Bích Kiếm Kim Tiêu - Chương 04 - phần 2

Sau khi chém xong Hồ Ngọc Hoa, Tiếu Trường Đình đứng dậy, bất ngờ chạm phải mục quang của Chu Quốc Trung, chàng nghĩ mình quá vội tin những lời hoang ngôn của La Hán Trùng, suýt nữa đã giết lầm người tốt, thẹn thùng nói với Chu Quốc Trung:

"Chu đường chủ, Tiếu mỗ đã trách lầm ngài rồi. Do có nhiều việc xảy ra mà tại hạ lại chưa rõ ràng minh bạch, phiền thỉnh dẫn tại hạ diện kiến Chu lão bang chủ để biết tận tường câu chuyện."

Thần sắc Chu Quốc Trung lộ vẻ buồn bã:

"Ngài nhất định phải gặp gia phụ ư? Mời ngài cùng quay về Tề Vương Miếu."

Chu Quốc Trung đi trước dẫn đường. Đoàn người lặng lẽ trở về Tề Vương Miếu.

Trong miếu ánh nến chập chờn. Tiếu Trường Đình ngước mắt nhìn lên; một miếng vải trắng được treo lên, hóa ra là linh đường. Trên linh bài có hàng chữ:

"Phụ thân Chu Kim Đường linh vị" Phía trước lệnh bài thấy rõ ràng là một mũi kim tiêu!

Ngực Tiếu Trường Đình siết chặt lại, miệng lâm râm nói:

"Chẳng lẽ cha mình... không, quyết không thể..." nhưng sự thật lại vô tình, kim tiêu kia chính là bằng chứng, chàng sợ hãi nhìn quanh bốn phía, thấy Chu Quốc Trung không có ý căm thù. Chàng cúi đầu xuống:

"Sao lúc đó Chu lão bang chủ lại đùa giỡn mà cướp tiêu của Tam Tương Vũ Quán làm chi chớ?"

Chu Quốc Trung bước đến bàn hương án, lấy ra một cái áo màu xanh, chỉ vào bảo quan nằm giữa bàn, rồi nói:

"Đây là phiêu vật mà lúc đó cha ngài hộ tống, ngài xem kỹ sẽ minh bạch mọi chuyện."

Tiếu Trường Đình run rẩy sờ lấy bảo quan, ba mươi sáu viên bảo châu được khảm trên mũ đã lấy ra. Chàng lấy từ trong bảo quan ra hoàng lăng thánh chỉ, phong cho Miêu vương là Vũ Lăng Vương, việc này Tiếu Trường Đình có nghe cha nói qua nên chẳng hề cảm thấy kỳ quái. Chàng thử thêm lần nữa thì sờ thấy một phong thư, xem qua vài hàng, tim đã đập loạn xạ. Nguyên là trong mật thư , Mạn thân vương đã cùng Dữ miêu vương ước định, tại tiệc rượu phong vương, sẽ dùng đèn hiệu dẫn quan binh thị vệ nhập sơn để loại trừ thập bát trại chủ của Miêu trại, tróc nã Lôi Chấn Hoàn cùng mười ba chí sĩ phản Thanh đang dưỡng thương tại thập bát động.

Xem xong mật thư, Tiếu Trường Đình thở dài nói:

"Ra là vậy! Phụ thân tại hạ bị lừa rồi!"

Chu Quốc Trung đứng kế bên nói:

"Nói thật, tại hạ là thành viên của Thiên Địa Hội, hội đã điều tra được âm mưu của triều đình, gia phụ vì cứu nguy cho các chi sĩ phản Thanh tại Miêu sơn và cũng để tránh cho Miêu gia bị tàn sát nên buộc lòng phải cướp tiêu để vạch trần âm mưu quỷ kế của triều đình. Gia phụ biết Tiếu lão quán chỉ bị mắc lừa triều đình nên đã cố gắng gửi mật thư trong bảo quan đến Pháp Nhiên Tự của Trí Viên trưởng lão, người được võ lâm kính trọng; mời Tiếu lão quán chủ đến để nói rõ trắng đen, giải thích tị hiềm, có biết đâu tên La Hán Trùng lòng dạ lang sói đã sớm thảm sát Trí Viên một bước, lại cùng cha ngài đánh cha tôi, sau cùng đã sát hại Tiếu lão quán chủ tại quái thạch lâm, cướp lấy bảo quan, giá họa cho người..."

