Cú đấm của một đứa con gái- Chương 04

Truyện: Cú đấm của một đứa con gái

Thể loại: Tình cảm hài, bạo lực học đường.

Rating: 16+

Tác giả: CheeryChip (Lê Thanh Mai)


Facebook: https://www.facebook.com/mai.le.7731

Page: https://www.facebook.com/emcuaanhnhe 

-------------

Chap 4 : Cú đấm của một đứa con gái!

 

Hai chị em còn đang hí hứng dắt tay nhau lon ton bước trên từng bậc cầu thang dẫn tới tầng thượng thì bất ngờ phải dừng khựng lại bởi những câu nói khó hiểu của mama cái Cheer chợt vang lên.

 

Cây này hư! Cây này không hư! Cây này uống nước ra hoa! Cây này uống nước không chịu ra hoa. Thích ăn no dửng mỡ à! Đã thế thì... Được! Tao sẽ chỉ cho mình cây ngoan uống nước thôi. Còn mày... định cứng đầu với tao à! Thế thì nhịn nhé! – Vừa nói, bà vừa cầm cái bình phun nước, tưới nhẹ nhàng vào «  cây hoa ngoan «  và ngúng nguẩy bước đi, quay lưng về phía «  cây hoa hư «  rồi tưng tửng xuống nhà. Để lại một vẻ mặt vô cùng ngơ ngác cùng hiện lên trên khuôn mặt của hai đứa con gái.

 

Cái Quỳnh bất giác bần thần lên tiếng.

 

Chị... bệnh này có lây truyền không đấy?!

 

Phù! May mà không lây! Không thì chắc chị cũng chẳng còn đứng được ở đây để mà nói chuyện với mày! Thôi kệ đi! Mẹ chị hơi … ý mà! Để chị tưới cho cái cây “hư” này đã! Khổ thân nó quá! Bị phân biệt đối xử y như mình với thằng Quân.

 

Nghe bà chị nói thế, cái Quỳnh lại khẽ bật cười. Nó biết rằng trong gia đình này, chị Mai bị đối xử phân biệt hơn với anh Quân nhiều mà. Bác của nó cứ thích trọng nam khinh nữ thế thôi. Nhưng cũng còn nhiều nguyên do khác nữa … Dù vậy cũng thật là phong kiến quá!

 

Uống nước đi cây! Uống no rồi thì nhanh chóng nở ra hoa em nhé! Không thì cẩn thận lại bị mẹ chị cắt phéng đi cho mà coi đấy! Hì hì! – Vừa nói, nó vừa nhẹ nhàng đặt cái bình tưới cây xuống, rồi lóc cóc dắt con em ra chỗ rìa ban công, hí hửng chỉ về phía mấy bồn cây của nhà bên cạnh.

 

Thấy gì không?!

 

Thấy gì cơ ạ! – Cái Quỳnh vẫn tròn xoe mắt nhìn, nó cố giương lên thật căng để tìm cho ra cái vật mà chị nó đang ám chỉ.

 

            Hừm … thì là cây khế ý! Cây khế sum suê! Toàn những quả ngon! Ôi ôi! – Vừa nói, mắt cái Cheer lại vừa rung lên một vẻ thèm thuồng xen lẫn những tia nham hiểm.

 

            Này này … chị không định hái trộm mang về ăn đấy chứ! Còn xanh lắm đấy! – Cái Quỳnh khẽ giật nảy mình trước vẻ mặt vô cùng khó hiểu của bà chị.

 

Oh no! Chị hái cái thứ này về ăn làm gì. Nhưng nhìn đây này! Có trò hơi bị hay!

 

Nói rồi, nó lập tức với tay ngắt lấy vài quả khế còn sượng xanh lè và vung tay, nhắm thẳng về phía con chó lông xù đang nằm cuộn tròn mình đón nhận ánh nắng của một buổi chiều hè dưới sân nhà hàng xóm. Thật không thể chấp nhận được cái cảnh yên bình đó! Con Cheer quyết định phá cho bằng được. Thế là … một … hai … ba … nào ta cùng ném!

