Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 12 - Phần 3

Hà Trang thấy hai vợ chồng Vũ Phong đi xuống thì ngẩng mặt lên nhìn. Trong ánh mắt tỏ vẻ đáng thương như vừa khóc một trận, nhưng lại lóe lên một sự đắc ý vô cùng.

- Ai cho em đến đây? - Vũ Phong nhìn Hà Trang lạnh lùng tra hỏi.

- Em... - Hà Trang tỏ vẻ sợ hãi Vũ Phong, cúi đầu không dám nói.

- Là mẹ kêu Hà Trang đến đây. - Bà Mai Lan liền lên tiếng đáp thay Hà Trang.

Ngọc Loan và Vũ Phong đều không ngờ là mẹ lại gọi Hà Trang đến, cả hai đều quay đầu nhìn bà kinh ngạc. Vũ Phong dìu Ngọc Loan ngồi xuống ghế rồi nhìn mẹ hỏi:

- Mẹ gọi cô ấy đến làm gì?

- Con xem cái này đi. - Bà Mai Lan không đáp mà chỉ đẩy về phía Vũ Phong một quyển sổ và vài tờ giấy.

Vũ Phong nhíu mày nhìn tờ giấy đó, trong khi Ngọc Loan bị kích động, cô run rẩy với người cầm quyển sổ đó lên, cả người trấn động khi nhìn thấy ba chữ “Sổ khám thai”.

- Chuyện này là sao? - Vũ Phong nhìn Hà Trang phẫn nộ hỏi.

- Em đã có thai rồi, cái thai được hơn một tháng rồi. - Hà Trang tỏ vẻ đáng thương nói.

- Tôi nhớ rõ, chúng ta chia tay nhau đã hơn hai tháng rồi mà. - Vũ Phong cười nhạt nhìn Hà Trang đáp.

- Vũ Phong, anh quên rồi, có lần anh uống say, anh đã đến nhà em, chúng ta đã... - Hà Trang nói giọng ủy khuất nhìn Vũ Phong.

Sắc mặt Vũ Phong đanh lại, ánh mắt tối sầm, thật không ngờ họ ở bên nhau lâu như vậy, Hà Trang lại không có gì, chỉ có đêm hôm đó thôi mà cô lại mang thai như thế. Vũ Phong cảm giác thân mình Ngọc Loan ở bên cạnh khẽ run run, lòng anh trùng lại, anh đưa tay nắm lấy bàn tay đã chuyển lạnh của cô siết chặt. Dù có hơi tàn nhẫn nhưng Vũ Phong vẫn quyết định nói:

- Ngày mai anh đưa em đi giải quyết.

Hà Trang tái mặt trước câu nói của Vũ Phong, cô không ngờ anh lại tàn nhẫn đến như thế, cô giả vờ ôm mặt bật khóc trong đau khổ.

Rồi ôm chầm lấy bà Mai Lan, nức nở gào lên:

- Bác ơi...

Bà Mai Lan thấy vậy thì nóng ruột mắng con trai:

- Con ăn nói hồ đồ từ bao giờ vậy hả Vũ Phong? Dù gì nó cũng là giọt máu của con, sao con có thể tàn nhẫn như thế? Con làm thế không thấy có lỗi với Hà Trang hay sao?

Vũ Phong không đáp, anh quay mặt đi nhìn sang nơi khác. Nhưng những ngón tay Ngọc Loan trong tay anh khẽ cử động khiến Vũ Phong thêm quyết tâm, cương quyết nói:

- Dù sao đi nữa, con vẫn không thể giữ đứa bé lại được. Hà Trang, sau này con sẽ bù đắp cho cô ấy, cô ấy muốn cái gì trong khả năng của con, con sẽ đáp ứng tất cả cho cô ấy.

- Đây là đứa cháu đầu tiên của mẹ. Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép con phá bỏ nó. - Bà Mai Lan cũng cương quyết nói.

- Mẹ, sau này con và Ngọc Loan sẽ sinh cho mẹ nhiều đứa cháu khác. - Vũ Phong bèn ôm chặt Ngọc Loan vào lòng nói.

