Cú đấm của một đứa con gái- Chương 06

Truyện: Cú đấm của một đứa con gái

Thể loại: Tình cảm hài, bạo lực học đường.

Rating: 16+

Tác giả: CheeryChip (Lê Thanh Mai)

Facebook: https://www.facebook.com/mai.le.7731

Page: https://www.facebook.com/emcuaanhnhe 

-------------

Chap 6 :
Giỏi thì cưa tôi đi?! 

 

 ---------------------

 

 

« Cái tên
ngốc này! Thật muốn chết chắc rồi! »- Vừa đi trên đường, nó vừa lẩm bẩm
như thế. Rồi lại bỗng nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ bởi giọng nói như rít
lên của cái Hummie.

 

Cậu thích thật đấy! Được Channie chủ động đề
cập tán tỉnh! – Vừa nói, Hummie vừa đưa hai tay lên ôm lấy mặt, mắt tít lại như
thể mình là kẻ trong cuộc.

 

Thích cái khỉ gì! Không vui đâu! – Cheer khẽ
thở dài, vừa nói, nó vừa quăng quăng cái cặp.

 

Vui mà! Rất là vui luôn ý! Xem này! Cậu ý vừa
đẹp trai lại còn lắm tài nữa chứ! Được cưa là chết mê luôn ý!

 

Cậu hâm mộ hắn quá rồi... – Cheer ngán ngẩm
trước sự điên cuồng của con bạn chỉ vì một thằng con trai.

 

Không phải là quá lời đâu! Chan thực sự rất
lắm tài đó! – Hummie nói chắc như đinh đóng cột.

 

Biết gì về hắn?! Kể tớ nghe đi! – Nghĩ gì đó,
Cheer chợt thay đổi thái độ rồi trở nên niềm nở như thể nó cũng thích lắng nghe
về Chan lắm vậy.

 

À ha! Vậy là cậu cũng có chút quan tâm rồi
đúng không?! Được rồi! Để mình chia sẻ cho nhé! Chan là một người như thế này
này... Blah... blah...

 

Thế là vừa đi,
cô bạn vừa huyên thuyên đủ mọi điều về Chan, mà mặc dù không biết là có chắc
hay không, nhưng nó vẫn mong rằng có thể dựa vào một chút « hiểu biết « ít
ỏi đó để cưa đổ thằng Chan trong vòng một tuần.

 

Kế hoạch về
chuyến đi chơi ngày mai lập tức được dựng lên trong đầu con bé.

 

 

 

........................

 

 

 

 Tối hôm
ấy, Chan nằm trằn trọc ở nhà, nó đợi thằng Yon qua và mang thêm một ít thông
tin về con Cheer sang cho mình. Muốn đánh địch thì ít nhất cũng phải hiểu chút
ít về phía địch chứ! Phải không?!

Và trong trận
chiến này, một kẻ chủ động mở màn như nó thì tuyệt đối không được quyền thất
bại.

 

« Thằng Yon chết
tiệt! Mày đâu rồi! Sao không mau mang tư liệu về con ranh con đó sang đây cho
ông! Đi thu thập gì mà lâu thế! «- Vừa nằm đấm gối, thằng Chan vừa lầm bầm chửi
rủa thằng Yon.

Thế mà, ngay khi
hắn vừa mới chấm dứt mấy cái ý nghĩ ngu ngốc ấy lại thì cả đống giấy má bất ngờ
hạ cánh cái phịch xuống trước mặt hắn. Và hiện ra ngay trước mắt hắn là hình
ảnh của «  anh Yon «  đang rực sáng ngời ngời.

 

Bảo sao cứ hắt xì từ này tới giờ! Ra là do
bạn tốt đang nói xấu mình đây! – Yon thở dài, rồi hắn lại đặt mông cái phịch
lên giường thằng Chan và ngồi kể lể- Biết để kiếm được mấy cái tư liệu hiếm hoi
này tao phải khổ thế nào không mày! Ngồi yên một chỗ sẵn đồ ăn mang về mà còn
kêu ca nữa! Thằng khốn!

 

Mày dám chửi thầy mày hả con! Bỏ cái chân
lông lá chưa tiến hóa hết của mày ra! Để yên anh xem chú kiếm được gì nào! –
Nói rồi, hắn nhoài mình chồm dậy rồi bất ngờ hất văng cái chân của thằng Yon ra
khỏi bụng mình khiến cậu ta tí thì lăn ra khỏi thành giường.

