Thời gian hoa nở - Chương 17 - part 01
Chương 17: Không đọc bản gốc
Khi Thang Hi Hàn thông báo cho gia đình việc chuẩn bị kết hôn, việc gặp mặt của hai gia đình đã được sắp xếp vào đầu năm sau. Tiểu Viên có nói chuyện qua điện thoại với bố mẹ anh, họ có vẻ cũng là những con người dễ chịu, nhưng trong một lần nói chuyện điện thoại gần đây, mẹ Thang Hi Hàn nói với cô, cháu gái của bà, em họ của Thang Hi Hàn, cũng chính là cô em họ hờ khiến cho Tiểu Viên đau đầu không thôi – Cổ Tịnh sẽ đến nhà họ chơi vài ngày.
Tiểu Viên đặt điện thoại xuống, ngồi trên sofa ôm gối than vãn: “Em không thích con bé ấy, không thích, không thích! Thang Hi Hàn, anh biến thành siêu nhân diệt nó hộ em đi, được không? Em khó chịu quá!”
Thang Hi Hàn xua tay nói: “Anh cũng không thích nó. Như thế, em đã bớt buồn chút nào chưa?”
“Ừ, một chút…”
“Thiệt thòi cho em rồi, nhưng dù sao thì cũng là họ hàng thân thích, chúng mình chịu khó chút nhé, dù sao em cũng là chị dâu, rộng lượng một chút đi.”
Hôm Cổ Tịnh đến, Thang Hi Hàn nói với Tiểu Viên xin nghỉ làm một ngày để cùng đi đón cô. Tiểu Viên có vẻ không vui, cảm thấy cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng gì, có cần phải long trọng thế không? Thang Hi Hàn chỉ nói một câu đã khiến cô mặt mày hớn hở cùng đi. Anh nói: “Đừng có mà để quân địch có cơ hội gặp riêng anh chứ, chúng mình phải cùng nhau xuất hiện từ đầu tới cuối.”
Bãi đỗ xe chật kín, bọn họ lượn lờ vài vòng, khi gặp được Cổ Tịnh, cô ta xách chiếc túi đứng ở đó đợi từ trước, nét mặt có vẻ không vui, nhìn thấy hai người, tháo chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt xuống, hậm hực nói: “Em đứng ở đây một lúc lâu rồi, tia tử ngoại ở ngoài này nhiều, nếu hai người đến muộn một chút thì bảo em, em còn biết ngồi trong kia.”
Tiểu Viên hồ hởi nói: “Lúc em xuống máy bay gọi điện cho anh chị, anh chị đến rồi, nhưng bãi đỗ xe đông quá. Hành lý của em đâu, để bọn chị cầm giúp.”
Cổ Tịnh cắn môi, khóe miệng khẽ cười: “Cần gì thì mua nấy thôi, bây giờ còn ai rỗi hơi mang nhiều đồ như vậy làm gì.”
Thang Hi Hàn cau mày, Tiểu Viên bấu bấu góc áo anh, ý rằng anh không cần nói nhiều, rồi lại nói với Cổ Tịnh: “Thế chúng ta về thôi.”
Trên đường tới bãi đỗ xe, Thang Hi Hàn không nói gì, Cổ Tịnh có nói chuyện với anh vài lần, anh chỉ ậm ừ trả lời. Cổ Tịnh tức tối với anh, còn Tiểu Viên thì càng mặt mày xầm xì.
Đối với Tiểu Viên mà nói, đây đúng là một ngày đi chơi chán đến cực độ.
Tiểu Viên cầm điện thoại nhắn tin, điện thoại của Thanh Hi Hàn rung lên, nhìn thấy người nhắn là Tiểu Viên, anh liếc nhìn cô, khẽ cười.
“Không cần phải tức, cười nhiều lên. Nhẫn nhịn! Anh nói với em thế còn gì.”
“Ừm, là anh nói, nhưng không nhẫn nhịn được.”
“Không nhẫn nhịn được thì nhẫn lại từ đầu, em không muốn mẹ anh không thích em…”
“Không sao đâu, em còn có anh mà.”
