Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 13 - Phần 1
Chương 13: Tháng năm êm đềm
Hà Trang bước xuống sau cho nên cô không thể ngồi cạnh Vũ Phong được, cô mím môi nhìn Ngọc Loan ngồi bên cạnh anh vui vẻ nói chuyện. Cô đành đi đến ghế đối diện, ngay bên cạnh mẹ anh. Dù sao cô cũng có thể mặt đối mặt với Vũ Phong.
- Uhm, vậy thì từ hôm nay Hà Trang sẽ ở nhà mình để dưỡng thai. Mẹ hy vọng không có ai làm khó dễ con bé, làm tinh thần con bé sa sút. Vũ Phong, con nên thường xuyên đưa Hà Trang đi khám thai, dù sao con cũng là cha đứa bé. - Bà Mai Lan lấy giọng tươi cười nói, sau đó nhìn Ngọc Loan dò ý: - Chắc con sẽ không phản đối đúng không, Ngọc Loan?
Ẩn ý của bà quá rõ ràng, Ngọc Loan lẽ nào không biết, cho nên cô phản đối ngay lập tức:
- Con thấy không nên đâu mẹ, Vũ Phong anh ấy ngày thường đã bận rộn nhiều như vậy rồi, nếu còn phải đưa đón Hà Trang nữa thì e là... Con thấy chuyện đưa đón đó nên để con làm, dù sao thì con cũng ở nhà nên rảnh rỗi hơn. - Ngọc Loan quay sang Hà Trang mỉm cười nói. - Chắc Trang không buồn vì người đưa đi là mình đúng không?
Hà Trang không ngờ Ngọc Loan lại dùng chính câu hỏi của bà Mai Lan để nói. Nếu cô không chấp nhận thì cũng dở mà chấp nhận thì cũng dở cho nên đành nói:
- Không cần đâu. Mình có thể tự đi một mình được, đón taxi là xong ngay, không cần phiền đến Loan đưa rước đâu. Dù sao ba... à... bác trai cũng cần người chăm sóc, Loan đi rồi lấy ai phụ bác gái.
Ngọc Loan chỉ chờ Hà Trang nói thế thì mỉm cười quay sang Vũ Phong nói, cô còn gắp thêm một món thức ăn cho anh:
- Vậy thì hay rồi, chúng ta ai cũng bận rộn, Hà Trang rảnh rỗi nên tự đi một mình được. Vũ Phong, anh có thể đi làm thật tốt mà không vướn bận rồi.
- Ừ. - Vũ Phong gật đầu rồi đón nhận món ăn của Ngọc Loan gắp cho mình bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành còn mỉm cười nhìn cô, rõ biết là cô cố ý.
Bà Mai Lan thấy vậy thì cũng không biết nói sao, cũng đành im lặng ăn cơm. Hà Trang liền gắp cho bà Mai Lan một miếng thịt bò xào nịnh nọt nói:
- Bác gái, ăn miếng thịt này đi, con nghe nói bác thích ăn thịt bò. Dạo này không biết có phải tại cái thai hay không mà con cũng thích ăn thịt bò ghê.
- Cám ơn con. - Bà Mai Lan nghe nói đến đứa bé thì vui mừng vô cùng, bà hí hửng nói với Hà Trang: - Thịt bò rất tốt, con mau ăn nhiều vô. - Bà cũng gắp bỏ vào chén của Hà Trang mấy miếng.
- Dạ. Con cám ơn bác. - Hà Trang vui tít mắt, cô ta đã thành công nên rất đắc ý. Hà Trang liền vừa gắp vừa nói với Vũ Phong:
- Vũ Phong, anh cũng ăn đi. Thịt bò rất tốt.
