Bạch Hổ Tinh Quân - Hồi 15 - phần 3

Tử Khuê hổ thẹn vì chính chàng đã yêu cầu Hội đồng võ lâm tra xét Nhạc Tự Chương. Nay không tìm thấy "Diêm vương quỷ kỳ", chứng tỏ Nhạc Tự Chương chẳng hề hãm hại Thanh Chân, Tử Khuê bất tất phải liều mạng nữa.

Trong lúc Vân Thiên Tử nói lời tạ lỗi Xoa Lạc cốc chủ, Tử Khuê nhìn Lạc Mạo chân nhân để hỏi ý. Và lão đạo sĩ thần thông quảng đại ấy cũng lắc đầu, bảo chàng bãi chiến.Tử Khuê suy nghĩ rất nhanh, cố tìm ra cách rút lui ổn thoả. Chàng ngạo nghễ nói với Nhạc Tự Chương:

- Bổn Hầu gia thân phận cao cả, chẳng tiện xuất thủ nhiều. Cho nên ta sẽ thi triển tuyệt học "Thiểm điện thiên đao" để so tài cao hạ. Nếu lão tránh được mũi "Thất hưu đao" này thì bổn Hầu gia nhận bại.

Tuy không thực sự hài lòng vì trận đấu sẽ diễn ra rất ngắn, song quần hùng cũng tò mò muốn thưởng thức tuyệt học tổ truyền của nhà họ Tiêu. Chắc là nó rất lợi hại nên mới giết được bang chủ cao thủ như Huyết Ma hội chủ Điền Sĩ Lệ.

Trong lịch sử võ lâm chưa cao thủ nào dùng ám khí mà trở thành võ lâm cao thủ cả. Trừ phi ám toán sau lưng, còn lúc giao đấu trực diện thì ám khí mất hẳn tác dụng, bởi người ta sẽ dễ dàng né tránh hoặc ngăn cản bằng vũ khí.

Xoa Lạp cốc chủ không muốn bị khép tội giết bậc quý nhân của triều đình nên đồng ý ngay. Lão cũng hiểu rằng Ngân Diện Hầu, đầu voi đuôi chuột, đang tìm cách rút lui trong danh dự.

Vân Thiên Tử ngầm khen Tiêu Mẫn Hiên, vui vẻ tuyên bố:

- Trận thứ ba bắt đầu, nếu Nhạc thí chủ tránh được mũi đao của Ngân Diện Hầu sẽ lập tức trở thành võ lâm cao thủ đệ nhất.

Để kết thúc một đại hội, và miễn cho Thiếu Lâm Tự một trận đến mười phần chết đủ mười, bang chủ Cái bang mau mắn mở hộp gỗ trên bàn, lấy ra lá cờ danh dự.

Trên nền tấm lụa đỏ hình vuông bằng nửa tấm chiếu, thêu bốn chữ "Võ lâm đại soái" bằng chỉ vàng tinh sảo và đẹp mắt, mặt kia là hai câu đối chỉ đen:

"Kiếm trấn tam sơn xưng đệ nhất

Quyền danh tứ hải thị vô song".

Hai gã tiểu tăng hầu trà đã căng rộng lá soái kỳ, diễu một vòng lôi đài để cử toạ chiêm ngưỡng.

Danh là hư nhưng vật thì rất thực. Ai có được lá cờ ấy mà cắm trước sân, hoặc trên càng xe ngựa thì bội phần vinh hiển, rạng rỡ tông môn.

Tuy chủ ý không phải nhắm vào lá cờ này, song lúc nhìn thấy nó, lòng Xoa Lạp cốc chủ cũng hồi hộp, ngây ngất.

Lão có thể tự hào vì những bậc hiền nhân như Vương Tùng Dương, Trương Tam Phong cũng chỉ được mấy lời ca tụng xuông chứ không có cờ xí làm bằng chứng.

