Oan Gia Tương Phùng - Chương 05 - Phần 3

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã ở trong một căn phòng được bày biện trang nhã của quán ăn Thục Vị. Chân Lãng liên tục gắp thức ăn, bỏ vào bát Giả Thược, còn mình thì chẳng mấy khi động đũa, chủ yếu là ngồi nói chuyện với anh chàng kia.

“Anh Hạ đang làm việc tại văn phòng luật sư Hán Xương sao?”

“Đúng vậy.”

“Đó là văn phòng của luật sư Chu Hán Xương đúng không nhỉ? Không biết gần đây ông ấy có khỏe không?”

Anh chàng kia ngẩn người: “Anh biết ông ấy sao?”

Tổng giám đốc của anh ta chính là Chu Hán Xương, một luật sư nổi tiếng hàng đầu toàn tỉnh, đã theo nghề được mấy chục năm, có thể coi là một nhân vật thần thông quảng đại, không phải vụ án lớn thì đừng hòng mời được ông ta. Vậy mà người trẻ tuổi trước mặt này lại có vẻ quen biết ông ta như thế, thực khiến anh ta có chút bất ngờ.

“Cũng từng có chút qua lại.”

Quả thực chỉ là có chút qua lại, nguồn cơn cũng là bởi một cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi.

Giả Thược ngẩng lên, nhưng vừa định nói gì đó thì một miếng măng đã được gắp vào bát cô rồi, ngay sau đó giọng nói hòa nhã của Chân Lãng lại vang lên: “Ăn cua không?”

Cô nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định im lặng.

Chân Lãng cầm một con cua tới, vặt từng cái chân, bỏ xuống trước mặt, sau đó lại cẩn thận cậy mai và lột yếm con cua, để lộ ra phần gạch cua béo ngậy và thịt cua trắng nõn, rồi đặt vào bát của Giả Thược.

Lần này thì Giả Thược không từ chối, cô móc thịt cua ra ăn một cách ngon lành, đôi mắt híp lại đầy vẻ hưởng thụ, chẳng buồn để ý đến cuộc nói chuyện của hai gã kia nữa.

“A...” Chân Lãng dường như chợt nhớ ra điều gì đó, quay mặt qua nói với Giả Thược: “Vừa rồi mẹ còn chưa nói xong thì điện thoại đã hết pin, liệu mẹ có cho rằng em cố ý gác máy không nhỉ?”

Giả Thược vốn đang vùi đầu vào ăn uống, nghe thấy thế thì giật nảy mình, đánh rơi cả thức ăn đang gắp.

Với tính cách của vị hoàng thái hậu kia thì chắc chắn sẽ cho là như vậy, và hậu quả của việc này thì cô khó mà chịu đựng cho nổi.

“Không được, em phải đi gọi điện giải thích với mẹ một chút cái đã.” Cái tính cách mới nghe nổi gió đã tưởng mưa rơi của Giả Thược khiến cô không thể ngồi yên được nữa, lập tức nhảy phắt dậy, định đi ra cửa, nhưng đã bị Chân Lãng kéo lại.

“Anh giải thích có vẻ có tác dụng hơn em đấy, để anh đi cho!” Chân Lãng đứng dậy, khẽ cười nói với anh chàng kia: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại giải thích với mẹ tôi một chút, hai người cứ ngồi nói chuyện đi!”

Cái chữ “mẹ” đó nghe mới tự nhiên và chân thành làm sao, ngay đến Giả Thược cũng gần như đã tin vào điều này.

Anh chàng kia lập tức móc điện thoại ra: “Dùng của tôi đi, bây giờ điện thoại công cộng cũng không dễ tìm.”

“Cảm ơn!” Chân Lãng cầm chiếc điện thoại, lịch sự rời khỏi căn phòng. Một lát sau, anh đã quay lại, trả điện thoại cho anh chàng kia, rồi ngồi xuống bên cạnh Giả Thược.

Chân Lãng múc một bát canh cho Giả Thược, sau đó lại tiếp tục tán gẫu với anh chàng kia, từ đầu chí cuối không hề nhìn Giả Thược chút nào, nhưng mỗi lần cô vừa ăn hết thức ăn trong bát, anh lại kịp thời gắp thêm.

