Làm Dâu Nhà Ma - Chương 08

Chương 8: Du Thanh, cô em chồng khó gần

 

 

 

Sáng hôm sau, Yến Phi đi ra ngoài vườn, vươn vai ngáp dài:

 

“Ngủ đã thật!... Ủa, ai như bé Thanh thế nhỉ?”

 

Yến Phi nheo mắt nhìn ra xa, nơi lùm hoa đủ màu sắc xuất hiện bóng dáng cô bé Du Thanh.

 

“Bé Thanh, em tưới cây ư?”

 

Du Thanh xoay lại, gương mặt đang vui chợt chuyển sang khó chịu khi thấy Yến Phi. Nó không trả lời, tiếp tục công việc dở dang.

 

“Chà, hoa đẹp quá, chắc là nhờ bé Thanh chăm sóc đây!” – Yến Phi thích thú nhìn những bông hoa đang khoe sắc rực rỡ.

 

Du Thanh vẫn lầm lũi. Yến Phi thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh bảo:

 

“Anh Du Hạo đã khỏe rồi em không đi thăm anh trai à?”

 

Du Thanh bỏ mặc. Yến Phi tiếp:

 

“Bé Thanh rất thương anh Du Hạo đúng không?”

 

Du Thanh vẫn ngoan cố không mở miệng. Còn Yến Phi, đâu dễ dàng từ bỏ, đưa mắt sang chậu nước kế bên:

 

“Em tưới nước nhiều quá cây sẽ úng hết đó, không tốt đâu.”

 

Du Thanh dừng lại, cố kiềm sự bực bội, nói:

 

“Sao chị nói lắm vậy? Chị không thể để người khác yên à?”

 

Tuy câu nói ấy chẳng tốt đẹp gì nhưng Yến Phi lại bắt đầu thấy vui vì cô em chồng khó gần này cuối cùng cũng đã chịu mở miệng.

 

“Chị chỉ muốn góp ý thôi mà.”

 

“Tôi không cần! Chị đi chỗ khác đi!”

 

Du Thanh đứng dậy đến bên một lùm hoa khác tưới nước. Dĩ nhiên Yến Phi không bỏ cuộc nên lại mon men đến bên cạnh cô em chồng.

 

Đang tưới cây chợt Du Thanh nhắm mắt, cắn môi bực bội vì mái đầu của Yến Phi chen vào nhìn mấy bông hoa.

 

“Woa, ở đây có nhiều hoa lạ quá!”

 

“Chị làm gì vậy! Mau tránh ra!” – Du Thanh nói như gắt.

 

“Chị thấy khó hiểu lắm, tại sao trong vườn không hề có ánh nắng mặt trời mà hoa vẫn mọc tươi

tốt thế, em có thể nói chị biết không?” – Yến Phi cố tìm chủ đề để bắt chuyện.

 

“Tôi không rảnh!”

 

“Nào nói chị nghe đi! Nói đi!”

 

Vô cùng khó chịu trước sự nài nỉ của Yến Phi, Du Thanh quay qua:

 

“Một lát nữa chị Trúc Lam sẽ dùng ánh nắng nhân tạo để “sưởi” cho những cái cây trong vườn, được rồi chứ? Chị đừng làm phiền tôi nữa!”

 

Cô bé mười lăm tuổi lại bỏ đi sang bên khác. Yến Phi thì cười cười…

 

Du Thanh thật sự chịu hết nổi khi phía sau lưng Yến Phi cứ bám theo và không ngừng xuýt xoa:

 

“Hoa nhiều thiệt! Hoa nào cũng đẹp.”

 

“Này, chị bị gì vậy? Sao cứ đi theo tôi hoài thế?” – Du Thanh bực bội lắm.

 

Yến Phi nhún vai:

 

“Em nói lạ quá, chị đi ngắm hoa chứ đâu có bám theo em! Vậy hóa ra vì em để ý chị nên mới

nghĩ là chị đi theo à?”

 

“Chị…” – Du Thanh bị bí.

 

Nó tức giận quay đi lầm bầm. Hiểu điều ấy, Yến Phi cười gian. Bỗng, tiếng Trúc Linh gọi to:

 

“Cô chủ Yến Phi có muốn cùng chúng em đi siêu thị không ạ?”

 

“Có, chờ tôi một lát!” – Yến Phi hớn hở quay sang hỏi cô em chồng – “Bé Thanh, em cùng bọn chị đi siêu thị hen?”

 

“Buồn cười! Tại sao tôi phải đi cùng chị? Tôi đang bận...”

 

Chẳng để Du Thanh dứt câu là Yến Phi liền cầm lấy chậu nước trên tay cô bé đặt xuống đất rồi nắm tay nó kéo đi xềnh xệch.

