Anh Hận Anh Yêu Em - Chương 17

Chương 17: Sự xuất hiện của An Dao

Hai người ăn sáng xong, Hình Khải chẳng có nơi nào để đi, quyết định tham quan trường của Hình Dục, đương nhiên nói dễ nghe thì là tham quan, nói khó nghe một chút thì là để đám con trai ngốc nghếch không biết trời cao đất dày trong trường này thấy khó mà rút lui.

Hình Khải đi sau Hình Dục khoảng năm mét, anh đang định gọi cô đợi anh thì bên cạnh đã thấy có mùi hương thoảng qua, một cô gái đi lướt qua anh, nhảy tới vỗ vai Hình Dục.

Hình Dục quay sang nhìn một cái, lấy từ trong ba lô ra quyển vở đưa cho cô gái ấy: “Hôm qua có việc nên không đi học, xin lỗi nhé!”

Cô bạn gái cười lắc lắc đầu, nhân động tác cho quyển vở vào trong ba lô, liếc mắt nhìn Hình Khải một cái rồi ghé sát vào tai Hình Dục nói nhỏ: “Đằng sau có anh đẹp trai, để mình đoán nhé, chắc chắn là thuộc hạng công tử nhà giàu, đồng hồ mà anh ta đeo mình từng thấy trên tạp chí, ít nhất cũng phải 5.000 tệ.”

Hình Dục đương nhiên là biết giá, trên người Hình Khải từ đầu tới chân toàn hàng hiệu.

“Mấy giờ em tan học?” Hình Khải thăm dò hỏi.

Hình Dục đang định nói thì An Dao đã nhanh hơn cô một bước, hỏi trước: “Anh là…?”

Hình Dục nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng ngùng của cô bạn, hơi chau mày nói: “Anh ấy là Hình Khải, còn đây là An Dao, bạn học em.”

An Dao kinh ngạc mở to mắt: “Hình Khải, Hình Dục, hai người là anh em à?” Không đợi Hình Dục trả lời, cô đã bật ngón tay cái giơ về phía Hình Dục, lẩm bẩm: “Được đấy Hình Dục, lại còn giấu một ông anh đẹp trai như thế ở trong nhà, tin tức này quả thật quá kinh khủng…”

Hình Khải chẳng quan tâm bọn họ đang thì thầm với nhau điều gì, anh chỉ khẽ khựng lại, nhắc lại một lần: “Em là… An Diêu (1)?”

[1] Thực ra tên bạn Hình Dục là (An1yao2) âm Hán Việt là An Dao, còn tên Hình Dục là (An1yao2) nhưng âm Hán Việt lại là An Diêu. Đây là hai từ đồng âm khác nghĩa và khác cách viết.

Nếu anh nhớ không lầm thì tên cũ của Hình Dục là An Diêu. Lấy họ của mẹ và cha ghép lại.

An Dao nghe anh gọi tên mình, rõ ràng cô rất căng thẳng, cô đứng cạnh Hình Dục, ngượng ngùng gật gật đầu: “Chào anh, em là An Dao, An trong từ “Bình An”, Dao trong từ “Quỳnh Dao”…” Nói rồi cô đưa tay ra đầy thân thiện.

“Chào em!” Hình Khải cũng giơ tay ra bắt một cách lịch sự.

“Xin hỏi, đồng hồ của anh mua ở đâu thế? Em tìm rất nhiều nơi mà không thấy thương hiệu này.” An Dao đi lên trước một bước, vô tình đẩy Hình Dục sang một bên.

Hình Khải hơi khựng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “À, nhờ người mang từ nước ngoài về, nếu em muốn, viết lại mã đồng hồ mà em định mua, anh nhờ người mang về cho em.”

An Dao thấy Hình Khải không giống người buột miệng hứa bừa, trong lòng bỗng thấy vui vui, có lẽ cô đã gặp được đại gia thật rồi. Trước kia sao cô không nhận ra Hình Dục xuất thân tốt như thế chứ?

Cô lè lè lưỡi, nói: “Thế sao được, anh khách khí quá rồi…”

Hình Khải hờ hững cười, có điều ánh mắt sùng bái của An Dao khiến anh rất thích thú, đúng thế, phản ứng giống cô gái này mới được gọi là bình thường!

Xung quanh người qua kẻ lại, An Dao chìm đắm trong suy nghĩ, không bước thêm được bước nào nữa.

Hình Dục lại đứng im một bên, hai người anh một câu em một câu, chẳng có chỗ cho cô nói chen vào.

