Khi biết yêu - Trần Thị Thanh Du - Tập 02 - part 04

 

Hoàng Trung vỗ tay :

- OK . Được đấy . Tốt rồi ! Đã thấy thoải mái chưa ?

Nụ cười trên môi cô lại làm cho Hoàng Trung chết lặng , anh không hề chớp mắt dù cho gió mạnh cỡ nào .

Bị cô phát hiện , anh lúng túng ngồi xuống :

- Cô la còn lớn hơn tôi nữa .

- Dĩ nhiên rồi , vì tôi buồn hơn anh mà .

Thấy cô so vai , anh hỏi :

- Cô thấy lạnh à ?

- Hơi thôi , không sao đâu .

Cởi nhanh áo vest , anh khoác lên vai cô :

- Đừng xem thường , coi chừng bị cảm lạnh là tiêu đó .

- Cám ơn anh .

Chẳng còn gì để nói , hai người ngồi im lặng bên nhau . Họ đều lắng nghe được tiếng sóng vỗ , giống như tiếng lòng của họ .

Bất chợt cô ngả đầu vào vai anh , đôi mắt cô khép nhẹ . Yên lặng và hạnh phúc , anh ngồi ngắm nhìn cô .

Thời gian trôi qua , trôi qua rất nhanh , Hoàng Trung đưa tay nhìn đồng hồ .

"2 giờ rồi . Côn nên để cô ấy ngủ ngoài trời thế này không ?" Nhưng quả thật lòng anh không nỡ để giây phút này trôi qua .

Đúng lúc , tín hiệu điện thoại reo vang . Anh đưa mắt nhìn Mai Liên , tay bắt máy .

- Alô .

- . . .

- Vâng , em đang ở nhà hàng .

- . . .

- Hôm nay là ca trực của em .

- . . .

- Tại em quên . Bận quá , em xin lỗi .

- . . .

- Chúc anh ngủ ngon !

Khẽ cựa mình , Mai Liên mở mắt . Cô nhìn anh bẽn lẽn :

- Sao anh không đánh thức tôi ? Mấy giờ rồi ?

- một giấc ngủ rất dễ đến khi chúng ta trút bỏ hết những điều phiền muộn . Anh . . . không muốn phá tan cái giây phút yên lành đó .

Tiếng "anh" ngọt ngào từ bờ môi cao ngạo của anh làm cho cô thoáng đỏ mặt .

- Chúng ta về thôi .

Dìu cô đứng lên , anh lấy hết can đảm nói :

- Từ ngày mai , anh muốn chúng ta đi về chung đường , em đồng ý không ?

- Tổng quản lý ! Anh đừng có đùa chứ .

- Anh không đùa đâu , đó là lời thật của lòng anh .

- Làm như thế khác nào mọi người nói : tôi là bạn gái của anh .

- Anh muốn chúng ta thân thiết hơn thế nữa . Anh muốn mình là một điểm tựa vững chắc trong suốt cuộc đời em .

- Tham lam quá đấy .

Tuy nói vậy , nhưng lòng cô dâng tràn một cảm xúc khó tả . Cô ngước mắt nhìn anh . Trong mắt anh không có gì là giả dối , chỉ có một khoảng yêu thương mênh mông dành cho cô .

Mạnh dạn hơn , nắm tay cô , anh nheo mắt :

- Anh muốn em là người con gái đầu tiên và cũng là người cuối cùng , cùng anh ngắm nhìn cảnh đẹp này .

Mai Liên rút tay lại , cô quay đi :

- Tôi không biết .

- Mai Liên !

- Dạ .

Tiếng "dạ" ngọt ngào được thốt ra mà cả bản thân cô cũng không ngờ được đã làm cho Hoàng Trung vui sướng . Anh chộp ngay cơ hội đó :

- Em phải bỏ ngay tiếng "tôi" đi , nếu không em sẽ ân hận đó .

