Bạch Nhật Quỷ Hồn - Chương 08 - phần 1

Nhắc lại, Hãn Thanh rời khỏi Kim Thạch Sơn Trang, không theo đường quan đạo mà cắt rừng để chạy. Khi biết chắc không ai đuổi theo kịp, Hãn Thanh nhảy lên chạng ba một cây cổ thụ, ngủ say với gối chăn đã mang theo.

Sáng ra, tiếng chim rừng ríu rít đánh thức chàng dậy, Hãn Thanh nảy xuốg, dựa vào hướng mặt trời mọc mà đi. Sau năm ngày bạt thiệp đường rừng, chàng ra đến đoạn quan đạo cách Tinh Châu hơn trăm dặm.

Trên đường, bọn giáo chúng áo vàng của Thần Tiên Giáo qua lại tấp nập khiến Hãn Thanh sinh lòng cảnh giác. Bộ võ phục màu lam thẩm của chàng đã rách nhiều chỗ vì gai góc trong từng, dễ gây nghi ngờ. Chàng ẩn lại trong bìa rừng, chờ đoàn kỵ mã đi qua mới bước ra.

Đi được hơn dặm, Hãn Thanh nghe sau lưng vọng tiếng vó ngựa lóc cóc.

Chàng quay lại, nhận ra một chiếc xe song mã sang trọng, có lẽ của nhà quyền quý nào đi Ngũ Đài Sơn dâng hương nhân ngày mùng một, giờ trở lại Tinh Châu.

Hãn Thanh tiếp tục bước đi, không lưu tâm đến nữa. Lát sau, cỗ xe đến nơi, đi song song với chàng, và đột nhiên có tiếng nữ nhân thánh thót:

- Các hạ có muốn đi nhờ xe không?

Cỗ xe dừng lại, cửa sau bật mở. Trong thùng xe rộng rãi kia chỉ có một nữ lang áo hồng xinh đẹp!

Thấy Hãn Thanh lưỡng lự, nữ lang cười khúc khích:

- Ta không sợ mà các hạ lại sợ hay sao?

Hãn Thanh gượng cười, bước lên xe, ngồi ở băng ghế mé tả, đối diện với nàng. Nữ lang không bước ra mà cánh cửa thùng xe tự động đóng lại, khiến Hãn Thanh giật mình khâm phục.

Nữ lang điềm nhiên nói:

- Thiếp bị liệt hai chân nên cỗ xe này được bố trí cơ quan rất tiện lợi!

Hãn Thanh bối rối, chẳng biết nói sao. Chàng đặng hắng rồi vòng tay thi lễ:

- Tại hạ là Mộ Dung Hãn Thanh, xin được thỉnh giáo phương danh của tiểu thư!

Đôi mắt bồ câu đen láy kia sáng lên ánh vui mừng:

- Té ra là Tiểu Hầu Gia, thiếp là Tề Đạm Vân xin ra mắt!

Nàng tinh nghịch hỏi:

- Thiếp thường nghe giang hồ truyền tụng Tiểu Hầu Gia phong tư tuấn dật, hiên ngang, sao nay lại tiều tụy, xốc xếch thế kia?

Chàng cười đáp:

- Tại hạ lạc trong rừng mấy ngày đêm nên hình dạng thảm hại làm bẩn mắt tiểu thư!

Đạm Vân cười khanh khách:

- Chứ không phải công tử bị Thần Tiên Giáo truy sát hay sao? Trên đường đi, thiếp đã bị họ chặn xét mấy lần rồi!

Mặt Hãn Thanh nghiêm lại:

- Quả đúng vậy! Tại hạ xin xuống xe để khỏi liên lụy đến tiểu thư!

Đạm Vân xua tay:

- Công tử đừng nói vậy, thiếp nghe bàn tán, cố tình đón cho được công tử, lẽ nào lại để chàng đi?

Bỗng nàng đổi giọng u buồn:

- Hay công tử chê thiếp là kẻ tàn phế nên không muốn thân cận?

Hãn Thanh nghe áy náy, vội biện bạch!

- Tiểu thư đừng nghĩ xấu cho Thanh này! Nếu nàng đã có lòng hạ cố, tại hạ xin ở lại phụng bồi!

Đạm Vân mỉm cười nhưng giọng lại ai oán:

- Thiếp sống cô đơn từ nhỏ trong núi rừng, mặc cảm thân phận nên chẳng dám kết bạn với ai! Nay gặp công tử không hiểu sao lòng lại vô cùng mến mộ...

