Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 06 - Phần 2
Vũ Phong để lại tờ giấy dặn dò dì giúp việc chăm sóc cho Ngọc Loan. Đến trưa, dì giúp việc thấy cháo trong nồi còn nhiều bèn hâm lại rồi múc đem lên cho Ngọc Loan nhưng trước khi bưng lên theo thói quen nấu nướng, dì nếm thử. Vừa nếm vào, vội vàng phun ra rồi thoảng thốt kêu lên:
- Mặn quá.
Ngọc Loan đang ngủ, cô cảm nhận một bàn tay mát lạnh đang áp vào trán cô, giúp cô vuốt đi những sợi tóc tơ rơi trên mặt tràn đầy yêu thương. Cảm giác mát lạnh của bàn tay đó khiến cơn nóng trong người cô dịu lại, cô cố đưa mặt áp vào bàn tay đó trong mơ màng. Nhưng rồi cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, bàn tay này không giống như bàn tay của Vũ Phong, Ngọc Loan khẽ mắt ra. Người ngồi trước mặt cô là Tùng Quân.
Ngọc Loan giật mình toan ngồi dậy và gọi khẹ:
- Anh Tùng Quân, sao anh lại ở đây?
- Còn có mình nữa nè. - Tú Quyên từ phía sau lưng Tùng Quân ló đầu ra tươi cười với cô.
- Đừng vội ngồi dậy, em cứ nằm đi. - Tùng Quân không để ý lắm đến thái độ của cô, anh chỉ lo việc cô bệnh nên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Sao hai người lại ở đây?
Tú Quyên ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Hóa ra công ty mình làm thuộc chi nhánh của công ty anh Tùng Quân. Mình bây giờ coi như là quạ dựa thế công, được thăng chức cho nên định rủ Loan tối nay đi ăn tiệc để chúc mừng thì được dì giúp việc cho hay là Loan bị bệnh nên cùng anh Tùng Quân đến đây luôn.
- Cám ơn hai người đã đến thăm em. - Ngọc Loan nhìn hai người bọn họ cố gắng cười.
- Vũ Phong để mặc em ốm thế này à? - Tùng Quân nhìn cô hỏi với ánh mắt trách móc.
- Em chỉ bị cảm chút thôi mà, đâu có gì nghiêm trọng. Anh ấy còn phải đi làm, sao có thể ở nhà chăm sóc em mãi được. - Ngọc Loan bèn giải thích. - Sáng nay anh ấy nấu cháo, cho em uống thuốc rồi mới đi làm đó, công ty Vũ Phong cũng bận nhiều việc lắm.
- Uhm... - Tùng Quân không hỏi gì thêm chỉ gật đầu mà thôi nhưng Tú Quyên thì lại lên tiếng bất bình.
- Bận gì mà bận, rõ ràng sáng nay mình thấy anh ta với Hà Trang...
Ngọc Loan vội vàng nắm lấy tay Tú Quyên lay nhẹ nhắc nhở. Tú Quyên tức giận nhìn cô trách móc một cái rồi im lặng.
Tùng Quân thấy cử chỉ của hai người như vậy nhưng giả vờ như không nhìn thấy, mỉm cười nhẹ với cô hỏi:
- Em thấy trong người thế nào, đã đỡ hơn chưa?
- Em thấy khỏe hơn rất nhiều. - Ngọc Loan đáp rồi hỏi: - Hai người đã ăn cơm trưa chưa?
- Vẫn chưa. - Tùng Quân trầm giọng đáp rồi vỗ vai Tú Quyên: - Thôi anh và Tú Quyên về đây, để em nghỉ ngơi cho khỏe.
- Cám ơn hai người đã tới thăm, mau đi ăn đi, trưa rồi. - Ngọc Loan gật đầu rồi nhìn hai người thúc giục.
- Giữ gìn sức khỏe, mai anh và Tú Quyên lại ghé thăm em. - Tùng Quân nhìn cô dịu dàng bảo.
Ngọc Loan chỉ cười chứ không đáp nhìn hai người quyến luyến cho đến khi không gian chỉ còn lại một mình cô.
