Khi biết yêu - Trần Thị Thanh Du - Tập 01 - part 02

 

Đúng là nó rất giống : cứng đầu cứng cổ . Nói khuyên bao nhiêu cũng không thấm vào đâu . Mong sao có một người trị được nó . . . như ông ngày xưa bị vợ trị vậy . Chỉ có bà ấy mới trị được ông thôi .


Ngã lưng ra ghế , Hoàng Trung đưa tay đấm lưng . Anh xuýt xoa theo từng cú đấm .

Đang soạn thảo những hồ sơ cần thiết để ngày mai làm việc , Hoàng Mỹ cũng phải ngừng tay để nhìn em .

- Làm gì mà rên phát sợ vậy ? Thường ngày em đâu có như thế đâu .

- Thường ngày thì không , nhưng đến hôm nay nó mới thấm . Trời ạ ! Anh nghĩ xem , suốt cả tuần ngày nào cũng ngồi , bảo sao hổng đau lưng .

- Ủa ! Ngồi không sai người khác làm sướng quá rồi , còn than cái gì nữa ?

- Người khác sai em thì có . Bị phạt xuống bếp làm , lại gặp ngay tuần thằng Ngọc trực . Nó đày em như là con ở nó vậy .

- Chắc em lại gây sự đánh nhau với đồng nghiệp nữa chứ gì ? Vậy là đúng đấy .

- Xem kìa ! Là anh của em mà không hiểu em thì làm anh cái gì . Bộ anh tưởng em là người thích gây gổ đánh nhau lắm ư ? Em chỉ vì nhà hàng thôi .

Khẽ nhún vai , Hoàng Mỹ lắc đầu :

- Anh hết tin em nổi rồi . Chuyện gì cũng nói vì nhà hàng . Tính cách của em , anh không rõ hay sao ? Bộp chộp , háo thắng , thích làm nổi trước người khác .

Xụ mặt , Hoàng Trung đứng dậy , anh bỏ đi vào phòng đóng sầm cửa lại . Ngạc nhiên vì sự thay đổi của đứa em . Hoàng Mỹ nhíu mày , anh biết chắc rằng lời nói của anh đã chạm tự ái của em trai . Nhưng trước giờ , nó có xem tự ái là cái quái gì đâu , giờ lại bày đặt giận hờn nữa . Chà , chà ! Xem ra cậu ta cũng có tự ái rồi đấy .

Đứng dậy bước lại cửa phòng , anh đưa tay gõ cửa :

- Trung à ? Trung ! Em làm sao vậy hả ? Anh chỉ nói chơi thôi mà .

- Hừ ! Nói chơi ? Anh không biết tự ái cũng để cho người ta có tự ái với chứ . Anh làm như con người không thể thay đổi được vậy .

- Anh biết . Anh có lỗi , anh xin lỗi , vậy được chưa ? Nào ! Có chuyện gì thì kể cho anh nghe xem .

- Giờ không thích kể nữa , buồn ngủ lắm rồi .

Khẽ mỉm cười , Hoàng Mỹ tiếp tục năn nỉ :

- Đừng có trẻ con như thế mà . Làm như thế sẽ có lỗi với anh đấy . Mau ra đây !

Cánh cửa bật mở , Hoàng Trung bước ra , mặt anh vẫn chưa . . . có mùa xuân .

Khoác vai em , Hoàng Mỹ xua tay :

- Thôi , bỏ qua hết đi . một tuần bị phạt cũng xong rồi , giờ nói cho anh nghe nguyên nhân sao bị phạt đi .

Ngồi xuống ghế , Hoàng Trung nhướng mắt :

- Anh muốn nghe lắm sao ?

- Muốn chứ . Vì anh có một cảm giác rằng : lần này em là người không có lỗi .

Khẽ mỉm cười , Hoàng Trung nắm lấy tay anh :

- Cám ơn anh . Chuyện là thế này . . . Hôm đó , khi em vừa vào nhận ca . . .

Nghe xong câu chuyện , Hoàng Mỹ cung tay :

- Em làm rất đúng . Gặp anh , anh đã cho thằng đó đi bệnh viện rồi .

Vỗ vai em , anh động viên :

- Giám đốc biết em làm đúng đấy chứ , nhưng mà ông ấy bắt buộc phải phạt em . Vì nếu không phạt , thằng kia đâu có nể em . Đùng chán nản như vậy , cố gắng làm tốt vào . Chắc chắn là em sẽ được thăng chức trong thời gian tới .

