Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 10 - Phần 1

Chương 10: Nỗi đau của sự thật

Từ dạo Tú Quyên nhờ đưa thư, rồi để an ủi Tú Quyên, Ngọc Loan đã tặng cô vé đi xem họ biểu diễn, Tú Quyên rất có cảm tình với Ngọc Loan. Tuy hai người học khác khoa nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp ở căn tin hay thư viện của trường. Tú Quyên nhiều lúc giúp Ngọc Loan giữ chỗ, vậy là hai người cũng bắt đầu thân nhau.

Hôm nay Hà Trang không đến, Ngọc Loan cùng Tú Quyên đi uống nước, Vũ Phong lại gọi điện đến.

“Vũ Phong, có chuyện gì?”

“Đi ra biển chơi nữa không?” - Giọng Vũ Phong ở đầu dây bên kia đầy vui vẻ.

“Thôi, đi giờ này nắng lắm, sẽ bị đen da hết.” - Ngọc Loan phụng phịu từ chối.

“Cùng lắm thì em thành heo quay thôi, có gì phải lo chứ?” - Vũ Phong phá ra cười trêu cô.

“Có anh mới thành heo quay đó, em cầu cho anh đi biển đen thui luôn, mãi mãi chẳng thể trắng trở lại.” - Nói xong cô hừ mũi rồi tắt máy.

Nhưng cứ nhìn cái điện thoại rồi bật cười, ánh mắt cô long lanh một cách kỳ lạ. Mãi cho đến khi Tú Quyên tằng hắng một cái Ngọc Loan mới giật mình nhìn lại. Cô cười bẽn lẽn rồi cất điện thoại vào túi. Khi ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt cực kì gian xảo của Tú Quyên.

- Có gì sao? - Cô chột dạ nhìn Tú Quyên hỏi.

- Khai ra đi. Hai người có gian tình đúng không?

- Ai với ai? - Ngọc Loan ngây ngô hỏi.

- Còn giả vờ nữa. Có tin mình đánh một phát chết tươi hay không hả? Tất nhiên là mình đang nói Loan và anh Phong chứ còn ai trồng khoai đất này nữa. - Tú Quyên cung tay giả vờ đe dọa Ngọc Loan.

Ngọc Loan bỗng chốc đỏ mặt, cảm thấy tim mình dường như có chút đập mạnh một cách khác lạ.

- Không phải mà. Vũ Phong chỉ xem mình là em gái thôi. Mình cũng vậy.

- Mình không tin. Cho là Vũ Phong xem Loan là em gái đi nhưng còn Loan thì sao? Có biết bộ dạng lúc nãy của Loan là gì hay không hả? - Tú Quyên nhướn mày đắc ý hỏi.

- Là gì? - Ngọc Loan cắn môi mếu máo nhìn Tú Quyên hỏi.

- Là bộ đang của những người đang yêu đó, có biết hay không? - Tú Quyên vuốt mũi trêu ghẹo cô. - Không phải Loan đã yêu anh Phong rồi chứ?

Không biết có phải vì cái vuốt mũi của Tú Quyên hay là vì sự xấu hổ khiến mũi cô nóng bừng lên, mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng cô vẫn không dám tin vào sự thật mà Tú Quyên vừa nói đến. Cô bối rối nói:

- Mình...

- Mình biết mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy mà, haha. Nói thật nha, hai người cũng xứng lắm đó. - Tú Quyên vỗ vai cô trêu.

Ngọc Loan thấy trong lòng lâng lâng lên cảm xúc kì lạ vô cùng, lẽ nào như Tú Quyên nói.

Ngọc Loan về nhà, lời của Tú Quyên cứ đeo bám lấy cô. Cô bỗng nhận ra hình như dạo gần đây mình thường hay thấy nhớ Vũ Phong. Nhớ giọng nói, nụ cười và ánh mắt của anh. Càng nghĩ đến Vũ Phong, tim cô càng đập nhanh hơn.

