Hôn Nhân Giấy - Chương 01 (Phần 05 - 06)

Ngày 13 tháng 9

Tôi có từng muốn chết không?

Hôm nay có học sinh nói: thưa cô, cô từng muốn chết bao giờ chưa?

Tôi gật đầu, tôi thừa nhận, tôi từng muốn chết.

Lúc tuyệt vọng nhất, lúc côđơn nhất, lúc con đường trước mặt tối tăm nhất, tôi mười bốn tuổi, thành tích học trung bình, hơi tự ti, không có nhiều lựa chọn, bố mẹ rất thất vọng về tôi, tôi còn thất vọng hơn về chính mình.

Lúc đó tôi nghĩ, nếu nhắm mắt lại, không cần nghĩ gì hết, không cần phải có trách nhiệm gì cả, như thế sẽ sung sướng biết bao?

Thậm chí, tôi còn lén nhìn từ trên ban công tầng bốn xuống dưới. Bên dưới có cây ô-rô, còn có sàn bê tông cứng ngắc. Tôi đoán rằng, nếu ngã vào cây ô-rô, khả năng lớn là mặt mũi bị hủy hoại, nếu ngã vào sàn bê tông, chết thì đã đành, nhưng nếu thành người thực vật thì sao?

Tôi không sợ chết, mà chỉ sợ sống không ra sống.

Vì thế, tôi, lúc đó 14 tuổi, vào lúc tuyệt vọng nhất, thường đứng một mình trên nóc nhà cao tầng, nhìn x dưới. Ban đầu còn sợ độ cao, nhìn một lúc là thấy chóng mặt, chân mềm nhũn, vô ý thức lùi lại một bước, chính giây phút đó, tôi biết, mình không muốn chết.

Nếu đã không muốn chết, thì phải sống thật tốt. Con đường quan trọng để kiên cường sống tiếp là: dán mặt trái vào mặt phải, mặt trái không cần giữ thể diện, mặt phải thì da mặt dày gấp đôi.

Vì thế, với những người không thích tôi, tôi coi họ như không khí. Với những người yêu quý tôi, tôi dành cho họ nhiều sự yêu quý hơn nữa, và phấn đấu nhiều hơn nữa.

Dần dần, thời gian trôi đi, chúng ta đều đã trưởng thành.Cuộc sống cũng tốt dần lên, mọi người không còn nhắc nhở chuyện năm đó tôi thi điểm thấp nữa. Bố mẹ đã từng thất vọng vì tôi cũng bắt đầu tự hào vì tôi… Sự kỳ lạ của số phận thường đến vào lúc chúng ta không ngờ đến.

Năm ngoái họp lớp cũ, các bạn học đều kinh ngạc: bạn học nghiên cứu sinh rồi? Chẳng phải hồi đầu điểm thi của bạn cũng lẹt đẹt như bọn mình sao?

Tôi cười- đến lúc này, tất cả những gì đã qua chỉ như chuyện cười chuyện tếu.

Thực ra, khi tôi bước ra từ những ngày không vui nhất, từng chút từng chút một cắn kén chui ra khỏi cái vỏ của chính mình, chính tôi cũng rất ngạc nhiên: tại sao từng có lúc, tôi lại muốn chết nhỉ?

Tôi thật may mắn, cuối cùng tôi đã không tìm đến cái chết, tôi đã không chết thật.

Nhớ lại hồi nhỏ xem một bộ phim tên là: “Một gia đình Thượng Hải”, bài hát trong phim có một câu: “Hãy cứ bước tiếp, phía trước là bầu trời”.

Hóa ra là như vậy.

Vì thế, các em biết không, các học sinh thân yêu của cô, các em hỏi cô câu này, là vì các em chưa trưởng thành. Vì vẫn còn trẻ, con đường đi qua chưa đủ dài, tương lai tươi đẹp vẫn còn mơ hồ quá, nên các em cho rằng sự khốn tạm thời sẽ là mãi mãi. Bởi vậy, sự tuyệt vọng này càng khiến các em nghĩ đến cái chết.

