Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 06 - Phần 1

Chương 6: Tồn tại hay không một tình yêu vĩnh cửu

Ngọc Loan không biết bơi nên uống một bụng nước, cũng may Vũ Phong nhảy xuống kịp thời nên không sao.

- Ngọc Loan, con không sao chứ? - Ba cô lao đến bên cô, nét mặt tái mét đầy hoảng hốt.

- Con không sao, ba đừng lo.

- Sao khi không con lại bị ngã xuống nước như thế? - Ba cô ngờ vực nhìn toàn thân cô ướt đẫm hỏi.

Ngọc Loan còn chưa kịp trả lời thì có một người phụ nữ đã lên tiếng trả lời thay cô:

- Tôi thấy chính mắt là cô gái kia đẩy cô ấy xuống.

Tất cả mọi người đều quét ánh mắt về phía Hà Trang, cô ta đang bơi vào bờ và được Tùng Quân đưa tay kéo lên. Nhìn thấy mọi ánh mắt hướng về mình, Hà Trang khựng lại. Ngay cả Vũ Phong cũng không ngờ mọi chuyện là như thế, anh đưa ánh mắt có chút tức giận nhìn Hà Trang. Hà Trang cũng có chút hốt hoảng. Quả thật lúc đó, cô tức giận, cũng muốn cho Ngọc Loan một bài học cho nên mới hất tay Ngọc Loan ra phía sau mình. Nhưng là cô không nghĩ đến, phía sau mình lại là một cái hồ bơi như thế.

Bàn tay đang đỡ lấy Hà Trang của Tùng Quân cũng rời đi, anh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc vô cùng. Hà Trang bỗng thấy run run đầy sợ hãi, cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở thành lớn như thế. Môi Hà Trang mấp máy muốn biện hộ nhưng lại không tìm được lời nào để nói cho rõ.

- Không phải đâu. Không phải là cô ấy đẩy con xuống đâu. - Ngọc Loan bèn lên tiếng biện hộ giùm cô ta. - Là con trượt ngã, Hà Trang vì muốn đỡ con mà cũng bị ngã theo thôi.

- Nhưng mà rõ ràng tôi đã thấy... - Người phụ nữ kia buâng khuâng nói.

- Chắc là do khoảng cách xa, lại cách một tấm kính nên nhìn nhầm một chút mà thôi. - Ngọc Loan cười nhã nhặn đáp, cô còn khẳng định lại lần nữa: - Cô ấy đúng là vì muốn cứu em nên mới té ngã theo.

Người phụ nữ đó nghe vậy thì hơi suy ngẫm đáp:

- Có lẽ tôi đã nhìn nhầm.

Ông bà Thành Tân nghe Ngọc Loan nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nếu không sự việc sẽ lớn dần ra rồi việc hai vợ chồng họ kết hôn giả sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Bà Mai Lan bèn vội vã nói:

- Vũ Phong, con mau đưa Ngọc Loan về nhà thay quần áo, kẻo vợ con bị cảm lạnh.

- Đúng đó, mọi chuyện còn lại cứ để ba và ba Ngọc Loan lo liệu. Con cứ ở nhà chăm sóc cho vợ đi.

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu, rồi nhanh chóng di tản vào bên trong, tiếp tục cuộc vui.

Vũ Phong lập tức dìu Ngọc Loan ra bãi đỗ xe. Hà Trang cũng ủ rũ đi theo sau. Bãi đỗ xe vắng vẻ không một bóng người, Vũ Phong mới quay lại nhìn Hà Trang lo lắng nói:

- Em mau về nhà thay đồ đi kẻo lạnh.

- Anh đang lo lắng cho tôi à? - Hà Trang cười nhạo hỏi.

- Sao em lại hỏi như thế? - Vũ Phong cau mày, có chút khó chịu trước.

- Không mượn anh phải lo cho tôi. Anh về mà lo lắng cho vợ của anh. - Hà Trang ấm ức nhìn Vũ Phong nói.

- Em... - Vũ Phong nhìn cô tức giận nói không nên lời, cuối cùng quyết định không thèm chấp mà đưa Ngọc Loan về. Vũ Phong mở cửa xe, để Ngọc Loan ngồi vào.

Anh đang chuẩn bị ngồi vào tay lái thì Hà Trang đã chặn cửa xe, cô ta chất vấn:

- Có phải trong lòng anh hiện giờ là cô ta?