Cô cầm máy nhắn tin cho Vũ Phong.

“Anh đang làm gì?”

Ngay khi gửi đi, Ngọc Loan cảm thấy tim đập rộn mong chờ tin hồi đáp. Và dường như tim cô reo vui khi Vũ Phong nhắn tin trở lại, cô lập tức mở ra xem.

“Nhớ em.”

Mặc dù biết Vũ Phong là đang đùa nhưng trong lòng Ngọc Loan lại không tránh được sự ngọt ngào như mật chảy trong tim. Cô háo hức nhắn lại một câu mắng anh.

“Lưu manh.”

Sau đó cô hồi hộp chờ tin trả lời của anh, miệng khẽ cười. Không ngờ Vũ Phong không trả lời mà gọi điện cho cô. Cả hai trò chuyện một lúc lâu, Vũ Phong khiến Ngọc Loan vừa cười vui vẻ, vừa tức giận. Cho đến khi gác máy, nụ cười vẫn cứ hiện diện trên môi cô không rời.

Ngọc Loan nằm trên giường thao thức mãi, vẫn không tài nào ngủ được. Cô trăn trở mãi, cái cảm giác ở bên Vũ Phong hoàn toàn khác với cảm giác ở bên Tùng Quân.

Đối với Tùng Quân, dường như là một sự ngưỡng mộ nhiều hơn. Ở bên anh, cô không có sự mong chờ nhớ nhưng như bên Vũ Phong. Có thể như Vũ Phong đã nói cô chỉ là nhất thời say nắng mà thôi. Vậy thì người mà cô yêu chính là Vũ Phong rồi.

Nhưng mà anh có thích cô hay không? Tú Quyên đã nói: “Không có mối quan hệ trong sáng nào giữa nam và nữ hết đâu”. Như vậy cô đã thích anh rồi, chỉ là không biết Vũ Phong thế nào. Anh còn vấn vương cô gái mặc váy trắng đó hay không?

- Vậy thì chủ động tỏ tình với anh ấy đi. - Hà Trang sau khi nghe Ngọc Loan kể lại liền vui mừng hối thúc.

- Nhưng mà, như vậy có phải là kì lắm hay không? - Ngọc Loan do dự.

- Có gì đâu mà kì. Bây giờ là thời đại nào rồi. Bây giờ cọc đi tìm trâu chứ đâu phải trâu đi tìm cọc đâu cơ chứ. Con gái cũng có quyền chủ động đeo đuổi hạnh phúc của mình mà. Mình ủng hộ Loan, mau giữ lấy Vũ Phong, nếu không sẽ bị cô gái khác lấy mất. - Hà Trang vội vàng thúc giục, gán ghép, có như vậy thì Tùng Quân mới bỏ cuộc.

Ngọc Loan cắn môi tự nhủ bản thân nên thử một lần, bởi vì lần trước cô nhát gan không dám nói, nhưng lần này cô không muốn mất Vũ Phong.

Ngọc Loan lựa một hôm cô và Vũ Phong cùng đi ngang qua con đường mà Vũ Phong gặp cô gái kia bèn hỏi:

- Anh còn có ý định tìm cô gái váy trắng kia nữa không?

- Anh không biết nữa. Có lẽ anh quá cố chấp cho nên mới muốn tìm ra cô ấy, cũng nên từ bỏ rồi. - Vũ Phong cười cười đáp nhưng Ngọc Loan biết trong lòng anh vẫn còn vương vấn nhiều lắm.

Chính vì Vũ Phong như thế cô càng thích anh nhiều hơn.

- Vậy sau này anh muốn quen với một cô gái thế nào? - Ngọc Loan liếm môi hồi hộp hỏi. Cô gần như ngừng thở vì lo lắng, lén lút nhìn Vũ Phong.