 

Chỉ một phát quăng thôi, quả khế xanh lè đã bay trúng đầu con chó. Nó đang nằm ngủ ngon lành thì ăn trọn một “quả tạ” không biết từ đâu bay vèo xuống đầu đánh thức cả giấc ngủ đang vào hồi yên ả nhất của mình. Con chó tức khắc thì dựng ngược lên sủa ầm ầm cả một góc nhà. Chả thấy có thêm hiện tượng gì phản xạ lại, nó quyết định ư ử thêm vài tiếng rồi lại nằm xuống, mong rằng có thể ngon lành ngủ tiếp.

 

Nhưng, thật không may! Phát này thì đến Quỳnh. Làm theo lời của bà chị. Có lẽ cũng thuộc dạng thông minh, học một biết mười, nên nó lập tức tóm ngay lấy hai quả khế còn to bự gấp hai lần quả khế của Cheer, nhanh tay quay quay vài vòng lấy đà rồi ngắm trúng mục tiêu, phi cái vèo vào đầu con chó!

 

“ Cốp! “ – Một tiếng va chạm vang lên giòn tan giữa không gian khiến cho con chó lại giật mình tỉnh dậy. Lần này thì tức lắm rồi! Cái trán nhẵn bóng có vài vệt màu vàng mới được nhuộm vẩy light của mình đang đẹp thì nay bị sưng u lên như quả ổi. Nó gầm gừ, sủa loạn xung quanh, những tiếng “ à grừ “ cứ vang dội lên trong không gian khiến cho ông hàng xóm đang ngủ trưa không tài nào yên giấc tiếp nổi. Bắt buộc phải bật dậy chạy xuống sân xem tình hình ra sao.

 

Nhìn thấy ông hàng xóm với khuôn mặt bặm trợn đã bắt đầu bật mình tỉnh dậy, chạy xuống nhà xem con milu của mình bị chọc tức ra sao, con Cheer lập tức kéo áo cái Quỳnh cúi vội xuống, né tránh ánh mắt dò đang xét tìm kiếm kẻ chủ mưu dám cả gan phá rối giấc ngủ của lão một cách vội vàng.

 

Lặng yên lắng nghe tiếng quát tháo ầm trời của lão cọp già đang trong cơn điên tiết, hai đứa chỉ biết bịt miệng rúc rích cười thầm với nhau.

 

Đứa mất dạy nào dám phá đám giấc ngủ của ông nhá! Ông thề ông mà bắt được ông vặn cổ chúng mày! Bọn ranh con láo toét vô giáo dục kiaaaaa!!

 

“ Hà hà! Có mà bắt được ý! Các chị ở đây này! Có giỏi thì vặn cổ đi! Lêu lêu! “ – Nghe lão chửi như thế, con Quỳnh lại khẽ ngoái đầu nheo mắt nhìn qua mấy thanh chắn quanh khung ban công rồi thì thầm.

 

Trong lúc cơn giận của lão già đang lên đến đỉnh điểm, thì chẳng hiểu thằng Yan từ đâu lại tự nhiên xuất hiện, lững thững thản nhiên đi từ trong căn phòng tum bước ra ngoài sân thượng, tiến đến chỗ ban công và tiện tay vặt lấy … một quả khế!

 

 

“Thôi xong rồi! Yan ơi! Đời cậu thế là xong rồi!” – Vừa nhìn thấy thằng Yan, con Cheer đã mường tượng ra được ngay những chuyện sẽ xảy ra tiếp về sau rồi lại tự bụm miệng cười một mình.

 

Đúng lúc đó, ông hàng xóm cũng vô tình ngước ánh mắt hằn học của mình lên nhìn đúng phía ban công nhà hắn. Và tất nhiên, chuyện gì phải đến thì cũng đến. Thấy Yan đang tay cầm khế, vẻ mặt giả nai như thể không có tội gì lập tức đập vào mắt lão. Với ý nghĩ – chính hắn là kẻ có tội – máu nóng lập tức dồn lên não, và lão lại bắt đầu thao thao bất duyệt!

 

A! Thằng ranh con! Ông bắt được mày rồi nhé! Mày nghĩ mày ném khế vào chó nhà ông thì nó sẽ nhả cho mày được cục vàng à mà mày ném lắm thế! Phen này mày chết với ông! Để ông mách với bố mẹ mày!

