39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 11

CHƯƠNG 11

Sinead Starling cúi xuống nhìn một băng ghế ở nhà thờ Chúa Ba Ngôi. Con nhỏ và Alistair là những kẻ tiên phong. Đám anh em trai của nó đang làm nhiệm vụ canh giữ ở vòng ngoài. Ít nhất, đó là điều nó nói với Alistair như vậy.

Ổng không thể nói ra, phải không nào? Con nhỏ tự hỏi. Ổng sẽ không chú tâm rằng các anh em mình là…

Có những từ hiển nhiên mà Sinead không cho phép mình nghĩ tới. Con nhỏ ôm tay vòng quanh mình. Thậm chí qua lớp áo len, con nhỏ có thể cảm thấy những vết sẹo ngoằn ngoèo chằng chịt bên be sườn – một trong những món quà lưu niệm từ vụ nổ ở Việtn Franklin. Con nhỏ run rẩy, những ký ức kinh hoàng nghiền nát con nhỏ một lần nữa:

Ánh chớp lóe sáng, tiếng ầm ầm của cái thứ như thể cả thế giới đang đổ nhào xuống con nhỏ và anh em mình… đau đớn… tiếng la hét. Biết bao lần con nhỏ gào thét tên anh em mình trước khi có ai đó lên tiếng? Biết bao lần Sinead van cầu, “Hãy cứu họ! Làm ơn cứu lấy họ!”

Sinead nghiến chặt hàm răng cố gắng ngăn chặn dòng hồi ức.

Chúng ta phải chiến thắng, con nhỏ tự nhắc nhở bản thân. Bất kể chuyện gì. Đó là điều duy nhất chúng ta có thể nghĩ tới.

Con nhỏ và anh em mình đã có hai lần nghỉ ngơi đầy may mắn, có được lời khuyên bí ẩn về vụ Globe hồi hôm qua và nhà thờ hôm nay. Đó không phải chính xác là điều mà Sinead đã nói với Alistair rằng con nhỏ có được sự giúp đỡ với sự suy đoán tuyệt vời của mình.

“Suỵt.” Alistair thì thầm qua thiết bị liên lạc nhỏ xíu giấu trong băng đô của Sinead. Sinead có thể không tin cậy vào Alistair, nhưng đây chính là một điểm ưa thích của ổng: ổng yêu với việc dính nhằng càng nhiều càng tốt với Sinead và anh em của con nhỏ. Hoặc thiệt nhiều như họ đã từng.

“Tôi vô tới rồi.” Sinead thì thào lại. “Chưa có gì để báo cáo.”

Con nhỏ không có ý định báo cáo thật những thông tin có giá trị cho Alistair.

“Ta nghĩ chúng ta có thể nói mấy đứa anh em của con ngừng nhiệm vụ canh gác,” Alistair thì thầm từ phía lão đứng bên kia nhà thờ. “Dường như chúng ta là kẻ đến trễ trong bữa tiệc này.”

“Cái gì? Nghĩa là sao?” Sinead rít lên.

Con nhỏ ngẩng đầu lên nhanh tới mức đập đầu vô cạnh băng ghế.

Ồ, Sinead nhận ra, cơn đau ở đầu con nhỏ đang tăng dần. Lão muốn nói là mấy đội săn manh mối khác đã tới đây rồi.

Đám nhà Hold đang đi bộ dọc theo vỉa hè gần phía trước nhà thờ trong đội hình như thể duyệt binh.

Jonah Wizard đang lén lún đi bộ dọc theo bức tường, những ngón tay hắn chạy chạy dọc trên những tảng đá.

Và hai đứa khó chịu nhà Kabra, Natalie và Ian, đang sát gần Alistair. Bẫy lão vô một góc.

Chúng ta đều là nhà Ekat, ông là một Ekat… Thật sự chúng ta dường như cùng đội, Sinead đã nói với Alistair mới hôm qua khi con nhỏ cố ép lão nói ra bí mật của mình. Lão có tin nó không? Liệu lão có hy vọng con nhỏ sẽ trở thành trợ thủ cho lão lúc này không?

Sinead bắt đầu đứng dậy – con nhỏ thật sự làm vậy. Nhưng hồi ức về vụ nổ ở Viện Franklin bay lượn trong tâm trí nó. Sinead vẫn không biết đội nào trong cuộc truy tìm Manh Mối đã gây ra.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là nhà Kabra?

Ian đang lần mò tay trong túi quần.

Tìm súng ư? Sinead tự hỏi. Hoặc cái gì đó tồi tệ hơn – một trái lựu đạn cầm tay? Một cái kíp nổ?

Ký ức lóe lên trong Sinead lần nữa. Nếu có  một vụ nổ nữa, liệu Sinead có tới chỗ anh em mình kịp để đảm bảo chúng được an toàn?

Ian kéo ra… một mẩu giấy.