Nàng thở dài không nói hết lời, sắc diện não nề. Hãn Thanh nhận ra Đạm Vân diễm lệ phi thường, không thua gì Tiểu Thuần hay Ngũ Đài Ma Cơ. Đôi mắt buồn vời vợi kia khiến chàng bất giác nẩy sinh lòng thương cảm, muốn bảo bọc cô gái bạc mệnh yếu đuối.

Cỗ xe lăn bánh rất nhanh và êm ái. Cảnh vật bên đường lướt nhanh qua khung cửa sổ nhỏ trên vách thùng xe. Đạm Vân bỗng che miệng ngáp, khiến Hãn Thanh cũng ngáp theo. Nàng bật cười:

- Chắc công tử cũng mệt mõi như thiếp, xin cứ tùy tiện nằm xuống ghế mà ngủ!

Nhưng gã xà ích đã nói vọng vào:

- Bẩm tiểu thư! Phía trước có trạm tra xét của Thần Tiên Giáo!

Thì ra gã là nữ nhân cải nam trang. Hãn Thanh mỉm cười:

- Cảm tạ tiểu thư đã cho quá giang một đỗi đường, giờ xin cáo biệt. Tại hạ không thể liên lụy đến cô nương được!

Đạm Vân lắc đầu:

- Công tử khoan hãy xuống xe, chắc gì họ đã chặn chúng ta lại?

Nàng bấm vào một nút nhỏ trên vách, lập tức có hai miếng pha lê sậm màu tuột xuống, bịt kín hai ô cửa sổ.

Đạm Vân cười bảo:

- Loại kính này được mua của bọn Hà Lan ở bờ biển Quảng Châu, chứ không phải sản phẩm Trung Quốc!

Nói xong, nàng nói qua ô nhỏ sau lưng xà ích:

- Tiểu Ngư! Ngươi cố thu xếp cho êm thắm, đừng để ta phải buồn vì không được bầu bạn với Tiểu Hầu Gia!

ã nữ tỳ cười khúc khích:

- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã hiểu!

Cỗ xe chậm lại như không dừng hẳn. Hãn Thanh nghe có tiếng người quát hỏi rấyhách dịch:

- Mau dừng lại cho bổn giá tra xét thùng xe!

Tiểu Ngư đột nhiên bật cười dòn dã, vẫn cho xe đi tiếp. Lạ thay, chẳng có ai cản lại cả! Cỗ xe dần dần tăng tốc, phi nhanh như cũ!

Rời xa chỗ ấy hơn dặm, Đạm Vân mới phát động cơ quan, kéo hai mảnh kính pha lê lên. Vì đã quá xa nên dù Hãn Thanh có thò đầu ra ngoài cũng không thể thấy được hai chục xác áo vàng nằm co quắp trên đường quan đạo.

Chàng hiếu kỳ hỏi:

- Tề tiểu thư! Tiểu Ngư cô nương đã thi triển tuyệt kỹ gì mà khiến cho bọn Thần Tiên Giáo không dám chặn xe?

Đạm Vân mỉm cười bí ẩn:

- Chắc công tử có nghe qua công phu Câu Hồn Tiếu của Tà Môn?

Hãn Thanh nhớ đến lần Ngũ Đài Ma Cơ thi triển tà pháp Ma Tiếu Mê Hương, mặt chàng đỏ bừng, không dám hỏi thêm!

Chàng càng lúng túng khi Đạm Vân bảo:

- Thiếp cần phải ngủ một chút, mong công tử nhấc dùm đôi chân tàn phế này lên ghế!

Nàng nằm ngửa xuống băng ghế nệm bọc da êm ái, nhưng không nhấc nổi hai chân lên, Hãn Thanh đành bước đến, nhẹ nhàng nâng giúp nàng.

Nhưng xe lại đang đi vào đoạn quan đạo gập ghềnh, xe xóc mạnh khiến đôi chân bất lực kia rơi xuống, Hãn Thanh vội giữ lấy, không dám buông ra.

Đạm Vân buồn bã nói:

- Tấm thân tàn phế này quả là vô dụng, thiếp chỉ muốn chết đi cho xong!

Nỗi thương cảm ngút ngàn khiến chàng thêm bối rối. Hãn Thanh ngồi xuống sàn xe, dựa lưng vào băng ghế, chặn không cho Đạm Vân rơi xuống.