- Đâu có gì phải ân hận . Tôi đâu có ý . . . ơ . . .

- Tại cô thôi , ai bảo cô bướng làm gì .

Hoàng Trung đã ngăn câu nói của cô bằng đôi môi tham lam của mình .

Cô run nhẹ trong vòng tay anh . Lần đầu tiên bị một người con trai hôn như vậy , ai không sợ hãi chứ .

Rời môi cô trong luyến tiếc , anh vừa trêu :

- Anh đã là người "chinh phục" được nụ hoa đầy gai góc rồi . Hoan hô anh đi !

Đỏ cả mặt vì thẹn , cô lầm bầm :

- Trong nhà hàng cũng ăn hiếp người ta , ở ngoài đời cũng ăn hiếp người ta .

Ôm cô trong vòng tay , anh trân trọng hôn lên vầng trán bướng bỉnh :

- Anh chỉ quan tâm đến người yêu của anh thôi . Mà cũng tại em cứng đầu quá làm gì . Nhưng mà nhờ cái tính đó mà anh chú ý đặc biệt đến em , rồi yêu em lúc nào cũng chẳng biết .

Mai Liên buồn buồn :

- Em không sánh bằng người ta đâu , anh có nhầm lẫn không ?

- Câu này để anh nói mới phải . Cái chàng Đoan Hồ đó hơn anh về tất cả phương diện mà . Còn Ngọc Liên , cô ấy làm sao mà có thể ngước nhìn xuống được .

- Anh đừng nên so sánh như thế . Mỗi người đều có một cuộc đời riêng , ai cao kệ ai , miễn mình sống thật với bản thân là được .

- Nhưng dù sao anh cũng đẹp trai hơn anh ta , có đúng không ?

Cô bật cười nhìn anh :

- Cho nên em phải suy nghĩ kỹ lại tình yêu của anh rồi mới quyết định .

Vùi mặt vào tóc cô , anh thủ thỉ :

- Đừng buồn nữa nha em . Từ đây , mọi đau khổ , buồn vui , mình sẽ chia sớt cho nhau . Anh hứa sẽ cùng em vượt qua tất cả . Hãy tin tưởng ở anh .

Ngả đầu vào vùng ngực rộng của anh , cô cảm thấy lòng yên ả . Từ đây , cô đã có một điểm tựa vững chắc . Cô tin ở tình yêu của anh .

"Em đã bắt đầu tin vào hạnh phúc

Nó dịu dàng êm ái giấc mộng du .

Em đã bắt đầu tin tình anh là thật 

Nó tốt đẹp vững bền bên em mãi . . . mau sau ." 

Ôm một chồng khăn to đùng , Phi Yến vừa đi , vừa la lớn :

- Tránh ra ! Tránh ra ! Nước sôi , nước sôi đây .

Tuấn Ngọc cũng vậy , tay anh ôm một chồng xoong lẩu , miệng cũng không ngớt :

- Đồ dễ vỡ , đồ dễ vỡ , làm ơn đi .

Mọi người ai nhìn thấy cũng phải tránh ra , nhưng cả hai thì không muốn nhường nhịn nhau .

- Anh kia ! Nhường cho tôi đi trước chứ .

- Cô này ngộ không . Tôi bê đồ nặng thì cô phải nhường đường cho tôi chứ .

- Nhưng tôi là phụ nữ , là đàn ông , anh phải biết ga- lăng .

- Ga- lăng ? Hứ ! Cái thứ con gái chảnh chọe như cô , ga- lăng làm cái quái gì .

Tức đỏ cả mặt , Phi Yến hét :

- Ê ! Cái "thằng" nhà bếp kia , muốn ăn tát tai không ? Vô duyên vừa phải thôi , tôi chảnh hồi nào ?

- Tuy chưa nhìn thấy , nhưng "danh tiếng" của cô , tôi đã nghe từ lâu . Thật gặp mặt đúng hơn là nghe tiếng .

