Kiều Mơ - Chương 04 part 2

Tôi ném cho nhỏ em một cái nhìn. Con nhỏ hôm nay khác lạ. Nó trở nên hiền từ, ấp úng, e ngại rụt rè như con gái sắp có chồng. Trước cái nhìn của tôi, Phố hơi bối rối. Nó phải lảng tránh bằng cách nhắc nhở:
- Anh xuống xin phép cho em đi.
- Nhưng về chuyện gì?
- Khó nói.
- Khó nói chắc ta cũng khó xin.
- Trời ơi, như vậy chết em à.
- Chết nhỏ chứ chết ta sao mà ta phải cuống lên thế.
Phố rụt rè:
- Xong rồi em nói cho nghe.
- Không. Nói trước.
- Chuyện tình cảm của người ta mà.
- A, cái này lại càng phải nói trước, nói rõ là khác.
- Nhưng có gì để nói đâu?
- A, cái đó ta cũng đâu biêt' được.
Phố cắn môi. Ðôi mắt nhỏ em long lanh ướt nước. Mặt đỏ lên, vẻ bối rối thành cuống quýt. Một lúc lâu nó mới nói được:
- Hôm nay Viễn hẹn em đi ciné.
Phải nói là tôi ngạc nhiên lớn. Ngạc nhiên hoàn toàn trước câu Phố vừa nói. Viễn, tên bạn thân của tôi. Tên bạn lừng khừng ngơ ngác đó mà bình thường Phố vẫn ghét cay ghét đắng, chống đối mãnh liệt, nay bỗng nhiên lại trở nên thân thiết nhau, hẹn nhau đi ciné. Và gì nữa? Hình như chuyện tình cảm đã bắt đầu bằng một ly chanh đường, một quyển sách tặng, một tách cà phê uống chung và một buổi hẹn ciné cuống quýt.
Tôi lên giọng đàn anh:
- A, qua mặt ta cái vù nhỉ. Sao hôm nay "thằng" Viễn về không chịu ghé đây. Hai đứa hẹn nhau ở đâu?
Phố nhìn tôi, rụt rè:
- Dạ, ở quán sách ngoài đường Lê Lợi.
- mấy giờ?
- Sắp tới rồi.
Tôi vê cằm:
- Chuyện tình bắt đầu từ bao giờ?
Phố đỏ mặt:
- Em không biết nữa.
Kinh nghiệm cho biết khi một đứa con gái nói "em không biết nữa" nghĩa là nàng đã biết nhiều lắm. Nhất là nàng ở đây lại chính là đứa em gái của mình. Và tôi bỗng nhận ra đứa em gái của tôi tự nhiên đổi khác. Ít nhất cũng trong tuần lễ này. Nó trở nên ngoan ngoãn, hiền dịu, rụt rè, e ấp. Và đôi mắt hay lúng túng kéo theo đôi chân cuống quýt khi bị tôi nhìn bất chợt. Con nhỏ Phố loi choi dễ ghét thường ngày biến mất. Ðôi mắt đen long lanh như ướt nước thay chỗ cho đôi mắt thường long lên dễ sợ như một võ sĩ thượng đài. Tình yêu đã làm cho đất trời này thay đổi, tình yêu cũng lam` cho con gái, một thứ đất trời mùa màng khác thay đổi luôn.
Tôi giả vờ giận dỗi:
- Như vậy từ bây giờ ta xuống dốc quá rồi nhỉ. Ông anh này ra rìa, đi chỗ khác chơi cho mau lớn, phải không nhỏ?
Phố vẫn ngượng ngập:
- Ðâu có. Anh vẫn quan trọng.
- Mốc xì. Ðừng có cái giọng Ðiêu Thuyền, Bao Tự, Ðắc Kỷ. Thôi, để ta xin phép mẹ cho.
- Anh là sứ giả của tình yêu nhé. Mai mốt em đáp lễ anh bằng cách giới thiệu anh với nhỏ bạn em.
