Cú đấm của một đứa con gái- Chương 05

Truyện: Cú đấm của một đứa con gái

Thể loại: Tình cảm hài, bạo lực học đường.

Rating: 16+

Tác giả: CheeryChip (Lê Thanh Mai)

Facebook: https://www.facebook.com/mai.le.7731

Page: https://www.facebook.com/emcuaanhnhe 

-------------

Chap 5 : Cú đấm của một đứa con gái!

 

Trận địa đã được dàn sẵn, con đường
dẫn tới khu chung cư ở phía sau trường đã được bố trí đầy đủ “ chướng ngại vật
“ để chờ đón tụi du côn trường bên từ từ bước vào. Và đúng như vậy, quân lượng
của bọn chúng bất ngờ bị giảm sút sau mỗi lần đi qua một nhánh ngõ nhỏ nào đó,
một vài thằng bỗng nhiên bị biến mất một cách bất ngờ và đột ngột, thậm chí,
hội của con Cheer hành động nhẹ nhàng đến nỗi mấy thằng đi đầu vẫn thản nhiên
bước tiếp mà chẳng hay biết gì!!!

 

Chiến thuật của nó đơn giản như sau,
vì hội bọn trường A rất đông và chúng lại cầm theo nhiều vũ khí mà hội con
Cheer thì vẫn chưa chuẩn bị kịp, do đó, bố trí một thế trận theo kiểu triệt
tiêu dần dần quân lượng của bọn chúng khi đi qua các con ngõ nhỏ bằng cách bất
ngờ kéo tuột chúng vào trong và úp sọt, đánh thẳng vào đầu khiến chúng bất tỉnh
rồi chỉ để lại một vài thằng cầm đầu cho đến khi đi đến trận địa cuối cùng. Mấy
thằng đó … sẽ do con Cheer đích thân xử lý! Mà bản thân con Cheer thì cũng
không chắc chắn rằng mình có thể một tay đánh hết tất cả lũ con trai đầu gấu
đó, nhưng nó cứ nghĩ rằng dù sao thì cũng đã gần năm rưỡi chiều rồi, sư phụ
chắc sẽ phải đứng đợi ở đó để dạy võ sẵn như lời hứa, nó sẽ có một sự trợ giúp
đắc lực ở đằng sau. Chỉ cần có sự phụ, một hay mười thằng như thế này thì cũng
chỉ là muỗi!

 

 

…………….

 

 

Sao lâu thế mày?! Định cù nhầy à?! Hay là muốn tránh! – Thằng Tú khẽ gãi đầu, nó sắn tay áo
lên rồi lắc lắc cái cổ đầy những đường gân guốc của mình lên tiếng răng
rắc rồi ra vẻ dọa nạt.

 

Bất ngờ dừng lại
ở khu sân chơi đu quay, nơi mà con bé đã bắt đầu hẹn sư phụ ăn mày của nó tại
đây. Nhưng lạ thay, giờ này mà sư phụ vẫn chưa tới?! Hay lại có chuyện gì! Mà
thôi, dù có hay không... thì nó vẫn phải nhanh chóng tự tay kết thúc chuyện này
mới được!

 

Nó thầm tự nhủ
trong đầu như thế rồi bất giác quay đầu lại, nhoẻn cười nham hiểm.

 

Ngạc nhiên chưa nào?!

 

Ngạc nhiên cái khỉ gì cơ?! Con này, mày bị...
à?! – Vừa nói, thằng Tú vừa đưa ngón tay lên xoay xoay quanh trán như thể ám
chỉ con Cheer có vấn đề về não!

 

Bị... cái đầu mày ý! Thằng não cạn này, quay
lại nhìn lũ đàn em của mày xem!

 

Nghe lời cái
Cheer nói, ba thằng cầm đầu cũng nháo nhác quay lại nhìn, rồi ngơ ngác... chúng
nghệt mặt ra một lúc, mồm há hốc theo đúng kiểu chữ O rồi quay lại hét ầm lên
với con Cheer.