Nhạc Tự Chương cố nén nỗi hân hoan, rút kiếm thủ thế rồi bảo đối thủ:

- Lão phu nóng lòng muốn được thỉnh giáo tuyệt kỹ "Thiểm điện phi đao" của Hấu gia.

Tử Khuê gật gù, đưa tay phải rút một mũi thất hưu đao. Chàng giả đò nghiêm trang đứng yên như tượng gỗ, mắt nhắm hờ, tay tả bắt kiếm ấn, tiểu đao dựng trước ngực.

Phi đao luôn có cán nặn hơn lưỡi, khi phóng người ta cầm ngược, bàn tay giữ lấy phần lưỡi. Chính những ngón tay sẽ điều chỉnh đường bay của tiểu đao, tuỳ theo mục tiêu xa hay gần. Nhưng những đại cao thủ như Tử Khuê thì có thể cầm đao, theo cách nào cũng được

Giờ đây việc ấy chẳng quan trọng vì chàng biết chắc mũi đao này sẽ vô dụng khi khoản cách giữa đôi bàn tay là hai trượng. Trừ phi Nhạc Tự Chương bị mù mới không đỡ nỗi.

Tử Khuê bất động quá lâu, khiến cử toạ sốt ruột chửi bới um xùm.

- Con bà nó!

Gã kia chưa chửi hết câu thì Tử Khuê đã xuất thủ. Mũi thất hưu đao hoá thành chớp bạc, bay đi nhắm vào người Xoa Lạp cốc chủ.

Nhạc Tự Chương nhếch mép mỉm cười và vung kiếm chém thẳng vào mũi ám khí, lão là tay kiếm thượng thừa, đường gươm rất nhanh và chuẩn xác, có thể đâm chết bốn năm con ruồi đang bay cùng một lúc.

Nhưng đột nhiên Xoa Lạp cốc chủ bỗng nghe bên huyệt khúc trì, trên khuỷ tay hữu nhói mạnh. Huyệt này thuộc Kinh Thử Dương Minh Đại Trường, nên cánh tay của lão lập tức bị co rút tê dại. Dĩ nhiên đường gươm lệch đi không trúng mục tiêu, và ngọn thất hưu đao cắm thẳng vào huyệt Vân Môn ở bờ dưới đầu ngoài xương đòn vai trái hắn.

Mũi thất hưu đao nhọn tựa đầu kim nên đã xuyên thấu cơ thể và đâm thủng cả xương bả vai sau lưng nạn nhân. Xoa Lạp cốc chủ nghe đau khủng khiếp, rú lên thất thanh trong sự bàng hoàng kinh ngạc.

Ba ngàn hào khách reo hò như sấm dậy trước chiến thắng bất ngờ của Ngân Diện Hầu và họ phục lăn tài phóng phi đao thần sầu quỷ khóc ấy, cho rằng trong thiên hạ không có người tránh khỏi, bất giác có người reo to:

- Ngân Diện Hầu chính là võ lâm cao thủ!

Rất nhiều người nghĩ thế nên đã đồng thanh hô to:

- Võ lâm đệ nhất, võ lâm đệ nhất…

Vết thương trần trọng đã làm Nhạc Tự Chương mất gần hết khí lực, có muốn đánh nữa cũng không thể, miếng mồi đã đến cửa miệng mà còn bị giật mất, lão nhìn gã mang mặt nạ bạc họ Tiêu với ánh mắt căm hờn và nghiến răng nói:

- Tiểu tử giỏi lắm, lão phu hẹn lại ngươi trong đại hội Võ Lâm Minh Chủ sắp tới.

Ngân Diện Hầu bình thản đáp:

- Tất nhiên là thế nhưng giờ đây lão phải trả lại mũi phi đao cho ta cái đã

Nhạc Cốc chủ, tận lực rút phăng mũi thất hưu đao ra khỏi vết thương quăng xuống sàn lôi đài. Máu phun thành vòi, hai lão hộ pháp của Xoa Lạp cốc chủ đã nhảy lên , dìu hắm xuống đài. Lát sau, phe Xoa Lạp cốc chủ rút sạch.

