Căn Phòng Nhung Nhớ - Chương 12

Chương 12

Yêu lầm

Tề Dực - Hiện tại tiếp diễn

Sau khi yêu tha thiết, ngạc nhiên nhận ra mình nhớ từng chi tiết nhỏ của lần đầu gặp gỡ. Không biết là thần kỳ mở ra cánh cửa của ký ức, lục tìm những manh mối cất giữ trong tim hay là tô điểm lại từng quãng thời gian ở bên anh trong nỗi nhớ nhung vô hạn.

Mấy ngày liên tiếp vùng Đồng Cảng chìm trong ẩm ướt, cứ đến đêm là mưa như trút nước. Sáng sớm hôm sau sương giăng mờ ảo, đến trưa lại có ánh nắng chan hòa. Bãi cát đầy rẫy cành lá rụng. Ăn sáng xong, Tề Dực liền đẩy chiếc xe một bánh, mang theo chổi quét dọn bãi cát. Hai đứa trẻ con của khách trọ chạy đến góp vui, trèo lên xe, để mặc cho Tề Dực đẩy chúng từ bãi cát mọc đầy rau muống biển đến ven biển, sau đó đổ xuống cát trắng mềm mịn. Bánh xe lún trong cát nên đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, lắc sang trái rồi lắc sang phải. Bọn trẻ phấn khích hò hét.

Đào Đào đứng trên ban công, gọi Mãn Tâm ra nhìn: “Họ chơi vui quá, chúng ta cũng lại đó đi!”.

“Em đi đi, chị còn có việc phải làm. Cẩn thận đừng có để trẹo chân”. Thái Mãn Tâm dặn dò: “Để Thiên Vĩ đi cùng em nhé”.

“Còn lâu tôi mới đi”. Hà Thiên Vĩ bước lại, túm đuôi tóc của Đào Đào: “Chỉ biết chơi, không biết Mãn Tâm đang viết đơn thỉnh cầu sao? Còn không ở lại giúp”.

“Lần trước tôi có giúp, là anh nói tôi chẳng giúp được gì chỉ làm hỏng chuyện!”. Đào Đào giật tóc lại, phản bác Thiên Vĩ.

“Có phải cô muốn nói là càng giúp càng hỏng?”. Hà Thiên Vĩ cười hai tiếng: “Đưa tài liệu tiếng Trung cho cô, cô không hiểu, có thời gian giải thích tôi đã giải thích rõ rồi. Cho dù cô hiểu rồi, có rất nhiều thuật ngữ cũng không biết nói thế nào”.

“Anh thì biết chắc? Còn có mặt mũi nói mình là sinh viên, những từ đơn chị Mãn Tâm hỏi anh, chẳng phải anh cũng không biết sao?”.

“Cô ấy học chuyên ngành kinh tế, tôi đâu có học kinh tế!”. Hà Thiên Vĩ nói lại: “Ít ra thì tôi cũng không giống một số người, đã không hiểu lại còn sắp xếp lung tung”.

“Tôi muốn xếp theo từng năm”.

“Ha, cô chỉ biết xem tranh”.

“Hai người đi giúp anh Tề đi”. Thái Mãn Tâm đẩy hai người đang tranh cãi không ngớt ra cửa: “Trước tiên tôi sẽ viết khung khái quát, buổi chiều hai người giúp tôi sau, thế nào?”.

Hai người phàn nàn, tranh cãi đến tận bờ biển. Tề Dực hiểu đại khái, liền hỏi: “Đơn gì?”.

“Quỹ môi trường của một tổ chức quốc tế. Lần trước khi đoàn khảo sát đến, Mãn Tâm đã giúp họ làm phiên dịch. Kết quả là phần lớn công việc sau đó họ đều nhờ cô ấy giúp, thù lao cũng không cao, chẳng khác gì lao động công ích”.

“Chị Mãn Tâm đâu có nhỏ mọn như thế”. Đào Đào nói xen vào: “Chị ấy nói vùng Đồng Cảng giống như quê hương của mình, dĩ nhiên là hy vọng nó sẽ ngày càng phát triển”.