- Nghe anh nói mà em phát run lên đấy . À ! Mà anh Mỹ này ! Cô con gái của giám đốc chảnh lắm nha . Em muốn cho cô ta một bài học đó .

Hoàng Mỹ lắc đầu , anh không tán thành cách nghĩ của em trai :

- Là đàn ông , ai lại đi tính toán với phụ nữ . Cô ta chảnh cứ mặc kệ cô ta , mình lo chuyện của mình là được rồi .

- Nhưng cô ta gặp mặt em là kiếm chuyện gây sự . Đôi lúc cô ta còn quá đáng hơn sai em làm chuyện này , sai em làm chuyện kia . Cô ta đâu phải là giám đốc đâu .

- Chuyện gì mình làm được thì mình cứ làm . Mặc kệ cho cô ta lên mặt . Thường thì con gái của các ông chủ nhà giàu đều có tính cách như thế .

- Em không chịu được đâu , em không có tính nhẫn nhục . Cô ta mà làm quá , em sẽ chẳng nương tay .

Gật gù đồng tình với em , Hoàng Mỹ đứng dậy :

- Ừ , chuyện nào em cảm thấy không nhịn được thì cứ nói thẳng với cô ta . Anh cũng chẳng nhịn được khi người ta hạ thấp mình quá đáng .

- Ngày mai , anh có nghỉ buổi chiều không ?

- Dĩ nhiên là có rồi . Có chuyện gì à ?

- Em với anh đi bơi nah . Lâu quá không có bơi rồi đó .

- Cũng được . một ý kiến rất hay !

Có tiếng gõ cửa , Hoàng Trung nhìn đồng hồ :

- Giờ này rồi , ai đến vậy ta ?

Cánh cửa bật mở , Tuấn Ngọc nhe răng cười :

- Xin chào .

Định đóng cửa lại , nhưng Tuấn Ngọc đã nhanh hơn , anh đã lọt vào trong và thót lên ghế ngồi .

- Nè ! Làm gì mà hầm hầm vậy , định không tiếp bạn hay sao ?

Hoàng Trung lao tới đè bạn xuống ghế :

- Mày còn nói hả ? Tao nhịn mày lâu rồi đó . Hôm nay tại mày dẫn xác tới đây , xem như là mày xui đi .

Tuấn Ngọc la làng :

- Anh Mỹ à ! Cứu em với . Em của anh định giết người cướp của , hành hạ trẻ "vị thành niên" nè .

Vẫn tỉnh bơ soạn lại hồ sơ , Hoàng Mỹ lắc đầu :

- Tôi không giúp được đâu , ai bảo cậu ăn hiếp em tôi làm gì . Tự mà cứu mình đi .

Trợn mắt nhìn Hoàng Trung , Tuấn Ngọc hét :

- Nè ! Đó là tao giúp mày , mày còn lấy oán trả ơn , đúng là vô lương tâm .

- Giúp của mày là thế đó hả ? Ngày nào cũng đổ cho tao ba , bốn đống củ hành . Mày có biết là bao nhiêu nước mắt , nước mũi tao đổ chưa hả ?

- Ờ , như vậy còn đỡ hơn đi khiêng đồ , làm vệ sinh nhà bếp .

Buôngn cổ bạn ra , Hoàng Trung tròn mắt :

- Nói vậy là có ý gì ?

- Thế mày có biết thằng quản lý kia làm những việc gì không ? Tối nào nó cũng nai lưng mà vệ sinh đó .

Hiểu ra câu chuyện , Hoàng Trung vỗ mạnh vào vai bạn :

- Thì ra là vậy . Trời ơi ! Chẳng ngờ mình lại có thằng bạn tốt như vầy . Hì . . . hì . . . Hiểu lầm thôi , đừng có giận nha .

Tuấn Ngọc lườm bạn , anh đưa tay xoa vào cổ mình :

- Tí nữa là tao chết dưới tay mày rồi . Hiểu lầm theo cách của mày vài lần nữa , chắc đem tao chôn luôn .

Đặt lon Coca lên bàn , Hoàng Mỹ bật cười :

- Thì ra là cậu tốt như vậy . Anh em tôi đều hiểu lầm cả . Nào ! Uống nước đi , xem như là chúng tôi xin lỗi vậy .

