Không Thể Không Yêu _ Chương 35 - 36
Chương 35
Khả Hoan mỗi ngày đều phải nằm nghiêng
người tránh va chạm, miệng vết thương tuy rằng đã kết vẩy nhưng vô tình
chạm phải cũng rất đau đớn.
Khoảng thời gian này Khả Hoan có thêm
người bạn mới là A Mạn Đạt, bà luôn tỏ ra ôn nhu hiền dịu với Khả Hoan,
chu đáo mang đồ ăn thức uống, giúp Khả Hoan bôi thuốc trị thương. Bà làm
cho Khả Hoan có cảm giác có mẹ ở bên cạnh, sau cú shock sẩy thai, lại
bị tra tấn bi thảm khiến tinh thần của Khả Hoan trở lên cực kỳ yếu ớt và
nhạy cảm. Vì muốn có thể tự nói chuyện cùng bà và Tạp Trát Nhân, Khả
Hoan nảy ra ý định học tiếng bản ngữ.
Tạp Trát Nhân thì gần như ngày nào cũng
túc trực bên cạnh cô, thấy Mèo con bày tỏ nguyện vọng học tiếng ả rập
hắn tưởng rằng Mèo con trong cơn hứng trí nhất thời ham thích, liền lập
tức đồng ý trở thành giáo viên ngoại ngữ cho cô.
Mấy ngày liền Khả Hoan thích thú a a ô ô
học nói, đến A Mạn Đạt tuy rất bận rộn với các việc vặt cũng không nhịn
được cười khi nghe hai người vừa học vừa cười nói vui vẻ. 3,4 ngày trôi
qua, Tạp Trát Nhân mới phát hiện ra Mèo con quả là có năng khiếu ngoại
ngữ thiên bẩm, chỉ cần hắn dạy qua vài lần cô ngay lập tức có thể thực
hành với A Mạn Đạt. Vui vẻ với khám phá này, Tạp Trát Nhân quyết định
không đùa cợt nữa mà nghiêm túc dạy cô thổ ngữ.
Khả Hoan dần dần quên mất chuyện bi thảm
vừa qua, cố gắng dưỡng thương thật tốt để còn có sức lực cùng Tạp Trát
Nhân rời khỏi nơi này.
Không khí tươi vui trong phòng này trái
ngược hẳn với không khí căng thẳng ngưng đọng trong phòng nghị sự. Chiến
sự tại thủ đô diễn biến trở lên phức tạp. Đang lúc phiến quân dành thế
thượng phong, chính phủ lâm thời rơi vào thế bí lại nghĩ ra cách hướng
tới mẫu quốc là nước Pháp để cầu cứu.
Người Pháp lập tức đồng ý và phái 10 vạn
quân sang cứu viện khiến cho tình thế đảo chiều, phiến quân không thể
nào dùng sức đánh lâu dài được vì quân chính phủ giờ rất mạnh.
Trát Phi nhìn cha nói: “Xem ra lần này
chúng ta phải về căn cứ một chuyến, sau đó củng cố quân đội toàn lực
công chiếm thủ đô mới được”.
Đức Lí Tư gật gật đầu: “Ngày mai chúng ta lập tức trở về căn cứ. Tạp……..mấy hôm nay thế nào rồi?”
Trát Phi cười khổ: “Một lát nữa con đi tìm chú ấy xem sao, nếu vẫn ngang ngạnh thế con sẽ cho người trói chú ấy lại lôi đi”.
Đức Lí Tư trầm mặc, sửng sốt một lát
nói: “Nếu nó muốn đưa đứa con gái kia đi cùng thì cứ để nó đưa đi, cũng
không cần ép buộc nó quá…..Hiện tại Ba cũng không nắm chắc phần thắng
trong trận chiến này. Chắc con cũng nghĩ giống ba …”
Trát Phi trong lòng trầm hẳn xuống, cha
hắn lâu nay chưa bao giờ tỏ ra bi quan trước tình hình chiến sự, ông vẫn
luôn là nguồn sức mạnh cổ vũ ý chí chiến đấu của quân lính. Nếu không
phải đường cùng thì tuyệt đối không buông tay. Chẳng lẽ do thái độ chống
đối của Tạp mấy hôm nay làm ông sa sút đến vậy sao?