“Là họ có phúc, Mãn Tâm không chỉ giỏi ăn nói mà còn có idea. Cô ấy đã từng thực tập ở ngân hàng thế giới, biết được quá trình và trọng tâm của việc xin phép những hạng mục như thế này”. Hà Thiên Vĩ nhún vai: “Chị họ tôi nói như thế cũng tốt, không lãng phí tài năng của Mãn Tâm. Hơn nữa nếu hồi ấy cô ấy không đến ngân hàng thế giới thực tập thì có lẽ sẽ không đến Đồng Cảng. Đây là vòng tuần hoàn của cuộc sống, đã được sắp đặt từ trước. Ok, chị tôi có chút tin vào số mệnh”.

Đào Đào hỏi: “Tôi nhớ là anh đã từng nói chị họ của anh và chị Mãn Tâm là bạn rất thân”.

Hà Thiên Vĩ gật đầu: “Họ học cùng đại học, năm thứ nhất đã quen nhau rồi”.

“Thế chị ấy có biết người trong tim chị Mãn Tâm là người thế nào không? Có lẽ chính là người đàn ông đã ôm chị ấy mà tôi nhìn thấy năm ngoái. Lúc ấy chị ấy khóc rất thảm thiết, vì sao người đó không chịu ở lại bên cạnh chị ấy nhỉ?”.

Đào Đào nêu ra một loạt câu hỏi khiến Hà Thiên Vĩ không kịp trả lời. Anh khoanh tay, cau mày khó chịu: “Trẻ con, hỏi nhiều như thế làm gì?”.

“Anh cũng không biết đúng không?”. Đào Đào khoái chí: “Có phải là anh đã từng hỏi chị anh, chị anh cũng nói với anh là: ‘Trẻ con, hỏi nhiều như thế làm gì?’”.

Hà Thiên Vĩ giơ tay đánh cô, hai người lại ầm ĩ cả lên.

“Tôi đi xem xem có phải sửa lại mái nhà không”. Tề Dực dọn sạch bãi biển: “Lát nữa hai người đưa bọn trẻ về”.

“Nếu muốn sửa lại chỗ Mãn Tâm ở, tốt nhất là nói với cô ấy một tiếng”. Hà Thiên Vĩ nhắc nhở: “Lần trước tôi có ý tốt giúp cô ấy dọn dẹp, muốn thay lan can, vứt chậu hoa làm bằng vỏ ốc cũ đi, cô ấy chạy đến thùng rác lục lại mang về, một thời gian dài không thèm để ý đến tôi”.

Bước lên cầu thang, gió tinh nghịch lượn vòng trong vườn, mấy bông hoa đại xòe cánh rơi xuống bụi cỏ, viền cánh hoa màu trắng đã có chút úa vàng nhưng gần nhụy thì vẫn còn vàng non mơn mởn.

Thái Mãn Tâm ngồi cạnh chiếc bàn dài gần cửa sổ, trước mặt là một tập tài liệu và mấy cuốn sách tiếng Anh. Cô buộc tóc cao, dùng một chiếc kẹp tóc kẹp mái trên đỉnh đầu, đeo chiếc kính viền đen. Tề Dực đi vào bếp, pha một ấm trà hoa đặt trước mặt cô.

“Ồ, cảm ơn”. Thái Mãn Tâm ngẩng đầu: “Quên bẵng đi mất, bây giờ mới thấy khát”.

“Còn phải làm nhiều thứ không?”. Tề Dực ngồi xuống cạnh cô.

“Bình thường, những thứ có thể viết được thì đã viết gần hết, còn một vài thuật ngữ tôi không chắc chắn, đã gửi thư hỏi bạn học ở Mỹ rồi, nhờ họ tìm những tư liệu liên quan rồi giúp tôi gọt giũa một chút”.

“Thiên Vĩ nói là đơn xin tài trợ một hạng mục về môi trường?”.

“Ừm, thực ra là một công trình rất lớn, phía Đồng Cảng chỉ là một hạng mục trong toàn bộ kế hoạch mà thôi, đề cập đến việc khôi phục môi trường sinh thái ở Đồng Cảng và các khu vực xung quanh, bao gồm giám sát chất lượng nước, tái sinh rừng ngập mặn…”. Thái Mãn Tâm đẩy kính: “Vốn dĩ bên này có vùng đất ngập nước và hệ thống bãi bùn sinh thái, có điều vì mấy năm trước đắp đê ngăn biển nên bị phá hoại nghiêm trọng. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách người trong vùng chỉ vì cái trước mắt, chỉ theo đuổi lợi ích kinh tế. Có ai không muốn cải thiện cuộc sống của mình cơ chứ? Chỉ là không có sự quy hoạch và hỗ trợ hợp lý mà thôi”.