- Mẹ chỉ sợ là ngày đó không bao giờ đến. - Bà Mai Lan nói giọng đầy chế giễu.

- Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như thế? - Vũ Phong phẫn nộ hỏi.

- Con hỏi Ngọc Loan xem, mẹ nói có đúng hay không?

Ngọc Loan nãy giờ vẫn im lặng chịu đựng không lên tiếng, không ngờ mẹ chồng cô lại nói như thế, cô ngơ ngác nhìn bà, giọng run run hỏi:

- Ý của mẹ là...

- Con hãy đọc cái này đi, rồi tự mình đưa ra quyết định. Mẹ chỉ là muốn tốt cho hai vợ chồng con mà thôi. - Bà Mai Lan lấy một xấp bệnh án đang nằm kế bên bà đưa cho Ngọc Loan.

Ngọc Loan kính cẩn đưa hai tay tiếp nhận, cô đọc từng nét chữ của bác sĩ trong đó, cả người bỗng thấy lạnh run, không còn sức cầm nổi những tờ giấy đó, cô buông xuôi nó rơi xuống đất sau đó ngất xỉu.

Khi Ngọc Loan tỉnh lại, cô nhìn thấy ba mình đang ở trong phòng vợ chồng cô cùng Vũ Phong, cả hai đều lo lắng cho cô.

- Ngọc Loan, em sao rồi? - Vũ Phong nắm tay cô, vuốt ve gương mặt xanh xao của cô lo lắng hỏi.

Ngọc Loan rút tay ra khỏi tay Vũ Phong, cô mệt mỏi lạnh lùng nói:

- Vũ Phong, anh ra ngoài đi, em muốn nói chuyện riêng với ba một lúc.

Vũ Phong nghe vậy thì quay đầu nhìn ông Hoàng Lâm, ông nhẹ nhàng gật đầu. Vũ Phong thấy vậy bèn quay lại vỗ nhẹ tay Ngọc Loan rồi nói:

- Vậy hai người cứ nói chuyện đi, anh ra ngoài một lát. - Vũ Phong nói xong anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại, nhường không gian riêng tư cho hai cha con Ngọc Loan trò chuyện.

Vũ Phong ra ngoài, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt, im lìm, mãi một lúc sau ông Hoàng Lâm mới thở dài bước đến bên Ngọc Loan. Cô kiềm nén nỗi đau trong lòng mình quay lại nhìn ông hỏi:

- Ba, có phải ba biết lâu rồi hay không?

Ông Hoàng lâm đứng im lặng không lên tiếng.

- Vì sao ba không nói cho con biết? - Cô tức giận nhìn ông oán trách. - Vì sao từ trước đến giờ ba lại giấu con chứ?

Ngọc Loan đau khổ rơi nước mắt khóc nức nở. Vì sao? Vì sao ông trời lại nỡ ban cho cô một số phận hẩm hiu như thế cơ chứ? Chẳng lẽ là vì từ nhỏ đến lớn, cô có được nhiều thứ hơn người khác, từ nhỏ đến lớn cô sống trong nhung lụa trong khi nhiều người bữa đói bữa no. Là luật công bằng của ông trời hay sao? Ông ban cho người ta cái này thì lấy đi của người ta một thứ khác, có đúng không? Vì thế, ông cho cô đủ đầy vật chất nhưng lại lấy đi thứ quý báu nhất đối với người phụ nữ, khả năng làm mẹ.

Đúng là quá bất công. Đúng là quá tàn nhẫn.

Ngọc Loan đau lòng như thể tim gan bị ai cấu xé. Nước mắt cô khẽ lăn dài trên gối ướt đẫm.

Ông Hoàng Lâm trước lời trách móc và ánh mắt oán giận của con gái thì đau lòng vô cùng. Ngay khi biết Ngọc Loan có chứng bệnh khó tái tạo máu, ông đã lo lắng không yên, thức mấy đêm trời tìm hiểu về căn bệnh này, gửi bệnh án đến biết bao nhiêu nơi để mong tìm được cách điều trị cho con mình. Thậm chí ông còn gửi bênh án ra nước ngoài, còn muốn đưa Ngọc Loan ra nước ngoài điều trị, nhưng ông lại không nỡ để con đối mặt với sự thật này nên đã giấu nó đi, âm thầm chăm sóc tốt cho con gái, bảo vệ để Ngọc Loan không chịu bất cứ tổn thương nào.