“Ăn no chưa thế?”

Giả Thược đưa tay xoa bụng, tỏ ý bảo cũng no được bảy, tám phần rồi. Chân Lãng nở một nụ cười kỳ là, nói: “No rồi thì tốt.”

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, nhẹ nhàng cất tiếng: “Xin hỏi...”

Nhưng vừa nói tới đây, cô chợt nhìn thấy anh chàng đang ngồi cạnh bàn, không kìm được kinh ngạc kêu lên: “Nguyên Hy, anh đến rồi à?”

Trên khuôn mặt anh chàng kia thoáng qua nét ngạc nhiên và lúng túng, còn Chân Lãng lúc này đã đứng dậy cười bảo: “Thì ra là người quen, mau ngồi xuống đi!”

Chân Lãng rất ga lăng, lấy ghế ra cho cô gái kia. Cô ta khẽ mỉm cười, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Hạ Nguyên Hy: “Sớm biết có Nguyên Hy ở đây, tôi đã không tới rồi.”

Chân Lãng cười mỉm, ánh mắt đầy ý vị nhìn qua: “Không biết cô là gì của anh Hạ nhỉ?”

“Tôi là bạn gái anh ấy.” Cô gái nhẹ nhàng trả lời, đồng thời mỉm cười nhìn qua phía anh chàng kia, mà lúc này sắc mặt anh chàng đã trở nên trắng bệch, hết sức khó coi.

Đúng lúc này, lại có một tiếng gõ cửa.

Chân Lãng bước ra mở cửa, không biết vô tình hay cố ý mà cơ thể lại che hết tầm mắt của người bên ngoài, chỉ nghe thấy một giọng nữ êm tai: “Chào anh, tôi là bạn gái của Hạ Nguyên Hy, vừa rồi nghe nói...”

Không đợi Chân Lãng kịp có động tác gì, sau lưng đã có người đẩy mạnh anh qua một bên, rồi cô nàng xinh đẹp vừa nãy trừng mắt nhìn ra phía ngoài cửa: “Cô là ai đấy, cô trở thành bạn gái của Hạ Nguyên Hy từ lúc nào thế hả?”

Khuôn mặt quyến rũ của cô gái ngoài cửa lập tức trở nên khó coi, rồi không nói lời nào, xông thẳng vào trong phòng, ngó qua phía anh chàng đang ngồi kia: “Nguyên Hy, anh nói với cô ta đi, em có phải là bạn gái của anh không?”

Giả Thược đang ăn một chiếc bánh bao nhỏ, cặp mắt to tròn cứ hết nhìn cô này lại nhìn cô kia, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Cô dụ dỗ bạn trai tôi, đồ hồ ly tinh!” Cô gái xinh đẹp lập tức chạy tới, vung tay gạt cánh tay đang đặt trên người Hạ Nguyên Hy của cô gái quyến rũ ra.

“Sao cô không nhìn lại mình đi, có cho không cũng chẳng ai thèm đâu!” Cô gái quyến rũ cũng không phải loại vừa, lập tức ăn miếng trả miếng.

Giọng nói của hai người đó càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, từ hỏi thăm cơ thể của đối phương cho đến hỏi thăm người nhà của đối phương, chiến tranh leo thang với tốc độ nhanh đến chóng mặt, khiến người ta phải tấm tắc khen hay.

“Vì anh ấy, tôi đã từng phá thai một lần, sao tôi lại không phải bạn gái của anh ấy chứ?”

“Cô mới phá một lần đã là gì, tôi đã phá hai lần rồi đây này!”

Giả Thược thiếu chút nữa thì bị nửa cái bánh bao làm cho tắc nghẹn, chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành kiểu cạnh tranh thế này hay sao?

Sắc mặt anh chàng kia càng lúc càng khó coi, đang muốn mở miệng, chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên lần nữa: “Tôi là vợ của Hạ Nguyên Hy, đến để lấy...”