Tôi khoát tay:
- Thôi, bạn của nhỏ ta rét lắm rồi. Cỡ nhỏ Kim Ngâu thôi chứ gì.
- Nhỏ này dễ thương lắm cơ, anh chưa biết đâu.
- Chắc mi vừa sưu tầm trong cuốn "những người đàn bà lạ lùng nhất thế giới" chứ gì?
Tôi bỏ đi xuống nhà xin phép cho Phố. May mắn, là tôi vẫn còn một chút "thế lực" trong gia đình thật. Nên khi hỏi xin, mẹ tôi bằng lòng liền. Lúc đó bà đã sửa soạn xong, đúng điệu một người sắp đi ăn tiệc lớn.
Bà nhìn tôi:
- Ddã bớt chưa con?
- Dạ bớt.
- liệu ở nhà được chứ? Tao sợ mày nổi hứng đi bất tử bỏ nhà trống trơn như mọi khi. Hai đứa phải có một đứa ở nhà. Xin phép cho nó đi thì mày phải ở nhà. Nhưng mày ở nhà tao không mấy yên tâm.
Tôi gãi đầu cười:
- Dạ bữa nay má yên chí.
- Nhưng con Phố đi đâu thế?
- Nhỏ bạn rủ nó tới nhà tập làm bánh.
Y như một ngàn lẻ một bà mẹ khác, mẹ tôi hấp háp đôi mắt có vẻ hài lòng:
- Ừ, con nhỏ đó phải học thêm nữ công gia chánh hơn nữa. Tao coi bộ nó chả biết nấu nướng gì.
Tôi cười:
- Nấu nó không biết chứ nướng nó tài lắm má ơi. Hôm trước nó "nướng" nguyên nồi cơm bay mùi thơm phức cả xóm. Con cũng có lần nhớ nó ủi cái quần, nó "nướng" cái quần mất một mảnh. Con phải chịu khó, vác tới tiệm may nhờ vá hộ.
- Thằng quỉ mày còn khôi hài nữa hả. Mày đồng lõa với nó, tối ngày cứ xin phép cho nó đi chơi. Năm nay đứa nào thi rớt thì rán mà chịu.
- Con có nghề tương lai ngon lành mà má.
- nghề gì, thằng quỉ?
- Nghề nhà binh. Nếu rớt, con đi bộ đội. Tới tháng có lương đúng hẹn chứ không phải như cái "sở" của con hiện đang làm bây giờ.
- Thôi, dẹp cái "sở" của mày lại. Lo học cho tao nhờ.
- Dạ con thức khuya dậy sớm mà má.
Ðiều này dĩ nhiên mẹ tôi biết quá. Bởi thế bà chỉ cười trừ, hăm dọa vài câu lấy lệ rồi xách giỏ trầu cau đi thẳng. Nghe tiếng xe ba tôi mất dần ngoài cổng, Phố nhào xuống ngay, mặt mày tươi rói:
- Xong rồi hả anh?
- Xong. Ta vẫn có thớ trong nhà này lắm chứ bộ.
- Ổng đèo bả đi xem cũng đẹp đôi ác luôn.
Tôi cũng đưa nắm đấm ra dọa nó:
- Từ rày trở đi mày liệu hồn.
Con nhỏ chạy loăn xoăn lên phòng, ném cho tôi một câu khá đau:
- Em cho anh năm ngàn nợ đó.
Năm ngàn, so với thời giá chả là bao, nhưng nó là một bản án treo đối với tôi mỗi lần nhỏ em cao hứng nhắc lại. Tôi bỗng yếu xìu như một con sâu bị đứa trẻ con dí que cây vào mình. Và tôi lủi thủi đi tìm thuốc uống.