 

Ngồi dậy, Chan
tỉ mỉ đọc những thông tin mới tìm được về con bé – « À xem nào... Sợ ma này, sợ
bóng tối này, sợ phải ở một mình, sợ bị lừa dối, bỏ rơi. ghét gián, ghét nhện,
ghét chuột... blah blah... ». Sau khi đọc một chuỗi dài về tự bạch của cái
Cheery, thằng Chan bỗng quay sang nhìn thằng Yon với một ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

Sao tao tin được mày!

 

Tin được cái khỉ gì?!

 

Đống này?! Sao tao biết chúng là thật?! – Vừa nói, thằng Chan vừa
chỉ tay đập vào đống giấy tờ.

 

Thằng ngu xuẩn này! Mày dám không tin vào anh mày à! Tao tìm được
trên plus của nó đấy! – Trước sự ngờ vực của Chan, Yon lập tức ngồi dậy, hắn
nhoài ra phía bàn học, vớ lấy con laptop và nhanh chóng vào mạng, đăng nhập
nickname của con Cheer trên google và chỉ trong vài cái chớp mắt, thằng Yon đã search
ra được cả đống thông tin và hình ảnh mà chỉ cần nhìn thôi là đã biết không thể
lệch đi đâu được. – Xem đi mày! – Yon đưa laptop cho Chan.

 

Cầm lấy chiếc laptop, hắn chăm chú
đọc những thông tin thằng Yon vừa tìm thấy trên google, xem có vẻ thật thật,
nhưng Chan vẫn không chắc chắn cho lắm.

 

Sao mày biết là nó không chém gió!

 

Thì tao cũng có chắc chắn đâu mày! – Yon trả lời thản nhiên.

 

Ngay lập tức, Chan cầm cả đống giấy
tờ đập thẳng vào đầu thằng Yon rồi quát.

 

Vậy sao mày dám đưa cho tao mày! Mai là bắt đầu “cuộc chiến” rồi đó!

 

Tìm được cho mày là tốt lắm rồi, còn dám đánh
tao hả! Thằng ăn cháo đá bô này! Tao phải cho mày biết tay!

 

À được! Dám bật thầy à! Nhào vô!

 

Nói rồi, hai
thằng lại nhẩy bổ vào nhau và đấu đòn chăn gối. Cả căn phòng của thằng Chan
chẳng mấy chốc mà tan hoang như cái ổ chuột. À mà không! Phải nói là cái ổ
chuột chẳng mấy trông đã trở nên càng tan hoang mới đúng!

 

 

..........

 

 

Đêm hôm đó, sau
khi Yon về, chỉ còn một mình Chan, hắn lại ngồi cặm cụi đọc tất cả các thông
tin có thể kiếm tìm về con bé, để hiểu, và dễ » chiến đấu «  hơn.

 

 

 

....................

 

 

Sáng hôm sau,
trời mưa lớn, đó là một trận mưa rào cuối thu, nó làm gột sạch đi những vướng
mắc trong tâm hồn nhưng lại dậy lên trong lòng ai đó những nỗi nhớ... về quá khứ...
về một thời... với một người con gái!

 

Đó là tất cả
những gì mà Cheer có thể biết về quá khứ tình cảm của Chan, nó khá mờ nhạt,
nhưng đọc qua trên plus của thằng Chan thì nó cảm thấy thế. Mưa rồi, chắc là
hắn đang buồn, liệu có quên đi cuộc hẹn gặp gỡ của chúng nó ngày hôm nay không
nhỉ?! Cheer chợt khẽ nhíu mày, trong lòng nó bỗng thấy khó chịu vì cảm giác
mình bị lép vế.

 

À mà thôi! Mưa
thì ở nhà. Đợi hết mưa đã rồi hãy đi. Dù sao thì cũng chả quan trọng gì mà. Một
cuộc hẹn cá cược mà thôi.

 

Cheer khẽ cười,
đó là một nụ cười nhạt.

 

 

………………………………..