Câu nói còn bỏ dở của Tú Quyên vang vọng bên tai. Ngọc Loan khẽ nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười mà nước mắt lại chảy ra, cổ họng khô đắng. Cô biết chứ, cô biết họ ở bên nhau chứ, chính tai cô còn nghe họ hẹn nhau mà. Nhưng cô có thể làm đuợc gì đây, cô không là gì hết, càng không có tư cách ghen tuông. Cũng không thể từ chối chén cháo mà Hà Trang đã nấu. Chén cháo đó rõ ràng mặn như thế nhưng cũng không bằng vị đắng ở torng lòng cô.
Vũ Phong vừa kết thúc buổi họp thì nhận được tin nhắn của Hà Trang: “Anh xong chưa, em đói bụng gần chết rồi”. Vũ Phong bèn gọi cho Hà Trang bảo:
“Cuộc họp vừa kết thúc. Em cứ gọi món trước đi, anh sẽ đến ngay.”
“Nhanh lên nha, em chờ anh đến đó.” - Hà Trang nói giọng nũng nịu khiến Vũ Phong thấy vui vẻ trong lòng.
Anh cúp điện thoại định đứng lên đi đến gặp Hà Trang thì nghĩ đến Ngọc Loan bèn gọi điện thoại hỏi thăm dì giúp việc.
“Ừ, bớt sốt rồi. Xem ra cũng đã khỏe lại rồi.” - Dì giúp việc bèn kể rõ bệnh tình của Ngọc Loan cho Vũ Phong nghe. “Buổi tối có thể ăn cơm được rồi.”
“Vậy dì hãy giúp con nấu mấy ngon ngon để cô ấy ăn nha dì.” - Vũ Phong ân cần căn dặn.
“Haiz, dì sợ mình nấu không hợp miệng cô ấy.” - Dì giúp việc chép miệng than.
“Là sao hả dì?” - Vũ Phong cảm thấy hơi kì lạ, bình thường Ngọc Loan cũng không kén ăn, mấy món của dì nấu cũng rất ngon, Ngọc Loan ăn rất ngon miệng mà.
“Chắc là vì bị sốt nên khẩu vị có chút thay đổi. Nồi cháo con nấu mặn đến như vậy mà con bé cũng ăn hơn nửa tô. Con nói xem, tối nay nấu cơm, dì có nên nêm cho mặn một chút hay không?” - Dì giúp việc thở dài đáp, bà cũng sợ nêm mặn quá thì Vũ Phong không ăn được nhưng chẳng lẽ lại phải nấu hai lần hay sao?
Vũ Phong gần như chết đứng khi nghe dì nói, ánh mắt anh tối sầm lại, ánh mắt màu đen vì thế càng trở nên khó hiểu. Im lặng một lúc, Vũ Phong mới nói:
“Dì cứ nấu như bình thường là được rồi ạ.”
“Dì biết rồi.”
Hà Trang vui vẻ chọn món ăn rồi chờ Vũ Phong đến. Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt. Thứ nhất là có thể làm lành với Vũ Phong, thứ hai... có thể trả đũa Ngọc Loan.
Đang hả hê nghỉ ngợi, Hà Trang thấy Vũ Phong đang bước vào. Cô tươi cười hớn hở quẩy tay với anh nhưng cô không để ý đến sắc mặt đang trầm xuống đầy giận dữ.
Nhìn bàn đồ ăn được bày đầy trước mặt, Hà Trang dùng giọng nhõng nhẽo hờn trách Vũ Phong:
- Sao anh đến trễ quá vậy, em đói sôi cả ruột rồi?
Vũ Phong không đáp lời cô mà chỉ giương mắt nhìn chăm chăm Hà Trang.
Thấy Vũ Phong cứ nhìn mình chăm chăm như thế, Hà Trang rất ngạc nhiên, cô cúi nhìn mình một lượt rồi mới ngẩng lên nhìn Vũ Phong hỏi:
- Sao thế? Sao tự nhiên lại nhìn em chằm chằm như thế vậy?