Chiếc đũa còn chưa kịp rời khỏi đĩa thì Ngọc Loan đã lấy đũa chặn lại. Hà Trang có chút tức giận nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ, Ngọc Loan đang ghen tuông với cô nên mới làm thế. Như vậy thì trong mắt bà Mai Lan, Ngọc Loan là cô gái lòng dạ hẹp hòi. Chỉ cần Ngọc Loan tỏ thái độ thì cô sẽ giả vờ oan khuất với Vũ Phong. Nhưng Hà Trang đã tính toán sai lầm, khi cô ngẩng đầu lên định tỏ vẻ khốn khổ thì Ngọc Loan cười nhẹ nhàng nói:
- Để mình gắp cho Vũ Phong, Trang đang mang thai, không nên với tới như thế, sẽ không tốt cho em bé đâu.
Hà Trang nghe vậy thì sa sầm mặt, thu đũa về rồi ngồi xuống ghế. Bà Mai Lan cũng gật gù nói:
- Đúng rồi đó. Phụ nữ mang thai trong thời kì đầu cần chú ý rất nhiều. Nếu không sẽ không tốt cho em bé.
- Con xin lỗi, con không biết điều đó. - Hà Trang tỏ vẻ đau khổ tự trách.
- Không sao, là do con mới mang thai lần đầu nên thế, cần kiêng cữ nhiều.
- Hay là vầy đi, con dù sao cũng hiểu biết một chút về việc mang thai, sau này con sẽ dạy cho Hà Trang. - Ngọc Loan bèn đề nghị.
- Cũng được, con biết gì thì dạy đó. Thanh niên bây giờ không giống như ở thời đại của mẹ, mẹ sợ là mẹ dạy dỗ lại không hợp với thời đại lớp trẻ tụi con. Mẹ nhờ con vậy.
- Dạ, được à, đứa bé này là đứa trẻ đầu của nhà ta, cần chăm sóc cho nó thật tốt. - Ngọc Loan vui vẻ đáp, mẹ chồng cô cuối cùng cũng vui vẻ mà nhờ cô, đây là điều cô mong muốn.
Hà Trang nghẹn cả họng, rõ ràng cô muốn lấy lòng bà Mai Lan và Vũ Phong, cuối cùng thì Ngọc Loan lại nhận lấy hết. Cô tức giận lén lút trừng mắt nhìn Ngọc Loan. Ngọc Loan chỉ khẽ cười đáp lại rồi bỏ lơ Hà Trang quay sang Vũ Phong nói:
- Vũ Phong, ăn thịt bò đi, thịt bò rất tốt.
Vũ Phong đón nhận rồi cười gian kề sát tai cô nói:
- Đúng là thịt bò rất tốt.
Món ăn không vấn đề, vấn đề ở lời nói của Vũ Phong, vô cùng ám muội khiến Ngọc Loan đỏ cả mặt. Vũ Phong bắt đầu hiểu cái câu địch ở gần dễ biết động tĩnh của Ngọc Loan, anh im lặng từ đầu tới đuôi xem Hà Trang diễn trò, cũng ngồi xem bản lĩnh của vợ mình.
- Hôm nay em giỏi lắm, lát nữa vào phòng anh có thưởng.
- Anh... - Ngọc Loan đỏ cả mặt lần nữa, khẽ nhỏ giọng kêu.
Vũ Phong bật cười, anh chỉ muốn trêu cô mà thôi nhưng gương mặt đỏ lên của Ngọc Loan đúng là đáng yêu biết mấy.
Hà Trang nhìn thấy cảnh hai vợ chồng trước mặt mình cứ thì thầm nhỏ to, lòng cô như có lửa đốt. Cô cảm thấy Vũ Phong đã thoát khỏi vòng kiểm soát của cô rồi, cô không muốn, cũng không cam tâm chấp nhận điều đó tí nào cả.
Ăn cơm xong, thấy Ngọc Loan đang chuẩn bị thu dọn chén bát trên bàn, Hà Trang vội vã thu dọn chén bát giành công việc rửa chén. Ngọc Loan không nói gì, cô và Vũ Phong chỉ thu dọn một chút rồi đi thăm ba chồng mình, sau đó Vũ Phong nhẹ nhàng quay trở lại phòng. Bà Mai Lan thấy Hà Trang nhiệt tình quá, lại cho rằng cô ngại cảnh ăn không ngồi rồi nên mới giành như thế, cũng không ngăn cản.
