Ta là Thực Sắc - Chương 051. Mơ ước tha thiết nữ thượng vị 2
Suy tư hồi lâu, rốt cục tôi rút ra kết luận. Thịnh hồ ly trước kia nhất định là loại người xấu xa, đầu óc đen tối, trải qua vô số kinh nghiệm cho nên có thể rút ra kinh nghiệm từ trong thực tiễn.
Sau này khi tôi kể chuyện này với hắn, Thịnh hồ ly cười tới nghiêng ngả mị hoặc.
Sau đó, tôi bởi vì lời nói không cẩn thận này mà bị hắn đè đến N lần.
Kỳ thật, tình yêu công sở này còn có một điểm không tốt khác, Thịnh hồ ly không có việc gì đều thích câu dẫn tôi.
Thực sự là câu dẫn a.
Mỗi lần không có bệnh nhân, hắn đều duỗi chân qua chầm chậm cọ sát trên chân nhỏ của tôi. Mà thân người hắn ngồi nghiêm chỉnh giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Tư thế đó, động tác đó, mê hoặc tiểu tâm can của tôi đập “bùm bùm”, hận không thể bổnhào qua lột quần hắn xuống, “ngao ngô” một tiếng nuốt hắn vào bụng.
Còn có khi hắn cầm bệnh án đi tới, làm ra dáng vẻ cùng tôi thảo luận tình hình bệnh nhân. Lúc này, Thịnh hồ ly thường cúi thấp thân mình, cố ý phun hơi thở chính mình vào gáy cổtrần trụi của tôi. Mà một bàn tay thì cố ý vô tình chà xát trên lưng tôi. Ngón tay kia đến chỗnào cũng châm lên một ngọn lửa nhỏ. Tôi bị hòa tan trong nháy mắt.
Thế nhưng sau này tôi phát hiện ra, hắn chẳng qua là thích xem vẻ mặt của tôi khi nảy sinh ham muốn. Nói cách khác, hắn chỉ phụ trách đốt lửa không phụ trách dập lửa.
Không có đạo đức nghề nghiệp.
Tôi hận đến ngứa răng, lại bởi vì ở trong bệnh viện, không thể phát tác được, chỉ có thểnhẫn nại.
Nhưng mà, nhẫn nại của con người cũng có giới hạn.
Hôm nay, sau khi Thịnh hồ ly lại lần nữa bỉổi câu dẫn tôi, tôi bạo phát rồi.
Mặc dù vẫn trong thời gian đi làm.
Mặc dù ngoài cửa thỉnh thoảng vẫn có người qua lại.
Mặc dù lão viện trưởng có thể tới mà không báo trước.
Nhưng mà tôi vẫn bạo phát.
Tôi dùng một tay kéo Thịnh hồ ly đến góc tối trong phòng. Đó là góc chết, người bên ngoài không thể nhìn thấy gì.
Tôi ép Thịnh hồ ly ở trên tường, híp nửa con mắt nhìn hắn.
Xung quanh đôi mắt nhỏ dài của hắn có vầng sáng như hoa đào, mị hoặc lan tràn.
Cái mũi thẳng thanh tú của hắn hơi vểnh lên, phác họa trong không trung một độ cong đẹp đẽ.
Môi mỏng mọng nước, đường nét tinh tế trên khuôn mặt, mỗi một điều đều là tai họa lớn đối với phụ nữ.
Còn có yết hầu của hắn, không ngừng di động, như là một con thú dục vọng.
“Ngươi muốn làm gì?” đuôi lông mày Thịnh hồ ly giương lên như liễu rũ mặt nước, dập dờn gợn lên sóng nước.
Tôi không nói chuyện.
Nhưng trên môi lại nở ra một nụ cười, trong đôi mắt xinh đẹp của hắn, phản chiếu nụ cười xinh đẹp của tôi.
Sau đó là tiếng khóa kéo chuyển động, chậm rãi chuyển động.
Âm thanh êm dịu kia là sợ khởi đầu của dục vọng.
Tiếp theo, tay của tôi từ chỗ mở khóa kéo tiến vào, cầm gốc rễ hồ ly của hắn.
