Hạnh Phúc Diệu Kì - Chương 05
Bây giờ Nam đã hiểu tại sao cô em mình lại quý Thu đến thế, nó hồn nhiên, vui tươi, lại hòa đồng với mọi người nữa, bỗng dưng anh chàng thấy có cảm tình với nhỏ.
- Anh đang ở nước nào thế? Định cư bên đó luôn à?- Thu hỏi han quan tâm.
- Anh đi du học ở Pháp, gia đình đều ở bên đó cả, nhưng chỉ mới vài năm gần đây thôi, nhưng anh vẫn là người Việt Nam mà.
Thu khá cởi mở, nó luôn là người bắt đầu câu chuyện, mặc dù ước mơ của nó là muốn khám phá nhiều nơi nhưng không có cơ hội, vì thế nó càng tò mò về cuộc sống ở nước ngoài của người Việt, hỏi anh rất nhiều thứ mà nó còn thắc mắc, cứ như thế đoạn đường như ngắn lại rất nhiều.
Vốn là người thích yên tĩnh và ít nói, ngay cả Nam cũng không hiểu sao mình lại kể cho nhỏ nghe nhiều chuyện như vậy. Từ cái ánh mắt long lanh háo hức chờ đợi, cho đến cái giọng lảnh lót, êm tai của Thu khiến Nam cứ cảm thấy thích thú và thoải mái, cậu ta không giấu nó bất cứ điều gì cả, nhưng thật sự hai người mới chỉ gặp nhau có vài lần mà thôi.
- Đến nơi rồi, mình xuống xe thôi anh- Thu kéo anh Nam khiến anh chàng khẽ giật mình: “Con bé này ngây thơ thật, nắm tay con trai mà…”
- Đây là đâu?- Nam hỏi Thu, chợt nhỏ cười toe toét.
- Hihi, anh không thấy gì sao? Người ta vẫn hay gọi cái này là chợ “nổi” đấy…
- Hầu hết mọi người ở đây đều họp chợ trên sông. Anh nhìn xem, những hàng hóa chất đầy trên ghe kia kìa- Thu vừa nói vừa chỉ tay về phía xa xa rồi kéo Nam đi: “Trái cây thường rất tươi ngon, anh biết tại sao không?”- nó nhìn Nam cười tươi, có vẻ rất háo hức.
Nam lắc đầu, hình như cậu ấy không biết phải nói gì: “Em cứ thích đố anh ấy nhỉ?”
- Anh cứ trêu em thôi- nụ cười dịu dàng của Thu thoảng trong ánh nắng ban mai như càng tô thêm cái vẻ điệu đà, duyên dáng đúng như cái chất con gái Nam bộ mà người ta vẫn thường nhắc đến. khiến Nam lúng túng, có vẻ như càng ngày cậu ấy càng nhận ra sự cuốn hút kì diệu từ người con gái đối diện. Nghĩ lại, Nam thấy càng không uổng chuyến về thăm quê lần này.
- Thôi, mình xuống ghe ra chợ mua đồ đi, chẳng lẽ đến đây rồi mà cứ đứng nhìn mãi thế này hay sao?- Thu như khá thông thạo nơi này, từ cách di chuyển hết sức điệu nghệ lúc bước xuống chiếc xuồng, đến sự hiểu biết sâu sắc đời sống người dân nơi đây, điều đó càng khiến Nam nể phục hơn.
- Nếu đến vào lúctrời chưa sáng, anh sẽ thấy ở đây còn nhộn nhịp hơn nhiều cơ, vì chợ nổi là một trong những nơi cung cấp nông sản tươi ngon nhất nên các thương lái thường tìm đến đây lấy mối đưa về các chợ trong thành phố để bán- Thu cứ như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, còn Nam chăm chú nghe và chụp ảnh, cậu ấy có vẻ thích thú với một nét văn hóa đặc thù của người dân miền sông nước này.