Vì các em đã quên mất rằng, ý nghĩa lớn nhất của sống, thực ra nằm ở chỗ mình không chết đi. Các em còn nhiều thời gian thế kia mà, hãy dùng niềm tin vững vàng, trái tim lương thiện, ý chí phấn đấu không mệt mỏi để có một tương lai khiến người khác phải kinh ngạc.

Bởi vì vẫn còn đang sống, tất cả mọi việc muốn làm đều vẫn còn kịp.

Ngày 29 tháng 8

Ba năm một chủ đề

Đột nhiên phát hiện ra: ưu điểm lớn nhất của việc học nghiên cứu sinh là tôi có thể dùng ba năm, bằng cách học hành, để nhận ra mình chẳng biết gì cả.

Kết quả nghiên cứu khoa học tương ứng là: sơ bộ nắm bắt được hướng hành động “nghiêm túc”, cơ bản trang bị tố chất nghiệp vụ “nghiên cứu khoa học”, đại khái hiểu được con đường nghiên cứu là rất “gian nan”.

Nhớ lại thời đại học, tôi là một nữ sinh ngây thơ lãng mạn, được thầy cô yêu mến, bạn bè cùng trường ngưỡng mộ, tham gia nhiều cuộc thi, giành được nhiều giải thưởng, đăng nhiều bài viết, rất nhiều người khen ngợi, nên thấy có được danh tiếng không quá khó, mà việc học hành cũng thật thuận lợi.

Đương nhiên phải cảm ơn sự thuận lợi của những năm đó, sau khi khiến tôi có được biết bao niềm vui bất ngờ, đã giúp tôi học được sự thản nhiên nhờ sự đầy đủ mà mình có. Tôi biết mình may mắn- giống như Newton ngồi dưới gốc cây táo, dù thực sự có suy nghĩ, thì vẫn còn cần quả táo từ cây rơi xuống nữa.

Tuy nhiên, tốt nghiệp xong thi đỗ nghiên cứu sinh thuận chèo mát mái, lại phát hiện kể từ đó, con đường phía trước sao mà lầy lội. Giờ là nghiên cứu sinh rồi, tiêu chuẩn đánh giá giáo viên đối với mình tự nhiên cũng khắt khe hơ

Rõ ràng hồi đại học luôn được các thầy cô mang ra biểu dương là sinh viên tích cực nghiên cứu khoa học, thế mà bây giờ luôn bị tra hỏi: Em trích dẫn câu này từ đâu vậy? Nguyên tác đã đọc chưa? Ý nghĩa của nguyên văn là gì? Trích từ sách nào, trang bao nhiêu…

Chẳng dám khôn lỏi nữa, bắt đầu nghiêm chỉnh đọc sách, luận cứ trích dẫn nào cũng đọc nguyên tác trước, không hiểu thấu đáo thì có mà chết với giáo viên hướng dẫn!

Nếu giáo viên hướng dẫn là Lệnh Hồ Xung, thì tôi chính là tiểu ni cô phái Nga My- dưới tay giáo viên hướng dẫn là bao nhiêu nữ tướng, cùng một quyết tâm không đỗ tiến sỹ thì không lấy chồng.

Muốn không nghiêm chỉnh cũng không được.

Cứ như thế, tôi rất vui mừng rằng mình có thể dùng ba năm để học hành cẩn thận những chủ đề liên quan đến “vô tri” và “khiêm tốn”, dùng tất cả thời gian sau đó để học bộ sách lớncủa đời người, xin người yêu tôi hãy tin rằng, tôi là một học sinh giỏi.

Ba năm để chỉ học một bài học; tôi biết tốt nghiệp xong, kiến thức sách vở rồi cũng trả lại thầy cô, nhưng những logic trong tâm hồn thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, những phương pháp tư duy và quan điểm sống học được trên ghế nhà trường, là tài sản mà cả đời tôi dùng không cạn.

……

Đêm đã khuya, từng ngọn đèn trong khu văn phòng tỉnh ủy đang tắt dần. Nhưng Quản Đồng vẫn đang ngồi ngay ngắn trước màn hình máy vi tính, dường như đang suy tư gì đó trong khi đọc những dòng chữ lúc nghịch ngợm, lúc thâm trầm này, và không thể không thừa nhận: văn của Cố Tiểu Ảnh, cùng với thế giới nội tâm phong phú tỏa ra từ đó đã khiến anh ngỡ ngàng!

