Ta là Thực Sắc - Chương 051. Mơ ước tha thiết nữ thượng vị 2

 Suy tư hi lâu, rt cc tôi rút ra kết lun. Thnh h ly trước kia nht đnh là loại người xấu xa, đầu óc đen tối, tri qua vô s kinh nghim cho nên có th rút ra kinh nghim t trong thc tin.
Sau này khi tôi k chuyn này vi hn, Thnh h ly cười ti nghiêng ng m hoc.
Sau đó, tôi bi vì li nói không cn thn này mà b hn đè đến N ln.
Kỳ tht, tình yêu công s này còn có mt đim không tt khác, Thnh h ly không có vic gì đu thích câu dn tôi.
Thc s là câu dn a.
Mi ln không có bnh nhân, hn đu dui chân qua chm chm c sát trên chân nh ca tôi. Mà thân người hn ngi nghiêm chnh ging như không h có chuyn gì xy ra.
Tư thế đó, đng tác đó, mê hoc tiu tâm can ca tôi đp “bùm bùm”, hn không th bnhào qua lt qun hn xung, “ngao ngô” mt tiếng nut hn vào bng.
Còn có khi hn cm bnh án đi ti, làm ra dáng v cùng tôi tho lun tình hình bnh nhân. Lúc này, Thnh h ly thường cúi thp thân mình, c ý phun hơi th chính mình vào gáy ctrn tri ca tôi. Mà mt bàn tay thì c ý vô tình chà xát trên lưng tôi. Ngón tay kia đến chnào cũng châm lên mt ngn la nh. Tôi b hòa tan trong nháy mt. 
Thế nhưng sau này tôi phát hin ra, hn chng qua là thích xem v mt ca tôi khi ny sinh ham mun. Nói cách khác, hn ch ph trách đt la không ph trách dp la.
Không có đo đc ngh nghip.
Tôi hn đến nga răng, li bi vì  trong bnh vin, không th phát tác được, ch có thnhn ni.
Nhưng mà, nhn ni ca con người cũng có gii hn.
Hôm nay, sau khi Thnh h ly li ln na bi câu dn tôi, tôi bo phát ri.
Mc dù vn trong thi gian đi làm. 
Mc dù ngoài ca thnh thong vn có người qua li. 
Mc dù lão vin trưởng có th ti mà không báo trước. 
Nhưng mà tôi vn bo phát.
Tôi dùng mt tay kéo Thnh h ly đến góc ti trong phòng. Đó là góc chết, người bên ngoài không th nhìn thy gì.
Tôi ép Thnh h ly  trên tường, híp na con mt nhìn hn.
Xung quanh đôi mt nh dài ca hn có vng sáng như hoa đào, m hoc lan tràn.
Cái mũi thng thanh tú ca hn hơi vnh lên, phác ha trong không trung mt đ cong đp đ.
Môi mng mng nước, đường nét tinh tế trên khuôn mt, mi mt điu đu là tai ha ln đi vi ph n.
Còn có yết hu ca hn, không ngng di đng, như là mt con thú dc vng.
“Ngươi mun làm gì?” đuôi lông mày Thnh h ly giương lên như liu rũ mt nước, dp dn gn lên sóng nước.
Tôi không nói chuyn.
Nhưng trên môi lại n ra mt n cười, trong đôi mt xinh đp ca hn, phn chiếu n cười xinh đp ca tôi.
Sau đó là tiếng khóa kéo chuyn đng, chm rãi chuyn đng.
Âm thanh êm du kia là s khi đu ca dc vng.
Tiếp theo, tay ca tôi t ch m khóa kéo tiến vào, cm gc r h ly ca hn. 
Ánh mt ca tôi nhìn thng Thnh h ly, mà tay ca tôi thì cám d hn.
Tôi t tn vut ve, làm cho tiu h ly trong tay t t tr nên nóng rc, tr nên cng rn, căng đy bàn tay tôi.
Hô hp ca Thnh h ly bt đu lây nhim nóng lên, không còn thăng bng. Thân th hn cũng dao đng theo hô hp.
Ánh mt kia bt đu m mt. Sc dc m mt.
Thân mình Thnh h ly t đng da sát v phía tôi, mun đòi hi nhiu hơn.
Đây đúng là kết qu tôi mun thy.
Lúc này tôi dùng tc đ sét đánh không kp bưng tai rút tay li, trong nháy mt chy đến ca phòng, đng thng, ôm tay, cười hì hì nhìn hn.
Lúc này, Thnh h ly cui cùng cũng hiu được, tôi là dùng gy ông đp lưng ông.
Ánh mt hn híp li nguy him. Nhưng tôi cũng không s, dù sao t khi quen biết hn ti nay, tên này ánh mt cũng “híp li nguy him” bao nhiêu ln.
“Hàn Thc Sc, li đây.” Hn nói như ra lnh, ging nói vn chưa tan hết dc vng.