Hai người họ âm thầm nhìn nhau khẽ cười, tiếng báo tin nhắn tít tít luân phiên rung lên, Cổ Tịnh hình như cũng nhận ra, sắc mặt càng trở nên xám xịt, nhìn hai con người đi đằng sau, coi cô như vật cản đường, như không khí, còn mình thì thân mật, rồi lên tiếng: “Không chơi nữa, về thôi.”
Xe tới trạm đổ xăng, Cổ Tịnh nói: “Em khát quá.” Tiểu Viên nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng bách hóa, nói: “Để chị đi mua.”
Trên xe chỉ còn lại Thang Hi Hàn và cô, cô hỏi: “Sắp kết hôn rồi à?”
“Ừ.” Thang Hi Hàn đáp.
“Anh không thấy là hơi nhanh sao? Anh quen chị ta được mấy ngày chứ?”
“Không đâu, bọn anh rất tốt. Tịnh Tịnh, cảm ơn em đã hỏi han.”
Khuôn mặt Cổ Tịnh hơi ửng đỏ: “Tại sao chứ? Từ nhỏ em đã thích anh, anh cũng biết mà, em có điểm gì không bằng chị ta chứ, thậm chí em còn quen anh trước chị ta…” Giọng cô hơi đứt quãng.
Trong một giây, Thang Hi Hàn im lặng. Khi anh vừa bước vào đại gia đình này, cô và những người thân của cô đã cho anh hơi ấm của tình thương và sự chào đón. Cô luôn đối với anh rất tốt. Điều này, anh hoàn toàn hiểu.
“Tịnh Tịnh, tình yêu không thể dùng lý lẽ để nói được, càng không có phân biệt sớm và muộn. Vả lại, nếu nói sớm hay muộn, thì anh quen cô ấy trước khi quen em, trước cả khi anh biết tình yêu là gì. Anh quen cô ấy hai mươi mấy năm rồi, tình cảm của bọn anh không vội vàng chút nào.”
Cô ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt như đang có ngọn lửa cháy bừng bừng: “Không thích em cũng có cần phải tìm mấy cái cớ ngớ ngẩn đấy không? Chẳng phải là ông cụ nhà anh lên cơn lẩm cẩm tìm cho anh sao? Anh đã hỏi qua ý kiến của chú dì chưa? Anh có biết thái độ mọi người thế nào không? Anh có biết là đến hiệu trưởng Tiêu cũng ngạc nhiên khi thấy anh đi cùng chị ta không? Anh không quan tâm, không có nghĩa là những khoảng cách ấy không tồn tại. Anh không nhìn thấy, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng chị ta chẳng là cái gì cả, không giống chúng ta, chị ta chỉ là một đứa thuộc tầng lớp hạ đẳng.”
Tiểu Viên đứng chôn chân ngoài cửa xe, nghe từ đầu tới cuối những lời vừa rồi.
Thang Hi Hàn bước xuống xe đẩy cô vào, giúp cô thắt dây an toàn, khẽ cười rồi vỗ nhẹ vào má cô, chỉ vào chai nước trên tay cô, nói: “Em cứ giữ lấy mà uống.”
Anh vào xe, nắm lấy bàn tay đang run bần bật của Tiểu Viên, lạnh lung nói với Cổ Tịnh: “Đi xuống.”
Cổ Tịnh nghiến răng bước xuống xe, đóng sầm cửa xe lại. Thanh Hi Hàn mặt lạnh tanh, cho xe nổ máy, phóng vụt đi.
Về đến nhà, Thang Hi Hàn khẽ ôm cô vào lòng, Tiểu Viên nũng nịu nói: “Thang Hi Hàn.”
Thang Hi Hàn có chút căng thẳng, sợ rằng từ miệng cô lại phát ra mấy chữ như từ bỏ, rồi không tin tưởng anh. Từng dây thần kinh trong người như căng lên: “Hả?”
Cô vùi mặt vào ngực anh nói: “Em mệt rồi.”
Hả, tại sao lại vẫn là câu này? Thang Hi Hàn bối rối trả lời: “Em lại mệt mỏi vì tình cảm của chúng ta à? Chẳng phải đã nói rồi sao, cho dù có chuyện gì đi nữa, cũng không được từ bỏ anh, không từ bỏ tình cảm của chúng ta một cách tùy tiện, không phải sao?”
