Oan Gia Tương Phùng - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

“Mặc cho nước Nhược ba ngàn, tôi đây chỉ uống một bầu mà thôi.[6] Tuy rằng cái chỗ nào đó của cô còn chẳng đủ nhét đầy nửa cái bầu, nhưng tôi cũng đành xài tạm vậy.”

[Trích lời Chân Lãng]

[6]. Câu này có nguồn gốc từ truyện Hồng lâu mộng, Bảo Ngọc nói với Đại Ngọc để tỏ rõ lòng mình, nay thường được các cặp nam nữ Trung Quốc dùng để bày tỏ tấm lòng thủy chung son sắt với đối phương.

Khi bước vào phòng, Phương Thanh Quỳ đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Bát hoành thánh đặt trước mặt Giả Thược sớm đã nguội ngắt, những miếng hoành thánh ngâm nước quá lâu nên phần vỏ đã vữa ra, chiếc thìa mà Giả Thược cầm trong tay thì đang nhỏ nước tong tỏng, làm bắn ra khắp bàn. Mà cô nàng cứ ngồi đó thẫn thờ, căn bản chẳng biết gì cả, múc canh lên rồi lại đổ xuống, sau đó lại múc lên...

“Sao cậu cứ giống như trẻ con thế hả? Làm bắn hết ra bàn rồi đây này.” Phương Thanh Quỳ nhìn những miếng hoành thánh đã vữa ra với vẻ bực tức. “Thế cậu có ăn nữa không đây? Không ăn tớ vứt đi nhé?”

“Ừ.” Giả Thược vẫn cứ mơ mơ màng màng, trả lời với vẻ lơ đễnh.

“Ấy?” Bát hoành thánh rõ ràng là chưa được động đến, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Giả Thược mà cô biết, chuyện này thật lạ quá đi. “Sao đến bữa sáng mà cậu cũng không ăn vậy? Chẳng lẽ bị ốm rồi sao?”

Giả Thược lúc này đang thẫn thờ, chẳng nghe thấy lời của Phương Thanh Quỳ, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm thìa, người cứ ngây ngốc.

“Cậu rốt cuộc bị làm sao thế?” Phương Thanh Quỳ ghé tới trước mặt Giả Thược, tò mò nói: “Quái lạ thật, sao nhìn cậu lúc này lại giống như thiếu nữ đang yêu thế nhỉ?”

“Cái gì?” Giả Thược giật mình tỉnh táo trở lại, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang ở ngay sát mặt mình, lập tức sợ hãi ngả người tránh về phía sau: “Này, cậu đến gần tớ như thế từ lúc nào vậy?”

Phương Thanh Quỳ uốn éo cái eo thon đi tới bên Giả Thược, rồi ngồi ngay xuống bàn, mấy ngón tay thon dài đưa ra nâng cằm Giả Thược lên: “Nào, nói cho tớ biết, có phải hôm qua cậu đã gặp được anh chàng nào đó rất tuyệt, do đó cậu mới thẫn thờ như thế này không?”

“Hôm qua à?” Đầu óc Giả Thược lại một lần nữa trở lại với cảnh tượng nóng bỏng trong chiếc xe kia, sắc mặt biến hóa không ngừng, rồi sau đó tâm hồn lại không cẩn thận chạy lên Cân Đẩu Vân của Tôn Đại Thánh, không biết bay đi đâu mất hút.

Cô có muốn tự kiểm tra không?

Đó là lời hôm qua Chân Lãng đã nói vào tai cô với nụ cười bí hiểm trên khóe môi, thái độ mờ ám của hắn ta, ánh mắt hút hồn của hắn ta, giọng điệu tự nhiên của hắn ta, tất cả dường như đang ám chỉ điều gì đó.

“Rầm!” Giả Thược đập đầu xuống bàn, rồi uể oải bò xoài ra đó.