Ngọc Loan đi ra chuẩn bị về phòng mình thì Hà Trang cũng rửa chén xong, cả hai đều cùng lúc muốn đi lên lầu. Hà Trang thấy Ngọc Loan định bước đi thì nhường bước. Ngọc Loan cũng chẳng buồn để ý, cô thoải mái trước, Hà Trang hậm hực bước theo sau. Khi tới cửa phòng mình, Ngọc Loan dừng lại quay đầu nhìn Hà Trang nói:
- Mai mốt không cần rửa chén đâu, đó là chuyện của người giúp việc, nếu Trang cứ thích làm việc nhà như vậy, nhớ báo trước cho mình hay, dứt khoát cho người giúp việc nghỉ, đỡ một phần tiền công.
Nói xong, Ngọc Loan nhếch môi cười quay lưng mở cửa đi vào trong phòng. Hà Trang thì tức lắm, không ngờ mình lại bị chơi một vố đau như thế. Giờ cô mới biết, Ngọc Loan cố tình gài bẫy để cô tự động đòi đi rửa chén như thế rồi quay sang cười khinh cô. Nhưng cô không thể làm gì Ngọc Loan được, đành cố gắng nhẫn nhịn mà thôi.
Nhân lúc Ngọc Loan mở cửa, cô hé mắt nhìn vào trong xem Vũ Phong đang làm gì thì Ngọc Loan đã đóng sầm cửa lại.
- Ông xã, không chờ em mà đã thay đồ trước rồi sao? - Giọng Ngọc Loan nũng nịu nhẹ nhàng vang lên đủ để Hà Trang đứng bên ngoài nghe thấy.
Vũ Phong nghe Ngọc Loan nói thì cười khúc khích nheo mắt nhìn cô đi vào rồi chờ cô lên giường, anh vòng tay ôm lấy cô kéo vào lòng. Ngọc Loan chưa bao giờ dùng cái giọng nói như thế, kẻ ngu ngốc cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Vũ Phong tất nhiên là hiểu Ngọc Loan là cố ý nói để Hà Trang nghe thấy. Anh thều thào bên tai Ngọc Loan:
- Cô ấy đang bên ngoài sao?
Ngọc Loan cấu bàn tay đang làm loạn của Vũ Phong không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Vũ Phong bật cười lớn tiếp tục thều thào bên tai cô:
- Giờ anh mới biết hóa ra bên cạnh mình cũng là con cáo già đội lốt nai tơ. Xem ra lần này Hà Trang bị em chọc đến tức điên lên rồi.
Ngọc Loan bị Vũ Phong trêu chọc thì đỏ mặt đấm vào ngực anh, sau đó đẩy anh ra chun miệng nói:
- Là em học anh thôi, có ai đó bảo về phòng sẽ thưởng cho em mà.
- Hóa ra đầu óc em đen tối như thế. - Vũ Phong bật cười lớn. - Anh có nói thưởng là ý chỉ chuyện đó đâu.
- Vậy phần thưởng của anh là gì?
Vũ Phong cười cười chỉ tay về phía bàn trang điểm. Lúc nãy khi về anh đã mua hộp bánh mà cô thích ăn nhất đặt trên đó. Ngọc Loan quay đầu nhìn cái hộp bánh, sắc mặt trở nên ngượng vô cùng. Vũ Phong lén lút cười cô rồi nói:
- Nói xem, anh đen tối hay em đen tối đây.
Ngọc Loan bị Vũ Phong trêu thì đỏ cả mặt, cô xấu hổ quá bèn đẩy anh ra đứng lên đi lại bàn lấy hộp bánh rồi nói:
- Ừ em đen tối đó có được hay không?