Lần này không cần Chân Lãng phải ra mở cửa, hai cô gái kia đã chủ động lao ra: “Cô đã phá thai mấy lần rồi? Dựa vào đâu mà dám tự xưng là vợ của anh ấy thế hả?”

Cô gái ngoài cửa ngẩn ra: “Tôi chưa...”

“Đồ không biết xấu hổ!” Cô gái xinh đẹp “hừ” một tiếng. “Nguyên Hy, đám hàng nát này anh dụ dỗ được từ đâu về thế?”

Cô nàng quyến rũ kia cũng không chịu kém cạnh, lập tức nhảy dựng lên: “Nguyên Hy, hai người này từ đâu lòi ra thế? Kêu bọn họ cút đi!”

“Chuyện này là sao vậy?” Cô gái ngoài cửa tức tối bước vào, nhìn anh chàng đang ngồi ôm đầu trên ghế kia: “Hạ Nguyên Hy, anh mau nói rõ cho tôi!”

Anh chàng kia câm tịt, không nói tiếng nào, Chân Lãng thì lại cười hỏi: “Bọn họ đều nói mình là bạn gái của anh Hạ, còn cô thì lại nói mình là vợ của anh Hạ, tôi nên tin ai đây?”

“Bạn gái?” Hai hàng lông mày của cô gái đi vào cuối cùng lập tức dựng đứng. “Tháng sau chúng tôi kết hôn rồi, bạn gái của anh ta ở đâu ra chứ?”

Những tiếng ríu ra ríu rít của ba cô gái đan xen vào nhau, khiến căn phòng càng lúc càng trở nên ồn ã. Giả Thược nhìn những bóng người không ngừng chạy qua chạy lại trước mặt, hoàn toàn không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Chân Lãng cúi đầu, ghé tai cô hỏi: “Ăn no chưa thế?”

Giả Thược khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói gì tiếp thì đã bị Chân Lãng nắm tay kéo đi: “Ăn no rồi thì đi thôi, ở đây chắc sắp có chiến tranh đấy.”

Cặp mắt Giả Thược lập tức sáng rực: “Có kịch hay để xem sao?”

“Ra ngoài rồi xem!” Chân Lãng túm chặt lấy Giả Thược, lôi cô nàng đứng lên, trước lúc ra ngoài, anh còn quay lại nói với cô vợ chính thức kia: “Bọn họ, một người nói đã từng phá thai một lần, một người nói đã từng phá thai hai lần, đều là vì chồng chưa cưới của cô cả. Cô nhớ nói với anh ta, phá thai nhiều quá sẽ rất có hại cho cơ thể phụ nữ, không tốt đâu.”

Nói xong, anh liền đẩy Giả Thược ra khỏi phòng. Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu chói tai của một cô gái, còn có tiếng bát đĩa rơi, nghe có vẻ hỗn loạn vô cùng.

Hai người đứng bên ngoài cửa, lắng nghe tiếng động càng lúc càng lớn trong phòng, và cả tiếng giải thích yếu ớt của anh chàng kia. Giả Thược ôm bụng cười nghiêng ngả, bị Chân Lãng kéo lê khỏi đó.

Đứng cạnh xe, Giả Thược khẽ hích khuỷu tay vào sườn Chân Lãng một cái: “Anh làm à?”

“Cái gì?” Sắc mặt Chân Lãng bình tĩnh như thường, tỏ ra chẳng liên quan gì đến mình hết. “Tôi có phải bạn gái anh ta đâu, tôi có thể làm gì được chứ?”

Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng, ra vẻ biết tỏng: “Người khác có thể không hiểu anh, nhưng tôi lại không hiểu anh chắc? Có phải anh mượn điện thoại của người ta, sau đó gọi cả đám bạn gái của người ta tới đây không?”

Chân Lãng khẽ cười, trông đầy sức hấp dẫn: “Làm nghề luật sư đa phần là phải tiếp xúc với nhiều người, do đó thông thường đều có thói quen phân loại các số điện thoại. Tôi chỉ vô tình mở một mục trong danh bạ của anh ta, sau đó lại lỡ tay gửi tin nhắn chùm, nói là mình nhặt được điện thoại, nhờ bạn của người mất đến lấy về, ai ngờ lại có nhiều người đến như thế chứ.”