Tôi vy vy ngón tay, làm ra b dáng rt đáng đánh, nói: “Bác sĩ Thnh, th li khó lòng thun theo….Còn na, khuyên ngươi trong ba giây sa sang qun áo mình ngay ngn li.” 
“Vì sao?” Thnh h ly hi.
Tôi làm như vô ti nhìn hn. Đương nhiên, “làm như” chính là làm như.
Tôi nói: “Bi vì, lp tc s có người đến.”
Nói xong, ánh mt Thnh h ly li híp li nguy him.
Tôi nói gì y nh, có phi là “híp li nguy him” bao nhiêu ln ri không.
Tôi không đ ý hn, lp tc đng  ca hướng v hành lang ngoc, nói: “Tiu Lưu, ngươi đến đây mt chút, ta có chuyn mun nói vi ngươi.”
Tôi cn nói rõ ràng là, gi phút này khóa qun Thnh h ly còn m rng. Mà tiu h ly cũng không có mm nhũn xung, đang t khóa kéo m rng ngng đu lên.
Mà h sĩ Tiu Lưu tôi gi kia, đúng là n nhân tám chuyn nht bnh vin, bt c chuyn xu ca ai cũng có th b nàng tuyên cáo đến c thành ph đu biết.
Gi d mà nói, nếu b nàng bt gp, danh d Thnh h ly xác đnh chc chn khó bo toàn.
Cho nên, Thnh h ly đem tiu h ly nhét vào trong qun, sau đó kéo khóa kéo. Đáng tiếc tc đ quá nhanh, trong lúc vi vã mc li, không cn thn, đem đu tiu h ly kp ly. 
Bình thường rãnh khóa kéo kp ngón tay cũng có th khiến người ta đau đến chy nước mt. Mà gi phút này tiu h ly b kp chính là tiu đ đ yết nht trên cao thp toàn thân hn.
Lúc này Thnh h ly kêu lên mt tiếng đau đn, trong nháy mt trên trán toát ra vô s mhôi lnh, tí tách nh xung. 
Tiếp theo, tôi búng ngón tay, thu hút thành công s chú ý ca Thnh h ly, sau đó, li chm rãi nói: “Tht ngi, nhìn nhm ri, người kia không phi Tiu Lưu. Cho nên, ngươi đng st rut a, c t t nhét.”
Trong nháy mt, mt Thnh h ly biến hóa by sc.
Đúng vy, đ cam vàng lc lam chàm tím.

Sau đó, tôi nhc đôi giày cao gót by tc, nghênh ngang kiêu ngo đi khi phòng.
Tôi cười lưu luyến, tôi cười đc ý, cu c đi được vui v, tiêu dao.
C như vy, thi gian ta như dòng sui nh, trong lúc tôi và Thnh h ly đu trí đu dũng cùng vi OOXX chm rãi trôi đi. Hôm nay Sài Sài gi tôi ra, mun tôi cùng vi nàng đi gii thích vi Kiu bang ch.
Tôi kinh ngc: “Đã lâu như vy, mày còn chưa có gii thích ư?”
Mt na các lý do đưa ra cũng rt hp lý: “Gn đây thường xuyên bay, thi đim ngh ngơi có đi qua nhà hn mt ln nhưng hn không có nhà, tao cũng không có bin pháp a.”
Không có cách nào, tôi ch có th đi cùng nó, bt quá cũng tt, có th thun tin tr v xem xét mt chút xem nhà ca tôi có b đa nh ăn mày làm đo ln lung tung hay không. My hôm nay, va tan ca đã b Thnh h ly tìm c kéo v nhà hn, tôi cũng đã lâu không quay vnhà.
Đu tiên là đi ti nhà tôi, bi vì Sài Sài còn mun chun b tâm tình mt chút.
Ca m ra, lin nghe mt tiếng đàn violon du dương truyn đến. Âm nhc đó uyn chuyn nh nhàng, ta như dòng nước chy t nhiên mà trôi vào tai người, khiến cho tế bào toàn thân đu cm thy thư thái.
Thành ng nói như thế nào, đúng ri, “nhiu lương tam nht”. (trích t câu “Dư âm nhiu lương, tam nht bt tuyt” – dư âm qun quýt trên xà nhà, ba ngày vn chưa dt.)
Tiếng đàn này hin ti quanh qun trn nhà nhà tôi, đoán chng ba ngày không dt.
Va đi vào va nhìn, phát giác đa nh ăn mày đang đng trước ca s sát mt đt, nghiêng mt bên v phía chúng tôi, đu nghiêng nghiêng, tp trung chuyên chú kéo đàn violon.
Hn mc áo sơ mi T shirt màu xanh nht vi qun hưu nhàn vàng nht, nhìn qua có chút gy yếu.
Là kiu gy yếu thuc loi nam hài đc bit có.
Tuy rng tôi gi hn là đa nh ăn mày nhưng cho dù trong thi đim nghèo đói hay là hin ti, tôi vn cm nhn được trên người hn có khí cht quý tc. Tôi thy không phi loi khí cht sang trng ca người có tin mà là kiu thanh cao ưu nhã chân chính t trong xương ct.