Không ngờ Vũ Phong đã đứng lại nhìn cô thật lâu rồi nói:

- Nếu như lúc anh có thể quên đi hình bóng của cô ấy. Có lẽ người đầu tiên anh muốn quen chính là em

Mặc dù Vũ Phong nói nửa cười nửa không, Ngọc Loan cũng cho lời nói đó là đùa nhưng nó lại gieo rắc vào lòng Ngọc Loan một hy vọng. Hy vọng có một ngày Vũ Phong thật sự nhìn về phía cô. Nhưng hiện tại, Ngọc Loan muốn được ở bên cạnh Vũ Phong như thế này. Cô có thể chờ, chờ đến khi hình ảnh người con gái hư ảo kia trong lòng Vũ Phong tan biến đi. Đến khi đó, cô nhất định sẽ thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy.

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chẳng mấy chốc cũng sắp đến ngày Vũ Phong tốt nghiệp ra trường.

“Này, Pé Heo! Sau khi dự lễ tốt nghiệp xong thì tụi anh có tổ chức một buổi tiệc. Em nhớ đến tham dự nhé.” - Giọng Vũ Phong ở đầu bên kia reo lên một cách vui vẻ. “Nhớ ăn mặc thật đẹp, có biết không? Không được làm mất mặt anh.” - Vũ Phong đột nhiên đưa ra yêu cầu với cô.

Ngọc Loan ngây người chưa hiểu rõ ý Vũ Phong, cô nhăn mày hỏi lại:

“Vì sao?”

“Tóm lại là em cứ ăn mặc cho đẹp là được rồi.” - Vũ Phong nói một câu yêu cầu rồi cúp máy.

Ngọc Loan khó hiểu nhìn mãi chiếc điện thoại của mình. Bảo cô đến thì có thể hiểu nhưng xưa nay đi cùng Vũ Phong, anh dẫn cô đi hết chỗ này đến chỗ kia, khá nhiều chỗ sang trọng, anh cũng chưa từng đưa ra yêu cầu này với cô. Tuy bình thường Ngọc Loan không ăn bận quá cầu kỳ nhưng cũng không quá tềnh toàng.

Ngọc Loan bèn đưa thắc mắc của mình kể với Hà Trang nghe. Hà Trang nghe xong thì dùng tay xỉa vào trán cô phán:

- Loan đúng là đồ ngốc mà. Con trai không yêu cầu con gái như thế nếu như không xem cô gái ấy là bạn gái của mình.

- Nhưng anh ấy đâu có ngỏ lời cùng mình. - Ngọc Loan buồn bã lắc đầu. Cô không tùy tiện ảo tưởng một điều gì khi chưa nắm chắc nó trong tay. Cô không muốn khó xử khi gặp mặt sau này.

- Không nhất thiết phải ngỏ lời nói rằng “Anh thích em” thì mới có thể xem nhau như người yêu đâu. Đôi khi chỉ cần một lời ám chỉ hay một cái nháy mắt cũng đủ chứng tỏ tình cảm của đối phương với mình rồi. - Hà Trang lấy giọng hiểu biết dạy bảo cô. - Biết đâu Vũ Phong bảo Loan ăn bận thật đẹp là để giới thiệu Loan với bạn bè anh ấy với tư cách bạn gái anh ấy thì sao. Nếu không thì là Vũ Phong nhân cơ hội cuối cùng mình còn ở trường, quyết định ngỏ lời cùng Loan.

- Vậy... - Ngọc Loan tuy trong lòng rất vui nhưng vẫn còn e ngại.

- Chẳng phải Loan thích Vũ Phong hay sao? Nếu như những điều trên là không phải thì cũng có sao đâu. Hôm nay Loan phải ăn diện cho thật xinh đẹp, phải khiến cho Vũ Phong ngây ngất từ cái nhìn đầu tiên luôn. Sau đó cứ thế tỏ tình với anh ấy, mình không tin là anh ấy sẽ từ chối Loan. Dũng cảm lên.

- Có thật không? - Ngọc Loan hỏi lại với một niềm vui sướng mong chờ.