Hình Khải vì lịch sự mới kiên nhẫn trò chuyện với bạn của Hình Dục, nhưng đột nhiên anh nhận ra Hình Dục không ở bên cạnh mình, anh vừa trả lời câu hỏi của An Dao vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy cô đang lặng lẽ ngồi đọc sách dưới một gốc cây.

Hình Khải nheo mắt, cô thật nhàn rỗi quá thể, còn có tâm trạng đọc sách cơ đấy!

Anh đi tới, đá đá vào chân cô hỏi: “Buổi trưa ăn gì?” Mấy ngày nay, anh phải xác định rõ xem suy nghĩ của mình về Hình Dục như thế nào.

“Ăn gì cũng được.” Hình Dục không ngẩng đầu lên, chăm chú đọc sách.

Hình Khải còn đang suy nghĩ, An Dao đảo mắt tinh quái, mím môi cười: “Giờ mới đang là buổi sáng, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, hay là thế này, anh có thể vào lớp em ngồi dự thính, giờ học y rất thú vị.”

“Có tiện không? Không hay lắm nhỉ…” Hình Khải có chút không muốn đi, vốn định từ chối, nhưng lại không muốn người đẹp bị mất mặt nên anh đành lịch sự hỏi lại.

“Không sao đâu. Thêm một hai sinh viên giáo sư cũng chẳng để ý. Tiểu Dục, cậu nói xem có phải không?” An Dao đi đến cạnh Hình Dục, cù cù vào lòng bàn tay cô, ý bảo cô giữ Hình Khải lại.

Hình Dục chầm chậm gập sách vào nhìn Hình Khải, cô tự nhận không thể quyết định thay anh, muốn đi muốn ở là do sự hứng thú của anh.

Hình Khải không nói gì, đúng lúc ấy, nghe thấy hai tiếng chó sủa, anh đột nhiên nhớ ra con chó lông vàng mà mình đã nuôi, vội chuyển đề tài.

“Tiểu Dục, sao không thấy Kim Mao Đại Dục nhà mình đâu nhỉ?”

“Phì…” An Dao đưa tay lên bịt miệng cười, nói với Hình Dục: “Anh cậu tệ thật đấy!”

Hình Dục liếc An Dao một cái, vẻ mặt bình thản trả lời: “Hai hôm trước nó đau bụng, vì vậy anh Dương Minh mang về nhà chăm rồi.”

Hình Khải ừ một tiếng: “À… Đặng Dương Minh còn chưa biết anh về.” Nói rồi anh móc di động ra, bấm số gọi cho bạn.

Hai người nói với nhau mấy câu, Hình Khải hẹn Đặng Dương Minh cùng ra ngoài ăn trưa. Đặng Dương Minh mời.

“Tiểu Dục, Dương Minh đến đón anh bây giờ, buổi trưa gặp nhau ở cổng trường nhé!” Hình Khải nói với Hình Dục, rồi quay sang An Dao: “An Dao, gặp em anh rất vui!”

Trước khi quay người bỏ đi, anh vẫn không quên nói lời tạm biệt với người đẹp.

An Dao nhìn theo bóng Hình Dục đi xa dần, bĩu môi thất vọng.

“Anh cậu làm sao thế? Không thấy là mình rất có cảm tình với anh ấy à? Hay tại mình nhiệt tình quá?” Vẻ mặt An Dao căng thẳng.

“Hình Khải không phải anh mình.”

“Không phải anh cậu lẽ nào là em cậu sao? Ha!” Quan hệ giữa An Dao và Hình Dục khá tốt, cô nghĩ Hình Dục đang đùa.

Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, môi hơi mở ra, đúng lúc ấy một giáo sư đi ngang qua họ, hai người cúi người chào. Giáo sư giục họ mau mau vào lớp, An Dao thấy giáo sư cầm một tập tài liệu dày trong tay, cô chủ động yêu cầu cầm giúp, sau đó cùng thầy đi vào lớp.

Hình Dục nhìn theo An Dao, ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Bỏ đi, cô cũng không cần phải giải thích với An Dao quá nhiều.

Song, có những chuyện không dễ giải quyết như Hình Dục nghĩ.

Trong suốt cả tiết học dài 60 phút, An Dao chẳng học hành gì, chỉ ngồi bên cạnh Hình Dục thăm dò tình hình của Hình Khải. Nói gì thì nói An Dao cũng là một cô gái xinh đẹp có tiếng của khoá này, đương nhiên chẳng thiếu người theo đuổi, nhưng yêu cầu của cô cao mà hoàn cảnh gia đình cũng rất khá, vì vậy cô nhất quyết không chơi với những sinh viên nghèo.