Anh đọc dần từng trang một, càng đọc, càng cảm thấy cô gái này là một bảo bối không thể để tuột mất. Anh thích nụ cười của cô, lại càng thích sự lương thiện và tài năng trong sâu thẳm trái tim

Lúc mới gặp cô, Quản Đồng thấy cô chỉ là một cô gái vui tươi, hoạt bát, nhưng giờ đây, anh nhìn thấy ở người con gái này ánh sáng trí tuệ không giống như nhiều người. Anh biết, trái tim anh đang rung động.

(5)

Khi tim đã rung động, thì các sự việc sau đó bắt đầu cứ thế tiếp diễn.

Một tuần sau, Cố Tiểu Ảnh đang khốn đốn ở nhà giáo viên hướng dẫn, do luận văn không đạt, thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang Nhạc Dương: Nhanh đến văn phòng cấp cứu!

Cấp cứu? Cố Tiểu Ảnh thắc mắc: bị cháy hay bị ăn cắp nhỉ, mình thì cứu được việc gì chứ?

Nhưng vào lúc này, tin nhắn đó chẳng khác nào thần dược cứu mệnh. Cố Tiểu Ảnh nhìn máy di động rồi vội vàng nói với giáo viên hướng dẫn: “Thưa thầy, trong khoa có chuyện gấp, bảo em về ngay”.

Người thầy tóc đã hoa râm, ngẩng đầu nhìn cô học trò cùng trường, khua khua cuốn luận văn trong tay mà thấy đau cả đầu, nói: “Cố Tiểu Ảnh, em phải chăm chỉ lên, nếu không thì làm sao mà thi tiến sỹ được!”

Cố Tiểu Ảnh vừa thu dọn đồ đạc vừa dõng dạc trả lời: “Em sẽ chuẩn bị ngay bây giờ ạ!”

Giáo viên hướng dẫn đã quá quen với sự lười biếng của học trò, chỉ chán nản xua xua tay: “Sửa luận văn cho cẩn thận, tranh thủ đúng thời gian mà bảo vệ”.

“Em biết rồi ạ.” - Cố Tiểu Ảnh đứng lên, cúi chào ra chiều lễ phép lắm: “Em chào thầy ạ.”

Quay người đi ra cửa, cô cười thầm: Thầy Giang ơi, thầy đúng là ân nhân cứu mạng em

Cố Tiểu Ảnh phóng như bay về văn phòng khoa, vừa đẩy cửa đã thấy cảnh tượng bừa bộn: Giang Nhạc Dương ngồi trước máy tính, đang hối hả gõ bàn phím, Quản Đồng đứng cạnh cầm máy ghi âm, lúc phát lúc dừng, lại phải nhìn màn hình để chỉ cho Giang Nhạc Dương những chữ gõ sai… Nghe tiếng mở cửa, hai người cùng quay đầu lại, thấy Cố Tiểu Ảnh Giang Nhạc Dương mừng như bắt được vàng.

“Cố Tiểu Ảnh cứu tôi với!”- Giọng Giang Nhạc Dương nghe thảm hại quá thể, “chủ nhiệm bảo tôi chỉnh sửa phần ghi âm của hội nghị, tôi đánh máy chậm quá không theo kịp gọi bạn tới đây nhưng phát hiện ra anh ấy cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu… Ai trong khoa mình cũng bảo cô đánh máy nhanh, cô giúp tôi với”.

“Chao ôi, tưởng việc gì chứ”, Cố Tiểu Ảnh bỏ túi xuống rồi ngồi trước máy tính: “Thế mà em tưởng khoa bị cháy, thế mà bảo là cấp cứu!”

Vừa nói vừa quay sang Quản Đồng: “Chào lãnh đạo ạ.”

Quản Đồng cười đau khổ: “Cô cứ gọi tôi là Quản Đồng thôi, tôi có phải lãnh đạo đâu”.

“Như thế không được, lớn nhỏ phải có tôn ti trật tự, đây là truyền thống tốt đẹp của nhân dân Trung Hoa”, Cố Tiểu Ảnh lắc đầu, rồi quay sang nhìn Giang Nhạc Dương: “Máy ghi âm đâu, đưa em”

Giang Nhạc Dương vội vàng đưa máy ghi âm cho Cố Tiểu Ảnh, rồi hỏi lấy lòng: “Để tôi giúp cô mở máy ghi âm nhé!”