Ánh mắt của tôi nhìn thẳng Thịnh hồ ly, mà tay của tôi thì cám dỗ hắn.
Tôi từ tốn vuốt ve, làm cho tiểu hồ ly trong tay từ từ trở nên nóng rực, trở nên cứng rắn, căng đầy bàn tay tôi.
Hô hấp của Thịnh hồ ly bắt đầu lây nhiễm nóng lên, không còn thăng bằng. Thân thể hắn cũng dao động theo hô hấp.
Ánh mắt kia bắt đầu mờ mịt. Sắc dục mờ mịt.
Thân mình Thịnh hồ ly tự động dựa sát về phía tôi, muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Đây đúng là kết quả tôi muốn thấy.
Lúc này tôi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút tay lại, trong nháy mắt chạy đến cửa phòng, đứng thẳng, ôm tay, cười hì hì nhìn hắn.
Lúc này, Thịnh hồ ly cuối cùng cũng hiểu được, tôi là dùng gậy ông đập lưng ông.
Ánh mắt hắn híp lại nguy hiểm. Nhưng tôi cũng không sợ, dù sao từ khi quen biết hắn tới nay, tên này ánh mắt cũng “híp lại nguy hiểm” bao nhiêu lần.
“Hàn Thực Sắc, lại đây.” Hắn nói như ra lệnh, giọng nói vẫn chưa tan hết dục vọng.
Tôi vẫy vẫy ngón tay, làm ra bộ dáng rất đáng đánh, nói: “Bác sĩ Thịnh, thứ lỗi khó lòng thuận theo….Còn nữa, khuyên ngươi trong ba giây sửa sang quần áo mình ngay ngắn lại.”
“Vì sao?” Thịnh hồ ly hỏi.
Tôi làm như vô tội nhìn hắn. Đương nhiên, “làm như” chính là làm như.
Tôi nói: “Bởi vì, lập tức sẽ có người đến.”
Nói xong, ánh mắt Thịnh hồ ly lại híp lại nguy hiểm.
Tôi nói gì ấy nhỉ, có phải là “híp lại nguy hiểm” bao nhiêu lần rồi không.
Tôi không để ý hắn, lập tức đứng ở cửa hướng về hành lang ngoắc, nói: “Tiểu Lưu, ngươi đến đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tôi cần nói rõ ràng là, giờ phút này khóa quần Thịnh hồ ly còn mở rộng. Mà tiểu hồ ly cũng không có mềm nhũn xuống, đang từ khóa kéo mở rộng ngẩng đầu lên.
Mà hộ sĩ Tiểu Lưu tôi gọi kia, đúng là nữ nhân tám chuyện nhất bệnh viện, bất cứ chuyện xấu của ai cũng có thể bị nàng tuyên cáo đến cả thành phố đều biết.
Giả dụ mà nói, nếu bị nàng bắt gặp, danh dự Thịnh hồ ly xác định chắc chắn khó bảo toàn.
Cho nên, Thịnh hồ ly đem tiểu hồ ly nhét vào trong quần, sau đó kéo khóa kéo. Đáng tiếc tốc độ quá nhanh, trong lúc vội vã mắc lỗi, không cẩn thận, đem đầu tiểu hồ ly kẹp lấy.
Bình thường rãnh khóa kéo kẹp ngón tay cũng có thể khiến người ta đau đến chảy nước mắt. Mà giờ phút này tiểu hồ ly bị kẹp chính là tiểu đệ đệ yếu ớt nhất trên cao thấp toàn thân hắn.
Lúc này Thịnh hồ ly kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt trên trán toát ra vô số mồhôi lạnh, tí tách nhỏ xuống.
Tiếp theo, tôi búng ngón tay, thu hút thành công sự chú ý của Thịnh hồ ly, sau đó, lại chậm rãi nói: “Thật ngại, nhìn nhầm rồi, người kia không phải Tiểu Lưu. Cho nên, ngươi đừng sốt ruột a, cứ từ từ nhét.”
Trong nháy mắt, mặt Thịnh hồ ly biến hóa bảy sắc.
Đúng vậy, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Sau đó, tôi nhấc đôi giày cao gót bảy tấc, nghênh ngang kiêu ngạo đi khỏi phòng.
