39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 10
CHƯƠNG 10
Dan kêu chút chít với cái nôi. Trong đó có một con búp bê, giả bộ là William Shakespeare sơ sinh.
Có lẽ chỉ dẫn kế tiếp dấu ở trong con búp bê đó sao đó chăng, Dan nghĩ. Dưới đống đồ của nó? Hay bên trong mớ bông nhồi?
Dan hướng tới con búp bê. Và cảm thấy cả thân người nó bị kéo lùi lại. Ai đó túm cổ áo nó kéo nó lùi lại.
“Chàng trai trẻ!” Hóa ra là hướng dẫn viên, một người phụ nữ trông có vẻ thân thiện khi nó, Amy và Nellie bước chân vào căn phòng có lẽ là nơi mà Shakespeare đã được sinh ra.
Lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào nó.
“Không có sờ vào hiện vật nhé!” cô nói nghiêm khắc.
“Nhưng mà cô nói là mấy cái đồ gỗ đó không phải là nguyên bản mà, nên-“
“Nhưng nó vẫn hàng trăm tuổi rồi!” hướng dẫn viên nói.
Liệu vận may có tới không nếu Dan nói, “Nhưng con búp bê thì không. Có vẻ nó bằng nhựa”?
Trước khi Dan có cơ hội ra quyết định, hướng dẫn viên đẩy nó về phía căn phòng kế tiếp.
“Ra ngoài nào!” cô ra lệnh.
Amy và Nellie quay đi, vờ như không biết nó. Có lẽ tụi nó sẽ tìm ra một chỉ dẫn mà không có nó.
Nhưng khi cả bọn tụ tập lại ở khu vườn phía sau Nơi Sinh của Shakespeare, Amy lắc đầu buồn thảm.
“Cái bà hướng dẫn đó y như cột chắn đường!” Dan càu nhàu.
“Đó có phải là một trong những lời sỉ nhục của Shakespeare không?” Nellie hỏi.
“Không – đó chỉ là mấy thứ em thấy trên bảng chỉ đường đằng sau vài dãy nhà,” Dan nói. “’Coi chừng mấy cái cột chắn đường’ – nó hẳn là mấy cái bệ nổi hay gì gì đó. Nhưng nó nghe như một lời sỉ nhục hay đó chứ, phải không nào?”
Amy hạ ba lô xuống khỏi vai và thả xuống đất. Con bé mang theo bên mình cả tá sách của Shakespeare,”phòng hờ thôi.” Con bé có vẻ như nhắm phóng cái ba lô xuống mấy ngón chân của Dan, nhưng nó tảng lờ đi.
“Thật đó, Dan,” Amy nói. “Bộ em nghĩ là em có thể có được mọi thứ em muốn khi mà hướng dẫn viên ở ngay đó sao? Xài não đi!”
“Em đã động não mà,” Dan phản kháng. “Em nghĩ là bà đó không có nhìn ngó. Và con búp bê là chỗ tốt nhất để giấu một chỉ dẫn mà. Và việc chúng ta không có nhiều thời gian nữa. Lỡ có ai đó tìm ra manh mối kế tiếp trước tụi mình thì làm sao giờ?
Amy chống tay lên hông mình.
“Em có thấy mấy đội khác lẩn khuất đâu đây không?” Amy cất lời.
“Không, nhưng mà”
Dan ngừng lại vì Amy không hề lắng nghe. Con bé đang ngó nghiêng xung quanh khu vườn hoang vu, một ánh nhìn bối rối trên mặt nó. Con bé đi tới phía hàng rào và ngó tới ngó lui trên con đường.
“Chị tìm gì đó?” Dan hỏi.
Amy quay trở lại, nhăn mặt.
“Người nhà Cahill,” con bé đáp. “Có kỳ lạ không khi mà chả có ai khác ở đây?”
Thật ngạc nhiên đó, Dan nhận ra. Những đội khác đã có mười tám tiếng để bắt kịp Amy và Dan và Nellie. Nơi Sinh của Shakespeare gần đóng cửa khi tụi nó tới Stratford hồi tối qua – và căn nhà đã được khóa kỹ lưỡng, với những thanh che chắn cẩn thận ở mỗi khung cửa sổ. Thế nên ba đứa nó phải đi kiếm một khách sạn ở lại đợi đến sáng.
“Em cá là không ai có nhiều thông tin hơn em lúc ở Globe đâu,” Dan nói đầy tự hào. “Họ không hình dung ra được á.”
“Ừ, nhưng chạy tới Stratford-uopon-Avon là điều rất hiển nhiên nếu em tìm kiếm gì đó về Shakespeare,” Amy phản bác. “Và tất cả bọn họ đều biết về Shakespeare, nếu không nọ đã không có mặt ở Globe. Có lẽ chúng ta bỏ lỡ gì đó. Có lẽ những người khác đang ở một trong những căn nhà khác của Shakespeare.”
“Khoan đã nào – có bao nhiêu nơi sinh của Shakespeare? Dan hỏi. Nó cố giữ cho giọng mình không hoảng sợ. “Ổng chỉ sinh ra một lần. Và ở đây. Phải không nào?”