Tiểu Viên dùng ngón tay chọc vào người anh: “Anh nói cái gì thế? Em nói, hôm nay đi cả ngày, rất mệt, em muốn tắm rồi đi ngủ.”
Nói xong, cô quay người bước đi. Thang Hi Hàn túm lấy cô: “Em dám trêu anh à?”
Tiểu Viên vênh mặt cười với anh: “Anh cũng phải tự tin về em chứ, phải không? Em có phải thiểu năng đâu?”
“Em ngốc như thế, đương nhiên anh phải lo rồi.”
“Thang Hi Hàn.”
“Hả?”
“Anh bảo Cổ Tịnh có đi kể tội với mẹ anh không? Có nghĩ cách báo thù không? Còn nữa, liệu có thuê người đánh em không?”
“Nó đâu phải là xã hội đen, đồ thiểu năng.”
Tiểu Viên cho rằng những điều cô lo lắng cũng không phải là không có lý do, suốt mấy ngày thấp thỏm, chỉ sau khi Thang Hi Hàn nói với cô rằng Cổ Tịnh đã về rồi, cô mới từ từ bình tâm trở lại.
Mục Mục hẹn Tiểu Viên đi mua sắm. Sau khi tan làm, Tiểu Viên đứng ở cổng bệnh viện chờ Mục Mục, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, quen thuộc bước tới. Có thể là ai? Cổ Tịnh!
Tim Tiểu Viên bắt đầu đập loạn xạ, con người này chẳng phải đã về rồi ư, sao bây giờ lại xuất hiện thế này? Ngẫm nghĩ lại, chỗ này đông người thế này, chắc cô ta không đến nỗi đánh ghen ở đây đâu nhỉ? Cô lo lắng nhìn tay người đang đi đến, vẫn may, ngoài chiếc túi hàng hiệu ra thì không còn vật gì khả nghi, nhưng còn trong túi thì sao?
Tim đập rộn ràng, vẻ mặt thoáng thay đổi, đối phương rõ ràng đã nhìn thấy cô, nhanh chóng bước đến trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Bọn tôi có việc tìm chị, có thời gián nói chuyện một lúc không?”
Tiểu Viên cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nụ cười thì hơi méo.
Cổ Tịnh đi cùng một cô gái khác, khuôn mặt thanh tú, sáng sủa. Cô gái đứng cạnh Cổ Tịnh, có vẻ như muốn nói gì rồi lại thôi. Nghe thấy câu trả lời ôn hòa của Tiểu Viên và ngữ khí lạnh lùng của Cổ Tịnh, người này hơi chau mày, giọng nhỏ nhẹ, nói: “Tịnh Tịnh, nói rõ với người ta…”
Lúc này Tiểu Viên mới để ý, hóa ra cô Cổ Tịnh này còn mang theo một người nữa, chả trách khí thế mạnh mẽ thế, hóa ra không phải một mình cô ta chiến đấu!
Cổ Tịnh tức tối di chân trên đất: “Ôi trời, chị Vi à, sao chị còn nói vậy làm gì? Để người khác bắt nạt đến thế này rồi…”
Tiểu Viên lặng người, bọn họ đang bày trò gì thế này? Chẳng phải trước kia cô ta thích Thang Hi Hàn sao? Sao bây giờ lại giống như đang giúp mỹ nhân kia nói điều phải trái? Cô gái kia chính là chị Vi? Tiểu Viên nhìn cô gái kia chằm chằm, không cao, không thấp, không béo, không gầy, giữa mùa đông mà ăn mặc vẫn thon thả và sang trọng.
Người đến là khách, không phải khách thì cũng không thể để người ta tức giận, Tiểu Viên mặt mày tươi cười, lịch sự nói: “ Nếu đã tìm tôi có việc, thì ngồi xuống rồi nói.”
Quán cà phê Di Di ở ngay cạnh bệnh viện, thôi cũng chẳng đến chỗ khác làm gì. Trà xanh vừa được đưa lên, Cổ Tịnh đã mở lời trước, đi thẳng vào vấn đề: “Chị có biết chị ấy là ai không? Thang Hi Hàn đã bao giờ nói với chị chưa?”
