Thanh Sơn Ẩm Ướt- Chương 01-02

Chương 1
Mặt trời sắp lặn xuống núi, vì gần cuối thu nên nhiệt độ đã giảm hẳn. Chỉ còn phảng phất như bức tranh thủy mặc âm thầm nhấp nhô treo trong thư phòng.
Tĩnh Kỳ đẩy cửa đi vào, trong nhà cửa sổ mở toang nên rất mát mẻ. Nàng đem chồng sách đặt lên bàn, tay từ từ lướt nhẹ qua trang bìa, trên mặt còn điểm nhẹ nụ cười.
Hôm đó nàng đi vội vã nên đụng trúng hắn trên đường, làm sách vở rơi tung tóe xuống đất, nàng ngước lên thì chạm vào đôi mắt hắn. Đôi mắt khiến người ta nghĩ tới hoa nở tháng tư giữa gió thổi mây bay, không khí thoang thoảng hương hạnh hoa. Mặt nàng bỗng đỏ ửng, chẳng dám nhìn hắn lâu.
Mấy ngày nay, thi thoảng nàng cùng bạn học tốp năm tốp ba đi ngang qua giảng đường, cảm giác nàng luôn rất lạ. Dường như có đôi mắt luôn âm thầm quan sát nàng, đôi khi nàng nhanh như chớp quay phắt đầu lại vẫn bắt gặp ánh mắt lơ đãng của ai đó nhìn nàng từ xa xa, khiến tim nàng đập thình thịch. Nếu đã chấp nhận tới trường, nàng xem chuyện này là điều bình thường. Với tài năng và diện mạo của nàng, cùng với dòng họ Hách Liên hiển hách ở miền Bắc thì rất ít có ai xứng đôi.
Huống gì bây giờ anh cả đang cầm quyền, chị dâu làm chủ quản gia đình, toàn bộ chi phí sinh hoạt trong phủ đều miễn bàn tới. Đôi khi rảnh rỗi chị dâu còn trêu nàng: “Em nhanh mồm nhanh miệng quá, mai mốt chồng em khổ!” Nàng đã đến tuổi để bàn việc hôn nhân. Nghe Hỉ Thước nói trong quân đội có vài vị phu nhân hoặc cố ý hoặc vô tình thăm dò chị dâu rồi, hơn phân nửa nhắc tới thân nhân hay mai mối. Lần nào nàng cũng e thẹn, nghe chút xíu đã bỏ chạy mất dép.
Dạo này nàng ngập tràn chờ đợi đến giờ đi học, cứ nghĩ ngày mai vào trường có được gặp hắn hay không? Thậm chí bình thường nàng ít chú ý cách ăn mặc, thì nay đã ngược lại. Trong phủ hằng quý đều có thợ đến may đồ, hoặc khi rỗi rảnh, chị dâu lại đưa nàng tới cửa hàng nhập khẩu mua này sắm nọ. Trước nay nàng chẳng để tâm nhưng giờ rất chú ý. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, nàng luôn xem kĩ sáng mai sẽ mặc bộ nào, rồi gọi Cúc Lan ủi thẳng thóm, chuẩn bị cho hôm sau.
Thậm chí chị dâu cũng nhận ra, trêu ghẹo nàng suốt mấy ngày liền, khiến nụ cười nàng càng thêm lan rộng. Nếu mai này chồng mình có thể giống như anh cả đối với chị dâu thì hay biết mấy… Trước mắt nàng bất chợt hiện ra gương mặt hắn.
Thư viện trường đại học An Dương. Bởi vì thư viện mô phỏng theo lối kiến trúc Gothic[1] phương Tây, nên thu ánh sáng rất tuyệt vời. Dù giờ là hoàng hôn chiều thu, nhưng trong thư viện vẫn sáng sủa. Ánh sáng từng mảnh lớn từ tấm cửa kính mờ bẽn lẽn soi vào, các sinh viên ai nấy đều vùi đầu tra tư liệu. Bên trong rất tĩnh lặng, cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ.
Nàng và Cao Di Tình rón rén kiếm hai chỗ trống trong khung cảnh người đông nghìn nghịt, khan kiếm chỗ ngồi. Thực ra nàng chẳng có việc gì, nhưng Cao Di Tình muốn kiếm sách nên lôi nàng tới đây, thuận tiện biết thêm chút ít về thư viện. Vào đại học đã một năm, nhưng nàng chưa tới chỗ này. Bởi nàng không có nhu cầu, và do phòng lưu trữ của phủ Đốc quân chẳng kém nơi này là bao. Nàng chưa từng nói thân phận của mình với Cao Di Tình. Thứ nhất, nàng không muốn khoe mẽ; thứ hai, nàng muốn tận hưởng cuộc sống như người bình dân. Vì vậy khắp đại học An Dương, kẻ biết thân phận nàng tuyệt đối không vượt quá số năm.