“Nghe rất ý nghĩa, có chuyện gì tôi có thể giúp được không?”. Tề Dực lật xem đống tài liệu trên bàn: “Nói ra thì mấy năm nay tôi cũng tiếp xúc với một vài tổ chức phi chính phủ quốc tế”.

“Đi làm việc?”.

“Không, làm tình nguyện viên”.

“Thật sao? Giống kiểu đến những quốc gia và khu vực nghèo khó sinh sống một thời gian?”. Thái Mãn Tâm gập laptop lại: “Tôi nghe nói có người đến châu Phi và Ấn Độ, rất ý nghĩa. Nhưng cũng cần dũng khí rất lớn. Từ chức, rời xa người thân, không có nguồn thu nhập kinh tế ổn định”.

“Tôi ở Quý Châu một thời gian, Ấn Độ cũng đi rồi, vẫn chưa đến châu Phi”. Tề Dực cười: “Tôi đã xin nhưng họ không cần tôi. Về sau tôi đến châu Âu một thời gian, giúp một tổ chức phi chính phủ đề ra kế hoạch bước đầu cho một hoạt động ở châu Á”.

“Như thế đã rất truyền kỳ rồi”. Thái Mãn Tâm chống cằm: “Đôi khi bất chấp ánh mắt của người xung quanh để làm những việc mình muốn làm cần phải có quyết tâm và dũng khí to lớn”.

“Chẳng phải cô cũng vậy sao?”.

“Tôi?”. Cô ngẩng đầu, mỉm cười lắc đầu: “Tôi đang trốn chạy”.

“Có một số chuyện không thể trốn chạy mãi được, phải đối mặt mới được”.

“Anh cho rằng con người nhất định có thể chiến thắng bản thân sao?”.

“Có thể chiến thắng sự yếu đuối của mình, nhưng…”. Tề Dực đứng dậy, bước đến gần cửa sổ: “Cho dù đi tới bao nhiêu nơi, tiếp xúc với nghèo đói hay chết chóc đều không bằng chiến thắng nỗi hổ thẹn của bản thân. Bởi vì điều đó cần sự bù đắp chứ không phải là chiến thắng”.

Hai ngày sau đoàn khảo sát của quỹ môi trường đến Đam Hóa. Thái Mãn Tâm và các nhân viên làm việc ở Đồng Cảng cùng bắt xe đi đón. Hà Thiên Vĩ nghe nói Tề Dực cũng đi cùng nên tỏ ra bất mãn, không ngừng phàn nàn: “Vì sao phải cho anh ta đi, tiếng Anh của anh ta đâu có ra gì?”.

“Tôi cần người ở đây trông nom nhà nghỉ. Cậu đến lâu rồi nên thông thạo tình hình”. Thái Mãn Tâm ngọt nhạt khuyên nhủ: “Cậu ở lại đây khiến tôi yên tâm hơn là người khác”.

“Tóm lại em không định đưa anh đi”. Hà Thiên Vĩ liếc nhìn Tề Dực: “Có điều cũng phải thôi. Anh ta mới đến được bao lâu? Cái gì cũng không biết”.

“Đúng vậy, cậu cũng biết đây là nơi quan trọng nhất đối với tôi, cậu sẽ trông nom tốt nhà nghỉ. À, còn có Đào Đào”.

“Mẹ em cũng sắp về rồi”. Đào Đào bĩu môi: “Mẹ nói đang lễ tạ ở núi Phổ Đà, có lẽ ngày mai ngày kia sẽ về, đâu cần cái đuôi chăm sóc em. Anh ta không ức hiếp em là em đã tạ ơn trời đất rồi”.

Hà Thiên Vĩ nắm chặt tay, giáng một cú xuống đỉnh đầu của cô.