Vũ Phong không nhịn được bèn cười lớn. Hà Trang bên ngoài nghe tiếng cười khúc khích của hai vợ chồng họ thì cơn giận bùng phát. Cô quay về phòng mình, tức giận đóng sầm cửa lại, mạnh đến nỗi Vũ Phong và Ngọc Loan cũng cảm nhận cơn giận của Hà Trang lớn đến mức độ nào.
Ngọc Loan cầm hộp bánh mở ra, lấy một cái bánh ăn rồi đi đến bên giường vùi người vào lòng Vũ Phong thở dài một cái. Vũ Phong cũng im lặng vuốt ve cánh tay cô. Cả hai đều hiểu để Hà Trang vào ở trong nhà, sẽ có nhiều rắc rối sẽ xảy ra sau này.
- Thật ra em cũng thấy có lỗi với cô ấy về việc ba em gây áp lực khiến cô ấy bị công ty cho thôi việc, bây giờ dù muốn công ty cũng không thể mời cô ấy trở lại làm việc được nữa. Cho nên dù biết là cô ấy giả vờ tự tử để đổi lấy lòng thương hại của mẹ, em vẫn cho cô ấy đến ở. Dù sao đó cũng là mong muốn của mẹ, cho cô ấy đến mẹ cũng vui hơn, không cần trăn trở suy tư nữa. Tiếc là cô ấy không chịu an phận của mình. Em đã nhường nhịn cô ấy hết mức rồi, không thể để cô ấy được nước làm tới nữa. Em phải để cô ấy biết địa vị của cô ấy như thế nào ở đây, để mà sớm từ bỏ.
Ngọc Loan thấy Vũ Phong im lặng, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh trầm ngâm, bèn đưa tay vuốt ve gương mặt anh rồi mới hỏi:
- Không phải anh đau lòng thay cho cô ấy chứ?
- Anh chỉ thấy tiếc cho cô ấy. Thật ra cô ấy còn trẻ đẹp, có thể tìm cho mình một người tốt hơn anh, tiếc là cô ấy quá cố chấp, muốn phải có được thứ mình thích cho bằng được. Chính vì sự cố chấp đó khiến anh chán ghét.
Vũ Phong nhìn Ngọc Loan hôn nhẹ lên trán cô nói:
- Thật may anh vẫn còn đủ lý chí để nhận ra mình đang mắc sai lầm lớn. Anh cũng là một kẻ cố chấp, cứ cố chấp mãi về việc cô ấy đã giúp mình mà...
Vũ Phong không nói hết câu, anh khẽ thở dài, Ngọc Loan vùi mình vào lòng anh, thật sự trong cô rất mâu thuẫn, nửa muốn nói, nửa lại không. Dù sao thì cuối cùng, cô cũng đã có được toàn bộ con người anh rồi. Hà Trang cũng đã mất nhiều thứ trong tình yêu với Vũ Phong, cô cũng hiểu Vũ Phong đang tự trách mình, cũng vì anh mà Hà Trang lỡ dở cuộc đời.
- Sau này đối xử tốt với cô ấy một chút là được. - Ngọc Loan buột miệng xúc cảm nói.
- Em không ghen chứ? - Vũ Phong nâng cằm cô lên nhìn cô trêu ghẹo.
- Ai thèm ghen. - Ngọc Loan bĩu môi đáp.
- Bà xã của anh hôm nay thật đáng yêu, đúng là nên thưởng. –
Vũ Phong nói xong thì ôm chặt Ngọc Loan xoay người đè lên cô bắt đầu hôn lên môi cô.
- Á, em không cần anh thưởng thêm nữa. - Ngọc Loan khẽ kêu lên, tay muốn đẩy Vũ Phong ra.
- Phản đối vô hiệu. - Vũ Phong cười đáp.