Đây là điều nàng năn nỉ mãi với anh cả Hách Liên Tĩnh Phong. Anh cả không đồng ý, nhưng nhờ có chị dâu giúp đỡ mới khiến anh cả miễn cưỡng gật đầu. Ông anh đầu sắt của nàng, cũng chỉ ở trong tay chị dâu mới trở thành mềm mỏng như thế!
Nàng vớ quyển sách tìm chỗ giết thời gian. Cao Di Tình đang lục lọi trên giá sách thật lâu mà vẫn chưa kiếm ra. Nàng nhìn bên ngoài, mặt trời sắp lặn về núi, chỉ còn chút ánh nắng heo hắt. Nàng không sợ bị đóng cửa, mà bây giờ chị dâu đang mang thai, lòng nàng rất vui mừng. Mỗi ngày tan học xong, nàng sẽ chạy tới thăm chị dâu, sau đó cùng chị dâu dùng bữa.
Thuở nhỏ mẹ mất sớm, cha lại có nhiều vợ nên thiếu sự trông nom. Thường ngày đám con cái của các bà không tới gây rối hoặc hạch hẹ này nọ với nàng đã tốt rồi, còn ai rảnh mà quan tâm? Anh cả đi du học sớm, trong nhà trừ Cúc Lan thì chẳng còn ai thân thiết bên nàng.
Anh cả trở về, cha liền lập tức đưa anh cả vào quân đội rèn luyện. Anh cả thường mang binh ra trận, hiếm dịp gặp nàng. Nhưng từ lúc cưới chị dâu vào nhà thì khác hẳn, chị dâu ngày nào cũng sai Hỉ Thước tới tìm nàng. Rồi thì quần áo, trang sức, ăn uống, chị dâu đều quan tâm chăm lo. Rãnh rỗi chị dâu còn đi mua sắm cùng nàng. Dù là việc nhỏ nhặt, nhưng nàng cảm thấy vui sướng hệt như có thêm một chị gái ruột.
Hiện giờ chị dâu đang mang thai, anh cả như cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cấm tiệt chị dâu ra ngoài, vì vậy chị dâu buồn chán không biết phải làm sao. Chỉ có nàng hoặc các di thái thái tới giúp chị dâu giải khuây, giết thời gian.
Nghĩ tới đây nàng liền gấp sách lại, bước tới gần Cao Di Tình, nói: “Để tớ giúp cậu cùng tìm!” Nàng đến góc phía Bắc của kệ sách, lôi từng quyển từng quyển sách tra. Góc này ít ánh sáng, nàng phải kiễng mũi chân mới có thể nhìn rõ tựa đề của nó. Nàng đang cố gắng kiếm, bỗng một sức mạnh dội tới… Thực ra không quá nặng, chắn hẳn có người đi vội vã bất cẩn đụng phải nàng.
Nàng đang kiễng mũi chân, mất thăng bằng, vì vậy sắp ngã ập xuống mặt đất. Khi gần chạm tới nền xi măng, bất chợt có người ôm lấy eo nàng, dùng sức tung lên mới khiến nàng tránh được hình ảnh ‘toàn thân hôn đất’.
Nàng cảm thấy khắp nơi đều có hương thơm nhè nhẹ, quẩn quanh bốn phía. Mặt nàng đỏ gấc, chắc chắn là một bạn học nam. Nàng chầm chậm ngước lên rồi sửng sốt hóa đá, ngượng ngập nói: “Là anh à!” Hóa ra là hắn.
Hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, có chút táo bạo. Nàng hẳn phải nên đẩy hắn ra, nhưng chẳng biết vì sao trái tim nàng đập thình thịch ngày càng gấp, hệt như sắp nhảy ra ngoài. Dù không soi gương, nàng cũng biết hiện giờ mặt nàng rất đỏ, e rằng chẳng khác gì quẹt son môi lên đó.
Đây là góc khuất, trời lại chạng vạng tối, sinh viên đã dần dần về bớt, nên ít ai chú ý. Thế mà hắn không chịu buông ra. Nàng hồi phục tinh thần, thấy hắn vẫn ôm mình khư khư đến mức giữa hai người không có chút khe hở, hơi thở y phủ đầy không gian. Nàng đẩy hắn, tránh đi ánh mắt chẳng hề kiêng dè của hắn, hơi khó chịu nói: “Anh buông ra!”
