Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Ngoại Truyện (Hết)
Ngoại truyện
Chuyện kể rằng... đó là sau khi Tiểu Bạch cùng tổng giám đốc bồi dưỡng gian tình được kha khá thời gian rồi...
Ngày hôm đó, lúc Tiểu Bạch rót nước Mặc Duy Chính giả bộ xem văn kiện như vô tình như hữu ý nói một câu: “Tiểu Bạch, hôm nay em có muốn qua nhà anh không?”
“Nhà anh?” Tiểu Bạch nói. “Đến nhà anh xem GV?”
“...” Mặc Duy Chính lại nói: “Không, chỉ hỏi em có muốn đi hay không.”
Tiểu Bạch đặt tách xuống: “Vậy anh muốn em đến nhà anh làm gì chứ?”
“Là đi... đi xem...” Giọng của Mặc Duy Chính càng lúc càng thấp.
Tiểu Bạch nhìn hắn một hồi: “Xem chẳng phải cũng xem rồi?” Nhà rất lớn, rất xa xỉ, lẽ nào tổng giám đốc còn muốn chọc tức bạn?
“Xem rồi... Hỏi em có muốn ở lại không...”
“Ở cũng ở rồi mà”, Tiểu Bạch đáp, đặt chiếc ấm xuống bàn.
“Vậy ở cùng nhau có được không?!” Mặc Duy Chính rốt cuộc cũng rống lên.
Tiểu Bạch tròn mắt, ngây người, cuối cùng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, là anh đang muốn mời em với anh cùng H?”
Đã quyết định H, việc tiếp theo là phải tìm mua “đồ bảo hiểm”.
Thứ như vậy Tiểu Bạch không có, Mặc Duy Chính cũng không có.
Hết giờ, Tiểu Bạch ngồi vào xe Mặc Duy Chính, bắt đầu chiến dịch săn “áo mưa”.
Trung tâm thương mại? Không thể nào! Mặc Duy Chính xấu hổ lắm!
“Vậy siêu thị được rồi.” Tiểu Bạch chỉ vào siêu thị đối diện nói với Mặc Duy Chính. “Anh vào mua một đống linh tinh, thêm một hộp “bảo hiểm”, sẽ không ai để ý đâu.”
Mặc Duy Chính bị sai vào siêu thị, mang theo một cái giỏ to thật to, lấy hết thứ này đến thứ khác, từ quầy thực phẩm sang thiết bị điện cũng không thấy bao cao su ở chỗ nào, ỉu xìu vác đống đồ tạp pí lù ra tính tiền, thình lình bắt gặp “thứ đó” đặt ngay trên quầy thuốc lá, song không có cách nào tự lấy, muốn nói với người bán hàng mà không biết phải làm sao, chỉ có thể giương mắt nhìn chăm chăm đầy trông đợi.
“Anh cần thêm gì nữa ạ?” Người bán hàng hỏi.
“Tôi...” Mặc Duy Chính nghẹn họng hồi lâu không cất nên lời, dằn mạnh cái giỏ. “Thanh toán!”
Ra khỏi siêu thị, Mặc Duy Chính khuân đồ vào xe tống cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hỏi: “Cái kia đâu?”
Mặc Duy Chính nồng nàn nhìn Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, không cần được không? Anh chịu trách nhiệm...”
“Chịu trách nhiệm cái đầu anh ấy!” Tiểu Bạch “hừ” một tiếng. “Không may xảy ra chuyện, lẽ nào em phải treo cổ tự sát dưới quả dưa chuột của anh? Đời người nhiều khả năng như vậy, em cũng phải chừa cho mình đường lui chứ!”
“Chu Tiểu Bạch!” Mặc Duy Chính quát. “Cô với tôi đến nước này rồi còn dám nghĩ lung tung!”
Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng Tiểu Bạch chỉ vào ven đường nói: “Dừng, có máy bán hàng tự động! Vào đó mua đi.”
Mặc Duy Chính xuống xe, chậm rãi tiến về phía máy bán hàng tự động màu trắng ven đường, đang lấy tiền ra bỗng thấy hai người từ đâu đi lại. Mặc Duy Chính xấu hổ vô cùng, quay đầu giả vờ nhìn vu vơ.
Người vừa đi, hắn bèn đưa tiền vào máy, bắt đầu chọn kích cỡ.
Kích cỡ?
Cái này còn phân biệt kích cỡ!
Mặc Duy Chính nhìn màn hình hiện ba loại: to - vừa - nhỏ. Xong rồi!
Bản thân hắn là loại nào chứ?
Bỏ đi, mỗi loại lấy một cái!
Mặc Duy Chính mới chọn một cỡ, bên đường lại có mấy em dáng dấp học sinh trung học đi qua, nhìn Mặc Duy Chính đỏ mặt mua áo mưa, khinh bỉ liếc một cái, thấp giọng nói: “Thô tục!”
