Cú đấm của một đứa con gái- Chương 07

Truyện: Cú đấm của một đứa con gái

Thể loại: Tình cảm hài, bạo lực học đường.

Rating: 16+

Tác giả: CheeryChip (Lê Thanh Mai)

Facebook: https://www.facebook.com/mai.le.7731

Page: https://www.facebook.com/emcuaanhnhe 

-----------

Chap 7 : Thay đổi chiến thuật.

 

Đến căn phòng
cuối cùng, là một căn phòng rộng lớn với nhiều ngõ ngách, nhiều đường thoát ra
nhưng không thể chắc đường nào là đường đúng. Căn phòng rất tối với ánh sáng
màu tím mập mờ cùng tiếng người đang rít lên không biết từ đằng nào phát ra. Cả
đám bắt đầu cảm thấy rợn người, chúng cứ bám vào nhau đi thành cả đoàn... và
buồn cười thay là lại lôi con Cheer ra làm bia chắn và nép hết về phía sau lưng
con bé. Cheer không để ý đến điều đó mà nó cứ đi... loanh quanh trong căn
phòng... cho đến khi... bất ngờ nhìn thấy một oan hồn mặc áo màu trắng toát,
khuôn mặt không có mắt mũi, trắng bệch đã bị che khuất đi gần hết bởi mái tóc
dài màu đen lòa xòa, trên tay hồn ma đó đang bế một thai nhi mình còn rớm máu,
đầy những đường gân trông thật kinh tởm! Bụng mụ ta phình lên như thể đang chửa
mà còn bị cắm phập một lưỡi dao vào đó cho máu chảy ra ròng ròng theo từng bước
chân.

 

Nhìn thấy bóng
con ma vừa xuất hiện, cả lũ hét toán loạn lên rồi nép vào sau lưng con Cheer,
chạy lùi về phía góc phòng. Con bé cũng sợ, nó sợ lắm chứ! Nhưng cứ mỗi lần cố
gắng chui vào bên trong thì lại bị bọn trẻ con đẩy tuột ra ngoài, đôi chân cứng
đơ tưởng chừng không thể nhúc nhích được nữa. Nhưng cứ mỗi khi con ma dần đủng
đỉnh tới gần là Cheery lại vội vàng chạy gấp, nó chạy và cả đoàn cũng chạy
theo. Cho đến khi con ma bất thình lình quay lưng lại, rồi lại đủng đỉnh bước
vào trong phía cánh gà. Ngay lập tức, nhận thấy thời cơ đã thấy, Cheery vội vàng
phóng tuột ra phía cửa thoát hiểm, còn bọn trẻ con cũng nháo nhác chạy theo nó.
Nhưng vì quá đông mà đứa này vướng chân ngã đè lên đứa kia, tạo thành một mớ
hỗn độn cứ bám vào vạt áo nó... làm cho con bé không sao thoát ra được. Quyết
tâm «  anh hùng phải sống vì bản thân mình trước đã « , nó quyết định
« rứt áo ra đi «  đạp phăng lũ trẻ con ở lại và vội vàng chạy ra
ngoài. Còn bọn trẻ con vì khá nhanh nhẹn nên cũng vội vàng đứng dậy mà chạy
theo, vừa chạy, tụi nó vừa than khóc.

 

Chị ơi! Chị đừng bỏ chúng em mà!

 

Sau khi cả đám
đã chạy hết, tưởng chừng như không còn ai, lúc này con ma mới đủng đỉnh đi ra
đợt nữa... nhưng lạ thay, có một tên ngốc vẫn đang nằm bất động trên sàn nhà.
Có lẽ là do cú va đập vừa nãy, rồi lại không kịp đứng dậy đã nhìn thấy con ma
khiến cho cơ thể hắn chợt trở nên cứng ngắc. Vì quá sợ mà lại không thể cử động
được, sợ đến nỗi hai chân ríu lại... thằng Chan mặt tái mét, hét loạn lên một
cách khủng hoảng. Thấy thế, con ma lại càng tiến lại gần. Nó cứ đưa đôi chân
gần như chỉ còn lại xương khốc của mình đủng đỉnh lướt lại gần thằng Chan, rồi
bất thình lình cúi mặt xuống khiến cho hắn giãy nảy lên, vội vàng bật dậy và
tìm lấy lối thoát cho riêng mình. Đập vào mọi vách tường, Chan cứ kêu lên thảm
thiết.

 

Thả tôi ra! Mau thả cho tôi ra! Tôi không
muốn chơi nữa! Tôi sợ lắm rồi! AAAAAAAAAAAAAAAAa!!!!