Hắn chẳng những không buông mà còn từ từ cúi xuống, nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng, thì thầm: “Đây là lần thứ hai em đụng trúng tôi!” Hơi thở hắn lướt trên mặt nàng, vừa mềm vừa ngứa khiến tim nàng rối loạn. Khuôn mặt dễ nhìn của hắn kề sát nàng trong gang tấc. Gì vậy chứ? Lần này rõ ràng hắn đụng nàng mà! Hắn bật cười, vòm ngực khẽ rung rung. Bởi vì họ dựa sát vào nhau, mũi hắn chạm mũi nàng, trông mờ ám khôn tả: “Được rồi, lần này coi như chúng ta huề!”
Bấy giờ hắn mới chịu thả nàng ra. Vì hắn đang ôm mà đột ngột thả, khiến nàng loạng choạng lùi về sau vài bước, hắn kéo giật nàng lại. Đường cong mềm mại như bông vải kia đổ ập vào vòm ngực mang theo đầy mê hoặc, khiến nơi nào đó trên cơ thể hắn bỗng nổi phản ứng. Hắn hít sâu một hơi rồi buông nàng ra, nghiêm mặt im lìm cúi người cầm lấy chồng sách xoay gót rời đi… Để lại nàng ngơ ngác dõi theo bóng hắn càng lúc càng xa, tới ngõ rẽ và biệt dạng…
Nàng thở dài nhìn xuống quyển sách không thuộc về mình, bên trên có kí tên: Sở Thiên Lỗi! Nàng nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ là tiết thu, hoa cỏ đã tàn úa, lá cây vàng ũ rủ, gió thổi qua khiến chúng đung đưa. Hôm qua nàng và hắn đụng nhau khiến sách vở bắn tung tóe, hắn cầm sách của nàng, mà nàng lại cầm sách của hắn. Nhưng đáy lòng nàng lờ mờ vui sướng, tựa như vì thế mà có mối liên hệ. Cả ngày nay hắn không xuất hiện, chẳng biết đã phát hiện ra việc này chưa?
Giáo sư đang giảng bài thơ ‘Mô Ngư Nhân – Nhạn Khâu’[2], A Thành đọc lưu loát: ‘Vấn thế gian tình thị hạ vật./Hỏi thế gian tình là chi nhỉ?
Trực giao sinh tử tương hứa/Cùng nhau hẹn thề sinh tử?
Thiên nam địa bắc song phi khách./Trời nam đất bắc cùng bay khắp
Lão sí kỷ hồi hàn thử./Lạnh nồng bên nhau mấy độ
Hoan lạc thú./Hoan lạc thú.
Ly biệt khổ./Ly biệt khổ.
Tựa trung cánh hữu si nhi nữ./Đều bởi có tình si nhi nữ.  
Quân ưng hữu ngữ,/Lời người dang dở.
Diểu vạn lý tằng vân./Khuất bóng vạn tầng mây.
Thiên sơn mộ tuyết./Ngàn non tuyết muộn.
Chích ảnh hướng thùy khứ?/Bóng lẻ về đâu chứ?
Hoàng Phần lộ/ Sông Phần đó.
Tịch mịch đương niên tiêu cổ./Tiêu trống năm xưa lặng lẽ.
Hoang yên y cựu bình sở./Rừng hoang khói lồng xen kẽ.
Tiêu hồn sở ta hà ta cập./Chiêu hồn cất lên nào còn kịp.
Sơn quỷ ám đề phong vũ./Sơn quỷ mịt mờ mưa gió.
Thiên dã đó,/Trời hẹp dạ.
Vị tín nữ./Sao chửa rỏ.
Oanh nhi yến nữ câu hoàng thổ./ Yến oanh rồi cũng thành đất đỏ.
Thiên sầu vạn cổ./Ngàn sầu vạn khổ.
Vị lưu đãi tao nhân./Lưu lại đợi khách thơ.
Cuồng ca thống ẩm./Ca cuồng uống khổ.
Lai phong nhạn khâu xứ./Tới thăm mồ nhạn cũ.’
Dĩ nhiên nàng biết bài thơ này. Bởi vì mẹ xuất thân từ dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã giáo dục nàng và anh cả rất nghiêm túc. Hồi đọc bài thơ ấy, nàng còn đắc ý rung đùi ngâm mãi. Chẳng biết vì sao hôm nay nghe giáo sư đọc lớn, nàng lại có nỗi sầu bi khó tả. Tựa như mùa thu này đi qua, sang năm mùa thu khác lại tới, chẳng có gì khác biệt.
Xưa nay cuộc sống của nàng vốn an nhàn sung sướng, chưa từng bận lòng tới việc lớn việc nhỏ. Tứ khi quen hắn đến giờ, nàng thậm chí dấy lên nỗi lo lắng mơ hồ. Hết giờ học, nàng ôm sách chuẩn bị ra về.