Chẳng biết nói gì cho đã nư , cô hất mạnh chồng khăn vào người anh .

- Chết quách đi ! Đó là hậu quả của kẻ dám mắng "phụ nữ đoan chính" .

Nằm lăn lóc giữa các xoong lẩu và khăn trải bàn , Tuấn Ngọc la làng :

- Bớ người ta ! Giết người cướp của . . . Phụ nữ cô độc ăn hiếp trai tơ cô đơn .

Đôi mắt của Phi Yến lại trợn tròn lên :

- Không cho anh một bài học , thì anh không biết thế nào là lễ độ .

Cô đưa tay cấu véo anh làm anh la oai oái .

Đang lúc đến phần phân chia thắng thua , thì một tiếng quát làm cả hai phải im bặt .

- hai người đang làm chuyện gì vậy ? Đây là nhà của hai người hả ?

Ngồi dậy phủi áo quần , Tuấn Ngọc cúi đầu , riêng Phi Yến thì mặt cô đã tái mét chẳng còn chút máu .

- Đúng là chủ nào tớ nấy mà , cái tật ghẹo trai không bỏ được .

Ngọc Liên liếc Tuấn Ngọc :

- Anh tên gì , làm ở bộ phận nào ?

- Tôi làm ở nhà bếp . Tuấn Ngọc là tên tôi .

- Trong giờ làm việc , anh lại đi đùa giỡn , anh coi nhà hàng không chủ hả ?

- Không . Chẳng may tôi bị vấp té , cô Phi Yến đây mới bị vạ lây té theo tôi mà . Chúng tôi đâu có đùa giỡn . Tôi với cô ấy đâu thân đến mức độ vậy .

Phi Yến bặm môi :

"Hừ ! Thứ đàn ông lẻo mép thấy phát sợ" .

Quay sang Phi Yến , Ngọc Liên hỏi :

- Còn cô , thấy anh ta khiêng đồ nặng sao không tránh ra ? Có phải cô thích anh ta không ?

Phi Yến xua tay :

- Tôi không có .

- Cô ấy đỡ tôi lên thôi mà . Tại cái tật của tôi đau là la làng lên .

Không muốn đôi co mất thời gian , vả lại cô chẳng bắt bẻ được cái miệng dẻo quẹo của anh ta , Ngọc Liên trừng mắt :

- Còn không mau dọn dẹp đi .

- Vâng .

Cả hai ngồi xuống cùng một lúc . Chẳng may đầu anh và đầu cô "choảng" vào nhau .

- Ui da ! Anh làm gì như xe hủ lô vậy .

- Còn cô như xe container vậy .

Mai Liên xuất hiện nơi hành lang , bước chân cô nhẹ nhàng và khoan khoái .

Ngọc Liên trừng trừng mắt nhìn . Cô đang kiềm chế cơn "tam bành" đang trỗi dậy .

Nhưng rồi cô không còn chịu đựng được nữa khi sau lưng Mai Liên xuất hiện thêm một người .

"Tại sao cô ta còn ở đây ? Cô ta đã bị cho thôi việc ngày hôm qua rồi mà ?"

Kênh mặt , Ngọc Liên phán :

- Hình như cô đã bị cho thôi việc .

- Vâng . Nhưng mà đây là do tôi xin nghỉ , chứ không phải là bị đuổi , thưa cô .

- Thế sao cô còn chưa đi ?Chẳng lẽ cô định câu thêm một con cá lớn .

Vừa nói , Ngọc Liên vừa liếc về phía Đoan Hồ .

Chẳng để ý đến cô , Đoan Hồ nhìn Mai Liên :

- Em định đi đâu khi nghỉ việc ở đây ? Để anh giới thiệu nơi làm khác cho em nhé .

- Cám ơn anh . Em muốn nghỉ một thời gian để cho đầu óc được thảnh thơi . Với lại , cũng để kiểm điểm lại chính mình .