Chân Lãng có đôi mắt đào hoa thì cô biết, đôi mắt đó ngay từ hồi trung học cơ sở đã làm mê đắm vô số cô nhóc cô cũng biết, ánh mắt hút hồn của Chân Lãng đã đánh gục vô số chị em trong trường đại học cô lại càng biết, nhưng vấn đề là, nét cười trong khóe mắt của hắn ta hôm qua, những tia sáng rực rỡ trong ánh mắt của hắn ta hôm qua, không ngờ lại khiến cô quên cả phản bác.

Có một khoảnh khắc nào đó cô thậm chí còn cảm thấy nụ cười đó rất đẹp, rất cuốn hút. Ôi, thời oanh liệt nay còn đâu...

“Hóa ra đúng là vậy!” Phương Thanh Quỳ túm chặt lấy vai Giả Thược lắc lắc, khó khăn lắm mới lôi được hồn phách của cô nàng từ trên chín tầng mây trở về: “Nói đi, việc xem mặt hôm qua thế nào?”

“Hôm qua á?” Hiện giờ năng lực phản ứng của Giả Thược đã chậm hơn nhiều so với thường ngày, cô cố gắng nhớ lại, rồi nhanh chóng kể sơ qua câu chuyện hôm qua một lượt. Kể xong còn hậm hực thêm vào một câu: “Tớ thề là sau này sẽ không bao giờ đi xem mặt nữa!”

Trong mắt Phương Thanh Quỳ thoáng qua vẻ suy ngẫm, ánh mắt không ngừng quan sát Giả Thược: “Nói như vậy, biểu hiện bất thường của cậu hôm nay không phải là vì cậu đã tìm được một anh chàng tuyệt vời khi đi xem mặt, mà là vì một anh chàng khác, có đúng không?”

Câu hỏi của cô lại một lần nữa bị Giả Thược bỏ qua. Cô nàng đang ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về câu nói kia của Chân Lãng. Mà nếu phải nói một cách thật chính xác thì bắt đầu từ hôm qua cô đã suy nghĩ về câu nói kia.

Tại sao cô lại phải kiểm tra việc hắn có còn trinh hay không cơ chứ? Mà cô nên kiểm tra như thế nào đây? Chẳng lẽ cái thứ đó cũng có tem chống hàng giả?

Một ngón tay thon dài gí lên trán cô, đôi mắt đầy vẻ quả quyết kia lại một lần nữa tiếp xúc với cô ở cự ly gần: “Giả Thược, có phải trong đầu cậu lúc này đang nghĩ đến anh chàng nào đó không hả?”

Giả Thược hấp háy mắt không ngừng, cuối cùng không phủ nhận vấn đề này.

Chân Lãng hình như đúng là thuộc giống đực.

Trong nụ cười của Phương Thanh Quỳ toát lên một vẻ quái dị khó mà miêu tả bằng lời. Cô khẽ véo má Giả Thược một cái: “Tiểu Thược Tử, nhìn tớ nào, hãy trả lời mấy câu hỏi dưới đây của tớ để xem có phải cậu đã thích anh ta rồi không...”

Giả Thược ngẩn ngơ gật đầu một cách bị động, bên tai là giọng nói như có tác dụng thôi miên của Phương Thanh Quỳ: “Thứ nhất, có phải cứ khi nghĩ đến anh ta là cậu liền cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên muốn cười không?”

Nét mặt ngẩn ngơ biến mất, Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng lạnh lùng: “Cười á? Tớ muốn khóc.”

“Thứ hai, khi cậu nghĩ đến anh ta, có cảm thấy nụ cười của anh ta rất cuốn hút không?”

Giả Thược bực bội gạt hai ngón tay trên má mình ra: “Cuốn hút? Có mà cuốn chiếu thì có!”

“Thứ ba, khi cậu nghĩ đến anh ta, trong lòng có cảm thấy nhẹ nhàng, êm ái không?”

“Nhẹ nhàng, êm ái?” Đôi mắt Giả Thược bất giác mở to hơn. “Tớ thậm chí còn cảm thấy muốn giết người ấy, cậu nói xem có nhẹ nhàng, êm ái không nào?”