Nàng đang yên lặng với những suy nghĩ riêng trong đầu, quên chú ý tới bậc tam cấp cầu thang dưới chân, vì vậy bị vấp sắp nằm trên sóng xoài mặt đất. Bên cạnh có người vội vươn cánh tay đỡ lấy nàng: “Sao lần nào em cũng xảy ra tình trạng này?” Nàng ngước lên thấy hắn như cười như không, có vẻ đang hỏi nàng.
Nàng nói cảm ơn rồi rút tay ra. Hắn cười, bảo: “Tôi đi theo em nãy giờ!” Nàng ngây người, hắn bật cười đưa tay chỉ chỉ vào lớp học.
Bấy giờ nàng mới sực nhớ quyển sách của hắn, vội vàng rút ra đưa hắn: “Trả lại sách cho anh nè!”
Hắn cầm lấy, đáp: “Rất may hôm nay tôi không có môn này!” Rồi lục lọi một hồi, sau đó hắn nhìn nàng nói tiếp: “Tôi để quên sách của em ở nhà. Lát nữa em cùng tôi về nhà lấy đi!”
Nàng lắc đầu: “Không cần đâu! Ngày mai anh mang giúp tôi là được.”
Hắn cười, đáp: “Tôi cũng nghĩ vậy. Ngày mai khoa chúng tôi có vài buổi hoạt động ngoài trời, được nghỉ học! Nếu em chưa dùng tới, vậy để tuần sau tôi mang trả cho em nhé!” Thế sao được, ngày mai nàng cần tới nó. Môn ngoại văn là môn học chính, do giáo sư du học về giảng dạy rất sinh động, khiến sinh viên nào cũng thích.
Nếu nàng kêu người hầu đi lấy thì hơi bất ổn. Nàng trăm tránh nghìn né cũng vì không muốn ai biết thân phận của mình. Bên ngoài chỉ cần nhìn thấy quần áo của người hầu đã đủ biết là người trong phủ Đốc quân. Nàng trầm ngâm chốc lát mới đáp: “Vậy lát nữa tôi sẽ đi lấy!”
Hắn cười, nói: “Hay chúng ta đi ngay bây giờ nhé!” Lúc này đã hoàng hôn, hàng cây ngô đồng hai bên đường theo áng chiều tà luồn qua kẽ lá, chiếu ánh sáng lốm đốm trên người nàng. Lá cây che rợp một đoạn đường vàng nhạt, khiến những cánh hoa cũng lấp lánh màu hồng sen. Nàng bước đi dưới bóng màu hồng nhạt, giữa cảnh tranh tối tranh sáng. Toàn thân nàng hệt lúc xưa hắn thấy mẹ đốt tim đèn trong lư hương. Gió thổi qua nhè nhẹ đu đưa, như thể không cẩn thận sẽ khiến sẽ nó vụt tắt!
Nhà của hắn cách trường học không xa, vì vậy hắn cứ đi thẳng đường, thậm chí còn rất nhanh. Từ nhỏ tới giờ, trừ những lần dạo phố mua sắm, nàng chưa từng trải qua chặng đường dài như vậy. Nhưng chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy không mệt mỏi, cứ hy vọng điểm dừng có thể xa hơn, xa hơn.
Nhà của hắn khá lớn, có cả sân vườn, vừa vào cửa đã là khoảnh sân. Tuy là mùa thu nhưng hoa cỏ cũng khoe sắc, ắt hẳn có người lo chăm sóc. Đập vào mắt là mấy bồn hoa cúc, ngọn gió khẽ lùa qua khiến chúng đong đưa.
Vào đại sảnh, có một bà lão chạy tới hỏi: “Sở thiếu gia, ngài đã về rồi?” Bà ta thấy Tĩnh Kỳ thì hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng lập tức dấu ngay.
Sở Thiên Lỗi cười, đáp: “Em ngồi đi! Tôi vào lấy sách!” Rồi hắn quay qua nói: “Bà Vương, phiền bà lấy giúp cho cô ấy tách trà!” Bà Vương lui xuống, hồi lâu sau bưng ấm trà và ít bánh trái lên. Chỉ là các món ăn nhẹ, khác với các món thường ngày trong phủ, nhưng trông vẫn khá đặc sắc.
Trời chạng vạng tối khiến nàng hơi đói bụng, vì vậy không ái ngại mà bắt đầu ăn, hương vị ngon hơn hẳn so với nàng tưởng tượng. Mãi đến khi nghe tiếng bước chân, nàng mới ngoảng đầu lại. Hắn cầm quyển sách đi ra, bước chân có vẻ vội vã. Thấy nàng nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, nụ cười trong hoàng hôn trước gió thu trông hết sức dịu dàng mà lịch lãm.

