Bạch Nhật Quỷ Hồn - Chương 04 - phần 2

Trên bàn chủ vị, chỉ có lão Hầu gia và gi đình Bạch Y Hầu.

Nhất Bất Thông đứng lên cười khanh khách hỏi:

- Xin Bạch y Hầu cho biết kẻ nào đã cả gan bắt cóc Hầu Tước phu nhân và tiểu hầu gia vậy?

Bạch y Hầu thuở nhỏ có lên chùa Thiếu Lâm học quyền cước, vì gia học của Mộ Dung chỉ có nội công và kiếm pháp. Do đó, khi Mộ Dung Thiên thành danh, liền được võ lâm phong làm Trung Nhạc đại kỳ nhân, dù núi Tung Sơn cách Lạc Dương đến hơn trăm dặm.

Nhưng Bạch Y Hầu lúc nào cũng nhớ mình là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, nên đã gởi thiệp mời phái Thiếu Lâm đến dự. Tất nhiên là Thiện Hội Thiền Sư, cùng ba vị cao tăng thủ tòa, hoan hỉ có mặt. Giờ đây, nghe Chu Minh hỏi vậy, Thiện Võ đại sư thủ tòa La Hán Đường liền phụ hoạ:

- Đúng vậy! Bần tăng cũng đang thắc mắc về việc ấy.

Bạch Y Hầu đứng lên vui vẻ đáp:

- Hai mươi mốt năm trước, tại hạ giết gã cường đạo Lý Đại Hổ ở ngoại thành Trường An. Việc ấy võ lâm đểu đã biết. Chính vì vậy Ngọc Diện Bà Bà đã lén bắt thê tử của tại hạ về giam ở núi Tần Lĩnh. Nhưng Bà Bà còn chút nhân tính nên đã không sát hại và hành hạ họ, mà còn giúp chuyết thê nuôi dạy khuyển tử Hãn Thanh. Tháng trước, tại hạ được cao nhân chỉ giáo nên đã đến sơn cốc trong dãy Tần Lĩnh cứu được thê tử. Tiếc rằng Ngọc Diện Bà Bà đã nhanh chân đào tẩu, tại hạ thấy vợ con vẫn thang kiện nên chẳng nỡ truy sát, sự việc là như thế.

Mọi người nghe xong, ồ lên khen ngợi Bạch Y Hầu là người nhân đức.

Nhất Bất Thông mừng rỡ, ghé tai Hận Thiên thì thầm:

- Lão này ló đuôi chồn rồi, may mà lão phu từng gặp qua Lý Đại Hổ biết rõ gã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chẳng có liên quan gì đến Ngọc Diện Bà Bà.

Nói xong, Nhất Bất Thông đứng lên cười khanh khách:

- Ai bảo với Hầu gia rằng Lý Đại Hổ là con của Ngọc Diện Bà Bà Tiền Lan? Gã mồ côi song thân từ năm mười tuổi, cô dì chú bác cũng chẳng có người nào.

Nhất Bất Thông Chu Minh nổi tiếng thông thiên triệt địa, lời nói nặng như núi, khiến mọi người không thể không tin.

Bạch Y Hầu tái mặt gượng cười:

- Việc này do chuyết thê kể lại, chứ thực ra tại hạ cũng không hề biết.

Nam Cung Nhược Thủy nghiêm giọng:

- Chính Ngọc Diện Bà Bà đã nói thế và trong sơn cốc còn có cả bàn thờ Lý Đại Hổ. Đấy là bằng cớ xác thực hơn lời nói suông của các hạ.

Lão Hầu gia Mộ Dung Cẩn đã nhiều lần đàm đạo với Nhất Bất Thông, mến lão như con cháu, nên mở lời quở trách:

- Chu Minh. Sao trong ngày vui của bổn phủ, ngươi lại nói năng vu vơ như vậy?

Nhất Bất Thông chính sắc nói:

- Mong lão Hầu Gia bình tâm để vãn bối làm sáng tỏ việc này. Nếu không sự nghiệp họ Mộ Dung sẽ lọt vào tay người ngoài đấy.

Mộ Dung Cẩn biết rõ tài trí và bản chất của Nhất Bất Thông liền sinh lòng cảnh giác. Lão giả đò nổi giận, hầm hầm đứng lên, vừa đi vừa chỉ mặt Chu Minh mà mắng:

- Thật uổng công lão phu đã yêu mến mi. Sao dám đặt điểu để phá rối đại yến?