Nhìn vẻ mặt băn khoăn của con trai Đức
Lí Tư nói tiếp: “Trát Phi, con có thấy ba rất bất công với các con
không? Cùng là con trai ba dứt ruột sinh ra, các con đều phải theo ba
vào sinh ra tử, riêng Tạp ba luôn tránh cho nó khỏi đầu sóng ngọn gió”.
Trát Phi lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng
cha: “Không, ba à, nếu con là ba con cũng sẽ làm như vậy. Huyết mạch của
gia tộc mình không thể chôn vùi tất ở chiến trường. Tuy rằng chúng ta
đã có người thừa kế nhưng bọn chúng tuổi còn nhỏ, không thể bảo vệ chính
mình. Cho nên Tạp phải sống, chú ấy là hi vọng cuối cùng của gia tộc
nếu không may gia tộc đi vào bước đường cùng. Còn chú ấy thì vẫn còn hi
vọng chấn hưng gia tộc”.
Đức Lí Tư lộ ra vẻ vui mừng, ông nhìn
con yêu thương, tự hào nói: “Điều làm cho ba tâm đắc nhất chính là có
được những người con biết đạo lý và anh dũng như thế này, nhất là con
đấy Trát Phi à”.
Trát Phi đáp lại: “Đến bây giờ con vẫn
luôn tự hào khi là một thành viên của gia tộc. Giờ con đi gặp Tạp đã, ah
đúng rồi, A Mạn Đạt làm việc khá lắm, cô gái kia có vẻ rất thân thiết
với bà ấy. Đến lúc cần nhất định A Mạn Đạt sẽ phát huy tác dụng”. Nói
xong hắn rời đi
Đức Lí Tư dựa người vào ghế nhắm mắt
dưỡng thần. Tạp, con có thể lựa chọn cuộc sống của riêng con nhưng là
phải nhớ kỹ con mãi là con cháu của dòng dõi Cáp Lặc, điều này vĩnh viễn
không bao giờ có thể thay đổi được. Lâm Đạt à, ta cố lắm cũng chỉ làm
được cho con của chúng ta chừng ấy mà thôi, cũng coi như giữ được lời
hứa với em trước kia, em cứ an tâm an nghỉ….
Trong phòng lúc này không khí vẫn rất
vui vẻ, Khả Hoan líu lô nói chuyện câu được câu chăng với A Mạn Đạt và
Tạp Trát Nhân. A Mạn Đạt lúc này mới ra vẻ sực nhớ tới việc gì quay sang
nói với Tạp Trát Nhân một câu rất dài, Tạp Trát Nhân nghe xong quay
sang Khả Hoan nói: “Nông trường họ đồn đãi là em có ma pháp, có thể hút
đi hồn phách con người, cũng có thể làm cho người chết sống lại, có phải
vậy không?”
Khả Hoan ngây người một lúc rồi không
nhịn được cười khiến cho vết thương sau lưng co rút, cô nhíu mày: “Ai
u…..Anh nói cho bà ấy biết đi, không phải là ma pháp gì đâu, Trời ạ, cái
gì mà hút hồn nhả phách, nghe mà sợ chết khiếp. Cô bé nô lệ kia không
có chết mà chỉ bị cảm nắng, em hô hấp nhân tạo cho cô ấy, chỉ một lát là
cô bé tỉnh dậy ngay”.
Tạp Trát Nhân nghe xong cũng bật cười,
lúc Khả Hoan hô hấp nhân tạo bộ dạng chắc trông giống như đang hút hồn
người nên bọn nô lệ ngu ngốc kia hiểu nhầm. Tạp Trát Nhân giải thích lại
cho A Mạn Đạt và còn nói thêm Khả Hoan là thầy thuốc chuyên đi cứu
người. A Mạn Đạt ngạc nhiên hết sức, chẳng phải thầy thuốc luôn là đàn
ông sao?
Đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua đầu Tạp
Trát Nhân, hắn phụng phịu hỏi cô: “Em hô hấp nhân tạo như thế nào? Có
phải vì thế mà phải buộc lại tay áo không? Thế khăn bịt mặt làm sao mà
bị gỡ xuống? Em gỡ xuống làm gì thế, cũng là để hô hấp à?”