 

“Buông ra! Chị làm gì vậy? Tôi không đi!” – Du Thanh vùng vẫy kịch liệt.

 

“Đi cho vui, tưới cây mãi buồn lắm! Vả lại, sáng nay trời không nắng, em nên tranh thủ ra ngoài hít thở khí trời.”

 

 

***

 

 

Ở siêu thị....

 

“Vậy cô chủ Yến Phi sẽ mua đồ cùng cô chủ Du Thanh nhé?” – Trúc Lâm bảo.

 

Yến Phi gật đầu cười. Khi ba cô hầu đã khuất bóng, Yến Phi nhìn qua bên cạnh thấy Du Thanh

khoanh tay mắt cứ lãng đãng đâu đó.

 

“Em sao vậy bé Thanh?”

 

“Chị còn hỏi à?” – Du Thanh xoay mặt lại tức tối – “Chị có biết phép lịch sự không mà lại làm thế với tôi?”

 

“Từ chối thành ý của người khác cũng là bất lịch sự đó bé Thanh!” – Yến Phi khoanh tay, bảo.

 

Du Thanh toan tranh cãi tiếp thì Yến Phi đã “tống” xe đẩy vào người nó:

 

“Thôi chị em mình cùng đi mua đồ!”

 

Dứt lời Yến Phi tung tăng đi lên trước để Du Thanh ở lại lòng bực mình:

 

“Chị ta sao lại như thế chứ?”

 

 

Vừa đi xem thực phẩm, Yến Phi vừa hỏi vui vẻ:

 

“Em thích món gì chị sẽ làm cho!”

 

“Không cần!”

 

“Em thích khoai tây không? Chị sẽ nấu canh khoai tây với nấm cho em!”

 

“Đã bảo không cần! Tôi chỉ ăn món chị Trúc Lam nấu thôi.”

 

“Hay là… em ăn thử món thịt bò hầm của chị nhé?”

 

“Tôi nói một lần nữa tôi không cần!!!”

 

Chợt, Yến Phi dừng lại, nói khẽ:

 

“Chị chỉ muốn nấu ăn cho em thôi mà…”

 

Du Thanh nhíu mày, còn chưa hiểu chuyện gì thì Yến Phi đột nhiên sụt sùi:

 

“Em không thể ăn món ăn của chị dù chỉ một lần sao? Em làm chị buồn quá!”

 

“Này, cái trò gì vậy? Sao chị lại như thế?”

 

“Chị thật sự muốn nấu ăn cho em.”

 

Hành động vừa nói vừa sướt mướt của Yến Phi khiến những người xung quanh bắt đầu chú ý.

Du Thanh lúng túng vì ánh mắt của họ đều dồn về phía nó.

 

“Này, chị hãy thôi đi!”

 

Yến Phi vẫn tiếp tục:

 

“Em không thích chị nấu ăn cho em sao?”

 

Vài tiếng xì xầm vang lên, Du Thanh dù rất bực nhưng đành nhún nhường:

 

“Được rồi, được rồi! Tùy chị, muốn nấu gì thì nấu, tôi sẽ ăn!”

 

Lập tức, Yến Phi cười toét miệng:

 

“Vậy chị sẽ nấu canh khoai tây hi hi!”

 

Thấy dáng vẻ yêu đời của chị dâu đáng ghét, Du Thanh cố nuốt giận.

 

Lúc hai chị em đi qua quầy thời trang, Yến Phi thấy Du Thanh cứ nhìn chằm chằm cái gì ở bên đó nên hỏi:

 

“Bé Thanh nhìn gì thế?”

 

Du Thanh khẽ giật mình, đáp bằng giọng khó chịu:

 

“Không liên quan đến chị!”

 

Yến Phi nhún người, nhìn sang quầy thời trang nọ.

 

 

***

 

 

Ở nhà họ Du, đến lúc dùng bữa trưa.

 

“Chà nhiều món quá!” – Du Phương reo lên thích thú,

 

“Hôm nay cô chủ Yến Phi làm bếp chính đó ạ. Hình như là vì cô chủ Du Thanh.” – Trúc Linh cười, bảo.

 

“Vì bé Thanh ư?” – Du Hạo ngạc nhiên.

 

Cùng lúc, Yến Phi từ nhà dưới đi lên, mang thêm vài đĩa thức ăn:

 

“Tránh ra nào! Đồ ăn nóng đó!”

 

Thấy những đĩa thức ăn lớn nhỏ được bày biện đầy bàn, bà chủ Du hỏi:

 

“Con nấu chi nhiều vậy Yến Phi? Nhà có bao nhiêu người đâu!”

 

“Mẹ à, lâu lâu con mới trổ tài mà, có gì mời ba chị em Trúc Linh dùng chung luôn cho vui.”

