Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em - Chương 08 part 2
Mặc kệ nhỏ gào khóc thế nào, chị Thanh chẳng những không mũi lòng mà còn
ban tặng cho nhỏ thêm một cái cốc lủng đầu cho tội nói năng bậy bạ.
– Chị mày thất tình hồi nào hả, đừng có phá hoại hạnh phúc tươi đẹp của chị mày nha.
– Chị không uống lộn thuốc, không thất tình, vậy chẳng lẽ đầu chị có vấn đề – Diệp hân nhìn chị Thanh có chút thông cảm nói.
Ai dè sắc mặt chị Thanh càng ngày càng xanh rồi xám xịt cuối cùng là đen thui theo mấy câu hỏi của Diệp Hân.
– Chị! Em có ý kiến – Nhỏ Hằng giơ tay lên xin phát biểu trước khi chị Thanh nổi trận lôi đình.
– Nói đi – Chị Thanh dẹp cơn thịnh nộ của mình sang một bên ra lệnh.
–
Em thấy chị nên đánh mạnh lên, kiếm cây gỗ mà đập đầu nó. Chứ chị gõ
như vậy chỉ tổ nó ngu hơn mà thôi. Lấy gỗ lớn đập cho văng cục ngu của
nó ra ngoài nếu không theo tình hình có ngày chị sẽ tức chết vì bệnh gnu
của nhỏ Hân này.
Nghe nhỏ Hằng nói, chị Thanh phì cười :
– Bạn bè tốt quá ha.
–
Dạ vâng, bạn bè thân để làm gì? Là để đâm sau lưng chúng ta một nhát
dao – DIệp Hân vừa cười vừa nói liếc xéo nhỏ Hằng, “được dám mắng bà, bà
trả hết nợ cho nhà ngươi luôn” – Em ngu lắm, cho nên chị giao việc viết
kịch bản cho nhỏ Hằng đi chị.
NHỏ Hằng nghe xong mặt mày tái mét, Diệp Hân hả hê vô cùng.
Nhỏ nghĩ thầm:” Bà chị này làm biếng, không chịu viết kịch bản nên bắt mình viết, lần này mình có thể công khai thoát nạn rồi.
Nhỏ Hằng nào biết là nãy giờ mình giả ngu để thối thoát việc này.
Nào
ngờ nhỏ đâm đầu vào. Bởi vậy, bạn bè để đâm sau lưng nhau mà, hehe, cái
này gọi là gắp lửa bỏ tay người, chết nha con, làm hình nhân thế mạng
cho tui đi”
– Không được – Chị Thanh đáp.
– Tại sao? –
Diệp Hân hét lên gần khóc khi biết kế hoạch gắp lửa bỏ tay người của
mình bị phá sản. Trông khi đó nhỏ Hằng thì hí hửng cười phá ra.
– Tại vì chị nhìn thấy được sự thông minh tiềm ẩn trong em nên mới quyết định giao cho em mà thôi – Chị Thanh cười nịnh nhỏ.
– Chị ơi, người ta rồi cũng có lúc bộc lộ sự thông minh của họ. Còn em, tìm hoài ẩn hoài thôi chị ơi.
–
Nói thật, chị chọn em là vì chị rất thích mấy câu tự chế của em, chị
nghĩ em cũng có thể chế ra một câu chuyện Romeo hay Hamlet khác biệt hơn
để thu hút sự quan tâm của người tham quan. Chẳng phải hôm bữa chị bảo
em viết bài thơ Hôm qua tát nước đầu đình , em đã chế ra một bài thơ
khác đó sao “
Hôm qua ngủ gật trên bàn.
Để quên nước miếng trên tờ kiểm tra.
Cô chấm thì cho em xin
Hay là cô để làm tin trong nhà
Kiểm tra nước miếng không hà
Mẹ mà biết được chết bà em luôn
Kiểm tra trứng ngỗng đã lâu
Mai mượn cái rỗ để sắp trứng vô.