 

Mặc cho hắn khản
cổ kêu gào, nhưng mặc nhiên lại chẳng có tiếng ai đáp lại. Tất nhiên là mọi
người ngoài kia đều nghe thấy. Nhưng họ chỉ cười, có mấy kẻ vô học thì cười phá
lên như lũ điên, có những người thì lòng lại chợt len lên những nỗi lo ( điển
hình là con Cheer ), còn có những người lại giữ trong lòng mình sự day dứt về
sự lựa chọn có nên mở cửa hay không. Đó là anh gác cửa. Chỉ vì đã nhận tiền của
thằng Chan nên mặc dù có nghe thấy tiếng hắn kêu gào thảm thiết thế nào đi
chăng nữa thì anh ta cũng không thể « phụ lòng » hắn được. Đã nhận
tiền rồi thì phải làm cho trót nó mới có uy tín, không thể đột nhiên cắt ngang
đi cái niềm vui hiếm hoi được mang đến từ nỗi sợ của hắn được. Nghĩ vậy, anh ta
lại tiếp tục giữ chặt cửa và không cho thằng Chan thoát ra ngoài.

 

Năm phút sau,
tiếng hét chợt dừng lại. Mọi người đều ngơ ngác không hiểu vì sao, cho đến khi
thấy oan hồn đó cởi lớp mặt nạ và bước ra ngoài, thở dài thông báo một tin
buồn : » Nạn nhân bên trong do quá hoảng loạn nên đã lăn đùng ra ngất
«.

 

Nghe được tin
này, con Cheer vội vàng vứt đi niềm thỏa mãn vì đã hành hạ được thằng Chan theo
như đúng ý của mình mà chạy vội vào. Nhìn thấy dáng hắn đang nằm xóng soài trên
mặt đất, khuôn mặt trắng bệch đi vì hoảng sợ, tái ngắt tưởng chừng như cắt
không còn một giọt máu. Cheer vội lay hắn dậy.

 

Này đồ ngốc! Tính giả bộ ở đây đến bao giờ
nữa hả! Mau tỉnh dậy đi...

 

... Tại sao
không tỉnh lại, tại sao nghe thấy tiếng gọi mà vẫn không tỉnh lại. Lo lắng, Cheer lại càng lay mạnh, vừa lay nó càng hét to hơn.

 

Yà! Mau tỉnh dậy đi! Mở mắt ra nào! Anh định bỏ cuộc sớm như vậy
sao! Đừng quên giữa chúng ta vẫn còn một cuộc cá cược đó!

 

Đụng đến vấn đề này, bất thình lình,
Chan đột ngột mở mắt và bật phắt dậy, hắn gãi đầu rồi nhăn mặt một cách khó
chịu đầy thản nhiên.

 

Làm ơn im đi được không! Ai thèm chịu thua chứ! Chẳng qua tôi đang muốn nằm nghỉ chút mà thôi.

 

Gì chứ! Nghỉ ý hả! Lần sau cấm anh làm trò
khiến cho tôi lo lắng như thế nữa đó! – Nói rồi, nó đấm một cái thật mạnh vào
ngực thằng Chan.

 

Bị con Cheer
đấm, nhưng không hiểu sao Chan lại chợt cảm thấy vui vui, hắn bỗng đần mặt
cười.

 

Hả! Cô vừa nói là lo cho tôi ý hả!

 

Nghe thằng Chan
nói, biết là mình vừa lỡ lời, con bé vội vàng rụt lại, nó lúng túng đáp.

 

Yà! Gì chứ! Quên cái chuyện đó đi! Chẳng qua
là tôi lo nếu anh ngất ra đó thì mình sẽ phải trịu trách nhiệm mang anh vào
bệnh viện mà thôi! – Con Cheer cãi cố.

 

Hà! Thì cứ coi là thế đi! – Khẽ nhoẻn cười,
hắn lại đứng phắt dậy – Rồi! Sao cũng được!

 

Gì mà sao cũng được chứ! Tôi nói thật mà! –
Nói rồi, nó cũng vội vàng đứng dậy rồi chạy theo bóng thằng Chan, nhanh chóng
thoát ra khỏi căn phòng.

 

Ao ui! Đau quá đi mất! Cái con nhóc tâm thần
này... chỉ là đi tàu siêu tốc thôi mà làm gì cấu mạnh thế cơ chứ! Hỏng hết cả
làn da trắng không tì vết của mình rồi!!! Ao ui! Nhẹ tay thôi mày! – Trở về
nhà, thằng Chan vừa ngồi thở dài vừa la oai oái vì những vết thương mà con
Cheer đã để lại trên tay nó khi trượt tàu siêu tốc và trong nhà ma. Cheer có
một cái tật rất xấu là thường hay bấu véo người bên cạnh mỗi khi bị giật mình
mà!

 

Nhìn thấy thằng
Chan mặt dài như cái bơm, nhăn nhó vì những vết thương hình lưỡi liềm được lằn
trên da thịt đã làm hỏng làn da trắng mịn màng không tì vết của hắn, Yon chỉ
biết ôm bụng lăn ra cười.

 

Ha ha ha! Làm gì mà đau khổ thế! Nhìn cũng
đẹp mà, không mất tiền xăm! Cái này gọi là kỷ niệm đấy!

 

Kỷ niệm cái con khỉ! Tao yêu đương quái gì
với nó mà phải cấu véo làm kỉ niệm... gừ...

 

À ừ... chỉ muốn giữ lại vết sẹo này thôi nhỉ!
Là của con Nh...

 

Thằng Yon vừa
nói đến đây, Chan bỗng giật phắt tay lại, hắn ậm ừ... nhưng giọng có vẻ buồn
buồn.