Amy cười lớn. “Ừ, theo như mọi người biết là vậy. Nhưng có tới bốn ngôi nhà khác của Shakespeare ở quanh khu Stratford,” con bé đáp. Con bé lôi ra từ trong ba lô một cuốn sách và bắt đầu lật sách. “Căn nhà nơi mà vợ ông đã lớn lên, nơi mẹ ông đã lớn lên, nơi con gái và con rể ông đã sống, nơi cháu ngoại ông đã sống…”
“Uầy, sao họ không bảo tồn luôn cả từng ngôi nhà mà ổng từng bước vô luôn?” Dan lầm bầm.
“Ồ, chị ước là họ làm vậy á!” Amy nói đầy luyến tiếc.
“Giỡn thôi, Amy à,” Dan nói. “Giỡn chơi thôi.”
“Ừ, chị nghĩ chúng ta nên đi một vòng những ngôi nhà của Shakespeare khác, chỉ cho chắc thôi,” Amy nói, nhìn lại cuốn sách. “Chúng ta có thể bắt đầu với-“
“Ôi, không,” Dan nói, lắc đầu. “Nhớ bài thơ hở?” Nó mò mẫm trong túi và lôi ra mấy mảnh giấy vụn lấy được từ Globe. Tụi nó đã cẩn thận dán lại hồi tối qua lúc ở khách sạn. “Thấy cái dòng này không?” Nó gõ ngón tay vào mảnh giấy. “’Chúng ta ca hát cho người đàn ông vĩ đại này được xinh ở đây.’ Chị nói là lẽ ra phải là ‘sinh’. Tụi mình viết vô vậy. Nên đó chính là nơi chúng ta phải kiểm tra. Chỉ là nơi mà Shakespeare được sinh ra. Chỉ. Một. Ngôi nhà. Cũ. Này.”
“Nơi mà ông đã được xinh ra,” Nellie cười nhạo.
“Ờ, em phải nói như vậy đó,” Dan nói. “Giống như từ này thúc ép em á.”
Nellie phá lên cười. Rồi cô nàng ngừng lại và há hốc miệng với thằng nhỏ.
“Đưa chị coi,” cô nàng nói, giật mạnh mảnh giấy từ Dan. Cô nàng có vẻ như tự đọc một mình. Đôi môi cử động. Đầu cô nàng gục gặc lên xuống, giống như lúc cô nàng đang nghe iPod vậy. “Thơ ngũ ngôn,” cô nàng lầm bầm. “Nó hẳn là thơ ngũ ngôn, phải không nào?” Cô nàng cúi xuống và bắt đầu lục lọi trong ba lô của Amy. “Có cuốn sách nào phân tích đoản thơ Shakespeare không? Cô nàng lên tiếng hỏi.
“Không,” Amy nói với vẻ xin lỗi. “Em không thể mua tất cả mọi thứ. Em chỉ có nhiêu đó chỗ trong ba lô thôi mà.”
Nellie đứng bật dậy. Cô nàng nhìn về phía cửa hàng lưu niệm, lắc đầu, rồi chạy về Nơi Sinh của Shakespeare.
Amy và Dan nhìn nhau rồi chạy theo cô nàng.
Ngay lúc bắt kịp, cô nàng đã lại đang ở trên tầng hai, quay trở lại căn phòng nơi mà Shakespeare được sinh ra – và đang nói chuyện với người hướng dẫn đã la Dan.
Dan cố gắng trốn sau lưng Amy.
“Đoản thơ của Shakespeare,” Nellie nói với người hướng dẫn. “Thơ ngũ ngôn, đúng không?”
“Ừ, phải,” người phụ nữ nói. “Hầu hết thường vậy. Những câu thơ ngũ ngôn, mười bốn dòng, vần a-ba-b-“
“C-d-c-d-e-f-e-f-g-g,” Nellie hoàn tất, như thể cô nàng đang đồng ý với người phụ nữ.
Dan nghĩ giống như mọi lần khi mà Nellie lắp bắp vài thứ tiếng – Pháp, Tây Ban Nha, thậm chí cả tiếng ý mà cô nàng đã nhặt nhạnh nhanh chóng. Lại một lần nữa, Dan chẳng hiểu cô nàng đang nói cái gì.
Ồ! Dan chợt nhận ra. Chị ấy đang đánh lạc hướng bà hướng dẫn viên cho mình lục soát con búp bê.
Nó ước gì cô nàng đã nói cô nàng lên kế hoạch cho việc đó. Nó chọc vào Amy. Nếu nó đẩy con bé bước sang phải, nó có thể cúi xuống cái nôi và người hướng dẫn viên sẽ không thể thấy nó. Amy liếc nó, và Dan ra hiệu bằng tay.
Amy cau mày và lắc đầu – và bước gần hơn về phía hướng dẫn viên và Nellie. Được rồi, có lẽ điều đó không hiệu quả.
“Ngũ ngôn?” Amy hỏi người hướng dẫn. “Nghĩa là năm cái gì đó cho một dòng?”
