Gửi trọn tim yêu - Trần Thị Thanh Du - Chương 08 - part 02


Ông Cường lắc đầu : 

- Lại là cái thằng ấy chứ gì ? Con ăn thua với nó làm chi ? Để mặc cho nó , lúc nó chán, nó sẽ nghỉ việc thôi. 

- Con không lạ gì bản tánh của cậu ta . Cậu ta sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu . Tuy cậu ta không có một chút ảnh hưởng gì cho công ty , nhưng tương lai chưa hẳn là không có . Bác thấy không ? Điển hình là có một số nhân viên noi gương cậu ta gây sự với khách hành, khiến công ty suýt mất mấy hợp đồng lớn. 

Ông Cường lắc đầu, suy nghĩ của ông giờ đây đã đổi khác , ông có cảm giác là mình đã sai. 

- Theo bác , những hợp đồng đó bất lợi cho công ty ta , nên các nhân viên mới phản ứng đó đúng chứ chẳng sai. 

- Vâng , điều đó con cũng đồng ý nhưng việc làm mất hợp đồng thì không còn là việc đúng nữa chứ. 

- Ừ , nhưng mà chưa đến nỗi phải đuổi việc cậu ta đâu . Con xem bây giờ báo chí đã đăng tin công ty chúng ta chèn ép người lao động kìa. 

- Không làm thế thì sau này các nhân viên khác làm sao phục đây ? Còn lấy bài viết này, tác giả là chị của cậu ta , xem tính trung thực của nó được bao nhiêu phần trăm, bác nghĩ xem ? 

Ông Cường gật gù, lúc nào ông cũng bị anh thuyết phục cả : 

- Ờ, con nói cũng đúng. 

Ôm vai ông, Gia Phong trấn an : 

- Bác an tâm . Con là phó giám đốc của công ty , con không muốn công ty mình xuống dốc đâu. 

- Bác cũng già rồi, tất cả phải trông cậy vào con . Con phải hết sức cẩn trọng đừng để công ty xảy ra việc đáng tiếc gì. 

- Con đã xem công ty này là ngôi nhà thứ hai của mình, con sẽ cố gắng hết sức để phát huy nó. 

- Bác cám ơn con nhiều lắm . Nhã Tâm mà lấy được con là phước của nó. 

Đẩy cửa vào, Nhã Tâm đanh giọng : 

- Con e rằng không hưởng được phước ấy đây . Xin cha đừng nhắc đến điều đó nữa. 

- Kìa , Nhã Tâm ! Con nói gì lạ vậy ? Chẳng lẽ những việc thằng Phong làm không đáng để con nể phục hay sao ? Nếu không có nó, công ty đã sụp đổ từ lâu rồi. 

- Cha ! Con biết, con biết chứ . Nhưng Gia Phong bây giờ không còn là Gia Phong của ngày xưa nữa . Lúc trước con nể phục ảnh bấy nhiên, bây giờ con kinh sợ bấy nhiêu. 

Cô quay nhìn thẳng vào mặt Gia Phong : 

- Bên cạnh anh, em có cảm giác được che chở rất an lành, nhưng giờ đây, nó đã thay bằng nỗi khiếp sợ . Em thật sự bị ám ảnh bởi ánh mắt của anh . Nhưng... anh biết tại sao em lại có cái can đảm để nói ra sự thật này không ? 

Cô đặt tờ báo lên bàn : 

- Đó là sự thúc giục của một tình bạn , nó đã đánh kẻng báo thức em thoát khỏi cái ám ảnh kia . Em không hiểu tại sao anh lại đuổi việc anh ấy , trong khi anh ấy làm việc rất có năng lực ? 

Không để cho cô nói tiếp, anh cướp lời cô : 

- Em nói dối . Sự thúc giục đó có phải là tình yêu không ? Em đã yêu nó. 

Nhã Tâm bật khóc : 

- Có phải tại vì em không ? Vì em mà anh ấy bị chèn ép , phải không ? Anh lầm rồi . Chúng em chỉ là những người bạn thân, có vượt quá xa đi nữa cũng chỉ có em thôi, anh ấy không hề có lỗi . Em xin lỗi anh, anh hãy buông tha cho anh ấy. 

Gia Phong ôm đầu khổ sở , anh thật không ngờ cô vì Minh Sang đến đây van xin anh . Anh chẳng còn là gì trong mắt của cô, anh là một kẻ đang thua điểm trong cuộc đấu. 

Tâm ơi ! Em có biết tim anh đang rỉ máu , anh đau cả thể xác lẫn tâm hồn. 