“Không cần”, Cố Tiểu Ảnh cầm lấy máy ghi âm, không quay đầu lại, buông một câu: “Các anh đi đâu ngồi chơi đi, tôi làm xong sẽ nhắn tin, tối nay nhớ mời tôi ăn cơm đấy”.

“Không vấn đề gì!” GiangNhạc Dương nhìn Quản Đồng, vừa cười rất gian vừa trả lời: “Mời mười bữa cũng được”

Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm để ý đến sự hớn hở của Giang Nhạc Dương mà chăm chú tập trung vào cô

Làm việc một mạch, đã một tiếng rưỡi đồng hồ qua đi.

Trong một tiếng rưỡi đó, Giang Nhạc Dương lên mạng, uống trà. đọc báo, đánh điện tử…, còn Quản Đồng thì dường như chỉ làm có mỗi một việc, đó là ngồi phía sau Cố Tiểu Ảnh, vừa hiếu kỳ vừa khâm phục nhìn mười ngón tay cô như múa trên bàn phím, nhanh chóng ghi thành từng chữ lời nói trong máy ghi âm.

Quản Đồng phát hiện ra thái độ vừa nghiêm túc vừa hứng thú của Cố Tiểu Ảnh khi làm việc. Mắt cô không nhìn vào bàn phím máy tính, cũng không nhìn vào màn hình, mà nhìn vào một điểm nào đó phía trên màn hình, chỉ có đôi tay lướt trên bàn phím mới làm người khác nhận thức được không phải cô đang thả hồn vào đâu đó, mà đang làm việc. Đáng nể nhất là tốc độ đánh máy nhanh như vậy, mà lại không phải dùng cách đánh 5 nét, mà bằng phiên âm Microsoft.

Quản Đồng thực sự kinh ngạc trước tốc độ đánh máy siêu đẳng của cô!

Kết quả đương nhiên là rất đáng phấn khởi, vì có sự hỗ trợ của Cố Tiểu Ảnh, tốc độ đã cải thiện được ít nhất một nửa. Đến năm rưỡi chiều, toàn bộ phần ghi âm đã được biên tập.

Để cảm ơn Cố Tiểu Ảnh, Giang Nhạc Dương đã mời Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng đến quán ăn Hồ Nam ở cổng trường ăn cơm, nhưng khi chưa kịp gọi món thì điện thoại của Giang Nhạc Dương đã bị khoa gọi về. Trước khi đi anh chỉ kịp dặn lại: “Cố Tiểu Ảnh thích ăn gì thì cứ gọi, anh bạn tôi trả tiền, lần sau quay lại tôi sẽ trả tiền anh”.

Cố Tiểu Ảnh chỉ kịp kêu trời, rồi quay lại nhìn Quản Đồng, cười bối rối: “Lãnh đạo, tôi làm sao dám để lãnh đạo trả tiền, hay là để tôi mời nhé?”

“Một bữa cơm thì tôi mời nổi.” - Quản Đồng vừa rót trà cho Cố Tiểu Ảnh vừa nói, “buổi trưa cô đi đâu vậy? Gọi điện thoại không được, Nhạc Dương chỉ còn nước nhắn tin”.

“Đừng nói đến làm gì”, Cố Tiểu Ảnh vừa gọi món vừa rầu rĩ, “Tôi ở chỗ giáo viên hướng dẫn. Ông già đó một mực bắt tôi bảo vệ luận văn. Anh nói xem, luận văn có dễ viết dễ bảo vệ vậy không ? Lại còn Cassirer nữa, tôi đọc mà không thể hiểu nổi, đang định chuyển qua Susan Lange, dù sao hai thầy trò họ cũng cùng một trường phái”.

“Cô học mỹ học à?”- Quản Đồng ngạc nhiên hỏi, “Chẳng phải các cô học chuyên ngành nghệ thuật học sao?”