“Bước,” hướng dẫn viên đáp.
Phải họ đang nói về thơ ca không nhỉ? Từ khi nào thơ có bước nhỉ?
“Có lẽ sẽ dễ hơn nếu nghĩ là năm nhịp trong một dòng,” hướng dẫn viên nói. “Điều đó dễ nghe hơn nếu nó em đọc nó lớn lên kiểu như, ờ, thử một bài Đoản thơ Mười tám chữ: ‘ Ta có nên so sánh bạn với một ngày hè?’ Thấy không? Năm âm nhấn mạnh, mỗi âm đi sau một âm không nhấn. Thơ ngũ ngôn.”
“Em nghĩ vậy!” Nellie kêu lên.
Cô nàng thật sự nhập tâm luôn. Cô nàng nói như thể nó thật sự thú vị, như thể thơ ngũ cái khỉ gì đó ngôn thiệt tình có ý nghĩa với cô nàng.
Người hướng dẫn ngó về phía Dan. Nhanh chóng, nó lại lẩn ra phía sau Dan.
Nellie vuốt vuốt mảnh giấy được dán lại.
“À vầy, bạn em đang cố gắng viết một bài thơ về Shakespeare theo cùng kiểu với đoản thơ của ông,” cô nàng nói, đưa tờ giấy ra để người hướng dẫn có thể đọc được. Cô nàng đã gấp lại, nên chỉ có phần kết thúc được đưa ra. “Dòng cuối cùng không đúng lắm, phải không ạ?”
“’Chúng ta hát cho người đàn ông vĩ đại được xinh ở đây’?” người hướng dẫn đọc lớn.
Hey! Dan nghĩ. Cái từ cũng làm cô ta đọc kiểu đó đó.
Trong khi người hướng dẫn cúi đầu vào mảnh giấy, Dan cúi xuống chiếc nôi. Amy kéo nó lại ngay khi người hướng dẫn quay đầu sang.
Che chắn cho em! Dan muốn la lớn. Nhưng có vẻ nó không hiệu quả. Có lẽ Dan nên cúi xuống cái nôi, chụp lấy con búp bê, và bỏ chạy thiệt nhanh để không ai bắt được nó.
Dan chờ cho người hướng dẫn nhìn lại tờ giấy.
“Em có chắc đây là thơ của ‘một người bạn’” không? người hướng dẫn hỏi ngờ vực. “Không phải của em?”
“Ồ, vâng,” Nellie nói. “Em sẽ không viết kiểu đó đâu.”
Tay cô nàng vươn ra, và túm lấy cánh tay Dan, giữ nó đứng yên.
Giờ thì Dan hoàn toàn bối rối. Làm sao mà nó có thể chôm con búp bê và bỏ chạy trong khi Nellie đang túm lấy nó? Cô nàng muốn nó làm cái gì đây chứ?
“Dòng này không tệ vậy đâu,” người hướng dẫn nói.
“Không tệ tới mức bị xé rách. Các bạn có nghĩ ra từ hai âm tiết nào có nghĩa là ‘sinh ra’ không?”
Dan đứng hình.
Điều mà người khác nói về - nó thật quan trọng. Tất cả cuộc chuyện trò này về âm tiết và nhịp có nghĩa là Amy đã hoàn toàn sai lầm. Con búp bê mà Dan tính chôm chẳng có ý nghĩa gì cả. Tụi nó hẳn là phải không nên tìm kiếm chỉ dẫn kế tiếp ở nơi mà Shakespeare sinh ra. Tụi nó nên tìm kiếm ở một nơi mà ổng … cái gì đó khác.
Người hướng dẫn vẫn tiếp tục nghiền ngẫm mảnh giấy.
“Em có chắc là bạn em không phải muốn nói về cái chết của Shakespeare thay vì sự ra đời của ông?” cô hỏi. “’Chôn cất’ sẽ thích hợp hoàn toàn ở đây nè.”
Chôn cất, Dan nghĩ. “Chúng ta ca hát cho người đàn ông vĩ đại này được chôn ở đây.” Đúng rồi.
Nellie chộp lấy mảnh giấy từ tay người hướng dẫn.
“Chị đúng rồi!” cô nàng nói. “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”
Tay còn nắm chặt cánh tay Dan, cô nàng lôi thằng nhỏ về phía cửa.
“Không có chi nhưng mà – tụi em đi đâu đó?” người hướng dẫn hỏi.
“Bùng nổ cảm hứng thơ ca. Phải tuân theo thôi,” Nellie giải thích.
“Nhưng Shakespeare đã được chôn ở đâu?” Dan hỏi. Nó nghĩ thật an toàn khi người hướng dẫn chú ý về nó, giờ nó đang bỏ đi.
“Nhà thờ Chúa Ba Ngôi, ngay chỗ sông,” người hướng dẫn nói. “Em chỉ cần đi-“
Nhưng Dan không kịp nghe khúc cuối. Nó, Amy và Nellie đã băng qua căn phòng kế bên và chạy xuống những bậc thang, nhảy cóc ba bậc một.