 

Con ranh này! Mày giấu đàn em của tao đi đâu
hết cả rồi!

 

Sao nào?! Không có đàn em thì đã làm sao?!
Việc gì mà phải lo lắng nhắng hết cả lên như thế?! Ba thằng bọn mày chẳng nhẽ
lại phải sợ một đứa con gái như tao à?!

 

Sợ á?! Mày nói là bọn tao mà phải sợ một con
lùn như mày á?! Hơi bị nhầm rồi! – Thằng Tú khẽ cười khẩy, nói rồi, nó bất ngờ
chạy nhào tới rồi vung tay xoay mạnh nắm đấm, nhắm thẳng về phía con Cheer mà
đấm thật mạnh.

 

Vẫn chỉ đứng yên
một chỗ, nó tập trung quan sát đường tấn công, cách đấm ngu xuẩn của thằng Tú
không theo một quy luật nào cả, nhìn thì có vẻ mạnh mà không hề có trọng lực,
hướng đi chỉ có một đường vòng mà không hề lắt léo nên rất dễ nắm bắt. Vậy nên,
khi thằng Tú vừa mới chỉ kịp phóng tới, con Cheer đã nhanh chóng tóm lấy bàn
tay hắn, nắm chặt phía mu bàn tay rồi nhấn mạnh vào những huyệt Hợp Cốc và
Khuyết Thần khiến cho cả cánh tay hắn bỗng thấy đau nhói, cơ thể mềm ra cùng
cảm giác đau nhức lan khắp từ bắp đến ngón tay. Thằng Tú bất ngờ khụy xuống,
mặt tái lịm đi trước sự chứng kiến của hai thằng đàn em duy nhất còn lại của
mình. Con Cheer sẽ cười khẩy, mà càng cười, nó lại càng nhấn mạnh hơn.

 

Sao rồi! Có giỏi thì giẫy nữa đi! Tao biết,
cái loại to mồm như chúng mày chỉ có thể vênh mặt khi đi cùng cả đám bang hội, còn
nếu tách lẻ ra để đánh riêng, chúng mày chẳng là cái thá gì hết!

 

Con ranh này, mày coi thường tụi tao quá rồi
đấy! – Vừa dứt lời, thằng Tú nhanh như cắt hất cằng chân lên , sút thẳng vào
đầu gối con Cheer khiến cho nó bất ngờ ngã nhào ra mặt đất. Cùng lúc đó, thằng
An và thằng Khánh cũng thừa thế xông lên, tính hội đồng tấn công con
Cheer.Chúng nó một đứa giữ tay, đứa giữ chân, áp sát con Cheer vào tường, còn
thằng Tú thì từ từ xoay lại cổ tay, rồi tiến gần đến con Cheer, cúi sát mặt về
phía nó rồi buông lời trêu ghẹo.

 

Sao nào con ranh! Giờ thì ai mới phải giẫy
đây! Hê hê... – Vừa nói, hắn vừa lấy một ngón tay đưa lên nâng cằm con Cheer,
rồi thở phì phì nhưng làn hơi bẩn thỉu vào mặt con bé.

 

Thắng khốn! Tao mà phải giẫy á! – Nói rồi, nó
bất ngờ áp chặt lưng mình vào tường rồi mượn lực giữ từ hai thằng bên cạnh,
nhảy phắt lên đạp thẳng vào bụng thằng Tú, rồi nhanh chóng quay ngoắt lại, tóm
lấy cổ tay thằng An, vặn ngược lại rồi đạp vào bụng chân nó, đánh mạnh một chùy
đau điếng vào sau gáy khiến hắn ngã gục ra đất. Còn mỗi thằng Khánh, Cheer từ
từ bước tới lại gần, vẻ mặt khó hiểu...