“Nghệ thuật học thì lại càng bắt rễ từ mỹ học, nắm chắc lý luận mới có thể nghiên cứu các hình thức cụ thể”,Cố Tiểu Ảnh bắt chước khẩu khí của giáo viên hướng dẫn, và vẫn không quên tức tối: “Kỳ lạ nhất là bảo vệ luận văn mà vẫn phải tốn tiền?! Rõ ràng là tôi viết bài thì người khác trả tôi tiền, vậy tại sao bây giờ tự nhiên bắt tôi trả tiền cho người khác? Sao lại phá vỡ quy luật như vậy? Tạp chí học thuật không biết có còn muốn làm ăn nghiêm chỉnh nữa không đây?!”

Quản Đồng giúp Cố Tiểu Ảnh rót thêm trà, tò mò nhìn cô hỏi: “Cô chýa từng ðãng bài viết liên quan ðến luận vãn à?”

Cố Tiểu Ảnh cứng họng, tưởng như sắp phát khóc đến nơi. Dường như bây giờ cô mới phát hiện ra, tại sao đến một việc mất mặt như vậy mà mình cũng nói ra được?!

Đáng ghét là Quản Đồng lại không nhận thấy suy nghĩ của Cố Tiểu Ảnh, vẫn kinh ngạc hỏi: “Học nghiên cứu sinh đến năm thứ hai rồi mà vẫn chưa đăng báo luận văn?!”

Cố Tiểu Ảnh bắt đầu phật ý, nghĩ thầm: “Trưởng phòng Quản, anh không biết thế nào gọi là “nghe lời nói, nhìn nét mặt” à? Sao anh lại còn nỡ xát muối vào vết thương của tôi vậy?”

Nhưng không ngờ rằng, đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy một câu hỏi như nắng hạn gặp mưa rào: “Có cần tôi giúp không?”

“Gì cơ?” – Cố Tiểu Ảnh tưởng mình nghe nhầm.

Cô ngẩn người nhìn Quản Đồng đang ngồi trước mặt, rồi thấy anh nhắc lại một lần nữa: “Có cần tôi giúp không? Tôi cũng học mỹ học, luận văn của tôi chính là về việc Cassirer đã kế thừa và phát triển triết học của Kant như thế nà

“A!” -Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, dường như trong nháy mắt cô thấy Quản Đồng trước mặt cao lớn hẳn lên!

Một giây sau, chỉ thấy cô ném tập luận văn bị giáo viên hướng dẫn gạch chằng chịt xuống trước mặt Quản Đồng, rưng rưng cảm động nói: “Ân nhân, anh đã cứu giúp tôi trong nước sôi lửa bỏng, tôi phải trả ơn thế nào đây?”

Vừa lúc đó người phục vụ mang thức ăn đến, Quản Đồng húng hắng ho để che giấu cơn buồn cười. Anh cầm luận văn lên, rồi chỉ vào cơm canh đang bốc khói nghi ngút: “Ăn cơm trước đi đã, ăn no rồi mới có sức viết luận văn chứ”.

Cố Tiểu Ảnh cúi đầu nhìn: trước mặt có đầu cá hai màu, đậu phụ sốt, táo đỏ bách hợp hấp bí đao…Rõ ràng toàn những món cô thích, mà lại do đích thân Quản Đồng gọi!

Trời đất ơi! Cô cảm động không sao kể xiết, nghĩ bụng: sao đại học tỉnh mà lại đào tạo được một sinh viên biết thấu hiểu lòng người như Quản Đồng thế nhỉ? Đúng là hiếm có khó tìm!

Sau khi giao luận văn cho Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh trút hẳn được gánh nặng tâm lý, càng lúc càng trở nên thoải mái trong bữa ăn tối. Cô hào hứng kể cho Quản Đồng nghe những chuyện cười hồi học đại học. Mấy lần Quản Đồng suýt phun cơm trước cách kể chuyện của Cố Tiểu Ảnh. Trời tối dần, khi ngoài cửa sổ sáng bừng ánh đèn ne-on, Quản Đồng mỉm cười nhìn cô gái kỳ lạ trước mặt, đột nhiên nhận ra: đây chính là niềm vui từ trước đến nay anh muốn có, mà mãi chưa tìm thấy.