- Tại sao phải làm như vậy? - Vũ Phong nhíu mày nhìn Hà Trang vặn hỏi.
- Anh nói gì, em không hiểu. - Cô cố tỏ ra thản nhiên không hiểu.
- Là em cố ý bỏ muối vào nối cháo đúng không? - Vũ Phong không vòng vo nữa, anh vào thẳng vấn đề.
- Ý anh là sao? - Hà Trang ngang ngạnh hỏi.
- Nồi cháo đó, anh đã nêm rồi, cho dù em có nêm nếm lại cho ngon hơn đi chăng nữa thì làm gì có thể mặn đến thế.
- Có thể là do em lỡ tay hay nhầm lẫn đường với muối hay bột ngọt thì sao? Em chỉ là có ý tốt thôi mà, sao lại có thể nghi ngờ em như thế - Hà Trang giả vờ bật khóc rồi oán trách.
Nhưng Vũ Phong một chút giao động cũng không có, anh buông ra một câu:
- Anh nhớ rõ lúc đó em đã nếm lần cuối và bảo: “Vừa ăn rồi”, sau đó bảo anh đích thân đút cho Ngọc Loan ăn nữa mà.
- Đúng là em đã nếm vừa ăn rồi, biết đâu là Ngọc Loan cố tình nói như vậy.
- Là dì đã nói với anh chứ không phải Ngọc Loan.
- Vậy thì chắc chắn là do cô ấy giở trò rồi.
- Tại sao Ngọc Loan phải làm như vậy chứ? Cô ấy nghĩ anh là người nấu nồi cháo đó mà, vậy thì giở trò để làm gì?
- Không đâu, cô ấy biết em nấu nồi cháo đó. - Hà Trang trong lúc rối trí đã nói ra một điều bất ngờ. - Lúc anh và em hôn nhau, cô ấy đứng trên cầu thang nên đã thấy tất cả. Cô ấy biết em nấu nồi cháo đó cho nên mới cố tình làm cho cháo mặn và khiến anh nghi ngờ em có dụng ý xấu.
Vũ Phong sững sờ khi nghe Hà Trang nói, anh không ngờ Ngọc Loan đã chứng kiến hết mọi việc từ đầu đến đuôi mà vẫn không nói bất cứ lời nào cả. Anh đã từng hứa với cô, một khi cô vẫn còn mang danh là vợ anh thì anh tuyệt đối không được cùng với người con gái khác thân mật ngay trong ngôi nhà hai người họ đang sống. Vậy mà anh lại cùng Hà Trang ôm hôn nhau như thế. Tim anh không ai bóp mà đau, đau đến quặn thắt.
- Cả ngày hôm nay, đến xuống giường đi vệ sinh, cô ấy còn nhờ dì dìu nữa thì làm sao bỏ muối hại em được. Mà dì chắc chắn sẽ không làm như thế đâu. - Vũ Phong lắc đầu cười đau khổ. - Con người em là như thế sao?
- Vũ Phong, không phải đâu... anh nghe em nói đi. - Hà Trang hoảng hốt, cô vội vàng níu kéo tay Vũ Phong, cầu xin một sự tha thứ nhưng Vũ Phong đã vuột tay ra khỏi tay cô, đứng lên nói:
- Anh nghĩ chúng ta cần cho nhau thêm một chút thời gian để suy nghĩ.
Nói xong Vũ Phong đứng dậy xoay lưng bỏ lại phía sau là sự réo gọi trong đau khổ của Hà Trang
Vũ Phong đi thẳng về nhà thì gặp dì.
- Ngọc Loan vẫn còn đang ngủ.
Vũ Phong không đáp chỉ đi thẳng lên lầu nhưng bước chân vừa lên được ba bậc tam cấp thì dừng lại, anh quay đầu hỏi dì giúp việc:
- Dì... cháo mặn thế nào hả dì?