 

 

Chan vẫn ở nhà,
nhìn qua lớp kính trong suốt đang lẫn vào những giọt mưa bắn tí tách vào trong
hiên nhà, qua hàng ban công, hắn có thể thấy mưa đang giăng thành những lớp
lưới dày đặc màu trong suốt, đan xen vào trong không gian một màu xám đục bao
trùm lấy mọi thứ. Tưởng chừng như có thể nuốt chửng được tất cả vậy. Nếu bước
ra ngoài đó, liệu có sợ ký ức sẽ quay về?! Rồi sẽ lại hỏng bét mọi chuyện. Bởi
vậy, Chan cứ đi đi lại lại trong nhà mãi, hắn không dám bước ra ngoài, chỉ dám
nhìn mưa qua lớp kính trong suốt ấy mà thôi. Kính chặn được mưa, nhưng có chặn
được những nỗi niềm mà mưa đang giăng kín trong lòng của hắn … con đường dẫn
tới tim, xa thẳm nhưng thật gần.

 

 

Nghĩ ngợi gì đó,
Chan vội khoác áo vào rồi bước vụt ra ngoài.

Màn mưa ôm lấy
hắn.

 

 

……………………………………………………..

 

 

 

 

Chan đã đợi Cheer khá là lâu. Âu cũng chỉ là do tính hiếu thắng của hắn.
Hắn không muốn bỏ cuộc chỉ vì những suy nghĩ yếu mềm như thế. Hắn muốn giành
lại thế đứng đầu như những ngày mới bước vào trường và được làm cầm trịch. Hắn
nhất định phải cho con bé này phải quỵ lụy vì mình. Nghĩ vậy, Chan vẫn tiếp tục
mím môi chờ đợi dưới màn mưa, mặc cho mọi người rủ nhau vào bên trong hoặc kéo
nhau đi về hết.

 

Phải đến hơn một
tiếng sau, khi mưa đã ngừng rơi, không thể nói là tạnh hẳn, vẫn còn một chút
lâm thâm, nhưng có nắng. Nắng này nhẹ lắm, không đủ làm ai thấy nóng hay tức
bực cả, vì mưa đã dội cả những sự bực tức đó đi theo làn nước của mình rồi. Nó
làm cho tâm hồn người ta thấy thật mát và sảng khoái. Vì thế nên, khi nhìn thấy
con Cheer đang lóc cóc chạy đến từ phía xa, hắn không quát, mà cũng chẳng lên
tiếng, đơn giản chỉ vì chán chả buồn nói!

 

 

Từ đằng xa, con
Cheer đã nhìn thấy thằng Chan, hắn mặc một chiếc áo khoác baby milo và quần tụt
màu đen với hoa văn một bên trông cực chất. Dáng vẻ của một tín đồ hiphop như
hắn thì nó nhìn ra ngay, mau chóng chạy lại, Cheer chau mày vì thấy Chan đã ướt
sũng.

 

Sao không dùng ô! – Vừa nói, nó vừa đưa tay
chia sẻ chiếc ô màu hồng có đôi tai thỏ của mình khẽ nghiêng sang phía thằng
Chan để che mưa cho hắn.

 

Không thích! Làm ơn cất đi, tôi ớn màu hồng.
– Chan làm vẻ lạnh lùng, chắc hắn cũng có chút tức.

 

Ghét màu hồng hay là do mưa tạnh rồi! Cứ thử
như vừa nãy mưa vẫn còn rào rào đi xem có dám ghét nữa không! – Vừa nói, Cheer
vừa hậm hực cất vào, đúng cái kiểu làu bàu của người làm ơn mà bị mắc oán.

 

Đã bảo là không thích rồi mà! Nói nhiều thế!
– Cắt đứt những tiếng làu bàu của con Cheer bằng giọng nói đầy dứt khoát mang
chút lạnh lùng của mình. Chan bỗng quát toáng lên khiến Cheer giật cả mình.

 

«  Ừ thì
ghét! Làm gì mà ghê thế! « - Cheer khẽ lầm bầm, giờ thì nó chỉ dám nói nhỏ
thôi, ngại cái thằng dở hơi kia nghe thấy lắm, hắn lại làm ầm lên bây giờ!-
«  Màu hồng đẹp thế cơ mà! Sao có thể ghét cơ chứ! ».

 

 

Thực ra thì
trước kia thằng Chan không hề ghét màu hồng, nhưng màu hồng là màu của hạnh
phúc. Theo hắn thì tình yêu luôn bắt đầu bằng màu hồng, và kết thúc bằng màu
đen. Mà hắn thì sợ cái màu đen ấy lắm! Vì thế nên... hắn đang tập cách làm quen
với việc ghét cả màu hồng.

 

 

 

...................