Năm năm nay, cuộc sống của anh quá trầm lặng. Gần như anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có một cô gái giống như vậy, không khuôn mẫu như Tưởng Mạn Ngọc, không nhẫn nhịn như mẹ mình, mà hoạt bát thông minh, bao trùm mọi người xung quanh bằng chính sự vui tươi xuất phát từ con tim mình.

Chỉ cần cô ấy ở bên, chỉ cần cô ấy chợt nở nụ cười, cả thế giới như bừng sáng.

(6)

Khi Cố Tiểu Ảnh liên lạc lại với Quản Đồng thì đã cuối tháng mười, thời tiết mát mẻ hơn, thời tiết đẹp không gì tả xiết.

Bầu trời trong vắt, những đám mây tựa như món kẹp bông bị xé nhỏ, gió thu thổi tới, mang theo hương cỏ thơm nồng.

Status QQ của Cố Tiểu Ảnh cũng được thay bằng câu: Thu sang, chim bay đi, để lại phân chim…

Hứa Tân châm chọc: “Nhìn status là biết chủ nhân của nó là người chẳng có phẩm chất gì”.

Cố Tiểu Ảnh đang chơi pikachu, bận rộn thế mà vẫn tranh thủ phản bác: “Thế cậu thì có phẩm chất? Cậu nhìn status của mình đi, đúng là giọng điệu tiểu tư sản, có giống như người giao ban cách mạng không ?”

Status của Hứa Tân bảy năm nay không đổi: Cuộc đời ngắn lắm, cố gắng mà ăn, cố gắng mà ngủ…

Không thể không thừa nhận, đây quả là một châm ngôn đúng đắn!

Khi biểu tượng nick chat của Quản Đồng vừa sáng lên, Cố Tiểu Ảnh sung sướng hét lên: “Ôi! Luận văn của tôi!”

Hứa Tân ghé vào, thấy trên QQ có biểu tượng một con ếch xanh đang nhảy nhót, nhìn xem tên ai: Bậc thầy mỹ học dấu hiệu!

Cô nhịn không nổi, cười ha ha vỗ vai Cố Tiểu Ảnh: “Suýt nữa thì nhìn không ra, trưởng phòng Quản lại hài hước thế à?”

Cố Tiểu Ảnh cười hì hì: “Nhìn tên là có thể chắc chắn, luận văn anh ấy viết sẽ hay hơn luận văn tớ viết”.

Vừa nói vừa nhận tài liệu, làm xong mở ra xem, và ngỡ ngàng

Cố Tiểu Ảnh chưa bao giờ được thấy một luận văn nào mẫu mực và công phu đến như vậy.

Về font chữ: thứ tự font Khải thể, Tống thể, Hắc thể rõ ràng, chú thích 1,2,3,4 chuẩn mực. Kết cấu lúc song song lúc tăng tiến, rất phù hợp, các tiêu đề nhỏ được đặt tên chặt chẽ…Đây đây đây nữa, choáng quá!

Cố Tiểu Ảnh trợn mắt kinh ngạc nhìn tên luận văn: “Nghệ thuật là một quá trình kết cấu có tính siêu việt”, trời đất ơi, quả là có trình độ!

Xem tiếp đến tóm tắt nội dung: Lý luận mỹ học dấu hiệu của nhà học giả người Đức Cassirer, là một bộ phận quan trọng của triết học dấu hiệu độc đáo, đã có ảnh hưởng sâu rộng đến mỹ học phương Tây thế kỷ XX. Luận văn này đề cập đến lý luận thuyết của ông, nghiên cứu sâu thêm các giới định cơ bản của nó đối với nghệ thuật: nghệ thuật là một quá trình kết cấu có tính siêu việt. Trong đó bao gồm quy định trong ba phương diện: nghệ thuật là một quá trình phát hiện hình thức thực tại, một quá trình kết cấu có tính sáng tạo, quá trình giải phóng thực tại siêu việt…

Cố Tiểu Ảnh lại tròn mắt há mồm.

Hứa Tân lại một lần nữa phục sát đất.

Một phút sau, Cố Tiểu Ảnh không nén nổi kích động trả lời Quản Đồng: Ân nhân, tôi thực sự không biết phải đền ơn anh thế nào…

Bậc thầy mỹ thuật dấu hiệu: Đừng khách sáo, có gì to tát đâu.

