Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời- NT08
Ngoại truyện 8
8. Người đàn ông ngốc? Người đàn ông tốt? (1)
Dưới ánh mặt trời, nụ cười bên môi chàng trai này càng thêm rạng ngời, so với ánh dương kia còn khiến người ta thấy chói mắt hơn.
“Tiền bối?” Huân Y giật mình, ngay sau đó khóe môi nhoẻn cười, cô bước lên, “Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?”
Chàng trai cười cười, “Từ năm nay anh bắt đầu nhận nhiệm vụ làm giảng viên, hôm nay coi như là ngày đầu tiên anh đi làm.” Nói xong, anh chàng liếc mắt đánh giá Huân Y, đôi mắt rõ ràng mang theo vẻ tán thưởng, “Mới không gặp vậy mà em càng ngày càng đẹp.”
Huân Y mỉm cười, "Tiền bối quá khen, không phải trông em vẫn thế sao?”
“Không, không, hiện tại cũng có ý vị, là vị phụ nữ!” Gã trai cười ha ha, phát huy vẻ lãng mạn vốn có của người Pháp, lại nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn thì nghi hoặc hỏi, “Huân Y, người kia là…bạn trai của em?”
Huân Y hơi ngoảnh đầu nhìn, thấy Phí Dạ vẫn không có ý muốn tiến tới. Hắn chỉ đứng yên đó, rút ra một điếu thuốc rồi châm lên, làn khói bạc bao phủ lấy khuôn mặt cương nghị của hắn.
Trái tim không khỏi đau nhói…
Có lẽ, trong lòng hắn thật sự không có cô, nếu không tại sao không có chút phản ứng nào?
“Không…anh ta, là bạn em.” Huân Y thản nhiên nói, nhưng đôi mắt lại rõ ràng hiện vẻ mất mát.
Vị tiền bối kia mỉm cười, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ thân thiết nói, “À, đúng rồi, anh nghe nói hôm nay em đến làm thủ tục xin học nghiên cứu sinh. Thế nào, tất cả ổn thỏa rồi chứ?”
“Chưa xong, còn phải nộp lệ phí nữa, em chuẩn bị đi nộp.” Huân Y nhẹ giọng trả lời.
“Lệ phí?” Vị tiền bối kia nhíu mày, “Toàn bộ lệ phí của em đã nộp xong rồi, anh vừa từ bên thầy hướng dẫn về, là chính ông ấy nói với anh thế.”
“Hả?” Huân Y sửng sốt. Đã nộp lệ phí? Nộp khi nào? Ai nộp? Sao có thể chứ, đây là khoản lệ phí không nhỏ. Cũng chính bởi vậy mà cô đã phải dồn tất cả tiền lại, thêm việc cho người đàn ông kia thuê nhà, mượn cơ hội dọa dẫm. Không đúng…
Cô quay ngoắt về phía Phí Dạ. Hắn đã hút xong một điếu thuốc, vứt đầu mẩu thuốc vào thùng rác, từng cử chỉ đều rất thản nhiên nhưng lại mang một vẻ trầm ổn.
Giờ khắc này, cô cười khổ dập tắt nghi ngờ trong lòng. Sao còn có thể nghĩ là hắn chứ? Cô cũng không liên quan gì đến hắn. Cho dù là người yêu, hắn cũng không nhất định phải làm như vậy; Huống chi, sau khi ông Cather giao được số rượu thì hắn với cô cũng mỗi người một ngả, không hề có liên hệ gì.
Hơi cụp hàng mi dài xuống, cô vô thức than nhẹ một tiếng, nỗi mất mát trong lòng càng lớn hơn…
Hai người căn bản là hai đường thẳng song song, sao có thể gặp nhau cơ chứ, nhất định là không có kết quả gì.
“Huân Y, Huân Y?” Vị tiền bối nhẹ giọng gọi. Thấy vẻ mặt cô hơi u buồn, anh ta bất giác nhìn về phía Phí Dạ cách đó không xa, lại đưa ánh mắt nhìn về Huân Y, “Em với anh ta đúng là bạn bình thường sao?”
“Dạ?” Huân Y ngẩng mặt, khó hiểu hàm ý trong câu này của anh ta.
“Huân Y, em đừng hiểu lầm, anh không có ý muốn tìm hiểu đời sống riêng tư của em. Được rồi, không nói đến anh ta nữa, nói về em đi.” Vị tiền bối cười quyến rũ, “Hôm nay em có thời gian không? Anh biết có một nhà hàng rất được, anh mời em ăn cơm.”
“Hôm nay?” Huân Y nghĩ nghĩ.
“Chúng ta đã lâu không gặp, hàn huyên một chút cũng tốt.” Vị tiền bối thành thật nói.