“Ặc...” Khuôn mặt vốn đầy vẻ quả quyết của Phương Thanh Quỳ cứng đờ, rồi cô quyết định tung ra chiêu thăm dò cuối cùng: “Thứ tư, khi cậu nghĩ đến anh ta, có hy vọng anh ta lập tức xuất hiện trước mặt cậu không, và có khi nào mới nửa ngày không gặp mà đã nhớ nhung anh ta không?”

“Rầm!” Giả Thược đập mạnh tay xuống bàn, mặt mũi hằm hè, trừng mắt nhìn cô. “Tớ hy vọng hắn vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ. Nếu không, tớ sẽ xé nát cái khuôn mặt nhăn nhở của hắn ra, rồi vứt xuống dưới chân, giẫm thành thịt vụn.”

“A!” Phương Thanh Quỳ không kìm được bật thốt lên kinh ngạc. “Chắc cậu không định nói với tớ là anh chàng đã khiến cậu thẫn thờ từ sáng đến giờ chính là Chân Lãng đấy chứ?”

Bị điểm trúng tử huyệt, Giả Thược lại một lần nữa trở nên uể oải.

Phương Thanh Quỳ đưa hai tay tới, túm chặt lấy hai bờ vai Giả Thược, giọng nói lập tức lớn hẳn: “Cậu... cậu... cậu rốt cuộc đã...”

“Tớ rốt cuộc đã không cần phải nương tay với hắn nữa rồi!” Giả Thược đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, cười một tràng dài kỳ quái. “Cậu có biết không, lời hứa mà tớ nợ hắn cuối cùng cũng đã trả xong rồi. Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần hắn dám trêu chọc tớ, tớ nhất định sẽ cho hắn một trận no đòn, giờ thì không cần phải nhẫn nhịn gì hết.”

Hai cánh môi hồng của Phương Thanh Quỳ há hốc, ánh sáng rực rỡ vừa bừng lên trong mắt lập tức tắt lịm, cô lặng lẽ ngoảnh đầu qua hướng khác, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười phớ lớ của Giả Thược.

Có lẽ cô thật sự không nên hy vọng quá nhiều vào cô nàng đầu óc đơn giản này, nếu không, nhất định sẽ bị làm cho tức chết. Xin Chúa hãy phù hộ cho anh chàng đáng thương kia!

Giả Thược múa may, nhảy nhót một cách hưng phấn, còn Phương Thanh Quỳ thì đưa tay chống cằm vẻ bất lực, nghe Giả Thược ở bên cạnh kêu lên quang quác không ngừng, cô buồn bực gõ ngón tay xuống bàn, làm phát ra những âm thanh trong trẻo.

“Cậu nói cái gì?” Khi nghe thấy một câu nói nào đó, Phương Thanh Quỳ đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm vào thân hình phẳng lì của cô nàng kia. “Cậu nói mục đích cậu đi xem mặt là để làm ngực to lên á?”

“Đúng vậy.” Giả Thược lập tức gật đầu thật mạnh, ngay sau đó lại ủ rũ cúi đầu. “Bây giờ không đi xem mặt nữa rồi, ngực tớ làm sao mà to lên được đây?”

“Đây thật sự là mục đích của cậu ư?” Phương Thanh Quỳ không dám tin vào tai mình nữa. “Làm ngực to lên rồi mang về cho Chân Lãng xem?”

“Đúng thế!”

“Cậu nghĩ là ngực của con gái hai mươi lăm tuổi còn có thể to thêm nữa à?” Cô cười phì một tiếng vẻ coi thường. “Đến cái tuổi tác như cậu hiện giờ, trừ phi làm phẫu thuật nâng ngực, nếu không, căn bản không thể to lên được nữa.”

“Vậy sao?” Giả Thược lắng nghe một cách nghiêm túc, sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ điều gì đó.

“Ừ!” Phương Thanh Quỳ cố gắng thuyết phục cô bạn tốt của mình từ bỏ suy nghĩ điên rồ kia: “Cậu tốt xấu gì cũng là một cô gái hiện đại có học thức cao, không có lý nào lại thiếu tri thức về mặt sinh lý, chẳng lẽ ngay cả vấn đề đơn giản này mà cậu cũng không thể phân biệt được đúng sai à?”