Trong lòng Vũ Phong vẫn mang một hy vọng, Hà Trang không xấu xa đến như thế, anh hy vọng như lời cô nói là do lỡ tay hay nhầm lẫn chứ không phải cố ý. Biết đâu cháo chỉ hơi mặn chứ không đến nỗi như anh nghĩ, bởi vì Ngọc Loan vẫn ăn rất bình thường.
- Con đó, nếu muốn nấu cháo cho Ngọc Loan thì cứ kêu dì đến. Ai lại tự mình đi nấu như thế, còn không chịu nếm lại xem thế nào, cứ thế mà múc ra. - Dì giúp việc nhìn Vũ Phong có ý trách mắng. - Con xem mặn đến nỗi, dì cảm thấy tiếc một nồi cháo đầy thịt, muốn nêm lại cũng không nêm được kìa. Không tin con nếm lại thử xem. - Vừa nói dì vừa chỉ tay.
Vũ Phong liền đến nếm thử, vừa đưa vào, anh liền phun ra ngay lập tức.
- Mà chẳng hiểu Ngọc Loan vì sao lại có thể nuốt nổi nữa. - Dì giúp việc thấy vậy bèn nói thêm một câu khiến cho Vũ Phong lặng cả người.
- Con lên xem cô ấy thế nào.
Vũ Phong cứ thế đi lên phòng Ngọc Loan. Cô vẫn còn đang ngủ say. Sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, không còn xanh xao, ra nhiều mồ hôi nữa. Chỉ có điều... bình nước anh chuẩn bị cho cô khi khát đã uống cạn từ bao giờ. Nắm tay bất giác siết chặt lại.
Anh đi đến bên Ngọc Loan ngồi xuống bên cô, nhìn ngắm gương mặt cô thật kỹ, lòng tự hỏi vì sao một người con gái như thế lại chấp nhận yêu anh và hy sinh cho anh nhiều như thế.
Bàn tay bất giác muốn vuốt ve gương mặt cô, da cô mềm mại vì đang sốt nên có cảm giác ấm áp vô cùng. Mỗi lần ở bên cô, anh đều cảm thấy bình yên đến lạ kì, anh thích nhìn thấy nụ cười của cô hơn là nét mặt đầy u sầu. Cô luôn là cô gái đáng yêu với nụ cười hồn nhiên, vậy mà nụ cười đó lại bị anh, bị chính sự ích kỷ của anh làm cho biến mất.
- Vũ Phong. - Ngọc Loan giật mình tỉnh giấc mở mắt nhìn anh gọi khẽ.
Bàn tay trên mặt Ngọc Loan bỗng trở nên cứng đờ, không biết là nên rút tay lại hay không thì tay cô đã đưa đến chạm vào tay anh. Áp tay anh sát vào gương mặt của cô hơn, cô đưa gương mặt mình dụi nhẹ vào tay anh.
- Thích thật. - Ngọc Loan khẽ mỉm cười, mắt nhắm hờ, reo lên nhưng sau đó cô nói bằng một giọng luyến tiếc: - Đáng tiếc đây chỉ là giấc mơ.
Vũ Phong giống như có một luồng điện chạy vào tim, thôi thúc một cảm xúc kìm nén ẩn giấu trong tim anh từ lâu lắm. Chính bản thân Vũ Phong cũng không biết bản năng thúc giục mình, lý trí bị lu mờ, chỉ còn lại những cảm xúc chân thật của bản thân.
Hương vị nụ hôn bất ngờ của cô ngày hôm qua chợt kéo về giống như một chất kích thích dùng một lần là muốn dùng mãi. Anh cúi đầu hôn lên môi của Ngọc Loan.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, như lá rơi theo gió nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chỉ có điều, môi cô như một chất kết dính, mềm mại đầy hương thơm và quyến rũ khiến cho môi anh không thể rời đi. Cuối cùng trở nên tham lam muốn chiếm đoạt, giống như là không đủ, muốn chiếm nhiều hơn nữa. Lưỡi anh lướt nhẹ qua từng kẽ răng của cô, kích thích răng cô hé mở rồi nhanh chóng đi vào bên trong khoang miệng cô.