“Chị Vi” ngồi bên cạnh có vẻ hơi ngại ngùng, khẽ csứn môi, rõ ràng là không thoải mái. Tiểu Viên khẽ lắc đầu: “Anh ấy không nói gì với chị, em có gì muốn nói với chị thì cứ nói thẳng đi.”
Nghe những lời này của Tiểu Viên, “chị Vi” ngay lập tức biến thành quả cà tím héo, lông mày sụp xuống.
Cổ Tịnh nhấp một ngụm trà: “Đây là chị Vi, người từ nhỏ đã lớn lên cùng Thanh Hi Hàn, từ nhỏ đã được chúng tôi mệnh danh là đôi kim đồng ngọc nữ, hai người họ là bạn học từ hồi cấp hai, cấp ba rồi đại học, tình cảm rất tốt đẹp, nếu như không phải là chị, không phải là chị...”
Tiểu Viên nhìn khí thế của cô ta, chẳng hiểu đầu đuôi gì. Đúng là rất có tinh thần trượng nghĩa, giữa đường thấy việc bất bình chẳng tha, chỉ có điều, thời gian trước chính cô ta là người yêu đơn phương, sao bây giờ lại biến thành “anh hùng cứu mỹ nhân” rồi?
Tiểu Viên cảm thấy không biết nói gì, cô có thể nói gì được đây? Cái người tên “chị Vi” kia rõ ràng là một người con gái dịu dàng, đã ngồi một lúc lâu, nếu theo lý mà nói thì hôm nay cô ấy mới là người nói ở đây. Cổ Tịnh chỉ ngồi bên trợ giúp, thế nhưng tại sao cô ấy chỉ ngượng ngùng ngồi đó, không nói năng gì?
Một người con gái xinh đẹp như thế này, tính cách cũng không kênh kiệu, vênh váo như Cổ Tịnh, nếu quả thật Thang Hi Hàn đã từng thích cô ấy thì cũng là chuyện quá bình thường, nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút bối rối. Cô nghĩ ngợi, những lời Thang Hi Hàn nói hôm ấy mơ màng bay trở về, anh nói: “Đừng có mỗi lần có người nói này nói nọ, phản ứng đầu tiên của em là phủ định chính bản thân mình, và phủ định cả anh. Em không thể cho anh một thứ tình yêu như vậy, như vậy không đáng, đúng không nào?”
Cô nhớ rằng mình đã đồng ý với anh, nhớ rằng mình đã hứa sẽ luôn luôn ở bên anh. Nhưng nói là một chuyện, để thực hiện được thì cần phải cố gắng rất nhiều. Cô khẽ nhấc chiếc cốc lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi trả lời một cách bình tĩnh: “Thế thì sao? Vấn đề trọng tâm mà hai người muốn nói với tôi là...”
Cổ Tịnh đẩy đẩy người tên là “chị Vi”, nhưng cô ấy chỉ nhìn Cổ Tịnh một cách ngại ngùng, miệng mở ra định nói gì đó nhưng lại không mở lời được. Cổ Tịnh thấy cô ấy không nói gì, đành tiếp tục: “Tình cảm của bọn họ đã rất lâu bền, Thang Hi Hàn bây giờ ăn phải bùa mê thuốc lú, bị mỡ lợn làm cho mụ mị rồi, khoảng cách giữa hai người quá lớn, bản thân chị cũng biết, nếu đi tiếp nữa chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Vì thế, tôi khuyên chị tốt nhất hãy rời xa Thang Hi Hàn càng sớm càng tốt.”
Trên tay cô cầm cốc trà xanh, khẽ lắc nhẹ, từng lá trà xanh nõn nà bơi lội trong nước, nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp một ngụm, mùi hương của trà bay khắp không gian, vị trà như đọng lại mãi trong khoang miệng. Mùi vị này, những người thích sẽ từ từ tận hưởng, đợi cho vị của trà dần tan đi, một chút ngọt ngào sẽ ngưng lại nơi đầu lưỡi. Trước kia, Tiểu Viên không hiểu, cũng không uống loại thức uống này, còn Thanh Hi Hàn lại rất thích, ở nhà anh thường pha một cốc trà, Tiểu Viên thường trêu anh rằng, rùa biển sao không uống cà phê mà lại thích uống trà, không giống rùa, mà giống ba ba.