Nửa khắc sau, chàng liếc nhìn thấy Đạm Vân đã ngủ say. Đã đến đoạn đường bằng phẳng, nhưng chàng không dám rời chỗ, gục đầu vào hai gối mà ngủ gật. Mấy đêm rồi chàng ngủ trong rừng già đầy muỗi mòng nên không yên giấc, giờ đây mệt mỏi thiếp đi.

Một mùi hương là lạ bỗng tỏa ngào ngạt trong thùng xe, khiến chàng ngủ say như chết, hoàn toàn không biết những sự cố đã xảy ra với cỗ xe song mã.

Khi Hãn Thanh tỉnh giấc thì nhận ra tư thế ngồi của chàng đã xoay ngược lại, hai tay ôm lấy Đạm Vân, gối má lên bụng mỹ nhân.

Hãn Thanh ngượng ngùng khôn xiết, định nói lời tạ lỗi. Nào ngờ Đạm Vân đã mỉm cười:

- Cảm tạ công tử đã giữ cho thiếp yên giấc! Nhờ chàng đõ dùm thiếp dậy!

Hãn Thanh đỏ mặt làm theo lời người ngọc. Chành định trở vể ghế bên kia thì Đạm Vân giữ lại:

- Công tử đã ôm thiếp suốt mấy canh giờ, chẳng lẽ lại không dám ngồi gần?

Hãn Thanh đành an tọa, xốn xang vì mùi da thịt nồng nàn. Đạm Vân ngã đầu vào vai chàng thỏ thẻ:

- Đây là lần đầu tiên tấm thân tàn tật này được một nam nhân chạm đến.

Thiếp sẽ nhớ mãi phút này!

Giọng nàng bi thương, ai oán khiến Hãn Thanh nghe dạ xót xa, xiết nhẹ vai nàng. Thân hình mềm mại của người ngọc dựa sát người, nhưng lạ thay, chàng không hề nổi tà dâm. Đạm Vân bỗng ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt chàng:

- Công tử! Cánh rừng này chỉ cách Tinh Châu có mấy dặm đường. Thiếp phải rẽ về Tây, sống chết thế nào chưa rõ nên chẳng dám hẹn ngày tái ngộ.

Hãn Thanh giật mình:

- Tiểu thư đi đâu mà lại nói lời vĩnh biệt như vậy?

Đạm Vân nhếch đôi môi anh đào, nụ cười khô héo:

- Thiếp vốn là một kẻ ngông cuồng, hiếu sát, năm xưa bị một vị kỳ nhân dùng phép kỳ kinh triệt mạch phế bỏ đôi chân, giam trong một sơn cốc ở núi Yến Sơn. Nay đã hết hạn mười năm lao lung, thiếp phải đến U Linh Cốc trình diện. Nếu vị kỳ nhân ấy không khai ân giải tỏa cho đôi chân, thiếp thà tự sát chứ không kéo lê cuộc sống thừa này nữa.

Hãn Thanh nghĩ đến hành vi của mẫu thân mình ngày xưa, bất giác đồng cảm với Đạm Vân. Chàng khẳng khái nói:

- Mười năm giam cầm, chịu tàn phế cũng đủ để xóa đi tội lỗi ngày xưa.

Nếu sự hiện diện của tại hạ giúp được tiểu thư thì Thanh tôi xin tận lực!

Đạm Vân hoan hỉ đáp:

- Công tử có cốt cách thanh kỳ, tôn quý, tất sẽ được Quỷ Hồ Giám Quan nể mặt. Nhưng chàng phải chịu khuất tất nhận thiếp là người hôn phối mới được!

Hãn Thanh là đệ tử của bậc Chân Nhân, không chấp nhất tiểu tiết, khăng khăng giữ chữ tín nhỏ nhoi, nên điềm nhiên dáp:

- Tại hạ chẳng phải bậc quân tử nên sẵn sàng bịa chuyện để cứu cô nương. Chỉ mong cô nương thực tâm hướng thiện, đừng sa vào nẻo ác nữa!

Đạm Vân tươi cười, nửa đùa nửa thật:

- Thiếp đã có được lang quân như chàng tất phải trọn đạo phụng thờ hầu hạ, làm sao dám buông lung nữa!

Hãn Thanh gượng cười:

- Bao giờ chúng ta mới đi U Linh Cốc?