 

 

 

Tàu siêu tốc nhé! – Con Cheer hí hửng chỉ vào
chiếc tàu siêu tốc ở phía đằng kia. Nó cảm thấy thích thú như thế là vì hôm qua
vừa mới biết được rằng thằng Chan rất sợ độ cao. Mà cái đu quay này cao như
thế... chắc hẳn là hắn sẽ phải hét toáng lên cho mà xem! Ha ha ha!

 

Đứng cười một mình như thế đã đủ thấy mình
giống con thần kinh chưa?! – Chan khẽ thở dài trước cái vẻ tự kỉ đứng cười một
mình ở chỗ đông người của con bé. Đi với nó mà bị hiểu nhầm là người yêu thì
ngại thế! – Thích tàu siêu tốc đến thế cơ à?!

 

Ừ ừ... – Cheer nhanh nhảu gật đầu.

 

Con bé vừa dứt
lời, thằng Chan ngay lập tức tóm lấy tay con bé, rồi lôi tuột nó lên đoàn tàu,
kèm theo một lời đe dọa đầy đáng sợ!

 

Lát nữa đừng có hối hận đấy!

 

«  Để xem!
Câu ấy là phải dành cho anh chứ! Hehe! « - Vừa nghĩ thế, con Cheer lại vừa
cười mỉm trong đầu.

 

 

........................

 

 

Đã yên vị trên
đoàn tàu cùng mọi người, Cheer và Chan cùng cột thật chắc chiếc dây an toàn,
rồi đến khi tàu bắt đầu trượt bánh, ban đầu thì nó phóng lên trên với tốc độ
cũng bình thường và chầm chậm, nhưng đến khi bắt đầu trượt xuống, con Cheer
chợt cười khẩy : » Giây phút mà ta mong muốn đây rồi! Chết đi Chan
ơi! ».

 

Thế nhưng, ngay
khi tàu bắt đầu trượt xuống với một tốc độ nhanh khủng khiếp, tưởng chừng như
nó đang cắm thẳng xuống mặt đất mà không định dừng lại, mặt thằng Chan thì cứ
tỉnh bơ, thậm chí còn phá lên cười thích thú, trong khi đó, «  bạn đồng
hành «  của hắn thì lại đang hét toáng lên một cách hoảng loạn. Mặt con bé
tái mét, tóc tai dựng đứng hết cả lên, mắt nó nhắm tịt và hoen nhòe toàn những
là nước mắt, nó mếu, rồi nó hét, những tiếng hét ầm trời.

 

Thả tôi ra! Cho tôi xuống! Mau dừng lại! Tôi
sắp nôn rồi!

 

Cô sắp nôn á! – Chan chợt giật mình quay sang
bên cạnh!

 

Ch... cho tôi xin lỗi! – Nói rồi, nó bất
thình lình quay ngoắt sang phía thằng Chan rồi đột ngột nôn thẳng xuống quần
hắn!

 

Oh My
Goddddd!!!! Thằng bé hét toáng lên trong đầu như thế!

Hắn chết mất
thôi! Chết mất!

Cái quần mới mua
của mình!

Hắn phải chọn mãi,
chọn mãi mới được cái quần chất như thế này đấy!

Ôi trời ơi...

 

Thế này thì chất
như chất rồi!

 

 

 

...............

 

 

Thoát khỏi đoàn
tàu sau vài vòng hoảng loạn, cứ mỗi lần đi qua điểm xuất phát, con Cheer lại
thở phào vì tưởng sắp được xuống, thế nhưng, tàu vẫn tiếp tục chạy, thất vọng
nối tiếp thất vọng, hy vọng đổ vỡ theo hy vọng, những tiếng hét cứ thế kéo nhau
chạy theo quãng đường ray mỗi lúc một xa... gập ghềnh lên xuống làm cho con
Cheer không ngừng phá hoại, vò xé chiếc quần yêu quý của thằng Chan.

 

Có thể là Cheer
đã nhầm về việc Chan sợ độ cao. Nhưng từ sau vụ này, hắn thực sự sợ khi phải
ngồi cùng con bé!

 

 

.......................

 

 

 

Xuống tàu, cả
hai đứa cùng thở phào nhẹ nhõm, Cheer cười, cười rất phê, cười ra cả nước mắt.

 

Ối giời ơi! Tôi thoát rồi! Được sống rồi!
Được trở về với đất mẹ rồi! Tôi yêu đất mẹ! Tôi thề sẽ không bao giờ đi cái thứ
tàu siêu tốc chết tiệt kia nữa! Thật khiếp đảm! Ha ha ha... – Đây là trạng thái
của người đang bị mất tinh thần, cười không phải vì sung sướng, mà là cười vì
quá hoảng loạn và sợ hãi. Khổ thân con bé!