Chương 2

Hắn luôn đứng ở ngõ rẽ trước cổng trường đợi nàng tan học, thể như đó là điều hiển nhiên, giống khi trời lạnh, chim nhạn sẽ bay về phương Nam. Ban đầu Cao Di Tình còn cùng bọn họ dạo phố, uống trà, nghe nhạc, xem phim. Sau khi biết chuyện, cô nàng luôn tế nhị tìm đủ lý do để thoái thác. Trường đại học là nơi đề xướng chủ nghĩa tự do yêu đương, Cao Di Tình có vẻ thấu hiểu chuyện của hai người. 

Có vẻ mọi chuyện đều êm đềm. Hệt như được gặp nhau thì không khí ấm áp và sảng khoái. Hôm biết sinh nhật của nàng, hắn còn vào cửa hàng đồ nhập khẩu mua cho nàng một đôi hoa tai rất tinh xảo, gắn kim cương nhỏ chiếu lấp lánh hệt ánh sao trên trời. Mặc dù nàng có rất nhiều đồ trang sức, bất kể do mẹ để lại, hay cha, anh cả, chị dâu tặng đều quý giá hơn so với món quà này. Nhưng nàng cảm thấy nó là vật đẹp nhất.

Ấy vậy mà từ sau buổi sinh nhật của nàng, hình như tất cả đã đổi khác. Tĩnh Kỳ khẽ thở dài, ngẩn ngơ nhìn những đóa phù dung dần dần nở rộ ngoài song cửa. Vì trời đổi mưa, ánh sáng nhập nhòe, trông có vẻ hư ảo.

Hắn đã hơn hai tuần rồi không đợi nàng ở chỗ cũ. Nàng tới nhà tìm mà bóng dáng hắn vẫn biệt tăm. Bà Vương ấp úng nói vòng vo, chỉ trả lời thiếu gia vắng mặt.

Hắn đang giận nàng ư? Trách nàng che dấu thân phận, chưa kể cho hắn biết nàng là em gái của Hách Liên Tĩnh Phong? Rất nhiều lần nàng muốn nói, nhưng luôn lo lắng phản ứng của hắn. Các sinh hoạt chủ yếu hàng ngày của hắn đều thực sự không phải xuất thân từ gia đình quyền quý, vì vậy đáy lòng nàng băn khoăn chẳng biết bao nhiêu lần. Hôm sinh nhật, nàng đơn giản chỉ muốn để chị dâu gặp mặt hắn. Có lẽ hắn đang giận vì nàng không nói với hắn sớm, mãi đến khi thị vệ trong phủ tới đón, hắn mới biết được.