Từ khi cô bị thương tới nay đây là lần
đầu Tạp Trát Nhân đề cập tới vấn đề này. Khả Hoan vốn rất mẫn cảm với đề
tài này vì cô chưa thể quên gương mặt phừng phừng tức giận và phẫn nộ
của Tạp Trát Nhân lúc truy vấn cô về chiếc khăn trùm mặt, cô lí nhí nói:
“Em túm tay áo lại vì nó vướng víu……….. khó hái bông… Còn cái khăn bịt
mặt em tháo xuống để ……dấp nước lau người con cô bé kia…..” Nói xong cẩn
thận nhìn phản ứng trên mặt Tạp Trát Nhân.
Lúc này đây Tạp Trát Nhân cũng khiếp sợ
nhìn cô, thì ra là thế, hóa ra tên La Y khốn kiếp kia dám đổi trắng
thành đen, làm cho Mèo con chịu bao nhiêu khổ cực, còn……..còn mất đi đứa
con của hắn và Mèo con nữa chứ. Tạp Trát Nhân sắc mặt trở lên âm trầm,
nhìn qua có vẻ dữ tợn, La Y, sớm hay muộn ta sẽ bắt mày phải trả giá.
A Mạn Đạt thấy không khí có vẻ căng
thẳng, bà liền ngừng động tác xoay người nhìn vào gương mặt đang tức
giận của Tạp Trát Nhân, đến ngay cả Khả Hoan cũng càm giác được không
khí cấp bách. Cô bắt đầu bủn rủn, Tạp Trát Nhân vốn hỉ nộ vôhường, đây
là điều cô sợ nhất.
Hắn như cảm nhận được sự lo lắng của Mèo
con, Tạp Trát Nhân hít một hơi thật sâu, cố áp chế cơn tức giận, đó là
chuyện riêng của hắn và La Y, không thể vì thế mà làm kinh sợ Mèo con.
Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Mèo con lên. Khả Hoan ánh mắt vấn nhìn xuống
dưới, cô sợ phải đối diện với hắn lúc này. Bất ngờ Tạp Trát Nhân nhẹ
nhàng hôn lên trán Mèo con, sau đó lướt xuống mí mắt.
A Mạn Đạt mỉm cười tiếp tục tra thuốc
cho Khả Hoan, riêng Khả Hoan lúc này không hiểu gì cả, không phải là hắn
vừa mới tức giận sao? Quả là hỉ nộ vô thường.
Không khí ấm áp không được bao lâu thì nghe có tiếng chân bước, vài giây sau âm thanh cất lên: “Tạp, chú xuống đây một lát”.
Tạp Trát Nhân cứng người, sau đó lớn tiếng lạnh lùng đáp: “Anh đi đi, nơi đây không ai chào đón anh”.
Trát Phi cũng không chịu nhượng bộ: “Anh đếm đến 10 nếu chú không xuống anh sẽ xông vào. Hay là chú thích anh dùng bạo lực ? Một, hai, ba…”
Chương 36
Tạp Trát Nhân vẫn cắn chặt răng không
đáp, Khả Hoan nghi hoặc nhìn hắn. Tiếng nói dưới lầu đếm tới 8 thì Tạp
Trát Nhân đột nhiên đứng dậy vọt thẳng xuống lầu. Trát Phi đã bình thản
ngồi bên bàn đợi sẵn.
Chờ Tạp Trát Nhân quay đi, Khả Hoan lập
tức quay đầu khuơ loạn tay chân, mồm miệng ô a mấy câu bản ngữ vừa học
được, ý hỏi A Mạn Đạt nội dung cuộc đối thoại vừa rồi. A Mạn Đạt hiểu ý
ôn hòa giải thích cho cô: “Đó là anh trai của Tạp, Trát Phi thiếu gia”
Khả Hoan gật gật đầu, sau đó đưa tay lên
làm hình tượng chiếc mũ trên đầu, ý hỏi A Mạn Đạt các luật lệ quái gở
liên quan tới chiếc khăn trùm đầu . A Mạn Đạt cũng nhanh chóng hiểu câu
hỏi của cô, vừa lau lau cổ vừa chậm rãi nói: “Không phụ nữ được phép tự ý
cởi bỏ khăn trùm đầu, đây là tội rất lớn. Theo luật sẽ bị trừng phạt
đánh cho đến chết”.