Chu Quốc Trung thuật xong đoạn cố sự bi thảm đó thì thanh âm nghẹn ngào, sụt sịt khóc, không thể nói tiếp được nửa lời. Nghiêm Hán Sanh tiếp lời:

"Thật vô cùng đáng tiếc, lúc tên La Hán Trùng mang bảo quan đến cho Miêu vương thì lão bang chủ đã chết, thiếu bang chủ ra ngoài chưa về, ta không kịp đưa tin cho thập bát động chủ, Khinh Kỵ binh tiến sơn, làm cho chín nhà kháng Thanh toàn bộ bị hại, Miêu gia bị huyết tẩy, sau này Miêu vương thấy cắn rứt lương tâm nên đưa mật thư trong bảo quan ra, nhận lỗi và xin từ chức, việc này đã được phơi bày trong thiên hạ."

Tiếu Trường Đình nghe xong đoạn huyết lệ thảm sử này, nhất thời xuất hiện trăm ngàn cảm xúc, nước mắt ràn rụa, chẳng biết nói gì. Rất lâu sau, chàng quỳ phịch xuống trước linh tiền của Chu Kim Đường, khóc chẳng ra tiếng, nói:

"Chu lão bang chủ, phụ thân đã tin vào lời sàm ngôn của bọn gian nhân mà ngộ sát lão nhân gia người. Hiện phụ thân đã chết, điệt nhi xin lấy máu của mình để tế lễ lão nhân gia người!" Nói xong, chàng rút Bát Quái Kim Đao kề lên cổ.

Chu Quốc Trung nhanh nhẹn tiến lên, giữ lấy cánh tay chàng. Mọi người giật lại kim đao. Phương Cảnh Thu sợ quá la lên một tiếng, quỳ xuống đất, kêu to "Sư phụ!"

Chu Quốc Trung nâng Tiếu Trường Đình đứng dậy, khuyên giải:

"Huynh trưởng, người chết không thể sống lại được, không nên gợi lại chuyện cũ. Hôm nay chúng ta gặp nhau, đã biết rõ mọi chuyện thì nên vứt bỏ đi mọi tị hiềm, biết đâu trong bất hạnh lại có điều may mắn. Nếu huynh không tị hiềm, chúng ta nên noi theo tiên phụ và tiên bá, nối lại tình kim lan, bát bái chi giao được không?"

Tiếu Trường Đình thấy gã vô cùng thành khẩn, không cầm được giọt lệ vui mừng, nghẹn ngào nói:

"Nếu huynh không chê, đệ nguyện suốt đời thờ phụng tiên bá, theo sát huynh trưởng, tuân theo mệnh lệnh, chẳng dám do dự."

Chúng anh hùng gật đầu khen ngợi:

"Như thế thì tốt quá, sau này Tam Phật đường và Tam Tương Vũ Quán chúng ta cùng siết chặt tay nhau, loại bỏ hết đi những bất bình trong thiên hạ!"

Nến trong chánh điện Tam Phật đường bật sáng, Chu Quốc Trung, Tiếu Trường Đình cùng các anh hùng lần lượt xưng tuổi, thắp hương kết bái. Bọn Chu Thiên Minh cùng Phương Cảnh Thu cũng cười toe toét, theo đó cũng bái thiên địa, kết nghĩa đệ huynh. Kết bái xong, Chu Quốc Trung sai người thiết yến, chúng hào kiệt tình cảm thẳng thắn, yến tiệc linh đình, ăn uống nhiệt tình.

Đột nhiên, một tiếng "xè" vang vọng khắp sơn lâm, lửa rực đỏ từ Ỷ Thiên Các vọt thẳng lên cao.

Chu Quốc Trung biến sắc, đặt ly xuống. Quần hùng trong Tam Phật đường lập tức đứng dậy, mắt nhìn ngọn lửa bên ngoài, thần sắc nghiêm túc. Tiếu Trường Đình đang muốn hỏi thì đã thấy Vu Băng Phong nhảy vọt ra ngoài cửa sổ. Trong chốc lát, phía ngoài Tề Vương Miếu vang lên một tràng vó ngựa vội vã.