Cố Tiểu Ảnh: Tôi lại mời anh ăn cơm nhé.

Bậc thầy mỹ thuật dấu hiệu: Không cần dâu, cũng có gì ghê gớm đâu. Thực ra, nội dung luận văn cô viết cơ bản đều dùng được, nhưng kết cấu không rõ ràng lắm, tôi điều chỉnh một chút, đưa đề mục mới thôi.

Cố Tiểu Ảnh khăng khăng: Không được, uống nước nhớ nguồn, có ơn phải trả, anh phải cho tôi cơ hội trả ơn chứ.

Bậc thầy mỹ thuật dấu hiệu:…

Cố Tiểu Ảnh giục: Anh nói gì đi chứ!

Bậc thầy mỹ thuật dấu hiệu: Tối nay tôi cũng đang định đi đo kính ở phố đi bộ, hay là cùng đi ra đó ăn các món quà vặt?

Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: Anh bị cận thị à? Sao tôi không nhận ra nhỉ?

Bậc thầy mỹ thuật dấu hiệu: Không cận thị, nhưng đeo kính trông cho có học thức.

Cố Tiểu Ảnh cười lớn: So với tôi, anh đã đủ có học thức rồi… vậy tối nay nhé!

Bậc thầy mỹ thuật dấu hiệu: được, hết giờ làm việc tôi gọi điện cho cô.

Cố Tiểu Ảnh đánh nhanh hai chữ: OK

……

Hứa Tân đứng sau lưng Cố Tiểu Ảnh theo dõi, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh ấy lại giúp cậu?”

“Vì thấy tôi xinh ấy mà”, Cố Tiểu Ảnh không ngẩng đầu, vừa đánh máy vừa trả lời, “Ai bảo tôi ai nhìn cũng yêu, hoa nhìn hoa cũng phải nở, xe thấy lốp xe phải nổ!”

“Theo mình”, Hứa Tân nghiêm mặt, nói một cách chắc chắn, “anh ta có ý với cậu?”

Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại, nhìn Hứa Tân, nghĩ ngợi, gật gật đầu: “Cũng có thể”.

Hứa Tân cười đầy thâm ý: “Vậy cậu có đến chỗ hẹn nữa không? Hay cậu cũng có ý gì với người ta đây?”

Cố Tiểu Ảnh xua xua tay: “Không đời nào”.

Hứa Tân thắc mắc: “Tại sao chứ?”

Đúng vậy, tại sao chứ?

Buổi tối, khi Quản Đồng cũng hỏi câu này, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy không thể nào cười nổi nữa - Quản Đồng không phải là Hứa Tân, không thể đùa cợt được.

Anh đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt ấm áp nhưng cương quyết không ngần ngại hỏi cô: “Tại sao em không thể làm bạn gái của tôi chứ?”

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, Cố Tiểu Ảnh có phần lúng túng.

Cô bắt đầu nhớ lại, chuyện này bắt đầu như thế nào nhỉ?

Hình như vào buổi chiều tối, hai người gặp nhau ở phố đi bộ, cùng đi ăn tối. Quản Đồng đưa cô qua rất nhiều ngã rẽ mới tìm thấy cái quán nhỏ tồi tàn này trong một con ngõ tồi tàn nào đó trên phố đi bộ. Tên quán rất lạ: “Cá”. Quán bán cá kho dưa, cá hấp, lẩu cá… Họ gọi món cá kho dưa, một nồi to, chỉ có 28 đồng, rất phải chăng. Ăn xong, họ xoa bụng no nê và đi dạo trên phố đi bộ, nói với nhau những chuyện linh tinh, nói gì thì cô không nhớ nữa, vì cô vốn là một người rất hoạt náo, không bao giờ để không khí lắng xuống… Rồi tiếp sau đó họ đến một cửa hàng kính rất lâu năm, cô giúp Quản Đồng chọn gọng kính, một cặp mắt kính K13, hình như mấtđến hơn 600 dồng, đắt quá đi, kinh doanh kính đúng là siêu lợinhuận…

Rồi họ cầm cặp kính đã lắp xong đi ra tản bộ ở quảng trường gần đó, nghe nhạc nước, bài: “Khúc giao hưởng vận mệnh”, rất hay, nhưng trong âm thanh trong trẻo đó, Quản Đồng lại nghiêm nghị nói: “Cố Tiểu Ảnh, em có thể làm bạn gái tôi được không?”…

Tất cả mọi chuyện đang rối hết cả lên.