 

Vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã ăn phải một tràng giáo huấn mà không thể biết được lý do. Mặt Yan cứ đần ra rồi vội vàng lắp bắp thanh minh.

 

Ơ bác! Chó với vàng gì hả bác! Cháu biết là phân chó nhà bác nó màu vàng, nhưng mà cháu cũng chả mong đổi khế để nhận lấy thứ vàng ấy đâu ạ! Bác đừng nói thế mà oan cho cháu!

 

Á à! Mày còn dám cãi à! Thế không phải mày ném thì là ai!!!

 

Ơ... cái đấy thì làm sao cháu biết được ạ! Sao bác lại nghi ngờ cháu!

 

Hừ! Thế có phải cây khế kia là của nhà mày đúng không?!

 

Dạ vâng... – Thằng Yan ngơ ngác trả lời.

 

Thế có phải tay mày đang cầm khế vặt từ cây ấy đúng không?!

 

Vâng ạ! Nhưng thế thì liên quan gì đến chó nhà bác! – Yan vẫn đần mặt không hiểu gì.

 

Đấy nhé! Thấy chưa! Tang chứng vật chứng rõ ràng! Mày còn dám chối nữa hay thôi! Xuống ngay đây! Tao với bố mẹ mày nói chuyện! – Như bắt được thóp của thằng bé, lão già vội vàng dồn hắn vào thế bí và sồn sồn bắt hắn phải xuống ngay để xử tội.

 

 

..............

 

 

«  Khổ thân thằng Yan! Nó phải chịu tội thay tụi mình rồi! »- Thấy Yan vô tình phải chịu tội thay cho mình như thế, Cheer cũng thấy có chút tội lỗi dâng lên trong lòng mình, nhưng không để hắn kịp nhận ra nó là kẻ chủ mưu, con Cheer liền vội vàng kéo tay con Quỳnh chạy vội về phía căn tum, mong có thể qua được trót lọt vụ này.

 

Nhưng chẳng hiểu sao, không đâu con Quỳnh lại vô tình ngước mắt lên để rồi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của thằng Vũ. Ngay lập tức, nó chợt thốt lên theo bản năng mê trai của mình!

 

 

A! Anh hàng xóm đẹp trai thế! Chị ơi giới thiệu em!

 

Giới với chả thiệu cái gì! Té nhanh lên kẻo nó nhìn thấy bây giờ!

 

Cái giọng choe chóe của con Cheer đột ngột cất lên khiến thằng Yan không thể nhầm lẫn được, hắn vội vàng quay ngoắt ra và... đã nhìn thấy hai con thủ phạm đang vùng mình chạy trốn theo lối phòng tum. Miệng khẽ gầm gừ, nhưng Yan cũng chỉ biết lầm bầm trong cay đắng.

 

Con nhóc biến thái! Rồi ngày mai cô sẽ biết tay tôi!

 

 

 

......................

 

 

 

Thoát được cơn thịnh nộ của ông hàng xóm, hai đứa nó lại tung tăng dắt nhau lên quán cafe nhà bác Liên, nơi mà các chị em nhà nó thường tụ tập ở đó để tám nhảm với nhau. Vừa đi, cái Cheer vừa hỏi :

 

    -    Ơ! Mà... mày ở đây lâu thế mà không biết thằng hàng xóm này thật á?!

 

Vâng! Em không biết thật mà... Ơ kìa cái chị này buồn cười nhờ! Đi lâu quá chả biết cái gì cả! Nhà anh này mới chuyển về đây hai năm thôi, nhưng ngoài đi học ra thì anh ý ít khi ra khỏi nhà tiếp xúc với mọi người lắm. Gia đình họ sống khép kín mà. Với lại nhà em ở tận bên ngoại, có mấy khi xuống đây đâu mà gặp anh ý được. Hôm nay mới thấy lần đầu đấy! Mà sao chị lại quen anh này?!

 

Xui xẻo! Học cùng lớp ý mà!

 

Uồi! Thích thế!

 

Thích cái con khỉ ý!!

 

Được ngồi với anh đẹp trai thế con gì! Eo ôiiii!!!