Trên này Vân Thiên Tử hân hoan bảo quần hào:

- Nếu không vị anh hùng nào thượng đài nữa thì hội đồng võ lâm sẽ trao soái kỳ cho Tiêu Hấu gia Tiêu Mẫn Hiên.

Đúng là tỷ thí với Ngân Diện Hầu thì dể chịu hơn với "Phong Đô Thần Chưởng", một thứ công phu, kỳ dị, tà khí. Nhưng không ai dám mạo hiểm đứng trước mũi phi đao. Mẫn Hiên vì sợ ma chưởng nên đứng xa hơn hai trượng. Nếu giờ đây, chúng ta thu ngắn khoảng cách ấy lại thì đối phương tuyệt đối không thể né tránh kịp và cũng chẳng ngăn chặn nổi. Đường gươm của Nhạc Tự Chương đã nhanh tột độ mà vẫn còn thất bại.

Thế là ai nấy điều trở nên thất thời, vui vẻ ủng hộ việc trao danh hiệu đệ nhất cao thủ cho Mẫn Hiên.

Sau khi nhận cờ danh hiệu, Ngân Diện Hầu sang sảng nói:

- Kính cáo chư vị anh hùng! Thật ra không chỉ mình Tiêu mỗ mà mấy trăm gia đinh Hầu phủ cũng đã luyện thành tuyệt kỹ "Thiểm điện phi đao". Nay lực lượng đã đủ, Tiêu mỗ quyết định cùng võ lâm giáo ma vệ đạo, phù trì bách tính. Tiêu mổ tuyên bố thành lập Phi Đao Bảo An Hội, sẳn sàng bảo vệ tài sản tính mạng của bất cứ người lương thiện nào, trong và ngoài giang hồ. Tuy nhiên bổn hội sẽ lấy một giá phải chăng. Giờ đây Tiêu mỗ xin giới thiệu cùng võ lâm nhưng thủ hạ kiêu dũng của mình. 

Anh em họ Từ ngơ ngác như kẻ rơi từ cung trăng xuống, nhưng cũng phải thực thi mệnh lệnh cậu chủ trẻ dở hơi. Từ Phong đưa tay vào miệng huýt một tiếng sáo lanh lảnh ra hiệu cho đồng đảng thượng đài.

Từ trong đám đông cử toạ hai trăm cao thủ Hoạch Đầu Hôi lũ lượt kéo lên lôi đài, đứng thành hàng ngũ chỉnh tề. Trên môi ai cũng điểm nụ cười ngượng ngập và ánh mắt thì rất kỳ quái. Họ không ngờ rằng có ngày, những kẻ giết thuê, lại trở thành người bảo vệ! Nhưng đẫu sao lòng họ cũng ngây ngất nỗi hân hoan, tự hào khi được quần hùng hoan hô kịch liệt.

Người đã thống lĩnh bọn thần phong kiếm lĩnh đến đây chính là đường chủ nội đường Du Vinh kiêm tổng quản Hầu phủ. Mẫn Hiên liền kéo lão ra và giới thiệu cùng quần hào:

- Kính cáo chư vị! Còn đây là phó hội chủ của bổn hội, danh tánh Du Vinh.

Chàng mỉm cười rồi nói tiếp:

- Thực ra, bản lĩnh của Du phó hội chủ còn cao hơn của tại hạ một bậc đấy!