Khả Hoan nghe xong liền hiểu ý tứ, sắc
mặt cũng trở lên trắng bệch, thân thể vô lực nằm úp xuống giường. Thảo
nào Tạp Trát Nhân lúc đó lại tức giận với mình như thế, chẳng trách lúc
đó mình bị bọn họ ra đòn hiểm ác đến vậy. Nơi đây là nơi quái quỷ nào
vậy, chỉ vì tháo khăn trùm xuống mà bị đánh chết sao?
Tạp Trát Nhân lạnh lùng ngồi ở phía đối
diện, hơi cúi đầu im lặng, đến cả liếc nhìn Trát Phi một cái hắn cũng
chẳng buồn. Trát Phi trong lòng thở dài, bao nhiêu ngày trôi qua như vậy
và Tạp vẫn ương ngạnh không thèm đếm xỉa tới máu mủ tình thâm, thảo nào
mà cha lúc nào cũng yêu thương nhớ nhung hắn nhiều như thế.
Trát Phi đành phải mở miệng trước: “Tạp, hôm nay nhận được tin tức từ chiến trường….”.
Hắn chưa nói hết câu đã bị Tạp Trát Nhân
đánh gẫy giữa chừng: “Việc này chẳng liên quan gì tơi em cả, nếu đấy là
những gì anh muốn nói thì anh có thể đi được rồi.”
Trát Phi nổi giận: “Chú dám nói không
liên quan tới chú à? Việc này liên quan tới tồn vong của gia tộc. Anh
biết chú vẫn đang giận, chính anh cũng rất tiếc, dù gì đứa bé cũng là
cháu ruột anh. Nhưng mà sau này chú còn có thể có sinh những đứa con
khác, còn gia tộc mà mất đi rồi liệu chú có còn được an bình mà sống như
bây giờ không?”
Tạp Trát Nhân rốt cuộc cũng bình tĩnh
nhìn Trát Phi, khẩu khí lạnh lùng tuyệt tình: “Gia tộc là của các anh,
thịnh hay suy các anh tự hứng lấy. Em cùng gia tộc không còn quan hệ gì
cả. Sắp tới đến Pháp, em sẽ lập tức đổi sang họ mẹ. Về sau những việc
liên quan tới gia tộc Cáp lặc em không muốn nghe nữa. Em hận gia tộc ác
độc này”.
“Bốp”. Một cái tát thật mạnh dừng trên
mặt Tạp Trát Nhân, bàn tay Trát Phi cũng có điểm tê rát. Một lát sau Tạp
Trát Nhân xoay đầu cho thẳng, bình tĩnh nói: “Hôm nay anh đánh mắng thế
nào thì tùy, em tuyệt không đánh trả. Coi như em trả lại cho anh tấm ân
tình huynh đệ bao nhiêu năm nay. Dù sao cũng cảm ơn anh đã luôn quan
tâm đến em, hôm nay nếu máu của em không đủ trả nợ thì anh có thể lấy
mạng của em cũng chẳng sao cả”.
Sau cái tát vừa rồi Trát Phi cũng thấy
hối hận, nhìn khóe miệng chảy máu em trai, lại nghe những lời đạm mạc vô
tình đó trong lòng hắn lại phẫn nộ đau đớn. Với âm thanh run run: “Như
vậy những gì chú thiếu nợ Ba thì làm thế nào? Chú định dùng cái gì để
trả? Chẳng lẽ vì một nữ nhân mà chú nỡ thương tổn đáng sinh thành –
người luôn hết mực yêu thương và che chở cho chú hay sao?”