Từ cửa kính xe nhìn ra ngoài, đường xá tối tăm, toàn hơi nước bốc lên mù mịt. Mưa đã liên tục đổ suốt hai ngày qua. Tĩnh Kỳ xuống xe, miễn cưỡng căn dặn tài xế: “Anh về trước đi, đừng đi đón tôi. Tôi sẽ tự mình về.” Chờ xe chạy khuất, nàng mới từ từ chuyển qua góc phố. Trên đường vắng người, thỉnh thoảng mới có kẻ lướt qua bên cạnh với dáng vẻ vội vàng. Đâu có ai lê thê chậm chạp như nàng?

Tới trước nhà, nàng đưa tay gõ cửa. Bà Vương lên tiếng trả lời rồi mở cửa: “Chào tiểu thư Tĩnh Kỳ…” Tĩnh Kỳ hít sâu một hơi mới ngước lên hỏi: “Bà Vương à, anh ấy có ở đây không?”

Bà Vương ngoái đầu liếc thoáng vào, rồi quay lại nhìn bộ sườn xám màu vàng nhạt ướt đẫm của nàng, bà ta thở dài gật đầu: “Thiếu gia đang ở trong nhà, cô mau vào đi. Mưa lớn quá… cô ướt sũng thế kia…”

Xuyên qua khoảng sân, bà Vương đưa nàng tới trước cửa phòng ngủ, rồi hất hất cằm. Nàng rón rén đẩy cửa, xộc vào mũi nàng đều là mùi rượu. Khắp phòng u ám, nàng đứng hồi lâu mới thích nghi với ánh sáng. Nàng thấy hắn quần áo xốc xếch nằm trên giường, càng tới gần mùi rượu càng nồng, chắc hắn đã say mèm.

Cạnh giường vẫn còn chai rượu nằm lăn lóc trên mặt đất. Nàng lặng lẽ nhìn hắn, mới hơn mười ngày không gặp mà dường như chờ đợi dài đăng đẳng cả năm. Giờ gặp rồi, nàng lại không nhấc nổi bước chân mình.

Không biết trôi qua bao lâu, nàng mới từ từ bước tới bên giường, cúi người định kéo tấm chăn mỏng đắp cho hắn. Nàng vừa đưa tay thì bị một sức mạnh vung ra, cả người nàng mất trọng tâm ngã nhào trên giường. Nàng quay đầu thì bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn đang bất động nhìn nàng chằm chằm.

Nàng cười khẽ: “Anh tỉnh rồi à? Để em ra ngoài gọi bà Vương nấu chút trà nóng.” Đôi môi nàng mộng ướt động đậy trước mắt hắn, hệt như con rắn nước xộc thẳng vào trái tim khiến đáy lòng hắn ngưa ngứa. Tĩnh Kỳ cựa quậy muốn đứng lên, nhưng bị hắn ôm chặt không thể nhúc nhích. Hắn vẫn nhìn nàng bất động. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn và nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đáy mắt nàng mang theo ý cười, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Hắn bất ngờ xoay người, đặt nàng bên dưới rồi từ từ ấn nụ hôn xuống. Thứ cảm giác này khiến nàng khó tả, khác hẳn trước đây. Nàng chưa từng thấy hắn kiên trì và ngoan cố như thế. Thậm chí hắn tăng thêm sức mạnh càng quét quấn quít đôi môi nàng, làm nàng bối rối khôn xiết. Toàn thân nàng bắt đầu nóng lên, cảm giác kì lạ, nàng cố gắng đẩy hắn: “Thiên Lỗi, anh buông ra…” Hắn có vẻ không nghe cứ làm theo ý mình, bàn tay bắt đầu xấu xa chui tọt vào trong vạt áo. Nàng hốt hoảng đẩy bờ vai hắn, nhưng đành bất lực chào thua: “Thiên Lỗi, anh… thả ra…”

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, khắp phòng chìm vào âm u. Sở Thiên Lỗi từ từ mở mắt, hắn đã không còn dấu vết của sự đam mê lẫn cơn say rượu. Trong con ngươi thâm thúy kia mang theo chút thương cảm, nhưng trên hết là hận thù.