Anh khác nào một con thú đang bị thương . Mà một con thú đang bị thương thì em biết nó nguy hiểm đến chừng nào không ? 

- Anh Phong ! 

Anh cắn nhẹ răng : 

- Anh xin lỗi Tâm à . Sự việc đã quyết định rồi, không thay đổi được . Với lại hợp đồng bị mất là một hợp đồng lớn, công ty sẽ bị lỗ rất nặng. 

- Nhưng anh Sang không có làm đâu , em biết mà . Ảnh không có làm đâu. 

- Hợp đồng đó là của cậu ta giữ, còn có phải là cậu ta làm hay không thì chưa điều tra được . Tạm thời anh chỉ cho anh ấy nghỉ việc một thời gian. 

- Nhưng mà... 

- Ôi... con gái à ! Cha thấy con lo lắng quá mức cho cậu ta rồi đó . Gia Phong nó làm việc lúc nào cũng chín chắn cả, con đừng lo. 

Cô ôm cánh tay ông Cường van nài : 

- Cha ! Nếu thật anh ấy vô tội, cha cho anh ấy làm lại chứ ạ ? Cha hứa với con đi. 

Để cho gái yên tâm, ông cười gật đầu : 

- Được , được rồi, cha hứa mà . Coi con kìa, nước mắt đằm đìa . Bây giờ có phải con lo cho cậu ta hơn cha và Gia Phong hay không ? 

Vuốt nhẹ tóc con gái, ông lắc đầu : 

- Đúng là con lớn rồi, lớn thật rồi . Con không còn là một cô bé thích nghe lời cha nữa. 

Gia Phong bước lại gần cô , đôi mắt anh trầm ấm, nhưng cũng rất buồn, rất xa vắng : 

- Nhã Tâm ! Lời thật lòng của anh không còn nữa , vì anh đã trao cho em hết rồi . Nhưng em đừng quên một điều : Anh chưa bao giờ bỏ cuộc hoặc ngán sợ trước một khó khăn nào . Anh quyết định tìm lại tình yêu của em , cho dù đổi cả bản thân anh. 

Đưa tay che miệng anh . Tuy giận anh, nhưng thật lòng cô không muốn anh như vậy : 

- Anh đừng nói ra những lời ấy . Lỡ anh có mệnh hệ gì, em sẽ ân hận suốt đời đó . Hãy để cho em sống yên đi. 

- Em sống yên được sao khi tình yêu của anh em không đón nhận . Em biết sức công phá của nó mạnh thế nào không ? Nó có thể phá cả hoàng thành, cả cấm trang của Vạn Lý trường Thành để đến được bên nàng công chúa đấy. 

Nhã Tâm phì cười : 

- Xem ra tính tấy hài của anh vẫn còn, anh đừng đánh mất nó nha . Em sẽ buồn nếu không được anh chọc cười đấy. 

- Thật sự anh không thay đổi, chỉ vì con tim và tình cảm của anh thay đổi mà thôi . Ngoài ra, sự thay đổi của em cũng làm anh không còn là anh nữa. 

- Em chẳng thay đổi tí nào cả . Em vẫn là Nhã Tâm của ngày nào vô tư, nhí nhảnh , chẳng hề nghĩ đến những điều phiền muộn, phải không cha ? 

Ông Cường lắc đầu , giọng ông đã vui lên : 

- Con nhỏ này ! Đã biết yêu rồi mà còn gạt cha hả ? 

- Con không thèm nói chuyện với cha nữa đâu . Giờ con phải đi an ủi anh ấy đấy. 

Đôi mắt của Gia Phong như dính chặt vào cửa . Cô ấy làm gì thế ? Anh không nghe lầm chứ ? An ủi cậu ta ư ? 

Đôi môi anh lại mím chặt , bàn tay anh tưởng chừng bóp nát cả chiếc bàn... Đừng trách tại sao. 

o0o 

Đang giảm dần tốc độ xe để thưởng thức không khí buổi sáng trong lành, Thiện Lương mỉm cười vu vơ : 

- Giá mà lúc này sau lưng anh có một người nữa thì tốt biết mấy . Cuộc đời sẽ hạnh phúc biết là bao. 

Anh đưa mắt nhìn xung quanh , các cô gái cũng nhìn anh mỉm cười . thiện Lương le lưỡi : 

- Ối chà ! Mình cũng có giá đấy chứ , đâu phải tệ đâu. 

Anh hất cao mặt , nhưng mà mấy cô không bằng lòng cô ấy đâu . Xin lỗi nghen... 

Đang mơ màng, chợt đôi mắt anh sáng lên : 

- Ôi ! Bóng hồng của anh kia rồi . Thật là ông trời có mắt mà. 