- Anh đã giải thích với em nhiều lần rồi. - Vũ Phong thở dài, anh không muốn cứ phải tiếp tục chiến tranh thế này. - Em có thể hiểu cho anh một chút được không?

- Anh bảo em hiểu, anh bảo em hiểu thế nào đây. Mấy ngày vừa qua, anh có lấy một lần gọi cho em không? Bây giờ em lại nhìn thấy anh tay trong tay với cô ấy đầy vui vẻ, ai cũng ngưỡng mộ hai vợ chồng các người. Em là gì chứ? Vì sao em lại phải làm tình nhân bí mật của anh cơ chứ?

Vũ Phong biết anh đã khiến Hà Trang chịu nhiều ấm ức, anh cũng là bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy mà thôi.

- Anh và Ngọc Loan không có gì hết.

- Không có gì hết. Vậy em hỏi anh, vì sao khi em và cô ấy cùng nhau rơi xuống nước, anh lại cứu cô ấy chứ không phải em? Vậy mà anh còn bảo, anh và cô ấy không có gì.

- Hà Trang, em đừng có vô lí như vậy có được hay không. - Vũ Phong đã mất hết nhẫn nại, anh nhìn cô ta cáu gắt: - Rõ ràng em thừa biết Ngọc Loan không biết bơi, còn em lại bơi rất giỏi, bây giờ lại đi trách anh cứu Ngọc Loan mà không cứu em.

Hà Trang cũng biết mình vô lý, cô ta nhất thời không biết nói gì, nhưng sự uất ức và lòng tự tôn quá lớn khiến cô ta trở nên ngang bướng.

- Nếu như em và cô ta cùng rơi xuống sông, em lại không bơi được, vậy thì anh sẽ cứu ai trước?

Vũ Phong thật sự cảm thấy tức giận khi cứ bị Hà Trang chất vấn như thế, bỗng anh nghe tiếng Ngọc Loan hắt xì, bèn nói:

- Chờ em bình tĩnh đi rồi chúng ta nói chuyện.

Nói xong, anh vào trong xe rồi lái xe đi. Bỏ mặc Hà Trang đứng đó trong hụt hẫng và bất ngờ. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng trong lòng.

Hà Trang nện mạnh gót giày xuống đất rồi đi đến xe lái đi.

Tùng Quân từ một bức tường khẽ chau mày bước ra nhìn theo bóng chiếc xe của Hà Trang, sắc mặt anh bỗng thay đổi.

Dọc đường về, nhìn thấy Ngọc Loan có chút lạnh, Vũ Phong thấy xót xa vô cùng. Anh đã cố tăng nhiệt độ lên cao để cô không bị lạnh, tiếc là cả chiếc áo khoác của anh cũng bị ướt, nếu không cũng có thể giúp cô giữ ấm.

Về đến nhà, Vũ Phong nhìn thân hình run run vì lạnh của Ngọc Loan nói:

- Mau tắm nước nóng thay đồ đi.

- Anh cũng bị ướt, anh cũng mau đi tắm đi. Em tắm nhà tắm bên dưới. - Ngọc Loan bèn gật đầu đáp.

- Uhm...

Ngọc Loan vừa định xoay người đi thì Vũ Phong đã lên tiếng:

- Chuyện hôm nay, cám ơn em rất nhiều.

Ngọc Loan đang bị lạnh, cô sợ bản thân sẽ bị cảm nên định đi mau lên lầu, nghe thấy thế thì nhất thời kinh ngạc, quay đầu ngơ ngác hỏi:

- Sao lại cám ơn em?

- Cám ơn em đã nói giúp Hà Trang.

- À, chuyện đó. - Ngọc Loan hiểu ra, cười nhẹ đáp. - Là chuyện nhỏ thôi, không cần phải làm to ra.

- Anh cũng không hiểu Hà Trang dạo này như thế nào nữa. Cô ấy hễ chút là cáu gắt, hễ chút là nổi giận. - Vũ Phong thở dài mệt mỏi. - Anh thật là không chịu nổi cô ấy nữa.

Nếu muốn Vũ Phong ở bên cạnh thì đây chính là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần Ngọc Loan nói thêm vài câu hùa theo, châm chích Hà Trang thì chắc chắn sự bất mạn của Vũ Phong về Hà Trang càng cao, mà một cô gái kiêu ngạo như Hà Trang, chắc chắn sẽ không chịu xuống nước trước. Cho nên chia tay cô ấy chắc chắn là điều không tránh khỏi.