- Em có suy nghĩ gì về lời anh nói hôm trước không ?

Ngọc Liên bước lại , cô câu lấy tay anh nũng nịu :

- Anh ! Hẹn sáng nay đưa em đi pic- nic mà anh lại quên rồi . Giờ vẫn còn sớm , chúng ta đi đi .

- Ơ . . . anh . . .

- Không được từ chối đó nha , em giận cho coi .

- Được rồi , để anh nói với cô ấy vài lời đã .

Nhìn sang Mai Liên , anh nói :

- Mai Liên à ! Em có giữ danh thiếp của anh phải không ? Có chuyện gì cần sự giúp đỡ , em cứ gọi cho anh nhé .

- Vâng , cám ơn anh .

Vừa kéo tay Đoan Hồ , Ngọc Liên vừa nói lớn :

- Phi Yến ! Cô canh chừng cho kỹ vào nha . Trong nhà hàng này có người nghỉ việc đó , mất mát thứ gì là cô chịu trách nhiệm .

Hầm hầm bước lại gần bạn , Phi Yến quát :

- Mày để yên cho con nhỏ đó sỉ nhục thế à ? Hừ ! Bộ là con gái của giám đốc là lớn lắm sao ?

- Chấp nhất làm gì , tao đã xin nghỉ việc rồi .

- Mày có điên không , tự dưng sao nghỉ việc ?

- Mày theo tao , giúp tao thu dọn đi .

- Nhưng mày chưa trả lời tao .

- Mình chưa tiện nói ra lúc này , nhưng sau này Yến sẽ hiểu tất cả .

- Nhìn vào mắt mày , tao đã biết chuyện gì xảy ra rồi . Hãy cố gắng lên , đừng để bị quật ngã nhé .

- Mình xin lỗi nha Phi Yến .

- Chuyện gì ?

Định trút hết nỗi lòng cho bạn hiểu , nhưng cô lại lưỡng lự :

- Về tất cả .

Mãi lo tâm sự , hai cô chẳng để ý gì đến Tuấn Ngọc , mặc cho anh la đến khan cả cổ . (108)

o Không o

- Đừng uống nữa em , chúng ta về thôi .

Nốc hết ly rượu còn lại , Ngọc Liên bật cười .

- Anh sợ em say hả ? Em đâu có say đâu . Uống 10 ly nữa với anh còn được .

- Anh đưa em về nha .

Nhìn anh , cô lè nhè :

- Chẳng biết tại sao anh lại thích nó ? Em nè , em hơn nó về tất cả mà . Nó là một đứa con hoang , anh lấy nó chẳng có tương lai gì đâu . Còn em , em yêu anh , anh có biết không ?

Đoan Hồ vuốt mặt , anh đang suy nghĩ về những lời cô nói .

- Em say rồi .

- Em không say , những điều em nói tất cả là sự thật . Em yêu anh , yêu hơn cả bản thân mình nữa . Em không cho ai giật lấy tình yêu của em đâu .

- Ngọc Liên ! Chúng ta về thôi , cha mẹ em sẽ lo lắng nếu em về khuya quá .

- Ai nói cha mẹ em lo chứ ? Biết em đi với anh là cả nhà ai cũng yên lòng cả .

Cô đưa tay vẫy :

- Anh ơi ! Cho em thêm một chai nữa nha .

- Ngọc Liên !

- Anh đừng có cản em . Em muốn mình được say để quên đi tất cả .

Chai rượu được mang ra , Ngọc Liên cứ thế mà rót đầy ly . Cô cũng chẳng hiểu nổi bản thân của mình muốn gì .

Cô tức , cô ghen ư ? Đúng một nửa thôi , cô đang tức thì phải . Cô không muốn chịu thua một con bé mồ côi , cô đang ganh tức vì tình yêu thương , ai cũng dành cho nó .