Giả Thược ngồi bên ghế phụ, tò mò ngoảnh đầu qua: “Sao anh lại nhìn ra được thế? Trông anh ta rất lịch sự, cũng không nói lời nào quá đà hết.”

“Ánh mắt.” Chân Lãng đưa ra một đáp án mà cô khó có thể tưởng tượng cho được. “Ánh mắt của đàn ông khi nhìn phụ nữ có rất nhiều loại, là đùa bỡn hay thật lòng, từ ánh mắt có thể nhìn ra được hết.”

“Anh chỉ dựa vào cái thứ hư ảo đó để phán đoán á?” Giả Thược có chút không dám tin. “Lỡ anh nhìn nhầm thì sao?”

“Khi anh ta móc ví ra trả tiền, tôi thấy trong đó có kẹp hai chiếc bao cao su. Nếu bên cạnh anh ta không có người phụ nữ nào, việc gì phải mang thứ này bên người chứ?” Chân Lãng khẽ cười một tiếng, thắt dây an toàn giúp cô.

Thứ trong ví tiền của người ta mà cũng có thể nhìn rõ được, cô có nên nói tay Chân Lãng này có mắt lửa ngươi vàng không nhỉ?

Chân Lãng chuẩn bị lùi xe thì Giả Thược đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút!”

Cô nàng tháo dây oan toàn rồi nhảy xuống xe, lon ton chạy đến bên cạnh chiếc xe của anh chàng vừa rồi, nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó liền nhanh chóng nhặt mấy viên đá dưới đất lên, bỏ chúng vào ống xả của chiếc xe đó.

Giả Thược phủi tay mấy cái cho sạch, sau đó mới leo lên xe, quay qua phía Chân Lãng khoát tay bảo: “Đi thôi!”

Chiếc xe chạy trên đường một cách vững chãi, Giả Thược đưa tay chống cằm, im lặng không nói gì.

“Này, nhóc con!” Chân Lãng cất tiếng gọi cô. “Bây giờ có nhiều người lợi dụng việc xem mặt để lừa đảo lắm, đàn ông tốt làm gì có ai chịu đi xem mặt, bị con gái theo đuổi còn không ứng phó kịp nữa kìa, tạm thời đừng đi nữa nhé?”

Giả Thược uể oải đáp lại một tiếng, rồi lại chìm vào trầm tư.

Hôm nay cho dù Chân Lãng không nói, cô cũng không định đi xem mặt nữa. Cô im lặng, đó là vì còn có một chuyện chưa thông suốt.

Đàn ông có phải đều rất tùy tiện không? Giống như cái gã hôm nay vậy, đã sắp kết hôn rồi mà vẫn còn có một đống bạn gái. Còn cả cái gã lần trước nữa, cứ đòi vợ là gái trinh, đối với bản thân thì lại chẳng có yêu cầu gì.

Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Này, bác sĩ thú y, anh còn trinh không? Anh không có ham muốn hay sao vậy? Hay là anh không bình thường?”

“Két... Két...”

Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên, Giả Thược trao cho tấm kính chắn gió ở phía trước một nụ hôn hết sức thân mật.

* * *

Giả Thược còn chưa kịp báo cáo lại với cô bạn tốt về kết thúc của công cuộc xem mặt rầm rộ vừa qua thì đã bị tấm áp phích cực lớn dán trước cửa Hướng Dương Vàng làm cho ngây người.

Hướng Dương Vàng là tiệm chụp hình hàng đầu trong toàn thành phố, bố trí hết sức trang nhã và hài hòa, hoàn toàn khác với những tiệm chụp hình cỡ lớn thoáng nhìn thì hào nhoáng nhưng bên trong lại hỗn loạn. Thêm vào đó, khách hàng tới đây đều nhận được sự phục vụ tận tình của rất nhiều nhân viên, do đó rất dễ cảm thấy mình cao quý hơn người khác, hiếm có người lại không hài lòng.