Lão Hầu Gia rảo bước, cứ như sắp đánh cho Nhất Bất Thông một trận, chỉ chốc lát đã đến sát bàn họ Chu. Nhưng lão lại không làm như vậy, mà chỉ bảo:

- Lão phu đứng đây giám sát, nếu ngươi không làm rõ ngọn ngành, đừng trách lão phu nóng tính.

Chu Minh giơ ngón cái khen:

- Lão bá tuy già mà rất thông minh, quyết đoán. Nếu người còn ở trên ấy, tính mạng khó bảo toàn.

Bạch Y Hầu lạnh lùng bảo:

- Chu Minh! Lão định bày trò gì đây?

Nhất Bất Thông không thèm đáp, chỉ Hận Thiên và nói với lão Hầu gia:

- Lão bá thử nhìn chàng trai trẻ này xem có phải dòng dõi Mộ Dung hay không?

Mộ Dung Cẩn giật mình chăm chú nhìn Hận Thiên. Dung mạo và cốt cánh tôn quí như rồng phụng của chàng khiến lão linh cảm rằng đây mới xứng là cháu nội của mình.

Lão hỏi lại Chu Minh:

- Té ra Chu hiền điệt cho rằng hai mẹ con đang đứng bên cạnh Thiên nhi là giả hay sao? Nhưng là vợ chồng sao có thể nhận lầm được?

Chu Minh cười mát:

- Có thể Mộ Dung Thiên kia cũng là kẻ giả mạo. Lão bá cứ an tọa, xem qua những kỷ vật rồi sẽ rõ trắng đen.

Mộ Dung Cẩn ngồi xuống cạnh Hận Thiên. Chàng liền mở hộp lễ vật, cho lão Hầu Gia xem những viên bảo ngọc và nữ trang mà thân mẫu để lại.

Tất nhiên, lão đã nhận ra ngay vì đó là những thứ mà Hầu tước lão phu nhân đã ban cho con dâu.

Nhưng là bậc lão thành thì thận trọng, Mộ Dung Cẩn nghiêm sắc mặt bảo Chu Minh:

- Vật thì đã đúng nhưng ngươi phải chứng minh cho rõ. Lão phu cho phép ngươi tra hỏi Thiên nhi và vợ con hắn.

Lão Hầu gia đứng lên, vòng tay dõng dạc nói:

- Kính cáo chư vị! Nhất Bất Thông Chu Minh có đem đến một số bằng chứng để khẳng định rằng thê tử của Mộ Dung Thiên là kẻ giả mạo. Lão phu vì tông môn họ Mộ Dung nên đã cho phép họ Chu chứng minh sự thực. Chư vị cứ bình tâm ăn uống, chờ xem kết quả.

Mọi người xôn xao bàn tán, không ngờ bữa tiệc hôm nay lại có nhiều trò éo le như vậy. Bạch Y Hầu biến sắc nói:

- Chẳng lẽ phụ thân không tin vào nhận xét của hài nhi?

Mộ Dung Cẩn cười nhạt:

- Vàng thật không sợ lửa, ngươi cứ đứng yên đó và trả lời những câu hỏi của họ Chu.

Nhất Bất Thông cao giọng:

- Trước tiên, lão phu sẽ xác định thân phận của Bạch Y Hầu, rồi sẽ đến hai người còn lại. Hiểu con không ai bằng cha, xin mời lão Hầu Gia kiểm tra Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Cẩn trầm giọng:

- Thiên nhi hãy đọc đoạn đầu khẩu quyết của chiêu cuối cùng trong pho Mộ Dung kiếm pháp.

Bạch Y Hầu mỉm cười đọc ngay. Lão Hầu Gia ngửa cổ cười dài, tiếng cười chất chứa lòng phẫn hận vô biên. Mộ Dung Cẩn quát vang:

- Gia nhân đâu! Vây chặt ba đứa ấy lại!

Bạch Y Hầu tái mặt biện bạch:

- Phụ thân sao vậy? Hài nhi đã đọc đúng từng chữ của chiêu Kiếm Tỏa Vân Thiên rồi mà?