Nghe chàng nói thế quần hùng ồ lên thán phục, nhìn Du lão với ánh mắt ngưỡng mộ. Gương mặt lạnh lùng khó coi của Du Vinh giãn ra, rạng rỡ hẳn lên bởi niềm tự hào. Lão vô cùng khoan khoái, tự nhủ sẽ hết lòng giúp đỡ Mẫn Hiên thay đổi sự nghiệp của Hoạch Đầu Hội. Làm anh hùng, hiệp sĩ, bảo vệ lương dân, chắc chắn là vinh quang hơn kiếp đâm thuê chém mướn. Dẫu Lôi Đình Đế Quân không thích cũng không được vì Tiêu Mẫn Hiên vốn là kẻ ngang tàng, tưng tửng, muốn làm gì thì làm ngay, chẳng ai cản nổi.

Du lão trịnh trọng thông báo:

- Kính cao chư vị anh hùng! trong vòng một tháng nữa cơ sở của Phi Đao Bảo An Hội sẽ khai trương khắp các địa phương. Những ai cần giao dịch với bổn hội cứ liên lạc với các cơ sở ấy.

Trừ Lạc Mạo chân nhân, không ai biết Mẫn Hiên là Tử Khuê. Nhưng hội đồng võ lâm có cảm giác rằng Ngân Diện Hầu chính là chỗ dựa của giang hồ, hơn nữa, Lạc Mạo chân nhân đã hết lời tám dương khiến họ thêm tin tưởng yêu mến chàng.

Các chưởng môn nhân lần lượt đến nói lời chúc mừng sự ra đời của Phi Đao Bảo An Hội. Vinh dự này đã làm cho Du lão và bọn sát thủ rất hãnh diện.

Thất Bổng Cái Thạch Kính Tường còn hứa rằng sẽ hết lòng bảo trợ trong việc cung cấp thông tin, liên lạc cũng như loan báo khắp nơi. Du Vinh tự nhủ rằng sinh ý của mình sẽ rất thịnh vượng, nhờ thế lực của Hầu phủ và uy danh võ lâm cao thủ của Mẫn Hiên. Nay có thêm sự quảng cáo rộng rãi của hàng chục vạn đệ tử cái bang thì công việc sẽ nhiều vô số kể.

Du lão rất có tài kinh doanh, nghĩ ngay đến kế hoạch lâu dài, nhũn nhặn nói với cử toạ;

- Bổn hội quyết chẳng dam ôm đồm làm một mình, nên sau này sẽ mời các anh hùng hảo hán ở địa phương sở tại cùng tham gia. Mong rằng lúc ấy chư vị giúp đỡ cho.

Quần hào phấn khởi , hoan hô hết cỡ và cho rằng Bảo An Hội rất biết điều, hiểu câu rừng nào cọp nấy.

Nhưng phe hắc đạo thì chẳng chút hài lòng, vì sự tồn tại của Bảo An Hội, đối kháng với những hành vi cướp bóc, tống tiền, sát nhân của họ. Tuy chẳng dám công khai nhận mình là ăn cướp, đám lục lâm cũng cố tìm cách chơi xỏ Bảo An Hội.

Một lần nữa lão hắc y râu ngắn, có miệng lưỡi sắc bén lại lên tiếng, lão cười lớn bảo:

- Chẳng lẽ Hầu phủ lại keo kiệt, bủn xỉn chẳng dám bỏ ra vài lượng bạc chiêu đãi đồng đảo võ lâm, mừng ngày khai môn lập hội, và cũng là việc khánh hỉ, Tiểu Hầu gia đoạt cờ đại soái.

Đề nghị ấy rất hợp lý nên được toàn trường ủng hô. Vả lại chiếu đã buông, ai nấy điều đói bụng nếu được no say miễn phí một bữa thì còn gì sướng bằng!

Dẫu thực đơn giản dị cấp mấy thì tổng chi phí chiêu đãi hơn ba ngàn tay bợm nhậu này cũng sẽ lên đến mấy vạn lượng bạch ngân. Tổng quản Du Vinh thầm tính toán mà tiếc đứt ruột, vội dặn dò Mẫn Hiên vì sợ gã nhận lời.