 

Còn tôi thì ghét cô! Căm thù! Căm thù! Cô hãy
đi chết đi! – Vừa nói, Chan vừa mắng xa xả vào mặt con Cheer, phần còn lại thì
tập trung thương tiếc cho chiếc quần yêu quý của mình.

 

Nhìn thấy mặt
thằng Chan tràn trề thất vọng, mặc dù hơi « lệch tủ «  một tí nhưng
tra tấn được hắn như thế cũng đủ để làm con Cheer cảm thấy có chút thỏa mãn, nó
nhăn mặt cười xuề xòa.

 

Hì hì! Thôi mà! Thì tôi mua đền cho cái quần
khác! Được chưa?!

 

Nói rồi, nó lại
đột ngột tóm lấy cổ tay thằng Chan rồi kéo tuột đi về phía hàng bán quần áo Đại
Hạ Giá ở đằng xa. Toàn những là quần đẹp, quần dành cho các cụ đi tập dưỡng
sinh thôi, nhưng cũng có tí gọi là thùng-thình-kiểu-hiphop mà! Ha ha ha! Nhìn
thằng Chan phải cắn răng mặc tạm như thế mà con Cheer chỉ biết ôm bụng cười sặc
sụa. Càng lúc con Cheer càng cảm thấy kế hoạch của mình dần trở nên thật mĩ
mãn.

 

Trong lúc đó,
trong đầu Chan, hắn chỉ đăm đăm nghĩ đến chương trình khủng bố tinh thần con
Cheer bằng kế hoạch đã được vạch sẵn của mình từ tối hôm qua cùng thằng Yon.

 

« Tụi con
gái này sợ ma lắm! Mày cứ nhét chúng nó vào nhà ma cho tao! À nghe nói ở đó mới
có vài con quái vật mới đấy! Đảm bảo con Cheer sẽ chết ngất cho mà xem! «- Nhớ
lại lời thầy Yon dặn dò, Chan lại khẽ cười khẩy. Nghĩ kĩ rồi, hắn quyết định
dắt thẳng con Cheer tới nhà ma.

 

Vừa mới bước tới
cửa nhà ma, Cheer đã vội khựng lại, nó sợ mấy thứ ma quỷ này mà. Lần này thì
Chan tìm hiểu đúng thông tin về con bé rồi...

 

Mau vào đi! Tôi mua vé rồi đó!

 

Ai bảo muốn vào chứ! Ai bắt anh mua vé trước
hả! – Cheer gào lên, nó giẫy nẩy rồi tính chạy vụt ra ngoài... nhưng không may,
lại bị thằng Chan tóm tay lại.

 

Không muốn cũng phải muốn. Ai bảo cô phá hoại
cái quần của tôi! Đây là sở thích của tôi! Hẹn hò mà! Phải chiều nhau chứ! –
Nói rồi, Chan khẽ nhoẻn cười đầy đắc ý rồi kéo vụt Cheer vào, không quên bo cho
anh gác cổng – Anh làm ơn canh cửa thật kỹ, tuyệt đối không được mở ra kể cả có
tiếng kêu gào thảm thiết đến đâu nha anh!

 

 

.....................

 

 

 

Cùng tung tăng
bước vào nhà ma, ban đầu, chỉ có một vài ánh sáng xanh đỏ lập lòe, khung cảnh
thực sự không đáng sợ cho lắm, Chan vẫn vênh mặt kéo con Cheer bước tiếp theo
mình. Hình ảnh của căn phòng đầu tiên đập vào mắt tụi nó là một cái xác chết do
tai nạn giao thông đã khô khốc chỉ còn lại trơ xương cùng với tấm chiều rách
được úp thẳng lên người. Chan nhìn, lòng có len lên những nỗi lo lắng, nhưng
hắn vẫn gạt đi và ra vẻ không sợ gì.

 

Trò mèo! Toàn người đóng đó! Cô không phải
sợ! – Chan quay lại nhắc nhở con Cheer.

 

Tôi có sợ đâu! Mau đi tiếp đi! – Vừa nói, nó
vừa rúc sau lưng thằng Chan, dù sao thì đi đằng sau vẫn an toàn hơn, mà quả
thật thì phòng thứ nhất cũng không đáng sợ cho lắm.