Cô bắt đầu khoa tay múa chân khuyên bảo: “Cho dù có khả năng to thêm một chút xíu nữa, vậy thì cũng không thể trở nên đồ sộ như trong tưởng tượng của cậu được đâu, do đó...”

“Do đó tớ phải bị Chân Lãng cười cả đời à?” Giả Thược ngẩng lên, có chút ấm ức nói.

Phương Thanh Quỳ thở dài một hơi: “Cậu thật sự cho rằng Chân Lãng sẽ cười cậu sao?”

Giả Thược gật đầu, gật đầu thật mạnh, vô cùng mạnh.

Tiếng nghiến răng ken két vang lên, khuôn mặt Giả Thược đã trở nên méo mó: “Không những hắn ta cười tớ ngực lép, hôm qua còn cười tớ là gái ế không ai thèm lấy!”

Đúng vậy, cô đã suy nghĩ suốt cả một đêm, lại thêm từ sáng đến giờ, rốt cuộc đã hiểu ra tại sao nụ cười của Chân Lãng lại có vẻ kỳ lạ và xấu xa như thế. Hắn ta rõ ràng là đang chế giễu cô không có ai thèm lấy.

“Thanh Thanh, tớ quyết định rồi.” Giả Thược nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh mặt trời, bức áp phích bên ngoài gần như có thể nhìn xuyên qua, bên dưới bờ vai trắng ngần kia, bộ ngực của cô không ngừng lay động theo làn gió. “Tớ phải đi nâng ngực!”

“Ối!” Phương Thanh Quỳ đang ngồi trên bàn, nghe thấy thế thì giật nảy mình, không cẩn thận ngã phịch xuống đất, đầu gối va mạnh vào chiếc ghế mà Giả Thược đang ngồi, cô nhìn cô bạn tốt bằng ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ: “Cậu... cậu điên rồi sao?”

“Thanh Thanh, mỗi người đều cố chấp đối với một số chuyện cá biệt.” Giả Thược nói bằng giọng kiên định, trong ánh mắt thoáng qua nét thù hận. “Gã đó luôn chế giễu là ngực tớ phẳng lì, tớ phải chứng minh cho hắn thấy, tớ sẽ không phẳng cả đời đâu!”

Phương Thanh Quỳ hơi hé miệng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Giả Thược, cô lại nuốt những lời định nói vào trong.

Tuy bốn câu hỏi trước đó Giả Thược đều trả lời hoàn toàn trái ngược với đáp án, nhưng cô vẫn còn câu hỏi thứ năm, đó là: “Có bao giờ cậu đặc biệt để tâm, thậm chí là để tâm đến mức độ quá khích, đối với một câu nói tình cờ của anh ta không?”

Và giờ cô nghĩ, cô không cần phải hỏi câu đó nữa rồi.

Hơn nữa, Phương Thanh Quỳ còn phát hiện, người điên không phải chỉ có một mình Giả Thược, anh chàng Chân Lãng xưa nay luôn công tư phân minh, làm việc gì cũng hết sức bình tĩnh và tỉnh táo kia không ngờ cũng xuất hiện trong tiệm chụp hình của cô vào lúc này.

Phương Thanh Quỳ đưa tay dụi mắt, xác định là mình không nhìn nhầm, anh chàng đẹp trai, cao ráo kia chính là Chân Lãng. Rồi cô lại dụi mắt lần nữa, nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, lúc này đúng là mười giờ mười phút, không sai, giờ này đáng lẽ Chân Lãng phải ở bệnh viện mới đúng.

Phương Thanh Quỳ không khỏi ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường, nở nụ cười tươi nói: “Anh Lãng đến đây sớm như vậy, chẳng lẽ bệnh viện sắp phá sản rồi hay sao?”

Ánh mắt Chân Lãng nhìn thoáng qua một chút, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của cô nàng điển trai kia. Còn Giả Thược thì chạy nhanh tới, ngẩng lên hằm hè nhìn anh: “Anh đừng cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì nhé, tôi sẽ không cho anh có cơ hội chế giễu tôi đâu!”