 

Thế là suốt cả chặng đường, cái Cheer chỉ nghe thấy tiếng con em gái mồm liến thoắng về thằng hàng xóm với thái độ xuýt xoa không ngớt của mình.

 

 

...........

 

 

Nhìn thấy bóng nó vừa xuất hiện từ phía xa, mấy bà chị ngồi trong quán đã ới lên gọi liên tục :

 

A! Con Mai! Lâu lắm mới thấy mặt mày nhé!

 

Hi... các chị! Lâu gì! Mới vài năm chứ mấy!

 

Ờ... chỉ mới vài năm thôi mà! Ít ý mà... nhờ!!! – Chị Vân nói với cái giọng ngao ngán cùng tiếng đá xoáy nghe chua chat chát.

 

Hì! Thôi mà! Em xin lỗi! – Vừa nói, nó vừa đặt mình ngồi xuống cái ghế xoay rồi đưa tay cầm luôn cốc sữa chua đánh đá của bà chị mà hút.

 

Xin lỗi cái gì! Còn chưa hỏi tội mày về từ hai hôm trước mà sao bây giờ mới vác mặt lên diện kiến các chị hả! – Bà Huyền đưa tay giật lại cốc sữa chua mà nó đang hút giở khiến con bé tí sặc!

 

Hức! Đâu mà! Em có muốn thế đâu nhưng mà tại em bận chuyện thu xếp trường lớp quá nên hôm nay mới rảnh được. – Nó lại lý do lý chấu.

 

Hừm! Thôi được rồi! Vụ đấy bỏ qua! Thế còn vụ mày giấu mẹ đi với trai thì sao??! Khai thật đi em! Chị thấy hết rồi! – Bà Huyền đưa tay lên che miệng cười khúc khích.

 

Ơ kìa! Trai nào?! Trai bao giờ?! Em mới về đây làm gì đã có trai nào???

 

Thôi đi không phải chối! Thế thì cái thằng đi SH trắng hôm trước tôi thấy nó đón cô dưới đường mới là ma à?!

 

Nghe chị Huyền nói, con bé ngớ ra một hồi, nhớ lại một vài khoảnh khắc về tối hôm ấy, rồi nó lại bất ngờ cười phá lên như trúng tà.

 

A hahaaaa! Trai gì mà trai! Đấy là ông Phong anh trai kết nghĩa của em, các chị cũng quen từ lâu rồi còn gì?! Hôm trước anh ý cũng mới từ Mỹ về nên gọi cho em rủ đi chơi – Con bé giải thích ngon ơ.

 

Ơ... thế sao nó lại chỉ rủ mày mà không rủ bọn chị nhờ! Thằng này láo! – bà Huyền tiu nghỉu.

 

Ừm! Thôi được rồi. Không phải trai thế thì được rồi! Chứ cái tuổi này của các em là chỉ có được tập trung vào học thôi. Không có trai gái gì hết! Nghe chưa?! – Chị Ngọc cao giọng nói.

 

Nghe bà Ngọc nói, cả hai con lại bần thần quay sang nhìn nhau, rồi thầm bụm miệng cười. Vì cái giọng mà các chị đang nói cũng chẳng khác gì so với những điều mà cái Cheer vừa giảng đạo cho thằng Hưng.

 

Phải đó! Nghe chị dạy đây này! Nếu mà đi chơi có thằng nào nó nắm tay ý, thì phải giật ra ngay rồi nói :’ Anh ơi em sợ bị giật điện! Nghe chưa ‘ – Bà Vân dặn dò.

 

Sặc! Giờ nào rồi mà còn giật với chả điện! – Vừa nói con Cheer vừa khúc khích cười.

 

Thế... còn ôm thì sao hả Vân?!- Bà Ngọc đánh mắt sang nhìn chị Vân.

 

Ôm á! Ôm thì phải quay lại nhìn, nếu mà đẹp trai ý...

 

Đẹp trai thì sao?!

 

Thì phải... anh ơi, ôm tiếp đi, ôm em chặt vào! – Bà Vân vừa nói, cả lũ lại rũ ra cười, duy chỉ có bà Huyền là nghiêm mặt phản biện lại.