Mà càng kỳ lạ hơn, Hướng Dương Vàng xưa nay chưa từng treo mấy thứ kiểu như áp phích tuyên truyền ngoài cửa, cũng không bắt khách hàng phải ưỡn ẹo làm cùng một tư thế rồi chụp ra những tấm hình muôn người như một. Các nhiếp ảnh gia ở đây thường có thể chớp lấy những hình ảnh thật đẹp của khách hàng, có đôi khi khách hàng còn đang ngồi tán gẫu với nhân viên thì việc chụp hình đã kết thúc.

Mỗi bức hình được chụp ở đây đều là riêng biệt, mang đặc điểm riêng của bản thân, toát ra những vẻ đẹp muôn hình vạn trạng, có lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự khiến Hướng Dương Vàng trở nên đắt khách.

Nhưng chuyện lạ đã xảy ra, Hướng Dương Vàng vốn chưa từng làm quảng cáo, hôm nay lại treo một tấm áp phích cực lớn ngoài cửa. Trên áp phích là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt mơ màng, những ngón tay che hờ khuôn ngực, khuôn mặt thoáng ngoảnh lại phía sau, ẩn hiện nét rụt rè, e ấp. Còn lưng cô gái là một mảng trắng ngần, kéo dài xuống tận eo, và kết thúc tại nơi mà ánh mắt người ta muốn nhìn xuyên qua nhất, trông vẻ quyến rũ vô cùng.

Khi đi ngang qua, rất nhiều người đã không kìm được phải dừng chân, vừa ngắm nhìn vừa khen không ngớt. Còn có không ít cô gái sau khi nhìn thấy tấm áp phích liền hưng phấn chạy ngay vào Hướng Dương Vàng, yêu cầu được chụp ảnh.

Khi Giả Thược đang xoa cục u lớn trên đầu, chuẩn bị tới tiệm chụp hình làm việc, bất ngờ lại nhìn thấy tấm áp phích lớn đó từ xa, còn cả đám người đông đúc đang chen chúc trước cửa Hướng Dương Vàng. Sau khi nhận ra người trên tấm áp phích đó là ai, dáng vẻ ngái ngủ của cô đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt... đầy sát khí.

“Phương! Thanh! Quỳ!” Giả Thược gầm lớn một tiếng, lao vút đi với tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh. Khi Phương Thanh Quỳ nghe thấy tiếng kêu của Giả Thược, vội ngẩng lên, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa lớn sau nháy mắt đã nứt toác.

Vô số mảnh thủy tinh vụn rơi đầy xuống đất, Phương Thanh Quỳ lúc này đang ở giữa đám đông, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra đau xót như thường ngày, ngược lại còn cười vui vẻ nói: “Ha ha, nhân vật chính của chúng ta tới rồi đây.”

Cả đám người ngoảnh lại, gần như đồng loạt kêu lên: “Ồ...”

Vô số đôi mắt nhìn Giả Thược, rồi lại nhìn tấm áp phích lớn ngoài cửa, sau đó lại nhìn Giả Thược, tựa như có một đôi tay vô hình đang điều khiển ánh mắt của mọi người, qua qua lại lại không ngớt.

“Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, bức ảnh này chính là sản phẩm của Hướng Dương Vàng chúng tôi, hiện giờ người mẫu cũng ở đây rồi. Để kỷ niệm ba năm ngày thành lập tiệm chụp hình, chúng tôi sẽ giảm giá mười phần trăm lần đầu tiên và có thể là duy nhất, ngày mai giá cả sẽ trở lại bình thường...” Phương Thanh Quỳ không bỏ lỡ thời cơ quảng cáo, không ít cô gái đã có vẻ lung lay.

Mà lúc này cô nàng đẹp trai nào đó đang đưa tay hất mái tóc, căn bản chẳng thèm để ý tới vô số ánh mắt đang nhìn mình, cứ thế lao thẳng vào đám đông, dễ dàng lôi Phương Thanh Quỳ ra, ánh mắt dữ dằn đến mức có thể phun lửa: “Cậu làm cái trò gì thế hả? Dám nhân lúc tớ thay đồ mà chụp trộm, lại còn trưng ra cái ảnh hở hang thế này ra nữa!”

