39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 05.2

5.2.

Trong khoảnh khắc mà Dan quay mặt đi đó, ba cái bóng ninja đã trùm trang phục khác lên bộ đồ đen. Mấy bộ đồ đó y chang kiểu mấy bộ đồ mà mấy người trên sân khấu đang mặc: váy dài cổ trang cho hai người, và quần chẽn với áo suông tunic cho người thứ ba. Rồi mấy người ninja bắt đầu men theo đỉnh cao của mái vòm, hướng về phía mái nhà che trên sân khấu.

“Bọn họ đang tìm gì thế nhỉ?” Amy lầm bầm, bởi vì cứ vài bước họ lại chọt mấy cây thử gì đó lên trên mái tranh.

Mấy ninja trong bộ đồ thời Elizabeth đã băng qua phần mái nhà mà Amy và Dan không thể nhìn thấy bởi vì nó ở ngay trên đầu. Amy làm Dan ngạc nhiên khi nhào người xuống chỗ những người ở ngay trước tụi nó.

“Xin lỗi ạ, xin lỗi ạ, xin lỗi vì cản tầm nhìn,” con bé nói trên đường đi, khi mọi người xung quanh lao xao và cằn nhằn. Chỉ có Amy xin lỗi giữa lối xuống. Ở cuối đường, Amy làm gì đó như thể lộn một vòng và đặt chân xuống khu vực groundling.

“Họ đang đẩy cái gì đó xuống đường ống thoát nước!” con bé thì thào với Dan.

Dan ngó qua Nellie, - vẫn, kinh ngạc thay, dán mắt vào Romeo và Juliet trên sân khấu. Rồi nó bắt chước Amy nhào và lộn xuống groundling.

“Ống xả gì?” nó hỏi Amy.

Con bé chỉ tay.

Một đường ống chạy dài theo sân khấu ở phía trên mái nhà, được sơn phết màu hòa lẫn với những trang trí uốn lượn của sân khấu. Dan nghĩ về việc nói với Amy rằng cái đó không có hiệu quả như ống thoát bởi vì nó bị bịt kín ở đầu. Nhưng các ninja ngụy trang đã tháo nắp bịt ra và nhét cái gì đó như một sợi dây xuống cái ống.

“Đó là một sợi dây thông cống,” Dan nói với Amy. “Một trong các dụng cụ mình dùng để thông mấy chỗ tắc -”

Một cuộn giấy rơi ra ở phía cuối đường ống.

Amy nhào tới.

“Của tụi tao!” ninja mặc quần chẽn la lên với con bé.

“Quá tệ!” Dan hét lại. “Giờ là của tụi này!”

Đám đông quanh nó quay lại nhìn và suỵt nó yêu cầu giữ im lặng, nhưng Dan chẳng quan tâm. Nó đã chắc chắn rằng cuộn giấy là một chỉ dẫn khác. Đó là tất cả những gì nó có thể nghĩ tới. Nó chẳng buồn quan tâm là đám ninja đó thuộc đội nào. Tụi đó còn ở tận trên ba tầng lầu, trên mái nhà. Dan và Amy có cả tá thời gian để mà tẩu thoát.

Rồi gã ninja mặc quần chẽn lôi ra một sợi dây thừng. Gã cột một đầu vào mái nhà, và leo xuống, thẳng tới chỗ Amy và Dan.

Dan ngó quanh hoảng hốt. Ngay chỗ tụi nó ngồi, Nellie đã ngừng xem kịch và đang quan sát tụi nó. Mặt cô nàng trắng bệch và đầy vẻ lo lắng, khoát tay điên cuồng.

“Đi! Chạy đi!” cô nàng hét lớn, chỉ tay về phía cửa thoát hiểm. “Chị sẽ gặp mấy đứa ở ngoài!”

Nhưng đám groundling quanh Amy và Dan đang nhao nhao về phía ninja trên sợi dây thừng, lầm bầm đầy tức giận kiểu như, “Điều đó không được phép xảy ra trên ban công của sân khấu!” Dan bị kẹp giữa bởi một người đàn ông bụng bự và một người phụ nữ mặc áo mưa chảy toong toỏng nước. Nó chẳng thể nhìn thấy Nellie đâu cả.

Amy túm lấy tay nó và kéo.

“Lối này!” con bé hét to.

Chỉ có một lối để thoát thân: lên trên.

Lên trên sân khấu.

***

Jonah đã không có một chỗ đẹp ở rạp Globe.

Trước khi vở kịch bắt đầu, hắn đã tự làm mình phân tâm không nghĩ về kế hoạch của mẹ mình bằng cách nhắn tin cho cha hắn:

Thiệt khó xem được sân khấu b/v cột chắn đường
Đảm bảo điều này không xảy ra dzí người hâm mộ ở mấy buổi diễn của con.

Nhưng mẹ hắn hẳn đã giành xem tin nhắn của cha hắn vì bà ta là người nhắn tin lại:

Con không ở đó để xem kịch

Chỗ ngồi của Jonah ở khu vực ngay phía trước Amy và Dan. Tụi nó không nhìn thấy hắn, nhưng hắn có thể quan sát tụi nó nhất cử nhất động khi tụi nó rời khỏi chỗ ngồi. Và khi đó hắn sẽ có thể …

Đừng nghĩ về điều đó, Jonah tự nói với bản thân.

Vở kịch bắt đầu. Những diễn viên hát và cười; họ đánh nhau. Jonah ngừng nghĩ về họ như những diễn viên. Hắn hầu như tin rằng những gì hắn đang xem là thật. Hoàng tử của thành ra ngoài và nói bất cứ ai khởi xướng một cuộc đánh nhau sẽ bị xử tử. Jonah bắt đầu đổ mồ hôi.