- Ngọc Loan, con nghe ba nói đi. - Ông Hoàng Lâm ngồi xuống bên con gái, hai tay ông nắm lấy hai vai cô lay nhẹ, mắt ông nhìn thẳng gương mặt đau khổ tuyệt vọng của Ngọc Loan bảo: - Chuyện này không nghiêm trọng như con nghĩ đâu?

- Không như con nghĩ? - Ngọc Loan bật cười, cười trong đau khổ. - Chuyện con không thể có con thật sự ba cho rằng không nghiêm trọng sao? Ba biết rõ, Vũ Phong là con trai duy nhất trong nhà, ba nghĩ ba mẹ anh ấy chấp nhận chuyện một cô con dâu không thể sinh đẻ như con sao?

- Không phải là con không thể sinh con. - Ông Hoàng Lâm quyết định nói rõ chuyện này.

- Ý ba là sao? - Ngọc Loan ngây người, cô nhìn ông run rẩy hỏi, trong lòng lóe lên một tia hy vọng.

- Không phải là con không thể có con nhưng để có con, con sẽ phải vất vả rất nhiều.

- Ba nói rõ hơn nữa đi. - Ngọc Loan nắm chặt tay ba mình cầu khẩn.

- Có lẽ sẽ dẫn đến tình trạng thiếu máu khi mà đứa trẻ cần chất dinh dưỡng để phát triển. Cho nên cần bổ sung rất nhiều dinh dưỡng cho con và đứa trẻ. Nhưng nếu con thiếu máu thì khi sinh em bé, sẽ rất nguy hiểm cho con, có thể con sẽ phải chết. Cho nên lúc con sinh, cần một người hiến máu cho con để bổ sung. Dẫn con đi lấy máu, thực chất là để dành khi cần thiết về sau. Ba đã bỏ ra một số tiền lớn để bảo quản máu ở ngân hàng máu cho con. - Ông Hoàng Lâm nói.

Ngọc Loan nghe xong cảm động vô cùng, thì ra ba cô vì cô mà lao tâm khổ tứ nhiều đến thế, cô xúc động ôm chầm lấy ba khóc nghẹn ngào trong lòng ông.

- Nghĩa là con cũng có thể làm mẹ như bao người khác phải không ba?

- Có thể. - Ba cô ôm con gái vuốt ve mái tóc cô an ủi. - Nhưng hiện tại bây giờ thì chưa thể được.

- Vì sao? - Niềm vui sướng ngập tràn hạnh phúc vừa lóe lên bỗng bị dập tắt. Ánh mắt Ngọc Loan thẫn thờ nhìn ba mình.

- Lần trước con bị tai nạn, số máu ba dự trữ đã đem ra sử dụng hết cho nên hiện tại là không thể. - Ông Hoàng Lâm thở dài nói.

- Dùng hết luôn một lần sao? - Ánh mắt Ngọc Loan thoáng buồn rầu, cô không biết mình phải dùng bao nhiêu năm trời mới có thể có được số máu đó, vậy mà chỉ dùng được một lần. Nếu như có được số máu như thế, cô phải chờ đợi thêm bao nhiêu năm nữa đây.

- Con yên tâm, ba đã phái người đi tìm người có nhóm máu giống con. Chỉ cần ba chịu trả cho họ một khoản tiền lớn, họ nhất định sẽ làm kho máu cho con. - Ông Hoàng Lâm trấn an con gái.

Ngọc Loan đến giờ phút này chỉ còn trông chờ vào điều này mà thôi. Hiện tại người có cùng nhóm máu với cô mà cô biết đó là Hà Trang nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không đời nào chịu hiến máu cho cô lần nữa đâu. Ngọc Loan nhắm mắt khẽ cầu khẩn, cầu xin ông trời cho ba cô mau chóng tìm được người có cùng nhóm máu với cô, để cô vẫn có thể làm mẹ, làm một người vợ trọn vẹn.

Bỗng dưới nhà có tiếng quát lớn của Vũ Phong khiến hai cha con giật mình.