- Tin mình đi. Hôm nay mình cũng sẽ bày tỏ với anh Tùng Quân, nhất định phải trở thành bạn gái của anh ấy. - Hà Trang trong lúc hưng phấn, cô buột miệng nói mà quên mất sự thật mà mình che giấu bao lâu nay.

- Ơ, chẳng phải yêu nhau rồi sao? - Ngọc Loan đưa mắt nhìn Hà Trang lấy làm khó hiểu. Bao lâu nay tuy rằng họ chưa chính thức thừa nhận nhưng việc Hà Trang hay đi ra ngoài và bảo là đi gặp Tùng Quân, còn nhiều lần khoe những món quà mà Tùng Quân đã tặng trước mặt Ngọc Loan. Hai người họ chẳng thừa nhận nên Ngọc Loan tế nhị chưa bao giờ ở trước mặt Tùng Quân hỏi thẳng. Cô và Vũ Phong cứ nói bóng gió kiểu trêu chọc mà thôi. Chỉ khi có cô và Hà Trang, Hà Trang mới kể cho cô nghe những chuyện của hai người họ.

Nhưng Vũ Phong thì bảo Tùng Quân kín như bưng, cứ nói là hai người không có gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Lúc đó Ngọc Loan đã nghĩ, do Tùng Quân là con trai, anh lại là người kín đáo cho nên không thích phô bày tình cảm của mình ra cho người khác thấy.

Hà Trang biết mình đã lỡ lời bèn cười giả lả đáp:

- Lo chuyện của mình đi cho xong trước đi rồi lo đến chuyện của người khác.

Ngọc Loan lắc đầu, cô cho rằng, trong tình yêu có nhiều hương vị. Biết đâu Tùng Quân và Hà Trang giống như lời cô ấy đã nói như trên: Không cần phải nói rõ ra mới biết là yêu. Đến khi tình yêu chín mùi thì bày tỏ cũng không muộn. Trước mắt Ngọc Loan hiện giờ chỉ hiện diện hình ảnh của Vũ Phong mà thôi.

- Ngọc Loan! - Hà Trang chợt quay người nhìn Ngọc Loan hỏi khẽ: - Có thể cho mình mượn một chiếc váy của bạn được không? Sẵn tiện chọn cho bạn một chiếc váy luôn.

Lâu lâu Hà Trang vẫn mượn đồ của Ngọc Loan, nói là đồ mượn chứ thật ra hầu như đều là những bộ mới Ngọc Loan chưa mặc bao giờ và cô đều tặng cho Hà Trang. Những bộ đó quá ư cầu kỳ, không thích hợp với những cuộc gặp gỡ của sinh viên với sinh viên cho nên lần này cũng không ngoại lệ, Hà Trang lại hỏi mượn đồ của Ngọc Loan.

Ngọc Loan vốn định chọn chiếc váy màu trắng, đây là một thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng của Việt Nam, chiếc váy không cần thiết kế cầu kì mà vẫn khiến người bận trở nên xinh đẹp, mặc vào rất tao nhã. Ngọc Loan rất thích chiếc váy này, vì váy màu trắng cho nên cô không nỡ bận, sợ nó sẽ bị đổi màu vì những hoạt động đời thường của cô. Nhưng hôm nay là một ngày rất đặc biệt cho nên cô quyết định mặc nó.

Nhưng sau đó, Hà Trang phản đối. Cô cho rằng chiếc áo sẽ không khiến Ngọc Loan nổi bật trước đám đông, vậy thì sẽ khiến Vũ Phong mất mặt. Ngọc Loan ngẫm nghĩ, cô cho rằng Hà Trang nói có lí nên để Hà Trang tùy ý lựa chọn giúp cô trang phục. Hà Trang chọn cho Ngọc Loan chiếc váy màu hồng lệch vai. Chiếc váy này là quà sinh nhật của cô Ngọc Loan tặng. Ngọc Loan cũng thích chiếc váy này lắm nhưng cô hơi ngại vì nó hơi sexy. Chiếc váy ôm gọn thân hình cân đối rất đẹp của Ngọc Loan nhưng để lộ một bên vai trần đầy vẻ gợi cảm, chân váy cũng khá ngắn. Nhưng quả thật, Ngọc Loan bận vào càng thêm phần xinh đẹp.