Trả lại số hai, anh tăng ga , chiếc xe vọt đi vun vút . Chẳng mấy chốc anh đã đuổi kịp Minh Dung . Nhưng xui cho anh đèn đỏ lại bật lên . Anh nhìn anh công anh giao thông chắt lưỡi . Tại ông cả . Tôi mà mất vợ là tôi đi... đốt cột đèn đỏ hết. 

Vừa nhảy đèn xanh, anh đã vọt đi đầu tiên , tiếp tục ấn ga đuổi theo . Còn cách một chiếc xe tải nữa là anh đuổi kịp . Hí hửng với ý nghĩ của mình , anh lách qua hai xe honda. 

Ngã tư hiện ra trước mặt , anh mỉm cười . Xem em chạy đi đâu. 

Đột nhiên có tiếng rú ga, rồi một chiếc mô tô phân khối từ bên kia đường vọt sang, tông mạnh vào chiếc xe wave màu xanh. 

Một cô gái nằm dài trên đường , đầu cô rỉ máu. 

Đôi mắt Thiện Lương trợn tròn . Anh không còn biết gì nữa , ngoài việc lao về phía cô gái . Anh bế xốc cô lên với tiếng gọi lớn thật lớn , nhưng vẫn vang vào vô vọng . Minh Dung bất tỉnh khi anh bế cô lên. 

o0o 

Quanh quẩn nơi cửa phòng cấp cứu , Minh Sang lo lắng : 

- Trời ơi ! Sao lại lâu thế này ? Chẳng biết có nguy hiểm gì không nữa. 

Thiện Lương cũng không kém phần khẩn trương . Chẳng những anh lo lắng về tinh thần mà còn thể xác của anh đau buốt từng cơn bởi con tim của anh . Nhưng anh tự dùng lời động viên Minh Sang cũng như tự an ủi mình : 

- Không thấy bác sĩ chạy tới chạy lui, chắc không có nguy hiểm đâu . Em đừng lo quá . Em mà run, anh cũng run theo luôn. 

Lúc đó , Minh Luân cũng chạy tới , anh đưa tay lỏng cả vạt : 

- Sang ! Chị Hai sao rồi , hả ? Sao lại xảy ra chuyện này , có nguy hiểm không ? 

- Em cũng không rõ . Anh Lương đưa chị Hai vào bệnh viện đó. 

Quay qua Thiện Lương , anh đưa tay : 

- Chào anh, tôi là Minh Luân, em kế của chị Minh Dung. 

- Chào em , anh là Thiện Lương, làm chung cơ quan cùng chị Hai em đấy. 

- Vậy... 

Đoán biết Minh Luân hỏi gì, anh liền cướp lời : 

- Anh là người chứng kiến cảnh tai nạn xảy ra đấy . Nhưng theo anh, chưa hẳn là tai nạn đâu. 

- Tại sao anh phải nghĩ vậy ? 

- Vì khi chúng tông vào xe chị em thì chúng đã có kế hoạch sẳn . Bỏ chạy dùng áo che bảng số xe. 

Minh Sang lắc đầu, anh bác bỏ ý kiến của Thiện Lương : 

- Theo em thì không đâu . Chị của em hàng ngày rất nhát , không dám gây thù oán gì với ai. 

Gật đầu đồng ý với câu nói của em trai, Minh Luân nói : 

- Đúng vậy . Chị Hai là một người rất nguyên tắc . Chuyện gì mà không vừa lòng là bỏ ngay chứ không làm nữa . Hoặc chuyện mà có ảnh hưởng đến người khác một tí là chỉ đã suy nghĩ tìm cách vẹn toàn cả đôi rồi . Chuyện này, chắc tại rủi ro thôi. 

Thiện Lương nổi quạu : 

- Tại sao các em lại hiền đến mức như vậy hả ? Người nằm viện là chị của các em . Minh Dung là nhà báo , ngòi bút của cô ấy đã "đục" biết bao nhiêu là vết nứt lên các bảng tường xấu xa của xã hội . Thử hỏi , đó có phải là kết thù oán hay không ? 

Minh Luân gật gù : 

- Anh nói cũng có lý, nhưng không thể vì chuyện ấy mà người ta xem nhẹ một mạng người được. 

- Trên trường kinh doanh, dĩ nhiên là phải có cái mặt trái của nó . Nếu cần , có người đã giẫm đạp lên tất cả để bước lên danh vọng, tiền tài. 

Đấm tay vào tường, Minh Sang cắn chặt răng , mắt anh long lên giận dữ : 

- Nếu thật như vậy, em sẽ không tha cho họ . Chị Hai mà có mệnh hệ nào, dù có lật tung cả thành phố này, em cũng phải tìm ra kẻ gây án. 