Không đợi Chân Lãng kịp nói gì, cô đã đưa tay gạt nhẹ mái tóc của mình một chút, che đi vết bầm tím trên trán, sau đó nghênh ngang bước ra ngoài cửa.

Phương Thanh Quỳ dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô bạn tốt. Sau khi Giả Thược đã rời đi hẳn, cô liền quay sang cười tươi, nói với Chân Lãng: “Anh Lãng có hứng thú bàn chút chuyện làm ăn không?”

* * *

Tại một nơi khác, Giả Thược của chúng ta lúc này chỉ tập trung vào một chuyện, đó là bỏ ra một ngày để thu thập các loại tài liệu, cuối cùng thì lựa chọn một bệnh viện thẩm mỹ được nhiều người khen ngợi nhất, có kỹ thuật nổi trội nhất, sau đó lon ton tìm tới. Cô muốn... nâng ngực!

“Xin hỏi chị muốn tìm hiểu về phương diện nào vậy?” Cô lễ tân ngoài cửa nở một nụ cười hòa nhã, thái độ phục vụ quả thực là hoàn toàn khác so với bệnh viện công lập trong ấn tượng của Giả Thược.

“Tôi...” Giả Thược ngây ra, không kìm được cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Cô lễ tân lập tức hiểu ý, liền giới thiệu: “Kỹ thuật nâng ngực ở chỗ chúng tôi có thể nói là đứng đầu toàn quốc, chị cứ thử tham khảo một chút, nếu cảm thấy lo lắng thì có thể không làm.”

Giả Thược gật đầu một cách cứng nhắc, cứ như là một bác nhà quê lên tỉnh, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, bên tai là thứ âm thanh ma quái như có khả năng tẩy não.

“Chỗ chúng tôi có kỹ thuật tiên tiến nhất toàn quốc, đảm bảo sẽ không để lại sẹo, còn có thể dựa theo yêu cầu của chị mà tạo ra các hình dạng khác nhau, chẳng hạn như hình giọt nước, hình trái lê, hình đài sen. Ngoài ra, chị cũng có thể tự lựa chọn kích thước, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc cho con bú sau khi kết hôn. Còn nữa...” Nụ cười gần như hoàn mỹ của cô lễ tân khiến người ta không cách nào từ chối được. “Tất cả những phần cơ thể giả cũng đều do chị tự lựa chọn, thậm chí chị còn có thể đặt hàng từ nước ngoài, chúng đều có mã số chứng nhận quốc tế, chị có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Oh, her Lady Gaga!

Giả Thược trở nên choáng váng, thế này có tính là cô sắp có đôi gò bồng đảo có chứng nhận quốc tế không nhỉ?

Cô lễ tân tươi cười nhìn cô: “Chị có muốn nghe bác sĩ tư vấn một chút không? Việc tư vấn này chúng tôi không thu phí. Nếu không cảm thấy hài lòng, chị có thể lựa chọn không phẫu thuật.”

Nhìn vô số cô gái từ màn hình phẳng biến thành đồi núi trập trùng trên bức tranh quảng cáo, trong đầu Giả Thược bất giác tưởng tượng ra khung cảnh mình mang bộ ngực đồ sộ đi tới trước mặt Chân Lãng mà khoe khoang, không kìm được khẽ gật đầu một cái.

“Vậy chị muốn tự chọn bác sĩ hay là để chúng tôi chọn giúp chị?” Trong giọng nói ngọt ngào đó dường như tràn đầy sự mê hoặc. “Nếu tự lựa chọn, chị có thể lựa chọn bác sĩ tốt nhất của chúng tôi, có điều việc làm phẫu thuật thì phải chờ một thời gian mới có thể thực hiện.”

“Lựa chọn bác sĩ tốt nhất ư?” Giả Thược ngẫm nghĩ một chút. “Vậy bây giờ vị bác sĩ tốt nhất đó có thời gian kiểm tra và tư vấn cho tôi không?”