"Không có gì đâu. Tiếu hiền đệ, mời!" Chu Quốc Trung mang đến hai chung rượu, mỉm cười, cao giọng nói:

"Chư vị, mời!"

"Tiếu đại ca, mời!" Quần hùng Tam Phật đường cùng lúc nâng chén hướng về Tiếu Trường Đình mời rượu. Bọn họ vẫn mỉm cười, không lộ thanh sắc. Nhưng Tiếu Trường Đình nhận thấy được trong vẻ tươi cười đó lại lộ ra thần sắc hết sức bất an, lòng tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì?

Trong phút chốc, nghe tiếng ngựa hí dài, thấy Vu Băng Phong cưỡi ngựa như gió lốc chạy vào hiên miếu. Đến trước cổng đường, hắn giật dây cương, chân trước ngựa dựng lên, lập tức ngừng lại. Vu Băng Phong đứng thẳng trên lưng ngựa, đợi ngựa hạ chân trước xuống, tay khẽ vỗ yên, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa.

Tiếu Trường Đình không nhịn được phải thầm khen:

" Hảo kị thuật! Hảo thân thủ!"

Vu Băng phong bước nhanh vào nội đường, nhãn quang mọi người dồn vào hắn. Sắc mặt hắn âm trầm, hướng về Chu Quốc Trung nói:

"Bẩm đường chủ, dưới chân núi..." Hắn khẽ quay sang nhìn Tiếu Trường Đình, không nói thêm gì nữa. Tiếu Trường đang muốn lánh đi, nhưng Chu Quốc Trung phất tay ngăn Tiếu Trường Đình lại, nói lớn:

"Tiếu đại ca không phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói."

"Dưới chân núi là binh mã Hoàng Kỳ Doanh. Bọn quan quân tuyên bố sẽ lên núi để diệt trừ Thiên Địa Hội, tại hạ thấy bọn chúng đang tiến đến Tam Phật đường. Các huynh đệ giữ Ỷ Thiên Các đang giao thủ với một đội quan quân."

Chu Quốc Trung hỏi:

"Bọn quan quân có bao nhiêu nhân mã?"

Vu Băng Phong nói:

"Chính xác thì không biết bao nhiêu, ước đoán ít nhất cũng phải có một đội binh mã. Theo báo cáo thì một số lượng khá lớn bọn kị binh và quan quân dưới chân núi không ngừng tiến lên. Các huynh đệ cũng báo cáo rằng đã phát hiện bọn đại nội thị vệ từ kinh đô cũng kéo đến."

Tình huống thập phần khẩn trương! Mười hai nghĩa sĩ của Tam Phật đường lộ vẻ bi thương, vô cùng lo lắng. Lòng Tiếu Trường Đình cũng hết sức kinh hoàng.

Chu Quốc Trung suy nghĩ giây lát rồi kiên quyết:

"Chúng ta không thể lộ mật đường Tề Vương Miếu này, chư vị huynh đệ lập tức phản hồi rằng Ỷ Thiên Các Tam Phật đường nhất quyết tử chiến cùng bọn quan quân!"

"Vâng!" Mười hai nghĩa sĩ đồng thanh đáp, sau đó cùng chắp tay từ biệt Tiếu Trường Đình, rời khỏi phật đường.

"Hiền đệ," Chu Quốc Trung đợi mười hai nghĩa sỉ đi khỏi, quay sang Tiếu Trường Đình nói:

"Thứ cho ngu huynh không thể phụng bồi, ta phải đến Ý Thiên Các. Nơi này không thể ở lâu, mong hiền đệ hãy mau dẫn người của cửu quán, thập tam bang li khai khỏi nơi tử địa."

Tiếu Trường Đình nghiêm mặt nói:

"Huynh trưởng sao lại nói ra những lời này? Nếu đã xem như là người ngoài thì còn kết nghĩa huynh đệ sinh tử làm chi? Thiết tưởng phụ thân của huynh và đệ vì không thể nói thẳng ra nên mới dẫn đến một trường hiểu lầm mà cùng chết. Ta thấy lúc này huynh trưởng có điều chi đó khó xử. Chả lẽ đệ không thể giúp một ít gì đó cho huynh trưởng hay sao?"