Hà Trang trở về phòng, cô tức giận muốn đập phá tất cả đồ đạc thành từng mảnh. Cô thừa biết Ngọc Loan cố tình để cô nghe thấy những lời nói đó nhưng nụ cười mãn nguyện và vui thích của Vũ Phong lại khiến cô đau đớn vô hạn. Từng ánh mắt, nụ cười của anh đã quen thuộc với cô đến mức cô biết nụ cười nào của anh là vui thật sự, nụ cười nào chỉ là muốn che giấu. Vũ Phong đã cười rất thật, anh đã thật lòng yêu Ngọc Loan rồi. Anh đã trao cho Ngọc Loan trái tim mà cô từng nắm giữ. Cô phải làm sao, làm sao để Vũ Phong quay về với cô, làm sao để anh chỉ yêu một mình cô mà thôi.
Vì sao chuyện gì Ngọc Loan muốn đều có thể lấy được, trước đây là Tùng Quân, bây giờ là Vũ Phong, vì sao cô chỉ mong mỏi một người có thể làm điểm tựa suốt đời cho mình mà lại không thể chiếm được, vì sao hết lần này đến lần khác những người đàn ông mà cô mong muốn đều lần lượt rơi vào tay Ngọc Loan. Ngoại trừ gia thế, cô có cái gì không bằng Ngọc Loan cơ chứ? Cô không cam tâm, không cam tâm. Hà Trang xiết tấm ga giường thật chặt khiến nó nhăn nhúm lại.
Sáng sớm thức dậy, Hà Trang đã đứng trước cửa phòng ba mẹ Vũ Phong cười vui vẻ nói:
- Con chào hai bác.
- Chào con. - Bà Mai Lan cười nhẹ nhìn Hà Trang chào. Ông Thành Tân đưa ánh mắt đi nơi khác chẳng muốn nhìn Hà Trang.
Thấy bà Mai Lan đang chuẩn bị đẩy chồng ra ngoài phơi nắng, Hà Trang vội vàng chạy đến bảo:
- Để con giúp bác.
Ông Thành Tân tuy không cử động được nhưng thần trí vẫn còn rất minh mẫn. Ông biết Hà Trang đến nhà ở, tuy ông không thể lên tiếng phản đối nhưng thái độ qua ánh mắt cho thấy rõ ông không thích cô hiện diện ở nhà mình một chút nào hết. Hà Trang cũng biết nhưng vẫn cố gắng hòa nhã bước tới.
Ngọc Loan vừa đi đổ thau nước lau mặt rồi quay lại thấy vậy bèn ngăn lại:
- Không cần đâu. Để đó cho mình.
Hà Trang nghe thấy nhưng vẫn cố chấp đẩy xe. Ngọc Loan bước đến nắm tay Hà Trang giữ lại, Hà Trang liền nhìn bà Mai Lan với đôi mắt rưng rưng muốn khóc nói:
- Con chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi. Dù sao cũng ở đây tới khi sanh đẻ, con không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy được, con chỉ muốn làm gì đó phụ giúp thôi. Cứ thế này, con cảm thấy mình quá vô dụng, con áy náy lắm, chẳng thà là con dọn ra ngoài ở còn hơn.
Mục đích của Hà Trang là để cho bà Mai Lan thấy Ngọc Loan lòng dạ hẹp hòi, có mỗi chuyện bé như thế cũng xé ra to. Bà Mai Lan liền đưa mắt nhìn về phía Ngọc Loan tỏ vẻ không hài lòng. Ngọc Loan bình thản mở miệng nói:
- Chiếc xe này nặng lắm, Trang đang mang thai, nếu mà cố gắng quá sức, lỡ đứa bé có chuyện gì thì sao? Trang phải nghĩ đến việc mẹ rất lo lắng cho mình và đứa bé mà, vì vậy nên cẩn thận, suy nghĩ thấu đáo hơn chứ. Sao chỉ có một chuyện nhỏ như thế này mà lại làm ầm lên như vậy. Nếu Trang thấy áy náy vì ăn không ngồi rồi thì sau này cứ tiếp tục rửa chén đi, dù sao rửa chén cũng không vất vả mấy.
Trước mấy lời nói nhã nhặn mà thấu tình đạt lý của Ngọc Loan, vị trí bụng dạ hẹp hòi sang cho Hà Trang.