- Đa số thực phẩm ở đây đều do người dân trồng rồi đem ra bán nên rất rẻ, lại còn tươi nữa, chừng nào về em với anh mua một ít biếu cho mọi người nhé!- Thu nói xong thì thả bàn tay xuống nước cho xuôi theo mái chèo của người lái.
Chợ nổi có rất nhiều khách du lịch nước ngoài, họ cũng như Nam muốn chứng kiến tận mắt đời sống sinh hoạt đậm chất nhân văn của con người miền Tây với sự háo hức, trong ánh mắt bộc lộ rõ sự ngạc nhiên, xen lẫn thích thú.
Khác với những khu chợ bình thường, chợ nổi trên sông không lanh lảnh những tiếng rao hàng hay trả giá của kẻ bán người mua. Chỉ cần một chiếc ghe nhỏ bạn có thể mua bất cứ gì mình thích ở đây. những con người hiền hậu, chất phác với nụ cười luôn hiện hữu trên môi luôn làm vui lòng bất kì một người khách khó tính nào.
- Cô ơi! Bán cho con 2 trái dừa đi ạ! Cô chặt sẵn giùm con luôn nha cô- Thu nói khi xuồng tiến sát ghe của một phụ nữ với hai đứa con nhỏ đang ngồi khép nép bên trong.
Nó đưa cho Nam một trái dừa, cười và nói: “Anh uống nước trước đi, mệt lắm rồi phải không?”- ngưng lại một lát Thu nói tiếp: “Chắc anh không biết, có một số gia đình không có nhà trên đất liền, đối với họ ghe chở hàng là tài sản lớn nhất, vừa là công cụ mưu sinh, lại như một căn nhà tạm bở để sống qua ngày, đời sống dân cư ở đây còn nhiều khó khăn lắm”- Thu thở dài, Nam không ngờ nó còn nhỏ tuổi mà đã biết lo cho mọi người xung quanh rồi, càng ngày Nam càng phát hiện ra nhiều điểm đáng yêu của con nhỏ, Thu cứ mua vô tư mà không để ý rằng từ đầu đến giờ có một người đang chăm chú nhìn mình.
Dạo hết một vòng nó mua nào là chuối, cam, ổi, xoài… toàn là những thứ mà con gái thích.
- Em mua nhiều thế này làm sao mang về hết- Nam cười nhưng dáng vẻ đau khổ.
- Thì em dẫn anh đi để làm gì? Anh phải cầm giúp, chứ mình em sao khiêng nổi
nổi- Thu ra chiều năn nỉ: “Con trai mà không ga lăng miếng nào hết vậy?”- rồi nó cười tươi: “Em mua về biếu hai bác đó, chứ chẳng lẽ đi chơi mà về tay không sao? Không cám ơn em thì thôi”- hai má nó phụng phịu.
- Thì anh có nói gì đâu, tí chuyện nhỏ này sao làm khó được Nam- hắn ta nói với vẻ tự tin nhưng sự thật không phải vậy.
Mặc dù chỉ xách một đoạn từ chợ ra xe nhưng cũng khiến tay cậu ta rã rời, vì mỗi loại Thu đều mua từ một đến hai kg, cho dù có ba đầu sáu tay Nam cũng không thể nào chịu nổi, huống chi đã đi chơi cả ngày, giờ đâu cậu ấy đâu còn sức nữa. Nhưng bù lại, Nam cảm thấy hôm nay thật là một ngày ý nghĩa.
- Anh muốn hỏi một điều này, em không ngại chứ?
- Anh khách sáo với em từ bao giờ thế?- Thu cười nhìn Nam.
- Ờ, anh chỉ thắc mắc tại sao em lại hiểu rõ cuộc sống của người dân ở đây vậy thôi?- cậu ấy gãi đầu.
- Vì em là dân “quê” chính gốc mà anh- trong lời nói của nhỏ Thu có chút hóm hỉnh.