Lão Hầu Gia cười khẩy:

- Võ lâm vẫn tưởng rằng Mộ Dung kiếm pháp chỉ có ba mươi sáu chiêu nhưng thực ra, còn một chiêu thứ ba mươi bảy, chỉ truyền cho trưởng tử, người sẽ được tập tước Hầu. Bọn ngươi bắt được Thiên nhi, học được kiếm pháp của họ Mộ Dung, nhưng lại bị y giấu đi chiêu cuối cùng.

Chợt lão gầm lên:

- Con trai ta đâu?

Biết âm mưu đã bại lộ, giả Bạch Y Hầu cười khanh khách:

- Mộ Dung Thiên giỏi lắm, trúng tà pháp mà vẫn lừa được bọn ta. Nhưng nếu lão Hầu Gia muốn y toàn mạng thì hãy đem tấm tàng trân đồ ra trao đổi.

Toàn trường chấn động, các cao thủ võ lâm vội đứng lên, quyết không để bọn tà ma đào thoát.

Nhưng thực ra, khi Bạch Y Hầu còn nằm trong tay phe đối phương, chẳng ai dám giết ba kẻ giả mạo kia cả.

Lão Hầu Gia biến sắc:

- Vì sao bọn ngươi biết họ Mộ Dung có tàng trân đồ mà bày ra độc kế này?

Giả Bạch Y Hầu chỉ cười mát. Nhất Bất Thông gằn giọng:

- Ngươi tưởng là giấu được vai trò nội gián của Lãng Đãng Hồng Nhan Chúc Tây Sương hay sao?

Mũi tên đã bắn trúng đích, gã gian tặc kia chấn động, ai cũng thấy rõ.

Lão Hầu Gia căm hận rít lên:

- Té ra là con tiện nhân ấy.

Hận Thiên thì hiếu kỳ nhìn nữ nhân kia mãi. Thứ nhất đó chính là dung mạo của thân mẫu chàng, thứ hai, chàng thắc mắc không hiểu hóa trang cách nào mà giống đến như vậy. Hận Thiên lại nhìn gã Mộ Dung Hãn Thanh giả.

Hình như gã đang sợ hãi nên bối rối gãi tai hoài.

Bàn tay gã vô tình đưa trúng vào giọt nắng chiếu xuyên qua cành lá. Da tay gã trắng muốt và hiện rõ một sợi lông màu đỏ hung.

Hình ảnh này khiến Hận Thiên xao xuyến, nhưng không sao nhớ ra được điều liên quan.

Lúc này, gã Bạch Y Hầu giả mạo đang bực bội hỏi:

- Lão Hầu Gia có ưng thuận điều kiện trao đổi ấy không? Xin cho tại hạ biết ý kiến.

Gương mặt hồng hào của Mộ Dung Cẩn giờ đây trắng bệch. Lão nhìn lên tàn cây, suy nghĩ đắn đo.

Phương trượng Thiếu Lâm tự hắng giọng:

- A Di Đà Phật. Nay đối phương đã nắm được sinh mệnh Bạch Y Hầu, theo thiển ý của lão nạp thì lão Hầu Gia nên chấp nhận điều kiện ấy. Mạng người quan trọng hơn cuả cải.

Mộ Dung Cẩn quay lại, thở dài:

- Thiền sư và chư vị đâu biết rằng tấm họa đồ kia quan hệ rất lớn đến vận mệnh Trung Nguyên. Nếu lọt vào tay kẻ ác thì võ lâm sẽ tanh máu, và không chừng giang sơn còn đổi chủ nữa.

Cử toa. chấn động đồng thanh nói:

- Mong lão Hầu Gia giải thích cho rõ hơn.

Mộ Dung Cẩn rầu rĩ kể:

- Rất xa ngoài khơi Đông Hải có một đảo rộng ước ngàn dặm vuông. Đấy là nơi tụ hội của linh khí đất trời, vàng ngọc rải đầy mặt đất, kỳ hoa dị thảo tốt tươi. Khi gia tổ phụ lạc đến nơi ấy thì dân trên đảo chỉ độ ngàn người. Họ rất chất phác, dễ sai khiến bởi những vật dụng đẹp mắt như gấm lụa, nữ trang, chén đĩa bằng sứ. Không hiểu thực phẩm nơi ấy có đặc tính gì mà toàn thân họ mọc một lớp vẩy rất bền chắc, đao kiếm không xâm phạm nổi. Về võ nghệ, dường như tổ tiên của họ là một đại cao thủ Trung Nguyên lưu lạc, nên đao pháp và khinh công của dân trên đảo rất cao cường, mỗi người đều có bản lĩnh ngang với một cao thủ nhất lưu ở Trung thổ. Do cuộc sống bán khai, họ rất hiếu sát khi uống rượu. Với tình trạng ấy, chỉ cần một kẻ có dã tâm đến được Bồng Lai Đảo, thu gom vàng ngọc, và đưa đám người man rợ kia vào Trung thổ, thử hỏi còn ai khống chế nổi nữa.