“Ông có bao nhiêu manh mối rồi, ông chú Alistair?” nó hỏi bằng giọng nũng nịu khi nhìn xuống mẩu giấy. “Thật bí mật nào, nói tôi nghe đi. Khoe ra nào. Nói cho tôi biết nhà Ekat mấy người thông minh hơn nhà Lucian chúng tôi tới đâu?”

Nó tặng cho lão Alistair một nụ cười có lẽ là để quyến rũ. Sinead nghĩ trông thật nguy hiểm.

Nguy hiểm là điều mà con nhỏ hiểu rõ.

“Dụ dỗ sự hư vinh của ta hả?” Alistair hỏi. “Làm ơn đi. Sự thông minh của ta hẳn là hơn thế chứ.”

“Ông tìm được mười bốn manh mối, phải không nào?” Natalie hỏi. “Mười lăm, nếu ông tính luôn cả cái của nhà Starling chôm từ lão Bae Oh và chia sẻ với ông. Và sáu trong số đó là manh mối chỉ có nhà Ekat có. Đúng chưa?”

Alistair chớp mắt.

Ông chú Alistair à! Sinead nghĩ. Ông không thể giả bộ tốt hơn hay sao hả trời? Ông mới vừa xác nhận tất cả mọi thứ đó!

“Không!” Alistair nói, có hơi chút nhấn mạnh. “Tụi con sai rồi!”

Ian nguệch ngoạc gì đó trên mảnh giấy của mình.

Nhanh chóng, một kết nối bung ra trước mắt Sinead – một dạng kết nối hình ảnh ảo phóng to do nó và mấy anh em nó thiết kế. Con nhỏ tập trung nhanh chóng hết sức vào mảnh giấy trên tay Ian. Đó là một đống hỗn loạn những chữ viết tắt và con số và những dấu chấm hỏi. Hầu hết người ta không thế sắp xếp những thứ đó. Nhưng Sinead luôn luôn là người giỏi về những con số. Con nhỏ xóa sổ cột mà Ian viết vào số 6. Rồi cộng những con số trong đầu và kiểm tra lại hai lần.

 

Cả ba lần đó con nhỏ đều ra con số: ba-mươi-tám. Và nó biết điều đó có nghĩa là: Ian Kabra nghĩ rằng các đội truy tìm Manh mối đều đã tìm ra ba-mươi-tám Manh Mối.

Chúng ta còn tuột xa hơn mình nghĩ, Sinead nhận ra, nỗi tuyệt vọng quét qua người nó. Chỉ còn một manh mối nữa thôi.

 

Các vết sẹo ở be sườn nhói đau. Đầu như muốn nổ tung. Con nhỏ chuyển máy liên lạc và chọn cánh cửa phía sau lừng, thấy lờ mờ đám anh em đang chen chúc đằng sau một tấm bia mộ trong nghĩa trang của nhà thờ.

Mình không quan tâm đến việc sẽ phải làm, Sinead nghĩ. Dối trá, lừa lọc, trộm cắp, phản bội từng người họ hàng mà mình sẽ phải làm…

Nhà Starling mình phải có được manh mối cuối cùng đó.

***

Hamilton tuần tra ở khu vực trước nhà thờ trong khi mẹ và mấy đứa em gái chuồn xuống hầm mộ Shakespeare. Nó nằm ở bên trong hơn là ở ngoài nghĩa địa – một phần của nền nhà, thực sự thì, trong một khu vòng quanh bởi dây thừng không xa ban thờ

Hamilton thấy Ian và Natalie Kabra đang rón rén tới gần.

“Biến đê,” Hamilton ra lệnh. “Giờ khu này là của nhà Holt rồi nha.”

Trong một cuộc đấu công bằng, Hamilton biết nó có thể hạ cả hai đứa nhà Kabra, không bàn cãi. Nhưng lũ nhà Kabra chẳng bao giờ đấu công bằng. Và Ba không có ở đây để hỗ trợ. Eisenhower đã đi đâu đó ở Stratford từ sáng sớm vì một nhiệm vụ tối mật. Ngay trước khi ra khỏi cửa, lão vô đôi bàn tay núc ních lên vai Hamilton và nói, “ta tin tưởng con có thể chăm sóc mọi thứ ở đây hén, con trai.”

Điều đó có nghĩa là đấm liên tục vô Ian trước khi nó kịp thở không ta?

Ian giơ tay lên đầy vô tội. Giả tạo, đương nhiên rồi.

“Chỉ hỏi đơn giản một cây thôi,” Ian nói. “Tụi mày tìm được mười một manh mối, phải không?”

Hamilton nheo mắt nhìn Ian, cố gắng tìm hiểu thằng nhóc.

“Sao tao phải nói mày nghe?” Hamilton hỏi. Nó có nên đấm luôn bây giờ không ấy nhỉ?

Mary-Todd bước lên cạnh tụi nó.

“Phải chăng tụi mày đang đề nghị trao đổi thông tin?” con nhỏ lặng lẽ hỏi Ian. “Giây phút hợp tác à?”