Phương Thanh Quỳ khẽ nhún vai tỏ vẻ vô can: “Tớ cũng có biết gì đâu, có thể hôm đó khi trang điểm cậu đã quên tắt máy, khi tớ vô ý nhìn thấy thì bức ảnh này đã ở trong máy ảnh rồi. Tớ thấy nó thật sự rất đẹp mà, cậu xem, vụ quảng cáo này hiệu ứng tốt quá đấy chứ!”

“Tháo ngay xuống!” Giả Thược bực bội nói.

Phương Thanh Quỳ đưa mắt nhìn tấm áp phích cỡ lớn đó như đang nhìn một con gà đẻ trứng vàng: “Cậu có biết không, lượng khách tới đây trong buổi sáng hôm nay đã nhiều hơn lượng khách bình quân trong ba ngày khi trước rồi đấy, tháo xuống thì lỗ lắm, để tớ treo thêm ba ngày nữa được không? Tớ trả cậu ba mươi ngàn đồng.”

“Cậu còn không cho tháo xuống, tớ sẽ dỡ luôn cái Hướng Dương Vàng này ra đấy!” Giọng Giả Thược nghe hết sức kiên quyết, dường như không định thương lượng chút nào. Ánh mắt cô ngó quanh bốn phía, rồi dừng lại trên chiếc bàn trà nhỏ mà Phương Thanh Quỳ vừa mua, khóe miệng hơi nhếch lên, chuẩn bị xông thẳng tới.

Nhưng Phương Thanh Quỳ đã kịp thời kéo cô lại, giơ năm ngón tay ra trước mặt cô: “Năm mươi ngàn, ba ngày, chỉ ba ngày thôi.”

“Hừ!” Giả Thược nở một nụ cười hết sức giả tạo. Trong ánh mắt sáng rực của Phương Thanh Quỳ, cô khẽ lắc đầu, nói giọng chắc nịch: “Cậu mà còn không cho tháo nó xuống, ngay bay giờ sẽ bị tổn thất một chiếc bàn đấy, hơn nữa lần này tớ không đền đâu.”

“Một ngày!” Phương Thanh Quỳ vẫn không chịu bỏ cuộc, giơ một ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt Giả Thược. “Chỉ một ngày thôi!”

“Máy ảnh là của tớ, cậu thật sự cho rằng tớ là đồ ngốc hay sao chứ? Không ngờ cậu lại dám chơi xỏ tớ như thế, đợi lát nữa tớ sẽ tính sổ với cậu!” Giả Thược vừa nói vừa giơ hộp đồ ăn sáng trong tay lên. “Sau khi tớ ăn xong mà cái thứ kia vẫn chưa được tháo xuống, tớ sẽ giúp cậu tân trang lại Hướng Dương Vàng một chút.”

Giả Thược cầm hộp cơm, chậm rãi bước lên tầng trên, còn Phương Thanh Quỳ thì khẽ thở dài một tiếng, ngón tay bấm nhoay nhoáy trên chiếc máy tính, khẽ lẩm bẩm: “Mới một buổi sáng mà đã có thêm hai mươi đơn đặt hàng, kiếm được sáu mươi ngàn đồng, nếu cậu không cho tớ treo, tớ chỉ đành nghĩ cách khác để bù đắp tổn thất này vậy.”

Có điều, những lời này Giả Thược đều không nghe thấy, hiện giờ cô đang ăn sáng, vừa sờ cục u trên trán vừa suy nghĩ đến thẫn thờ.

* * *

Hôm qua, khi ở trên xe...

“Rầm!” Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, khuôn mặt Giả Thược đâm sầm vào tấm kính chắn gió phía trước.

“Au...” Cô đưa tay lên ôm trán, đau đớn kêu rên.

Một đôi tay đưa tới đỡ lấy hai bờ vai cô: “Để tôi xem nào!”

Mặt mày cô lúc này đã méo xệch vì đau đớn: “Cái đồ bác sĩ thú y chết tiệt, anh có biết lái xe không đấy hả?” Nhưng vì tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của đối phương, cô vẫn ngoan ngoãn ghé đầu tới.