Bên trong là một khoảng không vừa trống vắng vừa ấm áp, khiến anh không ngừng ham muốn tìm kiếm, nắm bắt trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại và đầy ngọt ngào của cô, cuốn lấy nó, như muốn hòa quyện làm một để lưu giữ lại hương vị ngọt ngào kia.
Lúc Tùng Quân vuốt ve gương mặt Ngọc Loan, cô đã ước phải chi bàn tay đó là của Vũ Phong. Rồi khi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bàn tay đó, cô cho rằng cảm giác đó chỉ là khát vọng mà cô muốn có cho nên muốn níu giữ và luyến tiếc vô cùng.
Nhưng khi Vũ Phong hôn cô, cảm giác hơi thở nóng ấm của anh phả lên mặt cô, cảm giác bờ môi mạnh mẽ của anh áp trên môi mình khiến cả người cô run lên. Cô đã biết đây không phải là một giấc mơ. Là Vũ Phong đang ở bên cạnh cô. Bàn tay của anh, hơi ấm của anh, bờ môi của anh... từng thứ từng thứ một chân thật đến rõ ràng, đến độ cô có thể cảm nhận được.
Không biết vì sao Vũ Phong lại hôn mình như thế, chỉ biết thời khắc lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, cô không muốn suy nghĩ gì nữa. Cô chỉ muốn được cùng anh hòa nguyện, từng tất từng tất trên cơ thể cô, từng hơi thở, từng giọt máu.
Cánh tay cô trượt dài lên cổ anh rồi vòng tay quấn lấy, để anh có thể ở bên cạnh cô mãi mãi như thế này.
Vũ Phong cũng cảm nhận được sự đáp trả, sự chấp nhận của Ngọc Loan, anh vòng tay nâng người cô lên để nụ hôn của họ có thể xuýt xao hơn, hai cơ thể áp sát không kẽ hở.
Cho đến khi không khí đã bị hai người nuốt sạch vào bên trong, cả hai mới luyến tiếc rời nhau ra. Hơi thở cả hai dồn dập nghe rõ cả nhịp tim đập mạnh không ngừng.
Ngọc Loan đỏ cả mặt xấu hổ cụp mắt xuống không dám nhìn Vũ Phong. Vũ Phong khẽ cười, không hiểu sao anh lại thấy thích dáng vẻ thẹn thùng này của cô như thế. Anh kéo cô vào lòng, để đầu cô tựa vào lòng ngực anh. Tay ôm chặt thân hình mỏng manh như muốn vỡ ra của cô. Khóe môi anh không ngừng nhếch lên nở một nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện.
Thật lâu sau khi cảm xúc đã dịu lại, Vũ Phong mới lên tiếng:
- Sao em khờ như vậy, tô cháo mặn như vậy mà vẫn ăn?
- Vì tô cháo đó do anh nấu cực khổ mà. - Cô thổn thức nói trong lòng anh.
Vũ Phong cảm thấy đau vô cùng, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trong lòng ngực mình, khẽ luồn tay vào kẽ tay cô siết chặt.
- Em biết mà, nồi cháo là do Hà Trang nêm, sao vẫn cứ ăn?
- Nhưng trước đó là do anh nấu.
- Anh xin lỗi. Anh lại làm tổn thương em nữa rồi.
- Chỉ cần anh được hạnh phúc, em chấp nhận chịu mọi tổn thương. - Giọng cô vỡ òa ra đáp.
Vũ Phong nhắm mắt, tay anh siết chặt cô hơn nữa vào lòng mình.
Nằm trong vòng tay của Vũ Phong, Ngọc Loan bỗng cảm thấy mình trở nên yếu đuối vô cùng, bất giác lại tuôn ra những lời nói giống như đang làm nũng, lại giống như oán trách:
- Thật ra em đau lòng lắm, đau đến mức không thở được. Nhiều lúc em muốn khóc một trận thật lớn trước mặt anh, mang hết bao nhiêu ấm ức trút ra.
- Vậy thì em hãy khóc hết đi, trút ra hết đi. - Vũ Phong đau lòng như xé ruột xé gan bảo.