Tôi cười lưu luyến, tôi cười đắc ý, cầu cả đời được vui vẻ, tiêu dao.
Cứ như vậy, thời gian tựa như dòng suối nhỏ, trong lúc tôi và Thịnh hồ ly đấu trí đấu dũng cùng với OOXX chậm rãi trôi đi. Hôm nay Sài Sài gọi tôi ra, muốn tôi cùng với nàng đi giải thích với Kiều bang chủ.
Tôi kinh ngạc: “Đã lâu như vậy, mày còn chưa có giải thích ư?”
Một nửa các lý do đưa ra cũng rất hợp lý: “Gần đây thường xuyên bay, thời điểm nghỉ ngơi có đi qua nhà hắn một lần nhưng hắn không có nhà, tao cũng không có biện pháp a.”
Không có cách nào, tôi chỉ có thể đi cùng nó, bất quá cũng tốt, có thể thuận tiện trở về xem xét một chút xem nhà của tôi có bị đứa nhỏ ăn mày làm đảo lộn lung tung hay không. Mấy hôm nay, vừa tan ca đã bị Thịnh hồ ly tìm cớ kéo về nhà hắn, tôi cũng đã lâu không quay vềnhà.
Đầu tiên là đi tới nhà tôi, bởi vì Sài Sài còn muốn chuẩn bị tâm tình một chút.
Cửa mở ra, liền nghe một tiếng đàn violon du dương truyền đến. Âm nhạc đó uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như dòng nước chảy tự nhiên mà trôi vào tai người, khiến cho tế bào toàn thân đều cảm thấy thư thái.
Thành ngữ nói như thế nào, đúng rồi, “nhiễu lương tam nhật”. (trích từ câu “Dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt” – dư âm quấn quýt trên xà nhà, ba ngày vẫn chưa dứt.)
Tiếng đàn này hiện tại quanh quẩn trần nhà nhà tôi, đoán chừng ba ngày không dứt.
Vừa đi vào vừa nhìn, phát giác đứa nhỏ ăn mày đang đứng trước cửa sổ sát mặt đất, nghiêng một bên về phía chúng tôi, đầu nghiêng nghiêng, tập trung chuyên chú kéo đàn violon.
Hắn mặc áo sơ mi T shirt màu xanh nhạt với quần hưu nhàn vàng nhạt, nhìn qua có chút gầy yếu.
Là kiểu gầy yếu thuộc loại nam hài đặc biệt có.
Tuy rằng tôi gọi hắn là đứa nhỏ ăn mày nhưng cho dù trong thời điểm nghèo đói hay là hiện tại, tôi vẫn cảm nhận được trên người hắn có khí chất quý tộc. Tôi thấy không phải loại khí chất sang trọng của người có tiền mà là kiểu thanh cao ưu nhã chân chính từ trong xương cốt.
Ba đời mới có thể bồi dưỡng nên một quý tộc.
Hắn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy chúng tôi mặt đỏ hồng.
Ngượng ngùng rồi, quả nhiên là một đứa nhỏ.
Tôi nói: “Vì sao cố gắng hết sức vẫn nghe không hiểu được thế này? Này, kéo một bài Côn nhị khúc của Châu Kiệt Luân đi.”
Vì thế, đứa nhỏ lại bị tôi chọc giận thành công, hắn mắng: “Âm si” (ngu dốt về âm luật)
Tôi không thèm so đo với hắn, chạy nhanh nhìn xung quanh.
Thật là không thể nhìn được nữa, tại phòng bếp chất đầy chén đĩa dơ, không biết đã bao nhiêu ngày không rửa sạch.
Ngoài ra, đồ dùng trong nhà, tất cả đều bám bụi bặm, nói không biết bao nhiêu ngày mới dọn sạch được.
Nhưng mà còn may là đứa nhỏ cũng không làm lộn xộn độ vật này nọ của tôi, mọi thứ đều ởchỗ cũ, một centimet cũng không bị dịch chuyển.
Coi như là một đứa trẻ có gia giáo.
Nhưng mà tôi còn phải nói hắn vài câu: “Ngươi không có tay sao?”