Thái Mãn Tâm và Tề Dực đi thuyền, bắt đầu xuất phát từ đảo Lệ. Đã có người lái xe chờ ở bến Đồng Cảng, đoàn người cùng tiến về Đam Hóa. Trên đường đi, mọi người trong đoàn đưa cho Mãn Tâm số liệu mới. Cô sửa lại một vài chi tiết trong báo cáo. “Hôm nay gặp đoàn khảo sát, nghe ý kiến chỉ đạo của họ, sau đó tôi gọt giũa lại rồi đưa cho mọi người. Hy vọng là có thể giúp một chút cho đơn thỉnh cầu của mọi người”.

“Cái gì mà giúp một chút?”. Người đàn ông trung niên với nước da ngăm đen lớn tiếng cười: “Nếu cô không ở đây thì chúng tôi mới giống như đàn ong vỡ tổ loạn hết cả lên”.

Thái Mãn Tâm gượng cười, gục đầu vào thành xe, sắc mặt tái nhợt.

“Khó chịu à?”. Tề Dực hạ cửa xe xuống: “Có phải là say xe không?”.

Cô gật đầu: “Có lẽ là do lúc nãy đọc tài liệu trên xe”.

“Hai ngày hôm nay cô cũng không nghỉ ngơi, buổi sáng lại không ăn gì”. Anh vỗ vai lái xe: “Người anh em, lát nữa phiền cậu dừng lại bên đường một lát, tôi đi mua chút gì ăn”.

“Không cần đâu, tôi sợ sẽ nôn”. Thái Mãn Tâm xua tay.

“Tôi mua cho cô cốc nước mía, cũng có thể do bật điều hòa, không khí không lưu thông, uống nước lạnh sẽ dễ chịu hơn một chút”.

Tề Dực xuống xe ở bên đường, lái xe quay lại cười: “Mãn Tâm, anh bạn này của cô rất lo cho cô đấy, nắm lấy cơ hội nhé!”.

“Đâu có? Chúng tôi mới quen nhau không lâu”. Cô dựa vào cửa sổ, mỉm cười liếc nhìn hình bóng của Tề Dực: “Anh ấy đã đi đến rất nhiều nơi, còn làm tình nguyện viên chăm sóc những người bị nạn, vì thế rất biết cách chăm sóc người khác”.

Cô hạ cửa kính xuống, gối đầu trên tay nằm bò trên cửa sổ: “Rẽ vào đường này là thị trấn Bạch Sa đúng không”.

“Đúng vậy, trong dự án có nhắc đến tái sinh rừng ngập mặn, chính là vùng đất ngập nước ở vùng sông này”.

“Vâng, tôi biết rồi”. Thái Mãn Tâm gật đầu.

“Lần này đoàn khảo sát cũng đến điều tra nghiên cứu”. Người đàn ông trung niên nói: “Thị trấn tuy không lớn nhưng gần đây có phiên chợ mỗi tháng một lần, cũng rất náo nhiệt”.

“Trước đây tôi đã từng đến đó một lần, cũng gặp phiên chợ”. Thái Mãn Tâm khẽ nhắm mắt: “Nơi đây cũng thay đổi rất nhiều, có thêm nhiều chỗ chờ xe. Mấy năm trước vẫn phải đứng dưới trời nắng, bắt xe đi qua Đam Hóa và Đồng Cảng”.

“Ồ, nói vậy thì chắc là cô đã đến thị trấn Bạch Sa rồi”. Lái xe ngoảnh đầu: “Nghe nói cô quen Giang…”.

Người đàn ông trung niên ho hai tiếng: “Tề Dực về rồi, khởi động xe đi”. Sau đó quay sang phía Mãn Tâm, chân thành xin lỗi: “Người trẻ tuổi nói năng không giấu giếm, đừng nghĩ nhiều”.

“Không sao”. Cô mở cửa giúp Tề Dực: “Vốn dĩ tôi cũng không có gì phải giấu giếm, chỉ là không muốn nhắc đến mà thôi”.

Nước mía tươi ngon cho thêm chút đá, ngọt mát dễ chịu. Thái Mãn Tâm nhấp một ngụm, áp cốc nhựa lên trán, cái nóng tan đi, cũng không thấy hoa mắt chóng mặt nữa. Cô vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Phong cảnh trên đoạn đường này đã quá quen thuộc. Hai bên đường núi xanh biển biếc đan xen nhau, không lâu nữa sẽ xuất hiện đường hầm tối và dài. Cho dù đã đi bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể xua đi ấn tượng đầu tiên. Dường như vẫn gối đầu trên vai anh vờ ngủ. Bờ vai vững chãi, tai và má áp vào chiếc áo phông cotton của anh, cảm nhận được những phập phồng khe khẽ từ hơi thở của anh.