 

Nhưng đến phòng
thứ hai, khi bất ngờ nhìn thấy chiếc bàn thờ với ánh sáng xanh đỏ lập lòe mà
điều khiến bọn nó phải chú ý nhất là chiếc quan tài bằng gỗ nhìn đã bám mùi cũ
kỹ ở ngay bên dưới, lặng lẽ đi qua... Bất thình lình, nắp quan tài bật dậy, một
bàn tay đầy máu thò ra tóm cái bụp vào tay thằng Chan khiến cho hắn giật bắn cả
mình, cả người nẩy lên rồi vừa chạy vừa hét như bị động giật, thậm chí còn vung
mạnh tay quá đến nỗi vô tình vả thẳng vào mặt thằng xui xẻo đi ngay đằng sau (
con Cheer lùn quá nên có quăng tay cũng chả trúng đầu nó được đâu mà ). Nhìn
thấy con ma vừa vùng dậy khỏi nắp quan tài, tay thì cứ quờ quờ lên liên tục làm
bọn nó rùng hết cả mình, cả đám gồm mười mạng toàn trẻ con lít nhít đua nhau
chạy mỗi lúc một nhanh, vừa chạy vừa hét trong hành lang, cho đến khi, dừng lại
ở căn phòng thứ ba... Lại cái khỉ gì nữa đây! Thằng Chan lần này rút kinh
nghiệm chờ cho mọi người đi tới rồi mới chịu đi tiếp, và hắn cũng đòi chui
xuống thứ ba chứ nhất quyết không chịu đi đầu nữa, ngu gì mà làm người chịu
trận.

 

Ở căn phòng thứ
ba, nó chỉ nghe thấy có tiếng võng đu kẽo kẹt, chiếc võng màu xanh và đã bám
đầy rêu mốc, ngồi trên đó là một ông già tóc tai bạc phơ... À mà đâu tóc vàng
đấy chứ! Lại còn hơi bị dài! Nhìn như Tây! Lão ta cầm trên tay một chiếc gậy
bằng gỗ, khá dài và cứng, rồi cứ thế gõ cồm cộp xuống đất tạo nên những âm
thanh rợn người... Cả lũ cùng bám vào nhau nép sát vào bên trong góc phòng, ai
nấy cũng chỉ mong có thể tránh xa được lão già. Đang đi đến nửa phòng, bỗng
nhiên, lão đứng bật dậy rồi đuổi theo bọn nó, con Cheer chân nhanh nhất vội
vàng chạy vụt lên trước, vừa chạy vừa hét như một con điên. Còn thằng Chan, hắn
cũng chạy vù vù ngay phía sau, nhưng lại bị lão già tinh quái tiện tay móc
thẳng cái gậy vào chân hắn... thế là ngã cái rầm. Cả đoàn người chạy phía sau
lại rầm rập chạy qua người hắn khiến cho tình cảnh của thằng bé càng trở nên
thảm thê. Một mình đối đầu với lão già, nỗi sợ mỗi lúc một dâng lên khiến cho
Chan nằm im bất động dưới đất, không dám nhúc nhích gì. Nhìn lão già mỗi lúc
một tiến gần, từng bước tiến gần với bộ mặt đã được hóa trang kỹ càng không nhìn
nổi ra đường nét nào nữa, thằng Chan tay chân rụng rời, miệng ngậm chặt, mồ hôi
chảy đầm đìa không hét được câu nào.

 

Trong lúc đó, cả
đám đang đứng chờ tin hắn ở phía hành lang, nhưng cũng chả dám ngoái đầu lại
nhìn sợ bị tóm lại. Một mình thằng Chan đối đầu với lão già ma quái, nhưng đúng
lúc lão vừa mới chồm đến chỗ hắn, thằng Chan vội vàng bật dậy,  có lẽ là khát khao được sống khiến hắn phải
tự đánh thức con người mình, vừa nhoài dậy, Chan giật phăng lấy cây gậy rồi đập
cho lão già một trận túi bụi, miệng thét lên liên tục.

 

Dám dọa tao này! Thích trêu tao này! Mày chết
đi này! Đồ ma quỷ khốn kiếp! Tao mà thèm sợ mày á... Ông ơi tha cho con!!! –
Vừa dứt lời, hắn quăng cái vút cây gậy vào góc rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng
vào hành lang. Căn bản, cũng chả phải sợ bị lão đuổi theo nữa... vì te tua thế
kia rồi cơ mà!

 

 

...................

 

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3