 

Thằng Khánh cũng
từ từ lùi lại, thế rồi, bất ngờ hắn xông lên, cố gắng tung một cú đấm ngớ ngẩn
vào mặt con Cheer. Tất nhiên, nó nhanh chóng né được, một tay chặn lấy khuỷu
tay thằng Khánh, còn tay kia nhanh chóng tát thẳng vào mặt hắn, rồi nhảy lên
sút thẳng một cú cước vòng cầu vào bụng hắn khiến Khánh bật mạnh ra đằng sau
rồi ngã nháo nhào ra mặt đất. Đúng lúc đó, thằng Tú không biết làm sao bỗng
nhiên hết bất tỉnh, nhìn quanh không thấy ai đang đề phòng mình, hắn vội vàng
tóm lấy một cây gậy ở ngay gần đó rồi chạy hùng hục tới tính choảng vào đầu con
Cheer. Chỉ kịp nghe thấy tiếng hét lên từ đằng sau, nên con Cheer đã hoàn toàn
không kịp chuẩn bị tâm lý để né đòn, trong giây phút đó, tưởng như đã phải chết
đứng để đón đòn thì bất thình lình, thằng Chan từ đâu bất ngờ xuất hiện, nhanh
như cắt hắn đá văng cả cây gây nằm trên tay thằng Khánh đi và móc ngược lại
đằng sau, đạp thẳng vào mặt hắn khiến thằng bé choáng váng ngã ngoài ra đất.
Chan cười khẩy.

 

Dám động vào «  người «  của tao!
Mày muốn chết hả!

 

Hình ảnh của
Chan đang hiện ra trước mắt Cheer bây giờ trông thật là oai hùng... Ôi! Tí thì
nó lại rơi vào những giây phút mơ màng cho đến khi chợt giật mình nhận ra...

 

Cái gì cơ! Ai là «  người «  của
anh chứ! Chán sống rồi hả!

 

Nói rồi, ngay
lập tức nó tiện chân đạp thẳng vào bàn tọa thằng Chan khiến hắn tí thì đâm sầm
vào cái đu quay trước mặt. Quay lại hằn học, Chan tức tối.

 

Cô làm cái trò khỉ gì với ân nhân của mình đấy
hả! Định giờ trò ăn cháo đá bô đấy hả! – Chan quát!

 

Cái gì cơ! Bảo ai ăn cháo đá bô đấy! Đồ rách
việc! Tôi có khiến anh cứu bao giờ không hả! Còn dám phát biểu lung tung nữa!

 

Vừa đứng dậy,
hắn vừa xoa hông một cách tức tối :

 

Đồ không biết phép tắc này! Tôi phát biểu lung tung bao giờ!!!

 

Chan càng nói, mặt cái Cheer lại càng
đỏ bừng lên tức tối :

 

Còn không nữa! “ Người “ của anh! Là cái ý gì hả?!

 

Cheery vừa dứt
lại, mặt Chan chợt đỏ sựng lại, rồi hắn đưa tay lên xoa gáy, nhoẻn cười gỡ gạc.

 

He he! Có ý gì đâu mà! Chỉ là …- Đang lúng túng, bỗng hắn lại chợt
làm mặt lạnh, đổi giọng thật nghiêm túc – Là trước khi tự tay tôi đánh bại được
cô! Tuyệt đối không cho phép cô bị gục ngã trước bất kỳ kẻ nào khác!

 

 Nghe thằng Chan nói xong, trước cái vẻ hứng khởi
đầy chắc chắn của hắn, mặt con Cheer hơi đần ra rồi nghệt lại. Nó khẽ nhếch môi
cười.

 

Hờ! Có lẽ là anh nói hơi thừa rồi! Dám nghĩ rằng tôi có thể dễ
dàng bị đánh bại đến vậy sao?! Muốn hạ gục tôi hả! Làm đi này! Làm luôn đi!

 

Vừa nói, nó vừa tiến đến ấn một ngón
tay vào ngực Chan rồi cứ thế đẩy lùi hắn lại … cho đến khi… hắn phải phát cáu
mà vùng ra.