Vỗ vào vai trấn an anh, Thiện Lương gật đầu : 

- Anh hiểu tâm trạng của em, anh cũng như vậy đấy . Nhưng mà trước tiên hãy để cho công an tìm hiểu, họ sẽ giúp chúng ta. 

- Ha ! Nếu cứ dựa vào pháp luật thì em đâu có bị một trận đòn đau trước đây. 

Minh Luân nhìn em trai, anh thông cảm tâm sự của em mình : 

- Anh biết chứ, nhưng cái chồi xấu xa ấy sẽ không lớn được bao lâu đâu em . Chúng ta hãy tin tưởng vào nó, pháp luật luôn bảo vệ con người. 

- Đúng vậy . Em đã từng nghĩ như anh , từng ủng hộ nó, nhưng mà em được cái gì ngoài việc luôn mang hàm oan ? Anh biết mọi người trong công ty nhìn theo em bằng con mắt thế nào không ? 

Thiện Lương vỗ tay, anh không muốn tình hình thêm phức tạp : 

- Cả hai đều nói rất hợp lý, nhưng điều quan trọng bây giờ là nghĩ đến hiện trạng của Minh Dung , cô ấy rất cần chúng ta. 

- Em xin lỗi. 

Có tiếng động nơi cửa, một vị bác sĩ hớt hải chạy ra . Đèn nơi phòng cấp cứu vẫn cháy . Một cảm giác bất an xuyên vào tim cả ba, nhưng người bị đau nhất tất nhiên là người đang yêu. 

Nhanh hơn cả hai anh em nhà họ, Thiện Lương đuổi theo vị bác sĩ. 

- Bác sĩ à ! Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy ? Bác sĩ ! Có phải cô ấy đang gặp nguy hiểm không ? 

Vị bác sĩ lau mồ hôi trán : 

- Hiện giờ chúng tôi chưa cảnh báo được điều gì , nhưng cô ấy rất yếu mà phải chuẩn bị phẩu thuật . Tôi đang đi xin ý kiến của trưởng khoa. 

- Mong bác sĩ... 

- Chúng tôi sẽ cố gắng. 

Minh Sang kéo tay anh : 

- Chị hai nguy hiểm, phải không anh ? 

- Ơ... À không ! Thiếu oxy thôi, ông ấy đi lấy bình oxy đó mà . Bình tĩnh đi em . Chị của em phước lớn mạng lớn lắm không có nạn nào quật ngã được đâu . Thôi, em lại ghế ngồi nghỉ đi , sáng giờ đi đứng không, mệt lắm đấy. 

Minh Luân xua tay, giọng anh hơi gắt : 

- Còn tâm trạng gì mà ngồi cơ chứ . Nhìn vẻ mặt ông bác sĩ là biết rồi . Có những thằng trẻ con như nó, anh mới gạt được thôi. 

Nắm nhẹ tay Minh Luân, anh nhỏ giọng : 

- Bớt được nỗi lo lắng sẽ có rất nhiều niềm hy vọng . Hãy để cho Minh Sang giữ niềm hy vọng ấy đi . Cậu ta còn trẻ , buồn bực sớm sẽ không có lợi. 

Có tiếng chân chạy dồn dập và một người cao to xuất hiện : 

- Anh Ba ! Chị Hai thế nào rồi ? Tại sao lại bị xe tông vậy hả ? Anh không chở chị ấy đi làm sao ? 

- Em bình tĩnh đi. 

- Cửa cấp cứu còn chưa mở, anh bao? em bình tĩnh làm sao được ? 

- Anh Tư ! Chị Hai sẽ không sao đâu, chính anh ấy đã hỏi bác sĩ mà. 

Quay qua Thiện Lương, Minh Ngân trợn mắt : 

- Có phải anh ta là người gây ra tai nạn không ? 

Cả Minh Luân và Minh Sang chưa kip. trả lời thì Minh Ngân đã tóm lấy áo của Thiện Lương : 

- Vết máu này đã nói lên điều ấy rồi . Thật là đồ khốn ! Chạy xe kiểu gì vậy hả ? 

Vừa dứt câu thì một tiếng "uỵch" vang lên , Thiện Lương nằm sóng soài dưới nền gạch. 

- Chị tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ chẳng tha cho anh. 

Đỡ Thiện Lương dậy, Minh Luân mắng em trai : 

- Em bình tĩnh có được không ? Nóng giận thì có ích gì , anh ta đâu phải là người gây ra tai nạn . Anh Lương là đồng nghiệp của chị Hai , và cũng là người đưa chị Hai vào bệnh viện đấy. 