Hôm nay uống trà, tuy trước mặt là một nhân vật khiến cô khó lòng ứng phó, nhưng khi uống xong một ngụm, cô nhớ đến anh, nhớ đến câu trêu đùa của hai người về món trà, bất chợt cô khẽ cười. Trước nụ cười đầy bất ngờ của Tiểu Viên , Cổ Tịnh chỉ còn biết cười một cách yếu ớt, cổ vươn dài, ngồi thẳng dậy, vừa định mở lời thì điện thoại của Tiểu Viên vang lên. Mục Mục tới cổng bệnh viện không thấy Tiểu Viên đâu, gắt gỏng một hồi trong điện thoại, nhưng khi cô biết Tiểu Viên đang ở cùng người thân thích của Thang Hi Hàn, cơn giận liền lắng xuống, chỉ nói một câu “tớ đến ngay” rồi cúp máy.
Tiểu Viên chỉ mỉm cười không có biểu hiện gì, Cổ Tịnh rõ ràng là tức không chịu nổi, giật lấy chiếc túi hàng hiệu của cô ta đặt lên trên bàn. Tiểu Viên có chút lo lắng, định đánh ghen thật à? Chẳng ngờ dụng cụ đánh ghen lại là một tờ giấy mỏng manh.
Loại giấy này, Tiểu Viên không thể quen thuộc hơn, cả ngày đều nhìn thấy nó, là cái gì chứ? Hóa ra là một tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện!
Cổ Tịnh chẳng nhanh chẳng chậm đẩy tờ giấy xét nghiệm qua: “Chị Vi đã có thai rồi!”
“Chị Vi” lúc này cảm thấy rất không thoải mái, khẽ cử động trên ghế. Tiểu Viên nhìn cô ấy một cái rồi quay sang liếc nhìn tờ giấy xét nghiệm, nhấp một ngụm trà: “Ồ.”
Đôi lông mày rậm của Cổ Tịnh dướn cao, giọng khiêu khích: “Chị ồ một tiếng là xong à?”
Tiểu Viên nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc: “Vậy thì...chúc mừng nhé!”
Giọng Cổ Tịnh cao thêm mấy độ: “Này, chị ấy có thai rồi, là con của Thang Hi Hàn, chị ồ một tiếng thôi sao? Chị là lợn đấy à?”
Lông mày Tiểu Viên khẽ nhíu lại: “Tôi và cô ấy không quen biết, em nói với tôi cô ấy có thai rồi, ngoài chúc mừng ra tôi còn biết nói gì nữa đây? Còn việc có phải là con của Thang Hi Hàn hay không, thì Cổ Tịnh này, cô có xem phim Đài Loan bao giờ không?”
“Chị Vi” mở to đôi mắt long lanh, trừng trừng nhìn Tiểu Viên, Cổ Tịnh lấy làm lạ: “Có, làm sao?”
“Thế còn phim Hàn Quốc?” Tiểu Viên tiếp tục hỏi.
Cổ Tịnh lúc này chẳng hiểu gì, lúng túng nói: “Cũng có, chị đang muốn nói gì?”
Tiểu Viên tỏ ra trầm ngâm: “Cô chắc hẳn không xem bản gốc!”
Cổ Tịnh hình như đã hoàn toàn cứng họng: “Chị nói gì thế? Cái gì mà bản gốc? Này, chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy!”
“Kế hoạch vớ vẩn thế này, nếu quả thật tôi tin thì tôi không mang họ Chu, mà là họ Trư!” Tiểu Viên khẽ thở dài: “Những vở kịch như thế này, chỉ có trong phim Đài Loan, Hàn Quốc người ta mới tin. Nếu em xem bản gốc, nếu có tác giả nào dám cho một nhân vật nữ chính ngu ngốc thế này vào truyện mà không bị độc giả dìm cho chết mới là lạ!”