- Mẹ, dù sao đi nữa, con cũng không muốn làm Ngọc Loan buồn. Cô ấy đã rất đau khổ khi biết được tin này rồi, chẳng lẽ mẹ cho như vậy là chưa đủ hay sao mà còn muốn cô ấy đau lòng thêm nữa chứ.

- Nhưng con phải biết, con là con trai duy nhất trong nhà này, mẹ có thể không cần cháu trai nhưng đứa cháu nội của mẹ phải mang dòng máu của gia đình mình. Ngọc Loan không thể sinh con cho nên mẹ nhất quyết phải giữ lại cái bào thai của Hà Trang. - Bà Mai Lan cũng giận dữ quát lớn: - Đây là dòng máu của gia đình mình, là cháu của mẹ.

- Nhưng mà mẹ không thể để Hà Trang ở lại đây được. - Vũ Phong tức tối đứng bật dậy nói.

- Sao lại không được, Hà Trang ở một mình không ai chăm sóc, mẹ đưa nó về đây để tiện bề chăm nom. Dù sao đây cũng là đứa cháu đầu tiên của mẹ, mẹ không muốn nó xảy ra bất cứ điều gì hết. Mẹ không bắt con ly hôn với Ngọc Loan nhưng con phải chấp nhận cho Hà Trang ở lại nhà mình. - Bà Mai Lan đanh thép nói.

- Đủ rồi. - Ông Hoàng Lâm dìu Ngọc Loan đi xuống lầu nghe rõ mọi chuyện, tức giận quát lên.

Tất cả mọi người giật mình quay đầu nhìn lên trên lầu, họ bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của ông Hoàng Lâm thì đều lo lắng. Những người không biết thì coi như không tính nhưng những người một khi đã biết đến ông Hoàng Lâm, không ai không nể trọng. Ông sở dĩ có thể thành công như thế là bởi vì ông có mối quen biết rộng rãi với các cấp lãnh đạo nhiều nơi, tất cả hầu hết là bạn bè có giao hảo lâu năm. Đôi khi chỉ cần một lời nói của ông cũng có thể giúp đưa bạn thành công trong sự nghiệp nhưng đôi khi chỉ cần một ánh mắt không hài lòng, người kia phút chốc sẽ thành trắng tay. Cho nên nhiều người không dám đắc tội với ông.

Bà Mai Lan và Hà Trang thấy sắc mặt giận dữ của ông cũng có chút lo lắng, cả hai đồng loạt im lặng trong hồi hộp.

- Con gái của tôi đang bệnh, các người muốn gây ồn ào thì ra ngoài mà gây. - Ông lạnh lùng chẳng chút kiêng nể quát lên.

Bà Mai Lan tái mặt, dù sao đây cũng là nhà bà, vậy mà ông ngang nhiên đuổi bà ra ngoài như thế, trong lòng vô cùng bực tức nhưng bà vẫn nể sợ, nên nuốt giận vào trong.

- Sao em lại xuống đây, mau trở lên nghỉ ngơi đi - Vũ Phong vội vàng chạy lại đỡ Ngọc Loan nhưng ông Hoàng Lâm trừng mắt nhìn anh.

Ngọc Loan thấy vậy bèn rời khỏi tay ba, cô để Vũ Phong dìu mình, quay lại nói với ba hòng hòa giải chuyện căng thẳng này:

- Để Vũ Phong dìu con đi ba.

Ông Hoàng Lâm miễn cưỡng để Vũ Phong dìu Ngọc Loan, dù sao những lời lẽ của Vũ Phong lúc nãy cũng làm ông hài lòng. Nhưng sự việc Vũ Phong làm Hà Trang có thai, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người họ không bình thường. Ông đưa mắt nhìn người con gái đã làm Vũ Phong và mẹ anh tranh cãi với nhau kịch liệt, là người đang xen vào hạnh phúc của con gái mình.