Bán rồi kiếm ít tiền công
Đến khi mẹ biết có dầu xức mông
Chứ không thì mông xưng vù
Như cái đít khỉ lấy đâu mà ngồi
……
Mẹ
ơi! Con chết đây – Diệp Hân ngửa mặt than trời. Sao cái bà chị này lại
có thể liên tưởng bài thơ con cóc ghẻ ra một vở kịch hoàng tráng như vậy
được chứ.
– Tội đó chị còn chưa xử nha.
– Chị ơi, chị hãy
bắt em làm osin đi chị. Từ nay em hứa sẽ nghe theo lời chị, sẽ không âm
thầm nói xấu sau lưng chị nữa đâu – Nhỏ ôm lấy gấu áo của chị Thanh cầu
xin.
– À, thêm một tội nói xấu chị nữa, vậy là tội chồng lên tội. Mau lấy công chuộc tội đi.
– Chị tha ho em đi, bắt em làm việc khác đi chị – Diệp Hân mếu mào cầu xin.
– Cũng được, Giờ còn lại khâu cắt may trang phục diễn, em biết làm không?
Diệp Hân cúi đầu lắc lắc, trời sinh nhỏ cầm kim liền bị kim đâm vào tay ngay, lấy gì mà may đây.
– Vậy thì dựng sân khấu, đóng gỗ này nọ thì sao?
Đầu
nhỏ gục xuống không có cơ mang nào ngóc đầu lên được luôn. Nếu nhỏ muốn
dập nát 10 đầu ngón tay, nhỏ sẽ chọn nghề búa đóng đinh ngay.
–
Vậy thì vẫn giữ quyết định cũ, em mau viết cái kịch bản đi cho mọi người
tập luyện. Tuần sau sẽ công diễn đó. Còn nữa nha, việc nhờ Lập Khiêm em
phụ trách luôn đi. Bởi vì hai đứa đang hẹn hò với nhau mà.
Bây
giờ Diệp Hân đã biết thế nào là “cái miệng hại cái thân” rồi. Ai mượn
nhỏ tài lanh làm chị, cứ để mặc cái tên khốn kia hat gì đó thì hát đi.
Bây giờ trách nhiệm năng nhọc nào cũng là của nhỏ hết trơn hà.
– Tui cũng muốn giúp bà lắm, nhưng ngặc nỗi tui không có được đầu óc lnh hoạt như bà, tjho6i thì tự thân vận động đi vậy.
Diệp Hân thở dài một cài rồi bước ra về.
– Né, giờ bà tình sao?
– Còn sao nữa, đi học thôi.
– Không phải chứ – Nhỏ Hằng kêu lên – Hôm nay bà siêng đột xuất vậy.
– Đi học làm bánh sinh nhật – Diệp Hân đáp xong thì bỏ đi một mạch.
- Bỏ 300g bột mì vào trong một cái tô lớn – Nhỏ Hằng nhìn cách hướng dẫn làm bánh trên láp top đọc cho nhỏ làm bánh kem.
– 300 g là bao nhiêu? – Diệp Hân cầm bịch bột mì nhăm mặt ước lượng.
–
Sao tui biết được? Sao lúc bà mua, bà không nhờ người ta cân giùm cho.
Thôi kệ đi, nhắm đại vậy – Nhỏ Hằng cũng chắc lưỡi lắc đầu.
Diệp Hân đành đổ đại vào thao bịch bột trên tay mình.
– 5-7g bột nở – Nhỏ Hằng miễn cưỡng đọc tiếp.
Vẫn là nhắm bừa bỏ vào.
– 4 quả trứng gà tách riêng lòng đỏ, lòng trắng . Cho vào một cái tô khác đánh lên cho nổi.
Diệp Hân đập đập mãi vẫn khiến trứng bị bể, long đỏ và lòng trắng lẫn lộn với nhau. Nhỏ Hằng nhìn nhỏ bó tay chấm com thở dài.
