đầu bếp bị dọa đến mức tay cầm dao rơi giữa không trung.

Mà Bối Bối lại lần nữa lùi về sau một bước nhỏ, trong lòng âm thầm nói: Xong rồi! Động đến điểm hủ của Sắc Nha rồi…… (hủ: hủ nữ)

Đại đầu bếp lấy lại tinh thần, lông mi dựng thẳng, khẩu khí hung tợn nói: “Sao lại không được?!”

Chân Vị nhìn dưa chuột bị xắt đoạn xào với tỏi ở trong khay, đau lòng than thở nói: “Dưa chuột bị cắt, kia vẫn còn là dưa chuột sao?!”

Đại đầu bếp lại dùng ánh mắt “Ngươi có bệnh!” nhìn cô một cái, tròng mắt mang theo tơ máu: “Dưa chuột bị xắt tại sao không còn là dưa chuột?!”

(*Pup: Chết chửa!~ Mr. Đầu bếp giận đến điên lên rồi. May là Sắc Nha tỷ không phải đồng nghiệp nam, nếu không bị ăn đánh như chơi!)

“No, no, no……” Chân Vị đưa ngón trở lắc lắc trước mặt đại đầu bếp, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dưa chuột bị xắt với nam nhân bị hoạn là giống nhau, anh làm như vậy nó về sau thân mật tiếp xúc với cúc hoa thế nào được nữa?!”

(︶︿︶)= 凸

Đại đầu bếp không hiểu gì, sao dưa chuột lại cùng hoa cúc tiếp xúc thân mật, cái đó là nói về đồ ăn sao?!

(Pup: Ai, anh đẹp trai à, về phải bổ sung kiến thức một chút, nếu không sau này sao vớt Sắc tỷ về nhà được?

Ừ, còn ai không hiểu Sắc tỷ đang đề đập đến vấn đề gì không? Câu truyện ‘dưa chuột – cúc hoa’ nha! Thật ngại quá!~)

Hắn kìm nén nuốt xuống cơn buồn nôn, vừa đem đồ ăn đặt vào trong khay của Chân Vị, vừa hung tợn nói: “Vị tiểu thư này, ăn xong cơm đề nghị cô đi khám bác sĩ đi!”

So đo cùng thẳng nam có gì tốt?!

“Nguyền rủa anh trở thành siêu cấp tổng thụ! Dưa chuột xào cúc hoa!” Nhẹ nhàng ném cái nhìn khinh bỉ, tóc đuôi ngựa của chân vị khẽ vung, vòng eo nhỏ, mông đẫy đà, uốn éo uốn éo rời đi……

>_<

“Khụ……” Bối Bối ngẩng đầu, đối mặt với vị đầu bếp vẫn còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn người phủi mông bỏ đi, nhẹ giọng nói: “Cho tôi một phần giống cô gái vừa rồi!”

***

“Tớ thu hồi lời nói lúc nãy, tìm đầu bếp một điểm cũng không tốt!” Chân Vị dùng chiếc đũa hung hăng chọc ngoáy phần cơm rang Dương Châu, nhìn Bối Bối nói: “Nhìn thái độ của hắn, nghĩ rằng mình là đầu bếp năm sao của nước Pháp sao?!….”

Cuối cùng, thêm một câu tổng kết: “Ai gặp phải hắn thật sự là xui xẻo tám đời, ánh mắt đúng là bị mù!”

╭(╯^╰)╮ (Pup: Sắc tỷ, em thấy kẻ mắt mù đó rồi đây!)

Khóe miệng của Bối Bối khẽ run rẩy, gắp một miếng mực nướng tương ném vào trong bát người đối diện: “Ăn đi!”

Chân Vị nhìn nhìn bạn, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn con mực trong bát, sau đó dùng đũa chỉnh chỉnh tư thế của từng chiếc râu mực, biến một đống râu mực nhỏ thành hình hoa cúc.

Cô cầm chiếc đũa trong tay, hưng phấn thở dốc, dùng đầu đũa chọc chọc trung tâm râu hoa của con mực nhỏ, vui vẻ một hồi mới ‘Hnm!~’ ra một tiếng, đem mực bị xiên trên đũa a ô một ngụm ăn luôn!

Lại dùng đúng cách như vậy ăn mực trong đĩa của chính mình…..

#-.- (Pup: Cái cách ăn của Sắc tỷ thực rất muốn phun! Tưởng tượng nó là cúc hoa?! Sau dùng đũa đâm vào?! Nuốt ko trôi!)

Nữ nhân này, sắc – dâm – hủ  tam hợp một thể!

Bối Bối xem thường nhìn: “Chơi đủ chưa?! Như thế nào?!”

“Đồ ăn của cậu trong ngoài đều được nướng giòn mềm, tương được thấm đẫm vào từng đoạn da thịt, từ trong ra ngoài đều làm cho đầu lưỡi cảm nhận được vị ngon của con mực. Mà của tớ tuy rằng cũng dùng phương thức như vậy, nhưng lại nướng thiếu lửa, tương thấm không đều.” Chân Vị chép miệng tổng kết: “Đồ ăn này là từ hai người làm ra, hơn nữa người làm cho cậu tuyệt đối là một người đầu bếp cao cấp!”

Bối Bối biết Chân Vị cực kỳ biết cách thưởng thức, hơn nữa vị giác của cô ấy cực kỳ linh mẫn, cho dù là cùng loại nguyên liệu, cùng gia vị, chỉ cần ăn thử liền có thể nói được cách làm chi tiết như thế nào, lời của cô ấy, Bối Bối hoàn toàn tin tưởng.

Vậy vị đầu bếp tóc nâu kia có thân phận gì?!

Bối Bối lâm vào trầm tư, chờ khi lấy lại tinh thần, phát hiện trước mắt chỉ còn lại rau hẹ xào trứng chim.

>_<

Cô giận dữ hét lên: “Sắc Nha thối, rõ ràng biết tớ rất ghét ăn rau hẹ, tỏi xào… Tại sao cậu lại gọi mấy món này?!”

Chân Vị ngẩng đầu, cười thuần khiết: “Bởi vì rau hẹ tráng dương nha!”

Bối Bối hỗn độn, nhéo nhéo gương mặt bánh bao của Sắc Nha: “Cậu là phụ nữ muốn tráng dương cái khỉ gì a!”

Đuổi Sắc Nha đi, Bối Bối xem xét một chút rồi đóng quân ở lối thoát hiểm tầng hai, chờ vị đầu bếp thần bí kia vứt rác trở về.

Thân ảnh cao lớn vừa xuất hiện ở chỗ rẽ cầu thang, đầu hơi cúi xuống, một tay nhu nhu mắt.

Bối Bối đứng chắn trước người hắn, ngăn cản lối đi: “Có thể hỏi anh một chút chuyện được không?!”

Thân ảnh cao lớn vừa ngẩng đầu, trên mặt không mang khẩu trang……

( ̄口 ̄)!!

Giờ khắc này, Bối Bối rung động mãnh liệt!

Không chỉ vì vị đầu bếp này có bộ dạng môi hồng răng trắng giống như con trai của Cindy Crawford, càng bởi vì cặp mắt nâu to của hắn, hiện tại giống như quỷ dọa người…..

Có ai một con mắt màu nâu, một con mắt màu lam sao?!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3