Ngân Diện Hầu gật gù hỏi lại:

- Này Du tổng quản, cái lão chết tiệt ấy là cao thủ phường nào thế?

Du lão hạ giọng đáp nhanh;

- Lão ấy là bang chủ Hắc đạo của hai tỉnh Chiết Giang, Phúc Kiến, tên gọi Phó Thái Xung, biệt hiệu Giang Nam Nhất Kiếm, giàu có nhất thành Phúc châu.

Ký ức mẫn tiệp, tuyệt luân của Tử Khuê lập tức cung cấp ngay những dữ kiện liên quan đến đối phương. Hơn hai mươi năm qua, Hoạch Đầu Hội đã nhận được hàng ngàn hợp đồng, liên quan đến số người đông gấp đôi, và ít nhất cũng phải có kẻ thuê giết và người bị giết. Có những hợp đồng đã không thực hiện được, song vẫn ghi chép đầy đủ trong quyển Án Lục. Dường như đó là thói quen hoặc thú vui của Tiêu Lạp Dung vậy.

May thay tên của Phó Thái Xung cũng nằm trong ấy. Sáu năm trước có người họ Vương đã mướn Hoặch Đầu Hội ám sát Thái Xung đoạt lại bảo vật gia truyền là pho tượng phật Ngọc Bát Tú Như Lai. Trong vòng trăm năm nay, giang hồ vẫn đồn đại rằng trong pho tượng ấy có giấu tấm tàng bảo dẫn đến kho tàng khổng lồ.

Nhưng trong lúc giá cả chưa thoả thuận xong thì họ Vương đột quỵ chết toi, hợp đồng không thành. Tiêu Lạp Dân liền hỏi ý kiến Lôi Đình Đế Quân, biết lời đồn là vô căn cứ nên bỏ qua không thèm cướp đoạt nữa.

Nhưng thiên hạ thì vẫn tin tưởng mãnh liệt và sẳn sàng xé xác Giang Nam Nhất Kiếm ra mà tìm pho tượng ngọc. Tử Khuê nắm được thóp Phó Thái Xung, cười ha hả bảo:

- Này Phó lão đầu! ông chính là khách hàng khai trương sanh ý của bổn hội đấy. Hiện giờ trong người tôn giá có một bảo vật liên thành. Bổn Hầu gia mà nói ra tên của vật ấy thì cái mạng nhỏ nhoi của Giang Nam Nhất Kiếm khó mà bảo toàn. Bằng như ông về đến Phúc Châu thì cũng không được một ngày yên ổn và Phó gia trang sớm muộn gì cũng chẳng còn mảng ngói lành.

Vừa nghe nói đến đây thì Phó Thái Xung sợ đến xanh mặt, giả vờ giận dữ quát:

- Sao Hầu gia lại nỡ gắp lửa bỏ tay người, dùng lời giả dối mà đẩy lão phu vào chỗ chết. Phó mỗ chẳng sở hữu bảo vật nào cả!

Lão sợ là phải vì có rất nhiều lão ma đầu lợi hại đang hiện diện chốn này. Họ không đủ sức so tài với Xoa Lạp cốc chủ, song thứa bản lãnh để lấy mạng Thái Xung. Bất kể việt họ Phó mang theo đến mười thủ hạ.

Tử Khuê biết rằng đòn phủ đầu đã công hiệu, chàng nghiêm nghị nói tiếp:

- Đừng đóng kịch nữa! Bổn nhân biết rõ vật báu ấy trước nay thuộc về họ Vương, bị lão cướp đoạt. Thế đã đủ chưa hay là để ta phải tiết lộ thêm vài điểm hay ho khác nữa.

Phó Thái Xung chết cả cõi lòng, hiểu rằng mình sẽ phải trút sạch hấu bao cho Phi Đao Bảo An Hội thì mới mong sống sót đến nhà. Còn sau đó lão hi vọng quan binh thành Phúc Châu sẽ bảo vệ mình.