 

Không! Phải là... anh ơi, đừng ôm, em sợ em không kiềm chế được mình!!!

 

Tiếng Huyền vừa cất lên làm cả đám lại ôm bụng cười sằng sặc, đập bàn đập ghế toán loạn cả lên khiến cho khách hãi hùng bỏ về hết. Chán hẳn cái quán cafe gia đình này!

 

 

 

-------------------------------

 

 

Sáng hôm sau, vừa đến lớp, nó đã nghe thấy lũ bạn xì xào. Đi đến đâu cũng có người ngoái lại nhìn rồi thầm thì to nhỏ về con bé.

 

Có chuyện gì vậy nhỉ?!

 

Bước vào lớp, đưa ánh mắt quét một vòng xung quanh, khi đã cảm thấy những tiếng rì rầm đã chấm dứt hẳn, nó mới ngồi lại vào phần ghế của mình rồi đưa ngón tay móc nghéo gọi thằng Ben lại, hỏi chuyện.

 

Lại có chuyện gì à?

 

Trước ánh mắt lạnh lùng lẫn nghiêm túc của con Cheer, Ben không dám giấu giếm, nó đành mở miệng nói ra sự thật.

 

Ừm... có chuyện rồi mày ạ!

 

Kéo thằng Ben ngồi xuống gần lại cùng mình, con Cheer khẽ cúi mặt gần sát vào mặt thằng Ben rồi lầm lì hỏi tiếp.

 

Chuyện gì?!

 

Nắm lấy bàn tay con Cheer đang giữ ở cổ áo mình, thằng Ben khẽ đẩy nhẹ ra rồi lúng túng...

 

À ừ... mà là... – Ben lúng túng...

 

Làm sao!!! – Cái Cheer gằn giọng quát lớn.

 

Híc! Thì vẫn là tại cái vụ mày đánh thằng Chan hôm qua ý! Nghe tin nó bị hạ gục chỉ bởi một cú đấm của đứa con gái mới vào trường. Tụi cầm trịch ở trường khác không tin nên chúng nó muốn đến đây gây chiến với trường mình để thử sức mày!

 

À... ra thế! Muốn thử sức tao à?! Để xem chúng nó có đủ bản lĩnh không đã nhé! – Vừa nói, con Cheer vừa cười khẩy. Nghĩ ngợi gì đó, rồi nó lại quay sang hỏi con Ben – Bọn đàn em trường mình đâu hết rồi?

 

Chúng nó á … trốn hết rồi! Sau vụ hôm qua mày bất ngờ đánh bại thằng Chan rồi lên làm thủ lĩnh, vẫn chưa có nhiều người hoàn toàn muốn theo đâu.

 

Hiểu! Chắc chưa đủ thuyết phục đây mà. À này! Mày có quen nhiều người trong trường không?!

 

Cũng có tí quen biết! – Ben chắc chắn với lời nói của mình.

 

 

………………………..

 

 

Trong lúc đó, tại bệnh viện, Chan đang nằm kêu rên vì vết thâm quầng vẫn còn lằn sâu trên bụng mình từ lúc bị con Cheer đấm tới giờ.

 

À gừ! Đau quá! Chết tiệt! Con ranh khốn kiếp! Nó đấm gì mà mạnh thế không biết! Quái vật chứ không phải người. – Vừa nói thằng Chan vừa ôm bụng thương xót cho làn da trắng trẻo mịn màng của mình nay đã bị... tì vết!

 

Bất ngờ có tiếng người bước vào kèm theo cái giọng an ủi theo kiểu đả kích đúng hiệu thằng Yon.

 

Thôi đi ông! Con trai con đứa! Có mỗi vết thụi mà làm gì kêu ghê thế! Tôi đi từ hành lang còn nghe thấy tiếng ông rên, hết muốn nhận làm bạn luôn. – Vừa nói, nó vừa khẽ lắc đầu làm vẻ chán nản.

 

Cầm gái cốc, thằng Chan quăng lên phi suýt trúng đầu thằng Yon, may mà hắn né được. Yon giật mình, hắn gào lên, tí thì phi cả bó hoa huệ vào người thằng bệnh nhân.