 

Thôi bỏ đi! Nhờ một thằng như mày bôi thuốc
không khéo hỏng tay tao mất!

 

Biết rằng đã vô
tình đụng đến nỗi buồn của thằng Chan, Yon lại xị mặt, rồi hắn khoác túi xách,
lóc cóc ra về.

 

Ờ thế thôi! Tao về đây! Mày ở lại một mình
nhé!

 

Không một mình thì còn với ai.... á....
AAAAAAAAAAA!!! Cứu tôi với! Có ai không cứu tôi với!

 

Ngay khi thằng
Yon vừa mới bước chân ra khỏi cửa, nó đã nghe thấy tiếng thằng Chan hét thất
thanh vọng ra từ trong phòng, vội vàng quay trở lại, Yon thấy Chan đang ngồi
thu lu trên chiếc ghế cạnh bàn máy tính, chân tay run lẩy bẩy chỉ vào con vật
lắm chân màu nâu bóng bẩy đang chạy ngoe nguẩy ở dưới kia.

 

Có chuyện gì thế!

 

Gián gián! Là con gián đấy mày ơi! Mau cứu
tao với! Eo ơi! Kinh tởmmmmm!!

 

Nhìn cái vẻ thất
kinh của thằng Chan mà Yon chán không chịu được. Hắn thở dài ngao ngán rồi vơ
lấy cái chổi, đập cái bụp một cái, quét cái vụt một phát... xác gián đã ra đi.
Lúc này, Chan mới từ từ nhảy xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm cám ơn thằng bạn.

 

Hôm nay mày là ân nhân của tao đấy!

 

Thôi! Bố lạy thầy! Có mỗi con gián mà cứ làm
như cướp vào nhà không bằng ý! Đàn bà quá đi mất!

 

Mày tin mày có thể chết bẹp dí như con gián
kia ngay lúc này dưới tay «  một người đàn bà « không?! – Chan trừng
mắt lên nhìn vẻ đe dọa, dùng cái giọng gằn gằn kiểu đầu gấu để khiêu khích
thằng Yon.

 

Mày nghĩ mày là đại ca thì mày to á! Dám bật
thầy à! Thằng này láo!

 

Mày xưng thầy với ai đấy! Thằng ranh này! –
Nói rồi, Chan khua tay cầm lấy cái gối ném thẳng vào người thằng Yon, mở đầu
cho trận chiến.

 

Đỡ được cái gối,
Yon cũng mau chóng tóm lấy cái chăn, rồi trùm thẳng lên đầu thằng Chan, úp sọt
đánh cho hắn bầm dập. Trận chiến của hai thằng trẻ con cứ thế diễn ra trong
những tiếng bùm bụp, bồm bộp của sự va chạm giữa gối và chăn...

 

 

.................

 

 

Tối hôm đó, khi
vừa mới về đến nhà, đang định lon ton bước vào thì nó chợt nghe thấy tiếng
thằng Yan thò đầu ra gọi.

 

Êu! Nấm lùn!

 

Liếc mắt nhìn
quanh, rồi nó mới quay sang đáp.

 

Gọi tôi hả!

 

Thằng Yan khẽ
chau mày.

 

Nhìn coi xem quanh đây còn có ai lùn hơn cô
nữa không! – Hắn cười thỏa mãn.

 

    -   
Yà! Tôi lùn đến thế sao! – Con Cheer quát lên.

 

Thằng Yan vẫn
tỉnh bơ trả lời.

 

Thử trả lời giùm tôi xem...

 

« Hừ! Đúng
là bắt bí người ta mà « - Con Cheer thầm nghĩ, mặt nó đỏ lựng lên rồi hậm
hực bước vào nhà. Nhưng vừa mới tới cửa đã bị thằng Yan gọi với lại.

 

Này! Hôm nay vừa mới đi chơi với thằng Chan
về hả? – Giọng hắn hỏi có vẻ quan tâm.

 

Ờ! Sao biết?! – Nó ngoái đầu quay lại trả
lời.

 

Thì cả trường đang đồn ầm lên vậy mà! Vụ đó
nổi lắm! – Hắn nói mà giọng trùng xuống.

 

Ừm! Rồi sao? – Nó khẽ nhíu mày hỏi.

 

Ờ... Chẳng sao cả! Nhưng... tuyệt đối không
được để thua đâu đấy! – Yan nói với vẻ kỳ vọng.

 

Xùy! Tất nhiên rồi! – Con Cheer bĩu môi chắc
chắn mình sẽ thắng.

 

Vậy được rồi! Cảm ơn nha! – Nói rồi, hắn khẽ
chắp hai ngón tay lên trán rồi nhoẻn miệng cười khó hiểu.

 

Hừm... cái vẻ
mặt đó, cái dáng đi đủng đỉnh đó... quả thực là khiến người ta khó chịu mà! Sao
lại có thể cám ơn nó cơ chứ! Thằng này thiệt kỳ lạ!

 

Con Cheer khẽ
chau mày khó hiểu, rồi nó cũng lắc đầu, bỏ qua... bước vào nhà.

 

 

--------------------------

 

 

 

 

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3