Giang Nam Nhất Kiếm, cố nén cơn giận, lạnh lùng hỏi Ngân Diện Hầu:

- Được! thế lão gia đòi giá bao nhiêu?

Toàn trường chấn động trước sự thú nhận của phó lão. Họ càng tò mò đến cháy cả ruột gan, muốn biết bảo vật ấy là cái chi chi?

Du Vinh cũng vậy, nóng nảy hỏi nhỏ Tử Khuê:

- Sao Hiên nhi lại biết được bí mật tày đình ấy? Ngươi phải nói ra lai lịch bảo vật thì lão phu mới có cơ sở mà cứa cổ Phó Thái Xung chứ!

Vì vội vã nên lão xưng hô như lúc còn ở Hầu phủ. Tử Khuê cười hì hì khẽ đáp:

- Gia phụ đã để lại một quyển Án Lục, trong đó ghi chép rất nhiều điều thú vị, kể cả việc Phó Thái Xung sở hữu pho tượng ngọc Bát Tú Như Lai.

Thấy Mẫn Hiên rất thành thật với mình, Du lão hài lòng cười bảo:

- Hay lắm, với pho tượng ấy thì chúng ta có thể đòi giá năm ngàn lượng vàng ròng. Lão mắt dịch họ phó này nhân phẩm thấp kém, rất đáng để bị bổn hội lột da.

Tử Khuê gật đầu tán thành, tươi cười phúc đáp nạn nhân:

- Này Phó lão nhi! Do lão chiếm đoạt bảo vật của người khác nên bổn hội bắt buộc phải tính giá cao. Lão không đồng ý cũng không được, vì mạng của lão cộng với bảo vật kia nặng hơn năm ngàn lượng hoàng kim.

Cái giá cắt cổ này đã khiến Giang Nam Nhất Kiếm rụng rời chân tay, tiếc của đến đau cả bụng. Quần hùng cũng phì cười chữi đổng:

- Con bà nó! Phen này lão Phó có mà sạt nghiệp, gia nhập cái bang.

Nhưng cũng có người tán thưởng:

- Thực đáng đời Phó Thái Xung! Bao năm nay lão bóc lột xương máu của anh em thảo khấu Giang Nam, giờ bị cú này mới biết trời cao có mắt.

Phó Thái Xung cố gắng tự an ủi rằng mình đã giải mã được tám phần của pho tượng ngọc, sắp trở thành người giàu nhất thiên hạ, lão nghiến răng chấp nhận:

- Lão phu đồng ý cái giá năm ngàn lượng vàng, lão phu sẽ đưa trước một ngàn lượng, số còn lại giao nốt ở Phó gia trang

Nói xong Giang Nam Nhất Kiếm kéo thủ hạ về phía lôi đài, chính thứ nhờ sự bảo hộ của Bảo An Hội. Du Vinh cũng nhảy xuống để tiếp nhận số ngân phiếu ngàn lượng. Xem ra, Phó Thái Xung rất giàu nên mới mang sẵn trong người một số vàng lớn như thế. Thực ra, lão ta định sẽ đi Bắc Kinh hưởng lạc một chuyến, sau khi xem trận đấu giữa Nhạc cuồng Loan và Hàn Thiếu Lăng.

Trên này Ngân Diện Hầu phấn khởi cao giọng;

- Mời toàn thể đồng đạo võ lâm đang hiện diện chốn này vào thành Đăng Phong dự tiệc chiêu đãi của Hầu phủ!

Rồi chàng thét lớn!

- Không say không phải là hảo hớn!

Câu khẩu hiệu mộc mạc hào sản này rất được khách giang hồ ưa chuộng, nó đã khiến Ngân Diện Hầu trở nên đáng yêu và thân cận. Quần hào cao hứng la theo, rung chuyển cả núi rừng.