“Hình Dục, anh trai cậu có bạn gái chưa?” Mắt An Dao thoáng hiện lên vẻ thấp thỏm.

Hình Dục cặm cụi chép bài, im lặng không đáp.

“Cũng phải, có bạn gái rồi ai còn xuất hiện ở đây nữa, ha ha…” An Dao vui như mở cờ trong bụng, tự lẩm bẩm nói một mình.

Tay Hình Dục khựng lại, nhớ tới cơ thể nở nang hấp dẫn của Hình Khải, cô vô thức cúi gằm đầu xuống.

Đến trưa, An Dao nhớ Hình Khải trước khi đi có nói sẽ quay lại đón Hình Dục, thế là cô sánh vai cùng Hình Dục đi ra khỏi lớp. Hình Dục rất hiểu ý bạn, cô chỉ trầm ngâm.

Hình Khải và Đặng Dương Minh cùng đứng ngoài cổng trường hút thuốc đợi Hình Dục.

Hai người có chiều cao tương đương, hai người đàn ông khí chất khác người cùng xuất hiện trước cổng trường Đại học Y, không tránh khỏi ánh mắt ngưỡng mộ của những nữ sinh trong trường. Cũng có thể từ nhỏ họ đã được nuôi dưỡng khá đầy đủ cùng với khí chất cao quý bẩm sinh khó lòng che giấu dù có đi tới đâu.

Đặng Dương Minh cũng thuộc dòng con ông cháu cha nên bản thân anh không thể tránh khỏi sự sắp xếp của gia đình, sớm muộn gì cũng phải bước vào con đường chính trị, nhưng trước khi gánh trọng trách lên vai, anh định buông lỏng mình mấy năm.

Hình Khải liếc mắt nhìn, thấy Hình Dục và cô bạn gái anh gặp mặt lúc sáng cùng nhau đi tới, anh rít thêm hơi thuốc, ánh mắt lanh lợi, đột nhiên dùng khuỷu tay huých huých vào Đặng Dương Minh.

“Cô bé kia xinh đấy, bảo Hình Dục giới thiệu cho cậu nhé!”

Đặng Dương Minh thuận mắt nhìn tới, ánh mắt gắn chặt lên người Hình Dục, anh buột miệng: “Xinh lắm!” Mặc dù hai nhà chỉ cách nhau một bức tường nhưng những ngày Hình Khải đi vắng, Hình Dục khoá chặt cánh cổng sắt lớn thông giữa hai nhà lại, một tháng gặp mặt cô một lần đã là may mắn lắm rồi.

Hình Khải nghẹn ngào nuốt ực một tiếng, anh vốn chỉ định nói đùa, nhưng ánh mắt đắm đuối của Đặng Dương Minh là thật.

Nghĩ tới đây, anh dập thuốc, đi lên đón hai cô gái. Làm bạn với nhau bao nhiêu năm như thế, nhưng anh chưa bao giờ giúp được Đặng Dương Minh việc gì, được! Hôm nay anh sẽ làm việc này!

“An Dao, cùng đi ăn cơm nhé, không đi thật không nể mặt anh chút nào!” Giọng điệu Hình Khải khá cứng rắn, anh không định để An Dao bỏ đi mất.

An Dao nhìn chăm chăm vào nụ cười chân thành của Hình Khải, thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng đã mở lối cho cô rồi, lòng cô vui như hoa nở.

Rất nhanh, qua nội dung nói chuyện của Hình Khải và Đặng Dương Minh, An Dao biết Hình Khải không chỉ xuất thân từ một gia đình khá giả, mà còn là con trai của một vị tướng quân nào đấy. Trời ơi, cô đã nhặt được báu vật rồi!

Lúc này Đặng Dương Minh mới để ý tới An Dao, nhưng không có phản ứng gì nhiều, nghe nói Hình Khải đã về thành phố hôm qua, liền giơ tay đấm bạn một cái.

“Về nhà sao không lập tức qua tìm mình, không biết mình ngày đêm nhung nhớ cậu à?”

Đặng Dương Minh đương nhiên sẽ không bán đứng Hình Khải, cũng không giúp anh “giám sát” tình trạng đi về của chú Hình.

Hình Khải làm động tác buồn nôn: “Chú ý chút đi, bạn của Tiểu Dục cũng đang ngồi đây đấy.”