Bỗng xà ích Tiểu Ngư lên tiếng:

- Nhiệm vụ của nô tỳ đến đây đã xong! Xin cáo biệt tiểu thư và công tử!

Giọng nói xa dần và mất hút. Hãn Thanh ngơ ngác hỏi:

- Tiểu Ngư không đi với chúng ta sao?

Đạm Vân lắc đầu:

- U Linh Cốc chỉ cách đây vài dặm, không cho quá hai người vào, vì vậy Tiểu Ngư phải trở về Yến Sơn! Thực ra, Tiểu Ngư chính là người giám sát thiếp!

Nàng bấm nút cơ quan, mở cửa xe rồi cười bảo:

- Phiền công tử cõng thiếp vậy!

Hãn Thanh chợt nghe đói bụng, liền lấy hai viên Tịnh Cốc Toàn Sinh Hoàn cuối cùng, trao cho nàng một viên:

- Tề cô nương hãy dùng viên thuốc này để chống đói!

Chàng tự nuốt một viên, Đạm Vân đưa viên linh đan lên miệng nhấm thử, cười bảo:

- Đây là vật quý của Thiết Địch Thần Y, không ngờ công tử lại có được!

Hãn Thanh quay lưng lại cho nàng ôm lấy rồi xuống xe. Theo sự hướng dẫn của Đạm Vân, chàng đi vào những con đường mòn gai góc, tiến đến một vách đá dựng đứng, cao ước ba mươi trượng.

Và trên bức vách ấy có khe khá rộng, đủ cho hai kỵ sĩ đi vào song song, giờ đây, sương mù giăng mắc che mờ lối đi.

Đạm Vân thì thào vào tai Hãn Thanh:

- Vị kỳ nhân Quỷ Hồ Tổng Giám kia kỳ thực là gia phụ, tên gọi Tề Phi Tuyết, mong chàng xưng hô cho đúng lễ, chúng ta cũng phải đổi sang cách gọi thân mật!

Hãn Thanh hơi bất ngờ, nhưng lòng dạ quảng đại nên không bắt lỗi.

Chàng chỉ cười đáp:

- Té ra Vân muội là ái nữ của cốc chủ! Hùm dữ không nỡ ăn thịt con, sao lại cần ta phải giả làm chồng?

Đạm Vân thở dài:

- Sự tình không phải đơn giản như tướng công nghĩ đâu! Gia phụ chấp chưởng hình pháp, thiết diện vô tư, dẫu con ruột cũng không tha!

Hãn Thanh bỗng hiếu kỳ hỏi:

- Năm xưa, Vân muội đã phạm lỗi gì mà bị lệnh tôn phạt nặng như vậy?

Đạm Vân buồn bã kể:

- Ngoài tội lạm sát đồng đạo, thiếp còn giết chết người tỳ thiếp của gia phụ. Nàng ta được cưng chiều nên ức hiếp gia mẫu, thiếp không chịu nổi mới ra tay!

Hãn Thanh cười nhạt:

- Xem ra lệnh tôn cũng chẳng phải kẻ công bằng, chính trực!

Đạm Vân biện bạch:

- Tướng công lầm rồi! Vì nhị nương lại là Thánh Nữ U Linh Cốc, ái nữ của tiền nhiệm cốc chủ! Vì vậy thiếp mới mang trọng tội!

Đi hết đoạn khe núi dài năm sáu chục trượng mới vào đến sơn cốc. Đây là một thung lũng nằm giữa những vách núi cao nên ánh tà dương không rọi vào được. Sương mù lảng vảng khiến khung cảnh âm u xứng danh U Linh Cốc!

Hãn Thanh chẳng thấy bóng người nào, liền hỏi:

- Sao sơn cốc vằng tanh, nhà cửa cũng chẳng thấy đâu?

Đạm Vân vui vẻ đáp:

- Chàng bị che mắt bởi trận pháp U Linh Trấn Môn, chỉ cần bước sang tả ba bước, ngang năm bước, tiến bảy bước, là sẽ qua được thôi!

Hãn Thanh làm theo lời nàng, quả nhiên nhìn thấy hằng trăm tòa trúc xá nằm dưới chân vách cốc, bao lấy khu vườn hoa muôn màu ở giữa. Nhưng tất cả đều im lìm như không có sự sống.

Đạm Vân giải thích:

- Người trong Cốc đang tĩnh tọa. Tướng công cứ đưa thiếp vào căn tiểu xá có cửa màu hồng ở mé tả. Đấy chính là khuê phòng của thiếp!