 

“Ừ, Yến Phi nói đúng, Trúc Linh, Trúc Lam, Trúc Lâm cùng ăn đi.”

 

“Dạ chúng em không dám.”

 

“Ba đứa cứ ngồi! Cô chủ Yến Phi đã lên tiếng mời rồi.” – Bà chủ Du ân cần.

 

Ba chị em Trúc Linh nhìn nhau xong đành ngồi xuống. Yến Phi mở nắp các đĩa thức ăn ra, mùi thơm bốc lên lan tỏa cả phòng ăn.

 

“Mọi người cứ ăn thoải mái trưa nay con có nấu mì cho mọi người nữa, món mì ở tiệm Tân

Quản nhé!”

 

“Woa, mùi gì mà thơm thế?” – Du Thiện chạy vèo đến bên bàn ăn hít hà hơi.

 

“Sao em không gọi chị Thanh xuống?” – Trông có mỗi thằng em út nên Du Phương nhìn ra phía sau nó, thắc mắc.

 

“Em gọi rồi nhưng chị í bảo không đói nên lát nữa sẽ xuống ăn sau cùng!”

 

Yến Phi nghĩ gì đấy liền lấy cái khay ra để bốn đĩa thức ăn lên đó.

 

“Con sẽ mang bữa trưa cho bé Thanh!”

 

“Cậu làm được chứ?”

 

Yến Phi nhìn Du Hạo cười:

 

“Ừm.”

 

…..

 

Trong phòng, Du Thanh chống tay lên bàn, vẻ mặt khó chịu:

 

“Đã bảo là tôi không đói mà!”

 

Yến Phi dọn lên bàn bốn đĩa thức ăn, nói vẩn vơ:

 

“Từ ngoài cửa chị nghe tiếng bụng em kêu thật lớn!”

 

Du Thanh liền lấy tay ôm bụng lại và rồi phát hiện ra mình đã trúng kế của chị dâu tinh nghịch này. Yến Phi cười:

 

“Thế là chị đoán đúng rồi nhé!”

 

Du Thanh quay mặt đi không nói. Bỗng, một chiếc mũ nhẹ nhàng đội lên đầu cô bé. Du Thanh kinh ngạc đưa mắt nhìn chị dâu.

 

“Chị đã thấy em nhìn chiếc mũ màu xanh da trời này lúc ở trong siêu thị. Em rất thích nó phải không?”

 

“Ai nói chứ?…”

 

“Lúc bằng tuổi em chị cũng thích đội mũ lắm.” – Yến Phi nhìn vào gương cất giọng khen – “Chà, bé Thanh đội mũ trông xinh ghê chưa! Nó rất hợp với em!”

 

Du Thanh ngẩn người một lúc rồi tháo mũ ra, bực mình:

 

“Vớ vẩn!”

 

Yến Phi hiểu ý nên bảo:

 

“Thôi, chị xuống dưới đây. Em phải ăn hết đó ngen.” 

 

Yến Phi rời khỏi phòng. Còn lại một mình Du Thanh nhìn chiếc mũ màu xanh rồi rón rén đến bên tấm gương lớn, khẽ khàng đội mũ lên đầu rồi ngắm mình trong gương. Bẽn lẽn, cô bé cười. Chợt Rột! Âm thanh của cái bụng đói kêu. Du Thanh trở lại bàn giương mắt vào mấy đĩa thức ăn… Nó dùng đũa gắp những sợi mì bỏ vào mồm.

 

“Cũng ngon…”

 

Từ nãy giờ, Yến Phi đứng ngoài cửa lén nhìn vào. Thấy dáng vẻ ăn ngon lành của cô em chồng, nó liền mỉm cười.

 

 

***

 

 

Chiều, Yến Phi đang chăm sóc mấy chậu hoa thì chợt thấy Du Thanh từ trong nhà bước ra.

 

“Chiều nay em có muốn ăn mì chị nấu nữa không?”

 

“Không cần! Tôi không thích!”

 

Yến Phi đặt tay lên môi, nghĩ ngợi:

 

“Vậy ư? Trưa nay tô mì của em là to nhất thế mà lại hết sạch… nhất!”

 

Nghe vậy Du Thanh tự dưng thấy hơi xấu hổ, lúng túng bảo:

 

“Vì tôi đang đói thôi. Điều đó không có nghĩa là tôi thích ăn mì của chị!”

 

“Ra thế! Vậy thì chị cứ nấu, khi nào em “đói” thì lại ăn hết nữa!”

 

Biết bị giễu, Du Thanh quay quoắt, hậm hực:

 

“Tôi đi lấy thư!”