Hà Trang bị cái nhìn của ông làm cho sợ hãi, đối với ông Hoàng Lâm, cô cũng biết khá rõ. Công ty cô còn lệ thuộc khá nhiều vào công ty ông, hàng tháng giám đốc bên cô còn phải mua quà đến biếu tặng, quà là chính tay cô chọn. Khi còn là bạn Ngọc Loan, cô đã từng gặp ông. Lúc trước, ông cũng từng đích thân đến nhà Hà Trang để cảm ơn cô về việc đã cứu Ngọc Loan. Ba Hà Trang cũng vì điều này mà được thăng chức và vui vẻ đồng ý cho cô dọn ra sống riêng. Ngọc Loan cũng thường dẫn cô về nhà mình chơi, cũng có chào hỏi qua lại.

Ông Hoàng Lâm nhận ra Hà Trang nhưng cũng đã không gặp mấy năm rồi. Không ngờ khi gặp lại, Hà Trang lại là người thứ ba chen vào hạnh phúc của con gái mình. Nghĩ đến đây trong lòng ông thấy nổi giận.

Ông Hoàng Lâm liếc nhìn Hà Trang một cái rồi đi thẳng đến ghế và ngồi xuống, dáng vẻ oai vệ khiến hai người đối diện không khỏi sợ hãi, không ai dám nhìn thẳng vào ông. Vũ Phong cũng dìu Ngọc Loan ngồi xuống ghế cạnh bên.

- Được rồi, bây giờ thì các người muốn bàn tính gì thì cứ nói. - Ông lạnh lùng nói, giọng không lớn nhưng đầy uy lực.

- Anh Lâm... - Bà Mai Lan lên tiếng, trong giọng bà có chút lo lắng. - Chuyện là con bé này đã lỡ có thai với Vũ Phong. Mà Ngọc Loan lại không có khả năng sinh con cho nên tôi mới dự định... dự định... - Bà muốn nói tiếp nhưng bị ánh mắt của ba Ngọc Loan làm cho hồn vía lên mây, bà chưa từng thấy ông đáng sợ đến như thế. Bây giờ bà đã biết, chồng bà vì sao kính nể ba Ngọc Loan như thế, bình thường ông vẫn hay tươi cười với mọi người nhưng khi cần thiết, sẽ tỏ rõ uy quyền khiến người khác khiếp sợ.

- Vũ Phong, con nói đi, chuyện này là sao hả? - Ông Hoàng Lâm tức giận đập tay xuống bàn cái rầm khiến hai người phụ nữ trước mặt tái xanh mặt mày, Hà Trang lo lắng ngồi sát cạnh bà Mai Lan.

- Ba à, là lỗi của con. - Vũ Phong cúi đầu nhận lỗi.

- Ba, là lỗi của con. - Ngọc Loan biết tính ba mình, bình thường ông không dễ dàng nổi nóng nhưng một khi đã nổi nóng, sẽ vô cùng đáng sợ, nhất là chuyện có dính dáng đến cô. - Hôm đó, con hiểu lầm Vũ Phong khiến anh ấy buồn và uống say, sau đó mới xảy ra chuyện với cô ấy. Vũ Phong đã kể hết cho con nghe và xin con tha thứ. Con cũng tha thứ cho anh ấy rồi, dù sao lỗi cũng ở con một phần. Không ngờ sự việc lại thành ra thế này.

Vũ Phong cảm kích Ngọc Loan đã giải vây giúp mình, anh âm thầm siết chặt tay cô.

- Đúng... đúng... chuyện là như vậy đó anh Lâm. - Bà Mai Lan vội vàng nói để đùn đẩy hết trách nhiệm sang Ngọc Loan và vuốt giận ông Hoàng Lâm.

Ông Hoàng Lâm nghe vậy thì cũng có chút nguôi giận với Vũ Phong, ông cũng không phải người không biết lý lẽ. Ông đưa mắt nhìn Hà Trang:

- Bây giờ cô muốn Vũ Phong chịu trách nhiệm với cái thai đó à?

- Con... con... con... - Hà Trang sợ hãi ấp úng nói không lên lời.

- Anh Lâm, chuyện đã như vậy rồi, dù sao cũng là một sinh mạng, hãy để Hà Trang sinh em bé ra có được không? - Bà Mai Lan vội che chở cho Hà Trang.