An Dao nghiêng đầu cười, đón lời nói: “Thì ra tối qua anh mới về đến Bắc Kinh, vậy bữa cơm này coi như tiệc tẩy trần phải không ạ?”

Hình Khải nâng cốc: “Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.”

An Dao cười híp mí gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.

Đặng Dương Minh liếc nhìn An Dao một cái, cô gái này khi nói chuyện với Hình Khải hai mắt sáng bừng, thế là có ý gì?

Hình Khải lại hoàn toàn chẳng để ý, anh ngầm đá vào chân Đặng Dương Minh một cái dưới gầm bàn, dùng ánh mắt nói với bạn: “Cô bé này không tồi chứ?”

Đặng Dương Minh quan sát An Dao từ đầu tới chân, mũi cao mắt to, da mịn mượt, chiều cao tiêu chuẩn, nhưng bất kỳ mỹ nữ nào trước mặt Hình Dục đều trở nên mờ nhạt ảm đạm. Hoặc, mắt anh có vấn đề.

Rồi anh lại quay sang nhìn Hình Khải lúc này đang nháy mắt với mình, đá ngược lại bạn một cái.

Hay là tên tiểu tử này ở trường quân sự toàn đàn ông con trai với nhau lâu quá rồi nên không nhận ra tình ý của An Dao?

Hình Khải cho rằng Đặng Dương Minh đang ngại nên không tấn công, anh cười gian tà hai tiếng, lúc này Hình Khải mới để ý Hình Dục ngồi đối diện với mình, anh kéo chiếc ghế bên cạnh ra, nói như ra lệnh: “Qua đây!”

Hình Dục ngoan ngoãn đứng dậy, đầu tiên là rót đầy rượu vào ly cho hai người đàn ông, sau đó ngồi xuống chỗ cũ.

Hình Khải đang định nói cô không chịu nghe lời, Đặng Dương Minh đã ấn mu bàn tay anh, trước mặt người ngoài phải cho Hình Dục giữ chút thể diện chứ.

Tính tình An Dao hướng ngoại nên khá giỏi giao tiếp, trong tình huống chẳng có ai chịu trò chuyện, cô sẽ tìm mọi cách để khuấy động không khí. Đặng Dương Minh và Hình Khải ở trước mặt đám con gái cũng được coi là những người đàn ông có phong độ, nghe An Dao hào hứng kể những chuyện thú vị xảy ra trong trường Đại học Y, hai người không nhịn được phá lên cười.

Hình Khải lại một lần nữa cảm thán, nếu Hình Dục nhà anh mà hoạt bát được bằng một nửa cô gái này thì anh chưa chắc đã suy nghĩ về việc cô trở thành vợ chưa cưới của mình. Có điều giờ anh cũng chẳng chê bai gì cô nữa, nghĩ xong anh bất giác quay ra ngẩn người nhìn Hình Dục.

“Còn nhỏ tuổi như vậy đã vào trường lục quân rồi à? Thật giỏi quá!” Lời nói của An Dao cắt ngang dòng suy nghĩ của Hình Khải.

Hình Khải nhìn ánh mắt lấp lánh sùng bái của cô gái, thói hư vinh được thoả mãn tới tột cùng.

Đặng Dương Minh thấy Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn im lặng, còn Hình Khải lại hào phóng thể hiện bản thân trước mặt An Dao, anh cố ý nói: “Thế đã là gì, Hình Khải còn tinh thông cả ba ngoại ngữ Nga, Anh, Pháp cơ.”

An Dao kinh ngạc tột độ, hào hứng nói: “Anh đúng là thiên tài ngôn ngữ!”

Hình Khải khá bất ngờ, liếc xéo Đặng Dương Minh: “Nhắc đến làm gì, mình chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp thôi mà.”

Đặng Dương Minh cầm ly rượu lên cụng vào ly Hình Khải một cái, cười nói: “Đừng có giả bộ khiêm tốn trước mặt mình. Mình còn nhớ hồi nhỏ, cậu thường ngồi xổm ở góc tường nói chuyện với kiến, có phải cậu gặp được con kiến thành tinh nào rồi không?”

Hình Khải chỉ cười, giờ chuyện của anh có thể mang ra kể như chuyện cười, nhưng nhớ lại những khó khăn mình phải trải qua ở giai đoạn đó anh vẫn có chút xót xa, chẳng có ai chơi cùng, anh chỉ còn cách tìm đến đủ loại côn trùng động vật để trò chuyện.

Hình Dục lẳng lặng ngồi một bên, cô luôn là người kém hoạt bát nhất trong mọi cuộc vui, chỉ có thể tự tìm niềm vui trong tiếng nói cười của người khác.