Khui lon nước , Tuấn Ngọc uống một hơi , anh nói :

- Xì ! Nhờ em nó mới được "nguyên vẹn" như vầy đó . Chứ lọt vào tay của chú Tùng hả , là tiêu đời luôn .

Hoàng Trung xoa tay :

- Ê ! Như vậy thì mất công bằng cho Bình Tiến quá rồi .

- Xời ơi ! Con người như hắn ta mà nói công bằng thì uổng quá . Phải cho hắn ta nếm mùi để hắn bỏ cái tật ngông cuồng , coi thường người khác .

Quay qua Hoàng Trung , anh hỏi :

- Ngày mai có cuộc hợp với giám đốc , phải không ? Nghe nói có một đoàn du khách đến nhà hàng chúng ta .

- Ừ , tao cũng nhận được thông báo hồi sáng . Mà này ! Tất cả các quản lý phải có cuộc họp riêng nữa đó .

- Xem ra lần này là một cuộc cạnh tranh lớn đấy . Nhà hàng chúng ta mà lấy được lòng họ là vô mánh rồi .

- Bộ mày tưởng lấy được lòng mấy ông Tây là dễ lắm sao ? Trầy da tróc vẩy chứ chẳng phải chuyện chơi .

- Dù sao thì cũng phải thử . Mà làm quản lý như mày mới nặng đó . Cố gắng lên nha ! Nếu tròn nhiệm vụ có lẽ được thăng chức đấy .

- Trời ! Mày tưởng có một mình tao làm quản lý vậy . Còn Bình Tiến nữa chi .

- Hắn ta làm gì có năng lực bằng mày .

Chợt như nhớ ra điều gì , anh câu cổ bạn :

- Nè ! Hình như lần này có con gái của giám đốc tham dự nữa đó .

Sáng cả mắt , Hoàng Trung gật gù :

- Ồ ! Vậy thì tốt rồi . Tao sẽ có cơ hội tiếp cận cô ta , xem cô ta chảnh đến mức nào ?

Hoàng Mỹ xua tay :

- Nè ! Đừng có gây phiền phức nữa , nghe không ? Cô ta là con gái giám đốc đó .

- Con gái giám đốc thì không đụng được à ? Em sẽ làm cho cô ta điên đảo vì em đó .

Tuấn Ngọc ôm cổ :

- Mày làm tao muốn ói rồi đây nè . Mày chưa có tư cách lọt vào mắt xanh cô ta đâu .

- Nhìn kỹ lại đi cưng . Anh của cưng dù sao cũng ngang ngửa với Quách Phú Thành chứ không tệ đâu à .

- Được , tao sẽ đánh cuộc với mày . Nếu mày cua được cô ta , tao chịu thua gì cũng thua .

- Mày nói đó nhé . Quân tử nhất ngôn .

Hoàng Mỹ lắc đầu , anh không thể nào ngăn được tính hiếu kỳ của em trai . Nó cũng giống anh thôi , thích phiêu lưu mạo hiểm . 

Nhưng mạo hiểm vì chuyện của con gái thì anh phải chào thua . Anh không có gan đâu .

Tuấn Ngọc khều vai anh :

- Anh Mỹ có cược không vậy ? Anh ủng hộ em hay là nó ?

- Tha cho anh đi . Anh chẳng quan tâm đến điều đó đâu . Anh làm người chứng cược được rồi .

- Vậy không được nhân nhượng đó nhé .

- Quân pháp bất vị thân mà .

Cả ba cùng bật cười . Cuộc sống thật vui vẻ khi lúc nào cũng tràn đầy nụ cười thì phải . 

Ngồi tréo chân trong tư thế thoải mái , Ngọc Liên hét :

- Đang nói chuyện với tôi , cô bỏ đi đâu vậy hả ?

- Thưa cô , nhà hàng có khách , tôi phải ra phụ một tay , nếu không sẽ bị quản lý trách .

- Vậy cô sợ quản lý chứ không sợ tôi chứ gì ? Bộ cô muốn mất việc à ?

Phi Yến rướm nước mắt , giọng cô run rẩy :

- Dạ không , nhưng mà tôi . . .

- Nhà hàng này là của cha tôi , mất khách tôi còn không sợ , thì cô để ý làm gì ? Món ăn này do ai nấu vậy ? Bảo đầu bếp đó lên gặp tôi .

- Thưa cô , thật sự là khách ngoài nhà hàng rất đông . Cô cho phép tôi ra ngoài , còn việc này . . . tôi không dám .