- Ngọc Loan nói cũng phải. - Bà Mai Lan gật đầu tán thành nhìn Hà Trang bảo: - Cái xe này cũng nặng lắm, cứ để Ngọc Loan làm đi, dù gì Ngọc Loan làm cũng quen rồi. Con đang mang thai, những chuyện này nên chú ý chút. Nếu cảm thấy áy náy thì cứ rửa chén là được.
Mặt Hà Trang sầm lại, vốn định làm xấu mặt Ngọc Loan, vậy mà cuối mình lại trở thành đứa không hiểu chuyện. Lại còn bị Ngọc Loan thừa dịp xem như người làm sai đi rửa chén. Nhưng chuyện đã thế này rồi, sau này cô phải tiếp tục đi rửa chén, nếu không thì thật mất mặt. Cô ngượng cười hối lỗi rồi nói:
- Hôm nay con có hẹn đi khám thai. Con đến chào hai bác để đi.
- Được, nhớ hỏi kỹ bác sĩ cách chăm sóc sức khỏe nha con. - Bà Mai Lan nghe thế vui mừng nói. - Để bác bảo tài xế đưa con đi.
Ánh mắt ông Thành Tân mới bắt đầu quay lại nhìn Hà Trang. Ngọc Loan thấy vậy cũng khẽ đưa mắt nhìn cô ấy, lòng có chút buồn bã. Hà Trang vờ như không nhìn thấy ánh mắt của ông, mỉm cười đáp lời bà Mai Lan:
- Không cần đâu bác, để con tự đón taxi đi. Chẳng biết khám tới mấy giờ mới ra, cứ để tài xế ở nhà, hai bác muốn đi đâu thì cũng có tài xế.
- Vậy con đi cẩn thận. - Bà Mai Lan cũng không ép buộc bèn nói, sau đó bà mở tủ lấy ra một cọc tiền đưa cho Hà Trang: - Con để dành tiền này để đi khám thai. Nếu hết tiền cứ bảo bác. Bác sẽ bảo Ngọc Loan nấu thật nhiều đồ bổ cho con ăn.
- Dạ, không cần đâu bác. - Hà Trang vội từ chối. - Bác làm vậy con thấy ngại quá.
- Cầm đi, cái này không phải vì con mà cứ xem như vì đứa bé đi. - Bà Mai Lan nhất quyết nhét cọc tiền vào tay Hà Trang. Hai bên cứ đẩy đưa mãi cho đến khi Hà Trang bất đắc dĩ chịu cầm lấy. Ông Thành Tân cố đưa mắt nhìn Ngọc Loan tỏ ý thương xót, cô mỉm cười lắc đầu vỗ vai của ông tỏ ý mình không sao. Nhưng thật ra lòng cô buồn vô cùng, đến bao giờ cô mới có được diễm phúc này.
Ngọc Loan đi lấy thuốc cho ba chồng, cô hẹn gặp Tú Quyên trò chuyện một lát ở quán nước. Cả hai đang ngồi thì thấy Hà Trang đi ngang qua, bên cạnh là mấy cô đồng nghiệp làm trong công ty cũ.
- Chẳng phải bảo cô ta đi khám thai hay sao? - Tú Quyên sửng sốt trừng mắt không rời khỏi người Hà Trang đang đi bên ngoài đường.
- Chắc là sẵn tiện đi mua sắm luôn. - Ngọc Loan cũng ngoái đầu nhìn theo nói. - Mặc kệ đi.
- Đúng là bực chết đi được mà, dám ngang nhiên vào nhà người ta ở như thế, đúng là đồ mặt dày. Cũng may Loan ra mặt thẳng như thế, nếu không mình sẽ tức chết vì Loan mất, ai đời lại rước họa về nhà như thế. - Tú Quyên phẫn nộ thay cho Ngọc Loan.
Ngọc Loan chỉ cười không đáp, cô cúi đầu uống tiếp ly nước.