 

Này thôi đi nhé! Bây giờ … tôi … tôi chưa muốn!

 

Chẳng thèm bận tâm đến lời của Chan,
Cheer vừa nói, lại vừa tiếp tục vỗ đôm đốp vào đầu hắn khiến cho mặt Chan càng
lúc càng đỏ bừng lên vì bực.

 

Ha! Lại còn cái thể loại chưa muốn đánh nữa hả! Hay là chưa đánh
được! Nói thử xem nào! Ha ha! Đồ to mồm! Đi chết đi!

 

Yà! Đừng có đánh nữa! Đồ con gái chết tiệt!

 

 

Bỗng nhiên, trận chiến giữa cái Cheer
và hội trường A lại đột ngột chuyển thành trận chiến giữa thằng Chan và con
Cheer một cái kỳ cục.

 

Kết quả mặt trận quân sự : Ben cùng
đám tomboy đã đánh cho đám đàn em của thằng khánh đến te tua bằng kế hoạch đánh
lẻ thắng lẹ của Cheer. Thật sự là rất hiệu quả! Phải không?! Nhưng các bạn đừng
nên học theo nhé, không phải bao giờ cũng ổn đâu!

 

 

………………..

 

 

Chiều hôm đó, con Cheer không thấy sư
phụ nó đến, mặc dù đã đợi rất lâu … cùng bọn Trang Ben. Thật là lạ, đến tối
muộn thì chúng nó đành phải kéo nhau đi về trong sự tiếc nuối. Thật là tiếc vì
cả bọn đã không được diện kiến dung nhan của Bang chủ Cái Bang – sư phụ ăn mày
của cái Cheery. Nhưng chính bản thân nó cũng không hề biết rằng, sư phụ ăn mày
tuyệt đối không thể xuất hiện trước sự chứng kiến của nhiều người, nhất là lại
toàn người lạ như thế. Âu cũng là do những bí mật riêng không thể nào bật mí
của bà ấy!

 

 

…………………………

 

 

Trở về nhà, nó thực sự mệt mỏi, vì sự
cứng đầu của những kẻ còn chưa chịu khuất phục nó trong trường, vì sự ganh đua
tàn phá nhau của những kẻ thích đấu đá từ trường bên. Thật mệt! Nó không hiểu
lí do vì sao họ lại phải làm vậy! Địa bàn của ai, người đó quản, sao phải gây
nhau?! Rồi để đến khi bị ăn những trận đòn thảm hại … mà người hứng chịu những
hậu quả đó – chắc chắn không phải là nó!

 

Hà! Khẽ ôm con Thỏ Bông vào lòng,
siết nhẹ, Cheer lại thả mình vào những giấc mơ cùng sự thích thú.

 

 

………………………………..

 

 

Sáng hôm sau, khi trống trường báo
hiệu giờ tập trung vừa mới kết thúc, con bé mới lóc cóc xuất hiện ở ngoài cổng
trường. Thậm chí, nó còn dám ngáp ngắn ngáp dài trước mặt ông giám thị già và
chẳng sợ bị làm kiểm điểm, nhoẻn cười khi bị ông ý hỏi tên và lớp, nó chỉ nói
thật mau rồi nhanh tay đút một chiếc kẹo mút màu dâu bọc sô cô la thật ngon vào
túi áo ông ý … coi như là hối lộ cho ổng vậy!

 

 

Lon ton chạy vào trường, vừa kịp đứng
xuống cuối dãy xếp hàng. Cô chủ nhiệm còn không thèm mắng vì cũng đã quá biết
chất nó, nhưng … với cái thái độ bóc kẹo trong giờ chào cờ và ung dung đứng mút
tiếp trong khi mọi người thì đều đang tập trung hát quốc ca … thực sự là không
thể nào tránh khỏi con mắt dò xét của thầy hiệu phó. Lập tức có tiếng quát lên
thật to từ phía micro của ông hiệu phó nhắm thẳng đến chỗ nó khiến cho con bé
chợt trố mắt dừng lại việc mút kẹo của mình.