Chăn gối vẫn còn dư âm ấm áp và hương thơm của nàng. Bàn tay hắn nhớ rõ mỗi tất da thịt trên người nàng, trơn mịn bóng láng… Nhưng hắn bắt buộc phải quên.

Trong ánh hoàng hôn dưới tàng cây ngô đồng, nàng từng kể với hắn rằng mẹ của nàng mất sớm, trong nhà có nhiều mẹ kế. Thuở nhỏ nàng nhận đủ châm chọc của các bà, nhưng nàng chưa hề hé môi nói với hắn, nàng là con gái của Hách Liên Khiếu.

Hắn còn mỉm cười nói với nàng, mai mốt hắn sẽ không lấy vợ lẽ để ngăn ngừa có người ăn hiếp con gái của nàng. Nàng ngước lên trừng mắt lườm hắn: “Anh nghĩ hay thật đấy! Bây giờ là thời đại mới rồi!” Ngay sau đó nàng lập tức có phản ứng, mặt đỏ ửng đưa nắm đấm lên đánh hắn: “Anh là tên trứng thối!” Hắn cười ôm lấy nàng. Hóa ra lúc đó mọi thứ đều ngọt ngào, ngay cả cái nắm tay cũng thế.

Đại học An Dương vừa tan học, các sinh viên tốp năm tốp ba ùa ra như đàn chim bồ câu vỡ tổ. Hắn đứng trước ngõ rẽ, hai tay thọc vào túi tựa vào gốc cây. Nàng từ từ đi ra, trên người mặc bộ sườn xám tơ lụa viền đen. Chiếc áo không bó sát, khá rộng rãi nhưng do cử động đi lại mà các lớp áo lung lay, trông nàng càng thêm nhỏ bé.

Nàng dường như cũng nhìn thấy hắn, động tác nàng bỗng chậm lại, ngắn ngủi chỉ vài bước chân mà thời gian như thật dài. Hắn nhàn nhạt nói: “Đi theo tôi.” Nàng im lặng cúi đầu, nối gót theo sau.

Phòng khách có mùi thuốc Đông y, tuy không quá nồng nhưng nàng vẫn có thể phân biệt. Nàng tới đây nhiều lần, và chưa từng ngửi thấy loại mùi này. Tĩnh Kỳ hơi ngước lên nhìn hắn. Dường như hắn đang suy tư điều gì đó tới xuất thần.

Hồi lâu sau, hắn quay đầu nhìn nàng. Tóc nàng được cột bằng sợi ruy băng màu hồng, gương mặt trắng tựa tuyết, bộ quần áo màu đen càng tôn thêm vẻ sáng rỡ, như vầng mặt trăng mới mọc. Nàng bị hắn nhìn đăm đăm thì nóng mặt, không dám nhìn thẳng hắn.

“Em uống chén thuốc này đi!” Hắn chỉ chiếc bát sứ thanh hoa trên bàn. Nàng khó hiểu ngước lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh như nước, tao nhã tinh khiết.

Lòng hắn dao động, thậm chí cả bản thân cũng không phân biệt rõ cảm xúc. Hắn khó chịu quay đi, nói: “Thuốc này sẽ bảo vệ em, sẽ không…” Vì đứng gần nên nàng nghe rất rõ, nhớ tới chuyện hôm qua hắn uống say càn rỡ với nàng, mặt nàng bỗng nóng bừng và cũng hiểu đó là thuốc gì. Nàng đi tới cạnh bàn, cầm bát thuốc lên. Thuốc rất đắng, cổ họng nàng lờm lợm vị Đông y.

Nàng khẽ cau mày, than thở: “Thuốc này đắng quá!” Ngữ điệu âu yếm, hơi nũng nịu. Hắn bóp chặt tay, nếu là dạo trước, hắn sẽ dỗ dành nàng. Nhưng… nhưng giờ đã khác xưa.

Hôm nay hắn rất kì lạ, nhưng nàng biết chính mình cũng thế. Bởi vì sau chuyện hôm qua, dường như mọi thứ đều thay đổi. Bây giờ nàng chẳng dám đối diện thẳng với ánh mắt của hắn.

Hồi lâu sau nàng ngẩng đầu, thẹn thùng và dịu dàng vô cùng, nói: “Em về nhé, dạo này chị dâu với anh cả giận nhau… Em, em muốn về giúp chị ấy.” Hắn nhìn nàng, đờ đẫn gật đầu.