Chu Quốc Trung nhìn chàng một lúc lâu, muốn nói nhưng lại thôi.

Tiếu Trường Đình nói:

"Chẳng lẽ huynh trưởng không tin tưởng tiểu đệ?"

Chu Quốc Trung nhìn gã giây lát, nắm lấy tay chàng:

"Hiền đệ theo ta."

Tiếu Trường Đình theo sau Chu Quốc Trung vào một gian tiểu phòng ở hậu đường. Chu Quốc Trung nhìn ra cửa sổ, xoay người lại, quỳ xuống đất:

"Ta xin phó thác trọng trách của Thiên Địa Hội cho hiền đệ!"

Tiếu Trường Đình vội vàng nâng Chu Quốc Trung dậy:

"Không cần như thế! Không cần như thế! Huynh trưởng cứ phân phó, có chết đệ cũng không từ chối!"

Chu Quốc Trung nghiêm túc nói:

"Lần này ta trở về Vũ Lăng sơn là vâng mệnh của Tổng đà chủ đi tìm con của Lôi phó đà chủ là Lôi Linh Chi để nhận lấy "hàng". Hiện tai bọn quan phủ đã phát hiện ra ta, cho dù ta có tìm được Lôi Linh Chi, nhận được "hàng", cũng sợ rằng khó lòng thoát khỏi được sự truy lùng gắt gao của bọn quan phủ, mọi sự đều trông cậy vào hiền đệ. Lôi Linh Chi là một cô bé chừng mười hai, mười ba tuổi, từ nhỏ cô đã cải nam trang đi theo Lôi phó đà chủ, mọi người cũng đề ngộ nhận và xem nàng là một thằng bé, Lôi Linh Chi hiện đang giấu "hàng" ở bên người. Còn "hàng" là vật như thế nào thì ta cũng không rõ. Ta chỉ nghe Tổng đà chủ nói đó là di vật của Lôi phó đà chủ, liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Thiên Địa Hội, hết sức quan trọng. Sứ mệnh này ngoài ta ra thì không một huynh đệ nào trong Tam Phật đường Thiên Địa Hội biết cả."

Tiếu Trường Đình thấy Chu Quốc Trung tín nhiệm mình như vậy, lòng vô cùng kích động, không kiềm nổi xúc động, nói:

"Huynh trưởng yên tâm, tiểu đệ nhất định hoàn thành sứ mệnh của Thiên Địa Hội! Nhưng chẳng biết nên tìm Lôi Linh Chi ở đâu nữa."

"Lúc Lôi phó đường chủ bị bao vây tại Miêu sơn động đã giao con gái cho kẻ thân tín là Ngô má má. Hiện tại ta đã điều tra được Ngô má má đã dẫn Linh Chi lánh mình tại tiểu ốc ở Thiên Nhai thạch bích, đệ nên đến Thiên Nhai để tìm bọn họ, kế đến là đưa thanh Bích Tiêu Kiếm ra...". Nói xong, Chu Quốc Trung cởi kiếm từ bên hông ra đưa cho Tiếu Trường Đình, "Thanh Bích Tiêu Kiếm chính là bảo kiếm gia truyền của nhà họ Lôi, Ngô má má và Linh Chi sẽ nhận ra nó. Chỉ cần đệ rút Bích Tiêu Kiếm ra, gõ nhẹ lên trên kiếm ba tiếng, bọn họ sẽ biết là ta phái đệ đến."

Tiếu Trường Đình gật đầu, trịnh trọng giắt bảo kiếm nơi hông.

Chu Quốc Trung suy nghĩ một lát rồi nói:

"Chỉ là ngu huynh vẫn còn một điều lo lắng..."

Hắn nhìn Tiếu Trường Đình, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trên núi thì có thị vệ, dưới núi lại có quan quân, hiền đệ lại xông pha lên núi khiến cho quan phủ hoài nghi, gây nên phiền toái."