Tính đố kỵ đã đến với cô từ nhỏ , từ nhỏ lận . Cô luôn muốn cô phải hơn Mai Liên , hơn về mọi mặt . Nhưng càng ngày cô càng thấy thua sút , tính đố kỵ càng ngày càng lớn và sự giành giật đã trở thành thói quen của cô .

Cô yêu anh ư ? một tình yêu gọi tên thế nào nhỉ ? Cô chẳng biết nữa .

Cô chỉ không muốn thấy anh ở bên cạnh Mai Liên , cô không muốn một chàng trai mà cô vừa ý có một ý nghĩ khác .

Tóm lại , cô đang đấu tranh cho hạnh phúc bản thân , hay chỉ là tranh đoạt để thỏa tính đố kỵ trong lòng ? một câu hỏi mà chỉ có tương lai là câu trả lời chính xác .

Thấy cô ngã vật lên bàn , Đoan Hồ bước nhẹ lại kế bên .

- Ngọc Liên ! Em . . .

Cô ngẩng lên , đôi mắt cô nhìn anh đắm đuối :

- Em không sao . Chúng ta cạn ly đi .

- Em đừng uống nữa .

- một ly nữa thôi . Uống với em đi .

- một ly nữa thôi nhé .

- Vâng .

Khoác áo vest lên người cô , anh dìu cô đứng lên .

- Nào ! Chúng ta đi .

Cô dựa vào người anh , vùi dầu vào vai anh thổn thức :

- Anh lo lắng cho em thật sao ? Anh có yêu em không ?

Đoan Hồ im lặng , anh đang đấu tranh dữ dội với bản thân của mình .

- Em đừng khờ quá . Uống rượu say chỉ hại bản thân thôi .

Cô đẩy anh ra :

- Em không muốn về nhà .

- Cha mẹ em sẽ lo lắng lắm .

- Thấy em say thế này , cha mẹ em sẽ đánh em chết mất . - Cô viện cớ .

Đoan Hồ gãi đầu :

- Vậy em muốn đi đâu ?

- Về nhà anh đi . Em muốn em là người con gái đầu tiên đến đó .

- Không được . Anh chỉ ở có một mình , em đến đó sẽ bất tiện lắm . Với lại , danh dự của em sẽ bị tổn thương .

- Tóm lại , anh không bằng lòng chứ gì ? Vậy anh về trước đi , khỏi lo cho em .

Cô quay lại ghế , nắm tay anh bồi bàn :

- Ở đây có phòng không anh ? Em muốn ở lại một đêm .

- Có , thưa cô . Để tôi dẫn cô đi .

- Cám ơn anh .

Xiêu vẹo đi trong tay anh bồi , cô chẳng thèm nhìn đến Đoan Hồ .

Bước lại đỡ lấy vai cô , anh nhìn anh bồi nhăn mặt :

- Cám ơn anh nha . Tôi nghĩ phải đưa cô ấy về nhà . Xin lỗi vì làm phiền .

- Không có chi .

- Buông em ra ! Em không muốn về nhà . Anh về trước đi , chẳng cần quan tâm đến em .

- Làm sao anh không quan trâm cho được khi chúng ta là bạn thân của nhau ? Với lại , anh là người chịu trách nhiệm trước hai bác .

- Em không cần hai chữ trách nhiệm đó , và chẳng cần hai chữ bạn thân . Anh về đi , em không cần .

Thoát khỏi tay anh , có bước lên lầu , nhưng không làm chủ được mình , cô ngã quỵ xuống .

Vòng tay của Đoan Hồ kịp thời kềm giữ . Anh nhìn cô đặt dựa trong men say mà thấy nao lòng . (114)

o Không o

Đẩy cửa phòng , anh bế xốc cô lên . Nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm , anh thở ra một hơi thật mạnh .

Kéo tấm chăn đắp ngang người cô , anh lắc đầu :

- Xin lỗi em , anh không muốn như vậy . Tình yêu của con tim , nó có đường đi riêng lẻ của nó .