 

Cô kia! Mau lên đây!

 

Gọi mày đấy! – Cheer quay sang chỉ vào con
Chi đang đứng cạnh mình, rồi lại ung dung mút tiếp.

 

Hình như không phải tôi mà! – Cái Chi cãi.

 

Cái cô lùn lùn ý! Mau lên đây! – Bực mình
trước sự tảng lờ của con bé thích giả vờ ngốc nghếch, lão ta lại càng quát to
hơn nữa.

 

Thế chắc là mày rồi! Mau lên đi! Ông ý gọi
kìa! – Cheer tiếp tục quay sang giật áo con My lùn... thực sự là nó cũng rất
lùn, lùn ngang con Cheer thôi!

 

Là tôi gọi cô kìa! Cái cô đang mút kẹo, mặc
quần tụt màu đen, tóc búi nơ đầu lâu, và đeo cái dây chuyền hình thánh giá to
đùng ý! Chính là cô đấy! Mau lên đây! Định giả ngơ à... – Lần này thì ông ta
chỉ quá rõ rồi, khiến con Cheer phải đích thân đính chính lại.

 

Là đang cầm cây kẹo thôi thầy ơi! Em đã tạm
thời bỏ xuống rồi mà, có mút nữa đâu. Thầy cứ luyên thuyên thôi!

 

« Luyên
thuyên «- Đó là từ mà con bé mới chuyển trường dám nói với ông hiệu phó tôn
nghiêm khiến của trường đều nể sợ vì sự hà khắc của mình sao. «  Nó chết
chắc rồi! « - Cả lũ đều xì xào bàn tán.

 

Vẫn hiên ngang
bước lên phía sân khấu, nó giơ tay hình chữ V lên chào mọi người rồi nhoẻn cười
một cái thật tươi chào thầy hiệu phó, như trêu ngươi.

 

Hi hi! Được lên sân khấu nè! Cứ như người nổi
tiếng ý! Ngại quá cơ!

 

Bớt huyên thuyên đi! Toàn nói những điều nhảm
nhí! Tôi hỏi cô, trong giờ hát quốc ca mà cô đang làm cái quái gì vậy hả!

 

Ơ... em đang mút kẹo mà! Thầy không nhìn thấy
à! Thầy có muốn mút không! – Vừa nói, nó vừa thản nhiên đưa cây kẹo lên dí sát
vào miệng thầy hiệu phó khiến cho ông ta càng lúc càng cảm thấy điên liên, và
quyết định đi đến một hình phạt.

 

Cô định làm trò ra với tôi đấy à! Dám ngang
nhiên làm việc riêng trong giờ tập trung, vậy thì... một mình cô phải hát lại
cả bài ngay tại đây! Luôn và ngay!

 

Ủ uôi! Hát ý ạ! Em không biết hát đâu! Thầy
đừng bắt em hát! – Vừa nói, nó vừa đưa hai tay lên ôm mặt, làm vẻ ngượng ngùng
với cái giọng đầy nhõng nhẹo như để trêu tức ông ấy.

 

Không biết hát thì cũng phải hát! Tôi không
cần biết, khi nào hát được thì hãy xuống, bằng không giờ chào cờ này sẽ bị kéo
dài vô thời hạn.

 

Lệnh của thầy
Tràng vừa được ban ra khiến cho cả trường đều giật mình phản đối, chúng nó hét
lên đòi con Cheer phải hát ngay lập tức để kết thúc giờ tập trung.

Trước sự « 
ủng hộ «  vô cùng nhiệt tình của khán giả, Cheery đành phải tặc lưỡi cầm
mic lên và quyết định chiều vòng «  fan hâm mộ «.