- Có gì mà không dám hả ? Tôi bảo cô làm thì cô cứ làm . Còn chuyện ngoài kia , bọn họ biết lo liệu .

Mai Liên hớt hải chạy vào , cô nắm tay Phi Yến :

- Nè ! Ở đây làm gì vậy ? Quản lý tìm bồ nãy giờ đó . Ra ngoài kia nhanh đi , nếu không sẽ bị phạt .

Phi Yến rơi nước mắt :

- Liên à ! Tao đi không được .

- Cái gì mà không được ? Theo tao nhanh đi !

Ngọc Liên hất mặt , giọng cô cau có :

- Tôi không cho phép cổ đi đó .

Đã nhận ra là ai đang ngồi trên ghế , Mai Liên nhỏ giọng :

- Chị bắt cô ấy ở đây làm gì , trong khi ngoài kia khách vào rất đông ?

- Chuyện đó không liên quan đến cô , cô lo đi làm phận sự của mình đi .

- Tại sao không liên quan ? Giám đốc đã dặn em phải quản lý và trông coi chị em trong nhà hàng . Nay chị làm khó họ , khác gì làm khó em .

- Cha ! Lên giọng nữa ta . Giám đốc dặn trông coi ? Hừ ! Bộ cô tưởng cô ngon lắm sao ? Cô chỉ là một đứa ăn bám thôi , đừng ở đó mà lên mặt .

Cúi đầu nuốt lệ nhục vào tim , Mai Liên vẫn cố gắng thuyết phục :

- Chị đã giữ cô ấy từ sáng đến giờ mà không có một lý do nào , chị làm thế khác gì ăn hiếp họ ?

- Cái gì ? Tôi mà ăn hiếp họ , họ đáng sao ? Tôi chỉ dạy bảo họ thôi , đó là sai à ?

- Em thấy chị ấy không làm sai điều gì cả , chị hãy cho chị ấy đi đi .

Ngọc Liên giận dữ , cô không ngờ Mai Liên lại chống đối với cô :

- Ý cô nói là tôi vu khống cho nó chứ gì ? Cô giỏi lắm ! Nhưng mà không sao . Đôi khi con người ta thấy mình không bằng người khác nên nổi lòng ganh tị chứ gì . Tôi không chấp nhất đâu .

Đẩy nhẹ tay Phi Yến , cô nói :

- Nào ! Đi ra ngoài đi .

- Tôi nói là không cho cô ấy đi .

Mai Liên vẫn cố kiên trì :

- Chị Ngọc Liên à ! Cần gì thì cịh cứ nói với em , ở đây có nhiều chuyện chị em không biết đâu .

- Không biết , không biết thì làm nhân viên ở đây làm gì ? Nghỉ đi cho xong . Hừ ! Cả bếp đến phục vụ chẳng làm vừa lòng ai cả , thử hỏi nhà hàng làm sao phát triển được .

Thật đúng lúc , Hoàng Trung đi vào . Anh trợn mắt nhìn ba cô gái :

- Ố là la ! Còn có thời gian để tâm sự hay sao ? Các cô không biết có khách chờ ngoài kia hả ?

Phi Yến bật khóc ngon lành :

- Quản lý à ! Không phải tôi muốn đâu , chỉ tại . . .

- Ha ! Cô nói khó nghe quá . "Hổng phải tôi muốn" , chắc có người ép buộc cô chứ gì ? Nhảm nhí ! Mau ra ngoài kia làm việc cho tôi .

Mai Liên hất mặt :

- Nè ! Chuyện đâu còn có đó nha , quản lý đừng la hét như vậy . Không có lửa thì làm sao có khói chứ .

Đưa tay vào túi xách lấy ra hộp phấn trang điểm , Ngọc Liên cười khẩy :

- Đúng đó , chính tôi không cho cô ấy ra đó .

Hoàng Trung nhíu mày , anh quay nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phi Yến , gương mặt ấm ức của Mai Liên , anh đã hiểu ra câu chuyện .

Khoát tay ra hiệu cho hai cô gái đi , anh mỉm cười :

- Ồ ! Thật may mắn hôm nay cô chủ đến đây . Chắc các cô ấy phục vụ cho cô không chu đáo chứ gì ? Được rồi , để tôi phục vụ cô vậy .

Thấy Mai Liên dẫn Phi Yến đi , cô la lớn :

- Nè ! Tôi chưa cho phép mà . Đứng lại ! Nếu không . . .