Chàng rảo bước đến nơi ấy, mừng rỡ nhận ra cạnh trúc xá có suối nước trong veo.

Chàng đẩy cửa bưóc vào, thấy mọi vật đều sạch sẽ, không một hạt bụi, liền đặt Đạm Vân và hành lý lên giường. Nàng cười bảo:

- Tướng công! Dọc đường thiếp đã nhờ Tiểu Ngư mua cho chàng mấy bộ y phục!

Hãn Thanh hài lòng, mở tay nải của Đạm Vân ra, lấy một bộ màu trắng, định ra suối tắm rửa. Nào ngờ mỹ nhân phụng phịu nói:

- Chàng không nghĩ đến thiếp sao?

Hãn Thanh nhăn mặt:

- Ta thực lòng chẳng dám mạo phạm đến nàng!

Đạm Vân thẹn thùng đáp:

- Thân thiếp tật nguyền, chẳng đáng để tướng công phải bận tâm đâu.

Hãn Thanh thở dài, bồng nàng ra suối. May thay giữa dòng có tảng đá lớn và bằng phẳng, thấp hơn mực nước hai gang. Chàng đặt nàng lên đấy rồi quay đi, tắm gội cho bản thân.

Gần khắc sau, Hãn Thanh nghe gọi:

- Tướng công! Thiếp đã xong rồi!

Chàng quay lại, giật bắn mình khi thấy mỹ nhân hoàn toàn lõa thể. Thân trên ngà ngọc lộ rõ vẻ thanh tân!

Đạm Vân tình tứ trách móc:

- Y phục của thiếp đã trôi đi cả rồi! Chàng mau đưa thiếp đi vào đi!

Hãn Thanh cắn mạnh vào lưỡi để trấn áp lửa dục, bước đến bồng nàng vào trúc xá! Chàng cũng đang ở trần nên da thịt hai người sát vào nhau tạo cảm giác lâng lâng!

Hãn Thanh đặt nàng lên giường, cạnh bọc hành lý rồi nghiêm giọng:

- Tại hạ bị nhiểm chất độc trong máu thịt Hồng Sắc Mãng Xà nên dục tính rất vượng, e rằng không giữ được lương tri. Mong cô nương tự mặc y phục vào!

Dứt lời chàng vơ bộ quần áo khô bước ra ngoài, Hãn Thanh thay xong, đứng lại bên bờ suối, chờ đợi.

Chàng không biết rằng trong một lùm cây gần đấy có cặp mắt sắc như dao đang nhìn mình. Người này gật gù, ra vẻ hài lòng khi thấy chàng giữ được cái tâm quang minh chính đại!

Tiếng Đạm Vân thánh thót vọng ra:

- Tướng công! Xin mời vào!

Lối xưng hô thân mật, ngọt ngào kia càng khiến chàng bâng khuâng trong dạ.

Trời đã tối hẳn, Hãn Thanh châm ngọn nến sáp rồi ngồi xuống ghế.

Chàng nóng ruột hỏi:

- Vân muội, chừng nào chúng ta mới được bái kiến lệnh tôn?

Đạm Vân mỉm cười:

- Sáng mai gia phụ mới xuất quan. Tướng công cứ yên tâm ngủ đi!

Hãn Thanh gật đầu:

- Ta cũng phải tĩnh tọa, không thể xao nhãng được!

Quả thực là sau khi ăn cả con linh xà, chàng rất cần điều tức để dung hòa dược lực vào kinh mạch, bồi bổ chân nguyên. Việc này kéo dài cả năm chứ không chỉ một ngày một bửa.

Hãn Thanh tọa công đến tận cuối canh ba mới xong. Đạm Vân vẫn chưa ngủ, gương đôi mắt huyền ngắm nhìn dung mạo anh tuấn tuyệt luân của người chồng hờ!

Nàng âu yếm nói:

- Tướng công hãy nằm cạnh thiếp, nếu không sẽ chẳng giống phu thê, sự việc sẽ bại lộ ngay!

Sau cuộc tĩnh tọa, tâm trí Hãn Thanh sáng suốt, thư thái, không sợ bị lửa dục tấn công, nên chàng thản nhiên ngã lưng xuống giường, chỉ lát sau là ngủ ngay.

Mờ sáng, hai người thức giấc, nhìn nhau e thẹn. Họ rửa mặt, thay áo xong thì bình minh ló dạng. Hãn Thanh bồng Đạm Vân tiến về phía căn nhà gỗ lớn nhất ở cuối Cốc.