Ngoài sân, nắng đã đầy. Màu nắng vàng óng ả. Màu lá cây xanh rờn. Con mèo của Phố nằm ngủ lơ mơ, nó kêu gừ gừ mỗi khi bàn chân tôi di nhẹ lên tấm da lưng mềm mại như nhung của nó. Tôi buông mình trên ghế xích đu nhìn bâng quơ lên những chùm hoa đỏ. Ồ, đám dây leo ngoài bờ tường có nhiều hoa tím quá. Màu tím khiến cho những chùm hoa nhỏ li ti càng dễ thương hơn.
Phố hiện ra, rực rỡ trong chiếc áo dài màu vàng mới may. Tôi nhìn nhỏ em khen:
- Màu vàng này đẹp nhỉ.
Phố đỏ ửng da mặt:
- Anh chịu khó nằm nhà nghe, khi về sẽ có quà.
- Cám ơn. Sao hôm nay nhỏ tử tế vậy?
Một tiếng cười ngắn mang âm thanh reo vui như một suối nước chảy xuống dốc đá. Phố xoắn mấy sợi tóc của mình ngậm hờ trên vành môi.
- Cho ta hỏi thăm Viễn, khi về bảo nó ghé chơi trước lúc vào quân trường.
- Chắc Viễn sẽ ghé.
- Không ghé ta "uýnh" nó vỡ phổi vì cái tội dụ dỗ em gái ta mà không báo động trước.
Phố vụt bỏ chạy ra ngoài cổng. Nó quên khuấy con mèo dễ thương của nó thường ngày đang thức dậy giương cặp mắt xanh biếc nhìn theo. Tình yêu mầu nhiệm đã làm Phố quên hết. Và nhỏ em tôi mất hút sau cánh cổng khép lại, như ngăn tiếng chân hạnh phúc đang vang trên mặt đường phía ngoài với cái không khí trầm lặng của buổi sáng ở đây. Tôi nhắm mắt, nghe cơn đau của mình dìu dịu, thấm tận vào hồn, lan tràn cùng cỏ cây hoa lá, trời đất, sương và nắng đang tan vào nhau lại một ngày chủ nhật.
Một lúc lâu, sau khi Phố đi, tôi bỗng nghe tiếng chuông ngoài cổng reo lên, tôi hình dung ra gương mặt thảm sầu của Trấn. Bên cạnh có đứa con gái của nó. Hai cha con nó cứ nhè rủ tôi đi ngao du để truyền sang sự bất hạnh của một người đàn ông bị vợ bỏ mà không muốn bỏ vợ chút nào. Và tôi chán ngán hé mắt ra nhìn về hướng cánh cổng sắt đang đóng. Chợt mắt tôi mở lớn hơn, vì ngoài cánh cổng không phải là Trấn mà là một màu áo con gái, mái tóc đen dài, dáng người nhỏ thấp, hình như cô bé phải kiểng chân lên mới với tới nút nhận chuông. Tôi hấp tấp đi ra. Kiều Mơ. Chúa ơi, tôi không ngờ em đã tới. Tay tôi run run khi mở cổng. Mắt tôi ngờ nghệch chiêm ngưỡng chiếc áo dài màu hồng phấn của em. Chiếc áo làm em xinh thêm, dễ thương ra và có vẻ người lớn hơn một chút.
- Ông không mời em vào sao?
Tôi như người vừa hoàn hồn, nói năng vấp váp tức cười:
- Vâng, xin mời em vào.
Em bước vào thật nhẹ nhàng. Tà áo chao lượn theo cơn gió như một cánh bướm. Trên tay em xách một giỏ trái cây. Tôi nhìn dược những trái cam chín vàng, hứa hẹn vô số nước mát ngọt lịm. Trên hết những trái cam là một nhánh hồng vàng gói trong giấy trắng. Màu hoa tươi rói, cũng như nụ cười tươi rói của em khi ngước mắt nhìn tôi.
- Ông ngạc nhiên lắm phải không?
- Ðúng. Tôi ngạc nhiên nhiều.
- Chỉ nhiều thôi sao?
- Quá nhiều. Ngạc nhiên lớn, ngạc nhiên kinh khủng.