- Là sao? Anh chưa hiểu?- Nam chau mày nghĩ ngợi.
- Em chỉ mới lên thành phố vài năm nay thôi, lúc trước em sống ở đây mà, thỉnh thoảng em cũng thường ghé lại chơi, nhiều khi tạm gạt bỏ không khí tấp nập, xô bồ của thành thành thị để cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn cũng tốt mà anh- Thu trầm tư lại, Nam cũng không nói gì, cậu ấy muốn cảm nhận thêm một chút nữa cái không khí trong lành, mát dịu này trước khi phải lên xe về. một hơi thở thật dài, thật sâu như giúp con người ta khoan khoái hẳn ra.
Chiếc xe lăn bánh, chạy bon bon trên con đường dài, cảnh vật như lùi dần về phía sau, Nam mãi mê nhìn ngắm những cánh đồng lúa xanh mướt, thấp thoáng bóng người nông dân cặm cụi làm việc. Nhũng con người lam lũ đó đang từng ngày vất vả một nắng hai sương làm nên những hạt “ngọc trời” và cả những chú trâu đang khoan thai gặm cỏ. Ánh nắng đang “ngồi” vắt vẻo trên cành cây ven đường, xuyên qua tán lá và khiến những giọt mồ hôi trở nên lấp lánh…
Trẻ con tụm năm tụm bảy với những con diều bay vút trên bầu trời hòa cùng tiếng cười trong trẻo, ngây thơ, một bức tranh đồng quê mộc mạc, đơn sơ nhưng thấm đẫm tình người.
Dòng suy nghĩ của Nam bị cắt ngang khi cảm thấy vai mình đang trở nên nặng dần: “Có lẽ ngày hôm nay con bé đã mệt lắm rồi, trông nó ngủ ngon lành chưa kìa?”- đầu nhỏ Thu tựa vào vai Nam một cách yên bình. Còn cậu ấy chỉ khẽ mỉm cười, lòng xốn xang lạ kì, phải chăng lại có một phép màu xuất hiện để sưởi ấm trái tim?
-
Nhà An
- Con với anh Nam có mua chút quà biếu hai bác ạ- nhỏ Thu líu lo.
- Hai đứa này, con cháu trong nhà mà cũng bày vẽ ra quà cáp, chỉ lần này thôi đó nha- mẹ An cười.
- Dạ, tại chỗ đó bán rẻ bác ạ, không sao đâu! À, mà An đâu rồi bác?- Thu hỏi.
- Chẳng biết nó nữa, hôm nay là thứ 7 mà đi suốt từ sáng tới giờ, con nhỏ dạo này giờ giấc khác thường lắm, hỏi cũng chẳng nói- mẹ An thở dài.
Nam lên tiếng: “Dì an tâm đi, bé Ni lớn rồi, nó biết suy nghĩ chứ, mình quản nó quá cũng không tốt. Việt Nam thường chăm con quá chứ nước ngoài bằng tuổi Ni là người ta biết tự lập cả rồi ạ”
Thu kéo Nam lại nói nhỏ: “Anh chuẩn bị đi, sáng mai đi với em, có công việc”- nó nháy mắt.
Nam không biết nó muốn gì nhưng thấy con nhỏ háo hức như thế thì cũng gật đầu.
Sáng hôm sau…
- Chào cả nhà, con lại dẫn anh Nam đi chơi đây ạ!- Thu cố tình nói lớn để An nghe thấy.
- Hai người đi vui vẻ nha- nhỏ An vẫy tay.
Thu kéo Nam ra trước cổng rồi đẩy cậu ấy nép vào một góc, bất ngờ, Nam hỏi: “Ủa, sao lại đứng đây, hôm nay không phải đi chơi sao?”
Thu cười gượng: “Anh đợi chút, mình làm xong việc này sẽ đi sau”
Nam tò mò: “Em muốn làm gì? Sao lại đứng trước cổng thế này?”