Sau khi yêu tha thiết, ngạc nhiên nhận ra mình nhớ từng chi tiết nhỏ của lần đầu gặp gỡ. Không biết là thần kỳ mở ra cánh cửa của ký ức, lục tìm những manh mối cất giữ trong tim hay là tô điểm lại từng quãng thời gian ở bên anh trong nỗi nhớ nhung vô hạn.

Lông mày của cô nhíu lại, rồi lại dịu xuống, sau đó lại nhíu lại. Tề Dực giơ tay, cuối cùng kìm nén được ý muốn ôm cô vào lòng. Anh nhớ lại dáng vẻ của cô ba năm trước. Hai má căng tròn trẻ trung, đầy đặn nhưng lại có cái cằm nhọn, cái mũi thẳng. Cô cười rất tươi, mắt và lông mày cong lên. Bờ môi khẽ mở ra dường như muốn tâm sự điều gì đó, cho dù có chút lưỡng lự nhưng không giấu được niềm vui sướng, hạnh phúc ngập tràn trong tim.

Đó là dáng vẻ đẹp nhất của một người con gái khi hết lòng nhớ về người mà mình cảm mến.

Đến khách sạn mà đoàn khảo sát dừng chân, Cục Lâm nghiệp Đam Hóa đã đón khách từ sân bay, đang làm thủ tục nhận phòng. Thái Mãn Tâm chào hỏi mọi người, giới thiệu sơ qua về Tề Dực rồi yên lặng ngồi một bên, nghe những người khác trao đổi về tiến độ công việc.

Có một số chủ đề Tề Dực không biết rõ đầu đuôi, khẽ hỏi Mãn Tâm. Cô cúi người giải thích từng vấn đề một. Qua vai của cô, Tề Dực bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông tóc nâu thân hình cao lớn trước quầy lễ tân. Anh ta cứ nhìn về phía Mãn Tâm, cảm giác mình bị phát hiện nên thong thả bước lại.

“Là người cô quen à?”. Tề Dực hỏi.

Thái Mãn Tâm quay người, ngạc nhiên đứng dậy.

“Michelle, quả nhiên là em, không ngờ lại gặp em ở đây”. Người đàn ông giơ tay ra.

“Oliver, lâu lắm không gặp”. Cô mỉm cười bắt tay anh ta: “Em cũng không ngờ sẽ gặp anh ở đây”.

“Anh đến tổ chức phi chính phủ này hơn một năm rồi, lúc ở Bắc Kinh anh còn nghĩ, không biết có gặp em ở một góc phố ồn ào nào đó không?”.

“Sau khi về Trung Quốc em sống ở Đồng Cảng. Cuộc sống ở đây rất nhàn nhã”.

“Cũng có lý. Nếu em thích cuộc sống phồn hoa thì hồi ấy đã ở lại Mỹ”. Oliver cười: “Chả trách báo cáo ở đây chuyên nghiệp hơn những nơi khác, thì ra là có em”.

Nhân viên lễ tân làm xong thủ tục, các bạn gọi Oliver ra lấy thẻ.

“Buổi tối đi uống một ly nhé”. Anh ta nói: “Còn nữa, những bộ phim Trung Quốc em để lại anh đã xem hết rồi, em phải giới thiệu vài bộ nữa”.

“Nói chuyện thì được, uống rượu thì không”. Thái Mãn Tâm mỉm cười lắc đầu: “Em cai lâu rồi”.

“Tốt, như thế rất tốt cho em”. Trước khi đi Oliver nhìn Tề Dực một lúc rồi lịch sự mỉm cười.

“Mãn Tâm, cô quen anh chàng ngoại quốc kia à?”. Có người không hiểu cuộc đối thoại giữa họ nên ngẩng đầu hỏi.

“Hồi thực tập ở ngân hàng thế giới có quen, coi như là đồng nghiệp, có điều cấp bậc của anh ta rất cao”.

“Anh ta là cố vấn khoa học cao cấp nhất trong đoàn khảo sát lần này”. Mọi người bàn tán xôn xao: “Cô quen thì dễ nói chuyện rồi”.