Trong không khí vẫn phảng phất hương thơm của nàng, ngòn ngọt mùi hoa phù dung. Sở Thiên Lỗi hạ quyết tâm, xoay lại nhìn bóng lưng nàng từ từ đến gần cửa phòng khách. Ánh nắng héo hắt thò vào, kéo dáng nàng trên đất thật dài và thật nhỏ.

“Chúng ta đừng gặp nhau nữa!”

Bước chân Tĩnh Kỳ khựng lại, bất động. Khắp nơi rất yên ắng, yên ắng đến nỗi cả hơi thở cũng có thể nghe thấy. Tất cả ánh sáng như đổ sập, tất cả ồn ào cũng rời xa. Nàng mở to hai mắt, tưởng mình nghe nhầm. Lát sau nàng mới đủ can đảm xoay người, giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Anh nói gì?”

Cách xa một khoảng mà hắn vẫn có thể thấy đôi nàng khẽ run rẩy. Hắn xiết chặt bàn tay, đứng đối diện với nàng gằn rõ từng chữ: “Chúng ta đừng gặp nhau nữa!” Sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, nhưng kiên cường nhìn hắn, hỏi: “Tại sao?”

Hắn nghiến răng, đáp: “Chẳng tại sao cả! Chỉ vì tôi tự thấy mình không xứng với Hách Liên đại tiểu thư của miền Bắc!”

Tĩnh Kỳ ứa nước mắt bật cười, cố giải thích: “Việc này có quan hệ gì? Anh trai của em không để ý đâu, anh ấy hiểu em nhất. Nếu anh ấy để ý, em sẽ… em sẽ năn nỉ chị dâu chống lưng dùm. Anh cả yêu chị dâu nhất, lời của chị dâu, anh ấy chưa từng từ chối.”

Hắn ngoan cố phớt lờ ánh mắt mong mỏi của nàng, tàn nhẫn bác bỏ: “Không, tôi không muốn làm người ta nghĩ rằng tôi là thằng ‘chuột sa hũ nếp’, bám theo nhà giàu!”

Tĩnh Kỳ lắc đầu, những giọt lệ từ từ trào ra nơi khóe mắt: “Em biết anh đang giận em, trách em không nói trước thân phận với anh. Nhưng thân phận của em thì có quan hệ gì đâu? Em vẫn là em, cho dù là em gái của Hách Liên Tĩnh Phong, em vẫn là em!”

Hắn ngó lơ, trong đáy mắt sâu thẳm không một tia gợn sóng: “Tôi trèo cao không nổi!” Lệ nàng rơi càng lúc càng nhiều, nàng hầu như không còn thấy vẻ mặt của hắn, thậm chí cả hình dáng hắn cũng đã mơ hồ: “Chỉ vì việc này thôi sao? Chẳng phải lúc trước anh đều nói sẽ chăm sóc em…”

“Em không biết lời ngon tiếng ngọt của đàn ông xưa nay đều chẳng đáng tin sao?” Hắn lạnh lùng thốt. Tĩnh Kỳ lắc đầu, đây không phải là con người trước kia nàng từng quen. Nàng từ từ giật lùi về đằng sau, thuở nhỏ Hách Liên gia dạy bảo nghiêm khắc, giáo dục con cái tới lui có chừng mực, đừng để thất thố trước ai. Nàng đã quên tất cả, bởi vì trái tim đau đớn tới vô ngần, thiếu điều không thở nổi…

“Vậy chuyện xảy ra hôm qua nên coi là cái gì?” Nàng thì thầm hỏi, mang theo chút hy vọng không làm cho hắn phát hiện cơ thể nàng đang run rẩy. Hắn đứng gần trong gang tấc, giọng nói hắn quanh quẩn bên tai mà nàng lại cảm thấy xa xôi tận chân trời.

Mặt hắn ẩn trong bóng tối âm u, lờ mờ phát ra sự lạnh lẽo và đã mất hẳn vẻ dịu dàng: “Tôi xin lỗi, hôm qua tôi say quá. Tôi không cố ý xúc phạm em.” Hắn  biết rõ nàng mong đợi nhưng hắn phớt lờ, chỉ đành phải thờ ơ.