 

Mày không thể ném bằng gối được à??!

 

Tao không thích đấy thì làm sao?! Ném bằng cốc cho cái mặt mày nó tì vết!!

 

Thằng điên! Mày bị ảnh hưởng bởi quảng cáo Pond’s quá nặng rồi! Đi rửa não đi!

 

Rửa cái đầu mày ý! Mà... tay mày đang cầm cái thứ chết tiệt gì thế?! – Khẽ đưa mắt nhìn lên bó hoa màu trắng muốt to uỳnh đang được « nâng niu «  một cách «  nhếch nhác «  trên tay thằng Yon, Chan tò mò hỏi.

 

À... bó hoa tao tặng mày đấy! Cảm động không con vẹo?! – Vừa nói, thằng Yon vừa nhẹ nhàng đặt bó hoa huệ xuống rồi từ từ cắm cẩn thận vào chiếc bình thủy tinh trắng trên bàn bệnh của thằng Chan.

 

Bỏ ra ngay! Mày tính trù ẻo tao chết à mà tặng hoa huệ! – Tiếng thằng Chan thét lên khiến thằng Yon bất giác giật mình tí đánh đổ lọ hoa.

 

Thằng điên này! Nói tử tế thì nó ảnh hưởng đến nhân cách của mày à! – Thằng Yon nạt lại.

 

Ờ đấy! Nói tử tế với một thằng khốn nạn dám mang hoa huệ vào tặng bạn để trù ẻo người ta chết như mày là xúc phạm đến nhân cách của tao. Tao không đồng ý! – Càng nói, máu nóng lại càng dồn lên tận não thằng Chan.

 

Thấy thằng bạn đã bắt đầu nóng mặt, Yon cũng thôi không chọc tức nó nữa, vì hắn biết, nếu cái thằng hâm dở này mà lên cơn nổi cáu thật thì khó dỗ lắm. Nó đành đem đặt bó hoa huệ sang giường của một ông bị bệnh ung thư sắp lìa đời ở giường bên, rồi quay sang dỗ dành thằng bạn.

 

Thôi mà! Tao xin lỗi! Thực ra thì cái này cũng có phải là tối kiến của tao đâu! Mấy con vợ ở nhà của mày nó bảo tao mua thế đấy chứ!

 

Á à! Mấy con quái vật! Muốn ông chết sớm để đi lấy thằng khác đây mà! Phen này ra viện ông bắn bỏ hết! – Nghe thằng Chan lầm bầm mà thằng Yon khẽ giật mình thương cho bọn con gái.

 

Im lặng một hồi, bỗng, thằng Yon lại hỏi.

 

À mà này! Nghe nói vết thương này là do một đứa con gái mới chuyển đến trường gây ra cho mày đúng không?! – Yon hỏi hết sức tử tế.

 

Im ngay, mày tính sỉ nhục tao à! – Chan quát lại bằng giọng tức tối, nói rồi, hắn kéo chăn chùm thẳng đến đầu rồi co mình lại, tủi thân.

 

Mày điên quá rồi! Tao thiếu gì cớ mà phải sỉ nhục mày. Nhưng này, định bỏ qua chắc! Sao không nhờ đến anh Gà!

 

Nghe nhắc đến anh Gà, thằng Chan chợt bật dậy rồi vùng ra khỏi chăn, dùng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị cảnh báo với thằng Yon.

 

Cấm mày được mách với anh Gà! Chuyện của tao để tao tự giải quyết.

 

Tại sao?! – Yon nheo mày vẻ khó hiểu.

 

Mày không cần biết.

 

Bố cái thằng cứng đầu! – Yon buột miệng chửi.

 

Vừa nói dứt lời, thằng Yon đã ăn ngay cả một cái gối bông vào mặt, nó loạng choạng tí ngã ngửa ra đằng sau khi nghe tiếng thằng bạn cười phá lên như được mùa.

 

Ha ha ha! Chửi tao á! Không cứng được bằng tao mày ghen hả mày!

 

Cầm cả bó hoa huệ còn đang « gửi «  nhờ bên giường bệnh ông ung thư, thằng Yon gầm gừ ném thẳng vào mặt thằng Chan.