Chặn ngang trước mặt cô , Hoàng Trung xua tay :

- Mặc kệ họ ! Cho họ đi đi , tôi sẽ thay họ cho , cô đồng ý chứ ?

Liếc anh bằng con mắt sắc lẻm , Ngọc Liên quay mặt :

- Theo tôi , anh nên đi khỏi đây là hơn . Tôi mà nổi giận thì anh đừng có trách , chức quản lý của anh không giữ nổi đâu .

Mặc kệ những lời cô nói , anh bước lại gần nhìn những món trên bàn :

- Ối chà ! Tiếp đãi cô chủ mà làm những món khó nuốt như vầy sao ? Nhà bếp này tệ quá ! Để tôi đổi món khác cho cô nha .

Không đợi cô lên tiếng , anh mở điện đàm , nói :

- Alô . Chú Tùng ơi ! Cho con gặp Tuấn Ngọc .

- Tao đây , có chuyện gì không ?

- Nè ! Cô chủ đến đây chơi , sao làm món dở vậy ? Cô ấy đang giận vì không vừa lòng đó . Làm lại món khác . . . "thật ngon" cho cô ấy dùng đi .

Hiểu ý bạn , Tuấn Ngọc nhanh lẹ :

- OK . Tôi biết rồi quản lý . Có ngay mà .

Tắt điện đàm , anh mỉm cười :

- Đảm bảo tí nữa đây , cô sẽ vừa lòng với món ăn mới .

Anh nịnh hót :

- Cô đừng có giận nữa nhé . Gương mặt cô trông rất xinh đẹp , nếu giận lâu sẽ bị nhăn mau , xấu lắm đó .

Ngọc Liên hừ nhẹ , cô chẳng thèm chú ý đến anh .

- Dư hơi !

Hoàng Trung mỉm cười . Anh không hề chấp nhất với cô trong giờ phút này , vì chút nữa đây sẽ có một màn kịch rất "vui vẻ" đang chờ anh xem .

Không đầy 10 phút sau , món ăn đã được đưa lên . Hoàng Trung nhận chiếc xe đẩy từ tay Tuấn Ngọc .

- Nè ! Hiểu ý tao chứ ?

- Dĩ nhiên ! Bạn thân mà .

- Cám ơn nhiều .

Đặt một tô xúp nóng bốc khói thơm phức lên trước mặt cô , anh xoa tay :

- Xin mời "tiểu thư" thưởng thức món xúp độc đáo của nhà hàng chúng tôi , đảm bảo cô sẽ hài lòng .

Mùi thơm của nó làm Ngọc Liên cũng muốn thưởng thức . Cô điệu đàng đưa muỗng vào tô :

- Để tôi thử mới biết , đừng quảng cáo sớm quá .

Mùi vị thật ngon và hương thơm thật lâu trong miệng làm cô thích thú . Chẳng mấy chốc tô xúp đã lưng phân nửa .

Tuy muốn ăn thêm , nhưng khi thấy Hoàng Trung nhìn , thì cô lại trở về bản tính kiêu kỳ :

- Tầm thường , chẳng đáng quan tâm , nhưng mà lót dạ cũng đỡ hơn là không .

Hoàng Trung gật đầu :

- Vâng . Loại xúp này có tên là "hạ hỏa" . Khi ăn lúc còn nóng thì nó rất ngon . Nhưng nó có một nhược điểm là . . . ai không biết ăn cay sẽ khổ vì nó .

Định chẳng thèm để ý đến lời anh nói , nhưng cô chợt cảm thấy lưỡi mình tê rần và một cảm giác nóng bỏng xuất hiện .

Gương mặt cô đỏ ửng cả lên , nước mắt cô bắt đầu đọng trên khóe :

- Anh . . .

Hoàng Trung lắc đầu :

- Xin lỗi , lúc nãy thấy cô nóng nảy , định hạ hỏa cho cô , nhưng chưa kịp nói tác dụng phụ của nó , thì cô đã ăn rồi . . . Xin lỗi nhé .

Nó nóng muốn xé luôn cả miệng , cô hét :

- Nước ! Mang nước cho tôi !

Đặt bình tra lên bàn , anh hỏi :

- Cô nóng và rát lắm phải không ? Hãy nghe tôi . . . từ từ . . .

Ngọc Liên chẳng thèm nghe anh nói , cô rót cho mình một ly nước , rồi ọc vào miệng .