Diệp Hân hơi quê, mím môi nói.
– Kệ đi, long nào cũng là long, cũng cho vào bụng thôi.
– Được rồi. Lấy đầ đánh trứng đánh lên cho nổi?
– Thế làm sao biết là nó nổi? – Diệp Hân gãi gãi đầu hỏi.
– Bà hỏi tui, tui cũng bó tay. Chắc là đánh cho tới khi nó sệch lại là được.
Diệp Hân ra sức đánh, đánh đến nổi muốn gãy ta, nhỏ thở dốc thì mới thấy trứng nổi.
– 80 – 100g bơ nóng chảy
– Đường
– Hương vị
– 3 thìa cà phê nước lọc
– 1 hộp kem tươi (loại dùng ngay hoặc loại dạng lỏng)
– Đường bột
– Hoa quả trang trí
…………………..
Sau
một buổi vật lộn, nhỏ với nhỏ Hằng cũng có thể cho vào lò cái bánh kem
tuy không đẹp mắt nhưng ít ra cũng là một tác phẩm để đời của nhỏ. Sau
đó cả hai để bánh vào lò nướng bấm nút và chờ nó chín.
– Hehe,
không ngờ mình cũng có năng khiếu làm bánh ghê. Mai này tui sẽ mở một
tiệm làm bánh, sau đó sẽ làm cho nó nổi tiếng khắp cả nước – Diệp Hân
ưỡng ngực tự hào nói.
– Ê, khi đó nhớ báo cho tui biết là tiệm nào nha – Nhỏ Hằng chân tình nói.
–
Yên tâm đi, tụi mình là bạn thân mà, sau này tui sẽ làm mấy cái thẻ
vip. Chỉ cần bà đến đưa thẻ ra, bà thích ăn bánh nào thì cứ lấy, sẽ
không mất tiền mua đâu – Nhỏ hào hứng vui vẻ khi nhỏ Hằng hỏi.
– Không cảm ơn bà! Tui hỏi là vì tui muốn tránh cái cửa tiệm đó thật xa kẻo sau này chết mà không biết vì sao mất.
Diệp Hân xám mặt khi nghe nhỏ bạn đá đểu mình, nhỏ nhìn bạn với ánh mắt muốn đập chết con muỗi.
Nhưng nhỏ không muốn làm hỏng tâm trạng tuyệt mỹ của mình hiện giờ cho nên không thèm chấp nhỏ Hằng làm chi.
– Bà nghe bài này thử đi – Nhỏ Hằng bỗng mở lên một bài hát.
“ Cho tôi biết nỗi buồn của bạn là gì?
Tôi sẽ nhờ gió cuốn trôi nó đi.
Cho tôi biết nụ cười của bạn rơi nơi đâu?
Tôi sẽ nhờ đom đóm soi đèm tìm giúp bạn.
Cho tôi biết trái tim lạnh giá của bạn ở đâu?
Tôi sẽ nhờ lửa đến xua đuổi cái lạnh trong bạn.
Còn nếu như bạn muốn khóc cho vơi nỗi buồn.
Lúc đó hãy nhớ điều này.
Tôi luôn bên bạn, sẵn sàng lau khô nước mắt bạn.
Bờ vai tôi đây bạn hãy dựa.
Hãy khóc hết nỗi buồn hôm nay.
Để ngày mai luôn nở nụ cười.
……..
– Bài này hay quá, giọng hát cũng trầm ấm – Diệp Hân nghe xong thì reo lên tán thưởng.
– Hay quá đúng không? Bài này đang hot trên mạng đó – Nhỏ Hằng đắc ý giới thiệu.
– Ca sĩ nào vậy?
– Xe tận chân trời. Gần như trước mắt – Nhỏ Hằng cười mĩm đáp.