Cổ Tịnh nghiến chặt răng: “Chị hơi tự tin quá rồi đấy nhỉ? Làm sao chị có thể biết được là không thể có?”
“Chị Vi” ngồi bên cạnh lúc này mặt đã đỏ như gấc chín, mặt cúi gằm không nói một lời, đôi mắt đẹp lúc này dường như đã ngấn nuớc. Tiểu Viên đứng dậy, vẫy tay gọi Mục Mục, rồi nói tiếp với hai người: “Thực ra tôi chẳng tự tin điều gì cả, nhưng, tôi tin Thang Hi Hàn!”
Mục Mục bước đến nhìn thấy Cổ Tịnh và “chị Vi”, lông nhím đã xù lên, khuôn mặt gầm gừ, Tiểu Viên túm tay cô kéo ra ngoài, Mục Mục nói: “Chuyện gì thế này?”
Tiểu Viên mím môi, cười nói: “Hai kẻ ngốc không xem bản gốc!”
Con người là một loài động vật kỳ lạ, đôi khi những cảm xúc giấu kín trong lòng quá lâu, cũng giống như chăn ga gối đệm trong tủ quần áo vào mùa mưa phùn, rất dễ sản sinh nấm mốc, sẽ từng chút, tùng chút xuất hiện những đốm vàng. Nhưng chỉ cần bạn thường xuyên hong chúng dưới ánh mặt trời, chỉ cần bỏ công sức một buổi sáng thôi, chúng sẽ khiến bạn đến trong giấc giấc mơ cũng cảm nhận được mùi thơm của nắng.
Chào tạm biệt Mục Mục, Tiểu Viên trở về nhà, trong lòng có chút cảm giác bất an. Không phải bởi vì những lời nói của Cổ Tịnh và cái người tên “chị Vi” kia bất an, mà sự nghi ngờ và lo sợ của cô đối với Thang Hi Hàn hôm nay đã bị hai người kia khiến cô phải đối diện với nó. Vào thời khắc ấy, cô mang tình yêu của mình, lòng tin của mình thể hiện ra hết khiến người khác phải giật mình, nói đúng ra không chỉ những người đối diện, quan trọng nhất là chính bản thân cô.
Thứ cảm xúc phấn khích, kỳ lạ ấy như xiết lấy cô, cô bất chợt có một ý nghĩ rằng, lúc này cô chỉ muốn chạy ngay đến trước mặt anh, giống như một đứa trẻ cầm trên tay bảng thành tích học tập xuất sắc, việc nó muốn làm nhất là chạy về khoe với bố mẹ.
Điện thoại của anh gọi đến , cô vội vã nói: “Bao giờ anh về thế, em có việc muốn nói với anh.”
Anh bị sự vội vã của cô làm giật mình, rồi rất nhanh chóng trả lời, giọng vui vẻ: “Nhanh thôi, anh đang trên xe rồi, em đã nấu cơm chưa?”
Nấu rồi thì phải, hình như là nấu rồi, cô vừa về đã nấu luôn rồi, cô đã là một cô vợ đảm đang hoàn toàn đạt tiêu chuẩn rồi, đây là lời anh nói, cô gật đầu trả lời: “Nấu rồi.”
“Hôm nay đói quá, sắp về đến nhà rồi, anh sẽ vừa ăn vừa nghe em kể.”
“Vâng.” Tiểu Viên cúp điện thoại rồi lao ngay vào bếp, cơm thì nấu rồi, nhưng thức ăn thì sao...
Thang Hi Hàn vừa bước vào nhà đã ngửi thấy một mùi khét nồng, trong lòng như có gì đó vừa rơi đánh bịch, cái cô gái này chắc lại xào rau cháy rồi, xào cháy không quan trọng, nhưng chẳng biết cô ấy có làm bị thương mình không nữa.
Anh sốt ruột bước vào phòng bếp, nhìn thấy cô mắt đỏ ngầu quỳ trên đất lau chùi. Anh nhanh chóng kéo cô đứng dậy, cầm tay cô xem xét kỹ lưỡng: “Tay có bị bỏng chỗ nào không? Sao thế này? Mắt đỏ hết rồi đây này.”