Và sau đó hắn không còn nghe được gì nữa vì những lời của hoàng tử cứ vang vọng bên tai hắn: “Nếu các người gây phiền phức cho đường phố của chúng ta lần nữa. Các người sẽ trả giá bằng mạng sống của mình để bồi thường cho sự bình yên… Với nỗi đau từ cái chết, mọi người đều ra đi.”

Trả giá bằng mạng sống của mình… Trả giá bằng mạng sống của mình… Với nỗi đau từ cái chết, ra đi…

Jonah không rời đi. Hắn ngồi đó, bất động, cho tới khi hắn thấy Amy và Dan bổ nhào khỏi khu vực tụi nó ngồi và chộp lấy cái gì đó trên sàn của nhà hát.

Mình có thể nói với Mẹ rằng mình ở quá xa nên không tấn công được không? Hắn tự hỏi. Mẹ hắn không thích những lời biện minh.

Có một sợi dây thừng lòng thòng rủ xuống một bên, không xa chỗ Jonah ngồi. Jonah không thể nói là nó đã ở đó trước hay không. Nhưng hắn nhắm chặt mắt và nhảy vọt lên. Hắn lên kế hoạch leo xuống – thật nhanh, trước khi có ai đó nhìn thấy hắn – nhưng sợi dây lắc về phía trước. Hoảng loạn, hắn buông tay. Hắn hạ cánh trên sân khấu.

Trước khi hắn có thời gian để tìm hiểu coi phải làm gì với cái đó, ai đó đã hạ xuống ngay trên hắn – ai đó trong bộ áo suông và quần chẽn mặc ra ngoài bộ đồ ninja. Jonah không thèm quan tâm điều đó nghĩa là gì. Hắn đẩy người và đứng dậy.

Gã ninja có vẻ bối rối chộp lại sợi dây thừng và bắt đầu chạy về phía cầu thang hướng tới ban công của Juliet. Jonah quay người và thấy Amy cùng Dan đang leo lên sân khấu từ phía bên kia.

Tụi nó cũng đứng hình khi thấy Jonah.

Mẹ nghĩ tụi nó sẽ lại tin mình, nhưng không hề, Jonah cay đắng nghĩ. Và giờ thì mình trên sân khấu, trước mắt của tất cả mọi người…

Jonah nhìn quanh các khán giả. Hắn chưa từng trải qua cảnh trên sân khấu đáng sợ như vầy trong cuộc đời mình:

Khán giả làm cho hắn bình tĩnh lại. Hắn cảm giác như thể hắn cần một khán giả ngay lúc này – các fan hâm mộ của hắn, hàng triệu hàng triệu người nhà của hắn. Romeo và Juliet nổi danh không phải là đám đông thân thuộc của hắn, nhưng chỉ chốc lát thôi, họ sẽ là.

Chỉ khán giả ở đây kích động giận dữ và la hét, “Biến khỏi sân khấu!” và “Ngừng phá hoại vở kịch của Shakespear đi!”

Lượng khán giả ở đây nhỏ xíu so với lượng khán giả mà Jonah thường thấy. Hắn có thể điểm danh từng gương mặt. hắn có thể thấy Alistair Oh tiến về sân khấu từ phía chính giữa, gạt người xung quanh ra bằng cây gậy của mình. Hắn có thể thấy Isabel, Ian và Natalie Kabra – lũ Lucian độc ác mà mẹ của Jonah muốn hắn phải bắt chước – dẹp đám đông từ phía bên trái. Và nhà Holt rõ ràng là ngồi chung khu với Jonah nhưng ở những ghế cao nhất. Bọn họ đang tụ lại đi xuống phía khung gỗ.

Mọi người đều ở đây, Jonah yếu ớt nghĩ.

Phía sau hắn, Juliet thét lên.

Jonah nhìn quanh. Hắn vui mừng vì sự phân tâm, mừng vì hắn có một giây phút trước khi phải quyết định bất cứ điều gì. Hắn thấy Juliet nhảy khỏi ban công – cô nàng nhảy để tránh xa khỏi gã ninja đầy bối rối.

“Đỡ lấy tôi, đồ ngốc!” Juliet rít lên với Romeo.

Romeo giơ đôi tay lên và đỡ lấy cô nàng đầy chật vật, nhưng sau đó anh chàng ứng đối, “Ừ, lắng nghe nào! Con gái gì mà nhảy khỏi khung cửa sổ vỡ đó?”

Cả đám đông khán giả - trừ những kẻ tham gia Truy Tìm Manh Mối – bắt đầu vỗ tay và reo hò.

Jonah muốn cái kiểu vỗ tay đó. Hắn luôn thích những tràng vỗ tay – từ người hâm mộ, từ ba mẹ, thậm chí từ những người họ hàng lúc nào cũng đắm chìm trong truy tìm Manh Mối của mình. Hắn quay nhìn giữa Amy và Dan cùng đám khán giả, tất cả những lựa chọn của hắn đều rõ ràng trước mắt.

Tại sao mình phải chọn người yêu mình? hắn khổ sở.

Và sau đó, chỉ như thể, Jonah biết mình phải làm gì.

Hắn bước tới trước.

“Điều này giành cho người, Mẹ ạ,” hắn thì thào.
----
(*) b/v là bởi vì; trong nguyên tác thì ghi là b/c - because; Jonah viết tắt và dùng tiếng lóng khi nhắn tin.