 

Không cứng bằng á! Mày thích đọ xem ai cứng hơn không?!

 

Vừa nói, hai thằng vừa lao bổ vào nhau rồi chí chóe tung tóe cả cái phòng bệnh khiến cho mấy bác già giường bên cạnh phải bấm chuông cấp cứu trợ tim khẩn cấp. Mấy cô y tá đi ngoài hành lang cũng phải lao vào ngăn cản trận đánh nhau, họ kéo thẳng thằng Yon ra rồi mắng.

 

Không được hành hung bệnh nhân ở đây! – Mặt cô ý tá đỏ lừ lừ, gầm lên quát.

 

Ơ nhưng mà, nó ném em trước mà! – Yon cố gắng cãi.

 

Không nói nhiều, ra ngoài mau!

 

Nhìn thằng Yon lũi cũi ra đi mà Chan vẫn giả vờ làm mặt đáng thương, khi bóng đám y tá và thằng Yon vừa mới đi khuất khỏi tầm mắt, thằng Chan đã vơ lấy cái gối, vừa đấm vừa cười phá lên như trúng tà.

 

 

 

……………………….

 

 

«  Cười đã chưa hả thằng đểu! Không định ra đây mà còn làm thủ tục xuất viện hả! Mày quên hôm nay chúng ta phải trở lại trường để chấn chỉnh lại trật tự trên dưới rồi à! «- Đang tiếp tục quá trình vừa đấm gối thùm thụp vừa cười như một thằng điên của mình, Chan bỗng phải dừng lại khi nhận được tin nhắn của Yon. Hắn giật mình, rồi vội vàng nhớ ra mọi chuyện.

 

 

……..

 

 

Đang ngồi gật gù ngủ trên chiếc taxi bốn chỗ trở thẳng hai thằng con trai từ bệnh viện về tới trường, Chan bỗng bị đánh thức bởi tiếng của thằng Yon lay nó dậy.

 

Này mày! Dậy đi! Tao vừa mới nghĩ ra ý này hay lắm!

 

Cái thằng đầu củ lạc như mày thì nghĩ được cái gì! Để yên cho ông ngủ! – Vừa nói, Chan lại vừa khua tay rồi gục xuống ngủ tiếp.

 

Là phương pháp để có thể hạ gục con nhỏ Cheery một cách dễ dàng đó! – Yon cười khẩy, vì nó biết là ngay sau đó thằng Chan sẽ vội giật mình mà bật dậy ngay thôi.

 

Gì cơ! Mày nói gì cơ?! Cách nào?! Nói tao nghe xem nào?!

 

Ngủ tiếp đi mày! – Yon trêu chọc.

 

Ông không đùa đâu đấy! Nói nhanh đi! Không tao đánh mày đừng trách!

 

Ấy từ từ! Được rồi tao nói. Mày có biết dù thua con nhỏ đó ở nắm đấm nhưng mày vẫn luôn hơn nó ở điểm nào không?! – Yon nhíu mày quay sang hỏi Chan một cách đầy ẩn ý.

 

Hơn nó à … tao hơn nó à …- Vừa nói, hắn vừa lầm bầm ngẫm nghĩ, rồi bất ngờ giật nảy lên cười khoái chí! – Tao hơn nó ở làn da trắng không tì vết! Chuẩn luôn!!!

 

Con lạy bố! Bố là đàn bà à mà sao cứ suốt ngày trắng không tì vết thế! Thề là tao cóc muốn làm bạn với mày nữa đâu! Ngại cực kỳ ý! – Yon nói với giọng vô cùng chán nản.

 

Mày thích chết không thằng kia? Tử tế một chút thì nó ảnh hưởng đến nhân cách của mày à! – Chan gào lên.

 

Ờ đấy! Tử tế với một thằng đàn bà như mày nó xúc phạm đến nhân cách của tao! – Yon nạt lại.

 

À được! Thằng này khá! Bắt chước tao à! – Chan cười khà khà, nói rồi, nó lại mau chóng quay về vấn đề chính – Thế điều mày muốn nói rút cục là gì?!