 

Nhìn dáng đi gấp gáp của Du Thanh, Yến Phi cười khúc khích.

 

Mở cổng, đến hòm thư trước nhà, Du Thanh lầm bầm vì nhớ lại khi nãy bị chị dâu chọc:

 

“Đáng ghét thật!”

 

Chợt, giọng một người vang lên phía sau lưng: 

 

“Ê! Hôm nay mới chịu ra khỏi nhà hả?”

 

Du Thanh xoay ra sau, trước mặt là ba, bốn thằng con trai trạc tuổi đang cười cười gì đó.

 

“Nè, con nhỏ quái dị kia! Bộ nhà mày giàu lắm hay sao mà suốt ngày đóng kìn cửa thế hả? Đã

vậy còn cây cối um tùm y như ma!”

 

“Mấy người là ai? Sao tự dưng kiếm chuyện thế?” – Du Thanh hỏi.

 

“Bọn tao sống gần đây, thấy nhà mày chướng mắt quá! Còn mày, con gái gì mà chẳng thấy cười nói gì cả mặc toàn váy đen, bày đặt!”

 

Trước thái độ khinh miệt của mấy tên con trai, Du Thanh thở dài, vẻ chán nản:

 

“Hơi, dạo gần đây có nhiều kẻ dở hơi thật!”

 

“Mày nói ai hả con quái gở kia?” – Mấy tên nọ gào lên.

 

Du Thanh đóng nắp hòm thư lại, hướng ánh mắt xem thường vào chúng:

 

“Ai đang tức giận thì là người đó!”

 

“Mày…”

 

“Tôi không rảnh nói chuyện với những kẻ dở hơi!” – Du Thanh quay đi mở cổng.

 

Du Thanh toan bước vào trong thì Póc! Có cái gì đó bay đến trúng vào tay khiến nó nhăn mặt vì

đau.

 

“Sao hả? Ăn đạn đá đau không?”

 

Hóa ra là lũ con trai khi nãy ném đá.  

 

Du Thanh tức giận quay qua, còn chưa kịp làm gì thì một viên đá lại bay vèo đến và lần này hướng ngắm của nó chính là…

 

Bất ngờ bóng dáng ai đó lao ra rất nhanh, người ấy dùng thân mình che cho Du Thanh. Bốp! Viên đá trúng vào ngay đầu Yến Phi, nghe thật lớn. Du Thanh ngạc nhiên khi thấy gương mặt chị dâu đầy lo lắng:

 

“Có sao không bé Thanh?”

 

“Không… không… sao...”

 

“May quá!” – Yến Phi nhẹ người xong liền quắt mắt sang mấy tên nọ – “Tụi bây rảnh nhỉ? Ai cho ăn hiếp em tao?”

 

Du Thanh đưa mắt nhìn chị dâu khi nghe cụm từ “ăn hiếp em tao” phát ra từ miệng Yến Phi.

 

Những thằng con trai kia sợ sệt khi Yến Phi sắn tay áo, đe dọa:

 

“Gặp tao thì tụi bây tới số rồi! Tao đếm đến ba, đứa nào còn ở lại đây thì chết nhừ xương! Một,

hai…”

 

Chưa đợi đếm hết thì lũ con trai đã vọt lẹ. Yến Phi thở ra:

 

“Đồ nhóc tì!”

 

Yến Phi xoay qua thấy Du Thanh cứ nhìn mình không chớp.

 

“Này, em không sao thật chứ hả?”

 

Khẽ giật mình, Du Thanh quay mặt đi, lắc đầu. Đúng lúc ba cô hầu chạy ra. Trúc Lam hỏi ngay:

 

“Có chuyện gì vậy? Hai cô có sao không?”

 

“À, một đám nhóc định bắt nạt bé Thanh nhưng mà tôi ra kịp, chuyện đã không sao rồi.”

 

Trúc Lâm kêu lên:

 

“Trán cô chủ Yến Phi chảy máu rồi còn nói không sao?”

 

Tất cả thấy trên trán Yến Phi một dòng máu đỏ thẫm chảy dài. Con bé rờ trán:

 

“Có gì đâu, chuyện nhỏ.”

 

“Cô mau theo em vào băng bó vết thương.” – Trúc Lâm nắm tay cô gái kéo đi.

 

“Ừ từ từ, vết thương cũng nhẹ thôi…”

 

Ở phía sau, Du Thanh dõi theo bóng dáng Yến Phi. Chị dâu chảy máu là vì che cho nó.

 

“Cô chủ Yến Phi thương cô chủ Du Thanh quá phải không?” – Trúc Linh chợt lên tiếng vì biết cô chủ nhỏ này không thích chị dâu.

 

Du Thanh không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng, trong lòng xuất một dòng cảm xúc nào đấy.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3