Anh bước vào phòng tắm , mượn dòng nước mát tẩy đi những ưu tư . Bước ra ngoài với tâm trạng đã khoan khoái , anh đưa mắt nhìn Ngọc Liên .

Cô vẫn đang say nồng trong giấc ngủ , rèm mi còn đọng lại những giọt lóng lánh .

Khẽ lắc đầu với những ý nghĩ yếu lòng , anh bước lại bàn pha cho mình một ly cà phê .

Ngồi nhâm nhi ly cà phê ngẫm ra từng vị đắng , anh không hề biết rằng có một bóng đen xuất hiện sau lưng .

Bóng đen đó ôm chầm lấy anh , vùi đầu vào vai anh thủ thỉ :

- Đoan Hồ ! Em yêu anh , anh có biết không ?

Nhẹ ìm cách gỡ tay cô ra , anh từ tốn :

- Ngọc Liên ! Đừng làm thế . Em say rồi , hãy nằm nghỉ đi .

Lọt thỏm vào lòng anh , cô thút thít :

- Em không say , em đang tỉnh táo .

Vòng tay cô cứ siết chặt lấy anh , anh không cách nào gỡ ra được .

- Bình tĩnh lại đi em . Em ngồi xuống trước đã , chúng ta sẽ nói chuyện sau .

- Em không muốn nghe những lời anh nói , anh đã bỏ em trong trái tim anh .

- Tình yêu có rất nhiều lý lẽ , nhưng chẳng phải lý lẽ nào cũng đúng đâu em . Em đừng vì một chút nông nổi mà đánh mất cả con tim của mình . Anh với em hãy là người bạn tốt .

- Em chẳng muốn một tình cảm thương hại nơi anh . Em muốn anh thật lòng với em về tất cả . Hãy quên cô ta đi , cô ta chỉ là cái bóng của em .

- Mai Liên là người con gái tốt , em đừng gây đau khổ cho cô ấy nữa , có được không ?

- một người con gái tốt mà một lúc quen hai gã đàn ông ? Cô ta nói đúng hơn là một cỗ máy moi tiền .

- Em đừng nghĩ xấu về cô ấy .

- Sự thật là vậy . Chỉ có em yêu anh với tất cả lòng chân thật mà thôi .

Mắt cô nhìn anh nồng thắm , cô chủ động tìm môi anh . Anh ngớ người , vòng tay vô tình ôm trọn bờ vai cô .

Đẩy cô ra , anh lắc đầu :

- Đừng Ngọc Liên . Anh . . .

Nhưng lời nói của anh đâu còn tác dụng . Ngọc Liên vồ lấy anh như một con báo vồ mồi . Cô hôn lên mắt , mũi , môi anh . . . Cô gây cho anh một cảm xúc ngất ngây men tình ái .

Cưỡng chế lại bản thân lại làm tăng thêm tính bí hiểm . Ngọc Liên tìm đến cổ và vùng ngực rắn chắc của anh .

Một sức sống căng tràn của người con trai thành đạt vực dậy , anh bế xốc cô lên .

Nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm , lý trí của anh vẫn còn một chút ít ỏi , nhưng rồi nó cũng tan biến đi nhanh khi thân hình quyến rũ và mùi hương con gái của Ngọc Liên quấn chặt lấy anh .

"Khi cánh hoa yêu đã êm đềm hé mở .

Anh vội vàng chiếm ngự của riêng anh . . ."

Ngắm nhìn Đoan Hồ say nồng trong giấc ngủ . Ngọc Liên lặng lẽ đưa tay sờ lấy môi anh . Anh đúng là một chàng trai tuyệt vời và tự nhủ như vậy . Nhưng rồi một cảm giác tiếc nuối lại xuất hiện trong cô . Cô có đi quá trớn hay không , khi thật ra trong lòng cô chưa yêu anh thật sự ?