Cô buông rơi cả cái ly , bật khóc :

- Khốn nạn ! Anh muốn hại tôi phải không ? Tôi sẽ méc với cha tôi .

Hoàng Trung xua tay :

- Cô đừng hiểu lầm . Đây là trà xanh đặc biệt , dùng để cho những người ăn cay không được . Sau khi ăn , họ nhấp từng ngụm trà , hơi nóng và vị trà sẽ giải đi cái tính cay của nó .

- Anh . . . anh trả thù tôi chứ gì ? Tôi nói cho anh biết , tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu .

Kéo túi xách bỏ đi , cô ôm mặt . Tính nóng và cay của nó đã làm mặt cô đỏ như Quan Công rồi .

Bị bá một cái vào người một cái quá mạng , Mai Liên muốn chúi nhủi . Cô lẩm bẩm .

- Làm gì phải chạy dữ vậy ? Gặp ăn cướp hay sao ?

Nhìn thấy Hoàng Trung đang ôm bụng cười , cô tròn mắt :

- Quản lý ! Bộ ông bị điên hả ? Tự nhiên cười một mình .

Chẳng thèm chấp nhất câu nói của cô , anh vẫn cười và còn cười chảy cả nước mắt .

Đặt cái khay lên bàn , cô trề môi :

- Trời đâu có nắng lắm đâu . . .

Dọn đến tô xúp , cô nhíu mày :

- Ủa ! Loại xúp này là loại thượng hạng mà . . .

Hoàng Trung đưa tay che miệng :

- Thì "tiểu thư" , ai lại cho ăn những thứ thấp giá trị , phải cho dùng những món thượng hạng chứ .

Nhớ lại người chạy ra lúc nãy là Ngọc Liên , cô há hốc miệng :

- Thì ra anh . . .

- Ai bảo cô ta ăn hiếp nhân viên của tôi làm gì ? Đây chỉ là cảnh cáo cô ấy thôi .

Biết rõ lợi hại của món xúp này , cô nhìn anh không chớp :

- Dù sao cô ấy cũng là con của giám đốc , lại là con gái nữa , anh đùa vậy là hơi quá đáng đó . Lỡ chuyện này mà . . .

Ngồi xuống ghế , anh xua tay , giọng rắn rỏi :

- Tôi dám chắc cô ấy không dám kiếm chuyện nữa đâu . À ! Lúc nãy cô bực lắm mà , sao giờ lại lo lắng vậy ?

- Tôi chỉ e chuyện lớn xảy ra thôi .

Hoàng Trung vỗ ngực :

- Thôi , thôi , được rồi . Tôi là quản lý , có chuyện gì tôi chịu cho , cô không liêng quan đâu mà sợ .

Mai Liên quay lưng :

- Đừng lên giọng , coi chừng cái ghế nó lung lay đấy .

- Cái miệng cô coi chừng tôi cắt bỏ đấy . Nói toàn chuyện xui xẻo chẳng có gì hay ho . Gặp mặt cô là chán ngấy rồi .

Bưng khay lên , cô hét :

- Anh đứng lại !

- Cái gì ? Cô là quản lý hả ?

- Tôi đi trước mới phải . Hừ ! Đồ đàn ông xấu .

- Tôi mà xấu à ? Nhìn lại đi - Anh với theo - Coi chừng có ngày cô mê tôi đấy . 

Nằm dài trên giường không chịu ăn uống , Ngọc Liên cứ ôm lấy mặt .

Dù ai khuyên gì hay nói gì , cô vẫn bỏ ngoài tai . Đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên , cô mới nhúc nhích .

- Ngọc Liên ! Con làm sao vậy ?

Cô lao vào lòng bà Ngọc Hiền , mắt nhòa lệ :

- Mẹ ! Mẹ ơi !

Vỗ nhè nhẹ vào đầu con gái , bà khẽ chép miệng :

- Lại gặp chuyện gì phiền phức phải không ? Nói cho mẹ nghe , mẹ sẽ giúp con giải quyết .

Cô ôm mặt , tiếng khóc của cô lớn hơn .

- Hu . . . Hu . . . Mẹ ơi ! Con khổ quá .

Nóng lòng vì con gái cứ khóc không nói , bà lắc đầu :

- Con không nói làm sao mọi người giúp được con đây . Nào , con gái cưng ! Nói cho mẹ nghe đi .

Ngọc Liên ngẩng lên , giọng cô nghẹn ngào :

- Mẹ nhìn mặt con khiếp lắm phải không ạ ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3