Tạp Trát Nhân không hề hé răng, ánh mắt
Trát Phi lộ ra vẻ sắc lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú làm như vậy
là đại nghịch bất đạo. Cô gái kia phạm toàn vào tội ác tày trời, có
chết cũng chưa hết tội. Uổng cho anh mấy hôm nay thương xót cho chú và
cô ấy, còn cầu xin cha cho phép gia tộc dung nạp cô ấy, thậm chí là thay
đổi thân phận nô lệ của cô ta. Xem ra là phí công rồi. Chú muốn rời
khỏi gia tộc thì cứ tự nhiên, anh không ngăn cản, nhưng, mạng của cô gái
kia thì cứ để lại nơi này”
Tạp Trát Nhân vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ
nhìn anh trai, Trát Phi cũng giương mắt nhìn lại ý muốn nói cho em trai
là hắn không hề nói đùa. Hai anh em giằng co bằng ánh mắt một lúc, Tạp
Trát Nhân mới mềm xuống một chút, hắn nhắm mắt nghĩ nghĩ một lúc mới
thành khẩn nhìn anh trai nói: “Trát Phi, Mèo con đối với em mà nói không
chỉ là một nô lệ ấm giường. Em hỏi anh, Bố Quả có phải là đối tượng chỉ
để anh thỏa mãn dục vọng không thôi? Nếu có ai thương tổn anh ta hoặc
muốn anh ta chết, liệu anh có bỏ qua không?”
Trát Phi thân mình chấn động, hắn không
khỏi giật mình. Chuyện của hắn và Bố Quả kín đáo là thế vậy mà cậu em
trai này chỉ bằng một câu nói đã vạch trần tim đen khiến hắn vô pháp
chống đỡ. Trát Phi đành phải thừa nhận: “Không sai, Bố Quả thực rất quan
trọng đối với anh, hoàn toàn không phải là công cụ thỏa mãn dục vọng.
Anh cũng không bao giờ để kẻ khác thương tổn cậu ấy. Nhưng, Mèo con của
chú không thể so sánh với cậu ấy. Bố Quả đã từng cứu anh trên chiến
trường, lại là một chiến binh dũng cảm sẵn sàng vì Gia tộc của chúng ta
mà hi sinh thân mình.”
Tạp Trát Nhân chậm rãi nói: “Mèo con
cũng đã từng cứu mạng em, nếu đêm đó cô ấy không giải phẫu kịp thời em
sẽ không thể trụ được đến khi về căn cứ. Tay nghề của Mèo con rất cao,
nếu không phải bị chúng ta bắt đi cô ấy hẳn sẽ có thể đem sức cứu sống
được bao nhiêu người, hẳn sẽ trở thành một người bác sỹ được bao người
tôn kính và mến yêu. Mặc dù bị rơi vào hoàn cảnh tù đày, cô ấy vẫn không
quên phản xạ cứu người. Anh có biết vì sao hôm ấy cô ấy bỏ khăn trùm
đầu xuống không, bởi vì cô ấy vội vã cấp cứu cho một nữ nô lệ bị cảm
nắng, mang nữ nô đó từ tay thần chết trở về”.
Trát Phi cũng có chút động lòng nhưng vẫn cứng rắn nói: “Nhưng theo luật lệ, khăn trùm đầu của nữ nhân là để…..”
Tạp Trát Nhân lập tức ngắt lời: “Anh
không cần mang luật lệ gia tộc lại đây, Trát Phi. Gia tộc cũng nghiêm
khắc cấm mọi loại quan hệ đồng tính, đừng nói đến chuyện yêu đương. Vậy
mà anh cùng Bố Quả….”
Trát Phi nhất thời á khẩu không biết nói
gì, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối. Thực ra Tạp Trát Nhân không có ý định
chế nhạo anh trai, chẳng qua muốn mượn chút sức ep, hắn nói: “Em sẽ
không nói cho bất kỳ ai, em chỉ muốn nói để anh hiểu mà thôi. Dù gì anh
cũng đã từng du học tại Pháp, chẳng lẽ anh không thấy là chúng ta làm
như vậy là không hề công bằng đối với Mèo con sao? Mấy hôm nay ở bên Mèo
con, chứng kiến cô ấy đau đớn về thể xác như vậy, em đã nghĩ rất nhiều.
Cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, vì lý tưởng mà rời bỏ gia
đình, tổ quốc đi tới nơi gian khổ này để trị bệnh cứu người. Bởi vì
chúng ta bắt cóc cô ấy, vì em ích kỷ một lòng muốn giữ cô ấy bên người
mà vì mấy cái luât lệ trời đánh này cô ấy bị biến thành một kẻ nô lệ đê
tiỮ, hơn nữa còn bị vu oan vào những tội danh chết người, thiếu chút nữa
mất mạng, mất đi đứa con chưa thành hình….”
Nhắc tới đứa con, Tạp Trát Nhân nghẹn giọng không nói tiếp được nữa.