Hà Trang thì lại chọn chính chiếc váy trắng đó để mặc cho mình.

Ngọc Loan vì muốn hôm nay mình thật sự xinh đẹp trong mắt Vũ Phong cho nên quyết định lấy món quà kỷ vật mà mẹ mình để lại cho mình đeo vào. Ngọc Loan bèn mở hộp trang sức mà mình vẫn cất giữ cẩn thận ra.

- Woa, thật sự là đẹp quá. - Hà Trang reo lên, trong giọng nói không giấu sự ghen tị của mình.

- Mình sẽ chọn một thứ phù hợp để đeo. - Ngọc Loan cười đáp.

- Mình muốn mượn chiếc lắc tay này, có được không? Nó rất hợp với chiếc váy này. - Hà Trang đột nhiên cầm lấy sợi lắc trong hộp đem ra nhìn ngắm rồi quay lại Ngọc Loan đề nghị.

- Nhưng mà cái đó... - Ngọc Loan vốn là muốn đeo sợi lắc đó nên mới lấy hộp trang sức này ra. Đây là kỷ vật tình yêu của ba cô và mẹ cô.

- Đi mà... chỉ hôm nay thôi, mình sẽ giữ gìn thật cẩn thận. - Hà Trang nắm lấy tay Ngọc Loan lắc lắc cầu xin.

Ngọc Loan nhìn sợi lắc một cái rồi nhìn Hà Trang thở dài gật đầu.

Lớp Vũ Phong thuê hẳn một hội trường lớn để vui chơi. Hội trường lễ tốt nghiệp được trang trí khá đẹp, có một chiếc máy chiếu soi lên màn hình projector những hình ảnh đã trải qua của lớp trong mấy năm học.

Hôm nay Vũ Phong ăn bận rất thu hút, anh quả thật nổi bật giữa đám đông từ chiều cao đến gương mặt, không ở đâu mà anh không thu hút ánh mắt của mọi người. Hôm nay Vũ Phong lại là người đứng ra tổ chức cho nên khá tất bật, nhưng không vì vậy mà làm giảm đi phong độ vốn có.

Có nhiều cô gái trong lớp ăn bận thật xinh đẹp chọn thời điểm này để đến tỏ tình cùng với người mình thích. Nếu được thì tiến tới, nếu không được thì đường ai nấy đi, cũng không quá mất mặt. Đương nhiên Tùng Quân và Vũ Phong là hai đối tượng được ái mộ nhiều nhất.

Nhưng ngay thời điểm buổi tiệc bắt đầu thì Ngọc Loan và Hà Trang bước vào trong. Họ đều là những cô gái xinh đẹp, càng được ướm lên người những bộ cánh thời trang rất đẹp. Tuy không thể cho rằng họ là những người đẹp nhất trong hội trường hôm nay nhưng có thể nói việc họ được hai chàng trai nổi bật nhất đến đón là điều khiến cho các nữ sinh có mặt đều phải ghen tỵ.

Sau một lúc chơi đùa trò chuyện vui vẻ, tất cả mọi người cùng nhau khiêu vũ, Vũ Phong mời Ngọc Loan cùng anh khiêu vũ. Tùng Quân nhìn Ngọc Loan và Vũ Phong tay trong tay bằng một ánh mắt thật buồn.

- Tùng Quân, chúng ta cũng ra khiêu vũ đi. - Hà Trang khẽ lay tay áo anh gọi.