- Nhìn cách ăn mặc của cô ta coi, đàn bà có thai nào lại mang giày cao gót như thế hay không? Đúng là điệu đà quá mức. - Tú Quyên vẫn bực tức nhìn theo Hà Trang. - Mà có chắc là cô ta đã mang thai hay không? Nói không chừng là lừa gạt thì sao?
- Chắc không đâu. Chuyện như thế ai lại dám nói bừa, sau này bụng phát triển thì sao? - Ngọc Loan cười buồn nói.
Tú Quyên thở dài rời ánh mắt khi Hà Trang cũng bắt đầu khuất bóng.
- Dù sao thì bây giờ Vũ Phong cũng yêu Loan thật lòng, nghĩ đến việc cô ta ganh tỵ đến chết mà mình thấy vui chết được. Bây giờ cô ta có con rồi thì sao, mai mốt Loan sinh con rồi, xem con cô ta với con của Loan, đứa nào được thương hơn. Mình tin chắc con của Loan sẽ được Vũ Phong yêu mến nhiều hơn. - Tú Quyên nói với vẻ cực kỳ phấn khích.
Ngọc Loan cụp mắt xuống khẽ cười lắc đầu. Cô thật lòng mong có ngày đó biết bao nhiêu. Đột nhiên Ngọc Loan cảm thấy trong người rất khó chịu, cô vội chạy vào tolet nôn khan vài cái. Khi ngẩng đầu lên, mặt đã trắng bệch đầy mệt mỏi. Dạo này cô cũng cảm thấy khó chịu, cứ thường nôn khan như thế. Tú Quyên cũng chạy theo sau lưng cô lo lắng.
- Loan không sao chứ?
- Không sao. Chắc là ăn trúng thứ gì không tốt thôi. - Ngọc Loan lắc đầu đáp nhưng ngay lập tức cô lại nôn khan lần nữa.
Tú Quyên ngây người nhìn cô một lúc rồi chợt vui mừng reo lên:
- Này, có khi nào Loan cũng có rồi hay không?
Ngọc Loan sững người nhìn Tú Quyên, cô run run bấm đốt ngón tay nhớ lại ngày kinh cuối cùng của mình, lẽ nào...
- Mau lên, chúng ta đến bệnh viện đi. Phải mau đi khám xem thế nào, nếu thật sự Loan có thai rồi thì hay biết mấy. Để xem, cô ta còn đắc ý được hay không? - Tú Quyên reo lên rồi nắm tay Ngọc Loan lôi đi.
Ngọc Loan lo lắng cùng Tú Quyên đi đến bệnh viện, trong lòng cô ngổn ngang bao cảm xúc. Cô mải suy tư, thời gian bỗng trở nên dài đến vô hạn, đến khi Tú Quyên ôm cô vui mừng hét lê:
- Đúng là Loan có thai rồi. Hoan hô.
Ngọc Loan nằm im bất động mặc cho Tú Quyên ôm mình vui mừng, tay cô khẽ sờ lên phần bụng của mình, nơi đang hình thành một giọt máu. Mắt nhắm nghiền lại tự hỏi: ”Vì sao lại đến vào lúc này”.
- Phải mau báo tin cho anh Vũ Phong hay mới được. - Tú Quyên vui mừng lôi điện thoại ra tìm số của Vũ Phong.
Tú Quyên vừa mới bấm một số thì gương mặt Ngọc Loan không còn sắc máu đã ngăn cô lại:
- Đừng gọi.
- Sao thế? - Tú Quyên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ngọc Loan hỏi.
- Không có gì? Tạm thời mình muốn giấu Vũ Phong để tạo cho anh niềm vui bất ngờ mà thôi. - Ngọc Loan cố cười để Tú Quyên không nhìn thấy nỗi lo lắng sợ hãi hiện lên mặt cô.
- Cũng hay, tạo cho anh ấy một bất ngờ mới được, Vũ Phong chắc chắn sẽ rất vui mừng. - Cô không kể cho Tú Quyên biết chuyện mình không nên sinh em bé lúc. Tú Quyên gật đầu tán đồng rồi tắt điện thoại bỏ vào túi. - Mình chờ đến ngày nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hà Trang, xem vẻ mặt đắc ý còn hiện trên mặt cô ấy nữa hay không.