- Còn những thằng gây tai nạn đâu ? 

- Chúng bỏ chạy rồi. 

- Bà tụi nó ! Tao mà gặp là nhừ thây. 

Quay qua Thiện Lương đang ôm lưng nhăn nhó, anh xoa đầu : 

- Xin lỗi anh , tôi cứ tưởng... Anh không trách tôi chứ ? 

Gượng đau , anh xua tay : 

- Không có gì, may mà anh cũng có ít "nghề" phòng thân, nếu không đã gãy cả cổ vì đòn nippon của em rồi. 

- Xem ra anh cũng là con nhà "nghề" đấy . Hôm nào anh với em cùng dợt nhau nhé. 

- Ừ , nếu có cơ hội . Việc của chị em thật ra... 

Minh Luân ra dấu cho Thiện Lương đừng nói, vì anh biết rằng tính của Minh Ngân rất nóng. 

Đúng lúc đèn trước cửa phòng tắt hẳn , cửa bật mở, hai vị bác sĩ bước ra , trán họ lắm tắm mồ hôi. 

Vẫn là Thiện Lương , anh là người "sốt vó" nhất : 

- Bác sĩ ! Cô ấy... 

- Không sao rồi , thật là may mắn . Cô ấy chỉ bị chấn thương nhẹ , ở đầu có một chút máu bầm. 

- May quá ! Thế cô ấy có bị ảnh hưởng gì không ạ ? 

- Đợi cô ấy hồi phục sức khỏe , chúng tôi sẽ chuyên trị bằng cách bắn tia laser . Nhưng sức khỏe cô ấy phải tốt mới được. 

- Vâng , cám ơn bác sĩ . Thành thật cám ơn. 

Vừa tách được ra khỏi hai vị bác sĩ , Thiên Lương đã bị ba cái đầu chụp vào. 

- Sư huynh ! Tin tức ra sao hả ? 

Nụ cười nở trên môi, không biết tại sao anh lại đang tay ôm cả ba anh em họ vào lòng : 

- Cô ấy không sao . Minh Dung đã không sao rồi. 

Cả một góc bệnh viện dậy lên tiếng cười . Tiếng cười của bốn chàng trai quyện vào nhau bay xa tít. 

o0o 

Nhã Tâm ngồi suy tư không biết bao lâu, đến khi có một cái vỗ tay nhẹ lên lưng, cô mới giật mình. 

- Em đến lúc nào vậy ? 

- Từ lúc mà chị thả hồn theo điệu nhạc , để kết thúc bằng một nụ cười đẹp trên môi. 

Khẽ liếc Gia Tịnh một cái, cô xua tay : 

- Chị nhớ em học kinh tế cơ mà , đâu phải là nhà văn. 

Gia Tịnh nghiêng đầu , cô say sưa nói : 

- Đâu phải làm kinh tế thì không biết về văn chương đâu . Con người mà có được niềm say mê nào đó trong đời, chắc hẳn là sẽ có một áng văn chương luôn . Anh ấy đã nói với em như vậy đấy. 

Nhã Tâm nghi ngờ , cô tò mò muốn biết : 

- Có phải Minh Sang hay không ? 

- Sao chị lại biết ? 

- Nhìn vẻ mặt của em, thì chị đã đoán ra được rồi . Thế nào , em thích anh ấy à ? 

Đôi má ửng hồng, Gia Tịnh thú nhận: 

- Vâng, anh ấy là mẫu người đàn ông mà em thích . Em mến anh ấy từ lúc gặp mặt lần đầu tiên. 

Nở nụ cười dường như đã héo hắt , Nhã Tâm nhỏ giọng : 

- Anh ấy dường như cũng thích em đấy . Đôi mắt anh ấy lúc nhìn em rất lạ. 

Nắm lấy tay của cô, Gia Tịnh hỏi giọng cô càng lúc càng vui : 

- Chị Hai à ! Có phải anh Hai em yêu chị lắm không ? Trong phòng ảnh lúc nào, ở đâu, em cũng thấy hình của chị cả. 

- Đừng gọi như thế, Gia Tịnh à . Chị... 

- Chị không thích anh Hai em ư ? 

Nhã Tâm bối rối, cô thật sự không biết trả lời thế nào. 

- Chị... 

- Tình yêu của anh em dành cho chị thật nhiều đấy . Tuy mới về đây , nhưng với những cử chỉ hàng ngày và đôi mắt lúc nhìn chị có cả một trời yêu thương trong đó, em đoán biết ngay là rất sâu đậm rồi .