“Chị đợi một chút!” Cô lễ tân quay lại bàn làm việc của mình, mở cuốn sổ đăng ký ra xem, một lát sau ngẩng đầu nói: “Chị thật may mắn, cuộc phẫu thuật sáng nay của vị bác sĩ tốt nhất của chúng tôi phải rời ngày, anh ấy vừa khéo có thể kiểm tra cho chị. Gian phòng đầu tiên bên tay trái ở tầng hai chính là phòng của anh ấy, chị có cần tôi đưa đến đó không?”

Giả Thược khẽ khoát tay, nhẹ nhàng cất bước đi lên tầng hai, ngó qua căn phòng đầu tiên bên tay trái, cô nhìn thấy tấm bảng tên ngoài cửa có đề ba chữ: Lâm Tử Thần.

Không kịp moi móc lại ký ức xem mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu và bao giờ, Giả Thược đã nhẹ nhàng bước vào trong căn phòng kia.

Điểm tốt của bệnh viện tư nhân là phục vụ chu đáo, thiết kế đẹp mắt, ngay đến phòng làm việc của bác sĩ cũng hết sức trang nhã, bức tường màu xanh nhạt không hề đem lại áp lực tâm lý như màu trắng thường thấy ở bệnh viện công, còn cánh cửa sổ thì mở rộng, rèm cửa khẽ đung đưa theo từng làn gió ấm áp.

Vị bác sĩ đó lúc này đang quay mặt ra phía ngoài cửa sổ mà ngắm cảnh, ánh nắng chiếu xuống mặt bàn, làm ánh lên một mảng màu vàng kim rực rỡ.

“Xin chào...” Giả Thược quả thực không ngờ nổi phòng làm việc của bác sĩ lại có thể như thế này. Trong trí nhớ của cô, các bác sĩ đều phải cúi đầu, cặm cụi viết lách, trước mặt là một tập sổ khám bệnh bừa bộn, ngoài ra còn có đám người không ngừng ra ra vào vào, hết sức ồn ào và náo nhiệt.

Sao trông người này lại có vẻ thảnh thơi thế nhỉ?

Người ngồi sau chiếc bàn khẽ xoay chiếc ghế lại, ánh nắng màu vàng chiếu vào lưng anh ta, khiến chiếc áo bác sĩ màu trắng gần như trong suốt.

Mọi người đều nói bác sĩ là thiên sứ, một lúc nào đó Giả Thược cũng tán đồng với câu nói này. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt cùng với nụ cười tươi rạng rỡ của vị bác sĩ kia, cô cảm thấy phía sau chiếc áo bác sĩ màu trắng của anh ta dường như đang mọc ra một đôi cánh dơi màu đen cực lớn.

Thiên sứ?

Thiên sứ cái khỉ gió gì chứ!

Giả Thược mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của vị bác sĩ kia, ngón tay chỉ về phía trước, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao anh lại ở đây?”

Ác mộng là gì, đó là thứ chỉ xuất hiện trong giấc mộng.

Oan hồn là gì, đó là thứ chỉ thò đầu ra vào lúc nửa đêm.

Đối với cô, người trước mắt này quả thực còn đáng sợ hơn ác mộng, còn đáng ghét hơn oan hồn, lúc ban ngày ban mặt khi cô không ngủ mà hắn cũng xuất hiện trước mặt cô.

Trời ơi, xin hãy cho một tia sét xuống đây đánh chết... cái gã trước mặt cô đi!

Đáp lại cô là một tiếng cười trong trẻo cùng với câu trả lời hết sức nhẹ nhàng: “Làm việc bán thời gian.”

Làm việc bán thời gian?

“Nhưng...” Cô nói lắp ba lắp bắp, suýt cắn phải lưỡi mình. “Tấm bảng tên ngoài cửa viết là Lâm Tử Thần.”

“Vậy à?” Người ngồi trên ghế thản nhiên nói. “Có thể là y tá bận quá, quên chưa thay bảng tên.”

Cô nguyền rủa cô nàng y tá kia. Nếu không vì cô ta, dựa vào sự nhạy cảm của cô, chỉ cần trong tầm mắt xuất hiện chữ Chân hoặc chữ Lãng, cô nhất định sẽ dừng lại, ngó nghiêng quan sát tình hình, tuyệt đối không bao giờ bước qua cái cánh cửa đáng ghét này.