Diệp
Hân liền biết ngay là bài hát của Lập Khiêm. Từ lúc hai đứa giận nhau,
dù biết Lập Khiêm đã trở thành ca sĩ tuổi teen nổi tiếng , nhưng nổi như
thế nào, hát bài gì thì nhỏ chưa từng nghe qua . Nhỏ giận, rất giận cho
nên bất cứ thứ gì chỉ cần có cái tên viết tắt là LK là nhỏ không bao
giờ nghe.
Dù biết Lập Khiêm hát những bài ballad rất hay, bởi vì
cậu có chất giọng trầm ấm khiến người nghe có thể chìm vào trong điệu
nhạc trầm lắng. Nhưng trước đây cậu chỉ hát với cây đàn ghi ta mà thôi.
Chưa bao giờ nhỏ nghe cậu nhóc hát với giàn nhạ cđệm hiện đại thế này.
Dường như chúng càng khiến giọng hát của cậu hay hơn gấp bội lần.
– Nghe bài này nữa đi – Nhỏ Hằng bèn mở một bài hát khác cho nhỏ nghe.
……
–
Hay quá đúng không? So với nhạc rẻ tiền, mì ăn liền thì những bài của
Lập Khiêm hát để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người ta. Cậu ấy không
tùy tiện hát nhạc mà rất nghiêm túc, vì vậy bài nào cũng thành hít hết.
Và được công nhận là ca sĩ trẻ có tài năng thực thụ.
Diệp hân gật đẩu, điều này thì nhỏ hoàn toàn công nhận.
–
Còn nữa nha, cậu ấy không có đi show nhiều, chỉ đi hát khi rảnh rổi
thôi nên mọi người càng hâm mộ cậu ấy hơn. Càng mong muốn được gặp mặt
thần tượng mình bên ngoài nhiều hơn, có biết không hả…..
Nhỏ Hằng nói một tràng dài, Diệp Hân chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.
Hai đứa say mê nghe nhạc thì bỗng nhiên:
– Bùng…
Tiếng
nổ phát ra từ lò nướng bánh khiến cả hai xanh mặt hoảng sợ. Vội vàng
quay lại nhìn xem thì thấy khói bốc ra từ chiếc lò của mẹ nhỏ.
– Cái bánh – Cả hai cùng đồng thánh hét lên. Sau đó vôi chạy đến mở cửa lò ra xem xét.
Quả
nhiên như trong tưởng tượng, cái bánh trở thành hình dạng không thể nào
tưởng tượng nổi. Đạ vậy còn văng đầy trong chiếc lò nướng bánh.
– Sao lại như vậy? – Diệp Hân run run mếu máo hỏi?
Nhỏ Hằng xem xét rồi hỏi:
– Hồi nãy bà cho bao nhiêu bột nở.
–
Thì hồi nãy tui nhắm chừng, bóc 7 lần, coi như một lần bóc là 1g bột –
Diệp hân vừa đáp vừa cầm cái bịch bột nở lên diễn tả lại cái cảnh mình
bỏ bột nở vào .
Nhỏ Hằng nhìn kỹ cái bịch trên tay của nhỏ rồi ngửa mặt kêu trời:
– Ôi thôi rồi! cái bịch này là bịch bột mì.
Sauk
hi bò ra dọn dẹp mệt phờ râu cái lò, căn bếp và sàn nhà. Nhỏ Hằng cám
biệt nhỏ ra về trong mệt mỏi. Diệp hân cũng không còn sức đâu mà tiếp
tục làm bánh. Nhưng ngày mốt đã là sinh nhật của Lập Khiêm rồi.
Bây
giờ có đánh chết nhỏ, nhỏ cũng không muốn làm cái bánh sinh nhật này nữa
đâu. Nhỏ khổ sở vác thân xác qua nhà Lập Khiêm . Lân la gạ gẫm cậu một
chút.
– Hay ông thích gì, tui mua tặng ông – Nhỏ nhe răng cười gãi gãi đầu nói
–
Tui không thiếu thứ gì hết. Chỉ muốn có bánh kem do bà làm thôi – Lập
Khiêm nghiêm giọng nói, sau đó nhìn nhỏ khinh bỉ – Nhưng nếu bà không
muốn giữ lời hứa thì đành thôi vậy. Tui đây cũng không muốn miễn cưỡng
người khác.