- Em muốn biết nhỏ An thời gian này làm gì? Nó có vẻ bí mật lắm anh ạ!
- Đến cả em cũng không tin An à?- Nam dò hỏi, ánh mắt có một chút nghi ngờ.
- Không phải vậy, em chỉ lo cho nóthôi, ít ra có thể giúp được gì cho An cũng tốt hơn đúng không?- chưa kịp nói hết câu nó đã thấy An dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng.
- Anh đi đi! Nhanh lên!- nhỏ Thu giục Nam lên xe mình chạy theo phía sau An. Thu nhìn theo khi An bước vào một quán kem khá sang trọng và bắt mắt, điều lạ hơn là nó còn trông thấy một người con trai khác nữa…
- Duy… Duy sao?- Thu chợt thốt lên: “Chuyện này là thế nào?”
- Sao giờ này em mới đến thế! Trễ rồi kìa, thay đồ nhanh lên- Duy giục An.
- Xin lỗi anh, đợi Thu với anh Nam đi em mới ra khỏi nhà được- An cười đáp lại rồi nhanh chóng chạy vào phía trong.
Nó dừng lại khi gặp một người phụ nữ khá đứng tuổi: “Chào bà chủ”- An nói với giọng hóm hỉnh.
- Dì tha cho lần này thôi đó, hôm sau mà tới trễ là trừ lương nghe- bà ấy cười, rồi mắng yêu: “Còn không mau thay đồ đi, đứng đó lát nữa trừ lương thật thì đừng trách dì ác”
- Con đi liền nè- nhỏ An cười toe toét rồi vụt chạy biến đi.
Một lúc sau nó xuất hiện cùng chiếc váy xanh dương rất đáng yêu và cái nơ nhỏ xinh cài trên mái tóc. Đây là bộ đồng phục đẹp nhất mà nó từng mặc, nhỏ An cứ xuýt xoa mãi. Giờ đây nó có thêm được một thói quen là thích ngắm mình trong gương rồi tự cười, quả thật nhỏ An rất dễ thương.
- Mấy hôm rồi, em đã quen công việc ở đây chưa?- Duy ân cần hỏi han.
- Dạ, thật ra thì đi học cả ngày rồi đi làm thêm thì cũng mệt lắm anh ạ, nhưng thời gian này em lại thấy mình sống có ích hơn và quý trọng đồng tiền hơn nữa- nó cười rất tươi.
- Anh không nghĩ em thiếu tiền đến mức phải đi làm như vậy?- Duy thắc mắc.
- Em tính…- chưa đợi An nói hết câu Duy đã vụt chạy đi: “Có khách rồi, chút nữa anh em mình nói chuyện tiếp”
Nhỏ cười rồi thu dọn hết những cái ly còn sót lại trên bàn sau khi khách đã ra về. Công việc bồi bàn tuy không nặng nhọc gì nhưng phải đi lại khá nhiều. An còn nhớ ngày đầu tiên đi làm, chân nó phồng hết lên và các cơ mỏi nhừ như muốn rã ra. Lúc đầu cứ tưởng nhẹ nhàng lắm, sau này mới biết muốn kiếm được đồng tiền phải bỏ mồ hôi và công sức thế nào. Bao năm qua An chỉ biết dùng tiền của cha mẹ như một điều hiển nhiên, giờ nghĩ lại, nó thở dài. Đúng là có khôn lớn mới hiểu lòng phụ mẫu.
Quan sát tất cả những gì đã diễn ra, Thu cảm thấy khó hiểu: “Sao nhỏ An lại đi giúp việc ở đây nhỉ?”- nó không nghĩ là bạn nó thiếu thốn về tiền bạc, vậy thì lý do gì?
- Chắc đứa em gái của anh bắt đầu nhận thức được cuộc sống rồi, em đừng lo- Nam giải thích, xong cậu ấy quay sang Thu cười: “Biết được An làm gì rồi, bây giờ đến em thực hiện lời hứa đấy. Hôm nay mình đi đâu?”- Nam háo hức.