Lâm Tử Thần, cô rốt cuộc đã nhớ ra chủ nhân của cái tên này là ai, chính là gã bạn thân thiết nhất của Chân Lãng, cũng là kẻ xui xẻo từng bị cô cho chổng vó một lần.

“Bệnh viện thẩm mỹ La Thị này là do thầy hướng dẫn tôi mở.” Chân Lãng dường như biết cô đang nghĩ gì, ngón tay khẽ gõ lên cuốn sách có in hình quảng cáo về bệnh viện.

Hôm nay Ngũ Hoàng nhập trung cung, mọi việc đều không thuận lợi.[7]

[7]. Theo thuật phong thủy của Trung Quốc, Ngũ Hoàng nhập trung cung là vào ngày mùng Năm, Mười bốn và Hai mươi ba trong tháng, đều là ngày kỵ.

Trong đầu Giả Thược thoáng qua câu nói này, cô lùi nhanh ra phía ngoài cửa.

“Cô đến đây làm gì vậy?” Giọng nói của Chân Lãng nhanh hơn bước chân của cô một chút, khi cô chỉ còn cách cửa chừng ba bước chân, Chân Lãng đã lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Nơi này là bệnh viện thẩm mỹ, còn tôi là...”

“Đi tìm nhà vệ sinh!” Giả Thược chẳng buồn nghĩ ngợi, trả lời ngay, rồi lập tức co chân chạy ra ngoài. Nhưng cô vừa mới bước được một chân ra cửa, trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một bóng người màu xanh lam.

Chính là cô lễ tân xinh đẹp hồi nãy. Giả Thược phản ứng cực nhanh, lập tức dừng chân, nhảy qua bên cạnh, vừa khéo tránh được một cuộc tiếp xúc thân mật giữa hai người.

“A...” Cô lễ tân đó giật mình kêu lên một tiếng, chợt nhìn rõ khuôn mặt Giả Thược, vội vã nói: “Chào chị, vừa rồi chị quên chưa đăng ký và lấy sổ y bạ, tôi đã giúp chị đăng ký bác sĩ Chân làm bác sĩ chỉ định rồi.”

Cô lặng lẽ đón lấy cuốn sổ y bạ, trong lòng tin chắc rằng với giọng nói của cô lễ tân này, cái gã ở trong kia đã nghe rõ mồn một rồi, huống chi thần kinh nhạy cảm của cô còn cảm nhận được có hai luồng vật chất vô hình đang chiếu thẳng vào lưng cô.

“Đã đến chỗ tôi rồi, tại sao còn phải đi?” Giọng nói đó rất nhẹ nhàng, nhưng trong sự nhẹ nhàng còn mang theo sức mạnh khiến người ta không thể từ chối: “Chẳng lẽ cô nghi ngờ trình độ của tôi?”

Về trình độ của anh thì tôi không nghi ngờ gì, nhưng tôi nghi ngờ nhân phẩm của anh, vậy đã được chưa hả?

Chân Lãng đang làm gì ở đây, và cô đến đây làm gì, hai người bọn họ đều biết rõ, dù cô có bỏ đi thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Giả Thược xoay người một cách cứng nhắc, mang theo nét mặt đau thương và căm phẫn, bước trở vào phòng.

Vừa vào cửa, cô liền nhìn thấy Chân Lãng đang đóng cửa sổ lại, đồng thời ngoảnh đầu lại bảo cô: “Khóa cửa lại đi!”

Có lẽ việc mỗi ngày khi cô vào nhà hắn đều nói ra câu này đã khiến cô hình thành nên phản xạ có điều kiện, lúc này không ngờ cô lại rất nghe lời, tiện tay đóng cửa rồi khóa lại.

Trong lúc cánh cửa vừa được khóa lại, cô còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói đầy vẻ nghi hoặc của cô lễ tân ở bên ngoài: “Ấy, sáng nay mình rõ ràng đã thay bảng tên rồi cơ mà, sao lại vẫn là bác sĩ Lâm nhỉ? Chẳng lẽ mình đã nhầm?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3