Mặc Duy Chính xấu hổ đến mức muốn độn thổ, giải thích cũng khó, mà giải thích cái gì mới được, đành cúi đầu tiếp tục chọn.
Mua bao xong, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu H mà thôi.
Ăn cơm xong, về tới nhà Mặc Duy Chính, Mặc Duy Chính rót nước cho Tiểu Bạch, sau đó không biết phải nói gì, không khí một mảnh tĩnh mịch.
Tiểu Bạch cũng thấy có chút ngại ngùng, cân nhắc nói: “Lúc này... không thích hợp H, xem ti vi trước đã.”
“Phải... phải... Xem ti vi.” Mặc Duy Chính cũng ngồi xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiểu Bạch mệt rũ, Mặc Duy Chính cũng mệt rũ, nhưng đôi bên không ai dám mặt dày mở miệng.
Lúc này ai mở miệng, người đó là đồ háo sắc!
Tiểu Bạch tự nhéo vào đùi, nhịn xuống.
Mặc Duy Chính cắn môi, cố nén!
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Có điều Tiểu Bạch đối với chuyện đó vốn cũng không đặc biệt chờ mong, nên dẫu có nhịn cũng là nhịn được dễ dàng thoải mái, coi như tạm ổn. Mặc Duy Chính đương nhiên không giống, rốt cuộc không dằn được nói: “Tiểu Bạch, đi tắm nhé?”
“A!” Tiểu Bạch thấy tổng giám đốc lên tiếng trước, đắc thắng chỉ vào hắn nói: “Anh không nhịn được! Anh là đồ sói háo sắc!”
Tổng giám đốc méo mặt rồi.
“Anh kêu em đi tắm mà thôi...”
“Khụ...” Tiểu Bạch ho khan một tiếng.
“Anh đi tắm trước vậy.”
Chờ lúc Mặc Duy Chính vào tắm rồi, Tiểu Bạch lấy AV trong túi ra, bỏ vào đầu DVD, có người nói... muốn H trước hết xem AV để tạo không khí.
Hơn nữa... Tiểu Bạch cũng muốn xem phải H thế nào còn bắt chước!
“A...” Tiểu Bạch xem AV tự lảm nhảm. “Cởi rồi... cởi rồi, cái kia... A! Tiến vào! A! Động rồi! A!”
Mặc Duy Chính đang tắm, nghe bên ngoài thanh âm có vẻ là lạ, vội mau mau chóng chóng tắm cho sạch rồi đi ra, liền thấy Tiểu Bạch ngồi trên giường cắn gối.
“Tiểu Bạch, em sao vậy?”
“Ừm...” Tiểu Bạch quay đầu nhìn Mặc Duy Chính chỉ vào ti vi nói. “Cái kia...”
Mặc Duy Chính nhìn lên, lập tức mặt đỏ tim đập rộn ràng, lại nhìn Tiểu Bạch đang cắn gối, liền nhào ngay tới... Làm sói cũng phải làm con sói hạ thủ nhanh nhất!
Sau đó... (Khụ... khụ...)
Cởi hết trong ngoài, trên dưới, Tiểu Bạch lại nhìn hắn chăm chăm, nhìn mãi không thôi. Mặc Duy Chính bị nhìn đến phát hoảng: “Sao thế?”
Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng: “Dưa chuột rất rất thẳng...”
Mặc Duy Chính lấy ra ba loại “áo mưa”: “Muốn loại nào?”
Tiểu Bạch nhìn “áo mưa”, lại nhìn xuống dưới: “Cỡ nhỏ?”
Mặc Duy Chính bị đả kích trầm trọng, lấy ra một cái... cuối cùng nói với Tiểu Bạch: “Hình như không đúng...”
“Vậy cứ thử từng loại”, Tiểu Bạch nói.
Vấn đề “bảo hiểm” xong xuôi, lại phải chuyển sang hạng mục COME IN.
“A...” Chỉ nghe hét thảm một tiếng, Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ nói: “Sớm biết thế này chọn cỡ nhỏ bóp lại một chút!” Giờ khắc này Tiểu Bạch liền nhớ tới hoa cúc, đóa cúc bao dung vạn vật.
Archimedes từng nói, cho tôi một bông hoa cúc, tôi sẽ bao dung toàn bộ thế giới[60].
(Archimedes: *phát khùng*, tôi không nói thế!)
[60] Nhại câu nói nổi tiếng của Archimedes: “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng cả Trái Đất”.
Vậy mới nói, dưa chuột với hoa cúc mới là chân lý mà!
Sau đó là OOXX, rồi XXOO.
Cuối cùng, Tiểu Bạch từ trong chăn thò đầu ra, thở hổn hển một hơi, vỗ vỗ người đang cuộn tròn trong chăn: “Này... Cả nhà cùng là lần đầu tiên cả, đừng e thẹn nữa, ra đi nào!”
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách
Sienna - Hexagon
(Duyệt – Đăng)