- Đến nơi anh sẽ biết- nhỏ Thu cười tươi rói không quên kèm theo cái nháy mắt với Nam khiến anh chàng sững lại vài giây: “Con bé này, càng lúc nó càng làm mình không thể rời bỏ nơi đây được”
-
Nam không ngờ Thu dẫn mình về nhà ngoại nó. Một vùng quê đúng như những gì mà văn thơ vẫn thường hay tả, có lũy tre xào xạc với giếng nước trong veo, cùng bờ đê với cánh đồng bát ngát lúa thơm. Nam không ngờ có một ngày được tận mắt chứng kiến cảnh đẹp như tranh vậy, ở đây đến cả gió cũng trong lành hơn hẳn, không ồn ào, nhộn nhịp, không phố xá thẳng tắp, xe cộ tấp nập mà tất cả chỉ là màu xanh của lá, của cây cỏ, của bầu trời, lác đác những ngôi nhà mái đỏ rêu phong và sắc màu lấp lánh của hoa dại bên đường.
- Bà ơi, đây là Nam, anh trai nhỏ An đó bà, mới từ nước ngoài về, bởi vậy hôm nay con dẫn anh ấy về đây chơi- nhỏ Thu lại líu lo rồi ôm chầm lấy bà một cách thân mật: “Ông đi đâu rồi hả bà?”
- Ông mày đi sang cậu Tư rồi, trưa mới về, hai đứa ở đây ăn cơm chứ hả? để bà chuẩn bị- giọng bà trầm trầm, hiền hậu và chan chứa tình yêu thương, Nam cảm nhận rõ được điều đó, có thể vì gia đình của mình vốn không hạnh phúc, từ nhỏ Nam đã luôn khát khao một mái ấm. Nhưng theo thời gian, ước mơ ấy đã bị phai mờ dần. Nam vốn quen với một cuộc sống tẻ nhạt, chỉ có học hành và công việc, thứ tình cảm gia đình được cho là quá “xa xỉ” ấy đã bị chôn vùi rất lâu, rất lâu rồi. Khơi lại nó chỉ làm Nam cảm thấy đau thêm mà thôi…
- Chúng con ra vườn chơi nha bà- câu nói của Thu làm cắt dòng suy nghĩ, Nam trở về với thực tại, đây đâu phải lúc để nhớ những chuyện không vui, một nụ cười như để tự trấn tĩnh lại bản thân, Nam cùng Thu rảo bước trên con đường đất dẫn lối ra sau nhà.
- Anh đợi em chút, đi lấy con dao mình đào giun- mắt Thu tròn xoe nhìn Nam cười.
- Để làm gì?- cậu ấy hỏi lại.
- Anh với em đi câu cá, vui lắm- Thu hớn hở.
Vốn không thích những trò này, nhưng thấy Thu thích thú như thế, Nam không nỡ từ chối, thôi thì nhập gia tùy tục, cô ấy bảo sao thì nghe vậy.
Để em chỉ cho anh nha, giun thường sống ở những nơi đất xốp và màu mỡ. Anh có thấy những viên tròn nhỏ nhỏ màu nâu giống nh
như đất chồng lên nhau đó không? Đố anh biết là cái gì?- nhỏ Thu tự tin: “Anh đoán ra thua gì em cũng chịu”
Không nằm ngoài dự đoán của nó, người từ nước ngoài về như Nam sao biết được mấy thứ này: “Là phân của con giun đó, cứ nhắm chỗ ấy mà đào, thế nào cũng bắt được mấy con cho xem”- nhỏ Thu vừa cắm cây dao xuống đất vừa cười thái độ ngô nghê của Nam.