 

Được rồi! Được rồi! Các bạn hạ tay xuống!
Đừng có cổ vũ nữa, tớ bị ngại đấy! Im lặng đi rồi tớ hát cho! Nghe hơm! – Vừa
nói, nó vừa làm cái giọng đong đưa thấy ớn, rồi quay lại nói với thầy hiệu phó
– Bài «  Đừng xa em đêm nay «  nghen thầy?!

 

Mắt con Cheery
chớp chớp nhìn thầy đầy ưu ái, còn thầy thì lại đáp trả nó bằng vẻ giận giữ cáu
gắt vô cùng.

 

Quốc ca cơ mà! Mau hát đi và đừng có làm trò
nữa – Lão Tràng hét lên!

 

Khẽ thở dài, nó
đành chiều ý lão.

 

Thôi được rồi, quốc ca thì quốc ca. Đã bảo là
em không biết hát rồi cơ mà! Music square???!!! – Vừa nói, con Cheer vừa chỉ
tay về phía cánh gà, rồi làm ra vẻ như mình là ca sĩ sắp biểu diễn live show!

 

« Music square « là cái khỉ gì?! Cô lại tính làm cái trò
lố gì nữa đấy hả! – Thầy hiệu phó đần mặt, nhưng rồi anh phụ trách loa đài cho
trường cũng phải giải thích cho lão hết đần.

 

Ý cô ấy nói là cần phải có nhạc đấy ạ! – Anh loa đài nhỏ nhẹ thì
thầm.

 

À à … ra thế! Mà hát quốc ca thì cần gì có nhạc! Không cần thiết,
bỏ qua.

 

Không bỏ qua được! Không có nhạc thì em không hát đâu! Mặc kệ
thầy! – Vừa nói, nó vừa vùng vằng định đi xuống.

 

Cô đứng yên đấy cho tôi! Thôi được rồi, music thì music, mở nhạc
lên! – Nói rồi, lão ta đành thở dài rồi chán nản đi vào trong, quá bất lực với
con bé cứng đầu này.

 

 

Cầm lấy cái micro, ban đầu, nó còn
hơi ấp úng trước sự xuất hiện đối diện với bao nhiêu người như thế này. Một câu
hỏi thật to được đặt ra trong đầu là “ làm sao để có thể hát cho trôi chảy “,
nhưng rồi, trước ý chí kiên cường và lòng dũng cảm của mình, nó quyết định cầm
mic lên và bắt đầu hát … hát một cách thật tự tin.

 

Những lời ca vang lên từ giọng hát
của nó, đó là một giọng hát thật ngọt ngào và trong trẻo, nó làm xê dịch đi sự
cứng nhắc của bài quốc ca mà bọn bạn vẫn thường nghe, và khiến cho tất cả đều
phải lặng đi để đưa ánh mắt hướng về phía con bé, đưa đôi tai dỏng lên để nghe
nó hát. Từng ca từ đều trở nên thật dễ thương trước chất giọng trẻ con đó, nghe
nó rất đáng yêu và khiến đứa nào cũng phải khẽ nhoẻn cười, thậm chí, ông hiệu
phó mặt đang cau có cũng phải … à mà không, đang cười dở thì lão ta lại nghĩ
lại rồi! Không thèm cười nữa!

 

 

……………..

 

 

Bài quốc ca kết thúc là khi cả sân
trường vỡ òa lên trong những tiếng vỗ tay cổ vũ con bé. Đó là bài quốc ca ấn
tượng nhất mà bọn nó từng được nghe. Có lẽ là do nó được thể hiện trước một
phong cách … mới mẻ quá! Con Cheer lặng lẽ đi vào trong, và nó chỉ nhận ra được
sự níu lại của cô Trang khi tiếng cô ấy bỗng cất lên từ phía sau lưng nó.

 

Em tên là Mai hả?!

 

Ngỡ ngàng quay
lại nhìn, đó là một khuôn mặt sắc sảo và không kém phần nghiêm khắc... tạo cho
con Cheer một cảm giác dường như không dễ chơi. Vậy nên, nó ngoan ngoãn đáp lại
lời.