Em có vẻ hài lòng khi nghe tôi xác nhận bằng một câu đaầy tĩnh từ lẫn hình dung từ. Rồi em nhìn quanh:
- Nhà ông đẹp quá.
- Không phải nhà tôi, nhà của ba má tôi. Khi nào tôi có nhà riêng chắc chắn đẹp hơn, hoặc sẽ xấu hơn gấp bội.
Em cười, trao tôi cái giỏ đầy trái cây, dĩ nhiên em không quên cầm lấy nhánh hồng. Em xoay nhánh hoa trong mấy ngón tay nhỏ, trắng muốt:
- Ông xách giùm cái giỏ, nó nặng quá. Phòng ông có bình cắm hoa chứ?
- Không. Tôi lười lắm, nên không sắm bình hoa.
- Nhưng ít ra cũng có một cái lọ, đổ nước vào để trở thành môt. bình hoa tí hon.
- Tôi có lọ mực tàu vừa hết.
- Vậy cũng tạm được, nhưng ông nhớ súc nó thật sạch trước khi cắm cái này vào. Em tặng ông. Hoa trong vườn nhà em chứ không phải hoa mua ở chợ đâu. Em lén bố cắt lấy một nhánh đó. Bố mà biết được em sẽ ăn một cây roi.
Tôi cầm lấy nhánh hoa. Hoa hồng ít khi có mùi thơm đậm, nhưng sao nhánh hoa em vừa trao có một mùi hương kỳ lạ. Có lẽ mùi hương do bàn tay nhỏ bé êm ấm của em truyền sang. Mùi hương làm cho tôi ngây ngất.
- Ông đừng hỏi tại sao em biết nhà ông nhé. Bởi vì điều này rất dễ hiểu. Và em cũng chả muốn trả lời đâu. Nhưng một điều chắc chắn bắt buộc ông trả lời em ngay là ông đã hết bệnh chưa?
Gián tiếp trả lời cho cô bé, tôi vừa húng hắng ho và khịt mũi mấy cái. Tôi không cố ý đâu, chỉ là một sự tình cờ, ngẫu nhiên.
Em e ngại hỏi:
- Ông vẫn còn đau?
- Bớt nhiều rồi.
- Ông có uống thuốc không?
- Không. Tôi uống nước. Mỗi ngày tôi tập uống một thùng nước để đề phòng một lần té thứ hai nữa.
Mặt em chợt buồn hiu, giọng em nhỏ nhẹ, than thở:
- Bữa đó em cứ tưởng ông biết lội. Nào ngờ...
- Tôi thích được em xô ngã mãi mãi. Nhưng ước gì tôi được ngã trên cạn thôi.
Em cười khúc khích:
- Bữa đó em tưởng ông chết luôn rồi chứ. Em sợ quá.
- Em sợ bị ở tù?
- Không phải. Em sợ cái khác.
- Em sợ tôi thành ma hiện về bóp cổ em, hay dìm em vào hồ nước để trả thù chứ gì?
- Cũng không phải nữa. Em sợ cái khác, ông không hiểu đâu. Và chính điều này đã làm em khóc khi thấy người bạn ông làm hô hấp nhân tạo cho ông.
- Nếu tôi chết luôn thì sao?
- Chắc em sẽ hối hận suốt đời.
- Nhưng chắc chắn nếu chết luôn, tôi sẽ không hối hận chút nào.
Em ngước cặp mắt dại dột nhìn tôi;
- Bây giờ ông mời em vào nhà đi.
- Vâng, mời em vào nhà.
Tôi bước song đôi với em. Tôi thích thú lắng nghe tiếng giày em vang nhỏ trên sân gạch. Tà áo em có lúc bay sang người tôi, quấn quýt chân tôi. Lúc ấy tôi thấy em ngượng ngùng bối rối. Nhưng rồi tà áo cũng tự nó gỡ được ra khỏi chân tôi, trở về với em, nguyên vẹn là một cánh bướm màu hồng phấn nô đùa cùng với gió trong vườn.