“E là không được thêm điểm đâu”. Thái Mãn Tâm nhún vai: “Anh ta rất nghiêm khắc. Có điều đơn của chúng ta rất có ưu thế, mọi người không cần lo lắng”.

Cô quay về chỗ ngồi, mím môi, thần người trong giây lát.

“Có muốn nghỉ một lát không, tôi làm phiên dịch cũng được”. Tề Dực hỏi: “Tôi sẽ nói với họ cô không được khỏe”.

“Anh nhận ra sao?... Không sao, tôi không cần tránh Oliver, anh ta không phải là người hẹp hòi”. Thái Mãn Tâm ngừng một lát: “Chúng tôi đã từng tìm hiểu nhau”.

“Cô không sao thì tốt, đừng có ép mình”.

“Tôi biết rồi”. Thái Mãn Tâm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Hình như không có chuyện gì giấu được anh”.

“Có phải là tôi quá nhiều chuyện không?”.

“Không, tôi cũng không định giấu anh cái gì. Cảm giác anh giống như bạn cũ, rất đáng tin cậy. Có lẽ vì anh đã từng làm tình nguyện viên? Khiến người ta cảm thấy rất thân thiện”.

Buổi chiều tổ công tác giới thiệu sơ qua về quy hoạch dự án. Ăn tối xong, Thái Mãn Tâm cùng mọi người trong đoàn Đồng Cảng đến nhà khách Cục Lâm nghiệp. Oliver vẫy tay với cô: “Có thể xin chút thời gian của em, đưa anh đi xem xung quanh được không?”.

“Muốn đi đâu?”.

“Tùy thôi, cuộc sống của người trong vùng, chợ đêm, cái gì cũng được. Bắc Kinh, Thượng Hải quốc tế hóa hết rồi, anh nghĩ có lẽ thành phố nhỏ giống với Trung Quốc trong tưởng tượng của anh hơn”.

“Một đề nghị rất hay”. Một chuyên gia khác của đoàn khảo sát nói: “Tính cả tôi nữa”.

“Tôi cũng đi với mọi người”. Tề Dực đứng dậy.

Chợ đêm đầy ắp tiếng người cười nói, rất nhiều người dân ra ngoài hóng mát, bốn người không thể đi hàng ngang. Tề Dực và một người nữa đi trước. Thái Mãn Tâm và Oliver đi chậm lại, giữ một khoảng cách.

Hai người trò chuyện với nhau, nói về tình hình gần đây, bỗng nhiên Oliver hỏi: “Anh ta là nguyên nhân em rời xa anh sao?”.

“Không phải, anh ấy là bạn bình thường thôi”. Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Em không ở bên người ấy”.

“Anh không muốn nhiều chuyện nhưng cũng tò mò. Anh chỉ muốn xem xem người mà em nói “không thể nào quên được” là người như thế nào, hoặc là người nào khác có thể khiến em quên anh ta”.

“Em không quên anh ấy. Vì thế bây giờ em sống một mình, sẽ không bồng bột như thế nữa”.

“Thế thì anh cũng được coi là rất may mắn rồi”. Oliver cười: “Vì sự bồng bột của em, ít ra trong mấy tháng ấy chúng ta có thể ở bên nhau. Hồi ấy anh bắt đầu học tiếng Trung, vốn dĩ muốn gây bất ngờ cho em nhưng em lại nói lời chia tay”.

Thái Mãn Tâm cười: “Anh là một nhà khoa học cảm tính”.

“Nhưng sau đó ông trời cho anh một điều bất ngờ”. Oliver nói: “Cô giáo tiếng Trung thứ hai bây giờ là vợ chưa cưới của anh”.

“Đúng là tin tốt lành, chúc mừng anh!”.

Oliver có chút bùi ngùi: “Đôi khi anh nghĩ, số phận thật sự rất kỳ diệu. Dường như những gập ghềnh trở ngại trước đó là để dẫn lối cho bạn đến bên cạnh một nửa đích thực của mình”.

Sau khi đưa hai người về khách sạn, Tề Dực và Thái Mãn Tâm bước ra cửa lớn, đi men theo con đường rợp bóng cây về nhà khách của Cục Lâm nghiệp. Hai bên là hai hàng gừa, cành lá đan xen, che lấp cả con đường, lá cây khẽ đung đưa trong gió.