Sax! Nhỏ cảm thấy thật là mệt óc với mấy câu sốc hông của nhỏ hằng và tên Lập Khiêm này.
–
Có ai nói là không làm bánh cho ông đâu. Tui chỉ hỏi thử vậy thôi mà,
tại tui thấy bánh kem thì hơi tầm thường một chút thôi – Nhỏ đành cố
gắng nuốt nước mắt cười nói
– À, thì ra bà thấy ấy náy vì chỉ
tặng tui cái bánh kem. Vậy thì cứ làm them cái gì đó tặng tui nữa là
được chứ gì. Cám ơn bà trước nha.
Xém chút nữa là nhỏ té ngã
xuống đất. Sao nhỏ lại mua dây buộc mình như thế chứ, cái bánh kem mà
làm còn không xong nữa là, lại phải làm them thứ khác nữa mới chết chứ.
Đúng là ngốc không chịu nổi mà.
Diệp Hân vừa về vừa nguyền rủa
Lập khiêm không ngớt, nhỏ tức tên này anh ách luôn hà. Cái tên này sao
cứ muốn hành hạ nhỏ vậy cơ chứ. Được rồi, lần này ta cho nhà ngươi chết
luôn.
Thế là nhỏ về nhà lấy kim đâm thủng 3 cái trứng ga, sau đó
ngâm ba cái trứng đó vào trong nước lạnh. Diệp Hân nhì nhìn tác phẩm
hoàn mỹ của mình mà ngữa mặt chống nạnh cười vang.
Càng ngẫm nghĩ
càng không hiểu. tại sao làm cái gì nhỏ cũng đều làm không xong, vậy mà
cứ mấy cái chuyện hai người thì nhỏ lại tháo vát đến thế chứ.
Chờ
thôi, chỉ cần một ngày là Ok rồi, trong thời gian chờ đợi, nhỏ phải đi
viết cái kich bản mới được. hầy, chuyện nhỏ, 1 phút 30 giây là xong.
Nhu7gn chỉ có trời mới biết, cái kịch bản của nhỏ có dung được hay không
mà thôi.
Cuối cùng thì ngày nhỏ tu luyện mấy cái trứng thành
công, nhỏ lôi ba cái trứng đã bị đâm lủng đặt chìm trong nước đựng trong
một cái nồi nhỏ ra. Sau đó hí hửng đi gọi điện khoe thành quả hại người
của mình với nhỏ Hằng. hai đứa hí hửng tán dóc với nhau khá lâu. Lát
sau nhỏ nghe một tiếng nổ bùm.
Tiếp theo là tiếng hét lớn của mẹ nhỏ. Diệp hân vội gác máy chạy xuống nhà bếp xem.
Một cảnh tượng that kinh hoàng đã xảy ra.
Ba
cái trứng bị nhỏ cố tình đâm lủng rồi ngâm nước để làm thúi, sau đó
đ65ap ra làm bánh cho lập Khiêm ăn. Mẹ nhỏ xuống bếp thấy cứ tưởng nhỏ
muốn luộc trứng nên bắt bếp luộc giùm. Ai dè trứng gà thúi bị sức ép
đành nổ bung bét.
Một mùi thúi loang ra khắp nhà, trắng gà thúi
văng đầy căn bếp nhà nhỏ. Mặt mẹ nhỏ đầy sát khi nhìn nhỏ. Diệp hân ngữa
mặt lên trời mếu mác khóc than:” Ông trời ơi, con hại người thành hại
mình rồi”
Diệp Hân khổ sở bấm điện thoại nhắn tin:” S.O.S, cứu với, cho tui mượn ít tiền đi, cháy túi rồi”
Nhỏ Hằng nhận được tin thì nhắn lại :” Bạn bè là 9, tiền bạc là mười. Không có tiền cho người cháy túi như bà mượn đâu”
Diệp
Hân nhìn cái tin nhắn thì gầm lên giận dữ mắng xối xã con bạn thân xấu
xa. Hận là tại sao kiếp này mình lạichơi thân với cái đứa xấu xa, tham
lam ích kỷ và keo kiệt kia.