Sau bữa cơm, Hình Khải và Đặng Dương Minh có lẽ uống hơi nhiều, trong lúc Hình Dục đỡ họ, An Dao lẳng lặng nhét tờ giấy có số điện thoại của mình vào túi quần Hình Khải. Màn này, ngoài Hình Khải là người duy nhất không phát hiện ra, Đặng Dương Minh và Hình Dục đều nhìn thấy.

Hình Dục không yên tâm nên cô quyết định phải đưa hai người bọn họ về nhà trước. Ồ, mà giờ Hình Khải ở đâu cô cũng không biết, lần này thì rắc rối to rồi.

Rất nhanh, ba người cùng lên một chiếc taxi, Hình Dục đỡ Hình Khải và Đặng Dương Minh lên xe trước, sau đó tự mình ngồi vào ghế phụ.

“Hình Khải, đưa anh về đâu đâu?”

Hình Khải ngồi dựa vào vai Đặng Dương Minh ngủ rất say, Đặng Dương Minh cũng ngà ngà chẳng biết gì nữa, không còn cách nào, Hình Dục đành bảo lái xe tìm một quán trọ để hai người đàn ông say khướt này ngủ cho tỉnh rượu.

Đến nơi, Hình Dục và nhân viên của nhà nghỉ hợp lực dìu hai người bọn họ lên giường.

Hình Dục cởi giày giúp Hình Khải, đắp chăn cho anh, rồi lại đi sang giường của Đặng Dương Minh cởi giày đắp chăn, đúng vào lúc cô đang cởi áo khoác ngoài cho Đặng Dương Minh, anh đột nhiên giơ hai tay lên, kéo Hình Dục vào lòng.

“Anh Dương Minh?” Hình Dục cố gắng thoát ra, nhưng vì lấy đà quá mạnh nên cô ngã lăn ra nền. Đặng Dương Minh đúng là say thật rồi, nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự, anh vịn vào thành giường đứng dậy. Hình Dục thấy anh đi tới, túm lấy đôi giày da bên cạnh làm vật phòng thân.

Ánh mắt cô tràn ngập dấu hỏi, cô muốn tin rằng Đặng Dương Minh đúng là đang say.

Thấy vậy, Đặng Dương Minh phì cười, thả người nằm lăn ra giường, anh chỉ muốn mượn rượu để bày tỏ thứ tình cảm đã phải đè nén bao năm trong lòng, nhưng hành động của Hình Dục cho thấy, cô không có ý gì với anh, người con gái này, không chỉ đề phòng với riêng anh, mà Hình Khải cũng vậy, động chút phòng vệ để bảo vệ mình.

Nhưng Hình Khải còn hạnh phúc hơn anh rất nhiều, ít ra cậu ta còn có thể lấy cô về làm vợ.

Chuyện ngày hôm đó, Hình Dục không bận tâm, trước kia đối xử với Đặng Dương Minh thế nào thì giờ vẫn thế, gọt hoa quả, làm cơm, rót rượu mỗi thứ bao giờ cũng làm hai phần. Còn Đặng Dương Minh vốn là người đàn ông không đạt được mục đích của mình, Hình Dục không né tránh anh, hà tất anh phải né tránh cô.

Hình Khải nhanh chóng chẳng còn cắc bạc nào trên người, Đặng Dương Minh đặt một phòng ở khách sạn, ở luôn đó cùng Hình Khải trong những ngày nghỉ phép buồn chán. Hình Dục có thời gian cũng đến ở cùng họ, có điều thời gian của cô rất hạn hẹp, bởi vì Hình Phục Quốc đợi cô về cùng ăn cơm. Huống hồ, ở thành phố này Hình Dục vốn không có bạn, nếu cô về muộn chắc chắn sẽ khiến Hình Phục Quốc nghi ngờ.

Hình Khải buồn chán, hơn nữa lại có Đặng Dương Minh ở trong phòng, nên anh không thể nói chuyện nghiêm túc một lần với Hình Dục, cứ nghĩ đến chuyện về nhà nghỉ phép lâu như thế mà không thể làm rõ quan hệ giữa mình và cô, lòng anh lại bứt rứt.

Anh nghĩ, có thể giờ chưa phải lúc, đến ông trời cũng cản trở anh thì anh hà tất phải cố chấp bằng được? Đợi tới khi anh tốt nghiệp quay về vậy, cả hai còn trẻ, còn đủ thời gian để sắp xếp cuộc đời mình.