Cố Tiểu Ảnh ngẩn người đứng giữa ánh sáng rực rỡ của màn nhạc nước lặng lẽ nhìn người con gái khiến anh thấy thú vị ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt to đang chớp chớp.

Rất lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng cô nói: “Không thể được.”

Quản Đồng hỏi: “Tại sao lại không thể được?”

Cố Tiểu Ảnh khẽ nhíu mày, dường như đang lựa chọn từ ngữ, cuối cùng ấp úng nói thật: “Tôi không thích công chức nhà nước.”

“Tại sao vậy?” - Quản Đồng thắc mắc.

“Bố tôi là công chức nhà nước, ngay từ nhỏ tôi đã nhìn thấy quá nhiều người thuộc cái giới đó rồi”, Cố Tiểu Ảnh bĩu môi, “đầy người ngoài uống trà đọc báo ra thì chẳng biết làm gì cả, nếu có ngày bị đuổi việc thì chết đói là cái chắc. Cũng chẳng có chút văn hóa nào, mà cứ muốn bám chặt lấy cái ghế không chịu buông tay, mở mồm nói chuyện là thấy ăn với uống. À mà đúng rồi, còn có những kẻ bợ đỡ, nịnh hót, không thể hiểu họ có giá trị tồn tại gì không. Anh nói xem, loại người đó có làm lãng phí tiền của người nộp thuế không?”

Quản Đồng dở khóc dở cười, một lúc sau mới hỏi: “Cô có nghĩ tôi là dạng người đó không?”

Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngợi, lắc đầu: “Có lẽ không phải”.

“Vậy tại sao lại không được?” Quản Đồng nhẫn nại hỏi.

“Vì rồi sẽ đến một ngày anh trở thành loại người đó”, trí tưởng tượng của Cố Tiểu Ảnh đột nhiên trở nên phong phú, thái độ phút chốc trở nên xót xa, “ở lâu trong môi trường này, rồi sẽ đến một ngày anh cũng có bụng bia, đầu óc thì chỉ nghĩ đến ăn, chủ nghĩa quan liêu, không học hành gì và không tiến bộ, rồi biến thành một con mối khổng lồ…”

“Thôi mà!”- Quản Đồng cuối cùng cũng không muốn nghe tiếp nữa, cười đau khổ: “Cố Tiểu Ảnh xem nhiều phim quá thì phải ?”

“Gì cơ?” -Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.

“Những con mối trong phim thường là vẻ ngoài của mặt nạ”, Quản Đồng thở dài, “nhưng các cơ quan nhà nước giờ không như vậy nữa. Đặc biệt là các cơ quan trực thuộc tỉnh, tỷ lệ thạc sỹ tiến sỹ ngày càng cao. Như ở chỗ chúng tôi, cứ sáu người thì một người là tiến sỹ, ba người là thạc sỹ, hai người còn lại đều là sinh viên đại học các ngành danh tiếng, tuổi trung bình chỉ 35 thôi. Chúng tôi làm việc nghiêm túc, không ngừng học tập và tiến bộ… Bạn Cố Tiểu Ảnh, bạn không thể nhìn chúng tôi qua cặp kính màu”.

Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên nhìn Quản Đồng, bán tín bán nghi.

Quản Đồng lại bất đắc dĩ thở dài, đến trước mặt Cố Tiểu Ảnh, cúi đầu, nhìn vào mắt Cố Tiểu Ảnh nói: “Cố Tiểu Ảnh, em có muốn đến chỗ tôi làm việc để tham quan một chút không?”

Cố Tiểu Ảnh sững sờ nhìn Quản Đồng. Cô nhìn thấy, dưới ánh đèn đang thay đổi liên tục, ánh sáng trên gương mặt anh cũng đang thay đổi liên tục, phác qua những đường nét trên khuôn mặt anh, gương mặt trẻ thơ thật đáng yêu…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3