Diệp Hân thở dài mếu máo, nhỏ biết
làm sao đây cơ chứ, đành chấp nhận nghe sư tử hà đông gầm gừ mà thôi chứ
nhỏ còn có thể làm gì được nữa đây.
Vuốt ngực, hít thật sâu, nhỏ hùng dũng bước xuống bếp, nhỏ giọng xin xỏ:
– Mẹ, cho con ít tiền được không mẹ.
Xin xong, Diệp Hân vội vàng bịt chặt lỗ tai lại để giảm bớt âm thanh gầm gừ của sư tử, nhưng không ngờ.
– Ừ, chờ mẹ một chút.
Diệp
Hân xém chút té xỉu khi nghe mẹ nhỏ dịu dàng đáp như thế. Không phải
hôm nay mẹ nhỏ ăn trúng cái gì đó chứ, bình thường nhỏ xin tiền là mẹ
lại cằn nhằn là nhỏ không biết tiết kiệm, cứ tiêu xàu hoang phí. Hôm nay
sao đột nhiên dễ tính vậy hả trời.
Tới khi mẹ nhỏ cho tiền, Diệp
Hân còn thấy choáng voáng hơn nữa. Mẹ nhỏ cho nhỏ khá nhiều tiền. Không
phải đột nhiên nhà nhỏ giàu lên, hay mẹ nhỏ mới trúng vé số giải đặc
biệt đó chứ.
– Mẹ cho con hả mẹ – Nhỏ nghi ngờ hỏi lại.
– Ừ, cho con để mai đi chơi cùng mấy bạn – Mẹ nhỏ vui vẻ gật đầu.
Nhỏ
choáng à nha. Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ, hay là ông trời đã nghe điều
ước của nhỏ mà biến mẹ nhỏ thành người mẹ hiền lành siêu cấp nhất hành
tinh. Mà thôi kệ, dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì dù sao nhỏ
vẫn được lợi là tốt rồi. Hehe….
Có tiền rồi phải ăn bù lại những
ngày tháng nín nhịn đau khổ mới được. Nhưng nhỏ sẽ không mời nhỏ Hằng
ăn, chắc chắn là như vậy. Cái thứ bạn xấu , nỡ bỏ rơi bạn bè trong lúc
khó khăn.
Sáng hôm sau, đang đứng chờ Lập Khiêm để đi ké xe đến
trường, nhỏ bỗng nghĩ:” Hôm nay mình có tiền mà, sao phải đi nhờ rồi làm
phu xe cho tên này cơ chứ”. Chân định cất bước ra bến xe chợt nghĩ:”
Mấy hôm nay dù làm phu xe nhưng nhờ hắn mà có thể đến trường, bây giờ ăn
cháo đá bát thì đúng là không phải người”
Nghĩ vậy, Diệp Hân bèn
nán lại chờ Lập Khiêm đi cùng, vừa đúng lúc tên này đi ra. Bánh thì
chưa làm được, đành tìm cách dụ khị hắn ta quên đi việc này vậy. Nhỏ
định mởi miệng chúc mừng sinh nhật thì.
Vừa nhìn thấy mặt nhỏ, Lập Khiêm đã hỏi ngay:
– Làm bánh chưa?
Nhỏ
lập tức xụ mặt, hối hận vì quyết định chờ đợi của mình, câu “Happy
birthday” cũng bị nuốt trở lại trong bụng. Nhỏ cúi đầu đá đá chân, nhỏ
ấp úng nói:
– Từ nay đến tối mới hết ngày sinh nhật của ông mà bánh làm sớm quá sẽ mau hết mùi thơm.