- Nhất định. - Ngọc Loan gật đầu cười, sau đó cô tìm lí do để Tú Quyên ra về trước, còn mình quay trở lại tìm bác sĩ để hỏi chuyện.
Đối mặt với Ngọc Loan là một màu ắo trắng tinh khiết, vị bác sĩ mới hơn 40 tuổi, nhưng đủ để nói rằng ông có thừa kinh nghiệm.
- Nếu vậy thì cháu nên bỏ đứa bé đi. - Bác sĩ trung niên nhìn Ngọc Loan khẽ nói sau khi nghe hết những lời cô nói.
Ngọc Loan nghe xong thì cả người run lên, cô xiết chặt hai tay lại với nhau nhìn bác sĩ hỏi:
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao bác sĩ?
- Đáng tiếc là không? - Vị bác sĩ thở dài tháo cặp mắt kính ra lắc đầu nhìn Ngọc Loan bày tỏ thông cảm và tấm lòng chân tình của một vị bác sĩ. - Nếu cháu kiên quyết giữ lại và sanh nó ra, có rất nhiều rủi ro. Đứa bé có thể chết trong bụng mẹ. Hoặc giả đến khi sinh giữ mẹ thì không giữ con, giữ con thì không giữ mẹ. Là một bác sĩ, tôi thành thật khuyên cháu nên bỏ đứa bé đi. Cháu còn trẻ, chờ thêm một thời gian nữa, khi tìm được người có cùng nhóm máu thích hợp hiến máu thì cháu hãy tính đến chuyện sinh con.
Ngọc Loan trầm mặt im lặng, môi cô tái nhợt khẽ run run.
- Chú biết, đứa bé này là giọt máu của cháu, cháu không nỡ phá bỏ nó nhưng nghĩ thử xem, nếu cháu không có đứa con này thì sẽ có những đứa con khác. Nếu cháu quyết định giữ đứa bé lại, lỡ chẳng may cháu xảy ra chuyện thì đứa bé sẽ làm sao? Nó sẽ mồ côi mẹ suốt đời, cuộc sống sau này của nó thế nào?...
Vĩ bác sĩ nói rất nhiều, toàn những lời lẽ chân thành khuyên nhủ nhưng Ngọc Loan đầu óc quay cuồng chẳng còn nghe thấy gì cả, cô cảm thấy đau đớn khôn xiết, tại sao đặt cô vào lựa chọn đau khổ đến như thế.
Ngọc Loan như người vô hồn bước thấp bước cao đi ra ngoài, lòng cô quặn đau, đứa bé này là đứa con đầu tiên của cô vậy mà lại phải dứt bỏ nó.
Một người vô tình bước đi ngược chiều va vào cô. Ngọc Loan mới chợt tỉnh lại, cô nhìn người kia đang cúi đầu xin lỗi mà cười lắc đầu tỏ ý bảo không sao. Người đó liền mỉm cười với cô rồi bỏ đi, Ngọc Loan thở dài rồi định bước nhanh ra khỏi bệnh viện. Vô tình đập vào mắt cô là tấm bảng với hàng chữ hướng dẫn: ”Nạo Phá Thai”.
Ngọc Loan như bị cơn chấn động, cả người lập tức thấy lạnh, đó là mấy chữ mà cô sắp phải thực hiện, cô run run quay đầu nhìn về khu vực đó. Cô nhìn thấy trong đó có rất nhiều cặp đôi còn rất trẻ, không cần nghĩ cũng biết đó là những đứa trẻ lỡ dại và đi đến đây để giải quyết hậu quả. Ngọc Loan bần thần nghĩ, có bao nhiêu người không muốn phá bỏ bào thai của mình nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc phải phá bỏ đi như cô. Ngọc Loan không biết họ nghĩ gì và sẽ như thế nào khi phá bỏ nó. Bước chân tự động đi về hướng đó.