“Không,” Ian nói, bước lùi lại. Nó kéo con em theo cùng. “Không. Không phải vậy. Không – tao không nghĩ – ”

Lúc này Hamilton đang nhìn má nó đầy ngạc nhiên. Trao đổi thông tin? Giây phút hợp tác? Mấy cái quái đó ở đâu ra vậy?

Mary-Todd Holt đang lo lắng dõi theo những đội truy tìm Manh Mối khác. Sinead đang trao đổi với Alistair ở bức tường đằng xa. Ian và Natalie đang lượn về phía Jonah, như một cặp rắn đang lượn về phía con mồi.

“Chúng ta có nên lo lắng về những kẻ không có ở đây không?” Mary-Todd lầm bầm.

“Cái gì?” Hamilton hỏi. “Mọi người đều ở đây trừ Ba. Và…”

Và Amy và Dan. Và Isabel Kabra.

Hamilton quay người khỏi mẹ mình và bước theo đám nhóc nhà Kabra. Nó túm cổ Ian và nhấc hổng thằng nhóc lên, tấn đầu thằng nhóc lên bức tường đá. Cảm giác thật tốt khi làm gì đó.

“Tụi kia đâu?” nó gằn giọng. “Bà mẹ ác quỷ của tụi mày đã làm gì với Dan và Amy hử?”

Natalie kéo mạnh tay Hamilton một cách vô ích.

“Thả ảnh ra!” con nhỏ van nài. “Mẹ không có làm gì với Dan và Amy hết. Bà thậm chí còn không có ở đây!”

“Đúng rồi,” Hamilton nói. “Mụ không có ở đây, Dan và Amy không có ở đây… Ghép lại là khớp. Mọi người đều biết mẹ tụi mày thế nào. Mụ cố để cá mập ăn thịt Amy. Dan nói mụ đổ nọc độc của nhện và rắn lên tụi nó. Mụ cố thiêu chết tụi nó. Mụ kêu tụi mày cho nổ hang động lên tụi nó. Giờ mụ định làm gì nữa? Mụ muốn làm gì với thằng bạn nhỏ của tao và Amy hả?”

“Ơ--ờ-ờ” Ian khò khè.

“Tụi nó kia kìa!” Natalie la lớn. “Amy và Dan vừa mới bước chân vô nhà thờ!”

Hamilton nghĩ đây chỉ là một cú lừa – như một cơ hội trong một cuộc chiến thường hay nói kiểu, “Nhìn kìa! Dây giày mày bị tuột!” nên nó có thể bị ăn đấm nếu nó ngu tới mức nhìn theo. Nhưng Hamilton không quá lo lắng về việc con nhóc Natalie Kabra đấm mình. Nó nhìn theo.

Amy và Dan và cô nàng tóc-như-bà-khùng au pair đang chạy vào cánh cửa bên cạnh. Mặt tụi nó đỏ lựng, như thể đã chạy cả một quãng đường dài.

Hamilton thả Ian, và thằng nhóc nằm dài bất lực trên nền đất.

“Tóm mày sau,” Hamilton nói. Nó bắt đầu bỏ đi, rồi lại đổi ý. Nó cúi xuống thật gần, mũi nó sát sạt cách Ian có vài phân. Hamilton thành thật hy vọng rằng mùi pho mai Anh mà nó ăn sáng vẫn còn bám vào hơi thở của mình. “Nhưng nói với mẹ tụi mày – mụ tốt hơn hết đừng cố gắng hãm hại Amy và Dan thêm lần nào nữa. Hoặc bất cứ ai khác.”

Ian rùng mình.

“Mày không cần phải lo rằng mẹ tao làm gì với ai đâu,” Natalie nói. Con nhỏ liếc nhìn chiếc lắc đồng hồ hình tổ ong trên cườm tay. Đó là thứ mà thà chết chớ Madison và Reagan sẽ không chịu đeo. “Mẹ đang được chăm sóc rồi. Chừng nào tụi tao còn hoàn tất được cái manh mối này đúng lúc.” Con nhỏ liếc nhìn đồng hồ lần nữa, thậm chí mới chỉ hơn mười giây từ lúc nó nhìn lần trước. “Tụi mình phải nhanh chóng lên.”

“Mày nghĩ.. mày có nghĩ là Amy và Dan sẽ giúp tụi tao tìm ra coi tụi mình cần tìm cái gì ở đây không?” Ian hỏi một cách yếu ớt.

“Có lẻ - nếu tụi mày chưa từng cố giết chết tụi nó,” Hamilton nói.

“Ừm,” Ian lầm bầm buồn bã. “Đó cũng là điều tao nghĩ.”

Hamilton chưa từng nghĩ mình sẽ cảm thấy tiếc cho một đứa nhà Kabra.

Tại sao có quá nhiều sự ngạc nhiên trong cuộc truy tìm Manh Mối này chẳng có liên quan gì tới Manh Mối vậy?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3