Đây là một cơ hội hiếm có.

Tuy nhiên...

- Thật ra cũng khó trách Hà Trang. Cùng là phụ nữ nên em rất hiểu, ai cũng có sự ích kỷ và độc chiếm cho bản thân mình. Nếu em là Hà Trang, nhìn thấy người mình yêu đang ở cùng một cô gái khác như thế thì trong lòng cũng rất khó chịu, sẽ ghen tuông như thế. Đã vậy chúng ta còn mang danh vợ chồng như thế, cái chức danh này ai cũng muốn có với người mình yêu cả, càng khiến cô ấy đau buồn nhiều hơn. Tâm trạng của Hà Trang như thế cũng là điều dễ hiểu. Yêu càng nhiều thì càng ghen tuông nhiều. Cô ấy như thế chứng tỏ là cô ấy yêu anh rất nhiều.

- Điều này anh cũng hiểu. - Vũ Phong cúi đầu nghĩ ngợi, ánh mắt trở nên tươi tỉnh hơn.

- Anh nên ở bên cạnh an ủi cô ấy nhiều hơn nữa, xoa dịu tâm trạng cô ấy một chút, có lẽ cô ấy sẽ không còn cáu gắt nữa. - Ngọc Loan bèn khuyên nhủ.

- Được rồi, anh sẽ cố. - Vũ Phong vui cười đáp, rồi giục: - Em mau đi tắm đi.

- Uhm...

Ngọc Loan trở về phòng, lặng lẽ khép cửa lại, cô dựa người vào cánh cửa, nhắm mắt thở dài. Cô đã bỏ qua một cơ hội rất tốt để có được Vũ Phong.

Sau đó cô bật cười, cô cười nhạo chính bản thân mình, cô cũng khinh bỉ bản thân mình.

“Ngọc Loan, sao mày cứ phải giả vờ thanh tao như vậy chứ? Sao mày không nhân cơ hội này mà chiếm lấy anh ấy, giữ anh ấy bên cạnh mày. Không phải bao lâu nay, mày chính là vì điều này mà chấp nhận cuộc hôn nhân điên rồ này hay sao? Vì sao, vì sao khi mày có cơ hội, mày lại đi nói tốt cho cô ta chứ? Sao mày không trở thành một người xấu xa thủ đoạn đi, giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về mày cơ chứ. Những thứ đó vốn dĩ là của mày, Vũ Phong vốn là thuộc về mày mà. Ngu ngốc.”

Ngọc Loan trượt dài theo cánh cửa ngồi bệch xuống đất, sau đó co hai chân lại, đặt hai tay lên chân, gục đầu khóc.

Người ta nói làm người tốt thật khó, làm kẻ xấu mới dễ, vì sao cô lại không thể trở thành một kẻ xấu xa được chứ. Hóa ra không phải làm người tốt khó, mà làm người xấu mới khó.

Cả buổi chiều, cô cảm thấy trong người rất mệt mỏi. Đến tối, sau khi dọn dẹp xong, cô cố gắng trở về phòng, ngã mình lên giường mệt mỏi nhắm mắt ngủ, hy vọng thức dậy, nỗi đau khổ sẽ theo giấc ngủ trôi xa.

Sáng sớm thức dậy Vũ Phong, bước xuống dưới nhà, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Thường thì giờ này Ngọc Loan đã thức dậy và chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi nhưng dường như căn bếp lạnh tanh, như chưa từng được sử dụng qua. Dù đã bảo với ba Ngọc Loan là mướn người giúp việc để Ngọc Loan không vất vả nhưng vì hai người lo ngại chuyện hai người không ngủ chung sẽ bị người giúp việc biết được nên chỉ cần dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm chiều xong thì có thể ra về, Ngọc Loan sẽ tự làm đồ ăn sáng.

Thoáng nghi ngại, Vũ Phong bèn đi nhanh lên phòng của Ngọc Loan. Anh đưa tay gõ cửa thật khẽ.

“Cốc... cốc... cốc...”

Im lặng.

“Cốc... cốc... cốc...”

Vẫn không có tiếng trả lời. Vũ Phong bèn vặn nấm cửa đi vào, cũng may Ngọc Loan không khóa cửa từ bên trong. Anh bước vào thấy Ngọc Loan vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, nghĩ đến việc hôm qua nên hoảng hốt bước đến xem xét.