Trát Phi thấy rõ sự xúc động của em
trai, hắn trấn an vỗ vai Trát Nhân nói: “Anh tìm chú cũng để trò chuyện
mà thôi, ngày mai anh và cha sẽ trở về căn cứ. Cha nhờ anh chuyển lời
tới chú là ông đồng ý cho chú mang cô gái kia rời đi. Đi đâu và đi lúc
nào thì tùy chú. Chẳng qua…”.
Trát Phi tạm dựng, hai tay bóp mạnh vai
em trai, nhìn thẳng vào mắt hắn nói từng chữ một: “Chú vĩnh viễn là
người của gia tộc Cáp Lặc này. Đừng bao giờ quên điều đó”.
Tạp Trát Nhân nhìn chằm chằm vào ánh mắt
gần như mê hoặc của anh trai. Cha đồng ý cho mình rời bỏ nơi này mà đi
sao? Cha và anh ngày mai đột ngột về căn cứ để làm gì?
Trát Phi đã buông lỏng Tạp Trát Nhân ra,
đứng lên chuẩn bị rời đi. Tạp Trát Nhân cũng đứng lên sau, cố nhìn sâu
vào mắt anh trai hi vọng nhìn ra điểm gì đó khả nghi.
Trát Phi ôm nhè nhè em trai, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Tạp, bảo trọng”. Sau đó quay đầu đi ra cửa.
Lúc này Tạp Trát Nhân cũng không cảm
thấy vui sướng vì tâm nguyện được thỏa mãn, bởi hắn như ngửi thấy đằng
sau câu nói cuối cùng của anh trai chính là mùi của sự chia ly. Có gì đó
không bình thường. Óc hắn oanh lên một tiếng, câu đầu tiên anh trai hắn
nói chính là tin tức từ chiến trường? Chiến trường có tin sao?
Bởi vì tức giận mà mấy ngày qua hắn
không thèm bước vào phòng nghị sự của gia tộc, cũng không cùng cha và
anh trai ăn cơm, tất cả thời gian đều ở bên Mèo con, nên tình hình chiến
sự diễn biến thế nào hắn hoàn toàn không biết. Chỉ căn cứ vào thái độ
vừa rồi của anh trai là hắn hiểu có điều gì đó bất thường đang xảy ra.
Hắn liền rời khỏi phòng, đi tìm Phỉ Nhĩ và sai hắn bằng đủ mọi cách moi tin tức mới nhất về trình báo.
Xong việc, hắn trở lại phòng. Lúc này
Khả Hoan đang nằm ghé bên giường, khẽ nhếch cổ tập nói chuyện bằng tiếng
bản ngữ với A Mạn Đạt. Không biết cô vừa nói sai gì mà A Mạn Đạt đột
nhiên cười phá lên, khóe mắt còn hẳn hẳn vết chân chim. Vừa nhìn thấy
Tạp Trát Nhân, Khả Hoan mắt sáng lên dõi theo từng bước chân của hắn.
Tạp Trát Nhân nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, Mèo con ngốc
nghếch tại sao tự nhiên lại dùng ánh mắt này nhìn hắn?
Lúc này hắn mới phát hiện bên khóe miệng
mình còn vương tơ máu, sao vừa rồi Phỉ Nhĩ không nhắc hắn một câu, chết
tiệt, chắc là cậu ta muốn giữ thể diện cho hắn. Tạp Trát Nhân đi đến
bên giường, khẽo vuốt tóc Mèo con.
Khả Hoan lúc này mới mở miệng hỏi: “Có
phải hay không tại em, anh mới…. xin lỗi, em biết em sai rồi. Lần sau em
sẽ không bao giờ tự ý gỡ khăn che mặt xuống nữa”
Tạp Trát Nhân không nghĩ tới việc Mèo
con thành khẩn nhận tội như thế, bất giác nở nụ cười. Khả Hoan lại nói
tiếp: “Nhưng nếu chúng ta rời khỏi đây rồi em sẽ không phải trùm mặt
nữa, đúng không?”
Tạp Trát Nhân gượng gạo gật gật đầu làm Mèo con yên tâm cười, ghé mặt lên đầu gối, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn hắn làm Tạp Trát Nhân dâng lên dự cảm xấu, có lẽ hắn khó có thể lập tức mang Mèo con rời đi như dự định.