Đoan Hồ khẽ trở mình , cô vội xóa tan đi ý nghĩ . Ngã đầu lên ngực anh , cô hạnh phúc thả hồn vào giấc mộng . 

Bước xuống xe , Tuấn Ngọc gõ cửa liên tục , anh lẩm bẩm :

- Cái thằng khỉ này đi đâu không biết . hai ngày trời chẳng thấy mặt mũi nó đâu .

Đẩy cửa , Hoàng Mỹ nhăn mặt :

- Thằng quỷ ! Làm cái quái gì mà gõ cửa ầm ầm vậy ?

Bước thẳng vào nhà , Tuấn Ngọc nhìn quanh :

- Cái thằng chết bầm trốn đi đâu rồi ? Ra đây coi !

- Em tìm Hoàng Trung hả ?

- Vâng . Có chuyện gấp lắm .

- Nó về quê hai ngày rồi . Hôm nay chắc nó lên tới đó .

- Sướng nhỉ ! Công việc đang bề bộn mà về quê chơi .

- Có chuyện gì xảy ra ở nhà hàng hả ?

- Không có chuyện em tìm nó làm gì ? Cái thằng thật . . . lựa ngày nghỉ cũng độc địa vô cùng .

Ngồi xuống ghế , Hoàng Mỹ khoát tay :

- Hạ hỏa đi ! Nóng quá , mụn nó bung ra hết bây giờ .

Tuấn Ngọc cũng ngồi xuống ghế , anh "bà Tám" :

- Nhà hàng bây giờ như nổi loạn lên vậy . Người này chỉ người kia , người kia chỉ người nọ , quy công việc cho nhau . Cả hai ngày , hai buổi tiệc đều thất bại thảm hại .

Hoàng Mỹ nhíu mày :

- Ủa ! Anh nghe thằng Trung nói có cô quản lý đắc lực lắm mà . Nó tin tưởng cô ta nên mới về quê đó chứ .

- Anh đừng nhắc nữa . Hễ nhắc đến là em tức muốn điên đây này . Cái cô chảnh chọe Ngọc Liên đã đuổi Mai Liên đi rồi .

- Mai Liên ? Tên nghe quen thật . Hình như anh đã gặp ở đâu đó .

- Cô ấy có năng lực lắm . Với lại , nghe đồn là con nuôi của tổng giám đốc .

Hoàng Mỹ vỗ tay :

- Đúng rồi ! Là cô ấy .

- Chuyện gì ?

Đúng lúc , Hoàng Trung xuất hiện nơi cửa , anh đặt túi trái cây nặng trịch xuống nền nhà .

- Thằng kia ! Bộ nhớ tao quá rồi hả , qua đây thăm tao ?

Tuấn Ngọc bật dậy , anh chộp vai bạn :

- Thằng khùng ! Sao không đi luôn đi ? Cả nhà hàng đang sống dở chết dở đó .

Ngồi nghe bạn kể hết mọi chuyện , Hoàng Trung nghiến răng :

- Tại sao lại như vậy ? Mai Liên đã hứa với tao là không xin nghỉ việc mà .

- một áp lực quá nặng từ nhiều phía đã làm cho cô ấy tủi thân , đặc biệt là "ác phụ" Ngọc Liên đấy . - Tuấn Ngọc nói tiếp , vẻ mặt tức tối - Nghe nhân viên nói , cô ấy đã ra điều kiện với tổng giám đốc : một là đuổi việc Mai Liên . hai là cô ấy bỏ nhà ra đi . Thật vậy , trên đời ai lại bỏ con đi thương thiên hạ .

Hoàng Mỹ nhìn em trai :

- Mai Liên có phải là em của Ngọc Mai không ?

Chưa kịp trả lời anh Hai , Hoàng Trung đã giật mình vì tiếng gọi quá lớn :

- Anh Mỹ ! Anh Mỹ ơi ! Giúp em với .