Tùng Quân quay sang nhìn Hà Trang rồi miễn cưỡng gật đầu. Anh khoát tay Hà Trang bước ra khiêu vũ cùng mọi người. Tùng Quân đưa mắt nhìn Vũ Phong và Ngọc Loan, anh nhìn thấy ánh mắt rạng ngời hạnh phúc và gương mặt đỏ bừng thẹn thùng của Ngọc Loan, trái tim anh trùng lại đau buồn khôn xiết. Ánh mắt này, vẻ mặt này chẳng phải là biểu hiện của những cô gái đang yêu hay sao. Dù vẫn thấy Vũ Phong và Ngọc Loan vẫn thường đi bên cạnh nhau nhưng cho đến giờ phút này Tùng Quân mới thật sự nhận rõ, hai người đó vốn thuộc về nhau.

- Hai người họ đẹp đôi quá, đúng không anh? - Hà Trang đột nhiên lên tiếng. Cô thấy ánh mắt của Tùng Quân nhìn Vũ Phong và Ngọc Loan đang tay trong tay đầy tình ý thì cười, rồi quay mắt nhìn Tùng Quân hỏi, cố ý hỏi.

- Hai người họ rất đẹp đôi. - Tùng Quân cười ngượng đáp.

- Còn chúng ta thì thế nào? - Hà Trang đột nhiên nhìn Tùng Quân hỏi, ánh mắt cô nhìn Tùng Quân một cách kiêu sa gợi cảm, quả ánh mắt cùng nụ cười dễ khiến đàn ông say mê.

- Hôm nay em thật sự rất đẹp. - Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan mở giọng khen ngợi nhưng không có chút trêu đùa nào. Ánh mắt anh dường như bị cô cuốn hút.

Ngọc Loan không nhận ra ánh mắt đó của Vũ Phong, cô chun mũi bĩu môi đáp:

- Anh đổi tính hay sao vậy? Hôm nay không gọi em là Pé Heo nữa.

Vũ Phong nghe xong thì phá ra cười, sau đó cúi người kề sát tai cô khẽ nói, hơi thở của anh phủ đầy vành tai cô:

- Không có con heo nào gợi cảm và xinh đẹp như em bây giờ đâu.

Nói xong Vũ Phong còn khẽ thổi nhẹ lên bờ vai trần của cô khiến cả người Ngọc Loan hơi run nhẹ, tim đập loạn cả lên, mặt cô đỏ bừng thấy rõ. Cô xấu hổ không biết làm sao định rút tay lại không tiếp tục khiêu vũ nữa nhưng Vũ Phong đã siết chặt tay cô không cho rời đi. Tay kia ôm eo cô, kéo thân hình cô sát vào người mình, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt trầm ấm nói:

- Ra về chờ anh, anh có chuyện này muốn nói với em?

- Là chuyện gì? - Giọng Ngọc Loan khàn đi vì hồi hộp, lời của Hà Trang cứ vang vọng trong đầu cô.

- Lát nữa sẽ nói, ở đây đông người quá. - Vũ Phong nheo mắt tinh nghịch đáp.

- Anh mau nói đi, không ai nghe thấy đâu. - Ngọc Loan nóng lòng muốn biết Vũ Phong muốn nói với mình cái gì, nếu như Vũ Phong thật sự chọn thời điểm hôm nay để tỏ tình với cô, cô nghĩ mình không đủ bình tĩnh để chờ đợi đến khi kết thúc buổi tiệc mất cho nên thúc giục.

Vũ Phong nhìn ánh mắt long lanh của Ngọc Loan một cách âu yếm thật lâu cuối cùng quyết định nói:

- Lần trước anh đã bảo là: ”Nếu như lúc anh có thể quên đi hình bóng của cô ấy. Có lẽ người đầu tiên anh muốn quen chính là em“.

Tim Ngọc Loan trở nên hỗn loạn, như vậy lời của Hà Trang chắc chắn đúng, trái tim cô nhảy nhót vui sướng không yên. Cô hồi hộp chờ đợi, chờ đợi câu tỏ tình của Vũ Phong.