“Có ý gì?” Hắn nhíu mày nhìn tôi.
Tôi thở dài, nói: “Đại thiếu gia, phòng ở này bẩn như vậy, chẳng lẽ ngươi không thể quét tước một chút sao, tay ngươi ngoại trừ ăn cơm ngoại trừ kéo khúc gỗ kia của ngươi thì còn có thể làm gì?”
Lời này chạm đến giới hạn của đứa nhỏ, hắn còn nghiêm túc sửa chữa, nói: “Bà lão, đây không phải khúc gỗ, đây là đàn violon, nhưng cũng không phải cây đàn violon bình thường.”
Tôi nhìn đàn violon trên tay hắn, đột nhiên vỗ đầu chính mình: “A, ta nhớ rồi!”
Đứa nhỏ thấy bộ dáng này của tôi thì rất vui mừng, tưởng rằng gặp được tri âm, vội hỏi: “Thế nào, ngươi cũng biết cây đàn này?”
“Không phải như vậy, ta chỉ là,” tôi chậm rãi nói: “Ta nghĩ ra tay ngươi còn có thể làm những gì – lau bình cổ với tự an ủi.”
Nghe vậy, mặt đứa nhỏ đỏ rồi xanh, xanh rồi lại đỏ, giống như cái đèn xanh đỏ.
Cho nên nói, con người là phải so sánh.
Thịnh hồ ly kia lúc bị tôi chọc tức, mặt có thể biến thành cầu vồng. Mà đứa nhỏ ăn mày này, chỉ có thể biến thành đèn xanh đỏ.
Đây là chỗ thua kém, tu hành không đủ a.
Sài Sài nhân lúc tôi và tên ăn mày nhỏ đang nói chuyện, bỏ chạy lên ban công, nhướn cổnhìn lầu dưới xem Kiều bang chủ có nhà hay không.
Dù sao đây cũng là nhà của tôi a, chung quy cũng không thể không quản, vì thế, tôi gọi đứa nhỏ vào phòng bếp, ra lệnh: “Đi, đem những bát đĩa này thu dọn tẩy rửa cho sạch sẽ.”
“Ta không biết rửa.” Đứa nhỏ nhún nhún vai.
Câu trả lời của hắn chín là trong ý liệu của tôi. Nhìn đôi tay sống an nhàn sung sướng của đứa nhỏ đó liền biết, đứa nhỏ này trước kia hoàn toàn chưa từng làm việc nhà.
Đúng là không phải ai cũng sẽ biết từ bé, không biết, tôi có thể dạy hắn.
Nhớ đến lúc đầu, con chó Mao Mao, sủng vật của nhà tôi từ một nhi đồng không biết lớn nhỏ lại bất lương trở thành một thiếu niên tốt có thể ngậm dép chạy lại khi chủ nhân về nhà, đều là do một tay tôi dạy ra nha.
Chỉ số thông minh của đứa nhỏ ăn mày dù sao cũng cao hơn Mao Mao.
Cho nên, đối với hắn tôi rất có lòng tin.
Nhưng mà tôi lại đánh giá quá cao năng lực động thủ (khả năng làm việc tay chân) của đứa nhỏ này.
Tôi nói: “Đầu tiên, rửa xà bông trước.”
Hắn gật gật đầu, đổ thẳng nửa chai vào bên trong.
Tôi vã mồ hôi.
Tôi nói: “Tiếp theo, đem chén đĩa bẩn bỏ vào trong nước.
Hắn gật gật đầu, đem chén đĩa bẩn toàn bộ thả vào trong nước, sau đó xoay người bước đi.
Thì ra hắn cho rằng xà bông sẽ tự động làm sạch dầu cặn.
Mồ hôi tôi tuôn như thác.
Tôi nói: “Rửa sạch chúng dưới vòi nước một lần.”
Hắn gật gật đầu, đem chồng chén đĩa đặt dưới vòi nước chảy một chút, liền lấy ra.
Tôi thành Thành Cát Tư Hãn.
Tôi nói: “Tốt, lấy chén đĩa đó ra, cất vào trong ngăn tủ.”
Hắn gật gật đầu, nhưng bưng đi không được hai bước, chân trượt một cái.