- Ba em từng dạy: ”Đàn ông không được khóc trước mặt phụ nữ. Phụ nữ cũng không được tùy tiện khóc trước mặt đàn ông. Khóc thì chỉ khiến đối phương khó xử mà thôi, chẳng thay đổi được gì cả. Người yêu thương con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc, người làm con khóc sẽ không quan tâm nước mắt con rơi như thế nào” cho nên em không muốn khóc trước mặt anh, em sợ anh sẽ không quan tâm dù là em khóc thế nào đi chăng nữa, và như vậy, em sẽ đau lòng càng nhiều hơn.
- Ngốc quá, nếu em khóc, anh sẽ quan tâm. Anh sẽ không bỏ mặc em. - Vũ Phong để trán mình chạm vào trán cô âu yếm, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô: - Có thể trái tim anh hiện tại chưa hướng về em nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng cho đến khi anh yêu em. Em có thể chờ anh không? Có thể chờ đến khi đó không?
Cuối cùng cô cũng rơi nước mắt trước mặt Vũ Phong nhưng không phải giọt nước mắt đau khổ mà là hạnh phúc. Cô cười thật tươi gật đầu.
Cô không muốn hỏi anh, Hà Trang sẽ ra sao... Bởi vì cô sẽ chờ, chờ đến khi trái tim anh rung động vì cô.
Giây phút này, cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô lao và lòng anh lần nữa, ôm chặt lấy anh, cảm nhận sự chân thật từ cơ thể anh. Cô không hề nằm mơ, lời hứa hẹn của anh là sự thật. Hạnh phúc này cô cầu mong biết bao nhiêu lâu rồi. Hạnh phúc đến nỗi cô nghẹn ngào rơi nước mắt thấm đầy áo anh. Vũ Phong lặng lẽ giúp cô lau nước mắt.
Cô không biết trên thế gian này có tồn tại một tình yêu vĩnh cửu hay không? Nhưng hiện tại, tình yêu của cô trao cho anh, cô chấp nhận chờ anh cho dù năm tháng có qua đi bao nhiêu lâu chăng nữa.
Không gian xung quanh họ chỉ tràn đầy bầu không khí ấm áp và hạnh phúc.
Tiếng mở cửa đã phá vỡ bầu không khí của hai người, cả hai vội buông nhau ra. Ngọc Loan xấu hổ đỏ mặt nhìn dì giúp việc đang đẩy cửa vào.
Dì giúp việc cũng thấy mình đã phá vỡ phút giây của hai vợ chồng son nên cười giả lả bảo:
- Dì chỉ muốn lên hỏi Ngọc Loan đã khỏe hơn chưa. Tối nay là nấu cơm hay tiếp tục nấu cháo mà thôi. Nhưng mà xem ra tối nay chỉ cần nấu cơm là được rồi. Thuốc tây thuôc bắc gì đó cũng không bằng thuốc của Vũ Phong. Sáng giờ còn thấy xanh xao ra đó, vậy mà chồng về thì đã đỏ hồng rồi, chẳng còn chút dấu vết bệnh tật gì.
Mặt Ngọc Loan đang đỏ bừng bừng, cô xấu hổ kêu khẽ:
- Dì...
- Được rồi, dì đi nấu cơm đây. Hai vợ chồng cứ tiếp tục đi, sớm sanh em bé là được rồi, haha...
Dì giúp việc nói xong thì bỏ ra ngoài trong tiếng cười lớn, Ngọc Loan xấu hổ bảo:
- Làm sao đây?
- Thì cứ theo ý dì, sớm sanh em bé là được rồi. - Vũ Phong nheo mắt nhìn cô cười trêu.
- Anh còn nói nữa, tất cả là tại anh hết. - Ngọc Loan xấu hổ đưa tay đấm nhẹ vào ngực Vũ Phong, nũng nịu trách móc.
Vũ Phong bật cười, ôm lấy cô chiều chuộng đáp:
- Ừ thì tại anh.
***