39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 05.3
Chương 5.3
“Amy! Lối này!” Dan gọi.
Amy lắc đầu thoái khỏi sự tê cứng tại giây phút khi nhìn thấy Jonah đáp
xuống sân khấu. Con bé chạy ra phía sau Dan, chỗ phía trước của sân khấu
nơi mà mưa rơi xuống. Con bé trượt ngã trên mặt gỗ trơn trượt.
“Amy! Dưới này! Ta sẽ giúp con!”
Amy nhìn thấy Alistair tách khỏi đám đông, vẫy tay với nó. Con bé có thể tin lão chăng?
“Ném ta mảnh giấy đó! Ta sẽ giữ nó an toàn!” Alistair la lớn. “Rồi con túm lấy cây gậy của ta – ta sẽ giúp con xuống.”
Đừng nghĩ vậy chớ, Amy tự nhủ với bản thân. Nếu Alistair thật sự lo lắng cho an nguy của mình, vậy tại sao lại đòi mảnh giấy trước chứ?
Con bé lùi xa khỏi rìa trước sân khấu, đầu nó quay vòng tới lui để canh
chừng Alistair, ngó chừng Jonah, và ngó chừng đám ninja đang ngụy trang.
Alistair đang càng lúc càng tiến gần sân khấu. Gã ninja cột chặt sợi
dây vô ban công để hai đồng bọn leo xuống phía sau hắn. Giờ thì cả ba
tên ninja đang chạy lại chỗ Dan và Amy. Amy bùng nổ tăng tốc.
Giá mà mình có thể đến bên kia sân khấu.
Dan ắt hẳn có cùng suy nghĩ đó bởi vì nó cũng tăng tốc cùng lúc đó. Nó
đang ở ngay phía trước con bé. Tụi nó đã sát mép chỗ đó, gần như an
toàn.
Dan đứng khựng lại.
“Gì vậy?” Amy hét lên.
Khuôn mặt Dan trở nên xanh lè xanh lét. Nó ôm lấy bụng. Nó lùi lại và hầu như không thể đứng thẳng lên được.
“Cái gì -?” Amy bắt đầu. Rồi con bé thấy thứ mà Dan đang nhìn chằm chằm vào. Kẻ mà thằng bé đang nhìn chằm chằm vào.
“Nhà Kabra,” Dan thì thào.
Ngay ở rìa sân khấu – ngay chỗ mà Dan và Amy đã nghĩ rằng tụi nó sẽ được
an toàn – Isabel Kabra đang đứng lên khỏi đám đông. Amy ở gần đủ để
thấy mụ không phải nổi lên giữa không trung. Mụ đang trèo lên lưng của
các con mụ, Ian và Natalie. Trên đôi giày gót nhọn.
Hẳn là đau lắm, Amy nghĩ.
Sẽ dễ dàng hơn để nghĩ về đôi giày hơn là nghĩ về điều Isabel và mọi
điều mụ đã từng làm. Nhưng Amy không thể kìm nén sự kinh hoàng.
Lần sau cùng chúng ta đối mặt với Isabel, Lester đã chết, Amy nghĩ.
Isabel không nhấn đầu anh ấy dưới làn nước. Mà là những kẻ mụ thuê truy
đuổi anh ấy. Amy ngó nhanh qua vai, bất chợt cảm thấy thậm chí đáng lo
ngại hơn là đám ninja ăn mặc kỳ quặc.
“Đưa tụi tao tờ giấy đó!” gã ninja mặc quần chẽn gầm lên. Hắn chỉ còn cách vài bước chân.
Phía bên kia của Amy, Isabel dẫm đạp lên lưng mấy đứa con trèo lên sân khấu.
“Ồ, không, tao tin rằng đó là mấy nạn nhân của tao,” Isabel gầm gừ.
Như vậy đám ninja không làm việc cho Isabel. Điều đó làm Amy cảm thấy
khá hơn chút đỉnh. Con bé có thể suy nghĩ rõ ràng hơn lúc này.
Con bé chuyền tờ giấy vào tay Dan và thì thầm vào tai thằng bé, “Tụi
mình phải chia ra và đánh lạc hướng tụi nó. Chạy đi! Chị sẽ chạy hướng
khác, và tụi nó sẽ đuổi theo chị.”
Nhưng Amy thoáng thấy ánh mắt trên khuôn mặt tự mãn của Isabel – Isabel
đã thấy điều mà Amy đã làm. Và giờ Amy và Dan đều đang bị kẹp giữa
Isabel và mấy gã ninja, còn thêm Alistair đang leo lên sân khấu từ bên
phải tụi nó.