Trên thềm đã có người chờ sẵn. Không phải là một mà là đến bảy lão nhân tóc bạc, bốn nam ba nữ! Họ ngồi trên những chiếc ghế dựa, xếp theo hình cánh cung. Cỗ Đại Ž ở giữa, số còn lại nhỏ hơn!

Người ngự tọa trên Đại Ž là một lão già mặt đỏ, râu đen, đầu đội mũ triều thiên, dung mạo uy nghi đến khiếp người.

Đạm Vân nói nhỏ:

- Tướng công! Người mặt đỏ chính là gia phụ, còn sáu người kia là U Linh Phán Quan! Chàng hãy đặt thiếp xuống sàn gạch để thi lễ.

Hãn Thanh cúi xuống, để mỹ nhân ngồi xệp theo kiểu nửa quỳ, rồi cũng quỳ kế bên. Đạm Vân run rẩy lạy:

- Hài nhi bái kiến phụ thân và lục vị Phán Quan!

Hãn Thanh cũng dập đầu!

- Tiểu tế Mộ Dung Hãn Thanh xin ra mắt cốc chủ và lục vị trưởng bối!

Quỷ Hồ Tổng Giám ngửa cổ cười vang. Tiếng cười của lão âm u như vọng về từ chốn diêm đài. Lão lạnh lùng bảo:

- Có thực công tử chịu gá nghĩa với khuyển nữ Đạm Vân hay chỉ tòng quyền đi giúp người?

Câu hỏi sắc bén kia khiến Đạm Vân run lẩy bẩy, nhìn Hãn Thanh mà lệ tuôn trào!

Tề Phi Tuyết nói tiếp:

- Lão phu cũng xin nói rõ để công tử dễ quyết định! Thực ra thì Đạm Vân và tất cả những người trong Linh Cốc này đểu là chồn, quỷ chứ chẳng phải thường nhân. Còn về tuổi tác thì Vân nhi đã quá ba mươi chứ không trẻ như dung mạo đâu!

Hãn Thanh trầm ngâm một lúc, chỉnh sắc bảo:

- Vãn bối đã có hai phu nhân ở nhà. Nếu cốc chủ ưng thuận để Đạm Vân chịu phận lẽ mọn thì vãn bối xin hỏi cưới nàng, bất kể tuổi tác và lai lịch!

Sáu vị Phán Quan mỉm cười còn Tề Phi Tuyết giận dữ hỏi lại:

- Ngươi không phải là kẻ háo sắc, u mê, sao lại chấp nhận lấy vợ là hồ ly?

Hãn Thanh ung dung đáp:

- Vạn vật đồng nhất thể! Chồn hay người nào khác gì nhau? Mong cốc chủ khai ân tác hợp cho!

Tề Phi Tuyết gật gù:

- Lão phu muốn công tử chứng tỏ lòng thành bằng cách chịu thử ba chiêu chưởng pháp. Nếu qua được, lão phu sẽ tha tội cho Đạm Vân và nhận ngươi làm rể.

Đạm Vân kinh hãi kêu lên:

- Xin phụ thân nương tay!

Hãn Thanh đã luyện thành công phu Thiên Ma Bách Luyện, hiên ngang nhận lời:

- Vãn bối xin tuân mệnh!

Chàng đứng lên, liền bị Đạm Vân ôm chân khóc lóc, van nài:

- Tướng công hãy rời khỏi nơi này ngay thôi! ®o ®nh Tam Thức lợi hại vô song, chàng không sống nổi đâu!

Hãn Thanh cảm động, vuốt tóc nàng trấn an:

- Ta đã dám lấy một ả hồ ly xinh đẹp như nàng, chẳng lẽ lại không đủ bản lãnh để tiếp nhạc phụ vài chiêu hay sao?

Chàng cúi xuống, bồng nàng đặt lên mép thềm rồi vòng tay nói:

- Xin cốc chủ chỉ giáo!

Tề Phi Tuyết đứng lên, bước xuống đứng đối diện Hãn Thanh, nghiêm giọng:

- Lão phu sẽ xuất thủ thật chậm để khỏi mang tiếng già hiếp trẻ! Nếu tự lượng không nổi thì có thể bỏ cuộc!

Hãn Thanh gật đầu, bảo nguyên thủ nhất, dồn chân khí ra song thủ chờ đợi.