- Thật ra anh cũng biết là mình rất ngốc khi cứ đi tìm một bóng hình gần như là không có thật. Thậm chí đến bây giờ anh cũng không biết là ngày hôm đó anh có mơ nữa hay không, nếu như không có chiếc khăn tay mà cô ấy để lại? Nhưng tìm cô ấy giống như mò kim nơi đáy bể. Cho đến khi anh gặp em...

Vũ Phong mới vừa nói đến đây thì trên sân khấu, cậu bạn dẫn chương trình cầm micro bắt đầu nói. Tất cả mọi người đều dừng lại, quay đầu nhìn lên sân khấu. Vũ Phong và Ngọc Loan quay lên sân khấu rồi quay lại nhìn nhau, Vũ Phong nhún vai ngượng cười định lên tiếng thì Ngọc Loan nói:

- Ra về em chờ anh.

- Ừ... - Vũ Phong cười rồi gật đầu, anh buông Ngọc Loan ra, cả hai đều hướng mắt về sân khấu.

Buổi lễ tốt nghiệp là một buổi tiệc buffet, mọi người sau giây phút cùng MC chơi trò chơi thì mệt nhừ, bắt đầu khai tiệc. Vũ Phong đi lấy thức ăn giúp Ngọc Loan. Hà Trang cũng chọn cho mình một món ăn nhẹ, hai người vô tình chọn chung một món. Cả hai đều giơ tay với lấy chiếc kẹp gắp đồ ăn, hai bàn tay chạm vào nhau, cả hai giật mình quay đầu nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau có chút khó chịu. Vũ Phong theo phép lịch sự, anh buông tay nhường Hà Trang cái kẹp gắp đó. Nào ngờ Hà Trang không thèm nhận lòng tốt của anh, cô bỏ đi qua chỗ khác lấy thức ăn.

Vũ Phong thấy hành động của Hà Trang như vậy thì nhíu mày khó chịu. Anh cảm thấy Hà Trang là một cô gái khá cao ngạo, đôi lúc rất đáng ghét, không hiểu vì sao Ngọc Loan có thể làm bản với cô cho được. Mặc dù Ngọc Loan luôn bênh vực lên tiếng giải thích giúp cho Hà Trang rằng: ”Hà Trang thật ra rất tốt bụng. Em cũng nhờ cô ấy cứu khi bị tai nạn, còn hiến máu cứu em nữa, mà chẳng chịu nhận bất cứ sự đền đáp nào cả. Thật ra lúc đó vắng người, cô ấy có thể bỏ đi, bởi vì dính líu vào mấy vụ tai nạn thường rất phiền phức, bị nghi ngờ lung tung nên rất nhiều người nhắm mắt làm ngơ... nhưng cô ấy chọn lựa việc cứu em. Cô ấy đối xử với tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có anh là ngoại lệ. Tại vì cô ấy ghét hạng đàn ông con trai lăng nhăng nên mới thấy anh chướng mắt như thế. Chẳng phải lúc đầu em cũng ghét anh như vậy hay sao. Anh lại không cho em nói sự thật ra nên cô ấy cứ hiểu lầm như thế, chứ sau này cô ấy hiểu rồi, cô ấy sẽ không ghét anh nữa đâu”. Nhưng dù sao thì thái độ thù ghét của Hà Trang thật khiến người ta không chịu được.

- Nè! Em đang dùng thái độ gì đối với đàn anh vậy chứ?

- Em thấy thái độ của mình rất là hợp lý đó chứ. Nếu không nể mặt Ngọc Loan thì hạng người như anh, đừng mơ em dòm đến. - Hà Trang hất mặt đáp, sau đó cô quay người bỏ đi.

Vũ Phong tức giận, anh bước theo nắm lấy tay Hà Trang giật mạnh lại, tay cô hiện ra trước tầm mắt anh, Vũ Phong nhìn Hà Trang nói:

- Em đừng nghĩ...