“Ăn chút gì đó nhé”. Tề Dực đề nghị: “Lúc nãy khi ăn tối cô chỉ ngồi phiên dịch, không động đũa gì cả”.

“Ok, tôi biết có một chỗ có món nướng rất ngon”. Thái Mãn Tâm đưa anh rẽ vào một con phố, đến cạnh một ngôi trường, quả nhiên có rất nhiều gian hàng nhỏ.

“Lát nữa hết giờ tự học, rất nhiều học sinh sẽ ra đây ăn. Hàu và thịt bò nướng than ở đây rất ngon”.

Nước chấm có pha hành, gừng băm nhỏ, thịt bò được lật đi lật lại, nước ứa ra tỏa mùi thơm ngào ngạt.

“Có một người bạn trước đây đã từng học cấp ba ở đây”. Thái Mãn Tâm nói: “Vì quá nghịch ngợm, thường xuyên bị thầy cô phạt đứng hoặc là chạy quanh sân vận động”.

“Hồi nhỏ tôi rất tò mò không biết cảm giác bị phạt đứng sẽ như thế nào”. Tề Dực cười: “Tôi đã thử gây họa hai lần, nhưng thầy cô đều không truy cứu”.

“Chắc chắn anh là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, sao thầy cô lại nỡ phạt anh chứ”. Thái Mãn Tâm nhìn sân vận động bên trong lan can: “Người bạn ấy của tôi nói, trong mắt thầy cô anh ấy là người thường xuyên vi phạm kỷ luật. Anh ấy thà phải chạy vòng quanh sân vận động chứ không muốn ngồi tự học trong lớp. Nhưng sau này anh ấy cũng tinh ranh hơn, mỗi lần nghịch ngợm lại kéo thêm một hai học sinh ưu tú, thông thường thầy cô sẽ nể tình tha cho”.

Hai người nói chuyện trên trời dưới biển. Lúc trả tiền Thái Mãn Tâm ngăn Tề Dực: “Để tôi mời anh, lúc nãy phải cảm ơn anh”.

“Cảm ơn cái gì?”.

“Cho tôi và Oliver nói chuyện riêng với nhau”. Thái Mãn Tâm nói: “Biết bây giờ anh ấy sống hạnh phúc, tôi rất vui”.

Đêm ấy cô mơ một giấc mơ rối bời. Dường như vẫn đang ở Mỹ, cuối tuần cùng đồng nghiệp uống rượu ở bar, chạy lên sân khấu hát bài Ánh trăng nói hộ lòng em. Oliver lấy saxophone(*) từ chỗ ban nhạc đệm đàn cho cô. Trong lúc hoảng hốt, người chơi guitar lại là Giang Hải. Anh dựng cây guitar xuống đất, dây đàn tung ra, nhìn về phía cô. Cô lớn tiếng cười nói với mọi người, chạy đến bên cạnh Oliver, ngửa cổ uống cạn một cốc Martini(**), sau đó dựa vào vai anh ta. Hai người nắm tay, ôm nhau, khung cảnh biến thành con đường rộng lớn vắng lặng. Oliver cúi đầu hôn cô. Cô không tránh né, hai tay vòng qua cổ anh. Giang Hải vác túi đàn đi lướt qua họ, vẻ mặt rất lạnh lùng.

(*) Saxophone là nhạc cụ thuộc loại kèn thổi bằng mồm, có loa, bằng đồng thau, do Adolphe Sax sáng chế năm 1840.

(**) Martini là một loại cocktail được nhiều người biết đến với danh hiệu “Vua của các loại cocktail”.

Dường như Thái Mãn Tâm lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn mình và người đàn ông tóc nâu hôn nhau da diết. Còn Giang Hải không ngoảnh đầu lại, càng đi càng xa.

Thái Mãn Tâm giật mình bừng tỉnh, khóe mắt ươn ướt. Cô ôm đầu gối, cảm giác ngực đau tức. Tất cả đều là giấc mơ đảo lộn thời gian không gian. Nhưng cho dù là trong mơ, anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng ấy.

Tất cả những khoảnh khắc lãng mạn, ấm áp chẳng qua chỉ là ảo tưởng tự lừa mình lừa người mà thôi.