Có lẽ nếu tụi mình phóng về phía bên trái, nếu mình chạy về sau sân khấu…
Ngay khi đó Jonah bước tới phía bên trái tụi nó, chặn ngay mọi cơ hội tụi nó có thể thoát bằng hướng đó.
“Yo,” Jonah nói. Kỳ quặc là dường như hắn đang nói với tất cả khán giả,
không chỉ có Amy và Dan. Hắn vòng tay quanh bờ vai của Dan.
Cách kỳ quặc để cố gắng cướp lấy mảnh giấy, Amy nghĩ. Hay là – hắn không định cố bóp cổ Dan, đấy chứ? Ngay đây, trước mặt tất cả mọi người?
Có cái gì đó vô vọng trong cái cách mà Jonah giữ lấy Dan.
Ngay cả với Isabel đang theo dõi Jonah như thể mụ hoàn toàn không thể hiểu được hắn đang tính làm gì.
Amy chộp lấy tay em mình và kéo nó ra xa.
“Yo,” Jonah phàn nàn, quay sang Amy. “Không. Không phải như vậy. Anh đang nghĩ –”
Gã ninja mặc quần chẽn đẩy vào ngực Jonah. Jonah bị mất thăng bằng. Hắn
lảo đảo vung vẩy, đụng đổ một cái thùng ở rìa sân khấu. Cái thùng lăn
thẳng tới chỗ Isabel, đẩy mụ ngã nhào khỏi sân khấu. Cái thùng lăn theo
mụ. Đụng trúng mặt đất và nổ tung.
Đám đông la lên và chạy tán loạn, cố né tránh những mảnh vụn bay tung tóe.
“Yo, đó không phải là –” Jonah bắt đầu, khi hắn cố gắng lấy lại thăng bằng.
Mấy gã ninja lại xô hắn, làm hắn ngã ngửa ra sau. Cánh tay Jonah xoay vòng vòng đập luôn vào Alistair.
Cả hai ngã nhào vào đám đông đang giận dữ.
Amy túm lấy cánh tay của Dan, sẵn sàng chạy trốn, nhưng mấy gã ninja bí ẩn đã bao vây tụi nó.
Nhưng mà họ chỉ giúp đỡ tụi mình thôi! Con bé tự nhủ. Có lẽ họ là đồng minh.
Amy muốn tin vào điều đó.
“Dạ, cám ơn vì đã loại bỏ Jonah và Isabel, ờ - Hamilton hở?” Amy đoán.
Gã ninja mặc đồ thời Elizabeth không phải kiểu của nhà Holt, và gã ninja
mặc quần chẽn cũng có vẻ không bự bằng Hamilton. Và giọng nói cũng
không giống. Nhưng nhà Holt là chi duy nhất trong cuộc Truy Tìm Manh Mối
có hai đứa con gái và một thằng con trai.
“Tụi tao phải là mấy đứa đần nhà Holt!” gã ninja gầm gừ. “Tụi nó đằng kia kìa!”
Amy nhìn và thấy nhà Holt đang băng qua sân khấu từ phía đối diện. Đám
con gái và Mary-Todd nhìn thật mới mẻ trong bộ đồ thể thao màu hồng mới
sáng bóng. Hamilton và ba nó mặc áo Manchester United. Đó mới đúng thật
là nhà Holt.
“Là ai vậy?” Hamilton hét vọng qua sân khấu. “Tụi nó làm việc cho ai?”
Amy nghĩ có lẽ hay hơn cả là tẩu thoát hơn là lằng nhằng và cố tìm cho
ra lẽ. Nhưng ngay lúc đó gã ninja mặc quần chẽn tóm lấy tay con bé, kéo
nó ra xa khỏi em trai mình. Cả hai gã ninja còn lại túm lấy Dan.
Rồi Hamilton chạy tới, túm lấy gã ninja mặc quần chẽn và giật mạnh miếng trùm đầu của gã ninja.
“Tao sẽ biết thôi!” Hamilton la lớn. Nó giữ chắc, ngay cả khi gã ninja thét lên, “Đừng! Dừng lại!” và cố gắng vặn người chạy đi.
Mái tóc nâu đỏ dài vuột bay khỏi tấm trùm đầu ninja.
Amy sững sờ. Con bé đã đọc câu thành ngữ “mắt con nhỏ nhìn muốn rớt
tròng” cả tá lần, nhưng con bé chưa từng trải nghiệm điều này hoàn toàn
trước đây.
“Sinead Starling?” con bé thì thào.