 

Dạ! Cô gọi em ạ!

 

    -   
Ừm phải! – Cô Trang khẽ bước lại gần, rồi cô nói tiếp – Suốt hai năm nay
em cất chất giọng này ở đâu mà không chịu đem nó ra để đóng góp cho các hoạt
động văn nghệ của trường vậy?

 

Có thể được sao cô?!- Cheer khẽ nheo mày tỏ
vẻ khó hiểu.

 

Có lý do gì khiến em cảm thấy nó không thể cơ
chứ?!

 

Vì hai năm trước em còn chưa biết đến ngôi
trường này cơ ạ! – Nó thản nhiên trả lời.

 

À nhỉ! Cô quên mất, em hình như là cô học
sinh lớp 12 mới chuyển trường đã gây náo loạn ở đây mấy hôm trước đúng không? –
Cô Trang hỏi nhẹ nhàng.

 

«  Gây náo
loạn ý à! Một trận đánh nhau mà cũng coi là náo loạn. Mệt bà này! « - Vừa
nghĩ, nó lại khẽ nhoẻn cười đầy thích thú.

 

Dạ phải! Nhưng có sao không cô?

 

Nếu «  có sao «  thì em đã chẳng
được đứng chân ở đây đến bây giờ. Nhưng vấn đề mà cô muốn đề cập đến ở đây
là... em có muốn tham gia vào đội văn nghệ của trường không?!

 

Dạ không ạ! – Cheer thẳng thừng trả lời.

 

Sao lại không?!

 

Đơn giản vì em không muốn. Nếu hết việc để
nói rồi thì em xin phép cô... – Nói rồi, nó lập tức quay lưng lại và bước thẳng
về phía lớp, để lại một ánh mắt khá khó chịu từ phía cô Trang.

 

 

....................

 

 

Cheery đã về
lớp, nhưng trong trường bây giờ ai cũng bàn tán về nó, thậm chí là hội thằng
Chan, cả lũ con trai đang nháo nhác lên vì giọng ca đó.

 

Thằng Yon rít
lên :

 

     -   
Thật không ngờ đó nha! Không ngờ là con bé lùn tịt đó lại có chất giọng
hay đến thế!

 

Ừ! Nghe như thiên thần ý! Tao thích rồi đó!
Còn mày... Chan Xu?! – Long quay sang nhìn về phía thằng Chan đang suy tư.

 

À ừ! Có lẽ vậy! Nhưng tao thích cái cách nó
chọc tức ông hiệu phó hơn! Thực sự là khá thú vị rồi đấy!

 

Vừa nói, Chan
vừa nhoẻn miệng cười một cách đầy ẩn ý, nhưng thực ra, nó là thằng nghĩ gì nói
đấy, rất thật thà, và bây giờ... hắn đang thực sự cảm thấy khá thích thú từ
những điều mà con bé đã thể hiện.

 

 

Bởi vậy mà...
đến giờ ra chơi...

 

Khi con Cheer
đang « miam » vui vẻ cùng đám bạn bè thì thằng Chan bất thình
lình xuất hiện. Vừa thấy bóng hắn, nó vội vàng vơ tay ôm hết lấy đống đồ ăn
xinh xắn của mình... đề phòng một lần đổ vỡ thứ hai. Đừng phắt dậy và nhanh
chóng đưa mình về thế tấn, nó giương đôi mắt đầy khó chịu lên nhìn thằng Chan –
cái bản mặt mà có lẽ là đã được con Cheer liệt vào hàng không muốn nhìn nhất
trong trường này. Cất tiếng quát đầy cáu gắt lên, Cheer hỏi.

 

Lại muốn đánh nhau hả!

 

Nghệt mặt trước
cái thái độ kì cục đến khó hiểu của con Cheer, Chan thở dài rồi lại khẽ cười
xòa vào chuyện. Hắn ngồi vào bàn ăn cùng đám bạn con Cheer khiến cho mấy đưa cứ
rít lên vì sung sướng, rồi lại khẽ nhoẻn cười vì đã nhận thấy được sức hút mạnh
mẽ của mình.