Tiếu Trường Đình cân nhắc, thấy lời nói đó cũng có đạo lí, bất giác cúi đầu trầm tư, phân vân trong lòng. Đột nhiên, linh cơ nhất động:

"Đại ca, có cách rồi! Lần này đệ triệu tập người trong cửu quán, thập tam bang đến Vũ Lăng nguyên là để báo mối thù cướp tiêu giết cha của Tam Phật đường, việc này ai ai cũng biết, huynh đệ mình sau khi gặp nhau đã bỏ qua cừu hận, kết nghĩa chi giao thì ngoài Tam Phật đường ra chẳng có một ai hay biết. Bọn quan quân nhà Thanh đã dùng ly gián kế, mượn đao giết người thì tại sao chúng ta không tương kế tựu kế, đệ mượn tiếng tầm cừu rửa hận, tối nay sẽ xuất lĩnh người của cửu quán thập tam bang kéo lên núi, hỏa thiêu Ỷ Thiên Các Tam Phật đường trước mắt bọn quan quân, như vậy đệ có lý do để tiến lên núi, có cơ hội yểm hộ huynh trưởng rút lui, chỉ có điều là phải huỷ đi Ỷ Thiên Các của Tam Phật đường..."

Chu Quốc Trung vỗ tay nói:

"Kế này hay đó. Tối nay huynh đệ chúng ta phải giải quyết tại đây. Tam Phật đường thà bị huỷ trong tay đệ còn hơn là dưới tay bọn quan quân..." Nói xong, hắn đến sát bên tai Tiếu Trường Đình nói khẽ:

"Sau khi gặp Linh Chi, đệ nên nói rõ nàng là nữ nhân, mang theo "hàng" về trang viên của đệ, một tháng sau, ta sẽ phái người đến lấy, chẳng qua là hơi thiệt cho hiền đệ."

Tiếu Trường Đình nghiêm mặt nói:

"Nếu còn chi uỷ khúc thì chính là ở chỗ đại ca cùng với cái chết của bá phụ, còn đệ lần này lại gặp nữ nhân, quả là vô cùng tiện nghi, còn uỷ khúc chỗ nào nữa?"

Chu Quốc Trung cùng Tiếu Trường Đình nắm tay ra khỏi đường, kêu Phương Cảnh Thu cùng Chu Thiên Minh mau mau từ biệt.

Tiếu Trường Đình dẫn Phương Cảnh Thu đến Cổ Trượng trấn, nghỉ tại Hoa Cá khách sạn, dặn nó không được rời khỏi khách điếm. Sau đó, chàng tự cưỡi khoái mã đến Ô Túc trấn để gặp quần hùng ở cửu quán, thập tam bang.

Vào lúc nửa đêm, Tiếu Trường Đình suất lĩnh quần hùng cửu quán thập tam bang để tập kích Ỷ Thiên Các Tam Phật đường. Trãi qua một phen chém giết, Chu Quốc Trung dẫn huynh đệ Tam Phật đường thối lui về hậu đường lâu (lầu ở hậu đường).

Hậu đường lâu nằm men theo vách núi, trước mặt là mộ bãi đá rộng thênh thang. Lầu cao nên quần hùng vô phương tiếp cận.

Chu Quốc Trung cố ý chắn ngay lối lên lầu, hét lớn:

"Họ Tiếu kia, lên lầu đi!"

"Chu Quốc Trung, có gan thì xuống đây phân cao thấp!" Tiếu Trường Đình lớn tiếng mắng trả.

Song phương giằng co không dứt. Chỉ thấy Chu Tường khoát tay, các cung thủ đã giương cung có tẩm lưu huỳnh nhắm lên phía trên. Tiếu Trường Đình ra lệnh:

'Bắn!"

"Vèo! Vèo! Vèo..." Hơn chục mũi tên có tẩm lưu huỳnh bay về những cột gỗ phía sau lầu. Trong thoáng chốc, mấy con kim xà trong Tam Phật đường bắn lên tung tóe, lửa bốc cao, cháy hừng hừng. Trong màn lửa, bóng người nhao nháo trong Tam Phật đường, Chu Quốc Trung vội dẫn chúng nhân mang theo những vật trọng yếu chạy về hậu sơn. Tiếu Trường Đình đợi lửa hơi yếu, dẫn người la ó tiến vào trong đường lâu không một bóng người.

Tiếng gào thét đòi chém giết hòa cùng ngọn lửa cao ngút trời đã làm kinh động đến bọn quan quân, hay hơn nữa là kinh động luôn đến cả kỵ binh và bọn đại nội thị vệ của nhà Thanh...