 

Là ý … thằng ngu ạ … mày đẹp trai hơn nó mà?! Mày không nghĩ là mày có thể dùng nhan sắc này để cưa đổ nó à?

 

Rồi sao … hả thằng ngu hơn cả tao?!

 

Đấy! Sao mà mày ngu thế! Thế tao mới bảo là mày ngu! Nói đến vậy còn không luận ra được à! Cưa đổ nó rồi thì để làm gì?! Để nó khuất phục mày. Nó yêu mày rồi thì nó có còn dám vượt mặt này nữa hay không?!

 

À ừ nhờ! Nghe hay đấy! Thằng ngu này, mày cũng khôn phết nhờ! – Chan đập vai Yon rồi vỗ đầy cảm tình.

 

Mày đi chết đi thằng khốn! Chửi tao ngu từ nãy tới giờ tưởng tao không biết hả!

 

Mày thì không chửi tao đấy à!

 

Hai thằng lại vồ vào nhau, tí thì cắn xé, cho đến khi … bất ngờ nhìn thấy một hội cầm tông tuýp đang đứng chờ sẵn ở trước cổng trường mình, hai đứa mới quay sang hỏi nhau :" Cái gì thế?! " – “ Sao tao biết được mày “.

 

À! Mà hình như là hội trường A nghe tin mày bị một đứa con gái đánh bại nên chúng nó mới kéo nhau đến đây để thử sức con bé đó đấy!

 

Gì cơ?! Chúng nó dám động vào “người” của tao á?! Không được! Tuyệt đối không được! Không ai được phép động đến trước khi tự tay tao đánh bại được nó! – Vừa nói, thằng Chan vừa nắm chặt bàn tay lại rồi nghiến răng, hắn có vẻ cáu rồi đấy.

 

 

 

………………………………

 

 

 

5 giờ chiều, đó là lúc kết thúc những giờ học dài đằng đẵng khiến lũ học sinh chỉ muốn gục mặt xuống bàn mà chán nản, tiếng trống u Gòng cất lên báo hiệu giờ tan học đã đến, tất cả nháo nhác ùa ra khỏi trường … Nhưng rồi, bỗng, chúng dừng hết lại, rồi chợt xúm vào một chỗ, nơi có bọn du côn trường A đang đứng đợi con Cheer ở đó, chờ nó ra và “đàm đạo”.

 

Đứng từ phía xa trên ban công, con Cheer đã nhìn thấy tất cả, nó khẽ cười khẩy, phân công và bố trí thế trận đã dàn sẵn ra và chỉ chờ cho lũ chuột vênh váo kia từ từ sập lưới.

 

Tiếng xì xầm của mấy thằng đầu trâu mặt ngựa bỗng bị ngắt lại bởi giọng con Cheer bất ngờ vang lên. Sự chú ý ngay lập tức được dồn lại ở nơi một con bé lùn lùn, dáng người nhỏ nhắn và không có vẻ gì là dân anh chị lắm đang đứng. Cả lũ con trai bỗng cất tiếng cười ha hả rồi lại ớ ra.

 

Trời đất! Chẳng nhẽ thằng Chan mang tiếng cầm trịch trường này những hơn một năm mà lại bị con nhóc lùn tịt như thế này hạ gục chỉ bằng một cú đấm hay sao! Tao không tin!

 

Ha ha ha! Đúng đấy! Tao cũng không tin!

 

Nói rồi, cả lũ lại phá lên cười với nhau.

 

Vậy … Chúng mày đến đây tìm tao là để kiểm chứng niềm tin? – Khẽ nhếch mắt lên nhìn, nó gằn giọng.

 

Nghe cái giọng lạnh lùng gằn đặc ấy của con bé vừa cất lên, cả lũ lại im bặt, thằng cầm đầu làm vẻ nghiêm mặt.

 

Ờ phải! Giỏi thì chứng minh đi!

 

Đi theo tao!

 

Vừa dứt lời, nó lại lững thững từng bước ngổ ngáo lướt qua bọn con trai, bước sang phía đường bên kia và khẽ ngoắc ngoắc ngón tay để ra hiệu cho cả lũ đi theo.

 

Cả bọn lại xì xào :” Sao nó không đem theo hội?!”

 

………………..

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3