Mặt Ngọc Loan trở nên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, môi khô lại. Vũ Phong bèn đưa tay lên trán cô, cảm thấy một luồng nóng ập vào tay mình.

Không nghĩ ngợi nhiều, Vũ Phong lập tức đi lấy một thau nước ấm mang đến, nhúng khăn lau mồ hôi cho Ngọc Loan. Anh lo lắng nhìn vẻ mặt xanh xao trắng bệch của cô. Vũ Phong lay người cô gọi khẽ.

- Ngọc Loan, tỉnh dậy đi...

Đang mơ mơ màng màng, Ngọc Loan bị ai đó lay người, cô mệt mỏi mở mắt ra. Hai rèm mi nặng trĩu, nhìn mãi mới nhận ra gương mặt của Vũ Phong.

Thấy Ngọc Loan đã tỉnh, Vũ Phong bèn nói:

- Em sốt cao lắm, mau ngồi dậy thay đồ, anh đưa em đi bác sĩ.

Vũ Phong nói xong thì tính đỡ Ngọc Loan ngồi dậy nhưng...

- Đừng, em uống thuốc là khỏi thôi. - Ngọc Loan chụp tay Vũ Phong lại lắc đầu từ chối. - Giám đốc bệnh viện là bạn của ba em, nếu em nằm viện ba em nhất định sẽ biết.

Ở gần nhà họ chỉ có một bệnh viện lớn đó mà thôi nhưng nếu đi nơi khác, sẽ khá xa. Ngọc Loan không muốn Vũ Phong vất vả phải đi đi lại lại từ công ty đến bệnh viện rồi về nhà như thế.

- Em sốt như vậy, sao lại có thể không đi?- Vũ Phong cau mày hỏi.

- Nếu ba em biết, sẽ không để yên cho Hà Trang đâu. Anh nghĩ là ba em dễ bi gạt như vậy hay sao? - Ngọc Loan vẫn từ chối.

Vũ Phong thấy Ngọc Loan nói có lý nhưng bảo anh nhìn cô như thế này thì... Vả lại anh chưa từng rơi vào hoàn cảnh thế này, bèn khổ sở hỏi:

- Vậy bây giờ anh phải làm sao?

- Nấu cho em chút cháo đi. Em ăn xong thì uống thuốc, một lát sẽ khỏi thôi.

- Ừ, anh đi làm ngay, em nghỉ chút đi nha. - Vũ Phong thay cho Ngọc Loan cái khăn ấm mới rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đi xuống dưới bếp, anh lúng túng vô cùng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Dì giúp việc phải đến trưa mới đến, nếu gọi dì đến bây giờ cũng phải mất 20 phút cho nên Vũ Phong quyết định tự mình đi nấu, nhưng trước tiên anh phải...

- Ngọc Loan...

Cô khẽ mở mắt khi thấy Vũ Phong gọi mình.

- Em dạy anh cách nấu cháo có được không? - Vẻ mặt Vũ Phong có chút xấu hổ, gãi gãi đầu ấp úng nói.

Nhìn bộ dạng của Vũ Phong, Ngọc Loan không khỏi buồn cười, cô cố gắng ngồi dậy bảo:

- Anh lấy bút đi, em đọc cho anh ghi.

Vũ Phong bèn vội vàng lấy giấy bút ghi chép cẩn thận lời Ngọc Loan dạy.

- Em chờ tí nha, anh đi nấu nhanh rồi mang lên cho em. Không phiền em nữa đâu, em ngủ tiếp đi.

Nhìn Vũ Phong lật đật đi ra, Ngọc Loan khẽ cười, trong lòng cảm thấy bớt mệt rồi. Cô lại chợp mắt, hy vọng sẽ mau khỏe lại.

Vũ Phong đang nấu cơm thì có tiếng cửa vang lên. Anh nhìn nồi cháo đang khuấy dở, có chút bực bội. Nhưng sợ tiếng cửa khiến Ngọc Loan tình giấc nên đành tắt bếp, tháo tạp dề ra mở cửa.

Người đứng bên ngoài là Hà Trang.

Vừa thấy Vũ Phong, Hà Trang đã lao vào lòng anh, ôm chặt nức nở gọi:

- Vũ Phong, Vũ Phong, em nhớ anh lắm.

Đã lâu rồi hai người không ở bên cạnh nhau thế này, bây giờ Hà Trang lại ở đây, Vũ Phong cũng không muốn chiến tranh với cô nữa. Anh cũng giang tay ôm lấy Hà Trang.