Thấy con nhỏ như vậy Nam cũng rất vui. Đúng là có những điều sách vở vốn không hề dạy, muốn biết người ta phải học hỏi thêm nhiều kiến thức thực tế từ cuộc sống xung quanh. Nam bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn: “Để anh tiếp cho”- cậu ấy lấy con dao từ tay Thu hì hục tách từng lớp đất nhỏ.
Thu bỏ con giun mới bắt được vào chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn, thấy nó đang ngoe nguẩy thoạt đầu Nam không khỏi rùng mình, chẳng dám đụng vào.
Thu bật cười vì hành động ngốc nghếch ấy: “Không ngờ anh Nam lại sợ giun ấy nhỉ? Em mà nói cho nhỏ An biết thì…”- nó lại cười như chưa bao giờ cười.
- Ai bảo thế! Một tí nữa anh bắt nó cho em xem- Nam nói cứng: “Không tin à?”
- Tin…tin chứ- Thu nói trong khi những tràng cười vẫn không dứt làm Nam ngại đỏ cả mặt.
- Em rất thích câu cá ở đây, gió thổi nhè nhẹ giúp đầu óc thư thái hơn. Vào cấp 3 bài cũngnhiều, em ít có thời gian rảnh về ngoại chơi- Thu và Nam ngồi cạnh nhau, hai chiếc cần câu buông thõng xuống nước, cái phao nhỏ thỉnh thoảng nhấp nhô theo con nước.
- Yên bình thật- Nam khẽ thốt lên khiến Thu nhìn cậu ấy mỉm cười rồi chăm chú nhìn chiếc phao đang nổi bồng bềnh trên mặt nước, bản thân nó cũng thấy thế.
- Mai là thứ 2 em phải đi học rồi, hôm nay em dẫn anh đi chơi thoải mái rồi tối mình mới về nghen.
Nam gật đầu rồi mỉm cười, Thu cảm thấy như cậu ta đang suy nghĩ gì đó, nhưng nó không để tâm nữa vì dây câu đang bị giật mạnh bởi một con cá khá to.
- Giúp em với- Thu cần sự trợ giúp của Nam, anh chàng mỉm cười: “Em may thật đấy”
- Cá ở đây là cá đồng thôi, nên thịt chắc và ngọt lắm, mình đem con này về trưa nay ăn, còn bây giờ anh với em đi hái bưởi!- nhỏ Thu lại lôi Nam đi xồng xộc.
- Nhưng anh chưa câu được con nào mà- Nam nhăn nhó.
- Chờ anh thì chắc tới tối cũng không đi chơi được quá- nhỏ cười chọc quê.
- Ông em chăm vườn lắm đấy, anh có thấy nhiều trái cây không? Loại nào cũng có vài cây, nhưng nhiều nhất là bưởi và dừa.
Thu đưa Nam qua nhiều mảnh vườn nhỏ, mỗi mảnh chỉ trồng một loại cây ăn quả và ngăn cách nhau bởi những cái ao nhỏ cho tiện việc tưới tiêu hàng ngày.
Điều đáng nói ở đây là muốn qua được ao phải đi qua những chiếc cầu khỉ làm bằng cây tre, quả thật việc này không dễ đối với một người chỉ quen với sắt, thép và bê tông như Nam.
- Anh không đi có được không?- Cậu ấy nhăn mặt: “Anh không chắc mình có thể dễ dàng để vượt qua nó”
Trong khi Thu hết sức nhanh nhẹn thì với Nam lại là một chuyện vô cùng khó khăn.
- Lúc đi anh để lòng bàn chân nằm ngang thì sẽ vững hơn, ít bị trượt- Thu đứng bờ bên kia nhắc nhở.
- Nhưng…anh có đi bao giờ mà biết phải làm thế nào?- Nam thật sự lúng túng.