– Nghĩa là chiều nay bà làm bánh đúng không?
– Ừ hm ….- Diệp Hân gục gặt đầu.
– Nhớ đó – Lập Khiêm dặn một câu khiến nhỏ không thể nào làm khác hơn được.
Diệp
Hân sầu não bước vào lớp lại gặp ngay bản mặt đáng ghét của nhỏ Hằng.
Nhỏ Hằng thấy nhỏ vào thì nhe răng cười một cách đáng ghét, còn đưa tay
ra sau giấu giấu diếm diếm cái gì đó.
Diệp Hân lườm nhỏ bạn một
cái rồi đi vào chỗ ngồi. Ai dè đâu, nhỏ Hằng từ phía sau đưa tới trước
mặt nhỏ một món quà trong một cái hộp xinh xinh, Diệp Hân ngây người
chưa kịp đã thông đầu óc cho thông suốt thì giọng nhỏ Hằng đã vang lên:
– Happy birthday.
– Hả.
Diệp
Hân như người ngủ mê tỉnh dậy, chợt nhận ra một điều mà mấy bữa nay nhỏ
không nhận ra. Vốn cảm thấy có cái gì đó khi làm bánh sinh nhật tặng
cho Lập Khiêm. Nhưng nhỏ lại không tài nào biết cái cảm giác đó là gì.
Đột nhiên mẹ nhỏ lại dễ chịu hết sức, nhỏ vừa xin tiền là chon gay, mà
còn cho rất nhiều nữa cơ chứ.
Hóa ra là vì hôm nay cũng chính là
ngày sinh nhật nhỏ. Huhu….sao sinh nhật mình, nhỏ lại không thể nhớ ra
nhỉ. Đúng là bị tên này quần riết rồi đầu óc bị mất trí.
– Sory
nha, tui cũng gần sạch tiền rồi nên mới không cho bà mượn được. Số tiền
còn lại tui đã mua quà cho bà hết rồi – Nhỏ hằng cười ngượng giải thích.
Nhỏ cảm động nhìn đứa bạn thân, thì ra nhỏ trách oan bạn mình rồi. Nhỏ thân tình vỗ vai nhỏ Hằng:
– Được rồi, tui hiểu bà mà. Đừng ấy náy, tui có tiền rồi. Hôm nay đi ăn mừng sinh nhật với tui đi.
– Vậy còn vụ cái bánh kem của Lập Khiêm thì sao? Bà hứa rồi mà.
–
Tui hứa với hắn ta, nhưng khi đó tui quên mất một điều. Sinh nhật hắn
ta cũng là sinh nhật tui mà. Đừng lo, tên đó nào thiếu bánh kem mà thèm
ăn cái bánh tui làm chứ. Hắn ta chẳng qua muốn hành tui thôi. Nhưng giờ
thì không còn sợ hắn ta nữa. Đi thôi, tui với bà đi nộp cái kịch bản cho
chị Thanh ngay rồi ăn sinh nhật cho thoải mái.
Trên đường đi, nhỏ Hằng đọc cái kịch bản 1 phút 30 giây của nhỏ mà hoét toáng lên:
– Bà điên rồi, cái kịch bản này làm sao mà diễn được chứ?
– Sao lại không được. Tui mất 1 phút 30 giây để suy nghĩ, công thêm thời gian ngồi cặm cụi hoàn thành kịch bản này.
–
Nhưng tui bảo đảm, chị Thanh và mọi người chắc chắn sẽ không chấp nhận
cái này đâu. Vái kịch bản này nó ngược đời quá – Nhỏ Hằng nhăn mặt nói.
Nhưng nào ngờ, chị thanh vừa đọc xong cái kịch bản của Diệp Hân thì đập tay xuống bàn reo lên:
– Chị chọn em viết quả nhiên là không sai mà.
Nhỏ Hằng té xỉu khi nghe chị Thanh nói.
– Trời, chẳng lẽ mình phải diễn cái này sao trời.