Ba đi mi có th bi dưỡng nên mt quý tc. 
Hn nghe thy tiếng đng, quay đu li, nhìn thy chúng tôi mt đ hng.
Ngượng ngùng ri, qu nhiên là mt đa nh.
Tôi nói: “Vì sao c gng hết sc vn nghe không hiu được thế này? Này, kéo mt bài Côn nh khúc ca Châu Kit Luân đi.”
Vì thế, đa nh li b tôi chc gin thành công, hn mng: “Âm si” (ngu dt v âm lut)
Tôi không thèm so đo vi hn, chy nhanh nhìn xung quanh.
Tht là không th nhìn được na, ti phòng bếp cht đy chén đĩa dơ, không biết đã bao nhiêu ngày không ra sch.
Ngoài ra, đ dùng trong nhà, tt c đu bám bi bm, nói không biết bao nhiêu ngày mi dn sch được.
Nhưng mà còn may là đa nh cũng không làm ln xn đ vt này n ca tôi, mi th đch cũ, mt centimet cũng không b dch chuyn.
Coi như là mt đa tr có gia giáo.
Nhưng mà tôi còn phi nói hn vài câu: “Ngươi không có tay sao?”
“Có ý gì?” Hn nhíu mày nhìn tôi.
Tôi th dài, nói: “Đi thiếu gia, phòng  này bn như vy, chng l ngươi không th quét tước mt chút sao, tay ngươi ngoi tr ăn cơm ngoi tr kéo khúc g kia ca ngươi thì còn có th làm gì?”
Li này chm đến gii hn ca đa nh, hn còn nghiêm túc sa cha, nói: “Bà lão, đây không phi khúc g, đây là đàn violon, nhưng cũng không phi cây đàn violon bình thường.”
Tôi nhìn đàn violon trên tay hn, đt nhiên v đu chính mình: “A, ta nh ri!”
Đa nh thy b dáng này ca tôi thì rt vui mng, tưởng rng gp được tri âm, vi hi: “Thế nào, ngươi cũng biết cây đàn này?”
“Không phi như vy, ta ch là,” tôi chm rãi nói: “Ta nghĩ ra tay ngươi còn có th làm nhng gì – lau bình c vi t an i.”
Nghe vy, mt đa nh đ ri xanh, xanh ri li đ, ging như cái đèn xanh đ.
Cho nên nói, con người là phi so sánh.
Thnh h ly kia lúc b tôi chc tc, mt có th biến thành cu vng. Mà đa nh ăn mày này, ch có th biến thành đèn xanh đ
Đây là ch thua kém, tu hành không đ a.
Sài Sài nhân lúc tôi và tên ăn mày nh đang nói chuyn, b chy lên ban công, nhướn cnhìn lu dưới xem Kiu bang ch có nhà hay không.
Dù sao đây cũng là nhà ca tôi a, chung quy cũng không th không qun, vì thế, tôi gi đa nh vào phòng bếp, ra lnh: “Đi, đem nhng bát đĩa này thu dn ty ra cho sch s.”
“Ta không biết ra.” Đa nh nhún nhún vai.
Câu tr li ca hn chín là trong ý liu ca tôi. Nhìn đôi tay sng an nhàn sung sướng ca đa nh đó lin biết, đa nh này trước kia hoàn toàn chưa tng làm vic nhà.
Đúng là không phi ai cũng s biết t bé, không biết, tôi có th dy hn.
Nh đến lúc đu, con chó Mao Mao, sng vt ca nhà tôi t mt nhi đng không biết ln nh li bt lương tr thành mt thiếu niên tt có th ngm dép chy li khi ch nhân v nhà, đu là do mt tay tôi dy ra nha.
Ch s thông minh ca đa nh ăn mày dù sao cũng cao hơMao Mao.
Cho nên, đi vi hn tôi rt có lòng tin. 
Nhưng mà tôi li đánh giá quá cao năng lc đng th (kh năng làm vic tay chân) ca đa nhỏ này.
Tôi nói: “Đu tiên, ra xà bông trước.”
Hn gt gt đu, đ thng na chai vào bên trong.
Tôi vã m hôi.
Tôi nói: “Tiếp theo, đem chén đĩa bn bỏ vào trong nước.
Hn gt gt đu, đem chén đĩa bn toàn b th vào trong nước, sau đó xoay người bước đi.
Thì ra hn cho rng xà bông s t đng làm sch du cn.
M hôi tôi tuôn như thác.
Tôi nói: “Ra sch chúng dưới vòi nước mt ln.”
Hn gt gt đu, đem chng chén đĩa đt dưới vòi nước chy mt chút, lin ly ra.
Tôi thành Thành Cát Tư Hãn.
Tôi nói: “Tt, ly chén đĩa đó ra, ct vào trong ngăn t.”
Hn gt gt đu, nhưng bưng đi không được hai bước, chân trượt mt cái.