“Em…”
“Huân Y…” Không đợi Huân Y lên tiếng, giọng nói Phí Dạ đã vang lên từ phía sau khiến Huân Y sợ hãi quay đầu nhìn hắn. Tên đàn ông này là quỷ thật rồi, tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Sắc mặt Phí Dạ vẫn bình tĩnh như thường, một chút gợn sóng cũng không có. Thấy Huân Y trợn mắt nhìn mình, hắn thản nhiên nói, “Ông Cather vừa mới gọi điện, muốn em về hỗ trợ rượu trang.”
“Hả?” Huân Y ngây ngốc nhìn Phí Dạ, lúc lâu sau mới phản ứng kịp. “Ông Cather, vì sao phải tìm tôi thông qua anh?”
“Bởi vì hôm nay em không mang di động.” Tốt lắm, lấy cái cớ này, đương nhiên có thể khiến Phí Dạ thong dong, bình tĩnh. Đúng là cô không mang di động, nếu không hắn cũng không cần thông qua ông Cather mới biết cô đến trường.
Vị tiền bối đang đứng bên cạnh thấy thế thì cười cười, “Huân Y, xem ra bữa cơm hôm nay không được rồi. Em có việc vội thì để lần sau anh sẽ mời em.”
Huân Y nhẹ nhàng gật đầu, "Cám ơn tiền bối."
Vị tiền bối mỉm cười, ý vị thâm tường nhìn thoáng qua Phí Dạ rồi rời đi.
Huân Y không nói gì với Phí Dạ nữa, vừa muốn nhấc chân lại bị Phí Dạ kéo lấy…
“Anh làm gì đấy? Buông ra.” Cô quay đầu lại, tức giận trừng mắt với hắn.
“Em muốn đi đâu?” Phí Dạ hỏi.
Huân Y làm vẻ xem thường, “Ngài Phí Dạ, chính miệng anh vừa nói là ông Cather muốn tôi về hỗ trợ rượu trang. Anh không buông tay, sao tôi về được?”
Phí Dạ nghe thế, trên mặt thoáng vẻ xấu hổ, hắng giọng, “Em không cần về rượu trang.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Phí Dạ ngập ngừng, nhìn Huân Y rồi thật thà nói: “Ông Cather không hề gọi điện đến.”
Một câu này khiến Huân Y giật mình sửng sốt, sau lại nhíu mày nhìn hắn, “Thì ra anh nói dối.”
"Thực xin lỗi."
Huân Y nhìn hắn, “Rốt cục anh muốn thế nào?”
“Muốn…mời em ăn cơm.”
“Hả?...” Huân Y sửng sốt, thấy vẻ mặt hắn không tự nhiên cho lắm thì kinh ngạc nói, “Rõ ràng anh thấy tiền bối muốn đưa tôi đi ăn, cho nên mới lừa tôi?”
"Đúng."
"Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?"
Phí Dạ nhìn cô chằm chằm, còn chấp nhất mà trả lời, "Bởi vì tôi muốn mời em ăn cơm."
"Anh..." Huân Y hết chỗ nói rồi. Phương thức nói chuyện của tên này luôn kỳ lạ, thậm chí cách xử lý sự việc cũng quái lạ luôn. "Ngài Phí Dạ, tôi từ chối lời mời của anh."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi không có thời gian, tôi còn phải đi tìm người hướng dẫn!"
"Tìm người hướng dẫn làm gì?" Phí Dạ khó hiểu, hơi cau mày, "Em thích gã hướng dẫn đó?"
"Anh nói bậy bạ gì đấy?" Huân Y hoàn toàn bị lời nói của hắn đả kích, chằm chằm nhìn hắn, "Người hướng dẫn của tôi đã hơn năm mươi tuổi, sao tôi có thể thích ông ấy? Không đúng, từ từ..." Cô lập tức phản ứng được, nghi hoặc nhìn hắn, "Làm sao anh biết người hướng dẫn của tôi là nam?"
"Tôi..." Phí Dạ nói lắp, suy nghĩ ‘nửa ngày’ mới nghẹn ra một câu, "Đoán."
Huân Y bất đắc dĩ thở dài, xoay người bước đi.
"Huân Y..." Không đợi bước được hai bước, Phí Dạ đã đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn gần như che đi ánh nắng trên đầu cô.
Hẳn là không dự đoán được hắn sẽ đột ngột đứng chặn trước mặt, cả thân mình Huân Y đập thẳng vào người Phí Dạ, chóp mũi nho nhỏ ‘hôn’ luôn lên vòm ngực rắn chắc của hắn...
8. Người đàn ông ngốc? Người đàn ông tốt? (2)
|