- Ráng đi, qua được 1 lần là mấy cái còn lại rất dễ thôi, chẳng lẽ con trai mà thua em sao?- Thu cố tình nói khích Nam: “Có mấy cái cọc cắm ở giữa ao đó, anh vịn vào đó mà qua, à, mà anh cởi giày ra đi, ném sang đây em giữ cho, chứ đi cầu khỉ ai lại mang giày, trơn lắm, té là cái chắc”
Đi được một phần ba đoạn đường, mồ hôi Nam bắt đầu túa ra như tắm, đến cậu ta cũng không ngờ có ngày mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này, dù sao cũng không thể mất mặt trước con gái được, chết thì cũng phải bò qua cho bằng được, nghĩ là làm, Nam cố nhích từng bước chậm chạm và cầu nguyện cho mình may mắn, an toàn để vượt qua.
Cũng may cây cầu chỉ dài khoảng 4m chứ hơn nữa chắc Nam xỉu vì yếu tim, thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn cái ao mà Nam lạnh cả xương sống, lát nữa còn về, không biết sao đây? Theo Thu kiểu này Nam không biết quyết định của mình đúng hay sai, nhưng thấy con nhỏ khoái chí vì “xỏ” được mình thế kia cậu ta không những chẳng giận mà còn cảm thấy vui, ít ra hắn biết nhỏ không buồn chán khi ở cạnh mình.
- Thu, trái bưởi này vàng rồi nè, hái được chưa?- Nam chỉ vào một trái đang treo lủng lẳng trên đầu.
- Ông em từng nói, thường thì bưởi chín phải vàng 2 lần cơ- Thu nói: “Vàng lần đầu da nó trông sần sùi, lần thứ 2 thì bóng và nhẵn, trái bưởi đó mới nhiều nước. anh cao hơn nhón lên xem da trái đó có láng hay chưa?”
- Trông nó có vẻ chưa chín?- Nam thất vọng.
- Có gì đâu, mình tìm trái khác, cả vườn kìa, anh lo gì không được trái ngon”- Thu an ủi.
- Kìa, chắc nó có vẻ ổn hơn- Thu chỉ tay vào một trái khác cách đó không xa: “Anh leo lên hái đi, em ở dưới chụp, coi chừng kiến vàng nha”
- Có kiến sao bắt anh leo- Nam hỏi nó: “Bị cắn đau lắm đó”
- Bưởi có kiến mới nhiều nước chứ, hơn nữa trái đó cũng đâu cao lắm, chắc không sao đâu- Thu nhìn Nam cười trừ: “Anh cố gắng vậy”
Bất đắc dĩ, Nam lại phải vì Thu mà hy sinh, nhưng may mắn là khi trái bưởi đáp xuống tay nhỏ an toàn thì Nam chỉ phải chịu 2 mũi chích mà thôi, cũng còn may, nhỏ cười xòa khi thấy vết cắn sưng lên một chút: “Đau không?”
- Mấy chuyện nhỏ này sao làm khó được anh- cậu ta tự tin, nhưng Thu vừa quay đi thì lè lưỡi rồi rùng mình.
- Về thôi! Để em dẫn anh đi đường khác, không cần qua cầu khỉ nữa- nhỏ cười toe toét.
- Vậy sao từ đầu…- Nam tính nói tiếp nhưng không thể để mất mặt như vậy được.
- Tại em thích…- Thu lại càng cười to hơn, còn Nam thì lắc đầu bó tay với nhỏ, nhưng ít ra hắn cũng thở phào vì không cần phải qua cầu nữa, nghĩ lại đến giờ còn run.
- Em làm gì vậy? Bắt anh mặc thế này sao dám nhìn ai- Nam ngượng ngịu.
- Em thấy dễ thương lắm chứ bộ- nhỏ Thu vừa nói vừa cười sặc sụa: “Tính ra thì đồ của ông em cũng vừa với anh đó chứ”- nó xoay Nam nhìn hết bên này đến bên kia.