 

Tôi muốn đấu với cô một trận này!

 

Đột ngột đập tay
cái rầm xuống mặt bàn, con Cheer trừng mắt lên nhìn thằng Chan rồi quát lớn.

 

Được! Đấu luôn đi! Thích đánh thế nào hả!

 

Yà yà! Làm ơn gạt cái suy nghĩ hiếu chiến ấy
sang một bên đi có được không! Sao cô là con gái mà cứ mở miệng ra là đánh nhau
thế nhỉ! – Chan chau mày lên vẻ khó chịu, rồi lại bình tĩnh vào đề- Là đấu...
tình cảm!

 

Đang nhấp cốc
sữa lên miệng, con Cheer suýt phụt ra khi nghe thấy Chan nói đến câu ấy... nó
lắp bắp một cách vô cùng bối rối.

 

Cái gì cơ... anh bị điên hả...Là điên rồi
phải không?!! – Đang nhỏ nhẹ, bỗng nó hét toáng lên như bị bệnh.

 

Làm gì mà phải gào toáng lên như thế cơ chứ!
Chẳng nhẽ lạ lắm sao?! Tôi với cô sẽ đấu tình cảm. Thử tán tỉnh nhau trong vòng
một tuần, sau một tuần ấy, nếu ai có ý định muốn hôn đối phương trước thì người
ấy lập tức phải chịu thua và nhường toàn bộ quyền cai quản trường này cho người
kia.

 

Hờ... thì ra là thế! Rút cục thì mục đích của
vụ thách đấu này cũng chỉ vì không muốn là kẻ đứng thứ hai – sau tôi mãi thôi
đúng không?! Ừm... nhưng mà nghe chừng có vẻ không ổn!

 

Không ổn cái quái gì!

 

Nghĩ lại đi! Anh đưa ra một yêu cầu mà tôi đã
hoàn toàn có nó! Vậy thì tôi còn tham gia trò chơi này làm gì cho mệt người. –
Vừa nói, con Cheer vừa chống tay vào cằm, rồi nhoẻn miệng nhìn Chan cười chế
giễu.

 

Hừ! Được rồi! Vậy cô tự ra thêm điều kiện đi!
– Chan hậm hực nói tiếp.

 

Thằng Chan vừa
dứt lời, con Cheer lập tức giơ lên ba ngón tay, rồi nhoẻn cười đắc ý.

 

Ba! Là ba điều dành cho người chiến thắng sẽ
được toàn quyền sai bảo kẻ thua cuộc phải hành động theo những gì mình muốn.
Okay?!

 

Cứ như vậy đi! – Không thèm suy tính gì thêm,
Chan sẵn sàng nhận lời.

 

Thế thì ngoắc tay! – Rất hồn nhiên, Cheer lập
tức nhoi ngón út lên rồi đòi thằng Chan phải cam kết với mình theo cái kiểu
truyền thống này.

 

Cái quái gì thế... biết có bao nhiêu người
đang ở đây không mà tính làm cái trò trẻ con này! – Thằng Chan nghệt mặt chưa
dám nhận lời.

 

Làm mau! Bà đây cáu rồi đấy! – Nói rồi nó lại
đập phắt một bàn tay xuống bàn rồi quát lớn khiến cho thằng Chan phải giật mình
nghe vội.

 

 

Lập tức làm theo
lời mà con bé muốn, hắn ngại ngùng đưa ra một ngón tay rồi rụt rè ngoắc vào tay
con bé trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu là người. Thật ngại! Nhưng bỗng
có cảm giác điện giật sượt ngang qua người khiến cho hắn chợt cảm thấy tê tê
nên phải rụt ngay lại sau khi ngoắc. Thật lạ quá! Chan chỉ biết lắc đầu khó
hiểu thôi!

 

 

 

..................

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3