Bàn tay đang ôm trán của cô bị Chân Lãng kéo xuống, rồi anh đưa một ngón tay ra trước mặt cô: “Nói cho tôi biết, đây là số mấy?”

Giả Thược trợn trừng mắt, thiếu chút nữa thì động chân động tay: “Anh có ý gì đấy hả, tưởng tôi là trẻ con học mẫu giáo hay sao?”

Ánh mắt Chân Lãng không hề có vẻ đùa cợt chút nào, một tia sáng sắc lẹm thoáng qua trong mắt anh: “Trả lời đi, đây là số mấy?”

Giả Thược hậm hực lườm anh một cái, rốt cuộc vẫn trả lời: “Một.”

Nét mặt nghiêm túc của Chân Lãng cuối cùng cũng dãn ra một chút, anh lại giơ tiếp một ngón tay nữa ra: “Đây là số mấy?”

“V.” Giả Thược cười nhăn răng nói. “Nhưng tôi không ngại vặn nó thành chữ S đâu.”

Chân Lãng khẽ thở phào một hơi: “Có cảm thấy chóng mặt không, có cảm thấy buồn nôn không?”

“Có.” Giả Thược nghiêm túc trả lời, thấy khuôn mặt Chân Lãng sau nháy mắt đã căng cứng, cô chậm rãi nói tiếp: “Vừa nãy ăn no như vậy, xe lại dừng đột ngột, không cảm thấy buồn nôn mới lạ đấy.”

“Đây chính là hậu quả của việc không thắt dây an toàn.” Chân Lãng vừa nhẹ nhàng day trán giúp cô vừa nói: “Để tôi day giúp cô một chút, cố chịu đau nhé!”

Nhưng anh mới bắt đầu dùng sức một chút, Giả Thược đã kêu la oai oái, cơ thể vô thức lùi lại phía sau, dán sát người vào cửa xe.

“Đừng có tránh!” Bàn tay Chân Lãng lại đưa tới. “Trước đây khi cô tập luyện cũng không ít lần bị thương, đừng có nói là một chút đau đớn thế này cũng không chịu đựng được nhé!”

“Tôi không sợ đau, chỉ sợ anh thừa cơ trả thù thôi.” Giả Thược đưa mắt nhìn anh, cơ thể co rúm lại, cố lùi về phía sau thêm một chút. “Này, anh nhẹ tay chút nào!”

So với người không chuyên, động tác của bác sĩ chuyên nghiệp có điểm khác biệt nào lớn nhất?

Nếu hỏi Giả Thược, câu trả lời của cô sẽ là: nhanh, chuẩn, độc!

Đưa tay ra cực nhanh, tìm kiếm vị trí cực chuẩn, ra tay cực kỳ độc địa, còn vẻ mặt thì không hề thay đổi, cứ như đang nhào bột mỳ vậy, động tác mạnh không tả xiết.

Giả Thược không ngừng lùi về phía sau, Chân Lãng đành không ngừng nhích về phía trước. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tư thế của hai người bọn họ đã trở nên hết sức mờ ám. Giả Thược lúc này chỉ còn ngồi hờ trên ghế, một nửa người đã nhích ra ngoài, Chân Lãng thì đã nhổm người lên, một tay chống xuống bên cạnh Giả Thược, tay kia đang day trán cô. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, khiến cô cảm thấy âm ấm.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Lúc này khuôn mặt Chân Lãng chỉ còn cách mặt cô chưa đến ba mươi centimét, nhìn từ góc độ của cô, không ngờ lại cảm thấy có mấy phần xa lạ.

Hơi thở của anh lướt nhẹ qua trán cô, làm mấy sợi tóc ngắn mềm mại của cô hơi lay động. Cặp mắt anh đen láy và sâu như hồ nước, trên người tỏa ra mùi đàn ông thoang thoảng, trong sự quen thuộc lại có đôi phần xa lạ.