Bỗng chiếc lắc mà Vũ Phong khắc sâu trong đầu xuất hiện trước mặt anh, nó đang đeo tòn teng trên tay Hà Trang. Vũ Phong trợn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm sợi lắc. Tim anh như bị vật gì cản lại, ép chặt, hơi thở đứt đoạn. Anh kích động siết chặt tay Hà Trang, tay kia cầm lấy phiến lá hình trái tim, trên đó có khắc hai chữ N&L. Vũ Phong gần như không tin vào mắt mình nữa. Cô gái mà anh đi tìm bao lâu nay, cô gái mà anh khắc vào trong tìm hình ảnh quay lưng bỏ đi của cô ấy...

- Anh làm gì vậy hả? - Tay bị siết chặt đau đớn, Hà Trang bực bội vung mạnh tay ra khỏi tay Vũ Phong, sau đó nhìn Vũ Phong vẫn đứng bất động trước mặt mình như người vô hồn, bèn buông tiếng chửi:

- Đồ điên.

Hà Trang bực tức quay lưng bỏ đi, Vũ Phong nhìn theo hình bóng của cô. Chiếc váy trắng bồng bềnh, mỏng manh nhưng thanh thoát, mái tóc đen xõa dài sau lưng, cộng với chiếc lắc tay. Không còn nghe ngờ được nữa, hóa ra Hà Trang chính là cô gái mà anh đã cất công đi tìm bấy lâu nay.

Bây giờ anh có thể lí giải nhiều vấn đề. Anh cho rằng cô kênh kiệu khó gần, là vì cô ghét hạng con trai không chung thủy, cô hiểu lầm anh nên mới ghét anh. Cô là cô gái tốt bụng, cô sẵn sàng giúp đỡ anh và Ngọc Loan vô điều kiện...

Cuối cùng anh đã tìm được cô gái mình cần tìm.

Trong giây phút ngỡ ngàng đó, Vũ Phong đã quên mất Ngọc Loan, người mà ít phút trước đó, anh còn muốn tỏ tình cùng với cô.

Ngọc Loan đứng chờ Vũ Phong thì thấy Tú Quyên đang đi lại, Tú Quyên nhìn cô cười trêu chọc.

- Mình bắt quả tang hai người nhỏ to thân mật nha.

- Đâu có. - Ngọc Loan bị trêu thì đỏ cả mặt xấu hổ chối.

- Thành thật sẽ được khoan hồng, dối trá sẽ bị trừng phạt. Nếu Loan còn không khai ra hồi nãy Vũ Phong nói gì với Loan, mình lập tức lên sân khấu công bố cho mọi người biết gian tình của hai người. - Tú Quyên cười gian lườm mắt nhìn Ngọc Loan nói.

- Đừng mà. Mình với Vũ Phong chưa có gì hết. Anh ấy chỉ mới vừa nói... - Ngọc Loan hốt hoảng vội vàng khai, cô sợ Tú Quyên trong lúc cao hứng sẽ lên sân khấu thật thì ngượng chết.

- Anh ấy nói gì? - Tú Quyên nhìn Ngọc Loan với ánh mắt tò mò đầy mong đợi.

- Anh ấy chỉ nói là: ”... Cho đến khi anh gặp em...” - Ngọc Loan thành thật khai báo hết từ đầu tới đuôi câu nói của Vũ Phong.

- Tất nhiên là “Cho đến khi gặp em, anh mới biết em là người con gái duy nhất mà anh mong đợi.” - Tú Quyên cười tít mắt trêu ghẹo. - Còn gì khác lời tỏ tình chứ. Hihi...

Ngọc Loan bị trêu ghẹo thì đỏ cả mặt nhưng trong lòng dâng lên niềm vui sướng khôn tả. Nếu đó thật sự là một lời tỏ tình thì đúng là rất đáng mong đợi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3