Mọi người ồ lên lo lắng, nhưng cũng có kẻ rất muốn đến được chống thần tiên ấy, vàng bao giờ cũng hấp dẫn.

Lão Hầu Gia bỗng cao giọng:

- Chính vì lẽ ấy, lão phu thà hy sinh ái tử, chứ không bao giờ giao tấm họa đồ kia. Hơn nữa, lão phu đã đem đến Bắc Kinh, gởi vào quốc khố, muốn lấy ra cũng chẳng dễ dàng.

Mấy trăm quan khách sững người trước quyết định của Lão Hầu Gia. Lão đã vì võ lâm, vì giang sơn mà hy sinh con trai, còn ai dám nói gì nữa?

Mộ Dung Cẩn trợn mắt:

- Giết ba kẻ ấy cho ta!

Lão ra lệnh giết chứ không bắt sống, tức là đã kiên quyết bỏ núm ruột của mình.

Đám gia nhân Hầu Phủ đều là con cháu họ Mộ Dung được chân truyền kiếm pháp nên bản lĩnh rất cao cường. họ đông đến gần trăm nên ba người kia khó mà toàn mạng.

Nhưng Hận Thiên lại đứng lên, ngăn lại:

- Khoan đã!

Bọn gia đinh ngơ ngác dừng tay nhìn chủ nhân. Lão Hầu Gia gật đầu, ý bảo họ nên chờ đợi. Rồi ông hỏi Hận Thiên:

- Thanh nhi có ý gì muốn nói?

Như vậy là lão Hầu Gia đã công nhận Hận Thiên là cháu nội của mình.

Chàng nghe lòng dâng lên niềm hạnh phúc khi tìm lại được người thân. Hận Thiên cung kính đáp:

- Bẩm nội tổ! Xin người cho phép tiểu tôn toàn quyền định việc sống chết của ba tên gian tặc.

Lão Hầu Gia cười bi thiết:

- Đựơc! Lão phu chấp thuận! Dầu tha hay giết bọn chúng thì cha ngươi cũng phải chết.

Quần hào nghe rõ cuộc đối thoại, biết chàng trai xinh đẹp kia là đứa con thất lạc của Bạch Y Hầu, liền nhốn nháo nhón chân để nhìn.

Mộ Dung Cẩn sang sảng nói:

- Kính cáo chư vị! Chàng thiếu niên này mới đích thực là Mộ Dung Hãn Thanh, hậu duệ của lão phu.

Mọi người cùng nói:

- Cung hỉ lão Hầu Gia.

Hận Thiên chờ họ im tiếng, rời bàn bước đến thềm sảnh, chỉ mặt gã thiếu niên kia và bảo:

- Ngươi đã dám giả mạo ta để xâm nhập Hầu Phủ, xem ra cũng lớn mật.

Ta thương người còn đang tuổi hoa niên, nên vẽ ra cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi qua được mười chiêu, ta sẽ xin với lão Hầu Gia, tha cho cả ba người.

Toàn trường thắc mắc, cho rằng vị tiểu Hầu Gia này muốn khoe tài.

Con sâu con kiến còn ham sống, huống hồ gì một người trẻ tuổi. Vì vậy, gã thiếu niên mừng rỡ chấp thuận ngay:

- Quân tử nhứt ngôn. Mong ngươi nhớ giữ lời.

Vòng vây lập tức dãn ra, để gã đi qua, đến khoảng sân đã được Nhất Bất Thông bảo mọi người dọn dẹp bàn ghế. Sắc diện của cặp gian tế trên thềm sáng lên đôi chút.

Họ cũng sợ chết nên rất hy vọng gã thiếu niên kia thắng cuộc, và họ tin vào bản lãnh của gã.