- Sau đó thì sao? - Ông Hoàng Lâm hỏi với giọng mỉa mai khiến bà Mai Lan cứng cả họng. Bà cúi đầu im lặng nhưng trong lòng không khỏi tức giận. - Tôi không cho phép bất cứ điều gì gây cản trở hạnh phúc của con gái tôi, kể cả cái bào thai đó. Lập tức đi phá ngay! - Ông lạnh lùng hạ lệnh.

Hà Trang nghe vậy thì ôm bà Mai Lan bật khóc nức nở, miệng gào lên: ”Bác ơi, con khổ quá.”

- Anh Lâm. - Bà Mai Lan run lên vì tức giận nhưng không nói được lời nào.

Đối mặt với ông Hoàng Lâm, bà không thể cho nên bà quay sang Ngọc Loan cầu khẩn:

- Ngọc Loan, mẹ xin con. Vũ Phong là con trai duy nhất của nhà này. Ba nó lại bị liệt như thế, con nghĩ thử xem nếu như phá bỏ cái thai đi mà sau này hai đứa lại không thể sinh con, gia đình này sẽ tuyệt tự, lấy ai chăm sóc cho những cái thân già sau này chứ? Mẹ chỉ muốn giữ cái thai lại thôi, con hãy rộng lòng thương xót giúp mẹ cầu xin ba con có được không?

Ngọc Loan thật muốn nói cho bà nghe chuyện cô vẫn có thể sinh con, chỉ cần tìm ra người có cùng nhóm máu lúc sanh em bé mà thôi, nhưng cô lại sợ sẽ không thể tìm ra người có nhóm máu giống mình. Điều đáng nói ở đây là một sinh mạng nhỏ bé. Dù cho nó chưa hình thành nhưng dù sao cô vẫn không đủ nhẫn tâm bảo Hà Trang bỏ nó đi. Nhưng nếu cô đồng ý để Hà Trang giữ cái thai, vậy hạnh phúc sau này của cô sẽ thế nào?

- Bà im đi. Tôi không đời nào chấp nhận chuyện đó. - Ông Hoàng Lâm nạt ngang.

Bà Mai Lan níu lấy tay Ngọc Loan nhìn cô bằng đôi mắt rưng rưng, Ngọc Loan bối rối không biết phải thế nào, sống mũi cô cay nồng, cố gắng lắm mới không rơi nước mắt. Vũ Phong thở dài nhìn bà nói:

- Mẹ, đừng làm Ngọc Loan khó xử như thế mà.

- Con chưa làm cha mẹ, làm sao hiểu được nỗi lòng của mẹ chứ.

- Nếu như con nói, con có thể sinh con thì sao? - Ngọc Loan bỗng lên tiếng hỏi bà.

- Con... - Bà Mai Lan ngây người nhìn Ngọc Loan.

- Nếu như con nói cho con thêm một ít thời gian, con nhất định sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu thì sao? - Cô hỏi lại lần nữa.

Bà Mai Lan nhìn Ngọc Loan, dù biết mình có lỗi với cô nhưng vẫn nghiêm giọng nói:

- Con đã nói là nếu như... vậy mẹ hỏi con, nếu cho con thêm thời gian mà con vẫn không thể thì sao? Mà nếu con có thể sinh con, theo thể trạng của con như thế, liệu em bé có khỏe mạnh hay không? Liệu nó có là một Ngọc Loan thứ hai với căn bệnh như thế hay không?

Điều mẹ chồng vừa nói đã đánh bay sự do dự của Ngọc Loan, cô nhắm mắt chôn nỗi đau vào lòng quyết định nói:

- Vậy thì cứ để cô ấy giữ lại cái thai đi.

- Không được. - Ông Hoàng Lâm giận giữ quát lên, ánh mắt ông đầy băng giá quét qua Hà Trang và bà Mai Lan khiến hai người họ run lên cầm cập.

- Con cũng không tán thành. - Vũ Phong lên tiếng ủng hộ ông Hoàng Lâm. - Mẹ! Con và Ngọc Loan nhất định phụng dưỡng tốt cho ba mẹ lúc về già. Còn chuyện con cái, thiết nghĩ đây là chuyện của vợ chồng con. - Anh nhấn mạnh quyền riêng tư của vợ chồng mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3