Nói là quen thuộc bởi cô có thể phân biệt được rõ ràng đây là mùi của Chân Lãng; còn nói là xa lạ bởi tới lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra khi ở gần, thứ mùi này lại dễ chịu như vậy.

“Bác sĩ thú y, anh đã đổi nước hoa rồi à?” Cô hấp háy mắt đầy vẻ tò mò, khụt khịt cái mũi.

“Cái gì?” Chân Lãng hơi nhướng mày, khiến đôi mắt lại có thêm sức hút, bàn tay đang day trên trán Giả Thược dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một sợi tóc buông xuống trước trán anh, theo từng động tác của anh mà nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Giả Thược đưa tay gạt nó qua một bên, khẽ nở một nụ cười hài lòng: “Bác sĩ thú y, sau này anh lái xe nhớ chú ý một chút có được không hả, kỹ thuật tệ quá đấy!”

Khuôn mặt đang lơ lửng trên không trung kia đột nhiên nhích tới gần, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn gần mười centimét mà thôi, nụ cười của Chân Lãng trở nên hết sức mờ ám, giọng nói có vẻ khàn khàn: “Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ?”

Bị thứ áp lực vô hình ấy làm cho có chút khó chịu, Giả Thược vô thức lùi tiếp về phía sau, nhưng chẳng còn chỗ nào để lùi thêm nữa, hơi thở không hiểu sao lại trở nên dồn dập.

Đưa tay lên ngực Chân Lãng, đẩy anh ra xa một chút, tới lúc này Giả Thược mới tìm lại được giọng điệu thường ngày: “Tôi nói anh là đồ khốn, anh rốt cuộc có biết lái xe không? Có cần tôi đây dạy anh cách lái xe không?”

“Không phải câu này.” Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉm. “Vừa rồi cô hỏi tôi có còn trinh không, đúng vậy chứ?”

“Không hề!” Cô nàng rướn cổ, nhất quyết không chịu thừa nhận. “Anh nghe nhầm rồi.”

“Tôi nghe nhầm ư?” Giọng nói của Chân Lãng hơi khàn khàn, hết sức dễ nghe. Giả Thược đột nhiên phát hiện hơi thở của mình đã trở nên dồn dập và nặng nề.

Cô liền vung tay đấm, nhắm thẳng vào mặt Chân Lãng: “Tránh ra, anh hít hết không khí của tôi rồi đấy!”

Nắm đấm của cô đấm sượt qua khuôn mặt Chân Lãng, rồi cô bật người định đứng dậy, nhưng cái trán lại va phải bàn tay Chân Lãng. Chỗ đau bị đụng phải, lập tức khiến cô đau đớn kêu toáng lên, rồi lại ngồi phịch xuống.

Chân Lãng khẽ mỉm cười, lòng bàn tay lại đặt lên chỗ bị đau của Giả Thược.

Giả Thược lại vung chân đá mạnh, nhưng vì không gian trong xe quá hẹp, Chân Lãng nhẹ nhàng tránh khỏi. Rồi một tiếng va chạm vang lên, đầu gối cô đập mạnh vào chiếc ngăn kéo.

“Ngoan ngoãn chút nào!” Chân Lãng dùng một tay đè đầu gối của cô xuống, bàn tay còn lại thì day nhẹ trên trán cô, những động tác như vậy càng khiến hai người trông có vẻ thân mật hơn, nửa trên cơ thể của anh gần như đã dán vào người cô rồi.

Giả Thược cảm thấy việc hít thở càng lúc càng trở nên khó khăn, lồng ngực cô cứ phập phồng không ngừng.

Đôi mắt Chân Lãng nheo lại, ánh mắt trở nên sâu sắc vô cùng.

“Bộp, bộp, bộp!”

Cửa sổ xe bị người ta đập mạnh ba cái, cả hai người cùng ngẩng lên, chỉ thấy người bên ngoài đã rụt tay lại, rồi ngay sau đó một mảnh giấy được gí sát vào tấm kính, bên trên viết: “Muốn vận động trên xe thì xin hãy về ga ra nhà mình, còn nếu thật sự không nhịn được, xin nép vào lề đường! Cảm ơn!”

Giả Thược: !

Chân Lãng:...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3