- Có cần thiết phải thế này không?- Nam nhăn mặt khó chịu: “Anh không quen! Cứ thấy kì kì sao đó”
Thu cứ nhìn Nam mãi, đôi mắt như chẳng rời ra được với tiếng cười rúc rích không ngớt, cậu ấy chẳng khác gì người nông dân thứ thiệt với bộ quần áo màu nâu đất và đôi dép lê.
- Không lẽ anh định khoác bộ cánh rườm rà đó đi bắt cua sao?- Thu chỉ vào chiếc áo sơ mi và cái quần bò đang treo trên tường.
- Nhưng mà mặc thế này…- Nam vẫn lúng túng.
- Chẳng ai để ý đâu mà anh lo, ở đây ai chẳng mặc thế- tuy Thu vẫn buồn cười, nhưng nó cố gắng kìm nén lại để không làm Nam phật ý: “Giờ ra ruộng thôi!”
- Chẳng lẽ phải lội xuống sình thật à? Bẩn lắm đó- Nam ái ngại.
- Mặc kệ anh, con trai gì mà lôi thôi quá, chẳng lẽ con cua nó leo lên bờ cho bắt sao?- Thu nói xong thì nhảy xuống nước bỏ Nam đứng trên bờ một mình, bất đắc dĩ cậu ta cũng phải ráng “bò” theo cho kịp nó.
Nhưng mà cảm giác đi dưới sình cũng thích đấy chứ, đi tới đâu lún tới đó, khó lắm mới rút được chân ra để bước tiếp. Lâu rồi Nam mới có cảm giác thú vị thế này.
“Ui da!”- nhỏ Thu la lên.
- Em sao vậy?- Nam bước nhanh lại gần nhỏ.
- Bị con cua nó kẹp, đau quá- Thu đang xoa xoa ngón tay mình thì Nam giật nhẹ lấy: “Đưa anh xem nào!”- cậu ấy có vẻ rất lo lắng.
- Em phải cẩn thận một chút chứ, cũng may là không sao. thôi không bắt cua nữa, bên kia nước lớn hơn, lội qua đó đi, dù sao lâu rồi anh cũngkhông tập bơi- Nam đưa ra ý kiến.
- Vậy cũng được, chơi một lát nữa rồi mình về nhà, nếu không trời tối.
- Mai em phải đi học rồi, chắc không dẫn anh đi chơi được nữa đâu- Thu nói với Nam.
- Còn nhiều cơ hội mà, em yên tâm đi- Nam nháy mắt: “Em ngủ ngon nhé! Anh về đây”- cậu ấy lấy hai tay vịn đôi vai rồi đẩy nhẹ Thu vào cổng nhà rồi sau đó bước đi, miệng vẫn còn vương nụ cười tươi rói.
- Anh ấy nói vậy là có ý gì?- Thu cảm thấy khó hiểu.
Giờ ra chơi.
- Mày đi căn tin với tao không?- An rủ Thu: “Tao đói bụng quá, từ sáng tới giờ chưa có cái gì vô bụng cả”
- Cứ ăn uống thất thường kiểu đó có ngày đau bao tử rồi mày đừng có than nha- nhỏ Thu trách.
- Biết rồi, tao sẽ nhớ lời mày- An lôi nhỏ bạn mình đi.
Hai đứa chọn một cái bàn dưới gốc cây, Thu ngồi uống nước nhìn nhỏ bạn mình đang ăn ngấu nghiến.
- Từ từ thôi, mắc nghẹn bây giờ.
An cười hì hì rồi tiếp tục “sự nghiệp” của nó, nghe loáng thoáng bàn bên cạnh có mấy đứa con gái đang bàn tán: “Lớp tao bữa nay có một thằng mới vô, cũng đẹp trai lắm, nghe đâu mới từ nước ngoài về, nhìn có vẻ còn “nai” lắm”
- Mày lại giở thói cũ ra hả? gặp trai đẹp là không chịu buông- mấy nhỏ kia cùng phá lên cười.
An và Thu thấy