- Ông cũng đừng bao giờ hỏi tại sao em biết ông thích hoa hồng vàng nhé. Em sẽ không trả lời đâu.
Tôi có ngu như bò mới dại dột hỏi em những điều ấy. Có những điều tự nó đã đầy ý nghĩa mà không cần giải thích, dù chỉ một câu ngắn ngủi.
- Sao ông có vẻ bối rối vậy?
Tôi hỏi:
- Sao em biết tôi bối rối?
- Nhìn vẻ mặt của ông thì biết. Có khó khăn gì. Con gái vốn sẵn trực giác mà ông.
Tôi đành thú nhận.
- Ðúng. Tôi đang bối rối. Vì không hiểu nên mời em vào phòng khách hay phòng của tôi.
- Tại sao ông nghĩ vậy?
- Vì bạn bè của tôi tới chơi đều nhào lên phòng của tôi cả. Ở đó tha hồ đấu láo.
- vậy em có phải là bạn của ông không?
- Bạn và không phải bạn.
Em mỉm cười, giọng noí trở nên êm đềm:
- Nhưng dù sao, ông cũng đừng để nhánh hoa của em tàn héo đấy nhé.
Con mèo của Phố đang sưởi nắng trên thềm, thấy em vội vươn dậy và không hiểu do một hấp lực nào con mèo chạy vội lại, quanh quẩn dưới chân em, nó cạ hàm râu cứng, gừ gừ kêu tỏ vẻ thân thiện. Em cười hỏi:
- Con mèo của ông?
- Tôi làm gì nuôi mèo. Một loài thú mà tôi rất ghét.
- Em rất thích mèo. Nhà em cũng có một chút mèo xinh xắn. Em đặt cho nó là Miu Miu.
Tôi ừ ừ đưa mắt ngó con mèo không chút thiện cảm nào. Và tôi nghĩ con Miu Miu của em chắc cũng không khác gì con mèo của Phố. Vẫn cặp mắt màu biếc ấy lúc nào cũng kênh kênh những sợi râu cứng, tiếng kêu gừ gừ nhõng nhẽo và cứ thấy con gái là sà vào lòng.
- Con mèo dễ thương ghê ông nhỉ. Nó làm quen với em.
Em bồng con mèo lên. Áp gò má hồng đào lia vào cằm con mèo. Tôi bỗng muốn phóng cho con mèo một cái đá nặng ngàn cân. Tôi không dằn được sự bực tức nên hét:
- Cút.
Nghe tiếng hét của tôi, con mèo hoảng sợ thoát khỏi vòng tay của em, cong đuôi chạy trốn. Em ngước đôi mắt ngạc nhiên hỏi:
- Sao ông ác vậy?
Tôi giả bộ:
- Con mèo có ghẻ.
- Ủa, sao em không thấ ỵ Lông nó nướt, mịn như một tấm nhung mềm ma `. Nó lại thơm nữa.
- Mùi thuốc xức ghẻ đấy. Tôi không muốn em bị lây bệnh ghẻ.. mèo.
Vào nhà tôi loay hoay với ý nghĩ lúc nãy nhưng vẫn chưa tìm thấy quyết định. Em nhìn quanh chợt hỏi:
- Ông ở nhà có một mình?
- Tôi làm quản gia ngày hôm nay. Cả nhà đi ăn tiệc hết rồi.
- Chết, trưa ông làm sao ăn cơm?
- Tôi nhịn đói.
- Ngó bộ ông mà nhịn đói được chừng một tiếng đồng hồ chắc em... cùi luôn.
Có thể, em đã đoán đúng tẩy tôi. Nhưng nhịn đói một tiếng đồng hồ thì có gì là khó, miễn sau đó được ăn thả ga chứ sau đó mà vẫn phải nhịn đói nữa thì tôi đầu hàng.
Tôi cười:
- Nhịn đói một tiếng đồng hồ dư sức, nhưng tôi không bao giờ muốn cho em cùi.