- Vũ Phong, em sai rồi, anh tha lỗi cho em nha. Em yêu anh. Mấy ngày nay không ngày nào em không nhớ anh. - Hà Trang ngẩng mặt nũng nịu nhìn Vũ Phong nói, hai mắt cô ta ầng ậng nước mắt khiến Vũ Phong xiêu lòng.

- Được rồi, anh không giận nữa. Anh hiểu em đã chịu nhiều ấm ức và khó chịu. Sau này anh sẽ bù đắp cho em, có được không?

- Ừ hm... - Hà Trang ngoan ngoãn gật đầu. - Mấy ngày nay, người ta không được ở bên cạnh anh rồi.

Hà Trang dụi dụi đầu vào lòng ngực của Vũ Phong khiến cho cả người anh nóng bừng lên, anh nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Hà Trang, cô liền nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn đáp trả.

Hai người họ cuốn quýt ôm nhau hôn cuồng nhiệt, bù đắp cho những nỗi nhớ mấy ngày qua giận hờn.

Nghe tiếng chuông cửa, Ngọc Loan mở mắt. Cô sợ người gọi cửa là ba mình, sợ ông lo lắng cho cô nên mới đến sớm như thế nên vội vàng ngồi dậy. Ngọc Loan lau mặt mũi, cố tỉnh táo lại, buộc tóc gọn gàng, cố hết sức đi xuống dưới nhà. Không ngờ cô mới xuống được một nửa cầu thang thì cảnh tượng đã đập trước mặt. Cô ngồi phịch xuống đất, răng cắn chặt môi cố kiềm nén tiếng bật khóc.

Chợt nhớ đến nồi cháo, Vũ Phong đẩy Hà Trang ra nói:

- Ngọc Loan bị ốm rồi, anh phải nấu cháo cho cô ấy.

- Nấu cháo á? - Hà Trang kinh ngạc kêu lên.

- Ừ... - Vũ Phong gật đầu rồi đi xuống bếp.

- Nhưng anh đâu có biết nấu? - Hà Trang bèn đi theo hỏi.

- Ngọc Loan đã viết công thức sẵn rồi, anh chỉ việc nấu thôi. - Vũ Phong chìa tờ giấy mà anh đã ghi lại công thức cho Hà Trang xem.

Hà Trang nhìn thấy Vũ Phong lui cui nấu, trong lòng có chút khó chịu. Cô không thích anh vì người con gái khác mà tận tụy như thế, nhất lại là Ngọc Loan. Nhưng cô biết, mình và Vũ Phong mới vừa làm lành, không thể cứ cãi nhau với anh như thế.

Cô bèn giả lả lại gần nhìn nhìn, thấy Vũ Phong nêm tới nêm lui bèn nói:

- Hay là để em giúp anh nấu cho. Dù sao, thì em nấu ăn vẫn giỏi hơn anh.

- Cũng được, em nấu giúp anh đi. - Vũ Phong suy nghĩ rồi gật đầu, đứng sang bên.

Hà Trang niêm niếm một hồi rồi gật đầu bảo:

- Vừa ăn rồi, anh mau lấy tô lại đây để em múc cháo rồi bê lên cho Ngọc Loan.

Vũ Phong bèn làm theo lời cô ta.

- Anh giúp Ngọc Loan ăn hết cháo đi. Em chờ anh ở đây, hai chúng ta cùng đi ăn sáng nha? - Hà Trang dùng giọng ngọt ngào bảo.

- Được rồi, vậy em ở đây chờ anh, anh giúp Ngọc Loan ăn xong rồi xuống.

Nói rồi Vũ Phong bê tô cháo đi lên trên lầu.

Ngọc Loan ăn hơn nửa tô cháo rồi nói:

- Em no rồi, không ăn nổi nữa đâu.

- Vậy anh lấy thuốc giúp em.

Thấy Ngọc Loan uống thuốc xong, Vũ Phong bèn nói:

- Em nằm nghỉ cho khỏe đi. Anh đi làm đây, có gì thì gọi điện cho anh.

Ngọc Loan ngoan ngoãn gật đầu, rồi nằm xuống nhắm mắt, xoay lưng lại Vũ Phong. Khi tiếng đóng cửa vang lên, những giọt nước mắt của Ngọc Loan lần lượt trào ra thấm ướt mặt gối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3